Anh Ấy Là Của Tôi
Chương 28
Ngô Tuyết đang ở ngay bên cạnh, cùng đọc hai tin này với cô.
Lúc đọc xong hàng tít, Túc Nghệ đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phản đòn lại thế nào rồi, không ngờ nội dung bên trong hoàn toàn khác hẳn cái tít.
Ảnh minh họa bài báo là hình chụp ở sảnh khách sạn ngày hôm qua, chụp rất rõ động tác vung tay tát người của cô.
Dưới đó, không ngờ lại là ảnh chụp bài viết đoàn đội Lương Bác gửi cho nick thương mại và kèm theo ảnh chụp nội dung trao đổi của hai bên, còn có một vị tự xưng là ông chủ Lưu tiết lộ tin tức đêm Lương Bác xuống lầu dưới tìm Túc Nghệ là vì mở tiệc ở nhà riêng, say rượu đi xuống đó, vô tình bị chụp, nói tóm lại, cả bài báo đều xoay quanh vấn đề “Lương Bác thuê người bày trò gán ghép”, cuối cùng, còn tốn một phần ba độ dài bài viết để tóm tắt sơ qua về Túc Nghệ từ trước tới nay, tiện thể ngầm ám chỉ “người đàn ông thần bí tối qua là ông chủ mới của Chử thị”.
Túc Nghệ: “?”
Ngô Tuyết đứng sau lưng chỉ huy: “Kéo xuống dưới đọc bình luận đi.”
“Hội fan tuyên truyền tỉnh XX của Lương Bác: Không thể nào, tin rác!”
“Ha ha ha lầu trên có phải bị kích động quá nên đầu đập vào tường rồi chứ gì?”
“Fan của Nghệ cầm đao xông vào, giũa giũa móng tay cho chủ thớt rồi lại đi ra ngoài.”
“Có phải vì cái tôi để ý khác người lắm không, sao tôi cảm thấy thân thủ của ông chủ mới của Chử thị được phết đấy chứ nhỉ.”
Bình luận này nhận được gần một trăm phản hồi, đều là thảo luận về Chử Ưng, nào cao, nào khỏe, nào là ảnh chụp tra từ baidu ra.
Túc Nghệ bấm vào viết phản hồi.
“Anh ấy đã có…”
Mới gõ được một nữa thì điện thoại bị cướp mất.
Ngô Tuyết: “Tịch thu, mau mau trang điểm đi.”
Túc Nghệ chậc lưỡi: “Em không viết vậy nữa, chị trả điện thoại lại cho em đi, em muốn share bài, tiện thể hỏi thăm xem Lương Bác hôm qua có vui vẻ không.”
Ngô Tuyết hỏi: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói với chị?”
“Em nói thế nào được,” Túc Nghệ kề mặt vào gương lau son môi bị lem, “nói với chị là em tặng Lương Bác hai bạt tai sao? Em sợ chị ném thẳng em ra ngoài cửa sổ mất.”
“Làm gì tới mức đó,” Ngô Tuyết cầm điện thoại, tiếp tục kéo xuống xem weibo, “Lương Bác phen này bị ngã đau rồi. Không nói tới Chử thị thì bao nhiêu nhà khác cũng đang điên cuồng đăng thông cáo, giờ đếm ra nhà anh ta đã từng ngỏ lời làm chuyện này với tận bảy nữ minh tinh rồi.”
Tâm trạng Túc Nghệ đang rất tốt, nhắm mắt lại cho thợ trang điểm dặm phấn.
Cảnh đầu không phải của cô, trang điểm xong, thề thốt hứa hẹn với Ngô Tuyết sẽ không phản hồi linh tinh trên mạng mới được trả lại điện thoại, cầm đi ra ngoài phòng hóa trang.
Phòng hóa trang được phân theo thứ bậc của diễn viên, cả đoàn phim chỉ có ba phòng hóa trang đơn, nam nữ chính mỗi người một cái, cái còn lại là của Túc Nghệ. Mới từ phòng hóa trang ra, Túc Nghệ liền gặp Ngô Kha đang quay về phòng hóa trang, vẻ mặt rất khó chịu.
Thấy cô, Ngô Kha cười, thân thiết gọi: “Tiểu Nghệ, anh thấy em càng ngày càng đẹp đấy.”
Ngô Kha có thể cưa đổ rất nhiều phụ nữ không phải là không có cái lý của nó, lúc nào anh ta cũng có sẵn rất nhiều lời ngon ý ngọt, lần nào gặp cũng phải khen cô dăm ba câu.
Túc Nghệ cười: “Cảm ơn ạ, Kha ca quay xong rồi à?”
“Vẫn chưa.” Ngô Kha đáp, “Cut mấy lần, đạo diễn Lý đang nổi cáu, bảo anh vào trang điểm lại.”
Lý Mẫn là người nóng tính, lúc Túc Nghệ quay bộ phim đầu tiên, có mấy lần bị mắng phải chui vào trong chăn khóc trộm nên chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ, quả nhiên, mới đi ra thêm mấy bước đã loáng thoáng nghe thấy tiếng Lý Mẫn.
“Cái vẻ mặt vừa rồi của cô, đến chỗ tôi đúng là sai lầm, sang phim trường bên kia mà diễn vai tiên nữ đi.” Lý Mẫn chống nạnh, “Tôi bảo cô diễn ngoài mềm trong cứng chứ không phải bảo cô diễn nhành hoa gió thổi qua liền đổ rạp!”
Mắt Trình An An ngân ngấn nước mắt, cô bé gật đầu, lí nhí đáp: “Vâng, em biết rồi ạ, thưa đạo diễn.”
“Chỉ mình cô phải quay lại mấy lần, thời gian của bao nhiêu người bị lãng phí, chỉ có hai ba đoạn mà cũng không nhớ lời thoại, có một chút vậy mà cũng không thuộc được à?”
Túc Nghệ đang định lại đó thì nghe thấy bên cạnh có tiếng người lẩm bẩm.
“Có người nâng đỡ thật là tốt, một chút kỹ năng diễn xuất cũng chẳng có mà vẫn được nhận ngay vai nữ chính.”
Người đang ngồi bên cạnh là Từ Thiến Lam, hai tay chống cằm, cười mỉa mai.
Túc Nghệ liếc cô ta một cái rồi định đi luôn, ai ngờ lại bị đối phương gọi lại.
“Chị Nghệ,” Từ Thiến Lam đứng dậy, bỗng dưng nắm tay Túc Nghệ, “xin lỗi nhé.”
Túc Nghệ im lặng rút tay ra: “Gì cơ?”
“Thực ra địa chỉ khách sạn là em cho Lương Bác,” cô ta nói, “em thực sự không biết hóa ra quan hệ của hai người lại là như vậy.”
“Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả.” Túc Nghệ cười, không muốn nói nhiều với cô ta, “Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi.”
Nói xong, không nhìn Từ Thiến Lam, Túc Nghệ đi thẳng.
Lý Mẫn có vẻ mắng đã nguôi bớt cơn giận: “Có thể quay cho tử tế được không, được thì quay lại luôn, không được thì cô đi cầm kịch bản đọc lại đi, để tôi quay cảnh khác.”
Túc Nghệ lặng lẽ đi tới chỗ màn hình, nhờ nhân viên bật cho cô xem lại.
Mới xem được một chút thì Lý Mẫn trông thấy cô, xua tay bảo: “Thôi, để đến chiều quay, tự xem lại lời thoại đi, không thì nhờ Tiểu Nghệ chỉ cho, giờ tôi không rảnh, chuẩn bị quay cảnh tiếp đi.”
Túc Nghệ sửng sốt: “Em?”
Trình An An lại ngoan ngoãn nghe lời, cầm kịch bản tới, mặt trông rõ đáng thương: “Chị Nghệ, chị có tiện không?”
“Tiện thì tiện nhưng tôi không có bản lĩnh đó.” Túc Nghệ đáp, “Tôi đã diễn nữ chính bao giờ đâu, biết chỉ thế nào?”
“Hay lắm, đổi nhân vật thôi mà đã không diễn được rồi hả?” Lý Mẫn nói xong liền bỏ đi tìm nhân viên phụ trách bố trí cảnh quay.
Nhìn Trình An An đứng trước mặt mình, Túc Nghệ cảm thấy hơi khó xử: “An An à, tôi quả thực không chỉ được.” Trước nay cô chưa từng chỉ người khác diễn bao giờ.
“Không sao ạ.” Trình An An khụt khịt mũi, ngồi xuống cạnh cô, bỗng nhiên hỏi, “Chị Nghệ, sao các vai chị diễn toàn là nữ phụ ác độc cả vậy?”
“Làm gì có tại sao gì,” Túc Nghệ đáp, “bộ phim đầu tiên của tôi đã là loại vai này rồi, các kịch bản tới sau này hầu hết cũng đều là loại này.”
Trình An An hỏi: “Không tính chuyện đổi loại khác sao ạ?”
Thực ra Túc Nghệ không có mưu cầu gì vai nữ chính, cô nói: “Không phải là có tính hay không mà phải xem kịch bản, không phải tôi muốn diễn gì thì diễn đó.”
“Nói điêu.” Lý Mẫn không biết quay lại từ lúc nào, “Dạo trước tôi có một kịch bản hay, là gì thì tôi không nói đâu, tóm lại là nhân vật đó ban đầu muốn để con bé này diễn, thế mà nó cố sống cố chết không chịu, giờ nữ chính của phim đó đã nhận tới mấy giải rồi đấy, đang hot lắm.”
Túc Nghệ không giải thích gì, chỉ cười: “Năm nay cô còn tìm em nữa thì em nhất định sẽ nhận.”
Vừa nói xong thì chuông điện thoại kêu, nổi bần bật giữa phim trường yên ắng.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, là một số lạ nhưng là của một người quen.
Cô tắt chuông điện thoại, nhìn chăm chăm màn hình mấy giây rồi mới đứng dậy: “Em đi nghe điện thoại ạ.”
Ngoài hành lang gió lớn, tóc của cô đã được cố định nếp, chỉ có chút đuôi là bị gió nhẹ nhàng thổi lên bay bay.
Cô tựa thắt lưng vào rào chắn, một tay chống người một tay nghe điện thoại: “Chuyện gì?”
“Em à, em yêu rồi hả?” Giọng phụ nữ ở đầu kia nói hơi to.
Túc Nghệ hỏi lại: “Tìm tôi có việc hả?”
“Đang hỏi em cơ mà,” người phụ nữ kia nói, “em yêu rồi hả? Là ngôi sao lớn hay là ông chủ lớn…”
Túc Nghệ ngửa đầu trợn mắt nhìn trời định dập máy.
“Chừng nào thì dẫn về nhà, chị nạt nó cho em,” người phụ nữ cười giả lả, “với này, Tiểu Bảo mấy ngày nay cứ liên tục đòi em đấy, hỏi em lúc nào mới về gặp nó.”
Ngón tay cầm điện thoại của cô cứng lại: “Tiểu Bảo đâu?”
“Đang ở ngay cạnh chị đây này, ôi! Đã bảo đừng đụng vào cơ mà! Đắt lắm đấy!” Người phụ nữ la lên rồi có tiếng bạt tai.
“Túc Cầm!” Túc Nghệ la lớn.
Có tiếng bé trai khóc nức nở.
Túc Cầm quay lại nói tiếp: “Con nít không nghe lời là phải đánh, nó đã lớn thế rồi, càng ngày càng thêm bực, mà chị chăm con trai chị, em đừng có xía vào!”
“Được thôi.” Túc Nghệ tức quá hóa cười, “Thế chị chăm đi, đừng bảo em gửi tiền cho chị nữa.”
Túc Cầm nghe vậy, vội vàng áp điện thoại lên tai đứa trẻ: “Đừng khóc nữa, điện thoại của dì này, mau nghe đi.”
Tiểu Bảo nấc lên mấy tiếng: “Nghệ Nghệ, dì, dì dạo này, có, có bận không?”
Túc Nghệ mềm lòng, giọng dịu hẳn đi: “Không bận, Tiểu Bảo có bận không?”
“Tiểu Bảo, có, có hơi bận.” Thằng bé nói đứt từng câu, “Đi học, ở trường có giao, bài tập.”
“Vậy Tiểu Bảo học chăm chỉ vào nhé, rảnh dì sẽ về.” Túc Nghệ hỏi thêm, “Ở trường có ai bắt nạt Tiểu Bảo không?”
Đầu kia im lặng một lúc rồi mới rụt rè đáp: “Không, không có…”
Chưa nói được mấy câu, điện thoại đã bị Túc Cầm lấy lại.
Túc Cầm: “Được rồi, chị gọi tới là để nói với em chuyện này, gần đây chị chơi mạt chược, vận may không được tốt, lỡ tay thua hết tiền học phí kỳ sau của Tiểu Bảo mất rồi, em gửi nữa nhé.”
“Năm vạn, mới có bao lâu, chị đã tiêu hết rồi à?!” Túc Nghệ đứng thẳng người dậy.
“Vận may không tốt mà, mau gửi đi, sắp nghỉ hè rồi, trường học đòi phải nộp học phí trước khi nghỉ.” Túc Cầm nói, “Thế nhé, chị phải đi nấu cơm đây, lần sau về em nói chuyện với thằng bé sau nhé, cước điện thoại đắt chết đi.”
Cúp điện thoại, Túc Nghệ tức tới nỗi thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng.
Giờ cô đang rất muốn quay vào phòng hóa trang cướp thuốc lá của Ngô Tuyết làm mấy hơi cho hạ hỏa.
Tiểu Bảo là cháu ngoại của cô, lúc Túc Cầm mang thai, không biết ăn lung tung gì mà con sinh ra, chỉ số thông minh thấp hơn người bình thường, nói chuyện hay lắp bắp, năm nay đã mười tuổi, con người ta đã lên lớp bốn, lớp năm, thằng bé thì chỉ mới học lớp một.
Một thằng bé ngốc như vậy, thế mà lúc Túc Nghệ gặp chuyện không may còn biết ôm chặt lấy đùi cô, không cho người ta lôi cô đi, cuối cùng còn bị mẹ ruột nó đạp một cú lăn lông lốc cù chiêng.
Nghĩ tới tiếng bạt tai ban nãy, lòng cô lại sốt ruột.
Mãi một hồi lâu, cô mới gửi tin nhắn cho Ngô Tuyết bảo chị gửi cho Túc Cầm hai vạn.
Gửi tin nhắn xong, cô do dự một chút rồi bấm gọi điện thoại.
Người đàn ông nghe máy rất nhanh: “Ừm?”
Giọng cô buồn buồn: “Chử Ưng.”
Chử Ưng bỏ bút xuống: “Sao vậy?”
“Không có gì,” nghe được giọng nói này, trái tim cô bỗng thấy bình yên hơn, “đang bận ạ?”
“Không bận.” Chử Ưng ra dấu cho trợ lý, trợ lý nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Anh cúi đầu, hỏi tiếp: “Đang ở phim trường à?”
Túc Nghệ cúi đầu “ừm” một tiếng.
Đầu kia im lặng một lúc.
“Thứ Sáu xin nghỉ phép đi.”
Túc Nghệ ngạc nhiên: “Dạ?”
Chử Ưng nhìn điểm du lịch trên màn hình bảo: “Anh đặt khách sạn rồi, chúng ta đi sớm một chút.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!