Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 29


“Cái gì, em muốn xin nghỉ?” Lý Mẫn bị bất ngờ.

Túc Nghệ ngồi cạnh cô, cười tươi: “Vâng ạ, xin nghỉ một ngày.”

Không thể trách Lý Mẫn phản ứng mạnh được vì ngay cả Ngô Tuyết ở đằng sau cũng giật mình, đừng nói là vì việc riêng, trước đây, dù có sốt, Túc Nghệ cũng không xin nghỉ, mặt sốt đỏ bừng thì đánh phấn vào rồi diễn, không ai khuyên được.

“Được thì được thôi.” Lý Mẫn xem lịch quay treo ở bên, “Hôm đó em chỉ có một cảnh, chuyển sang Chủ nhật quay là được.”

Quay về phòng hóa trang, Ngô Tuyết hỏi: “Thứ Sáu làm gì thế?”

“Hẹn hò ạ.” Túc Nghệ cầm điện thoại, để An Tuyền tẩy trang cho mình, “Nói trước nhé, chị không được đi theo.”

Ngô Tuyết bảo: “Thứ Bảy là ngày nghỉ rồi, sao không để muộn một ngày hẵng đi.”

Túc Nghệ nói: “Thứ Bảy em cũng muốn hẹn hò.”

Ngô Tuyết ồ một tiếng, quay người đi thu dọn đồ đạc, bỗng nghĩ ra nên lại quay lại hỏi: “Ý em là tối thứ Sáu em sẽ đi qua đêm, thứ Bảy mới về hả?!”

Mắt Túc Nghệ cong tít như vầng trăng non.

Ngô Tuyết: “…”

Tối hôm thứ Năm, Túc Nghệ gọi Ngô Tuyết sang phòng mình.

Lúc Ngô Tuyết vào, suýt thì bị sặc cà phê: “… Cô đang làm gì thế?”

Túc Nghệ đứng trước giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ ren hai dây màu đen, ở trong mặc bra, cảnh xuân trước ngực phơi ra quá nửa, váy chỉ che được tới hết mông, đôi chân dài trắng nõn nà cân đối, nhìn một phát không sót chút nào.

Không chỉ trên người, trên giường vẫn còn bày vài chiếc áo ngủ gợi cảm kiểu dáng màu sắc khác nữa.

“Chị tới rồi, mau qua đây.” Túc Nghệ vừa nói vừa đi vào phòng tắm soi gương rồi lại đi ra, “Bộ này thế nào?”

Ngô Tuyết không có tâm trạng ngắm nghía gì nhiều, vội vàng la lên: “Rèm cửa đã kéo kĩ chưa đấy?”

“Kéo rồi,” Túc Nghệ đáp, “mau chọn giúp em đi.”

Ngô Tuyết nhìn cô bằng vẻ mặt phức tạp: “Đồi phong bại tục!”

Túc Nghệ: “?”

Ngô Tuyết: “Vật đổi sao dời!”

Túc Nghệ: “??”

Ngô Tuyết: “Tổn hại lễ giáo!”

“???” Túc Nghệ kéo kéo thân váy, chiếc váy này vốn ngắn, kéo cũng chẳng dài thêm được, “Bảo chị sang giúp chọn đồ chứ đâu phải là sang đọc thuộc thành ngữ.”

Ngô Tuyết thấy Túc Nghệ lúc này chính là vai hồ ly tinh trong bộ phim hay nhất của cô, còn Chử Ưng chính là tiểu tăng nhân sắp bị ăn sạch sành sanh.

Chị hỏi: “Hai người tính toán tới đâu rồi?”

Túc Nghệ đáp: “Không biết.”

“Không biết?” Ngô Tuyết chống hông hỏi, “Thế lỡ cô bị bán thì chị đi đâu tìm cô đây?” Nghĩ lại lại thấy không đúng nên sửa, “Mà không, gia nghiệp của Chử thị lớn như vậy, có thế nào thì cũng là cô bắt cóc Chử Ưng mới phải, chị cảnh cáo cô nhé, đừng có mà làm xằng làm bậy.”

“Chị đúng là bạn tâm giao của em.” Túc Nghệ khen ngợi rồi lại giục, “Mau giúp em chọn đi mà.”

Ngô Tuyết chọn cái kiểu dáng bảo thủ nhất, dài nhất: “Lấy cái này đi.”

Túc Nghệ bỏ váy ngủ vào vali.

Ngô Tuyết định mở miệng nói gì đó nhưng lời đã ra tới miệng lại nuốt về.

Chị có thể cho Túc Nghệ rất nhiều lời khuyên trên phương diện công việc nhưng về mặt cuộc sống, Túc Nghệ vẫn luôn hiểu rõ hơn chị nhiều.

Từ lúc gia nhập giới giải trí tới nay, mục tiêu vẫn luôn cực kỳ rõ ràng, ngay từ lúc còn là người mới đã biết chọn lựa kịch bản, không muốn diễn thì có dâng tới tận cửa cũng không quay, không hề lơi là trong công việc, từ chối tất cả những bữa tiệc có mục đích, cuối cùng vẫn nổi tiếng được tới mức này, loanh quanh trong cái giới này bao năm, chị cũng chỉ mới gặp mỗi mình Túc Nghệ là như vậy.

Chuyện tình cảm cũng giống y như cách cô ấy xử sự làm người, xác định ai thì chính là người đó.

“Tiểu Tuyết Tuyết,” Túc Nghệ đang dọn dẹp, bỗng quay đầu sang, hai má đỏ bừng, “em có gì khác… cần phải chú ý không?”

Ngô Tuyết bứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nghe xong chẳng hiểu gì: “Gì cơ?”

“Thì là, chuyện qua đêm,” Túc Nghệ đáp, “có phải chú ý gì không?”

“… Có.” Ngô Tuyết nói xong liền đứng dậy, đi vào phòng tắm, cầm một chiếc hộp nhỏ để cạnh chai sữa tắm ra nhét vào trong vali của cô, “Nghiệp diễn vẫn còn dài, không thể để gặp phải trở ngại gì được.”

**

“Chử tổng, đây là vé vào cửa,” trợ lý đưa hai tấm vé cho Chử Ưng, “khách sạn cũng đã được đặt bằng điện thoại của ngài rồi.”

Chử Ưng gật đầu: “Ừ, vất vả rồi.”

Sau đó nhận vé, đóng cửa sổ lại, cứ thế rời đi.

Trên xe yên tĩnh, gặp đèn đỏ, anh đưa tay bật nhạc.

Máy vẫn đang dừng ở bài hát lần trước Túc Nghệ bật, người con gái bờ môi cong cong, lắc lư đầu theo điệu nhạc bỗng hiện ngay ra trong đầu anh.

Tâm tình lập tức thoải mái hẳn.

Vừa chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn liền nhìn thấy Túc Nghệ đang tựa lưng đằng sau một gốc cột, đeo kính đen, tóc đen hơi xoăn, áo trắng lộ vai và quần jeans vừa vặn, đeo túi xách nhung màu trắng, bên cạnh còn có để một vali 26 inch sặc sỡ.

Trông không giống đi chơi hai ngày mà giống đang vội chuyển nhà hơn.

Nghe thấy tiếng xe, Túc Nghệ vội cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên thấy chiếc xe Benz quen thuộc, môi lập tức nở nụ cười.

Trong cốp xe, một chiếc vali to đùng và một chiếc ba lô thể thao nho nhỏ màu đen dựa sát vào nhau.

Chử Ưng liếc nhìn chiếc vali rồi hỏi: “Người đại diện của em núp ở trong đó đấy à?”

Túc Nghệ đáp: “Vốn đúng là vậy nhưng bị em phát hiện nên đã đuổi ra ngoài rồi.”

Tiếng cười khẽ của Chử Ưng lọt vào tai cô nghe tê tê ngưa ngứa.

Túc Nghệ nghiêng đầu gần lại phía ghế lái lướt Weixin, bỗng nghĩ ra hỏi: “Đúng rồi, có phải anh có nuôi một con Husky phải không?”

“Ừ, nó ở nhà cha mẹ anh.” Chử Ưng hỏi, “Muốn xem à?”

Túc Nghệ gật đầu: “Vẫn luôn muốn nuôi nhưng không rảnh.”

Chử Ưng nói: “Bữa khác sẽ dắt tới cho em xem.”

“Vâng.” Túc Nghệ hỏi, “Tên là gì ạ?”

Chử Ưng: “Khê Khê.”

Túc Nghệ đang xem bài An Tuyền đăng trong vòng bạn bè được đặt tên là “Điềm báo bạn trai ngoại tình”, thuận miệng đáp: “Tên rõ con gái, không phải là tên của cô nào đấy chứ?”

Chử Ưng nói: “Sao em biết?”

Túc Nghệ dừng tay: “?”

Chử Ưng nhịn cười, nói tiếp: “Em gái anh tên là Chử Khê, chó là nó mua đấy.”

“…”

Hết một bài, bài mới lại tiếp tục phát. Túc Nghệ ngân nga một lúc mới thấy lạ.

Cô nhìn vào màn hình: “Đổi đĩa rồi à?”

“Ừ,” Chử Ưng hỏi, “không phải em thích anh ta à?”

Trước đây Túc Nghệ luôn nghe đi nghe lại bài của anh ta.

Trong đĩa nhạc, giọng nam đang hát ngọt ngào.

“Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyến rũ nồng nàn, mẫu người con gái anh mong ước, em đều có đủ ~”

“Vâng.” Túc Nghệ di đầu ngón tay dịch sang cánh tay của Chử Ưng, gõ gõ theo nhịp bài hát, cười tươi rói: “Còn thích anh hơn.”

**

Tới nơi, Túc Nghệ nhìn thấy ngay một tòa thành với những chóp nhà nhọn hoắt.

Công viên giải trí Disney.

Chử Ưng dừng xe xong thì mở cửa xe giúp cô.

Túc Nghệ gần như là nhảy bật xuống.

Nói ra thật xấu hổ, cô đã ngoài hai mươi tuổi, kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại chưa bao giờ tới công viên chủ đề kiểu này để chơi.

Lúc muốn đi thì không rảnh, lúc rảnh lại không muốn ra khỏi nhà đi du lịch, thế là cứ kéo lê mãi tới tận giờ.

Chử Ưng chẳng lẽ là thiên sứ hay sao?!

Túc Nghệ kéo tay anh đi thẳng tới lối vào: “Mua vé chưa?”

Chử Ưng đưa vé cho cô.

Người đông nên phải xếp hàng để vào, hai người đứng chung một chỗ, nam thanh nữ tú, dáng người cao ráo, nổi bần bật giữa đám đông.

Vào được bên trong, Túc Nghệ kéo anh sang một bên, lục túi mò mẫm một lúc, lấy ra được một chiếc bình nhỏ.

Cô đổ một chút ra tay xoa xoa rồi vỗ lên mặt người đàn ông.

Chử Ưng giật mình nhưng không tránh: “Là gì thế?”

Túc Nghệ thoa rất cẩn thận: “Kem chống nắng.”

Chử Ưng: “… Anh không sợ ăn nắng.”

“Em biết,” Túc Nghệ đáp, “giờ anh là ông chủ rồi, không phải là lính nữa, bị cháy nắng nhân viên cười cho đấy.”

Chử Ưng bật cười: “Làm gì có ai dám cười anh.”

Nói xong, anh im lặng khom người xuống để cô thoa được tiện hơn.

Ngay khi vào công viên liền bắt gặp một loạt gian hàng.

Chử Ưng lơ đễnh quét nhìn một gian hàng nào đó rồi kéo cô gái đi cùng vào trong.

Anh bảo: “Ở đây chờ anh.”

Túc Nghệ không hiểu động cơ của anh nhưng vẫn đồng ý: “Ừ.”

Cửa hàng đầy ắp thú bông, cô lại gần một con gấu khổng lồ, sờ trái nắn phải một hồi mới thôi, đang định tấn công sang con thú bông tiếp theo thì bỗng tóc bị người ta đụng vào.

Cô ngẩng đầu, vừa hay trước mặt là một tấm gương.

Chử Ưng đứng sau lưng, nhìn vào gương, tập trung chỉnh lại vị trí băng đô trên đầu cô.

Cuối cùng, cô mua một cái băng đô khác đeo cho Chử Ưng, cái băng đô đeo trên đầu anh trông cực kỳ bé nhỏ, Túc Nghệ càng nhìn càng thấy buồn cười.

Ra khỏi cửa hàng, Chử Ưng hỏi: “Muốn chơi gì?”

Túc Nghệ mở bản đồ trên app Disney, liếc một cái liền chọn được ngay điểm đến.

Họ sẽ đi chỗ hấp dẫn hạng nhất ở đây, Tron Lightcycle Power Run.

Hai người coi như may mắn, lúc đến vừa vưa là giờ mở cửa, người xếp hàng không quá đông, hai người nhanh chóng lên được xe.

Tên gọi nghe oai vậy thôi chứ thực ra chính là chơi tàu lượn siêu tốc trên xe máy.

Túc Nghệ lấy dây cột gọn tóc lại, úp người vào thân xe, môi hồng răng trắng giữa không gian thiếu sáng trông đầy nổi bật.

Hai người đàn ông đằng sau nhỏ giọng thì thầm.

“Mày xem thắt lưng của cô ta kìa, mẹ kiếp, mảnh thật đấy.”

“Cái chân này tao có thể chơi được vài chục năm.”

“Lát nữa xong đi xin số nhé?”

Túc Nghệ vẫn đang nằm úp, tiếng nói chuyện nhao nhao xung quanh, cô vốn chẳng chú ý nghe, nhìn sang người đàn ông ở bên.

Chử Ưng thì lại nghe rất cẩn thận.

Mãi anh mới dằn được suy nghĩ đầy bạo lực trong lòng lại, quay đầu sang nhìn chạm phải ánh mắt của cô.

Thiết bị an toàn vẫn chưa hạ xuống, Chử Ưng bất thình lình ngồi thẳng người lên.

Túc Nghệ chớp chớp mắt mấy cái, đang định hỏi thì anh đã lấy tay chống vào thân xe, cúi người xuống hôn một cái bên môi cô.

Tiếng ồn ào xung quanh nhỏ hẳn đi.

Giọng Chử Ưng trầm ấm: “Đừng sợ.”

“…” Cô không sợ mà?

Vô duyên vô cớ được một cái hôn, tim Túc Nghệ đập nhanh, bên môi ấm nóng, ngẩn ngơ đáp: “Vâng.”

Thiết bị an toàn được cố định chắc, xe bắt đầu chuyển động.

Gió táp vào mặt, cả cơ thể theo quán tính lao về phía trước, có cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào nhưng cô lại thấy vô cùng an toàn.

Mỗi lần lao xuống, Túc Nghệ lại hét lên mấy tiếng nhưng đều bị tiếng hét chói tai như lợn bị chọc tiết của hai tên đàn ông đằng sau át hết đi.

Chơi xong trò này, Túc Nghệ xuống xe, Chử Ưng vuốt tóc giúp cô.

Lúc ra bên ngoài, cô gái đi cạnh nhận nhầm cô là người đi cùng mình nên quay sang cười hỏi: “Sướng nhỉ?! Ôi… xin lỗi, nhận nhầm người.”

Túc Nghệ cười lắc đầu: “Không có gì.”

Sướng à?

Cũng chưa kích thích bằng một nụ hôn của Chử Ưng.

Chú thích:

*đoạn bài hát, câu “Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyến rũ nồng nàn, mẫu người con gái anh mong ước, em đều có đủ” là một câu trong bài “Ngọt ngào” của Jay Chou, bản dịch câu này t lấy từ đoạn vietsub trong vid này.

https://www.youtube.com/watch?v=_mOTqGSzG84

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN