Anh Chỉ Cần Em - Chương 1: Ước hẹn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Anh Chỉ Cần Em


Chương 1: Ước hẹn


Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ

Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương

Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơ

Làm anh chẳng thể nào quên được

Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê người

Đã bao lần khiến anh mất trí

Chìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn
nữa

Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi ta.

Ước hẹn kiếp trước (Mạch Hạo Văn)

Sau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch
Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa
bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không
nhận thấy có chút rung động nào.

Đối với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành
giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ
khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm ảnh.

Chỉ có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như
thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là
có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối
tác”.

Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc
dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải
quyết vấn đề. Anh không bao giờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào
mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu
chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ
sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm
thêm ai khác.

“Thử cậu ta xem.” Đỗ Tử Thành tiện tay ném cho Liêu
Duy Tín mấy tờ giấy, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn rõ ràng, đầy đủ họ
tên, giới tính, tuổi tác, học lực, chiều cao, cân nặng, sở thích, khái quát
tính cách, kèm theo một tấm ảnh đời thường, mặt sau có cả phiếu khám sức khỏe
gần đây. Liêu Duy Tín phì cười: “Thứ này do cậu làm sao? Người ngoài không biết
còn tưởng mình tuyển nhân viên khách sạn cũng nên”.

“Cậu ta tự viết đấy, bảo là hai bên nên hiểu trước một
chút về nhau thì tốt hơn. Cậu ta làm gì cũng rất có kế hoạch, chẳng khác gì
cậu.” Đỗ Tử Thành ghé sát vào mặt Liêu Duy Tiến, ra vẻ thần bí nói: “Hàng chuẩn
đấy, cả phụ nữ cũng chưa từng động vào”.

“Bao nhiêu tiền?” Liêu Duy Tín châm một điếu thuốc,
nói đùa.

Đỗ Tử Thành đạp luôn một cú: “Mẹ kiếp! Cậu nghĩ mình
là “tú ông” chắc? Cậu ta bảo, chỉ chơi đùa thôi, đừng có làm như thể cậu ta là
trai bao của cậu. Người ta có công việc nghiêm chỉnh, nhưng cậu đừng hỏi nhiều
làm gì. Yêu cầu của cậu ta là, chơi đùa trong một tháng, sau đó coi như chưa
từng quen biết. Không hỏi nghề nghiệp, không hỏi quá khứ, chỉ hưởng thụ hiện
tại”.

“Hả?” Liêu Duy Tín nhướng mày, “Định dùng kế ‘lạt mềm
buộc chặt’ à, chỉ sợ lại bám nhằng nhẵng đuổi cũng không đi thôi. Khả năng nhìn
người của ông anh chẳng ra sao, thôi để đàn em tự đi gặp vậy”. Đỗ Tử Thành
cười: “Cậu đừng cho rằng mình giỏi, người ta không chừng còn coi thường cậu
đấy”.

Hai người đến quán cà phê đã hẹn, từ xa Liêu Duy Tín
đã nhìn thấy Bạch Ký Minh. Lúc đó, Bạch Ký Minh đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa
sổ, nhìn ra ngoài đường phố đông đúc nhưng đầy đơn điệu của thành phố. Tóc
ngắn, đen và mềm mại. Lông mi rất dày, làm đôi mắt có một vẻ gì đó cực kỳ quyến
rũ. Áo sơ mi trắng giản dị, quần sẫm màu. Còn nhớ rõ trong phần thông tin cá
nhân đã viết cao một mét tám ba, so với dân Đông Bắc, cũng không hề thấp.

Cậu rất trầm tĩnh, đó là cảm giác đầu tiên của Liêu
Duy Tín đối với Bạch Ký Minh. Cậu ngồi đó, dường như mọi thứ xung quanh trở nên
mờ nhạt hẳn đi. Sự hối hả nhộn nhịp phía sau khung cửa kính càng tôn lên phong
thái ung dung bình thản của cậu.

Đỗ Tử Thành nháy mắt với Liêu Duy Tín, ý muốn nói:
“Thế nào? Tuyệt chứ?”.

Liêu Duy Tín không thèm để ý đến bạn mình, đi thẳng về
phía trước.

Bạch Ký Minh quay đầu lại, nhìn thấy hai người họ, vội
đứng dậy. Cử chỉ có chút thận trọng, không được tự nhiên lắm, nhưng cảm giác
này chỉ thoáng qua mà thôi.

“Xin chào, tôi là Liêu Duy Tín.” Liêu Duy Tín giơ tay
ra.

“Xin chào, tôi là Bạch Ký Minh.” Liêu Duy Tín phát
hiện ra giọng nói của cậu rất lôi cuốn, không cao không thấp, rất hoàn hảo. Cậu
nói chuyện có phần từ tốn, khiến người ta cảm thấy chững chạc mà không hề kiêu
căng.

Liêu Duy Tín thầm mở cờ trong bụng, lần này Đỗ Tử
Thành thực sự đã tìm được hàng thượng hạng rồi.

Tiết mục tiếp theo thì khỏi cần phải nói nhiều, Đỗ Tử
Thành uống một cốc cà phê, sau đó lấy cớ có việc chuồn trước, trên bàn chỉ còn
lại hai người họ. Liêu Duy Tín nhìn ngắm những ngón tay mảnh khảnh của cậu đang
nâng cốc cà phê lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

“Đến chỗ anh được không?” Bạch Ký Minh cười dịu dàng,
ánh mắt trong vắt lộ vẻ chờ đợi nhìn anh. Đôi mắt của cậu lúc nào cũng long
lanh, chứa đựng một chút ngây thơ vô tội. Xem ra tính tình rất được, lại không
quá quyết đoán. Có thể nói, ngay từ đầu Liêu Duy Tín đã bị Bạch Ký Minh lừa
đẹp. Ai có thể ngờ được, một người bề ngoài hiền lành dịu dàng là vậy, lại có
tính cách lạnh lùng cố chấp như thế.

Liêu Duy Tín không đưa Bạch Ký Minh đến chỗ ở thực sự
của mình, chẳng qua là “đối tác” trong một tháng, đương nhiên không xứng được
bước vào nhà chính. Liêu Duy Tín có ba căn hộ trong thành phố S, anh đưa Bạch
Ký Minh đến căn hộ ở khu đô thị mới Hỗn Nam. Nơi này buổi sáng ít xe cộ, gần
khách sạn, đi làm cũng khá tiện.

Theo lệ cũ anh uống một chút rượu, nhưng Bạch Ký Minh
chỉ muốn uống nước giải khát, cậu nói bị mẫn cảm với rượu, Liêu Duy Tín cười,
cũng không ép. Thành phố này khác với khu vực miền Nam, đàn ông có tửu lượng
càng cao càng dễ kết thêm bạn mới. Liêu Duy Tín nhận thấy Bạch Ký Minh không
phải loại người thường xuyên tham gia các cuộc nhậu nhẹt, không có vẻ khôn khéo
lõi đời, trên người phảng phất nét thư sinh, rất nhã nhặn thanh thoát. Khí chất
này chẳng thể lừa nổi ai, có những thứ muốn giả cũng không giả được.

Kế đó là đi tắm, Liêu Duy Tín vào trước, vội vàng dội
nước qua loa rồi quấn khăn tắm đi ra, đổi cho Bạch Ký Minh vào.

Liêu Duy Tín châm một điếu thuốc, sẵn sàng đối mặt với
việc chờ đợi một khoảng thời gian dài. Lần đầu tiên bao giờ cũng phải có rất
nhiều cam đảm, hơn nữa hai bên mới quen nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ. Cho dù
giây tiếp theo đột nhiên Bạch Ký Minh lao ra nuốt lời đòi về, anh cũng có thể
hiểu được.

Nhưng hình như Liêu Duy Tín có phần đánh giá thấp Bạch
Ký Minh. Chưa đến hai mươi phút, cậu đã tắm xong bước ra, lại còn hoàn toàn
không mặc gì.

“Thật ngại quá, tôi không tìm thấy khăn tắm.” Bạch Ký
Minh cười, nước trên tóc chảy xuống, đi qua phần xương quai xanh gợi cảm, lăn
xuống tận bụng.

Mẹ kiếp, rõ ràng là cố ý. Liêu Duy Tín giơ tay ra tóm
lấy cậu ném mạnh xuống giường, lao đến bắt đầu hôn.

Liêu Duy Tín rất cẩn thận. Không thể chỉ biết lo thân
mình mà làm lơ cảm giác của đối phương, anh hy vọng hai bên đều cảm thấy vui
vẻ, chí ít cũng không để Bạch Ký Minh cảm thấy khó chịu.

Kết quả thật tốt, khuôn mặt Bạch Ký Minh đỏ bừng, vẻ
thất thần mơ màng trong giây lát vô cùng quyến rũ, Liêu Duy Tín không nhịn nổi
cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.

Hai người quấn quýt cả đêm, rồi ngủ một mạch đến tận
trưa hôm sau. Lúc Liêu Duy Tín tỉnh dậy liền nhìn thấy Bạch Ký Minh đang ngoan
ngoãn ngủ bên cạnh mình yên tĩnh như một đứa trẻ, dường như sự hoang dã và đam
mê đêm qua chỉ như giấc mộng Nam Kha. Trước tiên cho cậu ta ăn chút gì
đã? Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký Minh ngủ rất say, do dự một chút, cuối cùng
không nỡ đánh thức cậu, đứng dậy đi rửa mặt.

Còn phải đến khách sạn xem qua. Liêu Duy Tín mặc âu
phục, lấy chìa khóa dự phòng từ trong ngăn kéo ra. Anh viết vài câu dặn dò lên
giấy, ghi lại số di động và đặt cả chìa khóa lên đầu giường.

Xuống đến tiệm ăn nhanh dưới lầu, anh đặt một suất,
yêu cầu một tiếng nữa mới mang lên, sau đó lái xe đến khách sạn.

Ba giờ chiều, Liêu Duy Tín nhận được điện thoại từ
Bạch Ký Minh.

“Sao rồi? Ăn gì chưa?” Liêu Duy Tín đối với “đối tác”
tốt hết chỗ nói, dịu dàng quan tâm lại hào phóng, có điều một khi đã chấm dứt
thì chẳng khác nào người dưng nước lã.

“Đều ổn, cảm ơn.” Giọng nói của Bạch Ký Minh vẫn cứ
trầm và chậm, sau đó cậu hỏi: “Tối nay anh có về ăn cơm không?”.

Sao nghe như thể nàng dâu đang chờ chồng về nhà, Liêu
Duy Tín cười thầm trong bụng, ngẫm nghĩ tan ca cũng chẳng có việc gì, liền nói:
“Có, có về ăn”.

“Ừm, vậy tôi đợi anh.” Bạch Ký Minh nói rất tự nhiên
như thể bọn họ đã sống cùng nhau lâu lắm vậy. Cúp máy rồi mà Liêu Duy Tín vẫn
cảm thấy có chút lạ lẫm. Cảm giác đó không hình dung nổi, dường như rất yên
bình, lại cực kỳ dễ chịu, tóm lại chẳng có gì xấu. Anh chàng Bạch Ký Minh này,
cũng có chút thú vị. Liêu Duy Tín nhếch môi cười, đột nhiên rất muốn về nhà sớm
một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN