Anh Chỉ Cần Em
Chương 2: Kỳ nghỉ
Cũng không sánh bằng giây phút kia
Chẳng ai có thể tránh khỏi biệt ly
Cứ coi như vào một kỳ nghỉ bất ngờ
Cứ coi như trong giấc mơ giữa khổ đau
Đã yêu anh.
Kỳ nghỉ (Vương Phi)(có chỉnh sửa)
Liêu Duy Tín về đến nơi đã bảy giờ, nhìn thấy một bàn
đầy thức ăn quả thực khiến anh phải sửng sốt, lại thấy Bạch Ký Minh đeo tạp dề
bưng một tô canh thanh đạm từ nhà bếp đi ra, thật không biết nói gì mới phải.
Bạch Ký Minh điềm nhiên nói: “Mau đi rửa tay vào ăn
cơm, nhà anh chả có gì, mua ở siêu thị cả đấy”. Ngẩng đầu thấy Liêu Duy Tín vẫn
đứng yên bất động, tay vịn lên lưng ghế, cậu nhướng mày hỏi: “Sao thế, sợ có
độc à?”.
Liêu Duy Tín cười: “Không ngờ cậu biết cả khoản này, thật
không đơn giản”. Vừa nói vừa cởi áo khoác thay giày, rồi bỏ luôn một miếng sườn
xào chua ngọt vào miệng. Ừm, ngon!
Bạch Ký Minh đấm anh một cái: “Đi rửa tay, không biết
giữ gìn vệ sinh, hồi tiểu học anh học hành thế nào vậy”. Liêu Duy Tín vừa đi
vào phòng tắm vừa cười: “Thật ngại quá, tôi mù chữ”.
Thịt bò xào ớt xanh, khoai tây chiên, bắp cải trộn
sứa, còn có sườn xào chua ngọt, canh hàu nấu củ cải, một bàn đầy thức ăn nhanh
chóng được hai người chén sạch. Liêu Duy Tín thỏa mãn ợ một tiếng, dựa vào thành
ghế không muốn động đậy. Bạch Ký Minh nheo mắt nhìn anh: “Có được không? Không
biết khẩu vị của anh thế nào, nấu theo khẩu vị của tôi, có nhạt không?”.
“Không nhạt, vừa phải.” Đâu chỉ vừa phải, thật sự là
quá ngon. Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký Minh đang dọn dẹp bàn ăn, trong lòng âm
thầm vui mừng: Không biết Đỗ Tử Thành tìm ở đâu tuyệt phẩm này, hôm nào
phải mời hắn đi ăn một bữa mới được, đột nhiên Bạch Ký Minh thò đầu ra gọi:
“Duy Tín anh qua đây, giúp tôi rửa bát”.
Liêu Duy Tín thở dài đứng dậy, chậm chạp bước vào nhà
bếp. Bạch Ký Minh đang thành thạo rửa từng chiếc bát, hai tay trắng xóa đầy
bọt.
Liêu Duy Tín nhìn bộ dạng bận bịu của cậu, tự dưng cảm
thấy rất ấm áp.
Sự thật đã chứng minh, Bạch Ký Minh có rất nhiều ưu
điểm, khiến Liêu Duy Tín hận mình sao không thể gặp cậu sớm hơn. Người này
dường như rất thích làm việc nhà, cũng không biết lấy đâu ra nhiều thời gian
như vậy, mỗi ngày đều làm những món mới, trong phòng lúc nào cũng sạch bong
không một hạt bụi. Có một lần Liêu Duy Tín vô tình hỏi: “Cậu không phải đi làm
sao?”. Bạch Ký Minh thản nhiên đáp: “Đang trong kỳ nghỉ”. Liêu Duy Tín còn muốn
hỏi tiếp, nhưng đột nhiên nhớ đến Đỗ Tử Thành từng nói, hai bên không hỏi nghề
nghiệp, không hỏi quá khứ của nhau, liền ngậm miệng lại.
Tính cách của Bạch Ký Minh rất điềm đạm, lại cực kỳ
biết lắng nghe. Trong cái thời đại ai cũng muốn khoe khoang bản thân, sự trầm
lặng của cậu giống như một viên kim cương hiếm có. Bất luận Liêu Duy Tín nói
gì, lúc nào cậu cũng chăm chú lắng nghe. Hơn nữa kiến thức của cậu rất rộng,
vấn đề nào cũng có thể bổ sung một hai câu, càng khiến Liêu Duy Tín thao thao
bất tuyệt.
Bạch Ký Minh cũng thích xem phim, thích nhất là phim
kinh dị. Hai người thường cuộn tròn trên sô pha ăn khoai tây chiên, tựa vào
nhau cùng xem đĩa. Cho dù là phim Bạch Ký Minh xem rồi, cậu cũng tuyệt đối
không có ý kiến gì, làm như lần đầu tiên vừa mới xem. Nhưng cậu không thích đến
rạp chiếu phim, cảm thấy ra ngoài người đông quá phiền phức.
Con người này có sức chịu đựng đáng khâm phục, không
cần giao thiệp cũng chẳng tiệc tùng gì cả. Liêu Duy Tín âm thầm để ý, phát hiện
Bạch Ký Minh còn rất ít khi nhận điện thoại, như thể cậu đến đây sống, ngay lập
tức hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Liêu Duy Tín là người thích ồn ào, công việc của anh
cũng cần phải ra ngoài. Lúc anh tham gia nhậu nhẹt bên ngoài, Bạch Ký Minh
không hề gọi điện cho anh, cũng không hỏi bao giờ anh về. Thường thì vào nửa
đêm, khi Liêu Duy Tín uể oải đẩy cửa bước vào, trước mắt anh không còn là một
khoảng tối đen kịt, mà là ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ bậc thềm.
Rất ấm.
Trong chuyện giường chiếu, hai người hoàn toàn ăn
khớp, trừ từ “tuyệt vời” ra, Liêu Duy Tín không biết phải hình dung như thế nào
nữa. Bạch Ký Minh rất tự nhiên, chưa từng ngượng nghịu che che đậy đậy, thậm
chí cậu còn lên mạng tìm hiểu về kỹ thuật khác, sau đó thực hành ngay trên cơ
thể Liêu Duy Tín. Lúc nào cậu cũng có những cách quái lạ, đem đến thích thú bất
ngờ cho Liêu Duy Tín, thậm chí còn đề nghị hôm nào đó chơi trò SM (*).
(*) SM: từ viết tắt
của Sadism và Masochism, là hình thức quan hệ tình dục đạt được khoái
cảm khi bị người khác hành hạ, làm đau và ngược lại.
Có lúc Bạch Ký Minh rất điên cuồng, hai người cùng
nhau thử nghiệm những cảm giác khác biệt, bất luận yêu cầu của Liêu Duy Tín có
quá đáng đến đâu, cậu cũng chưa từng từ chối.
Quả là thích thú vô cùng, khó mà diễn tả nổi.
Liêu Duy Tín rất mãn nguyện, đương nhiên cũng không
thể bạc đãi “đối tác” xuất sắc này. Quần áo từ trong ra ngoài mua cả đống, thẻ
tín dụng tiền mặt đặt ngay trên kệ giày trước cửa, quà tặng đem về thì khỏi
nói. Bạch Ký Minh không từ chối cũng chẳng cảm ơn, chỉ mỉm cười nhận lấy. Liêu
Duy Tín tâm trạng rất tốt, ngày nào cũng mong đến tối về nhà, thưởng thức trò
mới của Bạch Ký Minh, bất luận là trên món ăn hay trên người. Cuộc nhậu nhẹt xã
giao nào có thể trốn anh liền trốn, đột nhiên cảm thấy cuộc sống ngày xưa thật
nhàm chán vô cùng.
Tan ca anh đến cửa hàng mua một bó hoa tươi, khi lái
xe còn tưởng tượng cảnh rắc cánh hoa lên cơ thể láng mịn của Ký Minh, nhất định
hấp dẫn mê người. Liêu Duy Tín cười thầm, có chút nôn nóng không yên. Nghĩ đến
Bạch Ký Minh thích ăn bánh ga tô, anh lại xuống xe đi mua một cái. Cũng chẳng
biết sinh nhật cậu là ngày nào, nhớ mang máng trên tờ giấy khai báo lý lịch hồi
trước có viết, đến lúc đó phải tổ chức ăn mừng mới được.
Tiếc là Bạch Ký Minh không uống rượu, không thì hai
người đã làm một bữa tiệc dưới ánh nến rực rỡ, uống chút rượu vang càng thêm
lãng mạn… Gần đây đang rộ lên một bộ phim bom tấn, lần này nhất định phải lôi
cậu đến rạp, ngồi nhà xem đĩa làm sao mà so được, những bộ phim về thảm họa
toàn cầu cần nhất chính là hiệu ứng chấn động… Đỗ Tử Thành đính hôn, cũng nên
đưa Bạch Ký Minh đi cùng, tiện thể giới thiệu với vài người bạn. Cậu với Đỗ Tử
Thành thân thiết vậy, chắc không từ chối đâu…
Liêu Duy Tín nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, cho
xe vào ga ra, tay cầm bó hoa, miệng huýt sáo bước lên lầu.
Ấn chuông cửa một lúc lâu cũng không thấy Bạch Ký Minh
ra. Tên yêu tinh này lại giở trò gì mới không biết. Liêu Duy Tín phì cười, rút
chìa khóa mở cửa.
Trong phòng tối om, Liêu Duy Tín bật đèn, bước vào
phòng ngủ.
“Ký Minh.” Không có ai trả lời. Liêu Duy Tín đi từ
phòng này sang phòng khác, thư phòng, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng khách, ban
công… đều không thấy bóng dáng Bạch Ký Minh.
Liêu Duy Tín đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh chợt nhớ
ra một chuyện vô cùng quan trọng, lao ngay vào phòng ngủ, “xoẹt” một tiếng mở
toang tủ quần áo.
Quần áo của Bạch Ký Minh cũng không thấy nữa.
Liêu Duy Tín quay đầu nhìn tờ lịch bắt mắt trên đầu
giường.
Một tháng, vừa đúng một tháng.
Như thể máu trong người bị rút cạn, Liêu Duy Tín ngồi
đờ đẫn trên giường, đầu óc trống rỗng. Anh thất thần lần mò lấy ra một điếu
thuốc, châm lửa hít hai hơi, bỗng dưng đứng bật dậy gọi điện thoại.
“Duy Tín? Tìm mình có chuyện gì?”, giọng của Đỗ Tử
Thành.
“Bạch Ký Minh đi rồi.”
“Đi rồi? À, một tháng rồi nhỉ, ha ha, mình đã bảo cậu
ta rất tuyệt, thế nào, thích lắm phải không?”
“Số di động của cậu ấy bao nhiêu?”
Im lặng, rất lâu sau Đỗ Tử Thành mới lên tiếng: “Đã
nói rõ xong xuôi đường ai nấy đi, còn tìm cậu ta làm gì?”.
Liêu Duy Tín nhất thời không biết nói gì. Nói là anh
đã thích cậu ấy sao? Nói là không muốn chia tay? Nói là còn muốn tiếp tục? Nói
là…
“Không phải là cậu nghiêm túc đấy chứ?” Đỗ Tử Thành
trầm giọng xuống: “Duy Tín, về căn bản cậu không hiểu gì về cậu ta hết. Lúc đầu
do mình giới thiệu cậu là một người rất dứt khoát, hết là hết, tuyệt đối không
dây dưa lôi thôi, nên cậu ta mới đồng ý. Bạch Ký Minh là một người rất cố chấp,
đã chia tay thì nhất định không bao giờ quay lại, thôi bỏ đi”. Đỗ Tử Thành lại
cười: “Hay để mình giới thiệu cho cậu một anh chàng tuyệt vời hơn? Trước mặt
cậu, mình tình nguyện làm “tú ông” đó…”.
Đỗ Tử Thành còn nói gì nữa, Liêu Duy Tín chẳng buồn
nghe. Anh chậm chạp cúp máy, trong lòng chợt thấy trống hoác. Con người đó mới
sáng nay còn ngoan ngoãn quyến rũ bên dưới anh, không ngờ nói đi là đi, ngay cả
một lời từ biệt cũng không có, phải chăng ngay lúc đó cậu ấy đã quyết định sẽ
rời đi rồi?
Liêu Duy Tín cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh chiếc chìa
khóa dự phòng đặt trên bàn là một phong thư vừa dày vừa to. “Soạt” một tiếng,
tất cả các thứ bên trong bị anh đổ lên bàn.
Thẻ tín dụng, tiền mặt vẫn thế không thiếu một đồng,
dưới cùng là tờ giấy trắng có in một bảng biểu kê khai. Liêu Duy Tín vội vàng
rút ra, lật qua lật lại mấy lần, muốn tìm trong đó một câu, hoặc nửa câu có
chút tình ý.
Không có, hoàn toàn không có. Trên đó chỉ có hàng loạt
con số khô khan vô vị, quần áo bao nhiêu tiền, quà tặng bao nhiêu tiền, có thể
trả lại đều trả cả rồi, không thể trả thì để lại một số tiền tương ứng, ước
chừng hơn một vạn. Rõ ràng từng món một, thật không biết cậu tìm thấy mấy tờ
hóa đơn bằng cách nào. Bạch Ký Minh, rõ ràng có tính toán hơn nhiều so với
những gì cậu thể hiện trước mặt Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín chợt nhớ đến những tấm ảnh mà hai người
tự chụp trong lúc nhàn rỗi, đã thống nhất để trong máy tính thỉnh thoảng xem.
Toàn bộ đều xóa sạch, một tấm cũng không để lại. Ổ
cứng cũng xóa, thẻ nhớ của máy ảnh cũng xóa. Bạch Ký Minh biến mất không để lại
một dấu vết, ngay cả những dòng chữ cuối cùng kia cũng được đánh bằng máy tính.
Nhớ lại lúc trước, tờ giấy kê khai lý lịch là do tự tay cậu viết.
Đúng rồi, còn có tờ giấy đó. Liêu Duy Tín lao tới, kéo
ngăn tủ bên đầu giường của mình. May mà tờ lý lịch vẫn còn, nét chữ ngay ngắn
thanh thoát, có cả tấm ảnh đời thường nữa. Bạch Ký Minh dựa vào lan can, mảng
tóc trước trán bị gió thổi khẽ đung đưa, môi nở nụ cười dịu dàng tĩnh lặng.
Chỉ còn lại mấy tờ giấy cùng tấm ảnh này, chứng minh
rằng từng có một người như thế ở bên Liêu Duy Tín suốt một tháng nay.
Liêu Duy Tín nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm màu
trắng xám trên trần nhà, trong lòng không biết là cảm xúc gì nữa. Thất vọng?
Đau đớn? Kinh hãi? Phẫn nộ? Dường như mỗi thứ có một chút, nhưng lại dường như
chẳng phải thứ nào cả.
Thậm chí anh không thể nói Bạch Ký Minh đã sai. Điều
kiện đã nói rõ ngay từ đầu, hết một tháng thì đường ai nấy đi, đương nhiên
không thể trách được. Tiền và thẻ tín dụng đều vứt trên bàn, Bạch Ký Minh không
đem theo cái gì.
Nhưng mà, thực sự chỉ như thế này thôi sao? Trừ những
thứ có thể nhìn thấy kia, thật sự không còn gì khác ư? Những tiếng cười, những
cảm xúc mãnh liệt, những lời ngọt ngào âu yếm, những tiếng rên gào không thể
kiểm soát, tất cả hóa thân vào trong đống đồ vô hồn kia, khiến lồng ngực Liêu
Duy Tín bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Bạch Ký Minh, cậu thực quá tuyệt tình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!