Bát cơm chó chết người này, Diệp Phong Hoa anh —— Từ! Chối! Ăn!
Thậm chí trong lòng anh ta còn đang suy nghĩ có nên đi cạo trọc đầu, biến anh ta thành một cái bóng đèn lớn, để làm mù mắt hai con người xấu xa “không xem ai ra gì” trước mắt mình này hay không!
Nhưng!
Nhìn lại thấy nhiều năm như vậy, khó khăn lắm chị Lam mới tìm được người mình thích, lần đầu tiên có bạn trai, anh ta cứ mặc kệ hai người họ là được rồi! Thật là!
Thân mật như vậy cũng khiến anh ta cảm động!
Khóe môi Diệp Phong Hoa nhếch lên, nhìn cái ót của Lam Vãn Thanh trước mặt: “Chị Lam, dù sao hôm nay chị cũng không cần đi xe của em nữa, vậy em đi trước nha!”
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô muốn xoay người nói gì đó với Diệp Phong Hoa, chỉ là cơ thể vừa nhúc nhích, bàn tay của Ôn Tư Sâm đang ôm eo cô lại siết chặt hơn, cô lại áp sát vào ngực anh lần nữa.
Hàng lông mày lá liễu nhíu lại, cô định ngẩng đầu lên kháng nghị với anh, đã nghe thấy Ôn Tư Sâm nói với người ở phía sau cô: “Trên đường cẩn thận.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Tôi tin cậu có thể biến nhanh hơn một chút nữa.
Diệp Phong Hoa: “……”
Không so đo với anh, chị Lam khó khăn lắm mới có tin mừng…… Quên đi! Anh ta là người rộng lượng!
Cho đến khi Diệp Phong Hoa bước vào thang máy, tư thế Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh cầm điện thoại gọi cho nhau chưa từng thay đổi, nghe thấy tiếng thang máy đi xuống, Ôn Tư sâm hơi cúi đầu, đối diện với điện thoại, giọng nói trầm thấp cũng chậm rãi vang lên, hỏi Lam Vãn Thanh đang bị ép dán ở trước ngực anh một lần nữa: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Hả?”
Cảm giác của Lam Vãn Thanh lúc này kích động muốn chửi tục luôn đó.
Giọng nói của anh vốn dĩ đã trầm thấp từ tính, chắc chắn anh đang cố ý mê hoặc cô, giọng nói từ microphone truyền tới giống như âm thanh của đàn cello đang lượn lờ trong khán phòng của buổi hòa nhạc, dày nặng lại vừa đủ.
Hơn nữa giọng nói của anh lan tỏa ra trong không khí rồi chạy vào trong tai cô, quả thật đây chính là “vụ nổ kép”!
Một cảm giác tê dại giống như bị điện giật nhanh chóng truyền từ vành tai của cô đến khắp người, ban đầu đường hành lang rất yên tĩnh, bây giờ chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, ý thức của Lam Vãn Thanh bị thổi bay, túi xách cầm ở trong tay rơi xuống trên sàn cẩm thạch.
Âm thanh vừa vang vọng vừa nặng nề trong không gian yên tĩnh tạo ra sự đe dọa khá lớn.
Lam Vãn Thanh lấy lại tinh thần, không nghĩ tới chuyện nhặt túi xách lên, cô bực mình bỏ lại điện thoại trong túi xách, hai tay dường như không tự chủ được, nắm lấy vạt áo sơ mi mỏng màu xanh lam của anh rồi chút từng chút luồn vào trong áo khoác của anh, vòng ra sau lưng hai tay đan chéo lại ôm lấy anh.
Cô dán mặt vào trước ngực anh cọ cọ, khịt mũi một cái phát ra tiếng, giọng nói buồn bực: “Ôn Tư Sâm, anh đáng ghét muốn chết.”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, ý cười trong mắt không giảm mà ngược lại còn tăng lên, vì giọng nói của cô có phần oán giận kèm theo chút nũng nịu.
Anh bỏ điện thoại vào trong túi, nửa đùa nửa thật nói: “Chiêu này không thể thực hiện được, ngày hôm qua em đã dùng rồi.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng hai tay lại ôm lấy cô.
Một lúc sau, hai người cũng không nói gì.
Sau khi lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, môi Ôn Tư Sâm dán lên trán cô một cái, cúi đầu nhìn cô nghiêm túc: “Anh vốn rất mong chờ hôm nay có thể cùng em xem phim điện ảnh.”
Lam Vãn Thanh ở trong lòng nhìn anh, ánh đèn hành lang chiếu xuống, đường nét trên mặt anh vừa rõ ràng vừa dịu dàng, cô không nhịn nổi nhón chân lên, chóp mũi cọ vào cằm anh, vừa cười vừa nói: “Vì sao?”
Ôn Tư Sâm cúi đầu, chóp mũi lướt qua làn da mềm mại ở sườn mặt của cô, đôi môi ý thức tìm kiếm cô khẽ liếm hai cái, sau đó ngậm lấy môi dưới của cô len lỏi vào trong.
Sau khi trêu chọc một lúc, dán lên môi cô khẽ cười nói: “Ánh sáng trong rạp chiếu phim tốt hơn.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Sao trước kia cô lại không nhìn ra được Ôn Tư Sâm là dạng người này chứ?
Tuy Lam Vãn Thanh theo đuổi anh trước, lúc đó da mặt dày đến mức có thể so với tường thành của Cố Cung, nhưng lúc này trên mặt cô không khỏi ửng đỏ lên.
Cho dù chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vành tai đỏ đến mức nào, trông hệt như có máu chảy ra.
Cô đỏ mặt, trừng mắt anh: “Ôn Tư Sâm, anh trở nên không biết xấu hổ như vậy từ khi nào thế?!”
Ôn Tư Sâm nghe thấy cô nói, anh không tức giận mà mỉm cười, cúi đầu cắn môi dưới ướt át vừa bị mình liếm mút, cười như không cười nói: “Ở trước mặt em, anh không cần mặt mũi.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Quả nhiên đây là tấm gương không biết xấu hổ nên được đưa vào sách giáo khoa!
Lam Vãn Thanh ngửa đầu ra sau, giải cứu môi dưới của mình từ trong miệng anh, đôi môi mềm mại bắn ngược lại làm hàm răng tê dại, cô nhăn mặt vùi đầu vào cổ anh.
Giả vờ đáng thương nói: “Em đói bụng.”
Ôn Tư Sâm: “……”
Nói dỗ dành anh đâu rồi? Sao kết quả lại là anh phải đi dỗ dành cô vậy?
Anh thở dài, in một nụ hôn lên trên tóc cô, hai tay duỗi ra phía sau nắm lấy hai tay cô thả sang hai bên, một tay anh buông ra, khom lưng xuống nhặt túi xách cô vừa làm rơi dưới sàn nhà, một tay tiếp tục nắm, dắt cô đi về phía thang máy.
“Muốn ăn gì?”
Ôn Tư Sâm nghiêng đầu nhìn Lam Vãn Thanh, sau đó lấy tay ấn nút thang máy đi xuống.
Lam Vãn Thanh mím môi, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bị anh cố ý trêu chọc, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng của cô chớp chớp, trong mắt chợt lóe lên sự giảo hoạt, kéo tay đang nắm tay của hai người ra phía sau, cô tiến một bước nhỏ về phía anh, tiếng “Ừm” kéo dài, nhỏ giọng: “Muốn… Ăn anh đó.”
Ôn Tư Sâm nghe cô cất lời, đầu ngón tay đặt ở nút đi xuống của thang máy dừng lại, tiếp theo cúi đầu nhếch môi, bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Lam Vãn Thanh bị anh nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, môi giật giật, vừa định mở miệng, bỗng nhiên anh lại bước lên phía trước một bước, ép cô vào vách tường kim loại bên cạnh cửa thang máy, che chắn cả người cô kín kẽ.
Đầu tiên Ôn Tư Sâm chỉ cười mỉm, đặt đầu ngón tay lên trên cổ áo sơ mi trắng có lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ của cô, dùng lực ấn vào.
Ngón tay anh khẽ vuốt ve làn da mịn màng, thấy Lam Vãn Thanh nín thở, đành bất lực lên tiếng cảnh cáo cô: “Lần sau muốn trêu chọc anh thì phải chọn đúng địa điểm, ở chỗ này, trai đơn gái chiếc chỉ có hai chúng ta.” Khuôn mặt anh áp sát cô hơn một chút, giọng hơi khàn khàn: “Trong văn phòng của em có giường lớn, phòng nghỉ có sô pha, nếu không thì bàn làm việc của em cũng được, nếu không được nữa.” Anh đang muốn dọa cô đây mà, cúi đầu ngậm lấy vành tai đỏ bừng của cô, hạ thấp giọng nói: “Cứ đứng như vậy, anh cũng có thể ăn em.” Dừng lại một lát, anhanh khịt mũi cười một tiếng: “À, không đúng, là để em ăn anh.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Được rồi, cô sợ.
Một bên Lam Vãn Thanh khinh bỉ bản thân mình, một bên lúng túng lắp bắp nói: “Muốn ăn cháo.”
Ôn Tư Sâm không biết là nên tức giận hay nên cười, ai bảo anh không có biện pháp nào với cô, anh hôn nhẹ lên đôi môi hơi mím chặt, đứng thẳng người, ấn nút đi xuống ở phía sau cô, một tay ôm vào trong lòng.
Lam Vãn Thanh bị ôm bất ngờ không kịp đề phòng, đầu ngón tay nắm lấy hai bên áo khoác của anh, ở trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn.
Ôn Tư Sâm cũng nhìn cô, cảm xúc ở đáy mắt sâu thẳm không rõ, vốn dĩ Lam Vãn Thanh định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chọn cách im lặng.
Thang máy vang lên một tiếng “Đinh”, cửa chậm rãi mở ra hai bên.
Ôn Tư Sâm ôm cô xoay đi vào trong thang máy, dựa vào thành thang máy, ấn đi xuống tầng một rồi đưa tay lên đè vào sau cổ để cô dựa vào lòng mình, cằm để ở trên đỉnh đầu cô thở dài: “Ngoan, để anh ôm một lúc.”
Cũng không biết tại sao, mọi chuyện phát triển đến cuối cùng, Lam Vãn Thanh luôn có cảm giác mình nợ anh rất nhiều.
Hình như có một câu nói như vậy đúng không?
Ai là người theo đuổi đối phương trước, thì người đó thích nhiều hơn.
Trước kia cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại đối với những lời này cô càng ngày càng không quan tâm đến nữa.
Tình cảm của Ôn Tư Sâm dành cho cô, còn sâu đậm hơn cô rất nhiều, nếu như bảo cô nói ra cụ thể thì cô không có cách nào bày tỏ, là do cô nghĩ chuyện yêu đương này, tự mình cảm nhận sẽ tốt hơn khi nói thẳng ra.
Lam Vãn Thanh dán vào ngực anh, ngửi mùi hương sảng khoái tươi mới trên người anh, cô cắn môi dưới, bất giác suy nghĩ của cô thông suốt, hiếm khi ngoan ngoãn dựa vào ngực không làm loạn nữa, thậm chí tay còn tự giác ôm chặt lấy eo anh.
Ôn Tư Sâm cảm nhận được, nhìn bức tường thang máy đối diện, nhếch môi.
–
Ôn Tư Sâm dẫn cô đến một quán cháo lâu đời ở phố ăn vặt phía sau công ty, ngày đó lúc mua bữa sáng cho cô, Diệp Phong Hoa đã từng nói với anh, cô thích ăn cháo rau chân vịt tôm bóc vỏ ở đây nhất.
Bởi vì khoảng cách không quá xa, hơn nữa không có chỗ đỗ xe, hai người đi bộ đến đây.
Phần lớn người đến đây ăn đều là nhân viên văn phòng ở khu thương mại, đã hơn tám rưỡi tối, người trong cửa hàng cũng khá đông, thật ra Lam Vãn Thanh biết.
Cho dù là đến đêm khuya, những cửa hàng nhỏ trên con phố này vẫn luôn tấp nập người qua kẻ lại.
Trong thời đại kinh doanh ăn thịt người, ai cũng muốn có được một chỗ đứng vững chắc trên mảnh đất này, tìm được cho mình một góc riêng, tăng ca là chuyện hết sức bình thường.
Ở đây bốn năm, số lần Lam Vãn Thanh đến cửa hàng ăn đếm trên hai bàn tay cũng không hết, bình thường không phải trợ lý thư ký gọi cơm hộp, thì cũng là Diệp Phong Hoa cố ý mua tới công ty cho cô.
Trong cửa hàng bố trí rất đơn giản, tường có hoa văn màu vàng nhạt, trên đó còn treo một vài bức tranh đen trắng để trang trí, bàn ghế màu cà phê nhạt sạch sẽ được sắp xếp chỉnh tề, buổi tối nên cửa hàng nhỏ không thể nói là yên tĩnh thế nhưng không ồn ào giống như ban ngày.
Ôn Tư Sâm ôm Lam Vãn Thanh vào chỗ ngồi, nhân viên trong cửa hàng nhỏ đã cầm thực đơn đi ra đứng bên cạnh bàn, hai người gọi hai tô cháo và hai đĩa đồ ăn kèm.
Trò chuyện với nhau vài câu, cháo và đồ ăn đã được bưng lên, ăn được một nửa, bỗng nhiên Ôn Tư Sâm nói: “Cuối tuần này Sean sẽ bay từ Bỉ sang đây, đến Đại học Đông Thành báo cáo nhậm chức.”
Lam Vãn Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh chớp chớp mắt: “Sean?”
Trời ơi, nếu không nói, chắc cô sắp quên mất ân nhân đã tốn không ít công sức trên con đường tình cảm của cô……
“Ừm, sáng chủ nhật máy bay sẽ đến sân bay Đông Thành.” Ôn Tư Sâm dừng một chút, dịu dàng nói: “Nếu em không có việc gì, chúng ta cùng đến sân bay đón cậu ta được không?”
Khóe môi Lam Vãn Thanh mím chặt thìa sứ trắng gật đầu, đáp một tiếng: “Được.”
Ân nhân đến đây, cho dù bận đến mấy cũng phải đi!
Lam Vãn Thanh lại nuốt xuống một thìa cháo, nghi hoặc: “Trước kia em đã muốn hỏi, sở dĩ Sean có thể đến Đại học Đông Thành nhậm chức là bởi vì nhờ anh đề cử sao?”
Dù nhìn thế nào, thấy bộ dạng như một đứa trẻ to xác của Sean không hề có dáng vẻ của một thầy giáo.
Ôn Tư Sâm nhịn không được bật cười thành tiếng, phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”
Trường học không phải do anh mở, làm sao có thể nhờ anh đề cử mà lên làm giáo viên được chứ.
“Sean là nghiên cứu sinh về Giáo dục ở trường Đại học Leuven, đồng thời cậu ta đang học bằng tiến sĩ tâm lý học tại Đại học Clark, cậu ta là tiến sĩ song chuyên ngành, người sinh ra để ăn chén cơm này.”
Đại học Clark, Lam Vãn Thanh biết được một ít thông tin, là trường đại học tâm lý nổi tiếng trên cả nước Mỹ.
Chỉ là… Được rồi, không thể trông mặt bắt hình dong được.
–
Hai người dùng bữa xong, đi bộ về bãi đỗ xe dưới tòa nhà công ty, sau khi Ôn Tư Sâm nhìn Lam Vãn Thanh lên xe thắt kỹ đai an toàn, anh mới đóng cửa xe đi vòng sang ghế lái.
Hơn chín giờ ánh đèn trong tòa nhà thương mại sáng trưng, những bóng đèn treo ở trên cao của nóc bãi đậu xe khiến nó tỏa sáng rực rỡ, Lam Vãn Thanh ngồi ở trong xe dõi theo Ôn Tư Sâm đi qua phía trước đầu xe, dáng người cao lớn thẳng tắp, áo gió bay bay, bỗng nhiên lại nhớ tới ngày đó ở Maldives, anh đứng ngược ánh mặt trời ở boong tàu.
Nhìn bóng dáng anh khi đó, đều là sự xa cách, mà lúc này, cả người anh đều lan tỏa sự ấm áp.
Lúc Ôn Tư Sâm khởi động xe, Lam Vãn Thanh gãi gãi sườn mặt, cảm xúc bùng phát: “Anh có biết ban đầu em chỉ quan tâm đến khuôn mặt và bàn tay của anh không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Ôn: Xin vui lòng đếm hôm nay vợ tôi đã chọc giận tôi bao nhiêu lần/ngày?
Sean: Lan, tôi không trách cô đã quên tôi, cuối cùng cô cũng sẽ quên bạn trai của cô thôi.
Diệp Phong Hoa: Có thể xin tác giả đừng thả một mình chó độc thân như tôi lúc có hai người bọn họ được không?
Vãn Vãn: 🙂