Lam Vãn Thanh thấy vậy xoay đầu nhìn sang Ôn Tư Sâm, tiếp tục nói: “Mỗi lần em đến Maldives đều sẽ ngồi ở trong phòng nghỉ chờ tàu đến, sẽ ngồi ở vị trí mà anh ngồi ngày đó.”
Ôn Tư Sâm hơi nhướng mày, một tay đặt lên tay lái, nghiêng người nhìn cô không nói gì.
Ánh sáng trong xe tối hơn so với bên ngoài, Lam Vãn Thanh không nhìn ra được cảm xúc trong mắt anh, nói thêm: “Em đã đi ba năm liên tục, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy có người ngồi ở vị trí kia, cho nên em có hơi tò mò, vì vậy mới ngồi ở vị trí đối diện anh.”
“Kết quả em vừa ngồi xuống, nhìn anh, ồ, trông tên này cũng khá đẹp trai, nhìn xuống thêm một chút nữa, bàn tay cầm sách kia, trắng nõn thon dài, còn đẹp hơn cả so với bàn tay của mẫu tay em nhìn thấy trong TV.” Cô ôm ngực, nhìn bàn tay tay anh đặt trên tay lái thuận thế rũ xuống, mỉm cười tinh ranh: “Sau đó em đã bị mê hoặc.”
Lam Vãn Thanh không có hứng thú đối với việc xem phim truyền hình, cũng không có thời gian. Khác với cô, Lâm Mộc Hủy lại là một fan trung thành của tiểu thuyết và phim truyền hình.
Bất kể là thể loại gì cô ấy cũng đều cảm thấy hứng thú, có đôi khi hai người cùng nhau ăn cơm, cô ấy vừa đọc tiểu thuyết vừa xem bộ phim truyền hình nào đó, các nhân vật có trong cốt truyện cô ấy có thể giảng giải từ đầu đến cuối. Thứ bảy tuần trước, lúc hai người đến nhà hàng Ôn Kiều ăn cơm, cô ấy nói gần đây đã xem một bộ phim ngôn tình, nữ phụ vì chuyện nam phụ thừa nhận lúc đầu chỉ để ý đến khuôn mặt của cô, nên đã cãi nhau rồi giận dỗi với nam phụ.
Lâm Mộc Hủy nghĩ sao nói vậy, nói cô gái đó làm giá.
“Thời buổi này đối với nhan sắc mà nói, nếu người đó không xuất sắc, ai lại có thời gian đi tìm hiểu xem trong tâm hồn của người đó có đẹp hay không?”
“Nói lời dễ nghe thì mọi người cũng biết rồi, người thật sự thích bạn thì người đó sẽ thích tâm hồn của bạn chứ không phải là ngoại hình, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sau một thời gian dài ở bên nhau. Trên đời này có bao nhiêu người, vừa mới bắt đầu đã nói với những người có ngoại hình không quá xinh đẹp là anh thích dáng vẻ này của em cơ chứ?”
“Bố mẹ bạn cho bạn ngoại hình như vậy đã thiên vị bạn rồi, cho bạn cơ hội mà người khác không có được, cuối có thể chinh phục được người khác hay không thì cũng chỉ có thể phụ thuộc vào bạn.”
Những lời này của Lâm Mộc Hủy, tuy rằng có hơi quá thực tế và sắc bén, nhưng không thể không thừa nhận rất có lý.
Tuy rằng không thể lôi chuyện cũ ra là quyền lợi của con gái, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong chuyện tình cảm của hai người, số người lôi chuyện cũ của người kia ra chủ yếu là con gái.
Ngay cả cô luôn cho rằng mình là một cô gái rất phóng khoáng, nhưng lúc mới đầu lại thích lật lại món nợ cũ.
Lúc này cô có hơi tò mò, sau khi Ôn Tư Sâm biết được chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Hơn nữa cô cũng không có ý định nói dối, khi mới bắt đầu đúng là cô chỉ để ý đến ngoại hình và bàn tay của anh. Tuy vẻ mặt lạnh lùng cách xa người khác đến vạn dặm mới chính là điều cuối cùng khiến cô gần anh hơn.
Lam Vãn Thanh vừa dứt lời, ung dung nhìn người đàn ông.
Xe chặn lại một nửa ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, khiến phân nửa người trên của anh đều ẩn ở trong bóng tối, Lam Vãn Thanh nhìn chằm chằm một lúc lâu, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm vẫn luôn sáng ngời kia, thật ra cô cũng không nhìn ra được cảm xúc gì.
Cô không nhịn được nữa nghiêng người về phía anh xem xét.
Ôn Tư Sâm nhìn cô một lúc lâu, bỗng dưng đưa tay lên tắt máy, âm thanh của động cơ đột nhiên dừng lại, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Lam Vãn Thanh bị giật mình.
Cả người lập tức ngồi thẳng lại dựa vào lưng ghế.
Trong lòng lại chửi thầm: Nhìn phản ứng này, xem ra cũng không phải chỉ có con gái mới lôi lại chuyện cũ ra đâu!
Không đợi Lam Vãn Thanh nói gì, Ôn Tư Sâm đã tháo dây an toàn, Lam Vãn Thanh “A” một tiếng, nhìn động tác điều chỉnh tay lái và ghế ngồi nhanh chóng của anh.
Cô khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Ôn Tư Sâm nghe vậy khẽ cười một tiếng, ấn khóa dây an toàn của mình, thắt lại dây an toàn cho cô.
Anh nghiêng người, chống tay lên lưng ghế sau lưng cô, ghé sát vào cô, đôi mắt sáng người nhưng u ám, khuôn mặt tuấn tú bất ngờ phóng đại ra trước mắt Lam Vãn Thanh.
Không nói nên lời cũng không biết nên làm gì.
Không biết lúc này nhận lỗi đã muộn hay chưa?
Lam Vãn Thanh vừa định mở miệng nói, Ôn Tư Sâm đã bắt đầu di chuyển, anh vòng một tay ra phía sau ôm lấy eo và chân của cô, nhấc bổng cô lên đặt ngồi trên đùi mình, làm cô phải kêu lên một tiếng, phát hiện bản thân mình đã nửa quỳ trên hai chân anh.
Lam Vãn Thanh: “……”
Không đến mức đến muốn đánh đòn cô đó chứ?
Cho dù không gian trong xe Land Rover rất lớn, nhưng Lam Vãn Thanh nửa quỳ trên đùi anh như vậy vẫn có hơi khó xử và không thoải mái, hàng lông mày lá liễu vừa nhíu lại, Ôn Tư Sâm đã ôm lấy eo cô xoay người theo hướng ngược lại, ngồi xuống trên đùi anh.
Hai chân Lam Vãn Thanh lướt qua tay vịn ở giữa, gác lên trên ghế lái phụ bên cạnh, ổn định lại tinh thần quay đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ tiến đến trước mặt anh, ngập ngừng hỏi: “Tức giận à?”
Ôn Tư Sâm cũng nhướng mày nhìn cô: “Vì sao lại tức giận?”
Lam Vãn Thanh: Hả?
Hình như hướng đi của cốt truyện không đúng lắm.
Lam Vãn Thanh sờ sờ mặt: “Em nói lúc đầu em chỉ quan tâm đến khuôn mặt và bàn tay của anh, anh không tức giận sao?”
Quả nhiên ‘cuộc sống không giống như một bộ phim’?
Ôn Tư Sâm nhìn cô cười một tiếng, nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ý chính em nói không phải là ‘lúc đầu’ thôi sao?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Anh đúng là biết cách bắt lấy ý chính mà!
Ôn Tư Sâm ấn sau eo cô đè nằm xuống trên người mình, nửa người trên của hai người kề sát vào nhau, chóp mũi cách nhau một khoảng để hít thở. Lam Vãn Thanh cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, đầu hơi dựa vào phía sau bả vai anh, giúp mình lấy lại nhịp thở.
Đáng tiếc chưa kịp hồi phục, anh lại đè cô tiến gần hơn một chút.
Ánh mắt Ôn Tư Sâm nhìn chằm chằm cô, chóp mũi cọ vào sườn mặt cô, đôi môi vừa cố ý vừa vô tình cắn nhẹ lên môi cô.
“Em nói anh nghe xem.” Đáy mắt anh hiện lên ý cười, thấp giọng nói: “Bây giờ em thích cái gì của anh?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Đây là phản ứng gì vậy? Hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô.
Cô cắn môi dưới của anh, buông ra, cố ý chọc giận anh: “Giọng nói, giọng nói cũng dễ nghe.”
“Ừm.” Ôn Tư Sâm kéo dài âm cuối, hôn lên đôi mắt cô, thấp giọng hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
Lam Vãn Thanh không hiểu được phản ứng này của anh là có ý gì, bĩu môi, ngang ngược nói: “Còn cái gì chứ? Không còn.”
“Thật không?” Ôn Tư Sâm khẽ cười.
Lam Vãn Thanh ậm ừ: “Ừm.”
Ôn Tư Sâm vươn tay lên vòng ra sau gáy cô, vén mái tóc dài rũ xuống lòa xòa phía sau, vuốt ve gáy cô. Ngón cái và ngón tay giữa nhẹ nhàng cọ vào làn da mỏng manh sau tai, cảm giác ngứa ngáy từ đầu ngón tay anh truyền đến trái tim cô.
Lam Vãn Thanh cắn chặt môi dưới, kìm nén tiếng rên rỉ gần như tràn ra miệng.
Hai tay đặt trên vai Ôn Tư Sâm vô thức cuộn tròn lại, trong mắt lập tức xuất hiện chút hơi nước, Ôn Tư Sâm nhìn vào trong mắt cô như có một dòng suối tinh khiết chảy qua, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh siết chặt vòng tay đón những đường nét trên môi cô, môi dưới ngậm lấy dấu răng mờ nhạt bị cô cắn vào, khẽ liếm hai cái, trầm giọng: “Cũng không thích anh hôn em sao?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Người đàn ông này có độc đúng không? Cô thầm nghĩ trong lòng, khóc không ra nước mắt.
Không nghe được câu trả lời, đôi môi Ôn Tư Sâm cọ vào khóe môi, “Hửm?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Chẳng lẽ sẽ có người thừa nhận với đối phương là ‘em rất thích anh hôn em chắc’?
“Thật sự không thích?”
Đôi mắt Ôn Tư Sâm nhìn chằm chằm cô, môi hôn phớt lên môi cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa phía sau cổ cô. Cái miệng nhỏ của Lam Vãn Thanh khẽ nhếch lên, thở ra một hơi.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, nhưng là khoảng cách giữa hai người quá gần nhau, cô vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được hình ảnh của mình từ trong đôi mắt sâu thẳm đen bóng kia của anh.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, Lam Vãn Thanh vô thức nghiêng người lên phía trước tìm môi anh hôn lên, Ôn Tư Sâm nghiêng đầu tránh đi trong chốc lát, dấu môi in lên trên sườn mặt người đàn ông.
Lam Vãn Thanh thất bại, cúi đầu kháng nghị.
Khóe môi Ôn Tư Sâm cong lên, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô kiên trì hỏi lại một lần nữa: “Hửm? Em thật sự không thích?”
Lam Vãn Thanh nhìn chằm chằm lưng ghế phía sau anh, mím môi, một lúc lâu cũng không nói gì.
Đương nhiên Ôn Tư Sâm quyết tâm muốn nghe được đáp án, bàn tay ôm lấy eo cô dùng sức, kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Hửm?”
“Ôn Tư Sâm anh đúng là người đáng ghét nhất trên thế giới này.” Lam Vãn Thanh nhỏ giọng oán giận, dừng lại một chút, vùi đầu vào cổ anh cắn một cái mới chịu thỏa hiệp nói: “Em thích.”
Nghe được đáp án mình muốn nghe, chóp mũi Ôn Tư Sâm cọ cọ vào cổ cô, hài lòng cười ra tiếng.
Anh đặt bàn tay lớn của mình ra sau cổ ý bảo cô ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn ý cười dán lên môi cô, trằn trọc ma sát, từ nhẹ nhàng cho đến mãnh liệt.
Cả người cô bắt đầu căng chặt, Ôn Tư Sâm dựa vào một chút tự chủ duy nhất còn sót lại ép bản thân mình phải rời khỏi môi cô, anh hôn lên sườn mặt cô rồi từ từ nhắm mắt lại, sau đó anh đưa tay mò mẫm tìm lưng dựa của ghế, điều chỉnh ghế thẳng ra, ôm cô nằm xuống trên người mình.
Lam Vãn Thanh bị anh làm giật mình, hai tay chống lên ngực anh, kêu “A” một tiếng.
Ôn Tư Sâm giơ tay vén mái tóc rũ xuống ra sau tai cô, nhéo nhéo vành tai cô, sau đó vòng tay qua gáy cô, ôm cô vào trong lòng.
Lam Vãn Thanh dựa vào bên cổ anh không hiểu sao lại nhìn vào chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, chớp chớp mắt.
“Ôn Tư Sâm, anh…” Lam Vãn Thanh mở miệng muốn hỏi anh làm sao vậy đã bị anh tiếp tục chặn lại.
“Vãn Vãn.” Ôn Tư Sâm nghiêng đầu hôn lên trán cô, hai tay đặt ở bên eo cô vô thức siết chặt, nhìn trần xe tối tăm, giọng nói ấm áp vang lên: “Lúc trước anh đã nói muốn kết hôn với em, em có từng nghiêm túc suy nghĩ chưa?”
Lam Vãn Thanh ngây ngẩn cả người, ai ngờ được, anh sẽ hỏi vấn đề đó vào giờ phút này.
Cô nuốt nước bọt, như là có cái gì chặn ngang lại, nói không nên lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Đầu tiên, nghĩ đến việc vượt qua cửa ải của Lam Hồng Đào, cô đã cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Thứ hai là cô biết mình thích anh, thích đến mức muốn sống cùng anh cả đời, nhưng dường như trước đây chưa từng suy nghĩ như vậy, cô vẫn luôn cho rằng tình cảm của cô sâu đậm hơn anh, có điều gần đây càng ngày càng thấy không phải như vậy.
Cô thích anh, nhưng anh, lại yêu cô.
Dù là từ lúc vừa mới bắt đầu đáp lại, hay là sau khi tỏ tình, anh vẫn luôn cuồng nhiệt, không hề giữ lại chút gì cho riêng mình.
Nhận ra được điều này khiến cô hơi hoảng sợ.
Thế nên cô vẫn luôn có cảm giác mình nợ anh, luôn cảm thấy anh cho cô, ngược lại cô đáp trả ra sao cũng không đủ.
Nếu cứ tùy tiện đồng ý với anh, thì sẽ rất bất công với anh. Cô luôn nghĩ trong chuyện tình cảm, hai bên đều bình đẳng, trước kia lúc anh không thích cô, cô hy vọng anh có thể thích mình, như vậy mới công bằng.
Lúc này, tình huống bất ngờ thay đổi, anh cũng nên được đáp lại tương tự như vậy mới đúng.
Lam Vãn Thanh nằm trên ngực anh, ôm chặt lấy tay anh đang ôm mình, vùi đầu cọ vào cổ anh, hít sâu một hơi, từ từ thở ra.
Cuối cùng cô không nói gì.
Cô không có cách nào tự lừa gạt chính mình, càng không có nào lừa gạt anh.
Yết hầu Ôn Tư Sâm trượt lên xuống, nhìn lên trần xe lặng lẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười hơi chua xót.
Sau một lúc lâu.
Anh thở ra, nghiêng đầu hôn lên thái dương của cô, khàn giọng nói: “Muộn rồi, anh đưa em về.”
Ôn Tư Sâm chạm vào lưng ghế, điều chỉnh ghế lại xong, dùng hai tay giúp cô trở về ngồi lại trên ghế phụ, hai tay anh bị Lam Vãn Thanh nắm lấy, cô cũng không biết mình muốn nói gì với anh, chỉ là cứ bình tĩnh nhìn anh như vậy.
Trong mắt chứa chan nỗi lo lắng và xin lỗi.
Ôn Tư Sâm có thể nhìn thấu cô, anh mỉm cười an ủi, khẽ hôn lên môi cô một cái, dịu dàng nói: “Anh đã nói rồi, đối với em tuy là lòng dạ của anh có chút hẹp hòi, nhưng cũng đủ kiên nhẫn.”
“Không vội, anh chờ em.”