Anh dám yêu em à - Chương 27 - 28:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Anh dám yêu em à


Chương 27 - 28:


Chương 27Trước khi vào tiết học, chúng tôi phải tự giác đem bài tập hôm trước cho về làm nộp lên.

Tôi thấy thầy Lưu thong thả từ trên bục giảng đi xuống, bắt đầu lật xem bài tập từng người, trong lòng dâng lên loại cảm giác giống như khi còn học tiểu học, nhìn quanh trên mặt mọi người ai cũng rất khẩn trương xem xét hành động kiểm tra bài tập này của ông ta.

Đột nhiên ông ta dừng hẳn lại trước bài tập của một nam sinh.

“Những số liệu này từ đâu có được?” Thầy Lưu ngẩng đầu hỏi hắn.

Tên nam sinh đó khẩn trương đến nổi miệng lắp bắp:”Là từ trong sách tra ra ạ!”

Ánh mắt thầy Lưu thoáng đảo một cái, trở nên vô cùng sắc bén, ông ta vô thanh vô thức tiến lên bục giảng, mở laptop của mình ra, rồi không biết gõ gõ vào bàn phím, rõ ràng đang tra khảo, kiểm chứng.

Thân thể Tiểu Phượng lập tức hơi run rẩy lên, nó cúi đầu mở bài tập chính mình ra, cắn môi.

Tôi lo lắng nhìn sang nó hỏi thăm:”Tiểu Phượng, những số liệu của mày trong một thời gian ngắn họ có thể nào cập nhận kịp không?”

Tiểu Phượng khẩn trương, thoáng cái thấp thỏm không yên, ”ba “ một tiếng đem tập sách của mình đóng lại:”Làm sao mà kịp, trong đây có hơn 80% số liệu là do tao bịa đặt….”

Nói cách khác là vô luận thầy phụ trách có tìm kiếm cỡ nào trên mạng cũng vô dụng, vậy chuyện này Tiểu Phượng DIE là cái chắc.

Nửa học kỳ vừa rồi thành tích của Tiểu Phượng thật sự không tệ, nếu như chỉ có mỗi môn kinh tế học này là xảy ra vấn đề, thì phần nào cũng ảnh hưởng đến học bổng học kỳ này của nó.

Nó luôn rất cẩn trọng, để ý này nọ. Tôi nhớ lúc nó vừa vào đại học, trường có thông báo sẽ thưởng cho những sinh viên nào thi vào đây mà đạt 100 mức điểm cao nhất, Tiểu Phượng không ngờ vừa vặn lại xếp ở vị trí thứ 101, tôi còn nhớ rõ khi đó nó gấp đến nỗi miệng cũng mếu đến méo xệch đi. Nếu như không phải là trong 100 người đó có hai người ngang điểm nhau, tôi thực sự sợ nó sẽ tức giận mà sinh bệnh cũng không chừng.

Còn bây giờ nếu chẳng may vì môn kinh tế học mà nó không thể nhận được học bổng kỳ này, không biết nó sẽ thành ra cái dạng thế nào.

Tôi nghĩ tình thế nguy nan trước mắt rõ ràng đang cận kề, lại nhìn thấy nó đang vô cùng lo lắng nên liền hạ một quyết tâm: tôi vươn tay đến đem sấp bài tập của nó lại đây, rồi đem bài tập của tôi thế vào.

“Tao với mày thay tên trên sấp bài nộp lên đi! Dù sao chuyện này đối với tao cũng không ảnh hưởng sao cả!” Tôi liền dứt khoát ra làm ra quyết định.

Kết quả cuối cùng của môn kinh tế học là do tổng điểm của sáu bài tất cả, dù sao những bài làm trước tôi đều đoạt điểm ưu, cho nên sẽ không bị bài tập lần này của Tiểu Phượng ảnh hưởng. Đây thật ra chính là biện pháp tốt nhất mà tôi vừa nghĩ ra được.

“Làm như vậy được không?” Tiểu Phượng bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ.

Nó ngốc hồ đồ, cứ thế ngồi đó nhìn tôi trên bìa sấp bài tập nó mà “động thủ”

Tôi dùng một miếng giấy khác, dán chồng lên chỗ tên nó, sau đó viết xuống tên mình, đồng thời cũng làm y chang như thế lên sấp bài tập của tôi, đem tên hai chúng tôi sửa lại.

Tần Ngũ vẫn một mực yên lặng ngồi đó nhìn tôi làm hết thảy mọi thứ. Sau khi thấy tôi đã sửa tên lại đâu vào đó xong xuôi, hắn đột nhiên lên tiếng thở dài, nhìn sang hỏi Tiểu Phượng:”Cô thật sự sẽ lấy bài tập của em ấy thay thế cho mình sao?”

Tôi phát hiện ánh mắt Tiểu Phượng lập tức lộ ra một tia thống khổ, con người cũng bắt đầu do dự, tựa hồ trong lòng cũng có chút dao động, nhưng nó vội vàng xua đi, hung hăn trừng mắt liếc nhìn Tần Ngũ một cái:”Tần sư huynh, anh đừng có xen vào!”

Tần Ngũ vỗ vỗ vài cái lên vai Tiểu Phượng, ý bảo nó đừng nóng giận, rồi sao đó kề sát vào tai tôi, đè thấp giọng hỏi:”Tiểu Mãn, em làm như vậy sẽ gặp rắc rối đấy?”

Tôi không nói gì, cầm chặt hai sấp bài tập trong tay, cũng không thèm nhìn tới hắn nữa.

“Đứa ngốc! Thật sự là rất ngốc!” Hắn thấy tôi không nói lời nào, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu tôi, rồi thở dài một hơi:”A Mãn, cá tính em như vậy sau này ra xã hội sẽ bị thiệt thòi lắm đấy!”

Tôi lắc lắc đầu, cố tình không muốn để ý đến hắn, rồi nhanh chóng đem bài tập của mình lên nộp.

Tần Ngũ không ngăn cản tôi lại, tiếp tục ngồi đó thở dài, đem tay chống lên trên hai má, ánh mắt mở tròn không chớp nhìn xem tôi:”A Mãn, sau này em nhất định phải tìm một người bạn trai thật thông minh có biết không? Bằng không chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ, em thấy anh thế nào?”

Hắn ngồi thẳng lưng, ngón tay vươn lên nâng nhẹ cằm mình lên, cố tình bày ra bộ dạng rất suất muốn quyến rũ, dụ dỗ tôi.

Cơn đau trên cổ tôi vẫn còn chưa hết hẳn, nghe hắn nói như vậy, đầu cố uốn éo nhìn hắn một cái, ngay lập tức đau đớn truyền lại đến nước mắt lưng tròng. Nhưng tôi thật sự còn rất nghiêm túc nhìn hắn ta nói:”Tần sư huynh, anh không cần nói này nói nọ! Anh không nói xem ra tốt hơn đấy!”

…Nét mặt của hắn lập tức vặn vẹo, biến dạng đến thật khó coi.

Chúng tôi học hai tiết, Tần Ngũ sư huynh cũng theo học hết hai tiết. Đến giờ giải lao hắn thấy tôi một bên đang vùi đầu ngồi viết thư cho Diệp Hướng Lăng thì tránh không khỏi tò mò, tiến lại gần hơn muốn xem nội dung tôi viết cái gì.

Tôi liền đem thư giấu lại, sau đó còn không quên quay lại dùng mắt trừng hắn một cái.

Bất quá tôi đã quá coi nhẹ độ dày da mặt của hắn, hắn chẳng những không ngại còn cười hì hì, ánh mắt đảo qua nhìn lên bục giảng. Đột nhiên hắn rất nhanh thu lại nụ cười quay đầu sang tôi, tay chỉ chỉ lên đó giống như tốt bụng hạ giọng nhắc nhở:”A Mãn, thầy Lưu đang nhìn em kìa!”

Tôi nghe xong lập tức ngẩng đầu, vì dùng sức hơi quá, sau khi nghe một tiếng rắc thanh thúy vang lên, ai u…. cái cổ tôi đột nhiên lúc này lại hoạt động bình thường trở lại.

Thầy Lưu làm gì giờ này mà còn ở trên bục giảng chứ, mỗi lần vào tiết giải lao, ông ta đều đến phòng giáo viên uống trà, nhắm mắt dưỡng thần hay sao. Trước đây tôi có vấn đề không hiểu, cũng từng đến đó hết hai lần để nhờ ông ta giải thích. Ai ya, không ngờ giờ đây còn bị tên Tần Ngũ này lừa gạt.

Tôi không khỏi nổi giận đùng đùng.

Tôi uốn éo đầu, ánh mắt căm tức nhìn hắn. Tần Ngũ sư huynh vẫn như cũ duy trì biểu tình kinh ngạc, cặp mắt lo lắng quan sát cái cổ của tôi, mặt khác âm thầm vươn ra móng vuốt từ từ chạm đến lá thư trong tay tôi:”A Mãn, em đừng có cố chấp,… có cần anh giúp em xoa bóp một chút hay không!”

Nói rồi hắn hướng đến nắm lấy tay tôi.

Tôi lập tức nhảy dựng lên, nhớ tới Diệp Hướng Lăng lúc trước đã từng trước mặt mọi người không ngừng dùng sức bẻ đốt ngón tay , hành động này thật sự rất có công dụng áp đảo tinh thần đối phương, nên tôi cũng liều mang dùng sức bẻ tay.

= =, oa…. thật là đau nha.

Tôi một bên bẻ đốt ngón tay, một bên nước mắt lưng tròng, bẻ cả mười ngón ai ngờ lại chỉ có hai ngón là phát ra tiếng, hơn nữa mỗi khi nghe được âm thanh phát ra tôi là người duy nhất bị doạ cho sợ.

Tần Ngũ chẳng những không có bị tôi làm cho kinh hãi, ngược lại hắn còn phá ra cười thật to.

“Hòa Mãn, là như vậy sao!”

Hắn cũng bẻ tay, xoạch xoạch chỉ một cái, mười ngón tay đồng loạt vang lên một tiếng vừa lớn, cũng vừa rất dễ nghe.

Tôi tức giận không biết nói gì hơn, trừng mắt nhìn hắn nữa ngày đột nhiên vươn ra ngón trỏ, rất nghiêm túc quơ quơ trước mặt hắn:”Anh… không được!”

“…” Tần Ngũ không nói gì, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn tôi.

“Anh bẻ tay vĩnh viễn cũng không thể có được thanh âm vang lên giống như của Hướng Lăng!”

Tần Ngũ hơi nhíu mày, sau đó lại tiếp tục bộ dạng ngã ngớn khi nãy hỏi:”Hướng Lăng? Chính là người đó?”

Ai uy, = =, tôi thế nào lại vô sỉ như thế chứ, cư nhiên cứ như vậy mà thân thiết kêu tên Diệp bạn thân a.

Nhưng chuyện này cũng không phải trọng điểm! Trọng điểm chính là tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cái kiểu bẻ tay cùng thái độ bất cần đời của Tần Ngũ. Ai cho phép hắn bày ra thái độ ngã ngớn thế này mà bẻ tay chứ, thật là chẳng khác nào như muốn đem hành động của Diệp bạn thân biến thành đáng khinh a.

Tôi thật không thể nào tha thứ.

Từ giờ phút này trở đi, tôi bắt đầu quyết định cùng hắn cự tuyệt trao đổi, hơn nữa khuôn mặt tôi cũng trở nên nhăn nhó, khó coi vô cùng, chăm chú ngồi một bên, nghiêm túc nghe thầy Lưu phun mưa.

Đến lúc tan học Tần Ngũ mon men đang muốn tiến lại đây không ngờ bị tôi kiên quyết cự tuyệt:”Tần Ngũ sư huynh, bọn tôi bây giờ đang muốn đi nhà vệ sinh nha!”

Tần Ngũ bĩu môi, nhún vai, tay che miệng cười khẽ còn cố tình làm ra động tác cúi chào:”Cuối tuần anh sẽ đến kiếm em, hẹn gặp lại!”

Nói rồi hắn hiên ngang trưng ra tư thế soái ca, mang theo phong trần thong thả đi ra khỏi phòng học.

Tôi bực mình, chờ cho hắn vừa ra khỏi phòng học, lập tức oán giận đập mạnh lên bàn một cái, giống như cố tình đem tất cả phẫn nộ mà trút xuống đó:”Tao…tao… tao thật sự rất chán ghét hắn!”

Thái độ Tiểu Phượng vô cùng ôn nhu, nó đứng bên cạnh không ngừng vỗ nhẹ lên bả vai tôi. Thật ra từ lúc tôi với nó cùng nhau tráo đổi sấp bài tập kia thì nó cũng bắt đầu hoàn toàn trầm mặc.

“Tiểu Mãn, nếu mày thật sự chán ghét Tần Ngũ như vậy, sau này tao sẽ giúp mày tránh hắn!” Nó giống như vừa làm ra một quyết định rất cao cả, kiên định nhìn tôi gật đầu cam đoan.

Ngực tôi nhất thời nóng lện, hốc mũi cũng bắt đầu truyền đến cảm giác cay xè:”Tiểu Phượng, mày đối với tao thật tốt!”

Nó nghe xong, mặt liền ửng đỏ, nắm lấy bả vai của tôi nói:”Thật xin lỗi, Tiểu Mãn!”

Á? Tôi nhìn biểu tình trên mặt của nó lúc này chỉ thấy kinh ngạc vô cùng.

“Bài tập!” Nó nói tiếp:”Tao không nên đồng ý với cách giải quyết vừa rồi của mày. Thật xin lỗi, tao thật sự cảm thấy rất hối hận!” Nó hướng tôi hơi cúi thấp người, trịnh trọng xin lỗi.

Cơn tức giận vừa rồi của tôi thoáng cái không biết tiêu tan đâu mất, tôi gải gải đầu nhìn nó cười:”Đừng có lo, mày được học bổng thì nhớ khi đó mời tao ăn một bữa là được.!”

Thật ra tôi rất để ý, coi trọng khóa học kinh tế này. Bởi vì từ khi tôi bắt đầu vào đại học tới nay, thầy Lưu là người duy nhất đã giúp tôi giải tỏa rất nhiều thắc mắc.

Cho nên khi nộp loại bài tập thế này tôi cảm thấy thực xấu hổ, trong lòng còn có cảm giác mất mát, hụt hẫng, cảm thấy chính mình về sau không còn có tư cách mà lén đến hỏi thầy ấy khi gặp vấn đề không hiểu nữa.

Nhưng nếu có thể giúp cho Tiểu Phượng có được học bổng thì tôi cảm thấy vẫn là đáng giá.

Trở lại ký túc xá, Tiểu Phượng chắc có lẽ vì cảm thấy áy náy trong lòng nên nó đối xử với tôi quả thật nhiệt tình chưa từng có, ngay cả nước sôi mà nó cũng xung phong đi lấy cho tôi.

Hành động này của nó làm cho tôi cảm thấy Tiểu Phượng thật sự là đứa có tình nghĩa cỡ nào. Cho đến sáng sớm ngày thứ năm, Tần Ngũ theo lời đã nói đến đây kiếm tôi, quả nhiên bị Tiểu Phượng rất không khách khí mà cản lại.

Giờ phút này tôi đặc biệt cảm kích nó vô cùng.

Bởi vì không cần phải đối phó day dưa với Tần Ngũ sư huynh cho nên tôi cảm thấy bầu trời hôm nay quả thật trong xanh khác thường, trong lòng lâng lâng vui sướng. Cũng vì thế trong cuộc đời từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên tôi quyết định đồng ý cùng Tiểu Nhụy và Quế Lượng cuối tuần tham gia họp mặt vui chơi.

Hoạt động này là do lớp của tụi nó tổ chức, tham gia còn có một vài nam sinh lớp trên, và địa điểm tụ tập chính là phòng KTV.

Tôi rất ít tham gia loại gặp mặt vui chơi cuối tuần kiểu này, nhưng Tiểu Phượng cuối tuần này nó nói là muốn về nhà một chuyến. Nếu Quế Lượng và Tiểu Nhụy cùng đi tham gia thì trong ký túc xá khi đó sẽ chỉ còn lại chỉ mỗi mình tôi một người mà thôi.

Huống chi Diệp Hướng Lăng trong thư đã từng nói qua: em nên hòa đồng, tham gia hoạt động vui chơi cùng bạn học trong lớp, có như thế mới cảm thụ được sự khác biệt giữa cuộc sống phổ thông và đại học là thế nào.

Nếu đã như vậy tôi nên ngoan ngoãn thuận theo ý kiến của Tiểu Nhụy đó là đi tham gia tụ tập. Tôi cố tình chọn một chiếc váy có bông màu hồng nhạt trông rất trẻ trung, ở cổ tay áo còn có đính những con bướm vải nho nhỏ. Chiếc váy này là do trước khi vào đại học, khi dẫn tôi đi dạo trung tâm mua sắm ba đã chọn mua cho tôi.

Tôi nhớ ba tôi lúc ấy thực sự rất cảm khái nói với tôi rằng:”Tiểu Mãn này, những đứa nhỏ khác lớn lên đều có mẹ dẫn đi mua quần áo, nhưng con chỉ có mỗi ba ba mà thôi, cho nên trong mắt ba ba con vẫn luôn giống như một đứa nhóc, không ngờ mới nháy mắt một cái mà con giờ đã vào đại học rồi, vì thế từ giờ con cũng nên mặc quần áo giống cho con gái thì tốt hơn.”

Nói xong ông liền bước tới chọn lên chiếc váy liền thân, còn có mấy cái nơ con bướm trông rất tinh nghịch nhí nhảnh cho tôi. Tôi từ trước đến giờ vẫn ngại nên không dám mặc nó vì thấy nó nhìn vào rất trẻ con.

Nhưng lúc này nhìn thấy Tiểu Nhụy bọn nó cũng mặc đồ rất nữ tính, còn tôi trừ bỏ mùa hè thì là bộ đồ liền thân, mùa đông thì quần bò áo thun, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có cái này là ít nhiều giống thục nữ một chút.

Sau khi tôi mặc chiếc váy này vào, nhìn sang Tiểu Nhụy tôi thấy miệng nó đang mở ra thành hình chữ O rất to a.

Quế Lượng cũng nhanh chân phóng tới đây, đem tôi lôi kéo một phen cẩn thận đánh giá trước sau:”Hòa Mãn, mày thật giống như vừa mới biến thân hoàn toàn nha, từ một sát thủ Hòa Mãn không ngờ giờ đã biến thân thành vạn người mê nha!”

Nó giúp tôi cẩn thận trang điểm, một bên thoa son, một bên chải lông mi. Tôi trước giờ vốn luôn không thích thoa son vì tôi cho rằng hễ mỗi lần thoa lên thì cái môi cứng ngắt, thật là khó chịu muốn chết.

“Tiểu Mãn, tự mày xem đi!” Tiểu Nhụy đưa cái gương sang cho tôi nhìn.

Cô gái đó trong gương nhìn vào một chút cũng không giống tôi nha, tôi cảm thấy mình giống như một cosmo girl giả danh, bề ngoài tuy nhìn vào thục nữ vô cùng, trang điểm trên mặt cũng rất tinh xảo nhưng mà chung quy bên trong vẫn như cũ là…. đàn ông.

Ra khỏi ký túc xá, tôi ngạo nghễ bước đi nhìn vào quả thật là cương trực vô cùng.

Chương 28

Địa điểm KTV mà bọn tôi hẹn gặp mặt nằm trên đường Tây Sơn.

Ba đứa bọn tôi phải thay hết mấy chuyến xe bus mới đến được đó. Trong lúc bọn tôi đứng đó chờ xe thì điện thoại của Tiểu Nhụy không ngừng vang lên, nhìn nó bận rộn nhắn tin đến tối mắt tối mũi, không biết trời đất thế nào, tôi sợ nó quá mức chuyên chú mà không để ý có xe đến nên tốt bụng nắm cánh tay nó lôi đi.

Có lẽ đầu dây bên kia đối phương cảm thấy nhận tin nhắn như vậy vẫn còn chưa đủ, lúc sắp xuống xe liền quyết định gọi thẳng vào điện thoại, trực tiếp nói chuyện với nó. Tôi nghe thấy nó nói trong điện thoại:”Ừ, bọn em có ba người, đều là trong ký túc xá cả….. Không, không có thêm ai khác?…… Như vậy không tiện à?…. Bọn em chỉ có ba đứa con gái! Dĩ nhiên đều là hoa chưa có chủ,…haiz, anh cứ yên tâm!” Giọng nói cùng biểu tình thật đúng tiêu chuẩn của một tú mà trong những bộ phim thanh lâu a.

Tôi bị câu nói của Tiểu Nhụy làm cho đần mặt, quay đầu đưa mắt nhìn xem Quế Lượng. Quế Lượng tựa hồ cũng là một bộ dạng mờ mịt như tôi, chẳng hiểu đầu đuôi thế nào.

Tiểu Nhụy một bên còn đang ở đó ấp a ấp úng thấp giọng cùng người kia thương lượng, còn Quế Lượng giống như không thể kiên nhẫn, đơn giản lên tiếng hỏi Tiểu Nhụy:”Mày đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Tiểu Nhụy nhìn nó cười một cái, rồi quay sang nhìn tôi nói:”Tiểu Mãn, bọn họ tạm thời có dẫn thêm vài người lớp trên. Mày yên tâm, đến lúc đó chúng ta cứ từ từ làm quen là được!”

Tôi nhún nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến. Thật ra lần này đi chơi trừ bỏ nghe nói có một vài nam sinh học chung trong bang với tôi thì những người còn lại tôi hoàn toàn đều không quen biết cho nên tôi thầm nghĩ khi đến nơi bản thân sẽ trốn vào một góc nào đó rồi ngồi nhâm nhi làm bạn cùng dĩa trái cây.

Tôi hoàn toàn đã sắp xếp sẵn chủ ý trong đầu, ai thèm hơi đâu mà quản bọn họ có bao nhiêu người cơ chứ? Tôi chỉ muốn tránh vào một góc tối, có ăn thì cứ ăn, có uống cứ uống là được.

Nhưng phiền một điều là hôm nay trên người tôi lại diện một chiếc váy rất thục nữ thế này, hình như là không thích hợp lắm, nếu ăn nhiều bụng phình to lên thì biết làm sao bây giờ?

Chuyến xe cuối cùng rốt cục cũng dừng lại, chỉ cần đi bộ thêm một đoạn ngắn nữa là chúng tôi đã đàng hoàng có mặt tại đại sảnh KTV. Đám người hẹn gặp đều đã đến đông đủ, nhưng khi tôi nhìn vào mới phát hiện những gương mặt trước mắt này rất xa lạ, mà tôi lại không quen một ai.

Tôi đứng ở cuối cùng, sau lưng Tiểu Nhụy và Quế Lượng.

“Mãn sát thủ chưa tới sao?” Tôi nghe được có người hỏi Tiểu Nhụy.

Tiểu Nhụy nghe xong liền trừng mắt liếc người nọ một cái, chỉ thẳng vào mũi hắn mắng:”Không được kêu cô ấy là Mãn sát thủ, người ta có tên có họ đàng hoàng, anh nên tôn trọng người ta một chút!”

Người nọ nghe thế bèn lên tiếng cười sang sảng, một bên cười một bên chòm người lên trước xin lỗi:”Thật ngại quá, vậy cho hỏi Hòa Mãn cũng đến đây chứ?”

Tiểu Nhụy không nói hai lời liền đem tôi lôi ra phía trước.

Tiếng cười của người nọ liền lập tức dừng lại, ánh mắt tròn xoe chỉa vào người tôi hỏi Tiểu Nhụy:”Cô ta chính là Mãn sát thủ ư? Không phải đâu! Nhìn như vậy trông giống bà dì sát thủ hơn ấy?” Ánh mắt mọi người nhất thời đều bị tiếng rống của hắn thu hút, không hẹn mà cùng nhìn lại đây, tất cả ánh mắt đều đồng loạt dừng lại trên người tôi.

Bên trong con ngươi bọn họ dường như còn đang phát ra những tia sáng lấp lóe, xem ra rất thưởng thức bộ dạng thật không tự nhiên của tôi lúc này. Tôi bị nhìn đến tay chân luống cuống, không biết làm gì chỉ đành cúi đầu rồi rụt người lại nép sau lưng Tiểu Nhụy.

“Còn không mau dẫn đường!” Tiểu Nhụy lấy tay đập vào lưng người nọ một phát, nó nâng cằm, vẻ mặt kêu ngạo tựa như nữ vương ra lệnh. Nam sinh đó bị nó đánh một cái thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nở nụ cười gian rồi dẫn chúng tôi hướng chỗ phòng ca đi tới.

Lần này đến đây tổng cộng có bốn nam sinh, mà ba người trong đó nhìn qua coi bộ rất quen mắt. Tôi cố gắng lục lọi trong đầu mình một hồi mới chợt nhớ thì ra bọn họ trước đây khi ở trong rừng cây nhỏ đều từng bị tôi bắt qua nha. Tôi thoáng cái chấn kinh, trong lòng liền kêu khổ, khẩn trương đến nỗi bụng đái cũng bắt đầu biểu tình.

“Tiểu Nhụy, mấy người này đều từng bị tao bắt qua, mày nói xem bọn họ có thể nào dẫn chúng ta đến một chỗ tối, rồi sau đó bịt mắt tao lại, trả đũa hay không?”

Tiểu Nhụy không biết đang nói cười chuyện gì, đột nhiên bị câu nói của tôi đánh tới làm cho mắc nghẹn đến không ngừng ho sặc sụa:”Mày suy nghĩ nhiều rồi.”

Tôi vô cùng lo lắng, cố ý hạ thấp giọng nói với nó:”Gần đây trên tivi không phải đều chiếu mấy tên xã hội đen thường dùng cách này để trả thù đấy thôi? Huống chi ở đây còn có đối tượng mà họ cần thanh toán, oan có đầu nợ có chủ sao lại không thể chứ?”

Tên nam sinh đang đi phía trước dẫn đường nghe thế bèn phì cười, xoay mặt quay lại nói với tôi:”Bạn học Tiểu Mãn, em đang nói giỡn sao? Em thật đúng là có khiếu hài hước nha, anh từ trước đến giờ vẫn sai lầm tưởng rằng em làm người rất cứng ngắt a!”

“…” tôi hơi cười gượng, nhưng trong lòng vì câu nói vừa rồi giờ đã thoải mái không ít.

Xem ra mọi người đối với tôi cũng không có ác ý gì cả, nên tôi giờ cũng cảm thấy yên lòng, ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ. Vừa đẩy cửa ra, bên trong đã có một người ngồi chờ sẵn ở đó, nhìn thấy mọi người đi vào hắn liền đứng lên hướng tới chúng tôi mỉm cười, thậm chí còn thò tay hướng tôi hoan nghênh:”A, Tiểu Mãn!”

Tâm tình tôi mới vừa trầm xuống, lập tức giờ lại khẩn trương lên lần nữa.

Tôi nghĩ hôm nay dù sao mục đích mình đến đây cũng là vì muốn rèn luyện năng lực xã giao, cho nên dù trong lòng đang nom nớp lo sợ cũng vươn tay ra, cùng hắn lịch sự mỉm cười xã giao:”Ai ui, thì ra là Tần sư huynh!”

“Ai, Tiểu Mãn không ngờ em cũng tới đây!”Ánh mắt Tần Ngũ thoáng cái liền trở nên ôn nhu, mặt mày hớn hở, bộ dáng thật sự rất vui vẻ:”Anh lại nghĩ em sẽ không tới chứ?”

Nếu biết hắn cũng ở đây thì tôi có chết cũng sẽ không đến!

Thì ra cuối cùng tôi cũng tránh không khỏi loại người như hắn? = =, tôi ừ hử hai tiếng rồi cũng theo đám người Tiểu Nhụy tìm một chỗ ngồi xuống.

Tần Ngũ đứng đó do do dự dự đang muốn lại đây ngồi, nhưng khi ánh mắt hắn vừa chạm với tôi lập tức theo bản năng liền mỉm cười, xoay người rồi tiến đến ngồi ở một đầu kia của sofa.

Bởi vì mới bắt đầu nên mọi người hơi ngượng ngùng, còn câu nệ, không ai dám đứng lên ca trước. Tần Ngũ thấy vậy bước đến, cầm lấy microphone, mỉm cười hướng tôi thăm dò:”Tiểu Mãn hay là chúng ta song ca một bài đi?”

Tôi không biết trả lời làm sao, cảm thấy vô cùng quẫn bách, nên khi hắn vừa hỏi xong tôi liền cầm nước ly nước trước mặt lên mà uống ừng ực.

Hắn cố chấp, đứng đó làm ngơ, vờ như không nhìn thấy bộ dạng khó xử của tôi, cười hớ hớ vài tiếng rồi lấy điều khiển chọn một bài song ca, sau đó đem một cái microphone khác đưa đến cho tôi.

Tôi còn đang trong tình trạng ngây ngốc thì hắn đã bắt đầu cất tiếng ca. Giọng hắn thật sự rất dễ nghe, ca hay không khác nào ca sĩ chuyên nghiệp, màn hình chuyển đổi vài cái giờ cũng tới lượt người nữ ca. Tôi cầm microphone đưa lên gần miệng, hả họng mà ca theo đó, có vài từ chạy nhanh tôi theo không kịp chỉ đành ậm ừ cho qua, đến đoạn cuối cùng thì giống như đang chạy đua để cố đọc kịp theo lời bài hát.

Tần Ngũ hơi cười khẽ một tiếng, ở bên cạnh còn hừ nhẹ vào tai tôi.

Tôi rốt cục cũng bắt kịp được nhịp điệu, giơ microphone lên ca. Hai giọng hát cùng lúc vang lên, trầm bỗng không đồng nhất, nghe vào chẳng khác nào trận hỗn chiến. Đám người ngồi nghe tôi ca đến màng nhĩ cũng run run, có mấy người không hẹn cùng lúc đứng dậy, vụng trộm tính trốn đi toilet.

Tần Ngũ cầm microphone, cũng ca phụ theo tôi. Tôi vừa mới há miệng định hát, không ngờ lại bị hắn chen ngang, ánh mắt còn vô cùng tà mị đắm đuối nhìn vào mắt tôi nói:”Tiểu Mãn, tất cả đều là vì em mà làm đó, vậy mà em còn không chịu!”

Bọn người đó nãy giờ vẫn cố kìm chế, nén xuống một bụng nước tiểu, không ngờ bị câu nói hờn dỗi kia của hắn làm cho toàn thân chấn động dữ dội, lúc này bọn họ chỉ hận không thể có cánh mà bay nhanh ra khỏi cửa.

Tần Ngũ mỉm cười, tay giơ lên cái microphone, trong giọng nói có vẻ ra lệnh:”Mau ngồi xuống hết cho tôi, khi nào nghe hai chúng tôi song ca xong thì mới được đi toilet!”

Đám người kia vốn định đi, nghe hắn nói thế liền lục tục quay trở lại. Tôi nhìn họ mà trong lòng cảm thấy thật sự rất áy náy. Màn hình rất nhanh lại tới phiên giọng nữ lên hát, nhưng tôi giờ này đâu còn hứng thú gì mà hát với hò chứ. Tần Ngũ đang ngồi một bên thấy vậy liền huýt tôi một cái, nhìn tôi khiêu khích nói:”Tiểu Mãn, em lại không hát kịp lời nhạc nữa sao. Chỉ cần em có thể hát lưu loát một đoạn này mà không thiếu vấp một từ, anh liền uống hết chai bia này!”
Tôi nhìn thấy trên bàn không biết từ khi nào mà người phục vụ đã đem tới rất nhiều bia, nghĩ đến túi tiền của mình, cảm thấy thật ủy khuất nói:”Tần Ngũ sư huynh, không phải cuối cùng chúng ta đều chia đều ra sao? Nếu vậy tôi tình nguyện không ca thì hơn!”

Tần Ngũ cầm microphone, ánh mắt hơi nhíu lại một chút, rồi cười rộ lên:”Không phải vậy, người nào uống thì người đó trả!”

A, cũng tốt, tôi rốt cục cũng ngộ đạo, liền cầm microphone lên, vô cùng vui vẻ đáp ứng hát. Đoạn này tuy giọng có cao hơn một chút, cho nên tôi phải không ngừng rống lớn, lại cố gắng không bị vấp từ nên âm thanh khi nghe vào tai lại chẳng khác nào như tiếng bom oanh tạc.

Mọi người đều im lặng, âm thầm tự khui chai bia của mình, cau mày rồi cố ừng ực uống xuống. Ánh mắt Tần Ngũ giờ cũng hơi nheo lại, hắn cười đến vẻ mặt sáng loáng, sau đó tà mị liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cũng mở ra chai bia, đem nó một hơi uống sạch sẽ.

Đến khi phát tiếp những bài hát tiếp theo thì quả nhiên không khí có phần sôi nổi hơn rất nhiều, mọi người đều từ phía sau không ngừng giành nhau lên chọn bài hát. Mỗi khi tay tôi mới vừa mon men tìm tới cái điều khiển từ xa hoặc là chòm người nhướn về phía trước một chút định xem màn hình thì cả đám liền hoảng hốt, bọn họ phút chốc như ong vở tổ, rất nhanh tiến lên phía trước để cướp điều khiển.

Tần Ngũ bộ dạng như xem kịch vui, khoanh tay tựa người vào sofa nhìn tôi mỉm cười.

Tôi mới vừa uốn éo quay đầu, ai ngờ vừa vặn dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng trực tiếp chạm vào con ngươi đang phát sáng của hắn, cả người kinh ngạc nhảy dựng:”Tần….. Tần sư huynh! Anh, anh thế nào lại ngồi ở chỗ này chứ?”

Hắn không trả lời tiếng nào, đưa sang cho tôi một chai bia:”Mời em uống này!”

Tôi giống như ăn phải bỏng ngô, miệng cảm thấy rất khát, nên thuận tay cầm lấy uống xuống một ngụm. Tần Ngũ nhìn tôi uống xong liền cong miệng cười tủm tỉm, rồi say đó đột nhiên hắn cầm bàn tay đang cầm chai bia của tôi, từ chỗ tôi mới uống vừa nãy cũng đưa lên miệng uống xuống một ngụm. Tôi đang muốn tức giận thì hắn đã nhanh một bước mà đứng dậy.

“Bài hát tiếp theo là tặng cho Tiểu Mãn nha!”

Bài hát có tên là: Dụ dỗ người yêu.

Tôi nghe đến liền không tự chủ phun ra một ngụm bia.

Điệp khúc của bài hát này thật sự rất dễ thương, tôi nghe Tần Ngũ không ngừng ca lớn: bà xã ….

Bên trong màn hình cũng có một giọng nữ phụ họa trả lời: Aha!

Giai điệu bài hát nghe rất êm tai, hắn lại có một chất giọng tốt, hát rất hay. Vài người trong đám nãy giờ vẫn yên lặng ngồi uống bia thoáng cái đều bị tiếng hát của hắn mê hoặc mà cũng hát nhẩm theo. Khi ca đến đoạn thứ hai, Tần Ngũ liền quay mặt sang đây, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi cười cười, sâu trong con ngươi còn dâng tràn tình ý mãnh liệt.

Hắn hòa theo tiếng nhạc đệm gọi tôi: Tiểu Mãn

Tôi theo phản xạ có điều kiện cũng nói: Aha

Mọi người nghe đến đây đều phá lên cười lớn.

Tần Ngũ cười đến xuân phong ấm áp, liên tiếp không ngừng kêu thêm vài tiếng: Bà xã, bà xã, bà xã……

Tôi giờ mới lấy lại phản ứng, trên mặt thóang cái liền ửng đỏ.

Tôi hùng hổ đứng bật dậy, vừa muốn hướng hắn phát hỏa, bất ngờ thấy hắn khom người cúi xuống, rồi sau đó đem microphone đặt vào tay tôi nói:”Cho em phát tiết này!”

(⊙o⊙) tôi vừa vặn nhìn lên màn hình lúc này chỉ thấy nó đang nổi lên một lời ca khác, mà trên đó chỉ có bốn chữ: anh thật nham hiểm!

Hắn rõ ràng rất hiểu tôi, nhưng tôi vì bị kích thích quá độ nên không tài nào hát nổi nữa liền buồn bực ngồi phịch xuống, tay cầm lên chai bia tu hết một hơi làm cho cái bụng nhất thời căng đến muốn phát nổ.

Tôi nhận thấy hôm nay mình thật sự không nên đến đây.

Đương nhiên nếu đến cũng không cần đến sớm như vậy, càng không cần mặc chiếc váy rất thục nữ này đến đây ngồi nghe Tần Ngũ hò hát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN