Anh dám yêu em à - Chương 29 - 30:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Anh dám yêu em à


Chương 29 - 30:


Chương 29

Không lâu sau thì bọn họ đã bắt đầu tranh nhau giành ca. Dù sao đều là những người trẻ tuổi sôi nổi nên mọi người rất nhanh chóng liền khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày, mạnh dạn đứng lên.

Vài nam sinh trong đám đôi khi cũng muốn lân la đến gần trò chuyện với tôi.

Mà Tần Ngũ sư huynh thì vẫn như cũ ngồi lì ở chỗ sofa kia, miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười. Thế nhưng hễ hắn phát hiện bất cứ người nào mấp mé, ý đồ tiến gần đến tôi thì dù không mở miệng nói lời nào, nhưng ánh mắt lại không kiêng kị phóng thẳng nhìn đối phương, miệng khẽ cười lên vài tiếng. Đối phương thấy vậy sẽ hiểu ý hướng hắn gật đầu vài cái, tay với lấy cầm chai bia lên uống, đồng thời cũng biết điều tránh sang một bên.

Tôi ngồi ở cạnh bên hắn, cả người thật sự không được tự nhiên chút nào, cũng không biết làm gì hơn nên đành đem bia lên uống.

“Tiểu Mãn….” Tần Ngũ chòm người đến gần, vươn ra móng vuốt ý đồ muốn lấy chai bia từ trong tay tôi nói:”Mặt của em đỏ rồi kìa!”

Tôi đối diện nhìn hắn, trong bụng có lẽ vì quá căng thẳng, lại nói khi nãy uống cũng không ít nên giờ nó không ngừng phát ra những âm thanh sóng sánh, lớn đến nỗi cả hai không thể nào không nghe thấy. Tần Ngũ cố tình che đậy ý cười, cầm lên chai bia uống vào ừng ực. Lúc này tôi đã xấu hổ vô cùng, không biết làm sao, bất ngờ từ trên ghế bật người đứng dậy. Trong đầu chỉ còn một trận hoang mang cùng rối loạn, tôi không suy nghĩ nhiều mà phóng đến kéo cửa chạy nhanh ra ngoài. Cho tới giờ phút này tôi mới thật sự ngộ ra một đạo lý, thì ra uống bia cũng là một chuyện không dễ dàng gì, không phải nhìn tửu lượng coi ai khá hơn ai, mà là nhìn bụng ai bự hơn ai, ai có thể chứa bia nhiều hơn a.

Khi chạy đến gần toilet nữ tôi mới phát hiện thì ra đã có một hàng dài người đang đợi ở đấy. Tôi cố nhịn xuống đứng vào cuối hàng, nhưng dưới bụng lại cảm thấy thật khó chịu, thật là khóc không ra nước mắt a.

“Đầy tràn, em giờ mà vẫn còn đứng đây xếp hàng sao?”

Tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Ngũ bên cạnh. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự xuất hiện của hắn lúc này lại trở nên thân thiết đến thế. Tôi “phốc” một cái, chạy qua cầm lấy cánh tay hắn không ngừng mà đung đưa:”Toilet… Tần Ngũ….. toilet!” Trong lúc cầm lấy cánh tay hắn đong đưa thì “cơn sóng ngầm” trong bụng cũng cuồn cuộn dâng trào, tôi giờ đã gấp đến độ rất muốn đòi mạng a.

Tần Ngũ ngẩn người vì hành động này của tôi, nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, tay vỗ nhẹ lên tay tôi, ánh mắt trấn an nhìn tôi mỉm cười nói:”Yên tâm, đầy tràn, để anh đi xem thử toilet nam coi!”

Hắn quả nhiên đến đó thăm dò một chuyến, lúc quay lại đây đầu mày càng thêm nhíu chặt. Hắn không nói gì bước đến kéo tay tôi đi. Bọn tôi gấp đến nỗi hai bước đi thành một, nhanh chóng tiến đến chỗ hành lang. May thay từ xa đã thấy có một nam phục vụ sinh đứng đó bèn gọi lớn.

“Xin cho hỏi chung quanh đây còn có toilet nào nữa không?”

Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai chúng tôi, không nghĩ gì thêm liền cương quyết lắc đầu. Thật ra phía dưới tầng lầu này chính là rạp chiếu phim, nơi đó cũng có một hàng dài đang xếp hàng chờ dùng toilet. Đừng nói là còn phải đứng xếp hàng, ngay cả đi xuống dưới đó thôi tôi e dù cho mình có ráng thế nào cũng chờ không nổi a.

Tần Ngũ thấy vậy trấn an vỗ vỗ bả vai tôi, bộ dạng anh trai an ủi em gái nói:”Đầy tràn này, nhất định sẽ có cách!”

Hắn xoay người, nét mặt giờ đã nghiêm lại, giọng nói càng lạnh vài phần như đang ra lệnh cho phục vụ :”Tôi nói toilet mà không có ai xếp hàng ấy, ở đây nhất định là có!”

Thái độ nam phục vụ kia giống như có chút khó xử. Tần Ngũ nhìn thấy vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, ôn hòa hỏi hắn:”Quản lý của các người ở đây chẳng lẽ cũng dùng chung toilet này sao?”

Phục vụ kia nghe hỏi liền theo phản xạ có điều kiện mà lắc đầu, đưa tay chỉ lên tầng lầu trên:”Bọn họ có nhà vệ sinh riêng!”

Tần Ngũ nghe vậy thì cười càng thêm giảo hoạt. Bàn tay to lớn của hắn thoáng cái nắm chặt lấy bàn tay tôi làm cho căng thẳng lòng tôi nhất thời cũng thả lỏng, ngoan ngoãn theo sau hắn hướng phía toilet công dụng trên lầu mà đi.

Nam phục vụ sinh kia thấy thế cũng theo sau chúng tôi. Hắn đi được vài bước mới lấy tại tinh thần, giờ đã gấp đến nỗi không ngừng lắp bắp nói:”Này….. này khách hàng không thể đi lên trên đó!”

Tần Ngũ hoàn toàn không thèm nhìn tới hắn, kéo tay tôi một đường tiếp tục đi lên trên kia.

Nam phục vụ sinh đó giờ đã gấp đến không biết làm gì hơn, hắn một bước phóng tới đứng chặn trước mặt bọn tôi, vẻ mặt khó xử vô cùng.

Tần Ngũ mỉm cười đến vô tội, nhìn hắn nói:”Nếu vậy thì nhờ cậu dẫn cô ta lên trên đó dùm!” Nói xong còn đem tay tôi đặt vào tay đối phương.

Phục vụ kia bị dọa sợ tới mức lập tức lui lại mấy bước, chỉ ngây ngốc trơ mắt đứng đó nhìn.

Tần Ngũ bĩu môi một cái, một phen đẩy hắn ra, cả người khí thế hiên ngang hướng lầu trên đi lên. Thì ra chỗ này còn có một toilet chuyên dụng, tôi nhìn thấy đã mừng đến không còn kịp suy nghĩ gì nữa, ôm đầu vọt thẳng vào trong. Lúc đi ra tôi thấy Tần Ngũ đang khoanh tay đứng một bên, vui vẻ nhìn nam phục vụ kia đang bị cấp trên giáo huấn.

Tôi cảm thấy có chút áy náy, đẩy đẩy cánh tay của hắn nói:”Tần sư huynh, chúng ta có nên đến đó xin lỗi một chút không?”

Tần Ngũ kinh ngạc xoay người nhìn tôi, thấy bộ dạng rối rắm của tôi lúc này hắn càng thêm vui sướng bèn cười rộ lên:”Xin lỗi cái gì chứ, bọn họ bán bia đâu có giới hạn, đồ ăn vặt cũng đâu có giới hạn là có thể mua bao nhiêu, như vậy vì sao lại bắt người ta hạn chế việc bài tiết chứ? Mặc kệ bọn họ, cái đó không phải lo nhiều làm gì cho mệt!”

= =, tôi bị Tần Ngũ nói đến cứng họng, tâm lý đề phòng bấy lâu đối với hắn nhất thời cũng bị gở xuống.

“Tần Ngũ sư huynh, thật sự cám ơn anh!” Tôi chân thành hướng hắn nói lời cám ơn.

Môi hắn cong lên mỉm cười, khuôn mặt nhìn vào sáng lạn tựa như một đứa trẻ:”Ai u, Tiểu Mãn, em không mắng anh nữa thật sự là tốt quá rồi.”

“Ai lại làm vậy chứ!” Tôi cũng hướng hắn mỉm cười ngây ngô, một chút chán ghét cũng biến mất không còn ngược lại còn pha lẫn sự thân thiết. Cho đến khi trở lại ghế ngồi thì thái độ hai người chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi, không ngừng chụm đầu thuyên thuyên trò chuyện.

Tần Ngũ hỏi tôi:”Tiểu Mãn, lúc trước em vì cớ gì lại hay cố tình né tránh anh vậy?”

Đầu tôi lúc này cảm thấy có hơi nhức, lại còn phải cố gắng hét lên, nói át tiếng nhạc trong phòng :”Tôi đã từng bắt anh! Hơn nữa còn bắt tới hai lần a.”

Tần Ngũ nghe xong liền ngẩn người, đột nhiên phá lên cười càng thêm vui vẻ:”Đầy tràn, em là vì chuyện này sao?”

Tôi gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút mờ mịt, con người cũng bắt đầu ủ rũ.

Tần Ngũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng:”Nếu chỉ có như vậy thì chẳng phải bọn mình chẳng phải đã hiểu lầm nhau thảm rồi sao!” Hắn vươn một bàn tay ra, thành khẩn nhìn tôi nói:”Hòa Mãn, xin chào. Rất hân hạnh làm quen em, anh gọi là Tần Ngũ!”

Tôi do dự một chút, cố nhịn xuống cơn choáng váng trong đầu lúc này, vươn bàn tay ra. Hắn liền nhanh chóng nắm chặt tay tôi, rất thỏa mãn tươi cười:”Chúng ta từ nay sẽ xóa hết mọi hiểu lầm trước đây, em không được cứ châm chích anh nữa có biết không!”

Tôi gật gật đầu, cảm thấy cuộc hẹn tối nay cũng không sai, dù sao thêm một ngời bạn tốt hơn nhiều so với thêm một kẻ thù. Tần Ngũ đối với tôi hiển nhiên là một mối hiểm họa tiềm ẩn, nếu như có thể giải quyết triệt để mọi rắc rối có thể thì tôi chẳng khác nào coi như đã đại công cáo thành.

Hắn nắm lấy tay tôi mãi vẫn không chịu buông ra. Bàn tay hắn so với tôi to lớn hơn hẳn, bao bọc hoàn toàn lấy bàn tay tôi. Hành động lúc này của chúng tôi dĩ nhiên trong mắt người khác nhìn vào là ái muội cỡ nào đi. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, lập tức giãy tay mình ra khỏi hắn sau đó cầm lấy chai bia trước mặt đứng lên trịnh trọng kính hắn, “Tần Ngũ sư huynh, chúng ta hòa nhau đi!”

Âm nhạc trong phòng vừa vặn thấp xuống, mọi người lúc này đều nghe thấy được vế sau lời nói vừa rồi của tôi, không ngừng lớn tiếng cười lớn, còn nói giúp cho Tần Ngũ:”Chúc mừng sư huynh nha….”

Tần Ngũ vờ vịt khẽ mắng đám người nọ một chút, nhưng thái độ ngược lại vô cùng vui vẻ cũng đứng dậy cầm lấy một chai bia. Hắn hướng tới gần tôi, ánh mắt không ngừng chớp chớp, thoáng cái vòng tay qua cánh tay tôi, làm kiểu như đang cùng nhau uống rượu giao bôi.

Tiếng cười mọi người trong phòng càng lúc càng lớn hơn nữa.

Tôi cố giữ cho sống lưng mình thật thẳng, nhưng cảm thấy thái độ của Tần Ngũ cũng không có gì ác ý, có lẽ đây chính là tính cách hay đùa cỡn, chơi xấu người khác của hắn nên đơn giản cũng mặc kệ, để mặc hắn đang vòng lấy tay mình uống một hớp bia.

Độ cồn trong bia tuy thấp nhưng trong một thời gian ngắn lại uống nhiều như thế nên đầu óc tôi lúc này cũng khó tránh khỏi choáng váng, mơ màng. Vừa mới ngồi xuống, tôi liền nhỏ giọng nói với Quế Lượng:”Tao nằm ngủ một chút, chừng nào đi về thì tụi bây gọi tao dậy!”

Vì sắp tới phiên mình, nên giờ nó gấp đến nỗi không cần suy nghĩ hay do dự gì liền đẩy tôi hướng phía Tần Ngũ rồi nói:”Tần Ngũ sư huynh, làm ơn giúp tôi trông chừng Tiểu Mãn một chút a. Nó buồn ngủ rồi!”

Tần Ngũ cười cười, lịch sự đem áo khoác của mình cởi xuống rồi xếp lại thành một khối cho tôi dùng để kê đầu.

Bọn họ càng ca càng thêm điên cuồng, thanh âm truyền vào làm cho người ta nghe mà đau cả đầu. Tôi nằm đó ngủ cũng cảm thấy thật không thoải mái, đầu không ngừng cọ quậy, cố tìm cho mình một vị trí thoải mái.

Tần Ngũ cảm nhận được tôi không thoải mái, lại thấy tôi không ngừng chuyển mình. Hắn giống như mất hết kiên nhẫn bèn đơn giản vươn cánh tay ra, đem đầu tôi đặt lên nằm trên đùi hắn; động tác vừa dịu dàng, vừa ôn nhu lại cũng tràn ngập ái muội. Tôi bị hành động bất ngờ của hắn làm cho giật mình,nhanh chóng bật người ngồi dậy.

Tôi đầu váng mắt hoa cùng hắn đối diện, bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu Nhụy và Quế Lượng đang song ca, có tên nam sinh trong đám nhất thời cao hứng muốn ôm bọn nó một cái. Đèn phòng thoáng cái không biết ai kéo công tắc làm cho cả hai đứa nó bị dọa rống lên một tiếng thật to, vừa rống tay cũng không ngừng đánh đấm túi bụi vào tên nam sinh kia.

Ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang giờ phút này đang bao phủ mọi ngõ ngách trong phòng, rọi xuống sắc mặt Tần Ngũ, khi sáng khi tối, nhưng ánh mắt hắn lại như hai ngọn đèn sáng quắc chầm chầm, đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tần Ngũ sư huynh…”Tôi đầu óc choáng váng, cảm nhận khuôn mặt hắn càng lúc càng gần mình hơn, trái tim trong ngực không hiểu vì sao cũng không ngừng đập mạnh. Tôi nhịn không được nuốt xuống một ngụm, cả người còn chưa kịp phản ứng lại liền đã bị hắn ôm chặt lấy.

“Hòa Mãn, làm bạn gái của anh đi!” Giọng hắn như đang ra lệnh, ý tứ rõ ràng không cho người ta từ chối.

“Tần sư huynh, anh đừng nghĩ quẩn nha!” Tôi cảm thấy ánh mắt của hắn lúc này thật thâm sâu, khó lường.

“Ba”, một tiếng thanh thúy vang dội khắp phòng, Tiểu Nhụy không chút lưu tình vung tay giáng xuống một cái tát thật mạnh trên mặt Chu Đông:”Cái tên này lại còn dám ôm tôi a!”

Tần Ngũ sửng sốt, quay qua muốn nhìn xem một chút. Hắn giống như nhất thời bị không gian mờ ảo cùng âm nhạc trong phòng kích thích, liền quay lại cúi đầu muốn tìm đến cánh môi tôi.

“A, Tiểu Mãn mau đẩy ra!” Tiểu Nhụy vừa quay đầu nhìn thấy một màn, lập tức đưa phone lên miệng hét lớn.

Tôi nghe giọng nó hét lớn, phản xạ có điều kiện đẩy mạnh Tần Ngũ một cái, tay cũng giương cao rất nhanh liền hạ xuống, tiếp theo là một tiếng thanh thúy vang lên làm tất cả mọi người nơi này thoáng cái đều ngây ngẩn.

“Thực xin lỗi, tôi đánh lầm!” tôi cũng ngây ngô, hồ đồ nhìn Tần Ngũ.

“Nếu không liên can, em không cần giải thích làm gì!” Ánh mắt Tần Ngũ trợn tròn, tay hơi xoa xoa lên má biểu tình lúc này có chút cổ quái.

Bất quá nhờ vậy mà cánh tay hắn đang ôm tôi khi nãy giờ rốt cục cũng buông lỏng. Haiz……. tôi âm thầm thở nhẹ một hơi.

“Tiểu Mãn, chúng ta về nhà thôi!” Tiểu Nhụy “phốc” một cái liền phóng lại đây, lôi kéo cánh tay tôi dẫn đi.

Quế Lượng đứng đó, nét mặt lạnh lùng trừng trừng nhìn Tần Ngũ. Khi đã đi ra tới cửa, tôi đột nhiên kêu lớn:”Đợi chút, đợi chút!”

Nét mặt Tiểu Nhụy và Quế Lượng thoáng cái liền đen lại.

Ánh mắt Tần Ngũ lập tức sáng rực, nhìn tôi khẽ mỉm cười, thậm chí hắn còn hướng tôi giang rộng hai tay.

“Đến đây, đầy tràn…” Hắn cười càng thêm vui vẻ.

Tôi đi qua bên đó, từ trong túi tiền sờ soạng một hồi mới lấy ra mấy tờ bạc nhăn nhúm, sau đó đem chúng trực tiếp để vào tay hắn:”Tần sư huynh, cái này là phần của cả ba chúng tôi, chúng ta chia theo kiểu AA đi!”

Khuôn mặt tươi cười vừa rồi của hắn vì câu này của tôi mà thoáng cái liền đông cứng lại.

Chương 30

Khuôn mặt Tiểu Nhụy và Quế Lượng lúc kéo tôi đi ra ghế ngồi đợi xe buýt thật chẳng khác nào như đang đưa đám, trông khó coi vô cùng. Tôi vừa mới chiễm chệ đặt mông ngồi xuống, Tiểu Nhụy giống như không thể nhịn được, lấy chân đá mạnh một cước vào thùng rác bên cạnh làm nó phát ra âm thanh thật lớn. Tôi bị âm thanh từ chiếc thùng rỗng kia phát lên làm cho dọa sợ, vừa rồi vẫn còn đang trong tình trạng ngà say giờ cũng gần như tỉnh hẳn. Sau đó tôi lén đưa mắt liếc sang, lại phát hiện khuôn mặt Tiểu Nhụy trông cực kỳ dữ tợn, nó đang quay đầu nhìn chầm chầm tôi, hung hăn hỏi:”Ai cho mày trả bọn họ một trăm đồng hả?”

Tôi có chút khiếp đảm, tay giơ lên cao trả lời nó:”Trên người tao giờ chỉ còn lại có một trăm thôi….”

Nó chỉ hận không thể rèn sắc khi còn nóng, lấy tay liều mạng chỉ vào đầu tôi:”Bọn mình đã đến đây, chẳng lẽ còn bày đặt khách sáo với bọn họ sao. Bọn họ một đám nam sinh cấp trên, chúng ta nào có cần thiết để cùng họ tính toán, ăn chia sòng phẳng như thế chứ. Ra ngoài hội hợp cùng nam sinh để làm gì, chính là để bọn họ thay nữ sinh chi trả này nọ đó có biết không! Mày nói xem, giờ tự nhiên tao phải trả cho mày ba mươi đồng, thật sự là hết nói mà!”

Tôi bị thái độ hùng hổ của nó làm cho hoảng sợ, liều mạng ôm đầu né tránh ngón tay của nó không ngừng tấn công mình:”Tao chỉ là không muốn phải thiếu nợ Tần Ngũ gì cả!”

Nếu có một ngày tôi cam tâm tình nguyện để người khác phái mời mình ăn cơm, như vậy người đó nhất định phải là người đối với tôi quan trọng nhất. Ba tôi trước đây đã từng dạy qua, thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn được miễn phí gì đó thì đồng thời cũng phải trao ra một chút với người ta.

Tôi biết mình thật sự trì độn, lại sợ bản thân trong lúc không hề hay biết vô tình bị mắc nợ với người khác cho nên tôi một mực luôn cố chấp cùng người khác ăn chia sòng phẳng là tốt nhất.

Tôi thấy bản thân không có làm gì sai, nhưng Tiểu Nhụy lại cảm thấy mình đang chịu thiệt thòi, mà kẻ đầu xỏ gây ra lại chính là tôi, nên giờ chỉ đành phải đứng ra chịu trách nhiệm vậy. Cho nên tôi giọng nói lắp bắp hướng Tiểu Nhụy năn nỉ, mong rằng nó sẽ bỏ qua:”Tiểu Nhụy, vậy đi ba mươi đồng đó mày không cần phải trả cho tao, coi như là tao đãi mọi người vậy!”

“Câm ngay! …….Tiểu Mãn……mày……mày đúng là một đứa ngốc mà, tao thật sự càng ngày càng thưởng thức mày đấy!” Tiểu Nhụy và Quế Lượng đồng thời vỗ nhẹ lên bả vai tôi, sau đó cùng nhau không hẹn mà cười:”Nói gì thì nói, ai lại để một mình mày chịu chứ, chúng ta dù sao là chị em mọi thứ cũng nên rõ ràng mới được!”

Tiểu Nhụy ra chiều bí hiểm, nó nhìn tôi nháy mắt một cái, vẻ mặt đầy ái muội giễu cợt nói:”Lần sau khi viết thư cho Diệp Hướng Lăng, mày có định nhắc đến chuyện hôm nay bị người ta tỏ tình không! Nếu mà nhắc đến không biết Diệp Hướng Lăng kia sẽ có thái độ thế nào đây?”

Mới nghĩ đến Diệp Hướng Lăng, trong đầu tôi liền bất ngờ hiện lên cặp mắt trong trẻo mà lạnh lùng của anh ta, không biết vì sao khuôn mặt thoáng cái cũng liền ửng đỏ.

Buổi tối khi viết thư, tôi suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn quyết định không đem chuyện xảy ra ở KTV kể ra cho anh ta nghe, chi chọn những chuyện vui vẻ viết xuống.

Mới vừa bỏ thư vào bao, cửa ký túc xá đột nhiên bị người nào đó đá văng một cước. Từ bên ngoài Tiểu Phượng bỗng nhiên xuất hiện mang theo bao lớn bao nhỏ xem ra rất kích động chạy vào.

Vừa vào đến cửa nó liền mỉm cười nhìn tôi:”Tiểu Mãn, lần này trở lại tao có đem theo một ít đồ ăn, tối nay tao với mày ăn chung có chịu không!”

Tôi “ai” một tiếng, cũng liền ba chân bốn cẳng chạy tới giúp nó đỡ hành lý xuống. Ánh mắt nó sắc bén, đảo một cái nhìn sang, thấy giấy viết thư tôi đang đặt trên bàn, tươi cười trên mặt thoáng cái cũng trở nên cứng đờ, nó hỏi:”Lại viết thư cho Diệp Hướng Lăng nữa à?”

Tôi gật gật đầu, không biết vì sao trong lòng có một loại cảm giác xấu hổ giống như mình đang làm phiền lòng người khác. Tôi cố đánh vỡ không khí xấu hổ, ngượng ngập giữa hai người, chủ động lên tiếng hỏi nó:”Mày có muốn viết vài chữ lên đó hay không?”

Tiểu Phượng không nói gì, chỉ cười cười rồi từ trong túi áo rút ra tấm hình mà bọn tôi chụp lần trước khi đi dạo công viên. Trong hình hai đứa tôi đang ngồi gần một bụi hoa, miệng cười thật xinh đẹp. Tôi nhớ lúc đó cả tôi và Tiểu Phượng đều đưa tay ngắt một đóa hoa, sau đó tôi cài nó lên bên chỗ tai bên phải. Đến khi tấm ảnh này được chụp lên thì Tiểu Phượng đồng thời cũng đang cài một đóa hoa bên phía tai trái của nó.

“Thế nào, hình rửa ra rất đẹp chứ?” nó hỏi tôi.

Tôi nhìn tấm ảnh hai đứa chụp chung, hai bên trái phải hai đứa đều đang cài hoa, miệng cười đến trông thật xinh đẹp. Tuy cũng có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng nhìn vào trong lòng lại cảm thấy thật vui vẻ, liền thẳng thắn gật đầu trả lời nó:”Rất rõ, rất đẹp!”

Vẻ mặt nó hơi nhăn lại, tay thụi thụi vào cánh tay tôi, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào phong thư mà tôi đang để trên bàn đề nghị:”Vậy lấy cái này gởi cho Diệp Hướng Lăng đi, coi như đây là tấm hình tao và mày tương hợp chiếu đấu!”

Tôi nâng tấm hình lên xem, cảm thấy bên tai mình cài đóa hoa này nhìn vào thật sự rất có phong cách, nếu có thể nhờ nó chọc cho Hướng Lăng cười thì đối với tôi cũng là một chuyệt rất hạnh phúc. Tôi nghĩ vậy liền hớn hở gật đầu, thuận tay còn dùng bút cố vẽ thêm hai cái râu mép trên hình của mình rồi đưa cho Tiểu Phượng xem thử:”Ha…ha…ha, Tiểu Phượng, hay gởi cái này đi, nhìn vào thật sự rất có phong cách bá vương nha!”

Tiểu Phượng tay cầm cốc nước đang kê lên miệng uống, nhìn thấy tấm ảnh của tôi giờ đã mọc thêm hai hàng ria mép, thoáng cái nước trong miệng đang uống dở liền phun hết ra ngoài, nó phá lên cười lớn:”Tiểu Mãn, vẽ như vậy rất đẹp, ha ha ha!”

Cả hai đứa đều há miệng cười lớn, sau đó cũng đem ảnh chụp bỏ chung vào trong bao thơ. Lúc chuẩn bị dán bao thư, tôi lại nghĩ nghĩ một hồi, sau đó đem ảnh chụp kia lấy ra, ở phía sau còn viết thêm vài chữ PS nho nhỏ bên dưới: em là một cây cỏ tầm thường Tiểu Mãn, hoắc hoắc hoắc

…..

Sau khi gởi thư, tôi cũng liền quên béng đi chuyện bức ảnh kia. Kết quả qua ngày hôm sau lúc cầm đến thư của Hướng Lăng, cảm thấy dường như nó lại có vẻ dầy hơn những phong thư trước rất nhiều. Tôi nhận phong thư trong tay mà cảm thấy trái tim cũng đang không ngừng tăng tốc.

“Tiểu Phượng, Tiểu Phượng mày xem xem, phong thư này thật dày nha!” Tôi đưa nó xem, bộ dạng của nó khỏi nói cũng rất kinh hỉ không thôi, rất muốn nhanh chóng mở lá thư ra.

Tôi thuận tay định xé một cái, không ngờ lại bị Tiểu Phượng trừng mắt nhìn mình, rồi nó rất nhanh vươn tay đoạt lấy phong thư từ trên tay tôi: “Tiểu Mãn, mày xé như vậy lỡ như xé luôn thư ở bên trong thì biết làm sao bây giờ?”

Nói rồi nó dùng dao rọc giấy cẩn thận cắt ra, tôi nhìn nhìn bên trong rất nhanh liền phát hiện có một bức ảnh, lòng không khỏi kinh hỉ nhảy dựng:”Tiểu Phượng, Diệp Hướng Lăng thì ra là đã gởi ảnh chụp!!”

Tiểu Phượng tươi cười đến không thể khép miệng lại, đầu ngón tay vươn ra cầm lấy tấm ảnh kia. Tôi tiến tới gần nhìn xem thì ra đó là tấm ảnh được chụp lúc Diệp Hướng Lăng trên người đang mặc cảnh phục. Một tay anh đang bỏ vào túi quần, một bàn tay khác thì đang kẹp một điếu thuốc, biểu tình lạnh lùng đúng thật tiêu chuẩn của sinh viên đại học X. Ánh mắt không đổi vẫn là lãnh đạm như cũ, không thể nghi ngờ tấm ảnh này chính là do người khác đã lén anh ta đang không chú ý mới chụp được, nhưng mặc dù là vậy nhưng mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh đều tràn ngập khí chất bá đạo, nhìn vào đúng là hình ảnh của một siêu cấp bá vương.

“Diệp bạn thân, nhìn vào thật sự rất có khí thế nha!” Tôi lắp bắp nửa ngày mới nói ra lời kết luận thế này.

Tiểu Phượng vẫn nắm chặt ảnh chụp trong tay, nó nhìn thêm một lần nữa sau đó mới lật tấm ảnh lại, nhìn vào những dòng chữ nhỏ ở phía sau la lên:”Ai nha, Tiểu Mãn ở đây còn có viết chữ này.”

Tôi nhìn một chút, Diệp bạn thân ở phía sau tấm ảnh còn ghi rằng PS: anh là người thích nhặt cỏ tầm thường tên gọi Hướng Lăng, hừ hừ….

Tôi nhịn không được nhảy cởn cả lên, định phóng lại lấy viết vẽ thêm râu vào cho anh ta :”Tiểu Phượng, hay là chúng ta cũng đem ảnh này mà vẽ thêm mấy chòm râu, rồi gởi lại cho anh ấy đi!”

Tiểu Phượng lập tức lên tiếng phản đối, nó đem tấm ảnh kia giấu đi rồi trừng mắt nhìn tôi:”Đừng có làm càn! Tiểu Mãn, nếu như mày không thích tấm ảnh này thì tặng lại cho tao đi!”

Á? Động tác trên tay tôi thoáng cái liền bị đông cứng tại chỗ, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi buồn bực khó tả. Tiểu Phượng, nó thật sự đã hiểu lầm ý tôi, tôi đâu có bao giờ nói là không thích chứ? Tôi rầu rỉ phản bác nó:”Tao, tao thích!”

Tiểu Phượng liền nổi giận hỏi:”Nếu như mày thích vậy tại sao lại còn định vẽ chòm râu trên hình của anh ấy chứ!”

Nó đúng là không có một chút tế bào hài hước nào cả mà, bạn thân Diệp Hướng Lăng đã viết rõ ràng như vậy, chẳng phải ý bảo tôi cứ việc vẽ thêm bộ râu cho vui hay sao. Nhưng mà tôi biết giải thích thế nào với Tiểu Phượng đây, con người nó thì luôn luôn nghiêm khắc nhiều hơn đùa giỡn

Tôi bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn bực không tên kéo tới, nhìn nhìn tấm ảnh Hướng Lăng trong tay, sau đó cố gắng dùng hết dũng khí nói với nó:”Tiểu Phượng, tao sẽ không vẽ lên hình nữa thì được chứ gì …”

Lúc này, nó mới nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thở dài một hơi ngắt lời tôi nói:”OK, vậy hãy để tao giúp mày bảo quản tấm hình này đi. Mày đó đồ đạc lúc nào cũng vứt tùm lum, ai biết lỡ như làm mất tấm ảnh của Diệp Hướng Lăng thì phải làm sao bây giờ?’

Tôi còn nghĩ muốn tranh thủ vài lời.

Nó ngược lại tiếp tục gặng hỏi:”Tiểu Mãn, mày có album để hình sao?”

Tôi lập tức ngây ra, tôi vốn không thích chụp ảnh, cũng rất ít đem phim đã chụp đi rửa, cho nên căn bản làm gì có album nào để lộng ảnh chứ.

“Cứ để tao giúp mày giữ đi, bỏ chung vào trong album của tao ấy!” Tiểu Phượng lấy ra album của nó, đem tấm ảnh lộng vào, rồi sau đó đưa cho tôi xem. Nó cố tình đem hình này trịnh trọng lồng ở vị trí đầu tiên vừa mở ra sẽ thấy ngay.

Tôi cảm thấy cũng không vấn đề gì lớn nên liền gật đầu đồng ý:”Tiểu Phượng, dù sao mày cũng là người rất ngăn nắp, vậy thì cứ để tấm ảnh ở đó đi.”

Tiểu Phượng lập tức thở phào một hơi, “phốc” một cái liền phóng lại đây hung hăn ôm chầm, nhấc bổng tôi lên:”Tiểu Mãn, mày thật tốt! Thật ra nếu mày có ảnh cũng có thể bỏ chung vào trong đó!”

Tôi bị nó ôm mạnh, trong lòng cũng ấm áp hẳn lên, vươn tay ôm lại nó:”Tiểu Phượng, cám ơn mày!”

Tôi thật ra cũng có cất vài tấm ảnh chụp, chúng giờ đều đang bị nhét vào trong mấy cuốn sách cũ kỹ đằng kia, thậm chí còn có mấy tấm bị nhét tới hình thù nhăn nhúm cả lên. Tôi vốn là người có tính cách mạnh mẽ, nên nói là làm liền, nhanh chóng chạy đến ngăn tủ chỗ giường mình mở ra, lấy mấy tấm ảnh bị nhăn nhúm kia gom hết đem lại đưa cho nó:”Tiểu Phượng, ở đây có mấy tấm này vậy hãy lồng chung vào đó đi! Cám ơn mày nhiều!”

Tiểu Phượng khuôn mặt thoáng cái như bị rút gân. Nó không lên tiếng nói một lời nào, cũng không suy nghĩ chỉ là nhanh chóng đem tất cả hình trong tay tôi lồng hết vào mấy trang cuối cùng của quyển album.

“Cám ơn mày, Tiểu Phượng! Vậy mày hãy để quyển album này trên giường đi, như vậy lúc nào tao muốn cũng có thể tiện tay lấy xem!” Tôi lên tiếng đề nghị nó, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy bản thân thật sự có phần hơi quá đáng, nên bèn nói thêm:”Thật ra nếu mày không muốn để chỗ đầu giường thì cũng không sao cả, cứ mỗi tuần chúng ta sẽ lấy ra một lần rồi cùng nhau xem là được!”

Tiểu Phượng vẻ mặt băng bó càng thêm khó coi, đợi hơn nữa ngày tôi mới nghe được giọng nó không vui thốt lên:”Ừ, cũng được!”

Thế là quyển album đó được đặt ngay bên cạnh đầu nằm của nó, bất luận là ai duỗi tay ra cũng có thể chạm tới. Tôi và Tiểu Phượng cũng thường xuyên lấy nó mở ra mà nhìn hoài không chán, nhiều khi bị mọi người trong phòng phát hiện thì hi hi ha ha giễu cợt một hồi, bộ dạng thật là trẻ con. Lúc đó tôi còn rất đơn thuần nên không suy nghĩ sâu xa, ai ngờ chuyện này tưởng nhỏ như chấm đậu xanh, châm chọc thay lại chỉ một bức ảnh đã khơi nguồn bắt đầu cho trận bão táp đầu tiên của tôi và Diệp bạn thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN