Anh dám yêu em à - Chương 31 - 32:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Anh dám yêu em à


Chương 31 - 32:


Sinh nhật của tôi chính là vào cuối tháng mười một này.

Hôm nay ba ba gọi điện cho tôi, trong điện thoại ông nói:”Tiểu Mãn a, năm nay con không cần phải cực khổ chạy tới chạy lui làm gì giữa hai thành phố xa xôi, cứ yên tâm ở lại trong trường. Nhớ rõ phải biết tự chăm sóc bản thân có biết không? Đừng làm cho mình quá vất vả, đến trưa hôm đó phải nhớ chạy ra nhà ăn mua cho mình một bát mì thọ biết không!”

Tôi thật sự rất muốn về nhà, nhất là vào thời gian những tháng cuối năm, tôi biết đó chính là thời điểm mà ba ba cảm thấy thương tâm nhất. Bởi vì thật nhiều năm về trước cũng vào những ngày cuối tháng này, mẹ tôi đã dùng tính mạng mình đổi lấy sự sống cho tôi.

Nhưng năm nay ba ba lai cố ý không muốn tôi trở về.

Ở trong điện thoại tôi cùng ông ấy giằng co qua lại một hồi, nhưng ông vẫn một mực kiên quyết nói: “Tiểu Mãn, con cũng nên bắt đầu tập tành có cuộc sống tự lập cho riêng mình đi, không cần cứ suốt ngày chạy theo cạnh ba đây.”

Trong lòng tôi trước giờ vẫn âm thầm tính toán nếu có một ngày tốt nghiệp ra trường, tôi sẽ cố gắng ở tại thành phố này tìm cho mình một công việc ổn định rồi sau đó sẽ rước ba ba lên đây sống chung để ông có thể rời khỏi cái nơi nhìn cảnh mà đau lòng ấy. Tôi rất muốn ba ba về già có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng.

Nhưng ba ba lại luôn hy vọng tôi có thể một mình tự lập, bận rộn chăm lo cho cuộc sống của riêng mình, không cần lo cho ông ấy.

“Tiểu Mãn, cuối tháng này là sinh nhật của mày, có muốn gọi cho đám người Hướng Lăng đến chơi không?” Mấy hôm trước Tiểu Nhụy trong lúc vô tình nhìn đến chứng minh thư của tôi nên phát hiện sinh nhật của tôi đã sắp đến.

Tôi gãi gãi đầu, thầm nghĩ nếu để cho Diệp Hướng Lăng biết ngày sinh nhật của mình sắp đến không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào đây. Trong lòng dù chỉ thoáng nghĩ đến thôi mà tôi đã cảm thấy ngượng ngập vô cùng:”Không cần như thế chứ, tao nghĩ hôm đó chỉ cần mấy người tụi mình cùng nhau ra ngoài ăn mì trường thọ là được!”

Quế Lượng nghe thế liền thốt lên: “Oh No! Nhưng nếu lỡ sau này bạn thân Diệp Hướng Lăng biết được, không biết sẽ tỏ ra thái độ thế nào đây?”

Tôi trầm mặc không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục viết thư. Đến khi viết xuống dòng cuối cùng, tôi mới hơi do dự viết: Cuối tháng này mấy anh có bận việc gì không? Có thể nào nhín chút thời gian ra ngoài gặp mặt một chuyến hay không?

Viết xong những lời này tôi cảm thấy hình như mình đã hỏi một cách rất lộ liễu, nên ngay sau đó viết kèm ở chỗ PS: Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, không có ý tứ gì khác.

Đến lúc chuẩn bị gấp lá thư lại, tôi nghĩ nghĩ lại nhịn không được viết tiếp thêm ở chỗ PS: Em thật sự là không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn biết các anh có phải rất bận không mà thôi!

Lúc sắp đem thư dán lại, trong lòng tôi lại tiếp tục do dự, lại mở thư ra lần nữa, lại cũng ở chỗ PS kia viết thêm: Nhưng mà nếu có thời gian thì nên cùng nhau ra đây gặp mặt một chuyến, chứ cứ mãi nhốt mình trong trường thật sự là rất đáng thương nha.

Viết xong tôi đem lá thư đọc từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy thật sự yên tâm nhất là ở chỗ PS kia. Sau đó tôi thật cẩn thận đem thư dán kín lại, bộ dạng rất tỉ mỉ, chậm chạp giống như đang gói gém một bí mật rất quan trọng gởi đi cho Diệp Hướng Lăng.

Lúc quay trở về ký tức xá, nhìn thấy bộ dạng ngạo nghễ của Tiểu Nhụy, rõ ràng là quyết không bỏ qua hỏi tôi:” Tiểu Mãn, có phải mày đã viết thư mời Diệp Hướng Lăng rồi không? Tại sao khuôn mặt lại đỏ thành ra thế này chứ!”

Tôi cảm thấy mặt mình nhất thời liền nóng lên, hai tay theo phản xạ bụm mặt lại rồi kiên quyết lắc đầu:”Nào có, nào có, sinh nhật này chỉ có mấy đứa tụi mình mà thôi, tao mời Hướng Lăng làm chi!” Dù sao cũng đều đã quá thân với nhau, nhỡ lúc đó có gì xảy ra thì tôi chỉ cần cúi đầu hướng tụi nó xin lỗi là xong.

Tiểu Nhụy nhất thời thở dài một hơi, nó dùng ánh mắt hung hăng lẫn khinh bỉ trừng tôi một cái. Ánh mắt này trước đây tôi cũng đã từng gặp qua trên người của ba ba, ngụ ý trong đó chính là chỉ hận không thể ngay lập tức rèn sắc thành kim đi.

Buổi trưa ngày hôm sau, trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi tại ký túc xá, tôi dùng thái độ vô cùng uyển chuyển đến nói với Tiểu Phượng, ý tứ là muốn mời Sài Cần ra ngoài ăn chung hôm đó. Tiểu Phượng nghe xong liền lập tức cau mày, nó khó xử nói:”Tiểu Mãn, cuối tháng này Sài Cần có đợt kiểm tra không đến được đâu, hay là mày tốt nhất hãy nghi xem coi chúng ta có nên tổ chức một buổi họp mặt thật náo nhiệt trong ký túc xá không? À mà mày muốn quà gì hả?”

Tôi ấp úng, không ngừng lắc đầu từ chối. Tôi mới không cần quà sinh nhật đâu, tôi chỉ là sợ hôm đó không có ai cùng tôi ăn mì trường thọ mà thôi.

Tiểu Phượng nhéo nhéo mặt tôi, tay nhẹ vỗ đầu tôi cười nói:”Vậy hay để tao chịu thiệt một chút, đích tay làm một cái ví da cho mày có chịu không?”

Tay nghề thủ công của Tiểu Phượng dĩ nhiên là khỏi phải chê, nó có thể từ một món đồ đầu thừa đuôi thẹo mà biến thành trân phẩm dễ như chơi. Lại nói nó may mắn sở hữu một bàn tay tuy rất nhỏ nhưng lại cũng rất khéo léo, có thể làm ví da rất đẹp. Trước đây tôi đã thấy qua, còn thật sự rất thích, bây giờ nó đã chủ động nhắc đến, tôi mừng còn không kịp nên ngay lập tức liền gật đầu lia lịa.

Tiểu Nhụy thấy vậy liền mỉm cười nhìn tôi:”Tiểu Mãn, sao mày một chút khiêm tốn cũng không có vậy!”

Tôi cười “hắc hắc” hai tiếng, đang định nghe lời nói làm bộ tỏ ra khiêm tốn một chút, bỗng nhiên điện thoại trong phòng vang lên. Vì tôi là đứa hiện đang đứng gần nhất nên thuận tay duỗi ra tiếp nhận.

Ánh mắt Tiểu Nhụy và Quế Lượng cùng lúc hướng về phía tôi dò xét, biểu tình trên mặt chẳng khác nào như những cô gái đang hoài xuân, chính là bộ dạng vô cùng mong đợi.

Tôi ho “khụ” một tiếng, cầm điện thoại hướng bọn nó cười “ha ha”. Một khắc sau liền phát hiện biểu tình hai đứa nó giờ đã thay đổi, nét mặt giờ đầy phẫn nộ, không hẹn mà cùng chỉ vào điện thoại.

“Hắc hắc”, tôi chính là muốn nhìn thấy phản ứng này đây. Trước kia đều là bọn nó chọc tôi, khó có được cơ hội được chọc giận bọn nó lại, nên tôi càng ra vẻ nhàn nhã, chậm rãi đem điện thoại đặt sát vào tai nghe.

Điện thoại bên kia vẫn không nghe thấy có ai lên tiếng, có lẽ người ở đầu dây bên kia cũng không muốn nói chuyện.

Tôi nghi hoặc “Alo” một tiếng, rồi còn cố tình nói lớn hơn nhưng đối phương ở đầu dây bên kia vẫn là một mực im lặng. Tôi thấy vậy liền lập tức kéo điện thoại ra một bên, nhìn bọn Tiểu Nhụy cười nói:”Hình như là gọi nhầm số!”

Lời nói vừa dứt, tôi đem điện thoại kề sát vào bên tai lần nữa, lần này tôi chưa kịp nói gì thì đối phương đã lên tiếng trước: ”Hòa Mãn…”

Giọng nói này đương nhiên tôi rất quen thuộc, thanh âm vẫn là lạnh như băng, còn mang theo vài phần mệnh lệnh. Chỉ mới vừa thốt lên hai chữ kia thôi nhưng tôi đã cảm nhận được khí thế bá vương mạnh mẽ từ trong điện thoại đang không ngừng ồ ạc truyền đến.

Tôi theo phản xạ có điều kiện liền ưỡn ngực đứng thẳng, nghiêm túc trả lời anh ta:”Dạ, là em!”

Điện thoại bên kia lập tức im bặt, tôi cố dựng thẳng lỗ tai lên nghe, hơn nữa ngày sau mới nghe anh ta ảm đạm hỏi:”Cuối tháng này là có chuyện gì? Nói!”

“Á?” Mặt của tôi lập tức nóng lên, giống như đang bị ai thiêu đốt.

“Gặp mặt vào cuối tháng này nhất định là cần anh có mặt phải không?” Anh tiếp tục hỏi.

Mặt tôi lúc này càng thêm nóng, chân tay luống cuống không biết làm sao chỉ đành vặn vẹo sợi dây điện thoại, ánh mắt không tự chủ dáo dát nhìn sang hai đứa trước mặt. Tiểu Phượng khi nãy còn ngồi ở chỗ kia không biết khi nào đã chạy đến giúp vui, ánh mắt trừng lớn không chớp nhìn chằm chằm tôi.

Hiện tại tôi chính là bị công kích bởi ba cặp mắt rất quỷ dị kia, cho nên lời nói cũng bắt đầu trở nên lắp bắp:” Em, em, em, cái kia, em…”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, ngữ khí đã không còn vẻ nghiêm túc như khi nãy mà đã trở nên nhu hòa rất nhiều:”Cứ từ từ nói, anh nghe!”

Tôi cười gượng một tiếng, cố lấy hết dũng khí còn lại, vô sĩ đưa ra yêu cầu đối với người đang bên đầu điện thoại kia: ”Anh có thể hay không,,,, không…không….không, đám bạn trong ký túc xá chỗ anh có thể trưa hôm đó nhính chút thời gian ra ngoài gặp mặt không? Em mời khách!”

Diệp Hướng Lăng rốt cục cũng cười ra tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được tiếng anh cười vô cùng rõ ràng còn rất thoải mái truyền qua từ điện thoại, mang theo thản nhiên và bất đắc dĩ nhưng giọng điệu cũng rất đương nhiên nói:”Tiểu Mãn, là sinh nhật của em phải không?”

Tôi ”ừ” một tiếng, cũng không biết nói gì hơn, chỉ cố đem điện thoại nắm thật chặt. Tiểu Nhụy và Quế Lượng đồng thời hướng tôi lắc đầu, tôi không biết làm sao chỉ đành mắt to trừng mắt nhỏ nhìn bọn nó.

Lòng tôi giờ tuy vô cùng khẩn trương nhưng vẫn giả lả cười hề hề, hạ giọng nói với Diệp Hướng Lăng :” Hôm đó nếu như anh xin phép ra ngoài không được thì cũng không sao đâu ạ!”

Đầu bên kia vẫn trầm mặc im lặng, ngay cả một âm thanh thật nhỏ cũng đều không có nghe thấy.

Lúc này Diệp Hướng Lăng tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ trầm mặc thường ngày. Tôi nhất thời không thể đoán biết tâm tình anh ta hiện giờ là đang vui vẻ hay là tức giận vì bị lời nói kích thích vửa rồi của tôi đây a? Nghĩ như vậy nên tâm tình của tôi thoáng cái cũng trở nên chật vật bất an.

Điện thoại bên kia vẫn tiếp tục yên lặng làm cho lòng tôi giờ cũng bị treo ngược. Tôi kiên trì nở nụ cười gượng gạo, tiếp tục nói vào điện thoại:” Thật xin lỗi, Diệp Hướng Lăng, em không nghe được anh là đang nói gì! Anh nói sao? Alo…alo?”

“Phốc”, Quế Lượng và Tiểu Nhụy thoáng cái giống như phấn khởi hẳn lên, khóe miệng giật giật run rẩy, ánh mắt chăm chú tập trung lên điện thoại trên tay tôi.

Tiểu Nhụy rốt cục không thể nhịn nữa, phá ra cười lớn nhắc nhở tôi:”Tiểu Mãn, thôi đừng ở đó chờ nữa, mau đem điện thoại ngắt đi!”

= =, tôi giơ điện thoại trong tay ra nhìn một chút, đầu óc chỉ cảm thấy thật choáng váng.

“Tiểu Mãn, sao lại khẩn trương thế này a?” Quế Lượng chạy đến tốt bụng dùng khăn giấy chậm mồ hôi trên mặt cho tôi, tôi nhìn mới biết thì ra nó cũng đã ướt nhẹp.

Tôi lẳng lặng, thong thả bước đến bên giường, tâm tình cũng bắt đầu phập phồng không yên, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Đừng nhìn nữa, Đường sư huynh mới gởi tin nhắn cho tao, anh ấy nói cuối tháng này bọn họ có thể gặp mặt, còn nói mọi người nhất định sẽ cùng nhau đến đây ăn mì đấy!” Quế Lượng hớn hở đem tin nhắn vừa nhận được đưa cho tôi xem.

Tâm tình tôi nhất thời bởi vì tin nhắn kia liền thay đổi, trở nên phức tạp vô cùng, mong đợi có, thẹn thùng cũng có, còn kèm theo đó chính là một cảm giác lâng lâng thật khó tả. Tôi thoáng cái giống như người đang bị mộng du, cầm lên gói mỳ ăn liền rồi tung tăng đẩy cửa nhảy chân sáo ra ngoài.

Tiểu Nhụy thấy vậy chỉ biết trợn mắt há mồm mà nhìn theo tôi.

Chờ cho đến khi thấy tôi lấy nước đem về để nấu mì thì nó rốt cục cũng không thể nhịn mà bạo phát:”Hòa Mãn mày dùng nước uống lọc sẵn để nấu mì ăn liền sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn nó, cả người tựa như còn đang đắm chìm trong cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi với Diệp Hướng Lăng, nghe nó hỏi như vậy thì cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn. Tôi không suy nghĩ liền nhanh chóng đem bát mì mình vừa nấu xong đặt vào tay nó:”Mày cứ từ từ mà ăn đi!”

Nó không nói gì chỉ trừng mắt nhìn tôi, sau đó tôi nghe nó thở dài một tiếng:”Hòa Mãn, mày có thể nào đừng có bày ra nụ cười ngây ngô kiểu đó trên mặt nữa được không?”

Hả! Tôi đang cười sao? Rốt cục thì tôi cũng hồi phục lại tinh thần, khi nhìn xem mình trong gương, tôi lập tức bị nụ cười như đang mộng du của mình làm cho chấn động không thôi.

“Chẳng lẽ từ nãy đến giờ tao vẫn cười như vậy à?” Tôi bụm mặt nói.

Tiểu Nhụy chỉ đành bất đắc dĩ dùng ánh mắt khinh bỉ coi như gián tiếp trả lời tôi.

Kể từ ngày đó trở đi, trong lòng tôi đối với ngày họp mặt sinh nhật vào cuối tháng này của mình là cực kỳ mong đợi, cảm giác phải nói thật sự khó tả vô cùng.

Chương 32:

Ngày 30 tháng 11, trời lạnh lẽo.

Hôm đó sáng sớm mới 6 giờ tôi đã lòm còm thức dậy. Tôi âm thầm muốn thu xếp chung quanh một chút, Tiểu Phượng nằm ở trên giường, có lẽ nghe thấy tiếng động nên trằn trọc một hồi rốt cục cũng bò xuống giường, rửa mặt chải đầu xong xuôi cũng đến phụ tôi một tay.

Sau khi đã dọn dẹp đâu vào đó xong xuôi, nó vươn tay vỗ nhẹ đầu tôi, rồi đưa cho tôi một gói quà, nhẹ giọng nói :”Sinh nhật vui vẻ!”

Tôi nhận lấy gói quà từ tay nó, hốc mắt thoáng cái trở nên cay xè. Ánh mắt tôi nhìn sang Tiểu Phượng nhưng miệng lại không thể thốt lên thành lời. Tôi khẳng định nó đã vì tôi ngày đêm cố gắng làm cho xong món quà này, có lẽ ngay cả nước cũng không rãnh mà đi uống.

Tôi mở giấy gói quà ra, bên trong là chiếc ví nhỏ màu xanh, trông thật rất đáng yêu. Tôi “phốc” một cái phóng đi qua, ôm chầm lấy Tiểu Phượng, còn không quên lấy đầu mình cọ cọ vào người nó như một chú chó nhỏ nịnh nọt.

Tiểu Phượng lấy tay vuốt nhẹ lên đầu tôi, biểu tình dường như có chút hoảng hốt vì hành động bất ngờ của tôi. Nhưng tôi cũng rất nhạy cảm phát hiện ánh mắt của nó hôm nay có vẻ luôn xuất thần, hay ngây ngẩn nhìn một nơi xa xăm nào đó, tựa hồ trong lòng đang chất chứa rất nhiều tâm sự.

Tôi nhận thấy hôm nay khí sắc của nó thật sự có mấy phần không giống ngày thường.

“Tiểu Phượng mày cảm thấy trong người không khỏe sao?” Tôi sờ sờ lên tay nó, cảm giác một trận lạnh lẽo truyền tới.

Nó dường như có chút miễn cưỡng nhìn tôi lắc đầu, ra vẻ như mình không sao, chỉ là đang đói bụng mà thôi. Tôi thấy vậy liền xung phong đi mua bữa sáng cho nó, không ngờ liền bị nó kéo trở lại:”Tiểu Mãn, hôm nay là sinh nhật mày, cứ để tao tự mình đi mua là được.”

Tôi nghe xong, cảm thấy trong lòng đặc biệt càng thêm vui vẻ. Đây là lần sinh nhật mà tôi cảm thấy ấm áp nhất từ trước đến nay, trừ bỏ theo thói quen hàng năm đều là về nhà, được ba tôi xem tôi như bảo bối mà đối đãi, tôi không có chút kinh nghiệm nào cùng bạn bè vui vẻ qua ngày sinh nhật của mình cả.

Đám người Diệp Hướng Lăng đã có nói sẽ đến đây cỡ khoảng mười giờ.

Cho nên trước khi họ đến đám người bọn tôi trong ký túc xá nên tranh thủ dọn dẹp một chút, thậm chí Tiểu Phượng tích cực đến nỗi quyết lôi tất cả rác rến mà Tiểu Nhụy cố ý đem dấu dưới gầm giường ra hết không sót chút gì.

Tiểu Phượng một bên đứng đó lớn giọng thét chói tai mà chỉ huy:”Ở đây…. ở đây…. tao nhớ kỹ nơi này lúc trước nó còn giấu rất nhiều gói khoai tây chiên…còn ở đây nữa này…. còn cả mấy cái bao nhựa…”

Tôi bị nó quần vòng vòng giống như một con chuột không khác cũng đành đem hết bản lĩnh vốn có của mình mà lôi ra đủ thứ này nọ chất thành một đống lớn.

“Tiểu Mãn, mày đừng làm nữa dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mày nha!” Quét tước xong xuôi, Tiểu Nhụy tiến đến giúp tôi trở lại ghế ngồi, nó còn tỉ mỉ giúp tôi chỉnh lại lông mày, giúp tôi trang điểm. ”Ai nha mày sao lại không chịu trang điểm gì hết vậy, con gái con đứa sắp gặp soái ca chẳng phải ai nấy cũng đều muốn diện cho xinh đẹp một chút hay sao?”

Tôi nghe nó nói xong, sau đó động tác thuần thục đem phấn tô tô quét quét trét đủ mấy thứ này nọ lên mặt mình, cũng ngồi yên không dám nhúc nhích chờ, cuối cùng nó thoa son cho tôi rồi nói:”Tiểu Mãn, OK!”

Lúc này tôi mới dám hơi cử động, có chút bất đắc dĩ khán nghị:”Không phải là tao không muốn sửa soạn nhưng mà tao sẽ không định làm đậm thế này.”

Từ nhỏ đến lớn tôi là một người có rất đơn giản, ba ba một mình gà trống nuôi con cho nên những gì tốt đẹp nhất ông đều vĩnh viễn muốn dành hết cho tôi. Tôi chỉ việc mỗi ngày ở nhà làm cơm rồi ngồi chờ ông về, chờ mệt xong sẽ ngủ gật, nếu không thì chính là một mình ngồi đó thưởng thức ba ba loay hoay chuẩn bị tốt các tác phẩm nổi tiếng nào đó làm gì có nhiều cơ hội mà tiếp xúc mấy loại trang điểm này nọ chứ.

Đến năm mười hai tuổi, tôi có dịp tham dự tiệc cưới của một người thân, đó cũng chính là lần đầu tiên tôi thoa son. Ba ba khi nhìn thấy tôi xuất hiện thì ngón tay cái liền dựng thẳng lên. Tôi còn cố tình đeo thêm hai cái vòng cổ nhưng ba ba nào còn rãnh mà để mắt tới. Mãi khi đến buổi tiệc, ánh mắt mỗi người đều không ngừng vụng trộm nhìn tôi cười nhạo, chế giễu màu son môi cùng vòng cổ đang đeo trên cổ của tôi.

Tuy rằng nghe thấy ý tứ xấu xa từ những tràng cười của đám người kia truyền đến nhưng tôi vẫn làm bộ như là không nghe thấy. Hai cha con vẫn vui vẻ ăn uống xong xuôi, cuối cùng lại hào hứng tay trong tay cùng nhau trở về nhà.

Nhưng mà kể từ lần đó về sau, tôi đã không còn hứng thú với việc tự mình chải chuốt nữa.

Tiểu Nhụy lặng lẽ vỗ vỗ lên đầu tôi, bàn tay không ngừng lấy phấn vừa dậm lên mặt tôi vừa nói:”Sau này phải tập tành để biết tự mình sửa soạn đi, lúc mày trang điểm lên quả thật nhìn rất đẹp!”

Vừa đến đúng 10 giờ, bảo vệ ký túc xá gọi điện bảo chúng tôi xuống dẫn đám người Diệp Hướng Lăng vào.

Tôi bèn nhận lãnh nhiệm vụ, nhanh chóng đi xuống lầu đón tiếp đám người Diệp Hướng Lăng. Ánh mắt liếc qua nhìn thấy trên tay anh đang cầm hộp đựng bánh ngọt thật to, loay hoay xoay người đứng đó đăng ký. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun vải nhẹ, bên ngoài khoác một chiếc áo bông màu tím than, bên dưới là chiếc quần bò màu xanh nhạt, cả người anh không ngừng toả ra thư thái an nhàn, thoải mái, nhìn vào càng thân thiện gần gũi hơn nhiều.

Anh vừa ngẩng đầu liền rất vừa vặn cùng tôi chạm mặt. Giờ phút này đây tôi mới phát hiện hôm nay mái tóc của anh dường như đã được chỉnh sửa qua, đã có một chút thay đổi, dường như ngắn hơn so với ngày thường. Mái tóc rất gọn gàng làm cho ngũ quan trên khuôn mặt của anh nhìn vào trông càng thêm tuấn duật khác thường.

“Lại đây!” Anh hướng tôi ngoắc ngoắc ngón tay, cử chỉ thật nhẹ nhàng, lại trông thấy tôi chỉ biết hồ đồ đứng ngốc một bên, bèn thuận tay vỗ vỗ vào cái hộp bánh ngọt vài cái. Động tác anh giống như là đang vẫy một con thú cưng chẳng khác, càng ôn nhu gọi lại một lần:”Hòa Mãn, lại đây!”

Tôi không một tiếng động liền chạy tới, tự động giang tay ra định tiếp nhận bánh ngọt trong tay anh thế nhưng cầm mãi rồi vẫn thấy Diệp bạn thân không có ý định nào là buông tay cả.Tôi bèn ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt Diệp Hướng Lăng đang nhướn mày nhìn tôi.

“A?” Tôi hoang mang la lớn.

“Hừ!” Anh hướng tôi hừ lạnh một tiếng.

Bọn Đường Sâm đang đứng phía sau đều không đang cố nén cười. Bọn họ phỏng chừng là sợ Diệp Hướng Lăng giận chó đánh mèo, không may lại trút lên người bọn họ, nên cả đám đều đứng hơi lệch người sang một bên né tránh.

“Không phải là cho em sao?” Tôi cố níu lấy sợi đây buộc chung quanh hộp bánh, vai hơi rũ xuống có chút thất vọng, rốt cục xác định chính xác một điều Diệp Hướng Lăng hoàn toàn cố ý không buông tay cho tôi cầm lấy.

Anh vươn ra ma trảo, từ từ tiến tới chỗ ngón tay đang cố nắm chặt lấy sợi dây hộp bánh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi nói:”Buông tay!”

Tôi ngượng ngùng rút tay trở về, hơn nữa trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất, rồi lùi lại cách anh một khoảng. Tôi mới lủi thủi bước được hai bước, rốt cục không nhịn được nữa liền tiến vội vài bước đến chắn trước mặt anh, lấy hết can đảm, bộ dạng thật không sợ chết hỏi anh:” Không phải cho em, vậy anh bảo em chạy xuống đây làm gì?”

Diệp Hướng Lăng bị tôi chắn trước mặt, bước chân thoáng cái dừng lại, tay cầm bánh ngọt trừng trừng nhìn tôi. Đột nhiên anh vươn tay ra túm lấy áo tôi:”Em không phải có nhiệm vụ đến đây để đón bọn anh sao, không gọi em thì biết gọi ai chứ?”

Khí thế của anh cường đại như vũ bảo cuồn cuộn thế kia làm cho tôi dù trong lòng đang gào thét nghĩ muốn phản bác nhưng nhất thời cũng sợ hãi, chỉ đành vứt hết mặt mũi lùi lại về sau.

Tôi nuốt nuốt nước bọt, đem những phản bác còn đang nghẹn nơi cổ họng mà nuốt hết vào trong bụng rồi ngoan ngoãn lùi ra bên cạnh anh. Anh lườm tôi một cái, nhưng mới đi được hai bước liền thả chậm lại,có vẻ như đang cố ý chờ tôi.

Bọn người Đường Sâm giờ đây đã đi cách chúng tôi một đoạn khá xa, nhưng tôi tựa hồ vẫn nghe được tiếng cười xấu xa của bọn họ vọng lại cả người liền có chút không được tự nhiên. Diệp Hướng Lăng đang đi bỗng nhiên dừng hẳn bước chân, tôi tránh không được nên cả người liền chúi nhào về phía trước.

Diệp Hướng Lăng bị bộ dạng chật vật này của tôi làm cho phì cười, thở dài một tiếng mắng :”Thật chẳng khác nào như con khỉ nhỏ, xem ra vết thương nơi cổ chân đã tốt lên rồi sao?”

Tôi gật đầu ừ mạnh một tiếng.

Anh hướng tôi hơi nhướng cằm lên:”Ngoan ngoãn đi ra phía sau anh này! Đừng có ở trước mặt anh mà làm loạn này nọ nữa!”

Tôi cố lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh, nghĩ ngợi gì đó một hồi liền dùng ánh nhìn sắc bén bắn về phía anh, bày ra bộ dạng chủ nhà, nói gì thì nói bà đây là người đang nhận nhiệm vụ dẫn đường bọn họ, ai ngờ kết quả khi bị anh dùng ánh mắt lạnh lung của mình trừng lại thì trong lòng thoáng cái trở nên vô cùng phiền muộn, đầu vai xụi lơ như một kẻ bại trận, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Thái độ anh thoáng cái rất hài lòng, quay đầu ngắm tôi một cái trong ánh mắt không giấu được nhộn nhạo đầy ý cười. Tôi vừa nhìn thấy cả người liền thất thần, xem chút nữa đã bước hụt chân mà lăn xuống đất ấy chứ.

Bọn người Tiểu Phượng đều đang đợi ở cửa, vừa nhìn thấy Diệp Hướng Lăng, Tiểu Phượng là đứa thứ nhất xung phong chạy tới trước. Nó nhanh chóng đưa tay tiếp bánh ngọt từ Diệp Hướng Lăng, mà Diệp Hướng Lăng bên này cũng nhìn nó ngầm đồng ý gật gật đầu ý nói cám ơn.

Tôi nhìn thấy bộ dạng vui sướng của Tiểu Phượng khi tiếp nhận bánh ngọt từ tay anh thì không hiểu sao trong ngực lại thấy khó chịu vô cùng.

“Thái độ em như vậy là có ý gì? Rất giống một con chó nhỏ đang tức giận a!” Diệp Hướng Lăng vừa quay đầu nhìn tôi, mày anh đã lập tức cau lại.

Tôi tự nhủ mình cố nhịn nhưng vẫn không thể nén xuống, nhỏ giọng chỉ vào chính mình giải thích:”Cái đó…. Hôm nay chính là sinh nhật của em, là của em! Thật đấy!”

Anh cố không phá lên cười, khóe miệng cong cong, tay vỗ vỗ đỉnh đầu tôi rồi sau đó lướt qua người tôi trực tiếp đi nhanh vào ký túc xá.

Tôi ũ rũ một hồi cũng ngoan ngoãn theo sau đám người bọn họ vào trong phòng ký túc xá. Tiểu Phượng cùng đám người Tiểu Nhụy đã sớm ngồi đâu đó ngay ngắn, Quế Lượng và Đường Sâm cũng đã yên ổn lui vào một góc mà thì thầm tâm sự.

Tôi vừa đi vào đã bị ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng của Diệp Hướng Lăng phủ lấy. Lần này xem như tôi cũng có chút kinh nghiệm, ít nhiều cũng biết được ý tứ qua cái nhìn của anh, ý anh chính là: Hòa Mãn, còn không mau ngoan ngoãn lại đây mà chiêu đại bổn thiếu gia!

Tôi kéo theo khuôn mặt xám xịt bước qua, suy nghĩ lại cảm thấy anh đúng là cần tôi chiêu đãi, nếu tôi không làm thực sự có phần quá nhỏ mọn đi, nên đến chỗ ngồi bên cạnh anh, lẳng lặng mà ngồi xuống.

Quả nhiên hành động này của tôi đã thành công lấy được lòng của Diệp bạn thân, vẻ mặt anh rất nhanh đã ôn hòa đi rất nhiều.

Mọi người ngồi chụm một chỗ dần dần cũng thả lỏng, bắt đầu tán gẫu, nói chuyện phiếm. Tiểu Nhụy vốn tính tình hoạt bác, dí dỏm cho nên làm cho mọi người đều cười nghiêng cười ngả, còn phần tôi mặc dù không hiểu gì mấy, nhưng cũng hùa theo “ha ha” vài tiếng, tỏ vẻ làm như đã hiểu

Diệp Hướng Lăng ngồi một bên mỗi khi nghe thấy tiếng cười của tôi, anh đều không ngừng dùng ánh mắt đầy tà mị nhìn tôi, bộ dạng xem chừng rất là cao hứng.

Bầu không khí rất nhanh liền trở nên náo nhiệt nhưng duy chỉ có Tiểu Phượng tâm tình dường như đang rất nặng nề. Nó ngồi thơ thẫn một mình ở chỗ kia, nhìn vào đã biết hồn phách của nó sớm đã bay đến một phương nào đi.

Diệp Hướng Lăng ngồi một hồi bắt đầu có chút hơi mất hứng, ánh mắt đảo qua một lượt trong phòng, khi chạm đến quyển album nơi đầu giường của Tiểu Phượng thì hơi dừng lại.

Tiểu Phượng rất nhanh liền khôi phục lại tinh thần hướng anh cười cười, đưa tay với lấy quyển album đưa cho anh rồi giải thích:”Trong đây có để hình em và Tiểu Mãn, anh muốn cũng có thể nhìn một chút!”

Diệp Hướng Lăng tùy tay đón lấy, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm đồng thời quét về phía tôi.

Anh đem quyển album, bắt đầu nghiêm túc ngồi xem, mở ra trang thứ nhất, đập vào mắt đó chính là tấm ảnh của anh đã gởi cho tôi mấy hôm trước.

Càng lật những trang sau, tôi thấy tay anh thoáng cái siết chặt, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi. Con ngươi giờ đây hoàn toàn chỉ còn mỗi sự lạnh lẽo làm cho người ta nhìn vào càng cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Tôi bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn mình làm cho sợ hãi, trong đầu chấn động một hồi, theo bản năng động vật liền kéo dài khoảng cách với anh một chút.

May mắn anh rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình, sau đó chỉ lật qua loa xem hết một lượt rồi dùng sức ”ba” một cái đóng lại.

Tuy rằng nét mặt anh không có thêm biểu tình gì khác thường nhưng toàn thân anh vẫn không ngừng tỏa ra hàn khí đậm đặc, cảnh cáo người khác nếu biết khôn chớ mà đến gần. Tôi ngồi cách anh một khoảng, cảm giác cũng thoáng cái rơi vào thất vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN