Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 19: Nhìn em đạt khoái cảm
Phương Niên giật mình.
Ở bên ngoài truyền đến giọng nói của Tuệ Tuệ: “Chị Phương Niên, buổi tối chị muốn ăn gì nào? Chúng ta ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn tới?”
Phương Niên không nổi tiếng lắm, nơi này lại là trường quay, tuy vì chuyện của Giang Ngộ mà ồn ào huyên náo nhưng đối với các cô vẫn không có ảnh hưởng lắm.
“Thôi, chị không ăn đâu, em ăn đi, à đúng rồi nhớ đóng cửa hộ chị nhé.”
Cô cần phải giữ dáng, kiểm soát chặt chẽ về chế độ ăn của mình, thế nên Tuệ Tuệ cũng không cảm thấy lạ, cô bé gật đầu: “Vậy em về đây, nếu có gì chị có thể gọi em”
Trong quá trình hai người nói chuyện, Giang Ngộ vẫn luôn im lặng.
Đợi một lát, anh mới mở miệng: “Cô ấy đi rồi?”
“Vâng.”
“Em lên giường đi.”Giọng anh mang theo ý cười, ra lệnh.
Ở nhà tắm có nhiều chỗ không tiện, điện thoại được đặt trêи bồn rửa tay khiến anh không thể nhìn được toàn thân cô.
Phương Niên nghe lời đi ra ngoài, khóa trái cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm lại rồi mới lên giường.
Cô cầm điện thoại, quay nửa thân trêи, phía dưới xương quai xanh là bầu ngực sữa trắng nõn nà, khiến cho Giang Ngộ nhìn mà muốn cắn một phát.
“Em cởi qυầи ɭót ra để anh xem nào.”
Ý tứ anh nói rất rõ, Phương Niên nghe theo cởi qυầи ɭót đưa đến trước camera.
“Ướt rồi.” Anh cười khẽ.
Đúng là ướt thật.
Mặt Phương Niên hơi đỏ, nhưng không phủ nhận.
“Em nhấc chân lên, đưa di động qua.”
“Ừm…”
Cô làm theo, đưa di động đi xuống, để camera phản chiếu nơi đó của cô.
Rừng rậm đen tuyền, hai cánh hoa hồng hào, miệng huyệt chật khít, tất cả đều được thể hiện không sót thứ gì qua màn hình, vừa ướt át vừa mê hoặc.
Gậy thịt càng lúc càng trướng đau, đến khi nhìn huyệt thịt của cô thì bắt đầu không chịu được nữa.
Tựa như đang hỏi chủ nhân vì sao không bỏ nó ra, vì sao không cho nó cắm vào.
Giang Ngộ kiềm chế cảm xúc, khàn giọng: “Lấy tay em xoa tiểu hạch.”
Vừa rồi khi ở trong phòng tắm, Phương Niên đã bắt đầu động tình chảy nước.
Lúc này lại được anh ra lệnh, cô không chút do dự, duỗi tay lướt qua khu rừng rậm rạp tìm đến hoa hạch đang nhô lên của mình, vỗ về chơi đùa từng chút một.
“A…”
Trong không có ai, Phương Niên không cần kiềm chế, cô lớn tiếng rêи rỉ.
“Nhanh một chút.”
Tốc độ của ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn càng lúc càng nhanh, nghe theo lời người đàn ông mà vui đùa với chính mình.
“Ưm… a…”
Bắt đầu rồi, âm thanh rêи rỉ quyến rũ, mang theo sự khát khao mãnh liệt.
Cho dù không nhìn trực tiếp nhưng Giang Ngộ vẫn có thể tưởng tượng hình bóng cô lúc này.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, đôi mắt mê man vì động tình, hai quả đào mọng đang không ngừng phập phồng, đỉnh hồng cũng không kém cạnh mà căng cứng lên như đang đón chờ được đầu lưỡi anh an ủi, vuốt ve.
“Em muốn rồi?”
“Ừm.” Phương Niên gật đầu.
“Em muốn cái gì nào?”
“Muốn anh.”
Ngoan quá.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Giang Ngộ quyết tâm phải dạy dỗ cô cho thật tốt. Làm cho cô thỏa mãn bản than ở trước mặt anh.
“Em đưa tay vào đi.”
“Ừm.”
Phương Niên run rẩy, từ từ đưa ngón trỏ vào trong hoa huyệt đã sớm ngập tràn mật dịch của mình.
Thật may mắn khi mà cô vừa mới cắt móng tay, không thì sẽ không thoải mái được.
“Tự mình cắm nào.”
Sau khi nghe xong, cô bắt đầu tự rút ra, cắm vào.
Lúc mới đầu, Phương Niên còn cảm thấy có chút kɧօáϊ cảm nhưng sau hơn mười lần như vậy Phương Niên bắt đầu cảm thấy không đủ.
Những ngón tay nhỏ bé kia khi cắm vào trong vì lệch góc mà không thể vào được nhiều, không thỏa mãn được cô.
Phương Niên miễn cưỡng đưa vào vài lần rồi bắt đầu làm nũng: “Ưm… mỏi…”
Ngón tay mỏi quá, tay còn lại cầm điện thoại cũng mỏi.
Chúng không thể bằng việc được anh vuốt ve.
Đôi mắt Giang Ngộ đỏ ngầu.
Người con gái anh yêu đang dang rộng đôi chân, hoa huyệt non mềm đang ở trước mắt anh mời gọi, nhưng anh lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn. Cô thật đúng là biết cách giày vò người ta.
Lẽ ra, anh nên chuẩn bị cho cô một thứ gì đó, chẳng hạn như là gậy rung hay trứng rung chẳng hạn.
Nhưng có vẻ không kịp dùng cho hôm nay rồi.
Vì vậy anh nói: “Em tìm chỗ cao một chút để điện thoại rồi dùng cả hai tay.”
Thêm một bàn tay, Phương Niên sẽ càng được kϊƈɦ thích nhiều hơn.
Không cần anh nhắc nhở, một tay cô đã tự mình xoa nắn bầu ngực tròn, một tay vuốt ve hoa huyệt. Trông cô giống như một cô búp bê xinh xắn ɖâʍ đãng vì không thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng mà nũng nịu ngâm nga quyến rũ.
“A… ưm…”
Người con gái toàn thân không một mảnh vải uốn éo nằm trêи tấm drap màu trắng. Hình ảnh ɖâʍ mị làm cho người ta muốn phun máu mũi.
Đôi mắt Giang Ngộ đỏ sậm, anh vốn dĩ chỉ muốn phạt nhẹ cô nhưng ai ngờ người cuối cùng chịu thiệt lại chính là bản thân. Giờ đây chỉ có thể nhanh chóng kết thúc màn tra tấn này thôi.
“Đỉnh hồng thật thẳng, thật ɖâʍ đãng.” Anh bắt đầu nói những lời hạ lưu.
“A…” Nghe anh nói thế, Phương Niên run lên, cô ưỡn ngực, đưa hai bầu ngực mềm mại cao ngất ngưởng về phía anh, mềm mại rêи rỉ: “Cho anh ăn nhé…”
“Ồ… vậy chắc ngon lắm nhỉ.”
“A… Giang Ngộ…”
Ngứa quá, nóng quá, em muốn.
Chỉ có nghe lời anh nói thôi, mà cô đã muốn anh rồi, muốn gậy thịt của anh.
“Em đổi tư thế đi, quỳ xuống cắm vào.”
Đúng rồi, chính là nó, cô muốn nghe anh ra lệnh, cảm nhận được cảm giác anh ở bên cạnh.
Phương Niên từ trêи giường bò dậy, đưa ʍôиɠ hướng về phía màn hình điện thoại.
Hai cặp đào non cứ như vậy xuất hiện trêи màn hình, cúc hoa như ẩn như hiển, xung quanh đều là ɖâʍ thủy, ướt nhẹp.
Khoảnh khắc ấy, Giang Ngộ bỗng nảy ra một ý, rằng anh muốn lao thẳng tới phòng cô.
Cô gái này cứ như yêu tinh vậy, khi ở bên ngoài luôn tỏ vẻ không quen không biết với anh, nhưng lên giường thì lại thế này đây.
“Chơi tiếp nào, anh muốn nhìn em lên đỉnh.”
“Vâng…”
Tư thế quỳ như này, một tay Phương Niên chống xuống giường vì thế chỉ có một tay trống không.
Nhưng vẫn đủ dùng.
Cô đưa tay xuống hoa huyệt, nhanh chóng xoa nắn tiểu hạch đã sưng đỏ kia.
“A… Giang Ngộ… A… Muốn anh.”
Eo cô vặn vẹo, đôi chân thon dài, cặp ʍôиɠ tuyết trắng như ẩn như hiện khiến anh hận không thể đè cô dưới thân mình, làm cô tới chết.
Tay anh nắm chặt khăn trải giường, kiềm chế sự xúc động muốn đè cô.
Anh không lên tiếng, cứ thế nhìn Phương Niên qua màn hình.
Tư thế này duy trì không được lâu lắm, cô đã không chống đỡ được.
“A… Giang Ngộ… A…”
Chân cô run rẩy, tiếng rêи càng ngày càng ɖâʍ mị, cứ thế chồng chất lên nhau, giống như nanh vuốt của mèo con cào lên lồng ngực Giang Ngộ vậy.
“Giang Ngộ… A… Tới đây đi anh…”
——————–
Niên Niên: Giang Ngộ, mau tới nha anh.
Giang Ảnh đế: Tác giả đâu? Ra đây rồi hai ta nói chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!