Ảnh Đế Khó Theo Đuổi - Chương 20: Thôn cổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2231


Ảnh Đế Khó Theo Đuổi


Chương 20: Thôn cổ


Cuối cùng, Giang Ngộ cũng không có tới.

Tuy anh muốn cô đến phát điên nhưng lý trí vẫn nhắc nhở rằng, một khi anh bước vào phòng Phương Niên mà bị chụp được thì đó chắc chắn là tai họa ngập đầu.

Giới truyền thông còn đang khổ sở chờ đợi bất cứ tin tức gì của anh, anh không thể chủ động giao mình cho họ được.

Thế nên, bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Anh đã nhịn được năm năm nên vẫn có thể nhịn được.

Hôm sau, ban huấn luyện của đoàn phim vẫn làm việc như cũ. Vì bốn phía của khách sạn vẫn có một lượng lớn giới truyền thông nên Giang Ngộ vẫn không xuất hiện.

Ngược lại, Tô Yên có xuất hiện, một đêm không gặp, sắc mặt của cô ta đã tiều tụy trông thấy. Tuy đã phủ qua một lớp phấn, nhưng vẫn không thể che đi hoàn toàn sự tiều tụy ấy.

Nhìn thấy Tô Yên, Phương Niên lại nghĩ về bài đăng trêи weibo tối qua của cô ta.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tôi. Tôi vẫn rất tốt. Tuy dòng lòng người khó đoán, tình cảm dễ thay đổi nhưng tôi vẫn tin tưởng trêи đời này vẫn luôn tồn tại một tình yêu đẹp đẽ.”

Bài viết này được đăng lên lúc hai giờ sáng, sau khi đăng thì một phát lên thẳng hotsearch.

Các fans và người qua đường đều sôi nổi bình luận an ủi, cổ vũ cô ta.

Có lẽ chỉ có Phương Niên là cảm thấy buồn cười.

Cô tin tưởng Giang Ngộ, trước kia anh đã từng muốn công khai tình cảm với cô. Muốn kết hôn với cô, chứng tỏ anh là một chàng trai đầy trách nhiệm. Nếu anh đã nói anh với Tô Yên chưa từng có gì thì chính là chưa có gì.

Vậy thì, những gì trong quá khứ tất cả đều chỉ là chiêu trò lăng xê.

Điều buồn cười nhất, đó là nam chính đã lựa chọn rời khỏi sàn diễn nhưng vị nữ chính này vẫn còn đắm chìm trong vai diễn. Không thể thoát ra được mà bắt đầu tự biên, tự diễn.

Buổi chiều, ở lớp học vũ đạo, đã xảy ra một sự việc.

Trong lúc tập nhảy, Tộ Yên đột nhiên ngất xỉu.

Phó đạo diễn thấy thế, vội vàng gọi 120.

Xe cứu thương nhanh chóng tới, Tô Yên được các hộ sĩ trực tiếp đặt vào cáng rồi đưa ra ngoài.

Bởi vì sự việc quá ầm ĩ nên đã không thể che giấu được. Khi xe vừa ra ngoài, đám phóng viên đã vây đặc kín.

“Tô Yên, cô không sao chứ.”

“Đây là do cô bị bệnh? Hay là do dại dột nghĩ quẩn vậy?”

“Mọi người, xin mọi người nhường đường.”

Đến khi xe cứu thương đi rồi, các phóng viên mới tản bớt ra chỗ khác.

Tuệ Tuệ mới lặng lẽ kéo Phương Niên lại, nhỏ giọng thì thầm: “Cô ta diễn thật giỏi.”

Lúc Tô Yên tập nhảy Phương Niên ở bên cạnh, nhìn ở gốc độ nào thì cô cũng có cảm giác như cô ta đang giả vờ.

Phương Niên luyện vũ đạo nhiều năm, đương nhiên thoáng cái là có thể nhận ra.

Tuy rằng biết sự việc là vậy, nhưng cô không phải kẻ ngốc, tự dưng mà chạy tới vạch trần được.

Thứ Tô Yên muốn rất rõ ràng, nếu không thể cùng Giang Ngộ tạo thành một couple, vậy thì sẽ thừa dịp lúc chia tay này làm lớn một trận, khiến cho mọi người sẽ thương cảm, đồng tình cho cô ta.

Việc như vậy, trước kia trong giới không phải không có, từ nay về sau, chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa.

Bởi vì Tô Yên đột nhiên ngất xỉu, giới truyền thông vẫn nán lại bên ngoài nơi tập, đoàn phim quyết định cho các diễn viên nghỉ một tuần.

Việc các diễn viên cần làm bây giờ là điều chỉnh tốt lại trạng thái của mình để chuẩn bị tiến hành quay phim.

Quê Tuệ Tuệ cách trường quay này không xa lắm, vì vậy cô nàng đang lích kϊƈɦ chuẩn bị hành lý về nhà một chuyến.

Mà thời gian này Phương Niên cũng không có lịch trình gì, nghe nói gần đây có một thôn cổ phong cảnh khá đẹp, chưa bị khai thác du lịch . Vì thế cô quyết định đến đó tham quan mấy ngày.

Thời còn là sinh viên, Phương Niên rất thích đi du lịch.

Nhưng mà sau này khi bắt đầu có công việc, cô bị đủ thứ ràng buộc.

Mỗi khi có thời gian rảnh, lại vì nhớ Giang Ngộ mà ở nhà đợi anh, thế nên không có đi nơi nào cả.

Nhớ tới Giang Ngộ, cô lại nghĩ tới lần call video hôm trước.

Lúc ấy có lẽ cô mất trí thật rồi, hoặc là bị anh bỏ bùa chú.

Nếu không, vì sao chỉ vì một lời trêu chọc của anh, cô đã không còn là mình, tự mình biến thành một ɖâʍ phụ ở trêи giường.

Tên của thôn cổ này có duy nhất một chữ Điền, từ trường quay đến đây lái xe khoảng nửa ngày đường.

Vừa mới xuống xe, tâm trạng của Phương Niên đã tốt lên trông thấy.

Nơi này giống như một thế giới khác vậy, non xanh nước biếc, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cô đã đặt một căn phòng homestay, chủ là một cặp vợ chồng già. Hai người đặc biệt hiếu khách, phòng ở được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.

Phòng của Phương Niên là ở tầng hai, bên ngoài có một ban công rộng rãi, không chỉ để phơi đồ mà còn trồng rất nhiều hoa lá.

Phương Niên vừa đến đã ngủ một giấc, đến cô cảm thấy tinh thần vô cùng sản kɧօáϊ.

Sau khi xuống lầu ăn sáng xong, cô lấy một ít trái cây, đồ ăn vặt trở về phòng, rồi nằm dài trêи ghế tắm nắng ngoài ban công.

Đến khi trời sẩm tối, trong thôn lan tỏa từng làn khói bếp, hương gạo thơm lừng.

Lúc này, Phương Niên mới thấu được cảm giác cô độc, một mình là như nào.

Cô lấy điện thoại, gửi cho Giang Ngộ một tin nhắn wechat: “Anh đang làm gì đấy?”

Sau khi gửi xong, cô có chút hối hận.

Từng có một đợt, mọi người trêи mạng truyền nhau câu nói “Anh đang làm gì đấy” còn có nghĩa là “Em đang nhớ anh”.

Nhưng, cô đúng là nhớ anh thật.

Một lúc sau, Giang Ngộ trả lời, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Lái xe.”

“À, vậy anh chú ý an toàn nhé.”

Gửi xong cậu này, Phương Niên có hơi bí từ.

Bây giờ, anh cảm thấy cô phiền phức sao?

Dù sao trêи mạng đang cãi nhau ầm ĩ, hầu hết mọi người đều nghiêng về bênh vực cho Tô Yên.

Tuy rằng các fans trung thành của anh đều bất di bất dịch bảo về anh, những vẫn có những bình luận ác ý khó nghe.

Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc, sau khi ăn cơm tối xong, Phương Niêm tắm rửa sạch sẽ, nằm trêи giường xem phim điện ảnh.

Bộ phim cô đang xem được chiếu từ mấy năm về trước: “Theo đuổi tình yêu đến cùng.”

Phương Niên vẫn nhớ rõ, ngày xưa khi bộ phim ra rạp, cô đã cùng Giang Ngộ đi xem.

Sau khi xem xong, cô vẫn day dứt không thôi, cô hỏi: “Liệu sau này hai chúng ta có giống họ không?”

“Sẽ không.”

Lúc này, nước mắt cô tự dưng tuôn rơi, nỗi nhớ nhung Giang Ngộ ngày càng mãnh liệt.

Đến khi bộ phim kết thúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Phương Niên lên tiếng.

Không có ai trả lời, chỉ là tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.

Đôi vợ chồng già vẫn còn ở dưới nên cô không lo đó là người xấu. Thế nên, cô đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã bị người bên ngoài đẩy mạnh vào trong.

“Anh…”

Phương Niên sợ hãi muốn thét lên thì đã bị người kia bịt miệng lại.

Là Giang Ngộ.

Anh mang theo phong trần mỏi mệt, từ xa xôi chạy đến bên cô.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN