Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 26: Cầu hôn
Bốn giờ chiều ở thôn Điền, trêи con đường làng vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người.
Những trai tráng trong làng đều đang bận rộn công việc đồng áng, những đứa trẻ vẫn còn chưa tan học, chỉ có mấy cụ bà mang ghế mây trong nhà ra ngồi uống trà, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
Ngoại hình Giang Ngộ và Phương Niên quá nổi bật, cho nên trêи đường đi, hai người thu hút vô số ánh mắt.
Tuy nhiên, những ánh mắt ấy không hề giống với ánh mắt những người ở thành phố, đó là thân thiện, hòa đồng, không săm soi nghiên cứu, không theo đuổi điên dại.
Hai người nắm tay nhau dọc theo con đường làng lát đá xanh cổ kính, ánh chiều tà rơi lác đác trêи mặt đường, anh và cô cứ nhàn hạ chậm rãi bước đi như thế.
Ở cuối con đường có một hồ nước trong xanh, bên hồ là những rặng liễu, rặng hoa cúc phất phơ trước gió. Bên cạnh là một tiệm cơm tĩnh lặng, tuy bên trong không có khách nhưng dưới ánh đèn vàng nhạt cũng đủ hiện lên sự tao nhã, ấm áp.
“Nhà này?”
“Vâng ạ.”
Hai người họ đã quá hiểu nhau, chỉ cần hai chữ, đã đủ hiểu ý đối phương nói.
Cô và anh đi lên tầng hai của quán, chọn một chỗ ngồi bên cạnh ô cửa sổ, gọi vài món ăn đặc biệt trong thực đơn, rót hai ly trà xanh rồi chậm rãi thưởng thức.
Từ lúc bước lên cầu thang, hay lúc gọi đồ ăn. Mười ngón tay vẫn luôn đan nhau, một giây cũng không tách ra.
Ngay cả chỗ ngồi, hai người cũng chọn ngồi cùng một bên, thoải mái dựa vào nhau.
Tầng hai của quán cơm này rất thích hợp để ngắm cảnh, từ trêи nhìn xuống có thể thấy được mặt hồ gợn sóng nước, những con vịt chơi đùa trêи hồ.
Cô ngắm cảnh, anh ngắm cô.
Gương mặt Phương Niên bị ánh mặt trời chiếu lên, tạo ra một vầng sáng nhẹ nhàng, thậm chí còn thấy được những sợi lông tơ nhỏ xíu trêи mặt cô.
Xa cách nhiều năm, cô vẫn không hề thay đổi chút nào. Khi tâm trạng vui vẻ, khóe môi cô sẽ tự động nhếch lên, đôi mắt như phát sáng.
“Niên Niên.”
“Vâng?”
Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt mang ý cười, làm cho tim anh mềm nhũn.
“Gả cho anh nhé?”
Vừa nói, anh vừa lấy một chiếc hộp từ sau lưng đưa lên trước mặt Phương Niên.
Chiếc hộp nhung nhỏ màu lam, rõ ràng không hợp với khung cảnh cổ kính nơi đây chút nào. Nhưng khi được đặt trong lòng bàn tay Giang Ngộ, lại hài hòa đến kì lạ.
Trái tim Phương Niên điên cuồng nhảy múa.
Cô ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, anh lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong hộp ra, nói với cô: “Vốn dĩ anh định sẽ tìm một lúc nào đó thích hợp hơn, cố gắng sắp xếp một khung cảnh lãng mạn, nhưng anh chờ không kịp, hai ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu…”
“Giang Ngộ…”
Vừa mới đây thôi, cô gái còn cười rạng rỡ vậy mà trong chốc lát mắt đã đỏ ửng. Hai người họ đúng là đã bỏ lỡ nhau quá lâu, người sai rõ ràng là cô, nhưng tại sao anh không hỏi cô bất kỳ cái gì? Tại sao anh không trách cô?
“À, anh quên mất cái này.”
Nói xong, anh bỗng đứng lên, đi sang bên cạnh cô, quỳ một chân xuống đất, trêи bàn tay thon dài đẹp mắt, vẫn là chiếc nhẫn kia.
“Phương Niên, gả cho anh được không?”
Người đàn ông cô yêu đang mặc chiếc áo long màu đen cô thích nhất, mỗi động tác của anh tỏa ra sự lịch lãm, khóe môi anh mỉm cười, đẹp tựa poster phim.
Nước mắt Phương Niên rơi lã chã vì những lời anh nói, hoàn toàn không thể khống chế.
“Giang Ngộ, anh sẽ hối hận đấy. Em không hề dịu dàng, lại tùy hứng, em không hiểu chuyện, cũng không nổi tiếng gì, anh… Anh không suy nghĩ thêm hả?” Cô nức nở nói.
Đúng vậy, nếu suy xét kỹ, quả thực cô chẳng có một tài năng nào cả.
Ngoại trừ khiêu vũ, cô có giỏi thứ gì đâu.
Tính cách cũng không tốt.
Tuy nhan sắc tạm được, nhưng nếu xét lại, anh còn đẹp hơn cô nhiều.
Kỹ thuật diễn xuất ở mức trung bình, gia nhập giới giải trí nhiều năm vẫn là diễn viên tuyến 18, nhiều scandal…
Mắt cô đỏ ửng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. Dáng vẻ này thật sự cách thân phận nữ minh tinh rất xa.
Nhưng ai bảo anh yêu cô cơ chứ?
“Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, kĩ tới tận mười mấy năm rồi.”
Mười mấy năm? Khi đó hai người họ còn chưa yêu nhau đâu.
“Em còn không đồng ý sao, đầu gối anh bắt đầu tê rồi này.” Anh cười khẽ, đẹp trai đến mức quỷ thần phẫn hận.
“Em… Em đồng ý, anh mau đứng lên đi.
Phương Niên vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón tay.
“Đẹp không anh?” Cô cười hỏi, vui vẻ giống hệt một đứa trẻ.
“Đẹp.”
Chiếc nhẫn rất vừa tay, làn da tuyết trắng phối hợp với hào quang sáng chói, vừa tinh khiết vừa mềm mại.
Giang Ngộ đứng dậy, trực tiếp hôn lên môi cô.
Trêи đôi môi mọng vẫn còn đọng những giọt nước mắt, nụ hôn mang theo vị mằn mặn.
Đầu lưỡi linh hoạt trượt vào, vị trà thanh mát bên trong, thuần hậu dài lâu như tình cảm nhiều năm của họ vậy.
Rốt cuộc đồ ăn cũng được dọn ra, tất cả các nguyên liệu đều do tự tay người dân nơi đây làm ra, rất tươi và tốt cho sức khỏe, đặc biệt là nước chấm bí truyền của chủ tiệm.
Tâm trạng anh và cô đang rất tốt, vì thế hai người gọi thêm một bình rượu, chậm rãi uống, tỉ mẩn thưởng thức hương vị.
Bữa ăn này, chiếc bàn này, hồ nước này, buổi chạng vạng này.
Phương Niên sẽ nhớ cả đời.
Sau khi ăn xong, các căn nhà bên ngoài đều đã sáng đèn.
Đèn nơi đây khác với ánh đèn neon đủ loại màu sắc nơi thành thị, trêи đường treo đèn lồng đỏ cổ kính. Đi trêи đường, tựa như được xuyên về thời cổ đại.
Một vài sạp ở chợ đêm đã bắt đầu bày bán, có kẹo bông được làm bằng đường, các loại bánh, sữa chua, cháo bát bảo, đồ thủ công mỹ nghệ, vô cùng đặc sắc đa dạng.
Phương Niên mua cho Tuệ Tuệ một chiếc chuông gió, lại mua cho cô và Giang Ngộ sợi dây tơ hồng, vui vẻ mà đeo vào.
Nửa giờ sau, cảm giác ngà ngà say bỗng ập đến, cô lay nhẹ cánh tay anh: “Giang Ngộ, em buồn ngủ quá, mình về nhé.”
Đúng là phải về thôi, cầu hôn thành công rồi, nên làm gì đó để kỷ niệm mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!