Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 25: Ngọt ngào
Công cuộc tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng lại trở thành trận hoan ái điên loạn.
Ở trong phòng tắm được một lúc, Giang Ngộ thấy nơi đây quá bé, không tiện để làm, nên sau một lần bắn, anh bế cô lên giường, tiếp tục công việc.
Quá giữa trưa, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên da thịt trắng nõn của Phương Niên, làm cho nửa người cô sáng bóng, óng ánh như tơ lụa.
Phương Niên bị anh đè ở dưới thân, hai chân cô mở rộng hết cỡ, vật cứng tàn phá một cách bừa bãi bên trong hoa huyệt.
“A… Giang Ngộ…A…”
Động tác kịch liệt làm cho hai bầu ngực cô không ngừng nảy lên, hai quả anh đào lắc qua lắc lại, trông vô cùng ngon miệng.
Mặt mày cô cũng hết sức biểu cảm, đôi mắt to ướt át thấm đẫm những giọt lệ, chiếc miệng nhỏ khẽ cong lên, trong vẻ điềm đạm đáng yêu mang theo chút tủi thân khi bị ức hϊế͙p͙.
Mà anh, chính là kẻ đã ức hϊế͙p͙ cô.
Tuy gậy thịt đang tàn sát trong huyệt thịt cô, nhưng Giang Ngỗ vẫn bị ánh mắt kia kϊƈɦ thích.
Anh đưa tay xuống chân tâm, quét một ít ɖâʍ dịch, rồi bôi đầy lên đôi gò bồng đào nặng trĩu, sau đó mạnh mẽ xoa bóp.
“A… Anh trai… Ưm… Nhẹ thôi mà…”
Phương Niên hệt như một cô bé ngây thơ, ê ê a a kêu lên.
“Em gái của anh, sao em chảy nhiều nước thế hả?”
Anh khàn giọng hỏi, mồ hôi theo đó nhỏ giọt trêи đỉnh hồng, theo động tác kịch liệt của hai người, thậm chí cònrơi tung tóe trêи drap giường.
“A… Do bị gậy thịt của anh cắm đó….”
Tiểu yêu tinh này!
Dòng máu nóng trong người Giang Ngộ phun trào, tốc độ của anh cũng nhanh hơn.
Chày sắt nhanh chóng đâm vào rút ra, lại nhân lúc huyệt thịt chưa kịp khép, lại xâm nhập.
Nửa giờ đồng hồ cứ như vậy trôi qua, đến khi tiếng rêи rỉ của Phương Niên ngày càng gấp gáp. Cuối cùng, Giang Ngộ gầm nhẹ một tiếng, cùng cô lên đỉnh.
Sau hai lần liên tiếp, Giang Ngộ nằm xuống bên người cô, bàn tay to đặt lên ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chỗ này có giao thức ăn tận nhà không em?”
“Hả?”
“Không muốn ra ngoài, muốn ở trêи giường làm em ba ngày ba đêm.”
Lúc nãy người đề nghị ra ngoài ăn cơm chính là anh. Bây giờ, người hủy kèo cũng là anh.
Ba ngày ba đêm… Phương Niên chỉ nghĩ tới cảnh tượng ấy thôi đã không khỏi sợ hãi.
Làm như vậy, anh không sợ cô sẽ hỏng sao?
“… Không có giao thức ăn tận nhà, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Ừ.”
Nói xong, Giang Ngộ lại giở trò gặm nắn cô một lúc rồi mới rời giường mặc quần áo.
Mặc đồ xong rồi vẫn thấy cô nằm ở trêи giường, đôi mắt vô tội chớp mắt nhìn anh, trong một phút giây thôi tim anh như được lấp đầy mật ngọt, áp tay lên má cô, anh hỏi: “Không dậy được hả?”
“Vâng ạ.”
Từ đêm qua đến giờ, cô vẫn luôn thét chói tai, giọng cũng khàn hết cả rồi.
Giang Ngộ đau lòng, anh vân vê môi cô rồi dịu dàng nói: “Vậy em ngủ tiếp đi, anh ra ngoài mua rồi về.”
“Không muốn đâu, em không muốn xa anh.”
Cô nhắc lại câu nói vừa rồi của anh, khiến cho cả hai đều bật cười.
Giang Ngộ cũng không muốn xa Phương Niên,vì thế anh bế cô ra mép giường. Giống như đang chăm sóc một đứa bé, anh giúp cô bé của anh mặc quần áo.
Đầu tiên là đồ lót, rồi mặc cho cô một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, một chiếc quần jean rách màu đen, cuối cùng mang tất cho cô.
Trong suốt quá trình, Phương Niên không cần phải làm gì dù là động đậy một đầu ngón tay cũng không. Cô chỉ việc tựa vào anh, mặc anh lay hoay.
“Được rồi, đặt chân vào giày đi em.” Giang Ngộ ngồi xổm trêи mặt đất, cầm lấy mắt cá chân cô rồi nói.
Giọng nói anh trầm ấm dịu dàng, đôi mắt mang theo ý cười, nmái tóc đen nhánh mềm mại. Đột nhiên, Phương Niên rất muốn khóc.
Cô hít hít mũi, cười nói: “Nếu như fans của anh mà thấy anh đi giày cho em như này, chắc họ dìm em xuống nước mất.”
Anh là Giang Ngộ mà.
Anh là ngôi sao sáng giá, có biết bao người hâm mộ anh.
Vậy mà lúc này, ngôi sao ấy lại ngồi xổm ở dưới, nghiêm túc buộc dây giày giúp cô.
Giang Ngộ không trả lời vội, đợi đến khi buộc dây xong, anh mới đứng dậy véo hai má cô, sau đó cười khẽ: “Cho nên, em phải biết trân trọng anh, đừng có tùy tiện mà vứt đi đấy.”
Năm năm chia tay, năm năm xa cách, năm năm đớn đau, rồi lại chỉ vì một câu nói bâng quơ nhẹ tựa lông hồng của anh mà tan thành khói mây.
“Vâng ạ.” Phương Niên nhẹ giọng đáp, cô càng muốn khóc rồi.
Xỏ giày xong, Giang Ngộ lấy máy sấy, sấy cho tóc cô bớt ẩm rồi nói: “Đi thôi.”
“Chờ em chút đã.”
“Sao vậy?”
“Em chưa makeup.”
Càng lớn, da dẻ không còn đẹp như trước nữa, lão hóa rất nhanh.
Bây giờ không makeup, Phương Niên không dám ra đường.
Giang Ngộ quay đầu lại, rõ ràng trẻ tuổi xinh đẹp như hoa nhưng không tự biết, anh nhướng mày nói: “Bây giờ trông em chỉ như 18 tuổi thôi, trang điểm nữa, người ta sẽ cho rằng anh bắt cóc thiếu nữ vị thành niên đấy.”
Miệng người này, cứ như bôi mật.
“Vậy không trang điểm nữa, đi thôi anh.” Phương Niên ngọt ngào ôm lấy anh.
Chỉ cần Giang Ngộ thấy cô xinh là được rồi, người khác thấy như nào thì kệ họ.
Khi đi xuống tầng, bà chủ nhà hơn sáu mươi tuổi nhìn hai người rồi cười tủm tỉm hỏi: “Đi ra ngoài hả cháu?”
“Dạ vâng ạ.”
Phương Niên gật đầu, trêи gương mặt là sự hạnh phúc không che giấu nổi.
Khi chuẩn bị ra khỏi cửa, Phương Niên chợt nhớ đến khung cảnh hỗn độn trêи giường, mặt cô bất giác đỏ lên: “Hmm… Dì ơi, dì có chăn nệm thừa không ạ? Con…”
Ôi, giờ cô làm thế nào đây, cô không dám nói?!
Nếu là đến tháng thì thôi, nhưng đây…
Dáng vẻ xấu hổ của cô, hơn nữa những dấu hôn trêи cổ còn rõ rành rành, người trưởng thành nào nhìn vào cũng hiểu thôi…
Cũng may, Giang Ngộ ở bên cạnh bình tĩnh tiếp lời cô: “Bọn con không cẩn thận làm bẩn drap giường, dì có thể lấy giúp con bộ mới được không ạ, chờ chúng con trở lại sẽ đổi ạ.”
Gương mặt đẹp trai cùng giọng nói trầm ấm, đủ sức hạ gục người khác giới từ tám tuổi cho đến tám mươi tuổi trong nháy mắt.
Cuối cùng, dì chủ nhà hiểu ý cười tươi, mang ánh mắt của người từng trải nói: “À, không có việc gì, không có việc gì, lát rồi dì đổi cho. Hai đứa đi ăn hả? Ra ngoài cửa rẽ trái, qua đường sẽ thấy một hẻm nhỏ, trong đó có quán cơm, cửa hàng các kiểu, hai đứa có thể đi dạo.”
“Dạ vâng ạ, con cảm ơn ạ.” Phương Niên nhanh chóng cảm ơn rồi kéo Giang Ngộ ra khỏi cửa.
Đi ra ngoài, Giang Ngộ dừng lại, anh cười khẽ: “Vừa rồi anh quên không bảo dì ấy, có lẽ ngày nào chúng ta cũng phải đổi drap giường, hay là … Đưa dì ấy thêm tiền, mỗi ngày đổi đổi năm lần, được không em?”
———————-
Dì chủ nhà: Cô bé này, bạn trai trông quen thật đấy, đẹp trai như vậy, thể lực cũng rất tốt phải không?
Phương Niên: Dì ơi… Cái kia… Mọi chuyện không phải như dì nghĩ đâu…
Giang Ngộ: Cảm ơn dì nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!