Ảnh Đế Khó Theo Đuổi - Chương 28: Bị thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1918


Ảnh Đế Khó Theo Đuổi


Chương 28: Bị thương


Ngày hôm sau, [Dung phi truyện] chính thức khởi quay.

Những cảnh diễn hôm nay chủ yếu có liên quan đến vai diễn Tô Nhược do Tô Yên đóng, đa số đều là cảnh khi nàng chưa nhập cung.

Tuy hôm nay Phương Niên không có cảnh diễn, nhưng cô vẫn tới trường quay, vừa để học tập, vừa để tìm lấy cảm giác.

Qua hai cảnh diễn, mặc dù không thích Tô Yên, nhưng cô không thể không khâm phục cô ta.

Nữ chính Tô Nhược, là một cô gái tốt bụng, giỏi giang, có sự mạnh mẽ của tiểu thư khuê các, có sự thông tuệ, cầm kỳ thi họa đủ mọi thứ, mà Tô Yên, chỉ mới khoác lên người bộ phục trang thôi, nhưng dường như đã thay đổi thành một người khác, hòa làm một với nhân vật.

Đúng như dự đoán, những cảnh diễn của cô ta đều dễ dàng thông qua, Thạch Nham vô cùng hài lòng.

Mọi người ăn qua loa bữa trưa, sau đó dặm lại lớp trang điểm, đổi tạo hình lại, bắt đầu diễn cảnh cuối của buổi chiều.

Cảnh diễn này, chủ yếu miêu tả lúc hoàng đế Tiêu Diễn của nước Đại Dận cải trang xuất cung, vô tình gặp ngựa điên giữa đường, rồi cùng Tô Nhược cứu người.

Tình tiết này chính là lần gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính và cũng là một trong những tình tiết kinh điển của tiểu thuyết.

Phương Niên và Tuệ Tuệ đứng ở một góc, xa xa nhìn Giang Ngộ mặc trang phục Hoàng đế đi tới, chuẩn bị diễn.

Các nhân viên đoàn phim đứng một bên nhỏ giọng bàn tán: “Cảnh này nguy hiểm lắm, thầy Giang muốn tự mình diễn sao? Không cần diễn viên đóng thế hả?”

“Tôi nghe nói là đạo diễn cũng muốn dùng diễn viên đóng thế, vì an toàn là hàng đầu mà. Nhưng thầy Giang nói cảnh diễn này khá quan trọng, muốn tự mình diễn.”

“Đúng là ảnh đế có khác, thầy Giang đúng là chuyên nghiệp mà.”

“Đúng quá còn gì, tất cả những tiểu thịt tươi nổi tiếng bây giờ đều phải học hỏi anh ấy đấy.”

Ban đầu Phương Niên cũng có chút lo lắng, lúc này lại nghe những lời bàn tán vừa rồi. Cô nhíu mày, hai tay nắm chặt lại nhìn con ngựa đứng không xa kia.

Cô dõi mắt theo anh, đứng trong đám người, dường như Giang Ngộ cảm nhận được gì đó, vốn đang thảo luận kịch bản với phó đạo diễn thì đột nhiên, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô.

Ánh mắt ấy, đương nhiên Phương Niên thấy rõ, anh muốn bảo cô không cần lo lắng.

Đoàn phim bắt đầu quay trong sự căng thẳng.

Phố xá sầm uất, người đến người đi, phu nhân mang thai, nam tử anh tuấn nắm chặt dây cương, cứu phu nhân trẻ tuổi hoảng loạn không biết làm sao, động tác bắt đầu nhanh như chớp, kết thúc cũng gọn gang.

Trong suốt quá trình, nam tử mặc cẩm y hành động quả quyết, khí chất phóng khoáng, vừa quyến rũ vừa kinh tâm động phách.

“Rất tốt, qua.”

Ở sau camera, Thạch Nham hài lòng vỗ tay, sau câu nói đó, tiếng vỗ tay bỗng đồng loạt vang lên trong trường quay.

Đứng giữa đám đông, Phương Niên vỗ tay nhiệt liệt.

Giang Ngộ của cô thực sự rất tuyệt, trêи con đường này, thành quả anh đạt được luôn đi đôi với trả giá.

Trong tiếng vỗ tay ngân vang, gương mặt anh không chút biểu cảm, dường như đã sớm quen với những việc này.

Giang Ngộ  đưa dây cương cho nhân viên tổ đạo cụ rồi ngồi xuống trang điểm lại.

Chuyên viên makeup đi tới, cô chưa kịp làm đã sợ hãi kêu lên.

“A, thầy Giang, sao mặt anh lại bị thương thế?”

“Bị thương?”

Toàn trường quay nháo nhào đi về hướng này.

Phương Niên đứng cách đó khá xa, cô định đi tới nhưng không tìm thấy khe hở nào để chen vào.

“Giang Ngộ, cậu không sao chứ?” Thạch Nham nghe thấy thế thì lo lắng tới hỏi.

Bất kể là phần diễn hay vị trí cà phê lớn[1], Giang Ngộ luôn là mảnh ghép quan trọng nhất của đoàn phim.

[1]: Cà phê lớn: ý chỉ vị trí của một ngôi sao trong làng giải trí, nghệ sĩ đáng kính trọng sẽ được gọi là cà phê. Vị trí cà phê càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn, càng tăng sức hút cho bộ phim mình tham gia.

Nếu anh bị thương nghiêm trọng, không chỉ bị chậm trễ tiến độ mà có khi bọn họ còn phải bồi thường.

Trái tim Phương Niên như bị treo lơ lưng giữa không trung, hận không thể chen vào trong đám người ấy, đột nhiên cô nghe được tiếng cười khẽ của Giang Ngộ: “Không có việc gì đâu, vừa nãy tôi cản con ngựa không may bị quẹt một chút thôi.”

“Vậy cậu mau đi bôi thuốc rồi về nghỉ ngơi trước.”

“Không phải còn một cảnh nữa sao? Quay xong rồi tôi đi.”

Việc này… Không chỉ có Phương Niên mà mọi người đều sửng sốt.

“Thầy Giang, cảnh tiếp theo là cảnh anh và Tô Nhược đưa người phụ nữ mang thai bị sợ hãi kia về nhà thôi, là cảnh đặc tả biểu cảm.”

“Chính vì đặc tả biểu cảm, nên bây giờ quay luôn đi.”

Sau khi nói chuyện một lúc, mọi người cũng tản ra bớt.

Cuối cùng Phương Niên cũng nhìn thấy rõ vết thương của anh.

Phần bên trái cổ Giang Ngộ có một vết xước đỏ, bị rách da, lộ cả những vết tơ máu.

Bởi vì anh đội tóc giả, vừa rồi vết thương bị tóc che mất nên mọi người không chú ý tới.

Nếu chuyên viên trang điểm không phát hiện, có khi nào anh sẽ không nói ra, cứ thế mà chịu đượng không?!

“Được rồi, ánh sáng, đạo cụ chuẩn bị cho phân cảnh tiếp nào! Giang Ngộ nói đúng, Tiêu Diễn bị thương, nhưng vẫn nhất quyết đưa thai phụ về nhà, đúng lúc phản ánh hình tượng vị vua từ ái của hắn.”

Tuy trong kịch bản miêu tả hắn có võ nghệ cao cường, dễ dàng ngăn ngựa cứu người, nhưng như vậy sẽ hơi nhàm chán.

Thạch Nham vừa nói xong, tất cả mọi người đã hiểu, cho nên tập trung ai làm việc nấy.

Nhân viên makeup bắt đầu trang điểm lại giúp anh, Giang Ngộ bảo cô không cần phải xử lý miệng vết thương.

Phương Niên đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó cô quay sang nhỏ giọng hỏi Tuệ Tuệ:

“Em biết gần đây có tiệm thuốc nào không?”

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN