Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 26
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, không cãi nhau với cậu nữa.” Vu Thần duỗi tay cầm lấy kịch bản bên cạnh đưa hắn: “Cho cậu.”
Lăng Thanh cầm lấy lật ra xem, khẽ kinh ngạc, hỏi: “Kịch bản?”
“Ừ, không phải cậu nói là cậu muốn làm diễn viên nhưng lại không có vé vào cửa hay sao? Bây giờ tôi cho cậu vé vào, nên không nhất thiết phải tham gia show tuyển tú nữa.”
“Anh đồng ý để tôi đi làm diễn viên?”
Vu Thần thở dài: “Tôi cũng không thể ngăn cản cậu muốn đi tìm việc làm mãi được.”
Lăng Thanh cảm thấy con người này thật ra còn khá dễ thương lượng hơn mình nghĩ.
Tối hôm qua còn không quá nguyện ý, đến hôm nay lại đem kịch bản chuẩn bị sẵn cho hắn.
Ngoan quá đi~
Lăng Thanh đưa tay xoa xoa đầu Vu Thần, đem tóc của anh xoa thành một mớ lộn xộn.
Vu Thần bất mãn lui về sau: “Đừng nghịch.”
Lăng Thanh cười nói: “Vu tổng đây là muốn nâng tôi sao?”
Vu Thần nhướng mày nhìn hắn: “Nâng thì sao? Mà không nâng thì sao?”
Lăng Thanh cười cười, vòng tay câu cổ anh: “Nếu mà ngài nâng tôi, đương nhiên tôi sẽ trở thành người của ngài, chăm sóc ngài đến tận giường; còn nếu không, sau này hẳn là Vu tổng sẽ phải chịu tịch mịch một mình một phòng, lẻ loi cô độc nha.”
Vu Thần: . . . .
“Cậu hiện tại đã ở trên giường của tôi rồi.” Vu Thần nhắc nhở hắn.
Lăng Thanh bất mãn liếc anh: “Vu tổng, anh đúng là có bệnh hay quên nhỉ, đến đây là phòng ai cũng không nhớ, không phải tôi đang ở trên giường của anh, mà là anh hiện tại đang ngồi trên giường của tôi.”
Vu Thần: . . . .
Vu Thần đột nhiên không muốn giao lưu với Lăng Thanh nữa.
Vì sao mỗi lần đều là anh bị cậu ta dỗi đến nỗi không nói nên lời như vậy!
Đúng là không có một chút ý thức tự giác nào của việc làm vợ mình mà!
(Chú thích: Ý là ổng kêu sao Lăng Thanh không chịu nhường nhịn ổng như vợ người khác á ><)
Lăng Thanh nhìn anh bị mình ghẹo sắp tức xĩu đến nơi, cười khẽm chọt cằm anh: “Vu tổng, muốn bao nuôi tôi không?”
“Không muốn!” Vu Thần cả giận.
Lăng Thanh gật đầu: “Đúng là nhìn không ra nha, Vu tổng giữ mình trong sạch đến như vậy, tôi có cố sức chủ động trêu ghẹo cỡ nào anh cũng không dao động. Qủa nhiên tin đồn ngoài kia nói Vu tổng trong lòng chỉ có Vu phu nhân là thật, những bông hoa, ngọn cỏ dù có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không để vào mắt, tôi thật hâm mộ Vu phu nhân quá đi, đúng là tình yêu tha thiết làm cảm động lòng người mà~”
Lăng Thanh nói xong còn làm bộ làm tịch lau nước mắt.
Vu Thần: ? ? ? ?
Lên cơn điên gì mà còn tự chơi sắm vai nhân vật?
Tự mình hâm mộ mình?
Làm khùng làm điên gì thế?
Vu Thần cảm thấy mình không theo kịp mạch não của tên điên này, chỉ có thể tiếp tục quay lại đề tài chính.
“Cậu đừng tưởng tôi đưa cho cậu kịch bản liền vạn sự đại cát, nhân vật này ngoài cậu ra thì còn thêm ba người cùng thử kính. Đến lúc đó ai được chọn thì phải xem khả năng của mấy cậu đến đâu, nếu cậu biểu hiện không tốt, tôi cũng không thể giúp gì được.”
(Vạn sự đại cát: Mọi chuyện đều thuận lợi, mưa thuận gió hòa, làm chuyện gì cũng đều được như ý.)
“Yên tâm đi, Vu tổng anh đã cho tôi cơ hội, tôi sao có thể để anh mất mặt được.”
Vu Thần vẫn còn hoài nghi: “Ờ, vậy cố lên.”
“Nếu tôi trúng tuyển thì có được khen thưởng cái gì không?” Lăng Thanh hỏi.
“Cậu muốn cái gì?’ Vu Thần tò mò.
Lăng Thanh mỉm cười, nhéo eo anh: “Tôi cầm tài nguyên của Vu tổng, đương nhiên phải hầu hạ Vu tổng cho tốt rồi~”
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cười một tiếng: “Cũng được thôi, nhưng chỉ sợ ngày hôm sau có người không bước xuống giường được, lại chậm trễ việc cậu đi thử vai.”
“Sao lại là tôi không xuống giường được.” Lăng Thanh mỉm cười: “Vu tổng vất vả như vậy, sao tôi nỡ để cho anh động, Vu tổng chỉ cần nằm đó là được.”
Vu Thần gật đầu: “Nghe được đấy, nếu cậu chủ động như vậy thì tôi cũng không nỡ từ chối. Cậu biết một loại trái cây có tên là cam rốn mà, đúng không? Cậu là nó à?”
(Cam rốn – Cam Navel: Được cho là kết quả của quá trình đột biến tự nhiên do hai bông cái dính liền nhau. Vì vậy, phần rốn của quả cam thực chất là quả cam thứ hai không phát triển được.
Ý của ông Thần: vì Lăng Thanh bảo ổng nằm im = nằm ngửa lên như bình thường, thì ý ổng, ổng là 1, nên Lăng Thanh phải dùng tư thể nhún, giống quả cam rốn bị một quả cam khác ở trong á >< )
Lăng Thanh không nghĩ tới anh còn có thể liên tưởng được tới cái tầm này: “Nói cái gì thế, tôi không ăn cam rốn, tôi ăn táo thôi và tôi nằm sấp.”
(Ý Lăng Thanh nằm sấp để đẩy vào, ẻm vẫn cương quyết ẻm đè Vu Thần.)
“Còn giờ nằm xuống đi!”
Lăng Thanh duỗi tay đẩy Vu Thần ngửa ra giường, Vu Thần thuận thế ôm lấy eo hắn, hai người cùng song song ngã xuống.”
“Giờ thì cả hai đều nằm xuống rồi.”
Lăng Thanh cười cười, ghẹo anh không chịu nhận thua: “Thì sao? Dù sao anh cũng nằm dưới.”
Vu Thần gật đầu: “Đúng vậy, vừa vặn giống quả cam rốn.”
“Cam rốn cái đầu anh!”
Sau cùng Lăng Thanh vẫn kéo người ngồi dậy, bảo anh sấy tóc cho mình, thuận tiện ngồi xem kịch bản.
Vu Thần nhìn bộ dáng an tĩnh xem kịch bản của hắn, nhất thời có chút muốn hôn người ta một cái, nhưng lại ngại ngùng, đành phải đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên tóc người ta, chậm chạp giúp người ta sấy khô.
Chờ đến khi tóc được sấy xong, Lăng Thanh xem lướt qua kịch bản một lần nữa, lúc này mới cùng Vu Thần chuẩn bị đi ngủ.
“Khi vào thì đến buổi thử vai?” Hắn hỏi.
“Ngày mốt, trước đó thì tôi mang cậu đến công ty làm quen.”
“Vậy, bây giờ thì tôi được xem như là nghệ sĩ của công ty anh đúng không?”
“Chứ không thì chẵng lẽ cậu muốn đi đến công ty khác ký hợp đồng.”
Dục vọng chiếm hữu của Vu Thần rất mạnh mẽ:”Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu là người của tôi, muốn ký thì cũng phải đến công ty của tôi ký.”
Lăng Thanh bật cười:”Vu tổn, anh đối với tôi thật đúng là bá đạo ngang ngược.”
Vu Thần: “Thì?”
“Cơ mà cũng không vấn đề gì, ai bảo Vu tổng đây cho tôi tài nguyên chứm tôi cũng chỉ có thể nghe theo Vu tổng mà thôi.”
Vu Thần duối tay tắt đen: “Được rồi, trời đã khuya, ngưng diễn, mau đi ngủ đi.”
“Vu tổng muốn “ngủ” theo động từ hay danh từ?” Lăng Thanh cố ý hỏi.
Vu Thần ôm lấy hắn: “Nói thêm câu nữa tôi sẽ cho cậu biết thế nào là danh hay động.”
Lăng Thanh nghe vậy đành phải thu lại lời nói, không trêu chọc anh nữa.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Vu Thần khẽ hôn hắn.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau Vu Thần đến công ty, liền liên hệ với Vân Hà: “Trần Hồng Minh bên kia cô không cần phải xen vào, ngày mai tôi mang một người đến gặp cô, về sau cô phụ trách dẫn dắt cậu ta.”
Vân Hà kinh ngạc: “Vu tổng, anh thật sự muốn bỏ Trần Hồng Minh?”
“Không thì sao?” Vu Thần hỏi lại: “Cậu ta đang ăn tài nguyên của công ty, trong tay bưng bát cơm này, còn chưa bỏ xuống đâu, đã vội chê bát cơm nhỏ, chuẩn bị đổi sang cái nồi to, thế tôi hỏi cô, tôi còn cần cậu ta làm gì?”
“Bởi vì như anh nói, cậu ta ăn nhiều tài nguyên của công ty như thế, hiện lại đang nổi lên, anh lại đi từ bỏ cậu ta, những gì đầu tư trước đó không phải như sông đổ bể hay sao?”
“Không sao cả.” Vu Thần bình tĩnh giải thích: “Công ty này đối với tôi mà nói chỉ là nghề tay trái, gây dựng sự nghiệp lúc ban đầu có lợi nhuận đương nhiên là rất tốt, thế nhưng ngưng lỗ đúng lúc vẫn là quan trọng hơn.”
“Vậy anh đã ký hợp đồng với người mới chưa?”
“Rồi.” Vu Thần gật đầu: “Tôi đem kịch bản của《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》cho cậu ấy nhìn rồi, ngày mai tôi mang cậu ấy đến công ty, sau đó cô dẫn cậu ấy đi thử vai, nếu có thể thì cố hết sức tranh thủ cho cậu ấy một vai.”
Câu này nói ra nghe rất vi diệu.
Nói như thế có thể hiểu ngầm rằng nếu người đó thử vai chính không thành công thì phải cố sức nhét vào đoàn đóng một vai nam thứ.
Lần đầu tiên Vân Hà nghe được lời này từ Vu Thần, từ trước đến nay anh chưa từng hao tâm vì ai, vẫn luôn để người đại diện tận lực, còn anh chỉ phụ trách cung cấp tài nguyên.
Về phần tiêu hao tài nguyên như thế nào, này tuyệt đối Vu Thần chưa bao giờ để tâm, tất cả đều là công việc của cô.
Vu Thần chỉ mặc kệ và chờ xem kết quả.
Thế nhưng hiện tại, anh lại bắt đầu quan tâm.
Vân Hà hiếu kỳ, hỏi: “Tôi có thể tò mò chút không? Người đó có quan hệ gì với anh sao?”
Vu Thần: . . . .
Việc anh kết hôn, những người biết đến đều chỉ giới hạn trong vòng bạn bè thân thiết, những người khác đều chưa từng nghe tin, kể cả Vân Hà.
Dù sao thì anh cùng Lăng Thanh đi lãnh chứng, còn chưa có tổ chức hôn lễ.
Vu Thần do dự một giây đồng hồ, sau cùng vẫn là quyết định nói đúng sự thật.
“Là vợ của tôi.”
Vân Hà: ? ? ? ?
Vân Hà: ! ! ! !
Tai mình có vấn đề à?
Hay mình bị ảo giác?
“Lúc nãy anh nói gì?” Vân Hà khiếp sợ nói: “Anh có thể lặp lại lần nữa không?”
——————————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Hà: Nam thần của tôi kết hôn rồi?!!
Vân Hà: Anh ta còn muốn tôi mang vợ anh ta xuất đạo nữa!
Vân Hà: Vậy có được tăng lương không nhỉ?!
Thanh Thanh: Này phải xem biểu hiện của chị ~
【 Tiểu kịch trường 】
Quản gia: Thiếu gia, đã ba chương rồi tôi vẫn chưa được xuất hiện.
Vu Thần: Chú biết sai chưa?
Quản gia: Không biết, tôi chỉ biết ở khu bình luận đã có độc giả nhớ tôi rồi á!
Vu Thần: ? ? ? ?
Vu Thần: Chú ngày mai cũng không được xuất hiện!
Quản gia: . . . .
Quản gia: Vậy chúc thiếu gia với phu nhân chơi cosplay (Cam rốn) vui vẻ.
Vu Thần: Ngày mốt cũng không được xuất hiện luôn!!
# hôm nay quản gia cũng ngoi lên để ăn dưa #
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!