Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chương 27


Vu Thần: . . . .

“Tôi nhớ rõ thính lực của cô khá tốt, cô nghe như thế nào, thì đúng là như vậy, cho nên đến lúc đó, những chuyện em ấy có thể làm hoặc không thể làm, cô phải nhớ cho rõ, xào couple, tạo scandal thì miễn đi, hiểu chưa?”

Vân Hà không hiểu, Vân Hà chỉ muốn khóc.

Tại sao cô phải vác tổng tài phu nhân đi xuất đạo vậy, cô một chút cũng không muốn đâu huhu, áp lực quớ!

“Vu tổng, năng lực của tôi không đủ, hay là anh đổi sang người đại diện khác đi.”

Vu Thần cười cười: “Đừng khiêm tốn.”

“Tôi nghiêm túc đấy.”

“Trùng hợp, tôi cũng nghiêm túc.”

Vân Hà: . . . .

Vân Hà bất chấp tất cả: “Vậy có được tăng lương không?”

“Này phải xem biểu hiện của cô>”

“Tôi nhất định sẽ chăm sóc phu nhân thật tốt.”

“Ồ, vậy cố lên.”

Vu Thần nói xong, ngắt điện thoại.

Vân Hà nhìn di động, trong lòng không khỏi bi thương, nam thần của mình kết hôn chưa tính, còn bắt mình phải mang vợ nam thần đi xuất đạo!

Bộ sợ người ta chưa đủ khổ hả?

Thời điểm tổn thương như thế này rất thích hợp để ăn đồ ngọt, đúng, phải đi ăn bánh kem, nhất định phải ăn những hai cái!

Sáng hôm sau, khi Lăng Thanh còn say giấc, đã bị Vu Thần không nhân tính mà đánh thức.

“Sớm vậy.” Lăng Thanh mệt mỏi.

Vu Thần xoa xoa mặt hắn: “Không sớm, hôm nay cậu phải đi thử kính, trước đó còn phải dẫn cậu đi gặp người đại diện nữa.”

Lăng Thanh nghe thế bất đắc dĩ đành phải ngồi dậy, nhưng chung quy vẫn còn mệt, không muốn nhúc nhích.

Hắn quay đầu nhìn Vu thần, trong mắt mơ hồ có chút gắt ngủ.

Vu Thần bị hắn nhìn đến hơi bị mất tự nhiên: “Này không trách tôi được, là do cậu bảo muốn làm diễn viên còn gì, cũng không phải tôi bắt cậu đi làm diễn viên.”

Vu Thần đang muốn dỗ hắn vài câu nữa, giây tiếp theo Lăng Thanh đột nhiên nhào tới, đè lên người anh hôn vài phát.

Vu Thần bất ngờ bị hôn thì có chút hơi ngớ người, nhưng vẫn theo thói quen ôm hắn hôn lại.

Lăng Thanh được hôn đủ rồi, tâm tình cũng khá hơn nhiều, bèn bước xuống giường đi rửa mặt.

Vu Thần nhìn bóng lưng hắn, bất đắc dĩ bật cười.

Thời điểm hai người họ đến công ty, Vân Hà đã ở phòng họp chờ sẵn.

Đi cùng với cô còn có Hoắc Kỳ.

Tối hôm qua Hoắc Kỳ nghe Vân Hà nói Lăng Thanh muốn vào giới giải trí thì kinh hoảng đến thiếu chút nữa ném điện thoại.

Vu Thần không phải là không thích Lăng Thanh hay sao? Như thế nào còn để cho cậu ta đến công ty làm việc, còn yêu cầu Vân Hà dẫn dắt cậu ta?

Anh nhìn hai người bên ngoài đang sóng vai đi đến, nghi hoặc trong lòng ngày càng sâu, sau một thời gian ngắn không gặp, bầu không khí giữa hai người kia như thế nào đột nhiên lại thay đổi rồi?

Kỳ lạ.

Lăng Thanh đi theo Vu Thần vào trong phòng họp ngồi.

Vu Thần lời ít ý nhiều mà giới thiệu: “Lăng Thanh, vợ tôi, là nghệ sĩ mới ký của công ty, Vân Hà, cô phụ trách em ấy cho tốt.”

Vân Hà: . . . .

Vân Hà không muốn phụ trách, càng không dám phụ trách.

Nhưng mà Vân Hà cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ: “Chào cậu.”

Hoắc Kỳ nhìn anh, lại quay sang nhìn Lăng Thanh: “Chị dâu, sao đột nhiên cậu muốn chạy đi làm diễn viên vậy?”

Lăng Thanh thực bình tĩnh, nói: “Nhàn rỗi, muốn đi thử nghiệm một chút thôi.”

“Vậy cậu muốn diễn nhân vật gì?”

Vu Thần thay thế hắn trả lời: “Chiều nay Vân Hà dẫn em đi thử vai trước, xem thử liệu có diễn được vai Hạ Triều Dương hay không, nếu không được cứ để em ấy diễn vai phụ.”

Tuy rằng hôm trước Hoắc Kỳ đã nghe Vân Hà kể xong tính toán của Vu Thần, thế nhưng lúc này nghe anh nói lại vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Lăng Thanh là người ngoài nghề, chân ướt chân ráo vừa bước vào giới giải trí liền muốn diễn vai nam chính, này cũng hơi quá mộng tưởng rồi.

“Hạ Triều Dương có lẽ hơi khó.” Hoắc Kỳ thật lòng nói: “Bộ này chúng ta đầu tư cũng không nhỏ, nam nữ chính đều là người có chút danh khí, Trần Hồng Minh hiện tại đang hồng, cậu ta diễn nam chính, người trong đoàn sẽ không ý kiến gì, ngược lại nếu bây giờ đổi một người mới toanh, bảo là hắn diễn nam chính, trừ trường hợp kĩ thuật diễn của chị dâu đặc biệt tốt, vừa vào đoàn có thể trấn trụ bọn họ, còn không những vai phụ kia, khó tránh khỏi sẽ lén bàn luận sau lưng cậu.”

Hoắc Kỳ kiến nghị: “Chị dâu, không bằng cậu thử nam 3 đi, suất diễn không nhiều lắm, vừa vặn để cậu luyện tập, chờ cho kĩ năng diễn được nâng lên lại diễn vai nam chính.”

Vu Thần cảm thấy Hoắc Kỳ nói như vậy cũng có đạo lý, lần trước anh ta tuyển ba người để thay thế Trần Hồng Minh, tuy rằng không nổi bằng Trần Hồng Minh thế nhưng ít nhiều gì cũng không phải là người mới, ở trong giới cũng có chút fans hâm mộ.

Nhưng mà Lăng Thanh lại bất đồng, cậu ấy không có fans, lại là người mới đến không thể mới hơn được nữa, nếu thật sự diễn Hạ Triều Dương, đến lúc đó khó tránh khỏi bị những người khác chỉ trích.

“Cậu nghĩ sao?” Vu Thần hỏi Lăng Thanh.

Lăng Thanh cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì: “Không sao, sẽ ổn thôi, chiều nay không phải sẽ đi thử kính à? Tôi thử kính trước, xem đạo diễn thấy tôi hợp với nhân vật nào, thì tôi sẽ diễn nhân vật đó.”

“Được, vậy cậu với Vân Hà chuẩn bị chút đi.”

“Được.”

Lăng Thanh đứng lên, Vân Hà cũng vội vàng đi theo, cùng hắn đến văn phòng của mình.

Hoắc Kỳ nhìn người đi rồi, lúc này mới gõ gõ mặt bàn, hỏi Vu Thần: “Chuyện gì thế này? Không phải ông nói là ông không thích cậu ta sao? Sao bây giờ lại muốn đi nâng người ta?”

“Em ấy nói muốn làm diễn viên.”

“Cậu ta nói cậu ta muốn làm diễn viên mà ông chịu để yên như thế đấy hả? Trước kia không phải ông nói bạn đời của ông tuyệt đối không phải người trong giới hay sao?”

Vu Thần bất đắc dĩ nhìn anh: “Có hiểu thế nào là nhân quả không? Em ấy thành bạn đời của tôi trước, sau mới tiến vào giới giải trí.”

“Vậy ông không biết cản cậu ta lại hay sao? Ba trăm sáu mươi nghề, đổi qua cái khác không được à?”

“Trước kia ông từng nói, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường của riêng mình.”

Hoắc Kỳ bật cười một tiếng, hoài nghi nhìn anh: “Ông khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Ông đừng nói ông thích người ta rồi nha.”

“Tôi thích em ấy?” Vu Thần cự mình, không chịu thừa nhận: “Ông mù à?”

“Không thì sao ông lại đi ký với cậu ta? Còn bảo Vân Hà dẫn cậu ta xuất đạo.”

Nói đến đây, đột nhiên Hoắc Kỳ nghĩ tới: “Hợp đồng đâu?”

“Hợp đồng nào?”

“Hợp đồng ký kết nghệ sĩ đó cha!” Hoắc Kỳ liếc anh: “Cậu ấy hiện tại là nghệ sĩ của Thần Khởi, đương nhiên phải có hợp đồng, vậy hợp đồng đâu? Sao tôi không thấy ai nói gì hết vậy?”

Vu Thần cứng họng: “Em ấy là vợ tôi, còn cần phải ký hợp đồng à?”

Hoắc Kỳ cố tình kéo dài ngữ điệu: “Ồ~” một tiếng: “Ông không phải nói không thích cậu ấy sao? Vậy sao không nỡ ký hợp đồng với người ta?”

Vu Thàn trừng mắt nhìn kẻ bỡn cợt trước mặt mình một cái, cảm thấy tên này hôm nay quả thực thiếu đánh mà!

“Tôi còn có việc, tôi đi trước.” Anh đứng lên đi ra ngoài.

Vừa đi được đến cửa, anh nghĩ nghĩ một chút lại quay sang cảnh cáo Hoắc Kỳ: “Chuyện của em ấy ông ít quản đi, nếu ông thực sự dám đi tìm em ấy ký hợp đồng, thì tôi trước tiên sẽ tìm ông ký trước.”

Hoắc Kỳ: . . . .

(Khúc này ý là lúc lập công ty thì Vu Thần và Hoắc Kỳ, Từ Hàm cùng nhau làm nhưng vì chơi thân với nhau nên không ký hợp đồng gì cả, giờ ông Thần thấy Hoắc Kỳ đòi ký hợp đồng với Lăng Thanh nên quay sang lật bài anh em cc tình nghĩa xạo lờ đi hăm dọa người ta :)))) )

Hoắc Kỳ nhìn cánh cửa bị đóng “Sầm” lại, khẽ cảm thán: Thế này mà còn xấu hổ bảo không thích à?

Không thích mà còn che chở người ta như thế! Này nếu như mà thích, chắc đem cả công ty gói lại tặng người ta luôn quá!

Trước kia không biết là ai son sắt thề thốt nếu như thích người ta thì làm con chó hay sao? Hiện tại không muốn làm người nữa à?

Hoắc Kỳ lắc đầu, cảm thấy Lăng Thanh này đúng là lợi hại, bản lĩnh đầy mình.

Phía bên kia, Lăng Thanh cùng Vân Hà trò chuyện được chốc lát, Vân Hà hỏi hắn: “Cậu xem qua kịch bản chưa? Bộ này cũng sắp khởi động máy rồi, Lăng. . . .”

Vân Hà ngưng một lúc, nhất thời không biết nên xưng hô với hắn như thế nào.

Lăng Thanh nói: “Cô gọi anh Lăng là được.”

“Nhưng mà tôi lớn tuổi hơn cậu.” Vân Hà lúng túng nói.

Lăng Thanh lúc này mới nhớ đến, Vu Thần so với nguyên chủ lớn tuổi hơn, những người bên cạnh Vu Thần ai cũng lớn hơn nguyên chủ, đúng là không thể gọi anh được.

“Vậy chị cứ gọi là Lăng Thanh đi.”

Vân Hà gật đầu: “Lăng Thanh, nếu cậu thật sự muốn diễn bộ này, hôm nay thử kính xong thì phải nhanh chóng trở về học thuộc lời thoại, nếu không đợi nửa tháng sau đoàn phim khởi động máy mà lời thoại cậu còn chưa thuộc, nhất định sẽ bị nói ra nói vào.”

Lăng Thanh nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Nửa tháng sau là khởi động máy à? Nhanh như vậy?”

Hắn nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Là do nam chính trước kia có vấn đề gì à? Cho nên đạo diễn mới mở đợt thử kính lần hai?”

Vân Hà còn nghĩ người này là một tân nhân, đối với giới giải trí không nhiều hiểu biết, không nghĩ tới người ta so với tưởng tượng của mình còn muốn thông minh hơn nhiều.

Cô gật đầu, đem sự việc của Trần Hồng Minh ra kể sơ qua một lần.

Lăng Thanh nghe vậy thì khẽ cười.

Không nghĩ tới, bản thân mình vừa mới bước lại vào vòng, đã phải tiếp nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Vu Thần yêu cầu cho thử kính lần nữa trước khi đoàn phim khởi động máy tuy nói là cho những người khác cơ hội, nhưng cũng vô tình đem những người đó về phía đối lập với Trần Hồng Minh.

Không chỉ có thế, nam phụ, nữ phụ có thể nguyện ý đóng vai phụ cho Trần Hồng Minh, nhưng nhất định sẽ không nguyện ý làm vai phụ cho những người khác, nhất là cái loại vừa mới vào nghề như hắn.

Còn có cả nữ chính, cô ta cũng chưa chắc sẽ nguyện ý cùng với một kẻ mới diễn chung.

Nhưng mà Vu Thần đương nhiên sẽ không quan tâm chuyện này, anh ta là ông chủ, chỉ cần ngồi đấy vung tiền ra nâng nghệ sĩ của mình là được, còn những kẻ khác, dù có bất mãn hay không, đương nhiên anh ấy cũng không rảnh mà quan tâm làm gì.

Cho nên anh ấy mới không chút do dự đổi đi Trần Hồng Minh, tìm ba nghệ sĩ khác cho thử kính thay thế.

Cũng khó trách mới vừa rồi Hoắc Kỳ kiến nghị với Vu Thần cho hắn diễn vai nam 3, vừa bước vào vòng phải đối mặt với áp lực tứ phương như vậy, này nếu như nhận làm nam chính, nhất định sẽ vấp phải những rủi ro không đáng có.

Vu Thần đại khái cũng không muốn mình chịu oan ức, nên anh ấy mới cố ý muốn chọn cho mình một con đường an toàn hơn.

Thế nhưng anh ấy cũng chỉ là kiến nghị mà thôi, cũng không nhất định bảo là mình chỉ có thể diễn nam 3, như vậy có thể hiểu được, nếu hắn kiên quyết muốn diễn nam chính, Vu Thần nhất định cũng sẽ không phản đối.

Lăng Thanh cảm thấy, thật ra Vu Thần cũng hy vọng hắn sẽ diễn vai chính.

Mà tâm hắn xác định cũng nghiêng về nam chính hơn.

Con đường an toàn kia đúng là sẽ tốt hơn, thế nhưng mà ở cái vòng giải trí này trước đây chưa bao giờ là nơi an toàn, nếu như con đường này của hắn vẫn luôn an toàn như vậy, hẳn là hắn cũng sẽ không theo đến cùng, càng chưa nói đến có thể cầm chiếc cúp ảnh đế trên tay.

Vậy nên có thể nói Lăng thanh từ trước đến nay không phải là một kẻ thích yên ổn, so với sự yêu bình được trải đường sẵn kia, hắn càng thích tranh đoạt hơn.

Trước khi xuyên qua, Lăng Thanh cũng vốn đi lên từ một nam phụ, thẳng đến vị trí nam chính, bậc thang tiêu chuẩn này hắn đã đi đủ rồi, cũng không muốn phải đi thêm lần nào nữa.

“Chị nghĩ nếu em vào vai Hạ Triều Dương, vậy Trần Hồng Minh sẽ có suy nghĩ gì không?”

“Cậu ta sẽ nghĩ rằng cậu là người đoạt đi nhân vật của cậu ta.”

Vân Hà rõ ràng rất hiểu rõ tính cách của nghệ sĩ dưới tay cô: “Cho nên tôi mới không hi vọng rằng cậu sẽ diễn Hạ Triều Dương, tôi muốn cậu diễn nam 3 hơn.”

———————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Lăng Thanh: Cũng được, nhưng không cần thiết.

Lăng Thanh: Vẫn nên trực tiếp diễn nam chính đi.

Vu Thần: Vợ ơi cố lên!

Vu Thần: Vợ tôi không cần phải ký hợp đồng, công ty này sớm hay muộn đều sẽ thuộc về em ấy!

Lăng Thanh: Biết rồi ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN