Anh đồng tính nhưng lỡ yêu em mất rồi! - chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
277


Anh đồng tính nhưng lỡ yêu em mất rồi!


chương 6


Duy nghiêm túc lên tiếng:

– Con chính là ba của đứa bé!

Bà Như giãn căng đôi đồng tử nhìn Duy và Nhi, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm. Nhi nghe Duy nói vậy, vội lôi cánh tay anh quay lại mắng:

– Anh bị điên hả?

Nói rồi cô quay sang nói với mẹ:

– Không phải đâu mẹ, anh Duy không phải là ba của đứa bé trong bụng con.

Duy tức giận nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhi mắng cô đủ để cho cô nghe mà không để mẹ Nhi nghe thấy:

– Cô có bị điên không, cô nói dối mẹ cô thì mọi chuyện sẽ càng rối hơn thôi.

Nhi cứng họng không nói được gì, trong lòng cảm thấy rối và lo lắng vô cùng.

Duy thở nhẹ một cái và quay lại nói với bà Như:

– Con xin lỗi bác gái, tất cả mọi chuyện đều do con gây ra nên con sẽ chịu trách nhiệm. Con sẽ nói chuyện với mẹ con về việc tổ chức đám cưới, con sẽ cưới Nhi về lo cho em ấy mọi thứ.

Nhi cứ thế bám víu vào áo Duy để ngăn cản anh quyết định nhưng không được. Bà Như lạnh lùng đi lại gần Duy hơn để hỏi:

– Con yêu Nhi thật lòng chứ?

Câu hỏi của bà Như làm Duy và Nhi như ngớ người ra. Nhi khẽ nói thầm: “Sao mẹ mình lại hỏi anh ấy như vậy chứ, làm sao mà anh trả lời được?”

Duy chần chừ chưa đưa ra câu trả lời, anh chỉ coi Nhi như những người bạn của mình thôi. Anh và Nhi chẳng có thứ tình cảm nam nữ gì cả với lại anh đang có bệnh lý không muốn yêu con gái. Nhưng mọi chuyện đã tới nước này rồi, mẹ của Nhi đang chờ câu trả lời nên anh đành phải đưa ra câu trả lời thôi, không muốn nói cũng không được, một câu nói dối lòng mình. Anh nắm lấy của Nhi thật chặt cho bà Như thấy và nhẹ giọng trả lời:

– Con yêu cô ấy!

Nhi cảm thấy câu nói đó có cảm giác rất gượng gạo không khác gì bị ép nói vậy. Cô nghĩ điều đó cũng đúng thôi rơi vào tình thế như thế này thì chỉ có câu trả lời như vậy.

Bà Như thở phào nhẹ nhõm khi nghe Duy nói, cảm thấy yên tâm được phần nào khi Duy biết đứng ra chịu trách nhiệm. Bà đưa hai tay đặt lên vai của Duy và Nhi mỉm cười nói:

– Được rồi, giờ chuyện này hãy để cha mẹ hai bên lo, hai đứa chỉ cần chăm sóc cho nhau thật tốt được rồi.

– Con hiểu rồi!

Duy gật đầu đáp, chỉ gượng cười để che giấu cảm xúc bên trong mình. Thật sự mà nói, lòng anh không được vui khi biết mình sẽ có đứa con với người anh chỉ biết gần đây và không hề có tình cảm gì.

Bà Như không còn chuyện gì nữa đi về lo công việc nhà. Bà vừa đi, Duy thở nhẹ ngồi xuống ghế, giờ anh chẳng muốn tin là anh sẽ làm cha của một đứa bé sắp chào đời.

Nhi lặng lẽ nhìn Duy, chỉ cần nhìn ánh mắt anh thôi cũng đủ biết anh không vui vì chuyện này nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, cô cũng không muốn làm mẹ ở cái tuổi thanh xuân này.

Và cứ thế thêm một tháng trôi qua, cũng đến lúc đám cưới diễn ra.

Trong phòng thay đồ, Nhi mặc trên người bộ váy trắng tuyệt đẹp được thiết kế độc quyền, khuôn mặt của cô trở nên xinh đẹp hơn khi trang điểm. Giờ nhìn cô không khác gì một bông hoa tuyệt mỹ, khiến bao người xung quanh đều phải trầm trồ nhìn.

Ngân mỉm cười từ ngoài đi vào trên tay cầm bó hoa hồng đỏ tươi thắm đi lại chỗ Nhi, nhẹ giọng nói:

– Này, Nhi hôm nay là cô dâu xinh đẹp nhất đấy!

Nhi mỉm cười, đứng dậy xoay một vòng cho Ngân xem và hỏi:

– Ngân có thấy mình mặc váy này đẹp không?

– Đẹp hết, mà làm ơn ngồi xuống đi không khéo ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng bây giờ.

Ngân nhẹ giọng mắng, đi lại khoác lấy vai Nhi đỡ cô lại ghế ngồi. Nhi chỉ biết gượng cười, tay xoa lấy bụng mình. Hằng đêm cô luôn nghĩ rằng, liệu lấy Duy về cô có được hạnh phúc hay không hay chỉ vì trách nhiệm?

Ngân thấy vẻ mặt Nhi không được vui lo lắng hỏi:

– Nhi không thấy khỏe hả?

– Không… không sao!

Nhi vội nói cố tỏ ra vui vẻ để Ngân không phải lo lắng. Nhi nhẹ bước đi đến ghế lấy ly nước uống nhưng khi cô cầm ly nước lên thì không may bị bị rơi xuống sàn vỡ toang.

– Mình bất cẩn quá!

Nhi vội vúi xuống nhặt những mảnh vỡ lên nhưng không may bị đứt tay rỉ ra giọt máu đỏ tươi, Ngân thấy vậy vội lấy khăn đưa cho Nhi và mắng:

– Cẩn thận chứ Nhi, bị đứt tay rồi! Để đó mình dọn cho.

Nhi tự dưng cảm thấy cứ bồn chồn, lo lắng trong người không hiểu sao. Cô nhíu mày hỏi Ngân:

– Ngân, sao mình cứ thấy lo lắng trong người làm sao đó? Giống như có chuyện gì sắp đến vậy?

Ngân nghe Nhi nói vậy, nắm lấy tay Nhi mắng cô:

– Nhi à, tại Nhi căng thẳng đấy thôi với lại đang mang thai nữa nên mệt mỏi thôi.

– Chắc có lẽ vậy…

– Thôi ngồi xuống đi.

Ngân đỡ Nhi ngồi xuống ghế nhưng Nhi vẫn cảm thấy lo lắng không dứt, hai tay cứ bám chặt vào nhau đổ mồ hôi liên tục.

Tại nhà Duy.

Duy đang chỉnh chu lại trang phục trên người, nhìn anh không khác gì chàng hoàng tử bước từ trong truyện tranh ra với vẻ đẹp không lối thoát khi diện trên người bộ suit màu trắng.

Cường ngồi trên ghế sô pha thở nhẹ, chống cằm nhìn Duy nói:

– Rốt cuộc thì mày cũng có vợ mà còn cưới vợ sớm hơn tao nữa.

Duy vừa soi gương chỉnh tóc vừa nói.

– Tao định ra trường có công việc ổn định mới tính chuyện lập gia đình, ai ngờ…

– Tao thấy mày may mắn khi lấy bé Nhi đấy, cũng tốt cho bản thân mày nữa.

– Nhưng tao không có tình cảm với Nhi, chỉ thấy có lỗi vì đã lấy đi cuộc đời của cô ấy.

Duy nói rồi thở dài, cảm thấy có lỗi vô cùng mọi chuyện cũng đều do anh mà ra. Giá như lúc đó, anh không nói Nhi là bạn gái của mình thì đâu có đến nỗi này.

– Thôi mà ông bố trẻ, vui lên coi đám cưới tới nơi rồi mà mặt như đưa đám vậy!

Cường ngồi dậy đập nhẹ vào vai Duy giục cho anh cười cho bằng được.

“Reng… reng…”

Điện thoại của Duy vang lên, hiện lên tên người gọi làm Duy và Cường đều thốt lên:

“Bảo Long?”

Duy cầm điện thoại lên, bắt máy:

– Alo!

– Duy à, cũng may cậu chịu nghe điện thoại của tớ, thật may quá!

– Có gì nói nhanh đi, tôi còn việc phải làm.

– Có lẽ đây là lần cuối cùng tớ nói chuyện với cậu với thân phận là Bảo Long và có lẽ về sau sẽ không bao giờ cậu gặp tớ được nữa.

Nghe câu nói của Bảo Long trong điện thoại, Duy chợt lo lắng vội nói ngay:

– Long, cậu đang nói gì vậy, đừng có nghĩ quẩn.

– Tớ xin lỗi nhưng có lẽ tới lúc tớ phải tìm cuộc sống mới rồi, có lẽ qua thế giới khác sẽ tốt cho mình hơn.

– Cậu đang ở đâu vậy hả?

– Tớ đang ở trên sân thượng của bệnh viện quốc tế Mỹ nhưng xin cậu đừng đến, cũng đừng nói cho người thân mình biết. Lời cuối cùng mình muốn nói với cậu, tớ yêu cậu rất nhiều.

Bên đầu dây chợt cúp máy, Duy bắt đầu lo lắng lên đến đỉnh điểm. Anh vội chụp lấy chìa khóa xe trên bàn nhanh chóng đi ra ngoài. Cường thấy vậy vội ngăn Duy lại hỏi:

– Mày đi đâu vậy, còn đám cưới thì sao?

– Tao phải đến bệnh viện thôi, Bảo Long đang đứng trên sân thượng có ý định tự tử đấy!

Duy dứt khoát nói.

– Không được, mày còn có đám cưới nữa kìa và mày cũng phải nghĩ cho bé Nhi nữa con bé Nhi đang mang thai con của mày đó!

Mặc cho Cường cứ nói nhưng Duy vẫn nhất quyết đi đến bệnh viện vì anh lo Long sẽ dại dột mà tự tử mất thôi. Duy hất tay Cường ra chạy đi thật nhanh ra ngoài, lên xe ô tô phóng đi với tốc độ sương mù.

– Trời ơi, cái thằng điên này, biết làm sao bây giờ?

Cường như rối cả lên, không biết xử trí sao lúc này.

Tại bệnh viện quốc tế Mỹ.

Duy chạy hồng hộc lên sân thượng của bệnh viện nhưng không thấy Long đâu chỉ thấy bóng lưng của một cô gái mặc đồ dành cho bệnh nhân đang đứng đó, ngắm nhìn phong cảnh phía xa kia.

Cô gái đó chợt quay lại chạy, kêu tên Duy:

– Đức Duy, cuối cùng cậu cũng tới!

Nói rồi, cô ấy chạy một mạch tới ôm chầm lấy Duy khiến anh có chút giật mình.

– Cô là ai?

– Bảo Long đây?

Long lên tiếng làm Duy giãn căng đôi đồng tử vì quá bất ngờ. Riêng dáng vẻ thì hoàn toàn thay đổi thành cô gái xinh đẹp chỉ có giọng nói hơi khàn của nam nhưng có vẻ cũng sẽ chuyển dần giọng nữ trong thời gian nào đó.

Bảo Long ôm chặt lấy Duy, nhỏ một giọt nước mắt và nhẹ giọng nói với vô vàng cảm xúc:

– Thật vui khi cậu đến đây. Cậu có biết là tớ đã cảm thấy rất đau đớn khi phải trải qua cơn phẫu thuật này không nhưng đó không là gì so với nỗi đau mà cậu đã chia tay tớ. Nhưng không sao, tớ đã nghĩ cậu chia tay chỉ vì cảm thấy không hài lòng với con người của tớ mà thôi. Có một bí mật là tớ đã tự tiêm hooc – mon nữ vào người cách đây một năm rồi nên phẫu thuật của tớ diễn ra dễ dàng hơn. Mỗi lần tiêm như vậy, tớ thật sự rất đau đớn cậu biết không? Chính cậu cũng đâu biết tớ đã tiêm thứ đó, mình muốn giấu cậu vì chỉ nghĩ cậu đã yêu với ngoại hình cũ của tớ rồi. Thật sự lúc đó, mình không dám nói với cậu mình sẽ chuyển giới vì sợ cậu sẽ rời xa tớ nên đành thôi dù gì tớ cũng thấy được tình yêu thật sự của cậu dành cho tớ. Giờ tớ có thể hỏi cậu một câu được chứ…? cậu còn yêu tớ không?

Sau một hồi nghe Long giãi bày, Duy cảm thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này. anh biết Long đã đau khổ vì anh nhưng giờ đến lúc anh phải buông bỏ những thứ kia để đối diện với những cảm xúc và tình cảm chân thật của mình. Duy khẽ đưa tay lên ôm lấy Long khiến Long cảm thấy vui khi Duy đã mở lòng với Long lần nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN