Ánh Dương Tàn - Phần 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1110


Ánh Dương Tàn


Phần 46


Đối với tôi mà nói, tất cả mọi đau đớn trước kia, tất cả mọi tủi hờn trước kia đều không là gì so với cái khoảnh khắc đầy tàn độc mà đám người vô nhân tính kia làm trước mặt mình. Tận mắt nhìn người đàn ông của mình bị đám người trai không ra trai, gái không ra gái thi nhau chà đạp lên, tôi thật sự rất hận, hận chỉ muốn một dao đâm chết những kẻ cặn bã là chúng. Nhưng rồi sao, mọi thứ đó tôi đều không thể làm được, bởi vì ngay lúc này đến bản thân tôi cũng chẳng biết chúng sẽ làm gì với mình, đến bản thân tôi còn chẳng thoát ra được, thì tôi còn có thể làm được cái gì đây. Ngoài khóc lóc kêu gào, ngoài cầu xin thảm thiết chúng buông tha cho chú, tôi chẳng biết phải làm sao hết nữa.
– Dừng lại đi, làm ơn.. Tôi cầu xin các người, cầu xin các người dừng lại đi, đừng hành hạ chú ấy nữa mà.
Thế nhưng, mặc cho tôi cầu xin, đáp lại tôi vẫn chỉ là tiếng ra vào mạnh mẽ, tiếng tục tĩu của đám người ghê tởm kia. Chúng không để ý đến tôi, mà chỉ chú tâm đến cái việc dơ bẩn mình làm, là thú vui của chúng nhưng lại là con dao đâm nát trái tim của tôi.
Hết người này đến người khác, tôi chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng chẳng rõ ngoài kia trời vẫn còn sáng hay là tối. Mà tôi chỉ biết được duy nhất một điều, lúc chúng rời khỏi người chú, người chú đã bê bết là máu, không gian ẩm mốc do bị bỏ hoang lâu ngày bây giờ còn sực thêm cái mùi tinh dịch tanh nồng.
Chú của tôi, anh của tôi sau một hồi bị chúng hành hạ đã nằm đấy, như một cái xác không hồn, không nhúc nhích, hơi thở yếu ớt càng khiến cho tôi hoảng sợ hơn, điên cuồng hơn van xin.
– Phong, anh ơi… Tỉnh lại đi, anh tỉnh lại nhìn em đi mà anh.
Gọi chú nhiều câu vẫn không thấy chú trả lời, tôi nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn sang tên cầm đầu đang mặc quần áo, nghẹn ứ nơi cổ họng nói trong run rẩy.
– Tôi xin anh, tôi xin anh tháo trói cho tôi để tôi chạy lại với anh ấy, tôi van anh, làm ơn.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất sự an toàn của chú, ngoài ra, cho dù danh dự hay nhân phẩm hay đạo đức gì, tôi bây giờ chẳng còn tâm trí nào mà để tâm đến nữa. Chú của tôi, bây giờ cần lắm vòng tay của tôi, cần lắm tiếng nói của tôi thủ thỉ, vậy mà, tôi chẳng thể nào lại gần được.
Mấy tên đàn em của tên cầm đầu kia sau khi nghe tôi nói vậy thì phá lêm cười, cái nụ cười của chúng chẳng khác gì đám người bị điên khùng ở trong bệnh viện tâm thần càng nghe càng thấy rợ người sởn gai ốc. Chúng thay nhau từng tên một bồi tôi một câu tục tĩu chẳng hề có ý tốt đẹp gì hết, mà cái tên được gọi là đại ca kia cũng không hề có nửa lời phản đối. Đến tận khi hắn thấy tôi chẳng thể chịu đựng được nữa mới tiến lại đưa những ngón tay thô ráp bóp lấy cằm tôi, nghiến răng.
– Cô em… Có biết vì sao tôi bắt em phải ngồi đây nhìn cái thằng người yêu của mình bị chà đạp không hả.
Tôi chớp chớp mắt đẫm lệ không dám nhìn hắn, cố ngăn sự run rẩy trong lòng khó nhọc lắc đầu. Còn hắn, hắn thấy tôi như vậy thì cười lớn, cười ha hả như tên bị bệnh dại, đôi mắt bỗng chốc long lên sòng sọc, rít từng từ.
– Mấy năm trước, tao đang phất lên như diều gặp gió thì thằng người yêu mày lại dập tao xuống te tua chẳng thể nào ngóc đầu lên được. Mày có biết, một người từng làm đế vương như tao mà phải sống chui lủi như một con chó ở rừng sâu nước độc, ở hầm cống nọ kia, đi đâu cũng phải ngó trước ngó sau vì bị truy nã, nó cùng cực như thế nào không hả. Ba năm, tao mất ba năm mới có thể gây dựng lại được đế chế như hôm nay, không có lý nào là tao bỏ qua cho chúng mày được. Cả cái đứa con gái kia nữa, nó cùng với thằng người yêu mày đày tao, thì tao sẽ khiến cho nó cũng sống không bằng chết như mày.
– Không, không phải như thế đâu, chắc chắn ở đây có hiểu lầm gì đó, chắc chắn là có mà. Tôi van anh, van anh cởi trói cho tôi để tôi sơ cứu cho chú ấy. Chảy nhiều máu như thế kia, chú ấy, chú nhất nhất định sẽ nguy hiểm mất. Tôi van anh, tôi…
– Van tao… Vậy mày thử hỏi thằng người yêu của mày, trước kia nó có nghe được lời van xin của tao không hả, nó có nghe được không mà bây giờ mày bắt tao phải nghe. Ba năm, hôm nay tao nhất định sẽ khiến cho chúng mày chết trong êm ả, như vậy đã được chưa. Sống không ở cạnh nhau thì chết đi sẽ được ở cạnh, chúng mày nên vui mừng vì tao vẫn còn lòng tốt đấy với chúng mày đó.
Nói xong, tên đại ca đó buông tay khỏi cằm tôi, quay người bước nhanh về phía cửa, trước khi đi còn không quên dặn dám đàn em tưới xăng dầu xung quanh tôi và chú. Tưới hết mấy can, chúng kéo nhau ra ngoài sau đó quẹt một que diêm ném vào, ngọn lửa chẳng mấy bùng cháy lên dữ dội, bao quanh lan rộng về phía chúng tôi.
Cả người vẫn bị trói chặt bởi sợi dây thừng, tôi bây giờ chẳng khác gì người điên gào thét mỗi khi nhìn thấy đám lửa càng ngày càng lan gần về phía chú. Tôi khóc, tôi gọi tên, nhưng chú của tôi vẫn nằm im đấy không một lời đáp trả, chẳng hề có lấy một lời đáp trả. Chú của tôi, đã chấp nhận buông xuôi cuộc sống rồi ư, chấp nhận để tôi một mình trong đau khổ này ư. Không, không được, không được mà.
Nghĩ đến điều ấy, tôi càng điên dại hơn, dồn hết sức mình cựa quậy, cứa sợi dây thừng vào thanh sắt với hi vọng chú có thể đứt ra. Da thịt rách toạc, mùi máu tanh nồng quyện với mùi lửa, cảm giác sắp cận kề với cái chết khiến tôi càng thêm điên dại hơn, phẫn uất hơn.
Sợi dây thừng sau một hồi tôi vật lộn cũng bung đứt, tôi luống cuống tháo chúng khỏi người mình, lết đôi chân tê cứng đau nhức vì bị chị Nguyệt đánh lại về phía chú, ôm lấy thân hình trần truồng của chú, ôm lấy khuôn mặt nhắm nghiền mắt của chú, tôi khóc trong đau đớn.
– Phong, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi. Em đưa anh ra khỏi đây, để em đưa anh ra khỏi đây.
Vừa nói, tôi vừa dồn hết sức mình nâng chú đứng dậy, nhưng sức khỏe yếu ớt, dù tôi có nâng sao vẫn chẳng xê nhịch được chút nào, đã vậy bản thân cũng đổ rầm theo chú ngã xuống. Khỏi lửa càng lúc càng lớn, mùi dầu xực lên khiến cho hô hấp tôi dần trở nên yếu hơn, để rồi cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng tôi cũng chấp nhận buông xuôi cánh tay của mình. Tôi nằm xuống bên cạnh chú, ôm lấy chú, khẽ đặt môi mình lên môi chú một nụ hôn thật nhẹ, lẩm bẩm trong cổ họng mấy từ, sau đấy, mọi thứ đều trở nên tối đen như mực.
– Phong à, em vẫn luôn bên anh, vẫn luôn yêu anh cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, cho dù có bao nhiêu cay đắng em vẫn yêu anh. Cả đời này, không muốn thay đổi.
Sau đó, tôi bất đầu cảm thấy cả người nóng lên, khó chịu lên, và rồi tôi tự hỏi có phải tôi với chú sẽ được cùng nhau lên thiên đường đoàn tụ với dượng và mẹ, với đứa bé chưa thành hình của chúng tôi hay không. Chắc là có rồi, chắc chắn là có rồi, bởi vì khoảnh khắc này, tôi đã nhìn thấy bọn họ, tất cả đều đứng cùng nhau nơi bên kia cầu, khẽ vẫy nhẹ cánh tay với chúng tôi. Lúc ấy, tôi đã mỉm cười quay sang nhìn chú đang đứng bên cạnh mình, thì thầm.
– Phong à, nơi này mệt mỏi quá rồi, chúng ta buông hết đi…
Tôi nói với anh xong, chẳng hiểu là mơ hay thực, mà bên tai tôi lúc này lại vang lên tiếng nói của Long, của cái người đàn ông mà tôi đã bỏ đi không một lời để lại lời từ biệt. Tôi cảm nhận được cả người mình được ai đó nâng lên chạy thật nhanh, cảm nhận được cánh tay dần buông lỏng khỏi chú. Tôi muốn gào thét, muốn mở mắt nói họ cứu lấy chú, nhưng ông trời đày đọa tôi, ép tôi cứ nhắm nghiền như thế không cho tỉnh.
– Ngọc, em có lên, em cố lên, tôi đưa em tới bệnh viện.
**** ***** *****
Mùi thuốc sát trùng sực nựng, tiếng máy monitor vẫn vang lên đều đều từng hồi bên tai, mọi thứ đánh thức tôi cựa người tỉnh giấc sau một giấc ngủ thật lâu, chẳng biết đã kéo dài đến khoảng thời gian nào. Căn phòng tôi nằm, là một căn phòng đầy những thiết bị máy móc y tế hiện đại, lờ mờ ánh điện ngủ yên ắng đến lạ thường, dường như, chẳng hề có một ai ngoài tôi xuất hiện ở nơi này.
Trí nhớ vụn vặt lướt qua như một thước phim tua chậm, tôi bất giác vùng người bật dậy như một cái lò xo, ánh mắt trong phút chốc dần trở nên hoảng loạn đáng sợ vội vàng giật mạnh chiếc kim truyền trên tay ném sang một bên, lết người chạy ra ngoài. Tôi nhớ Long đến cứu tôi, tôi nhớ bọn họ tách bàn tay của tôi với chú ra khỏi nhau, vậy chú của tôi đâu rồi, chú của tôi đâu mà không nằm với tôi.
Càng nghĩ, lí trí tôi càng trở nên điên cuồng không kiểm soát được, chạy như điên trên hành lang vắng ngắt, đến khi tới ngã rẽ gặp được một vị bác sĩ đang đi hướng ngược lại, mới vội vàng túm lấy ông ta, hỏi gấp gáp.
– Chú của tôi đâu rồi, cái người đi cùng tôi đâu rồi, cái người trong đám cháy ấy đâu rồi, chú ấy ở đâu. Làm ơn nói cho tôi biết, làm ơn nói cho tôi biết đi…
Vị bác sĩ bị tôi túm chặt lấy nhăn mày, dường như ông ta không hề biết tôi đã xảy ra chuyện gì, nên đáp lại luống cuống không kém.
– Cô à, cô cứ bình tĩnh lại đi, bệnh nhân nào cô nói tên tôi mới tra cho cô được chứ. Cô cứ lay người tôi như này tôi sao có thể trả lời cô được, cô à…
Lúc này, tôi làm gì còn tâm trí nào mà bình tĩnh được nữa. Tôi bình an rồi, tôi vẫn còn sống, nhưng chú của tôi, chú như thế nào ở đâu tôi cũng không còn biết được, tôi sao có thể coi như không có chuyện gì được cơ chứ.
– Bệnh nhân Nguyễn Đình Phong, cái người được cứu ra khỏi đám cháy, người được cứu ra cùng tôi.
– À, ra cái người đó hả, cậu ta….
Vị bác sĩ kia chưa kịp nói hết câu, bả vai tôi đã được Long ôm lấy gọn, bên tai truyền đến giọng nói gấp gáp của anh, cùng theo đó là tiếng thở dồn dập như thể anh vừa chạy một quãng đường dài vậy.
– Ngọc, em đi đâu đấy, em vừa mới tỉnh dậy đã chạy đi lung tung, sao em không chú ý gì đến sức khỏe của mình hết thế. Ngộ nhỡ bị nặng hơn thì sao hả ?
Tôi để mặc Long muốn mắng mình như thế nào thì mắng, đôi mắt khẽ nhìn sang anh, hỏi trong run rẩy sợ hãi. Tự dưng tôi nghĩ đến những chuyện xấu nhất xảy ra với chú, là trái tim nơi lồng ngực không sao chịu nổi được.
– Chú ấy.. chú ấy không sao chứ, đúng không hả anh ?
Long né tránh cái nhìn của tôi, mặt quay đi hướng khác, môi lấp liếm.
– Chuyện này, Ngọc à, em…
– Thái độ của anh như thế là sao, là sao hả Long. Chú ấy, chú ấy thật sự có nguy hiểm gì đúng không, chú ấy ở đâu. Làm ơn đưa em đi gặp chú ấy đi, làm ơn đi Long. Em cầu xin anh đó, em cầu xin anh mà.
Thấy tôi kích động, Long xuống nước năn nỉ, ôm lấy tôi đi về hướng ngược lại, thì thầm.
– Được rồi, được rồi… Em đừng kích động quá, tôi đưa em đi gặp anh ta. Anh ta bây giờ đã qua cơn nguy hiểm, chỉ có điều vẫn chưa tỉnh lại mà thôi. Em phải hứa với anh, dù có chuyện gì cũng không được hành hạ bản thân mình gục ngã, được chứ.
– Được, được, tôi hứa với anh, tôi hứa mà.
Long trả lời tôi, anh lặng lẽ dìu tôi đi về hướng phòng chăm sóc đặc biệt của chú nằm ở cách dãy của tôi một đoạn khá dài. Đứng ở bên ngoài nhìn vào thân ảnh toàn thân đầy dây dợ cắm nhằng nhịt, nhìn người đó nằm yên với nhịp tim yếu ớt, thân quấn đầy băng trắng, tôi chẳng thực hiện được lời hứa của mình với Long nữa, cả người đổ xuống nền đá hoa lạnh lẽo khóc nức nở. Chú của tôi, sao lại bị thương nặng như thế kia, sao lại bị thương nặng như vậy, tại sao cơ chứ.
Bao đau đớn ập tới, tôi điên cuồng quay người sang Long túm lấy tay của anh, nức nở hỏi liên hồi.
– Chú ấy, chú ấy sao lại bị thương nặng như vậy, sao lại quấn băng đầy người như thế kia. Anh nói đi, tại sao lại như thế hả.
Long ôm chặt lấy tôi vào lòng, anh vỗ về tôi, anh an ủi tôi, nhưng tôi của bây giờ đâu còn tâm trí mà để ý đến những lời nói đó nữa cơ chứ. Lúc này, tôi chỉ muốn nghe lý do thôi, chỉ muốn nghe xem lý do vì sao chú của tôi lại thành ra như thế kia thôi.
– Ngọc à, lúc chúng tôi đến, lửa đã cháy lớn lắm, phải rất khó khăn mới có thể len được vào bên trong. Tôi cùng với đồng đội của mình tìm được em, khi ấy, cả người em được Phong đè lên, cho nên em không bị lửa làm cho bỏng, còn anh ta thì bị khá nặng ở vùng lưng và tay chân.
« Cả người bị đè lên, cả người đi đè lên ». Tôi lẩm bẩm lại từng câu nói của Long trong vô thức, rồi khi đầu óc tỉnh táo lại phân tích được mọi chuyện vì sao lại như vậy, lồng ngực tôi trở nên đau dỡ dội như người cào cấu móc ra. Chú cứu tôi, chú đè mình lên người tôi để bảo vệ tôi khỏi ngọn lửa, chú đến cùng vẫn chỉ lo cho sự an toàn của tôi. Trời ơi, có ai nói với tôi mọi chuyện không phải như vậy đi, có ai nói với tôi chú không hề làm như vậy đi, như thế, tôi mới không cảm thấy tội lỗi bủa vây lấy mình, không cảm thấy thất bại vì mình luôn mang đến cho chú những xui xẻo.
Tôi mếu máo đáp lại Long, lắc đầu liên tục.
– Tôi không biết, tôi không biết sao chú ấy lại làm như thế. Lúc ấy, lúc ấy tôi chẳng nhớ được gì hết, tôi mê man vì hít nhiều khói, vì nóng. Tôi đã nghĩ, chúng tôi, sẽ cùng nhau nắm tay rời khỏi thế gian này. Nhưng không ngờ, ông trời không để chúng tôi chết, nhưng lại khiến cho người tôi yêu bị tàn tạ đau đớn như vậy. Tôi hận ông ta, hận cả cái người đàn bà kia, hận những người đã gây ra cho chúng tôi muôn vàn khổ sở như thế này. Long à, tôi phải làm sao đây, làm sao đây hả Long ?
– Được rồi, em đừng khóc nữa, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi, nhất định anh ta sẽ hồi phục và tỉnh lại. Người đàn ông ấy yêu em như vậy, thương em như thế, đến cả mạng sống cũng không cần chỉ vì em thì em phải nghe lời tôi sống thật tốt, ăn thật nhiều để cơ thể khỏe mạnh, để khi anh ấy tỉnh dậy, anh ấy mới không thấy buồn vì em đã hồi phục hoàn toàn. Nhé, cô gái của anh.
Tôi nghĩ đến những lời Long nói, chẳng hề từ chối anh nữa mà gật mạnh đầu, vịn người đứng dậy nhìn chú một lúc rồi theo anh trở về phòng. Long nói đúng, tôi phải khỏe lại để còn có thể chăm sóc được cho chú, để còn được ngày ngày ở bên cạnh chú, chứ tôi mà ốm yếu như này thì lấy ai ra chăm sóc được cho chú đây.
Vậy là kể từ hôm ấy, Long mang đến cái gì, tôi đều ăn bằng cho bằng hết, sữa tôi cũng uống cho bằng sạch, cho dù nhiều hôm không thể cố được nhưng tôi vẫn phải cố. Tôi gầy đi mấy cân, tôi phải cố để béo trở lại, như thế, khi chú thức giấc, chú mới vui vẻ vì tôi vẫn bình an, vui vẻ vì tôi vẫn chờ đợi chú.
Nửa tháng trôi qua, với chế độ ăn uống và tĩnh dưỡng đầy đủ tôi cuối cùng cũng được bác sĩ cho phép xuất hiện, những vết thương trên người cũng không còn đau đớn hay có nguy hiểm gì nữa. Làm thủ tục cho tôi vẫn là Long, anh ấy giúp tôi từ A đến Z như những lần trước, chỉ khác duy nhất một điều là lần này, tôi phải thật lòng nói với anh.
– Long à, mọi chuyện trong thời gian qua, em thật sự cảm ơn anh nhiều lắm. Ân tình của anh, cả đời này em chẳng biết đến bao giờ mới có thể đáp trả lại được, em xin lỗi, chân thành xin lỗi. Xin lỗi vì em không thể yêu anh, không thể thực hiện được lời nói là quên đi người đàn ông kia, em xin lỗi.
Tôi khóc, khóc nức nở khi trí nhớ dội về những khoảng thời gian tôi khó khăn, bên cạnh tôi luôn là người đàn ông với phong cách bụi bặm chẳng hề nghiêm túc kề cạnh. Cho dù anh ấy là giang hồ, hay là công an ngầm hay là người như thế nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn luôn coi anh ấy như một người anh trai của mình, coi anh ấy như là người thân chẳng khác gì dượng và mẹ.
Trước những lời nói của tôi, Long không cười buồn, cũng không để lộ nét mặt đau đớn như trước, mà anh chỉ điềm nhiên nở nụ cười ấm áp, cùng tôi dọn đồ chuyển sang phòng của chú, vừa đi vừa nói.
– Em không có lỗi gì hết nên không cần phải xin lỗi tôi, hiểu chưa hả nhóc. Tôi yêu em là do tôi tự nguyện, thời gian ba năm tôi cũng ích kỉ dấu em chuyện của Phong, tôi áy náy nhiều lắm. Nhiều lúc tôi nghĩ, giá như ngay đợt biết tin tôi nói với em, thì có phải bây giờ hai người đã hạnh phúc nắm tay nhau rồi không ? Tôi…
Tôi lắc đầu, vội ngắt lời của Long, bước chân vội vàng tiến lên trước chặn anh lại, vội vàng phủ nhận.
– Anh không có lỗi, anh đừng nói như thế, em…em không giận anh đâu. Có trách, thì trách ông trời mà thôi, ông trời trêu ngươi reo rắc cho chúng ta những đau khổ như thế thôi.
– Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn em nhé, Ngọc.
Long nhìn tôi cười, tôi cũng nhìn anh cười, thật sự mà nói lúc này mới cảm thấy bản thân buông nhẹ xuống được một chút.
Kể từ hôm đấy, tôi chuyển luôn vào phòng của chú ở, ngủ ngay bên cạnh giường để có thể tiện bề chăm sóc cũng như trò chuyện với chú. Nhìn chú nằm trên giường nhắm nghiền đôi mắt với băng trắng quấn đầy người, một chân bị cắt bỏ vì bị lửa thiêu xém, tôi đau lắm, nhưng vẫn cố nghèn nghẹn nơi cổ họng như không hề có chuyện gì, lẩm bẩm nói chuyện.
– Phong, tính đến hôm nay là hơn hai mươi ngày rồi, sao anh vẫn chưa tỉnh lại để nhìn em thế, anh đừng ngủ lâu như vậy nữa mà. Anh mở mắt ra đi, em tăng cân rồi, em không còn gầy nữa đâu. Em nghe lời anh ăn nhiều rau, uống nhiều sữa, em nghe anh mà, vậy mà sao anh lại không nghe thấy em nói, tại sao anh không tỉnh lại hả anh.
Tôi khẽ chớp mắt có giọt lệ tràn từ khóe mi rơi xuống, tiếp tục kể tiếp.
– Phong à, Nguyệt đã phải trả giá hết cho những việc độc ác chị ta làm rồi, chị ta chết rồi, chết cũng đau đớn lắm khi toàn thân bị thiêu cháy, sẽ chẳng còn ai cản trở em với anh nữa. Đám người kia cũng bị công an truy lùng bắt gọn, bọn chúng ai cũng bị lĩnh án tử hình rồi. Còn gia đình ông bộ trưởng cũng bị điều tra vì tham ô, tất cả cũng bị bắt hết rồi. Những người nào gây cho chúng ta đau khổ đều phải trả giá hết rồi, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại để cùng em đi chơi đi, để cưới em đi. Chúng ta bỏ lỡ nhau ba năm là quá đáng lắm rồi, anh đừng bỏ em thêm một lần nào nữa, anh nhé, được không anh ?
Nói xong, tôi gục người xuống anh khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho bao đắng cay tủi hờn mà chúng tôi phải chịu. Tôi cứ khóc, khóc đến quên trời quên đất nên chẳng biết được những lọn tóc của mình đang có một bàn tay vuốt nhẹ, đang có một đôi mắt nhìn đầy yêu thương đau đớn. Để rồi đến khi tôi bị chú lạnh lùng đẩy ra, tôi mới ngẩn người trong gấp gáp vui sướng.
– Phong, anh tỉnh rồi, anh tỉnh rồi… Để em gọi bác sĩ nhé, đợi em gọi bác sĩ.
Tôi cuống quýt nhấn chuông, một lúc sau bác sĩ liền chạy tới, họ khám cho chú một hồi xong xuôi rồi quay sang tôi, dặn dò.
– Bệnh nhân tỉnh lại là có thể yên tâm rồi, vết bỏng sau lưng cũng đã bắt đầu khô và có dấu hiệu tróc da, việc trước mắt bây giờ là ít nên cử động và ăn uống thật điều độ để cơ thể nhanh chóng hồi phục nhé. Như thế, mới có thể làm vật lí trị liệu được.
Bác sĩ nói một lèo những điều tôi cần phải lưu ý, xong xuôi mơi đi ra ngoài trả lại không gian riêng cho chúng tôi. Lúc này, tôi mới sán lại người chú, vui vẻ nói chuyện.
– Phong, anh nghe bác sĩ nói chưa, chỉ cần ăn uống điều độ và bồi bổ thôi nhất định anh sẽ sớm bình phục, nên anh đừng có buồn rầu hay bỏ cuộc, anh nhé.
Chú không đáp trả tôi, cũng không nhìn tôi mà quay đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại trả vờ ngủ. Tôi biết chú buồn, tôi biết chú không đủ can đảm để đối diện với tôi nữa, đủ can đảm để vượt qua những vết thương chằng chịt trên cơ thể của mình, đặc biệt là bỗng dưng mất đi một chiếc chân. Nhưng chú có nghĩ tới tôi không quan trọng vấn đề đó không, chú có nghĩ tới, cho dù chú như thế nào, tôi vẫn chỉ yêu chú, thương chú khôn? Chú có nghĩ tới không hả? Chú lạnh lùng với tôi, lại bắt đầu dùng cái lý do không xứng để đẩy tôi ra xa chú, nhưng tôi không làm được.
Chú không ăn đồ tôi nấu, không chịu nói chuyện với tôi, kể từ khi tỉnh lại cho đến hôm nay đã là tháo băng rồi. Người chú nhiều sẹo do vết cháy xém để lại, đốm trắng đốm đỏ, trong mắt người khác là đáng sợ, nhưng trong mắt tôi, nó lại đẹp đến mức tôi chẳng biết dùng từ nào để diễn tả.
Nhìn chú nằm ngủ, tôi chẳng thể nào mạnh mẽ được nữa mà tiến lại ôm lấy chú, mười đầu ngón tay lướt lên vùng da non đang mọc nơi lưng trần của chú, cánh tay của chú, mếu máo nức nở.
– Phong à, anh hãy nói chuyện với em đi, anh hãy nhìn em đi, nhìn em đi mà. Em không muốn chúng ta kết cục như thế này đâu, em không muốn đâu anh ơi. Em xin anh, em xin anh đấy.
Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống da thịt của chú khiến người chú co lại, đôi mắt đang nhắm từ từ nhíu lại sau đó mở ra, miệng mấp máy đáp lại tôi sau ngần ấy thời gian lựa chọn im lặng. Chú nói rất bình thản, nhưng tôi biết, tận sâu ẩn trong nó là cỗ đau đớn hơn tôi gấp trăm vạn lần, tôi, đâu có là gì so với chú đâu.
– Ở bên tôi, ở bên một thằng người không ra người như tôi, một thằng bị đám gay kia làm nhục, một thằng với một cái chân thì tương lai em sẽ đi về đâu. Em không sợ xấu hổ với bạn bè ư, không sợ xấu hổ với người xung quanh em ư, em chấp nhận tôi sao. Em chấp nhận sao hả Ngọc?
– Em chấp nhận, em chấp nhận hết mà. Em yêu anh, em yêu anh chứ không phải chấp nhận bên anh vì mang nợ với anh. Phong ơi, anh đừng như thế với em nữa, em đau lắm, em đau không chịu được nữa rồi.
Tôi khóc vật vã ôm lấy chú, lồng ngực đau dữ dội phập phồng lên xuống. Nhưng chú không như thế, chú ra sức gỡ tay tôi ra khỏi người mình, gầm lên như con thú bị tổn thương.
– Nhưng tôi không chấp nhận, không chấp nhận để em ở bên tôi, em hiểu không hả? Em nhìn tôi bây giờ thất bại chưa, em nhìn tôi như này em bảo em yêu tôi ư. Em đừng nói dối, tôi bây giờ là một thằng tàn phế, tôi không xứng đáng để được ai yêu, huống chi là em, một người xinh đẹp như em.
– Không, không mà, không phải như vậy mà.. Phong, cho dù anh có như thế nào, em vẫn chỉ yêu anh, muốn bên anh thôi. Em chỉ muốn như thế thôi anh ơi, anh đừng đẩy em ra xa.
Tôi vẫn ra sức năn nỉ chú, nhưng mà chú chỉ đáp lại tôi có từng nấy câu rồi lại giữ thái độ im lặng một mình chịu đựng nỗi đau ngặm nhấm. Tôi thì vẫn mặc kệ những xua đuổi từ chú, vẫn kề vai sát cánh bên chú những ngày khốn đốn vật lí trị liệu trong bệnh viện không rời lấy nửa bước. Thậm chí, có những lúc tôi buồn vì chú nặng lời với tôi, chú nói tôi và gán ghép tôi với LOng, tôi buồn lắm, nhưng tôi vẫn không dám tỏ thái độ bỏ cuộc. Chú vì tôi hi sinh nhiều như thế, tôi sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà tự mình đánh mất đi tình yêu của mình cơ chứ, sao có thể cơ chứ.
Ba tháng rõng rã trong bệnh viện, chú cơ bản đã hồi phục hoàn toàn, những vết sẹo sau lưng cũng được các bác sĩ thẩm mỹ can thiệp chẳng còn ghê sợ như trước nữa. Duy chỉ có duy nhất một điều là chú không thể đi lại được mà chỉ có thể ngồi xe lăn, thành ra bản thân chú vẫn chưa thể tiếp nhận được điều đấy, và vẫn vì cái lý do ấy, chú cứ giữ khoảng cách với tôi. Chú mặc kệ tôi khuyên can như thế nào vẫn không chịu mở lời ra nói những lời nhẹ nhàng với tôi, yêu thương tôi như trước, nên tôi chỉ biết im lặng bên cạnh chú như một người điên, một người điên huyên thuyên đủ điều.
Có những lúc, tôi thủ thỉ với chú đi ra nước ngoài lắp chân giả, nhưng chú gạt đi không để ý đến, chú thân thiết với người khác, với y tá khác nhưng tuyệt nhiên với tôi thì không hé răng lấy nửa lời. Để rồi, cho đến hôm nay khi tận mắt chứng kiến chú buông lời yêu thương với một người nữ y tá khác, tôi đã chẳng còn mạnh mẽ được nữa mà chạy thật nhanh ra khỏi đó, đau đớn ngồi gục xuống hàng cây liễu rủ bóng trước bờ hồ khóc nức nở. Tôi đau lắm, tôi chẳng biết phải làm sao nữa, tôi hết lòng vì chú, nhưng đổi lại tại sao chú cứ làm tôi đau như thế này, tại sao cứ làm tôi đau đớn như thế này cơ chứ.
Tôi đâu có chê bai gì chú, tôi đâu có coi chú là gánh nặng của tôi, tôi đâu có coi chú là người phiền phức đâu. Tôi yêu chú nhiều đến mức tôi chẳng thể dùng được từ nào để nói thành lời, tôi yêu chú mười mấy năm, sao chú không nghĩ đến điều đó để một lần mở miệng nói chuyện với tôi.
Cả buồi chiều hôm ấy, tôi ngồi đó khóc lóc như kẻ điên, đến khi thành phố lên đèn mới mệt mỏi đứng dậy, lết từng bước chân khó nhọc lên phòng. Tôi đau là thế, nhưng tôi vẫn không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ. Cho dù chú không còn yêu tôi nữa, không muốn ở bên tôi tôi vẫn sẽ ở bên chú, vẫn lặng lẽ đi bên cạnh chú để chăm lo cho chú, như vậy thôi tôi cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Trở về phòng đẩy cửa vào trong, tôi lau nước mặt trên gò má xanh xao nhìn chú đang ngồi dựa người trên thành giường cười nhẹ, nói.
– Anh ăn canh gà hầm nhé, hôm nay em không về nhà nên không nấu cho anh được, nhưng quán này họ cũng làm ngon lắm đấy.
Tôi cố lấy hết bình tĩnh tiến lại về phía bàn gạt cháo ra bát, đúng lúc này chú nên tiếng gọi khiến tôi hẫng tay đánh rơi chiếc thìa xuống, một ít cháo văng lên mu bàn tay sưng đỏ, có chút rát.
– Ngọc này..
Tôi đã quá quen với những lần như thế này, bởi vì mỗi khi chú gọi tên tôi là y rằng sẽ một lần nói những chuyện ép tôi rời xa chú, nên tôi cũng không quá ngạc nhiên cho lắm, mà chỉ đau đớn dạ lên một tiếng, âm ỉ chua xót nơi cổ họng.
– Dạ, em nghe đây, anh nói đi.
Tôi đáp lại chú bằng giọng tự nhiên nhất, còn chú nét mặt ra sao, như thế nào tôi không biết được vì tôi không quay lại nên chẳng thể nào nhìn thấy. Nhưng có lẽ, khuôn mặt chú vẫn lạnh nhạt như trước kia.
– Anh xin lỗi, xin lỗi em vì tất cả.
Tôi quay người lại nhìn chú, đúng lúc chạm phải những giọt nước mắt trên má chú chảy xuống, bản thân chẳng thể nào cố tỏ ra mạnh mẽ được nữa mà lao nhanh vào lồng ngực của người đó, òa khóc thật lớn, lắc đầu. Tôi không hiểu chú xin lỗi tôi là ý gì, nhưng tôi sẽ không bỏ chú đâu, không bỏ đâu.
– Anh không có lỗi, anh chẳng có lỗi gì hết cả. Phong à, anh đừng bỏ em được không, đừng đẩy em ra xa anh nữa, đừng khiến cho em với anh đau khổ nữa, có được không anh. Em không chê anh đâu, em không coi anh phiền phức đâu, anh đừng nghĩ tiêu cực nữa.
Bao nhiêu kìm nén tôi đều nói ra hết, nói ra hết chẳng để trong lòng nữa, vừa nói vừa ôm lấy chú chặt hơn, chỉ sợ chú lại lạnh lùng đẩy tôi ra lần nữa. Nhưng không, lần này tôi đoán sai rồi, chú không có đẩy tôi ra, mà chú cũng ôm lấy tôi chặt hơn, chặt đến mức như muốn khảm sâu tôi vào trong người của mình vậy, nói.
– Ngọc, anh xin lỗi, xin lỗi vì thời gian qua đã lạnh nhạt đối xử với em như vậy. Anh chỉ nghĩ cho tương lai của em, mà không hề biết được rằng hiện tại em đau khổ và hi sinh làm nhiều việc vì anh như vậy. Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm Ngọc. Anh là thằng đàn ông tồi tệ nhất trên đời này, không những không bảo vệ được cho em mà còn làm em mang bao vết thương chồng chất trong người, anh xin lỗi.
– Không, anh đừng xin lỗi. Em không giận anh gì hết, không trách anh gì hết đâu, em chỉ cần, chỉ cần anh đừng đuổi em rời xa anh nữa mà thôi. Em chỉ cần anh bên em mà thôi.
Đúng, những điều tôi mong muốn chỉ có như vậy thôi, và tôi cũng hi vọng, anh sẽ đồng ý với tôi mọi chuyện như thế.
– Em chấp nhận một người tàn phế như anh sao. Ngọc, anh mất chân, anh sẽ không thể đi làm kiếm tiền phụ em, sẽ là gánh nặng cho em và con sau này, sẽ khiến em và con ngại ngùng, sẽ…
Tôi lắc đầu, lắc đầu ngắt lời anh không cho anh nói tiếp những lời tiêu cực đó.
– Không ngại, không là gánh nặng gì hết, không là gì hết… Anh là người chồng của em, là ba của những đứa trẻ của chúng ta, là người em muốn ở bên đến suốt cuộc đời này. Em sẽ ở bên anh, chúng ta ở bên nhau, anh nhé.
Tôi vất hết sĩ diện van xin chú, cầu xin chú ở lại. Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, cũng nhận được một cái gật đầu của người đó. Lúc ấy, tôi chẳng nhớ nổi tôi đã vui như thế nào, tôi chỉ nhớ được, chúng tôi đã ôm nhau rơi những giọt nước mắt hạnh phú sau bao nhiêu đau đớn tủi hờn, sau bao nhiêu gian truân vất vả để có thể ở bên nhau hạnh phúc.
Bốn tháng nằm viện, chú cũng được bác sĩ cho ra viện với cơ thể đã phục hổi hoàn toàn, kèm theo đó là một tờ giấy giới thiệu chúng tôi sang Anh quốc là chân giả. Thật ra mà nói, tôi cũng đã đề cập với chú rất nhiều về chuyện đó, nhưng mà chú cứ lưỡng lự không chịu nên tôi chỉ biết im lặng không dám nói đến nữa. Nhưng thật không ngờ, ngày hôm nay, lúc chúng tôi rời khỏi cổng bệnh viện, chú đã bảo tôi đưa chú đến ngân hàng để rút tiền. Và tôi thật sự không thể tin được rằng, số tiền đó, đều đứng trên tên của tôi, một số tiền lên đến hàng chục tỉ đồng.
Rút một phần ba số đó chuyển vào thẻ, chú lúc này mới quay sang tôi đưa chiếc thẻ cho tôi, rồi nói.
– Chúng ta đi Anh quốc làm vật lí trị liệu. Anh suy nghĩ kĩ rồi, chân giả cũng được, miễn là anh có thể đi lại cùng em nấu cơm, cùng em đi dạo, thì có là silicon hay sắt thì anh cũng không hề thấy khó chịu.
Những lời ấy, chẳng khác gì một cốc nước đường ngọt lịm chú rót vào tim tôi, làm tôi hạnh phúc vui sướng đến chảy nước mắt, chỉ biết gật đầu lia lịa. Chúng tôi, đi đến được như ngày hôm nay, đã phải trả giá quá nhiều rồi.
Thỏa thuận kĩ lưỡng, dưới sự giúp đỡ của Long, tôi với chú rời khỏi thành phố gắn bó bao đau thương ấy sang Anh vào ngày thứ 4 kế tiếp. Lúc chuẩn bị cùng anh vào soát vé, tôi không quên ngước lên nhìn Long, ôm anh ấy một cái ôm thật chặt cũng như cảm ơn, chẳng biết nói điều gì ngoài mấy từ đã nhắc đi nhắc lại vô số lần.
– Long, cảm ơn anh, bọn em cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn anh rất nhiều.
Long xoa đầu tôi, cười nhẹ nhìn tôi và chú, lắc đầu và nói.
– Con nhóc này, anh đã nói là không cần phải cảm ơn rồi mà, sao cứ nhắc đi nhắc lại nhiều thế. Hai người sang bên đấy làm vật lí trị liệu cũng đừng quên người bạn là tôi nhé, nhớ phải liên lạc đấy, biết chưa hả. Tôi còn phải thấy hai người hạnh phúc bên nhau, sinh con đàn cháu đống lúc ấy mọi gánh nắng mới có thể trút xuống được.
Long cốc đầu tôi mắng mỏ. Thật ra tôi muốn cảm ơn anh vì việc anh đến tìm chú nói ra hết mọi chuyện, tìm chú khuyên chú thay đổi để chấp nhận bên tôi. Nhưng mà thấy anh ấy không có ý muốn nói chuyện đến vấn đề đấy, nên tôi cũng không hề nhắc lại nữa, đành gật đầu phụ họa đáp theo.
– Được, em hứa em sẽ liên lạc về mà. Em đi anh nhé, tạm biệt.
Tôi vẫy tay lên chào Long, xoay người đẩy chú đi về phía sảnh soát vé, không dám quay đầu lại vì tôi biết, Long vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của tôi. Kiếp này, là tôi nợ người đàn ông đó một ân tình, kiếp sau, kiếp sau nếu còn gặp lại, tôi nhất định sẽ trả lại hết, nhất định sẽ trả lại.
Chớp mắt để nước mắt lăn xuống, tôi đẩy chú lên máy bay, giúp chú ổn định chỗ ngồi xong xuôi mới nhẹ nhàng đặt lên môi chú một nụ hôn phớt nhẹ, hai tay vòng ôm lấy eo người đàn ông ấy, mỉm cười hạnh phúc thủ thỉ.
– Phong, em yêu anh… Cảm ơn vì anh vẫn còn ở bên em, cảm ơn anh vì đã yêu em.
—- HOÀN CHÍNH VĂN —–

Đoản ngắn/ Nội tâm của nhân vật Phong.
Tôi với em đáp máy bay xuống thành phố sầm uất London nhộn nhịp sau mười bảy giờ ngồi máy bay, không khí ở nơi này so với đất nước của chúng tôi khác nhau rõ rệt một trời một vực. Nước tôi là nắng gắt đến chảy mỡ, thì ở trời Tây này lại hiu hiu gió nhẹ, dường như trời đang bắt đầu vào mùa thu, thật thoải mái và dễ chịu. Nhìn những cửa hàng nhộn nhịp với nhiều thứ vui vẻ, tôi đã ước giá như tôi có thể đi lại được như bao người khác, tôi nhất định sẽ dắt em đi chơi hết những con phố nổi tiếng này, chỉ tiếc là, tôi không thể làm được người ấy.
Chúng tôi thuê nhà trọ nghỉ ngơi một đêm, sang đến ngày hôm sau mới tới bệnh viện Great gặp bác sĩ chủ trì để cùng họ nói chuyện về việc vật lí trị liệu lắp chân giả. Bệnh viện này là một trong những bệnh viện lớn của thế giới, nên chúng tôi cũng không gặp khó khăn gì nhiều trong những lúc làm thủ tục để đăng kí.
Một tháng ròng rã ở bên đó, tôi được các bác sĩ theo dõi và đưa ra phác đồ chuẩn nhất, cuối cùng họ đi đến kết luận là dùng chân giả cho tôi, vì thật sự cũng đâu có chân nào để cấy ghép cho tôi đâu. Chân giả thì không phải trải qua quá trình phẫu thuật nào nhưng tôi cũng đã rất khó khăn mỗi khi dùng nó tập để đi vì mỗi lần như thế, nơi phía đùi tôi lại rất đau vì sức nặng dồn lên. Nhiều lúc, tôi đau đến tái mét mặt mày, nhưng Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cùng tôi vượt qua những giây phút khó khăn ấy chẳng lấy một lời oán trách, điều đó bỗng chốc khiến cho tôi càng có thêm nhiều động lực hơn, ngày đêm mặc kệ cho cơn đau hành hạ vẫn tiếp tục cố gắng.
Và rồi, mọi thứ bỏ ra ấy của chúng tôi cũng được đền đáp lại, sau một thời gian tập khá dài, tôi cũng đã tự mình đi lại được bằng chiếc chân giả được thiết kế riêng cho mình. Không còn đau đớn mỗi khi bước đi, không còn tập tễnh bám vịn vào em những lúc đi lại, tôi nhớ bản thân tôi khi ấy đã sung sướng đến phát khóc, ôm lấy em vào lòng thút thít nghèn nghẹn chẳng khác gì một đứa trẻ trong khi bản thân đã gần 40 tuổi đầu.
– Ngọc à, cảm ơn em vẫn luôn bên cạnh anh.
Tôi ít khi nói những từ sến sẩm từ khi mọi chuyện tệ ấy ập xuống, nên thành ra mỗi khi nói với em bản thân lại thấy ngượng ngùng. Tôi sợ em chê cười tôi, nhưng không, em không những chê cười tôi, mà còn đáp lại tôi với nụ cười thật đẹp. Em nói.
– Em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm, Chồng ạ.
Mỗi lần nói với nhau những lời nói ấy, tôi với em lại bùng cháy cùng với nhau, bùng cháy trong hơi thở gấp gáp. Tôi không còn chủ động được trong những chuyện chăn gối, không còn làm em đê mê sung sướng, mọi chuyện tôi đã từng làm chủ bây giờ lại chuyển thành bị động. Em dân dắt tôi, em làm mọi việc vì tôi, thậm chí em nhiệt tình với tôi chỉ vì em không muốn tôi buồn, không muốn tôi suy nghĩ bản thân là kẻ thất bại.
Nhiều lúc, tôi nhớ lại chuyện cũ xảy ra giữ tôi với em, nhớ đến những đau đớn em phải chịu, nhớ đến tôi làm em buồn, tôi đã chẳng kiềm chế được mình mà khóc. Tôi khóc cho cuộc tình của tôi với em nhiều gian truân vất vả, khóc vì em – người con gái mỏng manh yếu ớt của tôi vì tôi mà cố gồng người vượt qua bao bão tố bập bùng gió lớn. Tôi gây cho em nhiều đau khổ như thế, tôi muốn rời xa em để em có thể tìm cho mình một hạnh phúc khác, nhưng em lại không muốn. Vậy thì tôi chỉ còn cách dùng hết quãng đời còn lại để có thể ở bên em, cùng em đi hết con đường về sau dù nó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Nửa năm theo làm trị liệu vật lí, tôi với em cũng quyết định không có trở về nước mà ở lại Anh quốc, cùng nhau xây dựng tổ ấm của mình ở nơi này. Chúng tôi dồn hết số tiền mình có mua một trang trại nhỏ ở phí ngoại thành xa xôi, trồng rau, trồng nho, nuôi gà, nuôi bò sữa là nghề chính, còn nghề phụ thì tôi với em sẽ nhận làm bản thiết kế thuê cho những công ty nào cần. Chúng tôi chấp nhận rời khỏi cái nơi mình sinh ra để lập nghiệp ở một đất nước khác chẳng có những người quen, cũng chẳng có những đau đớn rình rập, mà chỉ có cả hai cùng với trái tim đập trong lồng ngực mạnh mẽ từng hồi.
Cứ thế, vài năm trôi đi như chớp mắt, tôi với em mùa nho thu hoạch nho, mùa lê thu hoạch lê, mùa lấy sữa bò thì thu hoạch thu sữa bò. Đặc biệt hơn cả, chúng tôi cũng sắp đến mùa “ thu hoạch “ kết tinh tình yêu của mình, đó là hai bé trai đã được gần chín tháng lớn lên từng ngày, mạnh khỏe ở trong bụng của em.
Nhắc đến chuyện đó, tôi lại nhớ đến khoảng thời gian trước đấy, em bỗng dưng trở nên khó tính hơn, ăn uống cũng kĩ hơn vì ăn gì nôn đó. Tôi đã sốt sắng sốt ruột đưa em đi khám, trong lòng thấp thỏm chỉ sợ em bị bệnh, cho đến khi tận tay cầm lấy tờ giấy kết luận em mang thai song sinh từ vị bác sĩ trưởng, tôi đã không thể kiềm chế được mình mà bật khóc. Và rồi tôi đã sung sướng dồn hết sức bế em trên tay xoay vòng ngay tại sảnh bệnh viện, hét lớn với tất cả :” Tôi làm cha rồi, tôi cuối cùng cũng đã được làm cha rồi “
*** ***** *****
Mùa đông, khi những hạt tuyết ngoài kia phủ đầy khắp nẻo, người người ở nhà quây quần bên nhau bên lò sưởi ấm cúng đón giáng sinh an lành, thì em của tôi lại vật vã với cơn đau chuyển dạ, người mềm oặt như tàu lá. Nhìn những người khác được chồng đỡ lấy an ủi, được chồng bế lên đùi để xoa bụng, rồi lại nhìn sang em đang khổ sở bám lấy khung cửa không chịu đi ra ngoài, lúc ấy, tôi thấy bản thân mình thật sự vô dụng lắm. Em không ra để tôi có thể giúp em xoa bớt cơn đau, em không muốn tôi trong mắt mọi người trở nên vô dụng vì tôi chẳng thể bế được em như bao ông chồng khác này. Em hi sinh vì tôi nhiều quá, càng làm cho tôi thấy bản thân của mình tệ hơn.
Rồi em vào phòng sinh, tôi chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi trong thấp thỏm lo âu. Tôi không quên em của tôi sức khỏe yếu ớt, em của tôi không được khỏe mạnh như bao người, nên tôi càng lo lắng gấp bội. Đến tận cả khi bác sĩ đẩy ra hai đứa trẻ đưa cho tôi, tôi đã không nhìn chúng mà vội vàng hỏi họ em có sao không, nghe được câu trả lời họ nói em không sao tôi mới yên lòng nhìn hai thiên thần bé bỏng của mình.
Chìm trong những suy nghĩ mông lung, tôi chợt tỉnh bởi khóe mi ẩm ướt, lúc này bản thân mới nhận ra mình đã thần thờ quá lâu, nơi cuối chân trời cũng đã bừng sáng những ánh hừng đông đỏ rực. Khẽ quay người sang nhìn em và con vẫn đang ngủ say giấc trên một chiếc giường bên cạnh mình, tôi khẽ mỉm cười nhếch nhẹ khóe môi, thật nhẹ đặt xuống ba người quan trọng nhất cuộc đời tôi mỗi người một cái hôn thật nhẹ, thì thầm.
– Ba yêu các con, anh yêu em – vợ của anh. Cảm ơn mọi người đã đến bên anh.
— THE END —

Lời cuối truyện
Trước tiên, em xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các chị vì mọi người đã ủng hộ em xuyên suốt bộ truyện này cũng như những bộ truyện em đã từng viết, đồng cảm với em vì lý do em bận nên mới ra truyện chậm trễ, vào nhóm để em có thể kiếm thêm được từng đồng để có thể trang trải được cuộc sống bề bộn hằng ngày của mình. Thật sự mà nói em biết ơn mọi người rất nhiều, rất rất nhiều ạ. Ai ghét, ai quý, đến giây phút này mọi người cũng bỏ qua cho em đi nhé, vì đây là lần cuối cùng em nói chuyện với các chị rồi. Em không hứa khi nào em quay lại, không hứa còn theo đuổi đam mê nữa hay không, có lẽ là không đâu nên mọi người đừng chờ em nhé.
Thôi, em nói xong rồi ạ, lời cuối cùng, em xin chúc các chị vạn sự như ý, công việc luôn thuận lợi và cuộc sống luôn tràn ngập những tiếng cười hạnh phúc các chị nhé. Thân ái tất cả…. Em sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian được gắn bó và nói chuyện với người đâu ạ, hi vọng các chị cũng giống như em nhé, nhớ đến em – một cô bé đã từng viết truyện “ Ngược ” tơi tả.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN