Ảnh hậu là mẹ con trai tôi - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Ảnh hậu là mẹ con trai tôi


Chương 4


Về đến khách sạn, cô uể oải mở cửa rồi mời khách vào nhà.

Lạc Lệ Tư và hai người còn lại cũng rất tự nhiên đặt mông xuống ghế sô pha, thậm chí còn thích thú nhìn xung quanh.

“Phòng này cũng tạm đấy.” Lạc Bạc Chiến.

“Vâng…”

Trần Ninh Hi kêu khổ trong lòng. Cái phòng nhỏ này thì làm sao so với chỗ ở đồ sộ của các người được? Nhìn cái gì chứ?

“Ừm… tôi đi nấu đồ, các vị cứ tự nhiên nhé.” Cô lủi thủi xốc đồ lên.

Lạc Lệ Tư thấy cô gái nhỏ đang gồng mình cầm hai túi đồ nặng thì không kiềm lòng được mà chạy tới cầm hộ cô:”Đúng lúc tôi cũng chẳng có việc gì làm, để tôi giúp cô.”

“A, vâng, cảm ơn anh.” Ninh Hi bối rối nhìn người đàn ông trước mặt, cúi đầu liếm môi để che đi sự ngượng ngùng.

Lạc Bạc Chiến cùng Tiểu Hoa ở phòng khách rất hứng thú nhô đầu lên quan sát, cả hai quay sang đập tay nhau giống như vừa hoàn thành một phi vụ.

Mặt trời đỏ đã lặn xuống từ lúc nào để lại bầu trời hoàng hôn với gam màu ấm nóng. Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió rít cùng tiếng nước róc rách đang chảy ra từ phòng tắm.

Lạc Bạc Chiến lười nhác ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài khỏe khoắn gác lên mặt bàn, rất bá đạo ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đôi mắt lục thâm trầm không giống Lạc Bạc Chiến luôn tỏ ra sợ hãi trước anh trai mình, gương mặt sắc nét không kém cạnh Lạc Lệ Tư nổi bật dưới ánh nắng hồng, giống như một bức tranh không tô vẽ khiến người khác chỉ biết nín thở ngắm nhìn.

“Lúc nãy chắc uống hơi nhiều nước, khá là buồn vệ sinh…” Anh duỗi người đứng dậy.

Đi qua gian bếp chật chội, anh thấy bóng dáng của hai con người đang rất vui vẻ làm việc, đôi môi mỏng cũng mỉm cười.

Anh trai mình 30 năm chưa một lần động nữ sắc, từ nhỏ đã cô đơn gánh vác sự nghiệp của gia tộc. Nếu hôm nay ông trời đã an bài một tiểu hồ ly đến bên anh thì cũng tốt, Lạc Bạc Chiến sẽ không phải lo lắng cho tương lai sau này của Lạc gia…

Một Lạc gia không có Lạc phu nhân mà là Lạc nam nhân…

Đứng trước cánh cửa nhà tắm, anh có chút ngạc nhiên khi nghe tiếng nước đang không ngừng chảy ở bên trong. Ngẫm đi nghĩ lại thì trong nhà chỉ có bốn người, hai người trong bếp, một đứa trẻ thì đang ngủ ở sô pha, người còn lại là anh, bên trong có thể là ai?

Nhưng bản thân đang buồn vệ sinh nên cũng không quản nhiều, hồn nhiên kéo cánh cửa sang một bên.

“A…” Có hai đôi mắt chạm vào nhau.

Người con gái trước mặt đang đứng dưới vòi hoa sen, thân hình quyến rũ thấp thoáng sau những lớp hơi mờ, mái tóc đen dài dính lấy người làm nổi bật làn da sứ trắng nõn, gương mặt xinh đẹp được bao bọc bởi những dòng nước chảy khiến người đối diện ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt V line chuẩn mực kia.

Giống như một đóa quỳnh hoa đang tắm dưới cơn mưa rào…

“Cái đệt! Trần Ninh Hi!” Kha Nguyệt tức giận hét lên.

Trần Ninh Hi đang nấu nướng lập tức giật mình, xoay người chạy ra xem có chuyện gì.

Lạc Bạc Chiến hoảng hốt nhảy vào nhà tắm đóng cửa lại, chạy tới kéo cô lại bịt miệng. Anh tốt xấu gì cũng là nhân vật có máu mặt, nếu chuyện này để truyền ra ngoài sợ sẽ không hay. Nói như vậy không phải là anh đem Trần Ninh Hi đi so với đám người thị phi bên ngoài, nhưng anh chính là mắc bệnh sĩ diện, ngoài hạ mình trước anh hai, anh không muốn mình bị mất mặt với bất kì ai.

“Suỵt! Tôi xin cô đó, đừng nói, cô mà nói coi như là tôi chết!” Lạc Bạc Chiến đưa tay yểm lên miệng ra hiệu.

Kha Nguyệt hình như nghe không hiểu anh nói gì, chỉ thấy đôi mắt sắc sảo kia nhếch lên đầy gian xảo.

“Tiểu thố, à, Kha Nguyệt? Cậu về rồi à? Lúc nào đó?” Trần Ninh Hi bên ngoài nói vọng vào.

Lạc Bạc Chiến nhìn cô bằng ánh mắt cầu cứu, thấy cô gái đó khẽ gật đầu thì mới an tâm buông cô ra.

“TRẦN NINH HI! CON MẸ NHÀ CẬU! DÁM DẪN NGƯỜI LẠ VỀ NHÀ?! CÒN ĐỂ HẮN… ưm…” Kha Nguyệt đang la lối thì lập tức bị bịt miệng lại.

“Kha Nguyệt, có chuyện gì? Kha Nguyệt? Cậu không sao chứ?” Ninh Hi đập cửa.

Kha Nguyệt tức giận nâng chân đá vào hạ bộ của anh rồi uyển chuyển xoay người bẻ tay anh ra đằng sau, nắm gáy anh dí xuống thành của bồn tắm.

“Á!”

“Cho ngươi chết!”

“Nữ hiệp tha mạng!”

“…” Một tràng tiếng động phát ra từ nhà tắm.

Sau một hồi làm loạn thì năm người đã tập hợp đông đủ trên bàn ăn.

Lạc Bạc Chiến ngồi cạnh anh mình với hai bên miệng sưng vù, không thể ăn được mà chỉ ngậm ngùi cầm khăn đá chà mặt, căm phẫn nhìn nữ hán tử đang ngồi trước mặt.

Nhận thấy sự ngượng ngùng đang lan tỏa trong không gian, Trần Ninh Hi nhìn qua Lạc Lệ Tư cầu cứu nhưng chỉ thấy hắn an tĩnh gắp đồ ăn cho Tiểu Hoa, dường như không quan tâm đến người anh em đang bị bầm dập.

Trần Ninh Hi đại khái cũng hiểu được cảm giác của vị trước mặt. Kha Nguyệt là con trưởng của gia tộc Cao Nhĩ nên từ nhỏ đã được gửi vào quân đội để rèn luyện, gia nhập đội ngũ đặc công 113, năm mười tám mới trở về nhà để học đại học.

Ngày cô gặp Kha Nguyệt trong trạng thái say xỉn, bản thân cũng lĩnh hội được không ít…

“Ừm… Kha Nguyệt về khi nào vậy?” Cô cười cười quay sang hỏi.

“Về trước đó. Tôi nghe thấy tiếng người lạ còn tưởng bạn cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu không có người bạn nào thấp kém đến như vậy.” Kha Nguyệt khoanh tay trước ngực, đôi ngươi màu hồng ngọc giống như viên đạn.

“Cô!” Lạc Bạc Chiến muốn phản bác nhưng vừa động thì miệng liền đau nên cúi đầu chà mặt, không nói gì nữa nhưng lòng lại không ngừng oán cô ra tay không chút nhân tính.

Anh đi kiếm tiền một phần cũng nhờ gương mặt sáng giá này đó!

Kha Nguyệt chẳng những không cảm thấy tội lỗi mà ngược lại, rất thoải mái khi nhìn anh đau đớn. Đôi môi trái tim nhếch lên rất duyên dáng, cúi người gắp đồ ăn, điệu bộ như châm chọc người đối diện.

Ai bảo anh xông vào lúc cô đang tắm?

Ai bảo anh nhìn thấy những thứ không nên thấy?

“Lần trước cô cứu Tiểu Hoa, cảm ơn cô.” Lạc Lệ Tư cầm lon bia lên đưa đến trước mặt.

“Không phải khách sáo, tôi sau đó cũng được anh cứu, cảm ơn anh.” Trần Ninh Hi nhẹ nhàng gõ vào lon của anh, trên môi nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Nhìn người con gái đang uống bia, Lạc Lệ Tư lại ngây ngốc không hề phát hiện bản thân mình đang chìm đắm trong khoảnh khắc đó.

Tiểu Hoa bên cạnh ba cũng muốn cụng ly với cô, cậu cố gắng nhướn người giơ cao ly sữa.

“Haha, đây.” Cô mím môi cười.

Tiểu Hoa dường như rất nghiêm túc, bày ra một điệu giống như ba của mình, gương mặt bầu bĩnh trở nên nghiêm nghị dốc ngược ly sữa uống cạn.

Ninh Hi nhìn bộ dạng mèo con của cậu nhóc không kiềm nổi mà bật cười, đưa tay lau vệt sữa thơm còn vương nơi khóe miệng chúm chím.

Lạc Lệ Tư không tỏ ra bài xích khi cô chạm vào cậu ngược lại còn rất âu yếm nhìn cả hai, đáy mắt bạc bớt đi mấy phần thâm trầm.

Kha Nguyệt và Lạc Bạc Chiến tất nhiên sẽ không ngu đến nỗi không ngửi được mùi cẩu lương đang bộc phát trong không khí, rất đồng đều mà chẹp miệng.

Bất quá, ba người bọn họ rất giống một gia đình.

Bất quá, hai người còn lại là bóng đèn…

“E hèm.” Lạc Bạc Chiến không an phận hắng giọng, mỉm cười nhìn qua Trần Ninh Hi:”Cô Trần, cô không có ý định chuyển ra nhà riêng à?”

Vừa dứt lời, anh nhí nhảnh đánh mắt sang Lạc Lệ Tư với một nụ cười sáng bóng và giơ ngón cái lên tựa như muốn nói:”Anh à, em trai giúp anh.”

“Tôi… trước mắt chưa tìm được.” Nhắc tới chuyện này thì cô liền ủ rũ.

Từ ngày trở về cô đã định tìm một căn nhà để thuê. Nhưng những căn đẹp mà giá rẻ sớm đã bị người khác chiếm trước, những căn còn lại chẳng có cái nào vừa ý. Cô thì không sao nhưng Kha Nguyệt ít nhiều cũng là thiên kim đại tiểu thư, để cô ấy sống trong những chỗ chật hẹp và tối tăm như vậy thì không công bằng với cô ấy cho lắm.

Lạc Bạc Chiến không tỏ ra bất ngờ khi nghe cô trả lời mà lại xem đó là điều dĩ nhiên, giống như mọi thứ đã theo đúng kế hoạch. Anh chống tay xuống bàn, đôi mắt lục sắc bén chậm rãi mở ra, trông rất quyến rũ.

“Thế thì, cô nghĩ như thế nào về việc ở nhà của chúng tôi?” Giọng nói vốn dễ nghe của anh thấp hơn, như đang dụ dỗ một con mồi.

“Hả…” Ninh Hi kinh ngạc nhìn qua Lạc Lệ Tư.

Tưởng chừng hắn sẽ kịch liệt phản đối với một nét mặt cực kỳ khó coi nhưng Lạc Lệ Tư chỉ chăm chú thổi đồ ăn cho Tiểu Hoa rồi bỏ vào miệng nó, gương mặt hoàn mỹ lộ ra vẻ lãnh đạm.

What? Đại boss bị trúng tà sao? Đây, đây không phải là đem nhà anh đi rao sao? Sao anh lại bình tĩnh như vậy?!

“Xin lỗi, bảo bối nhà tôi không dễ dãi đâu, nhất là với loại người như anh. Thế kỉ bao nhiêu rồi mà còn trò tán gái cũ rích đó?” Kha Nguyệt chen ngang với một giọng điệu đanh đá.

Bức tranh ma mị mang tên Lạc Bạc Chiến phút chốc bị cô vô tình xé đi, anh bất mãn đá mắt sang cô nhưng rất nhanh chóng khôi phục một nụ cười tự tin mà nói:”Tất nhiên sẽ không ở không rồi. Tiểu thái tử bị bệnh về tâm lý, không ai có thể lại gần ngoại trừ anh trai tôi, hàng ngày đều có bác sĩ tâm lý đến khám. Vừa hay cô Trần lại tiếp xúc được với nó, tính tình của tiểu thái tử cũng trở nên tốt hơn. Cho nên, tôi muốn cô ở cùng để chữa trị cho nó, cũng như cho cô một chỗ ở.”

Trần Ninh Hi nghe xong thì liền mủi lòng, đôi mắt mèo chớp chớp lộ ra vẻ trong sáng.

Nhìn đứa trẻ đáng yêu đang nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hi vọng, cô không nỡ từ chối.

Nhìn sang người đàn ông yên tĩnh đang ngồi đó, dù không biểu hiện nhưng ôm lấy hắn là một sự cô đơn vô hình, cô liền nhớ tới lời mà hắn nói lúc ở siêu thị.

“Mẹ của Tiểu Hoa đã bỏ đi từ lúc nó mới được sinh ra.” Giọng nói lạnh lẽo vẫn đều đều, ánh mắt lại lạnh lẽo, trông rất cô đơn.

Bây giờ cô còn biết Tiểu Hoa bị mắc bệnh tâm lý, làm sao mà từ chối…

“Hi…” Nhìn thấy sự buồn bã thấp thoáng trong đôi mắt trong sáng của cô, Kha Nguyệt cũng lo lắng không kém.

Cứ mỗi lần nhắc đến việc gia đình và con cái, sự mạnh mẽ của Ninh Hi liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

“Ha.” Lạc Lệ Tư cúi đầu, cánh môi bạc khẽ nhếch, vụng về đưa tay xoa mái tóc mềm của đứa nhỏ:”Cô Trần không cần phải để ý lời em tôi, nó chỉ thuận miệng trêu đùa mà thôi.”

“Cái…” Lạc Bạc Chiến bên cạnh lập tức xù lông, mặt ai oán giống như kẻ vừa làm ơn nhưng thứ nhận lại là sự phũ phàng.

Nhưng khi bắt được ánh mắt giết người của hắn, anh chỉ biết tủi thân ngồi im. Trong thâm tâm đang trốn ở một góc dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn.

Hức, ai bảo anh lo chuyện bao đồng?

“Là vậy sao…” Ninh Hi đưa mắt nhìn Tiểu Hoa xụ mặt xuống, giọng nói mang theo ba phần buồn bã.

“Bệnh tâm lý này cũng không đáng sợ lắm. Chỉ là điên lên thì có thể dùng rô bốt giết người…”

What the hell?

Sự buồn bã bên trong Trần Ninh Hi lập tức bị thay thế bằng một thứ cảm xúc mang tên “Shock”.

Đứa trẻ này nhìn đáng yêu như vậy… sao mà…

“Này, tôi có thể giúp được gì không…” Hắn thành công rồi.

Nhìn người con gái đang ngoan ngoãn ngầm đồng ý, Lạc Bạc Chiến liền hiểu ra anh mình đang chơi trò giương đông kích tây. Trong lòng tự phỉ mình ngu ngốc, không nhận ra người anh 30 năm chưa một lần động nữ sắc này không phải là khúc gỗ mà là một cao thủ chưa có dịp thể hiện.

“Woa!” Tiểu Hoa vui vẻ bay lên người cô, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ và dụi đầu lên lồng ngực mềm mại tỏ vẻ rất hạnh phúc.

Lạc Lệ Tư vẫn ung dung ngồi đó, nét mặt lãnh đạm không hề bất an khi dụ dỗ một cô gái, đưa tay dốc đều những lon bia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN