Ảnh hậu là mẹ con trai tôi - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Ảnh hậu là mẹ con trai tôi


Chương 3


Một tuần lặng lẽ trôi qua.

Tại khách sạn Louis, tầng 5, phòng 6.

Trong căn phòng đơn giản ngập tràn ánh nắng mai, Trần Ninh Hi nằm dài trên chiếc ghế sô pha đắp mặt nạ, đôi chân dài thon gọn gác bừa lên tay ghế, mắt dán chặt vào màn hình ti vi.

“Hôm nay là tin tức về công ty giải trí Thiên Diệu…”

Thiên Diệu? Đây không phải công ty chủ của bộ phim lần này cô tham gia sao?

Trần Ninh Hi hí hửng vểnh cái tai mèo, mảnh lưng dài bật dậy chăm chú nghe những thông tin tiếp theo.

“… Thiên Diệu đang đầu tư mạnh vào một bộ phim mang tên Nguyệt Lan Truyện. Họ đã lựa chọn một đội ngũ diễn viên hoàn chỉnh. Đặc biệt, nữ chính lần này chính là Trần Uyển Nhi, nữ diễn viên xinh đẹp tài năng của chúng ta!” Phóng viên vui vẻ tung hô.

Trần Ninh Hi xám mặt ném cái mặt nạ xuống bàn, hoàn toàn khác với Trần Ninh Hi của một giây trước khi nghe đến tên diễn viên chính lần này.

Trần Uyển Nhi, cái tên này cô ngàn vạn lần không muốn nhắc đến.

Cô ta là thiên kim nhị tiểu thư đường đường chính chính của Lâm gia, là kẻ vừa chào đời đã mặc áo gấm.

Trần Uyển Nhi là tiểu khả ái, mặt trời nhỏ của mọi người. Ngoại hình xinh xắn, tính cách hòa đồng, luôn là trung điểm chú ý. Một con người tốt đẹp như vậy, tại sao cô lại hận?

Ghen tị ư?

Có chết cũng không!

Vì cô ta là một con quỷ… một con quỷ bệnh hoạn…

Dù bản thân là con cháu không được công nhận của nhà họ Trần nhưng cô cũng chẳng có tham vọng bước lên đài vinh quang. Trần Ninh Hi từ nhỏ đã vui vẻ sống bên mẹ, nhà có, đồ có, miếng ăn cũng có, tại sao phải ghen tị?

Cô chính là muốn một cuộc sống yên bình như vậy, nhưng chính cô ta là kẻ phải ép cô đến bước này. Người cô yêu nhất, cô ta cướp. Thứ cô thích nhất, cô ta cũng đoạt. Dường như những thứ mà cô ta có vốn dĩ là của cô.

“Trần Ninh Hi, cô cảm thấy như thế nào?”

“Có sợ không? Buồn không? Bất lực không?”

“Vì sao tôi lại làm như vậy? Hừm… vì tôi “thích” cô! Tôi thích mọi thứ của cô, chúng đều phải là của tôi!”

Âm điệu điên loạn cùng tiếng cười khanh khách của cô gái thấp thoáng trong đầu cô. Trần Ninh Hi hoảng sợ ôm lấy đầu, đôi tay đẹp nắm chặt lấy mái tóc như muốn kéo thứ đó ra khỏi tâm trí.

“Câm mồm! Câm mồm! Câm mồm!” Cô hét lên.

Kha Nguyệt đang đứng ở bên ngoài cánh cửa hòng tiến vào lập tức giật mình, cô vội vã chạy vào thì bắt gặp cảnh tượng người con gái xinh đẹp đang ngồi dưới sàn nhà, lắc đầu liên tục.

“Hi, không sao, không sao, chẳng có ai cả!” Kha Nguyệt xót xa vỗ tấm lưng không ngừng run rẩy của cô, dường như cổ họng bị nghẹn lại.

Năm năm là khoảng thời gian dài, đủ để cô hiểu một cô gái nhỏ nhắn như Trần Ninh Hi. Mặc cho xã hội ngoài kia có xấu xa, nhem nhuốc thế nào, cô vẫn trong sạch và thuần khiết như giọt sương sớm.

Song, Ninh Hi lại tựa như một kỳ quan mà cô mãi chẳng thể khám phá được hết. Bề ngoài thì lộng lẫy và kiêu sa, bên trong đầy ắp bóng tối, giống như cái cách mà một công trình đồ sộ được xây nên, có bao nhiêu tia sáng chiếu tới nơi tăm tối ấy?

Sống với nhau lâu như vậy Ninh Hi vẫn không một lời nói về quá khứ của mình, chỉ đơn giản kể về những kỷ niệm đẹp cùng sống với mẹ và quê hương. Kha Nguyệt biết cô vẫn còn sợ hãi, cô không dám chạm vào nó như sợ rằng thứ mình mở ra chính là chiếc hộp Pandora đầy tai ương.

Nhưng không sao, chỉ cần có thời gian, rồi cô sẽ mở lòng…

“Hoa Hoa, đừng thách thức giới hạn của ba.”

Đối diện với khí thế áp đảo kinh người đó, Tiểu Hoa vẫn ngoan cố nằm lì trên giường, không thèm liếc hắn một cái.

Lạc Lệ Tư dựa vào tường khẽ thở dài, đưa tay day huyệt thái dương.

Từ nhỏ hắn luôn tiên phong trong việc con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ tỏ ra bướng bỉnh dù chỉ một lần. Vậy mà Tiểu Hoa sinh ra lại cứng đầu đến lợi hại, ngoại trừ trí thông minh xuất chúng và gương mặt y đúc hắn, tất cả tật xấu đều không biết từ đâu ra.

“Hoa Hoa, con không thể người lớn lên một chút sao? Bao nhiêu tuổi rồi còn làm trò này? Con nghĩ làm trò này sẽ khiến ba làm theo ý con sao? Con nhầm rồi!” Cũng chỉ với con trai Lạc Lệ Tư mới nói nhiều.

“…” Bánh bao nhỏ vẫn không thèm để ý.

“Được, con chơi trò giả chết đúng không?” Lạc Lệ Tư có vẻ tức giận, đôi mày kiếm nhíu lại.

Tiểu Hoa trên giường coi như có xúc giác, có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm đi. Nhưng có sợ như thế nào thì bản thân cũng phải tự trấn an, vì gặp được tỷ tỷ!

Hắn xoay người đóng cửa lại một cái thật mạnh, đưa tay vào túi móc máy ra bấm số rồi áp một bên tai.

“Alo?” Đầu bên kia.

“Tra số điện thoại và địa chỉ nhà cô gái lúc đó.” Hắn nói, thanh âm thật lạnh.

“Ồ? Lạc đại nhân có hứng thú?” Người bên kia bày ra một điệu ngạc nhiên mang theo sự bỡn cợt.

“Nếu cảm thấy mình sống đủ lâu rồi thì hỏi tiếp đi.”

“Không, không! Em mới có 25 cái thanh xuân! Chưa đủ, chưa đủ!” Lạc Bạc Chiến trối chết đáp lại:”Em sẽ tra! Bảo đảm với anh một giờ sau sẽ có!”

“30 phút.”

“Khoan…”

Lạc Bạc Chiến bên này định phản bác nhưng những tiếng “tút tút” đã lập tức chặn anh lại.

Luyến tiếc tạm biệt các mỹ nữ, anh đau đớn chạy về công ty.

Nhận được thông báo từ phía đoàn làm phim, Trần Ninh Hi cùng Kha Nguyệt vội vã chạy tới.

Đứng trước tòa nhà cao lớn và đồ sộ, trái tim của cô giống như sắp nổ tung. Thiên Diệu là công ty giải trí có quy mô toàn cầu, đã không biết bao nhiêu nghệ sĩ nổi tiếng bước ra từ công ty này, ngay cả những vị Ảnh hậu, Ảnh vương xuất sắc cũng do một tay Thiên Diệu đào tạo.

“Tiểu thố, tim tớ sắp nhảy ra ngoài rồi, làm sao đây?” Ninh Hi hưng phấn đến mức gọi cả biệt danh của Kha Nguyệt.

“Tôi sẽ giết chết cậu nếu dám gọi như vậy.” Kha Nguyệt giơ tay thành đấm, thở một hơi rồi quay sang xoa mái tóc vàng mượt mà:”Đừng lo, tôi tin cậu. Vã lại, bà đây đã đăng ký chức quản lý nghệ sĩ của công ty, nếu cô dám thất bại thì xác định đi!”

“Ừm!”

Quyết tâm cười, Ninh Hi xoay người vẫy tay tạm biệt cô bạn rồi chạy vào.

“Ô? Em là Trần Ninh Hi lần trước thử vai Ni Pháp Đóa Lạc đúng không?” Người phụ nữ kéo cô lại, vui vẻ chào đón.

Trần Ninh Hi nhìn thì mới nhận ra đây là biên đạo Kim ngày đó, một nụ cười xinh nở ra trên đôi môi mỏng. Cô lễ phép cúi đầu chào.

“Không phải khách sáo.” Bà hài lòng nói, lấy xấp giấy trong tay đưa cho cô:”Đây là kịch bản, em xem qua rồi ngày mai đến bấm máy nhé. Cô đáng giá cao tài năng của em, cô gái trẻ.”

“Dạ!” Cô hớn hở cầm lấy:”Em cảm ơn cô!”

“Thật là… em hiền lành như vậy, nếu sau này bước vào nghề thì phải làm sao? Mọi người không phải ai cũng tốt đẹp…” Biên đạo Kim lo lắng nhìn người trước mặt. Cô gái này thuần khiết như hồn sen…

“Dạ, cảm ơn cô đã quan tâm, em sẽ không sao đâu.”

Em sẽ không sao đâu. Vì em trở về nơi này ngoài việc thực hiện ước mơ, em còn muốn trả thù.

Gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười, người ngoài nhìn vào liền cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp. Nhưng nếu chịu để ý thì sẽ thấy một tia lạnh lẽo đang thấp thoáng nơi đáy mắt, chỉ là, nó bị giấu quá kĩ, được giấu kĩ đến mức Kha Nguyệt cũng nhìn không ra…

Thế là chiều hôm ấy, để ăn mừng cho cái chiến công hiển hách, Trần Ninh Hi muốn tự thưởng cho bản thân mình một bữa ăn thật thịnh soạn.

Cô tung tăng khắp những con phố, vẻ ngoài xuất chúng khiến cô tựa như một đóa hoa diễm lệ giữa một bầy cỏ dại, xinh đẹp đến nỗi người khác muốn dời mắt cũng không được.

Dù trên mặt chẳng phải là son phấn hay gói mình trong lụa là, chỉ đơn giản thoa một chút đỏ trong lòng đôi môi mỏng, mặc trên người chiếc áo sơ mi cùng với cái quần thể thao rộng thùng thình vậy mà lại tạo cho mọi người một cảm giác thoải mái và quyến rũ khi nhìn vào.

Không phải do nhan sắc kinh diễm đến động lòng người mà cái thu hút nhất là khí chất thoát tục được tỏa ra từ cô, lười biếng nhưng không hề thô kệch…

“Thịt bò hay thịt heo…” Cô do dự cầm hai bịch thịt được bọc kín.

Không chọn nữa, cô ném cả hai vào xe rồi đẩy đi.

Động tác chọn đồ rất thuần thục và nhanh chóng, phút chốc chiếc xe đẩy đã chất đầy đồ ăn và cả mỹ phẩm, đồ mặc…

“Hừm… màu trắng hay màu đen…” Có một cuộc đấu tranh tư tưởng lại nổi lên một lần nữa.

Trần Ninh Hi một bên cầm quần lót ren màu đen, một bên là màu trắng, thậm chí còn lôi rất nhiều mẫu ra bày trước mặt. Nào là áo lót, quần nhỏ, áo ba lỗ.

“Màu đen nhìn đẹp đấy, rất quyến rũ.” Một giọng nam vang lên từ đằng sau.

“Ồ, thế hả?” Nhận được sự góp ý, cô hài lòng cầm nó lên nắm lấy hai bên eo kéo ra thử độ đàn hồi:”Đúng nha, rất êm, mới cầm thôi đã cảm thấy thoải mái rồi!”

Quyết định lấy màu đen, cô gom hết năm cái quần nhỏ ren nhét xuống xe đẩy.

Nhưng mãi tận một phút sau, cô mới cảm thấy có gì sai sai…

Cả người bất ngờ quay sang sau khiến người kia không kịp trở người, cái mũi cao đã đập vào lồng ngực rắn chắc khiến cô lảo đảo về sau.

“Cẩn thận!” Một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô kéo cô về.

Trần Ninh Hi dán chặt vào người đối diện, mắt nhắm tịt giống như đã chuẩn bị tinh thần để ngã.

Cảm nhận được sự cân bằng, cô mới mở mắt nhìn.

Mí mắt chậm rãi nâng lên, đầu tiên là bộ áo vest màu đen rất đắc tiền, sau là yết hầu gợi cảm đang lên xuống, cái cằm nhỏ, chiếc mũi cao, đôi mắt bạc…

“Anh, anh, anh là Lạc Lệ Tư?” Cả người giật ngược về sau, trối chết nhảy ra khỏi vòng tay của hắn.

“Chào cô Trần, thật trùng hợp.” Lạc Lệ Tư khẽ cúi đầu.

Trần Ninh Hi nghiến răng. Trùng hợp cái con khỉ! Đây là khu mua đồ của phụ nữ, có sự trùng hợp nào nó kỳ lạ như vậy hay không? Rõ ràng là hắn cố tình bước vào…

Đang mắng chửi trong lòng thì cô cảm giác mềm mềm ở chân. Cái sự ấm áp và quen thuộc đó khiến cô cúi bất giác cúi xuống nhìn, phát hiện một cục bột đang ôm lấy mình.

“Ô? Tiểu Hoa?” Không biết vì sao khi nhìn đứa trẻ này cô lại phi thường vui vẻ, giống như một người mẹ thấy đứa con của mình vậy.

Tiểu Hoa không nói gì mà chỉ cười một cái, hai cái răng khểnh cùng đôi má lúm khiến cậu trở nên rất duyên dáng và đáng yêu.

“Sao con lại ở đây? Đi mua đồ sao…” Ninh Hi khụy gối, đưa tay vuốt mái tóc mềm của cậu.

Tiểu Hoa lấy trong cặp một cái bảng, cúi người ghi ghi rồi giơ lên:”Đi tìm mẹ.”

“Tìm mẹ? Mẹ con ở đâu?”

“Tìm thấy rồi.” Nó tươi tắn viết.

Trần Ninh Hi không hiểu nghiêng đầu, nhìn qua nhìn lại chẳng thấy ai ngoài những cô nhân viên.

“Khụ khụ.” Lạc Lệ Tư đưa tay lên vờ ho khan rồi chỉnh tề nói:”Đừng nghe nó, trẻ con không biết gì. Mẹ của Tiểu Hoa đã bỏ đi từ lúc nó mới được sinh ra.”

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Gương mặt hoàn mỹ vẫn không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo giống như viên đạn, hoàn toàn vô cảm khi nói ra điều này, tựa như vết thương đó lâu ngày đã đóng vảy.

Đột nhiên cô cảm thấy xót xa, nhìn Tiểu Hoa cô lại xót xa hơn. Lạc Lệ Tư là một con người lạnh lùng và nghiêm khắc, lại là một nhân vật lớn, chủ nhân của Lạc gia. Tiểu Hoa còn nhỏ nhưng chắc chắn bản thân đã bị quản rất chặt, mẹ bỏ đi ba cũng bận bịu, chắc cậu cảm thấy cô đơn lắm…

“E hèm, excuse me, tôi cũng ở đây.” Lạc Bạc Chiến từ đầu bị coi như là không khí lên tiếng.

Quan sát người con gái đang đau xót ở trước mặt, đáy mắt có chút kinh ngạc rồi quay sang tán thưởng anh trai mình. Giỏi lắm Lạc Lệ Tư, anh muốn tán cô gái “cái gì cũng không biết” này thật sự phải dùng đến lòng trắc ẩn của người phụ nữ mà thôi! Thật cao tay!

“A, chào anh, anh…” Ninh Hi định mở miệng chào nhưng lại nhớ ra mình không biết tên anh là gì.

“Lạc Bạc Chiến, cô gái trẻ ạ.” Anh bất mãn trả lời. Cô gái này là đến từ đâu…

“Haha…”

Không gian bỗng trở nên khó xử vì một kẻ nào đó. Lạc Lệ Tư khẽ liếc anh một cái khiến cả thân run rẩy, lập tức chỉnh đốn lại bản thân.

“Cô Trần đi đâu mà mua nhiều đồ vậy?” Lạc Bạc Chiến lái qua chủ đề khác để cứu rỗi tình huống.

Trần Ninh Hi:”À, tôi mới được nhận vai phụ của bộ phim sắp tới của công ty Thiên Diệu. Vì quá vui nên muốn tự thưởng cho bản thân…” Cô ngượng ngùng nói.

Không biết tại sao lại thành thật như vậy…

Có lẽ đối với người đàn ông và đứa trẻ đã trải qua đau thương như cha con nhà Lạc này, cô không muốn tổn thương họ.

Nhưng chính sự mềm lòng đó đã khiến cô hối hận ngay lập tức. Cô nói như vậy rồi bỏ đi, có phải là bất lịch sự hay không? Có nên mời họ hay không? Nhưng mời họ rồi thì thức ăn vào bụng sẽ chẳng được bao nhiêu, Kha Nguyệt cũng khó xử, phải làm sao?!

“Ahaha, ba người có muốn ăn không?” Trần Ninh Hi mỉm cười.

Đây chính là nghệ thuật đuổi khéo nha. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới nhìn không ra…

“Không…”

“Được.”

Lạc Bạc Chiến và Lạc Lệ Tư nhìn nhau. Anh chớp mắt đã nhìn ra tâm tư của anh trai, lập tức đem miệng khóa lại.

“Ý tôi là, được chứ, cô Trần đã có lòng mời thì tại sao không đi?” Anh cười.

“À, vậy, tôi đi tính tiền rồi chúng ta đi.” Trần Ninh Hi giống như một chú cáo ủ rũ, đôi tai nhỏ cũng cái đuôi xụ xuống, ấm ức đẩy xe hàng đi.

Lạc Lệ Tư nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đó trong lòng lại vui vẻ, cánh môi bạc mỉm cười.

Lạc Bạc Chiến bên cạnh trối chết che mặt lại, không chịu nổi hào quang mà anh trai đang phát ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN