Ảnh hậu là mẹ con trai tôi - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Ảnh hậu là mẹ con trai tôi


Chương 2


“Tiểu Hoa đâu?” Người đàn ông lạnh lùng bóp lấy cái cổ của đứa con gái, đôi mắt bạc lóe lên tia đỏ.

Người trước mặt miệng mấp máy, mặt trắng bệch không chút sinh khí, cô trối chết nắm cổ tay thô cứng kia:”Lạc… Tư… anh thả em… em sẽ nói…”

Lạc Lệ Tư buông tay, người con gái lập tức đổ rạp dưới mặt đất.

Cô dùng một tay chống xuống ho liên tục, tay ôm ngực ho sù sụ.

“Anh, anh! Chuyện này, chuyện này không liên quan đến em!” Mạc tiểu thư run rẩy ôm lấy cánh chân của người đàn ông:”Là, là cô ta! Là một người phụ nữ kì lạ tự nhận là mẹ của Hoa! Em, cô ta đánh em rồi cướp người chạy đi!”

Cô vội vàng chỉ lên cái trán bị trầy xước của mình:”Đây! Anh thấy không? Anh phải tin em!”

“Cút!” Suy nghĩ một lát, Lạc Lệ Tư hất chân khiến Mạc tiểu thư bổ ngửa.

Ánh mắt hắn liếc qua người phụ nữ ở dưới đất rồi lấy điện thoại ra từ trong túi:”Lạc Bạc Chiến, mau kiểm tra thiết bị định vị trên người Tiểu Hoa.”

Không biết bên đầu kia đã trả lời như thế nào mà Lạc Lệ Tư đã cúp máy. Hắn đứng đó hít một hơi lạnh lẽo, đôi mắt bạc khép hờ rồi mở ra, nhìn Mạc tiểu thư một cái sắc lẻm, gương mặt lạnh lùng lộ rõ vẻ chán ghét.

“Nếu Tiểu Hoa có mệnh hệ gì dù chỉ là một cọng lông. Mạc gia các người xem như tận diệt.”

Buông ra lời đe dọa rồi quay lưng bỏ vào xe. Hắn phiền não chống tay lên thành cửa, gương mặt hoàn mỹ lộ ra một vẻ lo lắng và lạnh lẽo.

Trên một con phố nhỏ của thành phố A.

Trần Ninh Hi mệt mỏi đặt tiểu bảo bối xuống, đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đang lăn tăn chạy dọc cái cổ trắng nõn.

“Thật là… nếu ngày nào cũng gặp khủng bố thì tôi chết mất!”

Cúi đầu nhìn cậu bé thì bắt gặp một cặp mắt bạc to tròn như hai viên ngọc đang trố ra nhìn mình, Ninh Hi có chút tò mò ngồi xuống.

Gương mặt bầu bĩnh búng ra sữa của đứa trẻ rất nổi bật với làn da trắng hồng hào đầy sức sống, mái tóc vàng xoăn trông rất Hàn Quốc, đặc biệt, hình dáng của đôi mắt bạc này có chút quen mắt, tựa như rất quen nhưng chẳng thể nhớ nổi.

Dù sao… thằng bé này rất đẹp trai! Nó đẹp như vậy, cha của nó nhất định là cực phẩm!

“Nhóc, con tên gì?” Ninh Hi đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nó, đôi môi hồng cười nhẹ.

Đứa bé đó không đáp, chỉ chăm chăm nhìn cô.

Bật ra một nụ cười, Ninh Hi chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu bé đang sợ hãi nên cũng không chấp vặt:”Cô là Trần Ninh Hi, rất vui được gặp con nhé.”

Đứa trẻ ngại ngùng cúi mặt, hai cái má phúng phính hồng hồng.

Hai người im lặng, chỉ còn tiếng xe cộ và dòng người qua lại. Trần Ninh Hi cũng không vội, đứng bên cạnh thằng bé, quyết tâm đợi đến khi nó bình tĩnh lại.

“Ưm…”

Trần Ninh Hi cúi xuống nhìn cậu bé thì thấy nó đang đắm đuối ngắm nhìn cây kẹo bông bên lề đường đối diện, từ góc nhìn này có thể thấy nước miếng đang sôi nổi chạy ra khỏi khóe miệng chúm chím.

Đưa tay lên che miệng cười một cái, Ninh Hi lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau cái miệng nhỏ của nó:”Đừng mất giá như vậy! Cô đi mua cho con, ngoan ngoãn đứng đây nhé.”

Nó gật đầu như giã gạo, khuôn miệng xinh cười tươi.

Cô nhìn nó vui thì cảm xúc cũng bị kéo theo, không kiềm được cái cảm giác ấm áp đang trào dâng trong lòng, giống như một người mẹ đối với con của mình.

Nhét chiếc khăn tay vào tay nó, cô nhanh chóng băng qua đường rồi tiến tới quầy kẹo bông.

“Bác ơi cho cháu một cây to chừng này.” Ninh Hi vừa nói vừa vẽ ra một hình tròn lớn trong không trung.

“Có ngay, haha!” Bác bán hàng cũng rất nhiệt tình đáp lại, khom người quay cái que.

Đợi từng đám mây kết lại trên thanh, Ninh Hi rút tiền ra trả rồi xoay người.

Nào ngờ trước mặt cô là hình bóng của đứa trẻ đang đi qua đường, những chiếc xe vô tình lướt qua nó khiến cô một phen kinh hãi.

“Tút, tút, tút!” Tiếng còi xe gầm trời vang lên.

Một chiếc xe ô tô lao tới cậu bé như tên lửa, từ phía xa đã cảm nhận được sự bứt phá của nó.

Trần Ninh Hi hốt hoảng vứt cây kẹo bông nóng hổi xuống đất, cố gắng chạy tới thật nhanh.

Cùng lúc cô chạy cũng có một con người nhanh chóng phóng tới nhưng chưa bắt kịp thì đã thấy cậu bé được ôm lên, người con gái đó ngã về sau đụng trúng một cái xe chở hàng rau củ, khiến hiện trường trở thành một mớ hỗn độn.

Rau củ vương vãi khắp mặt đất, người con gái xinh đẹp ôm chặt tiểu bảo bối trong lòng mà bất tỉnh.

Tại bệnh viện tư nhân nổi tiếng, Y Vạn Tư.

“Ưm…”

Trần Ninh Hi mơ màng mở mắt, cảnh vật xung quanh lúc mờ lúc thật khiến đầu óc cô choáng váng, đưa tay day mi tâm nheo mắt lại.

“Tỉnh?” Thanh âm trầm thấp như sóng vỗ đánh mất sự mơ hồ cuối cùng của cô.

Đôi mắt xanh mở ra, tựa như chưa hề trải qua một cơn mộng mị nào, trong suốt vô cùng.

“Nhóc con?” Cả người bật dậy, luống cuống nhìn xung quanh.

Kết quả chẳng có gì ngoài một người đàn ông đang tiêu sái ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.

Hắn ung dung vắt chéo đôi chân dài, hai tay khoanh trước ngực ấn vào mặt của chiếc áo sơ mi đắt tiền. Những tia sáng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ chiếu tới, nhẹ nhàng trải trên gương mặt hoàn mỹ kia. Nhưng người đàn ông đó cứ như một tảng băng ngàn năm, trên mặt chỉ lộ vẻ lãnh đạm, cả người toát lên khí chất của một bậc vương giả, cao ngạo như những vị vua.

“Anh, anh là người cứu tôi sao?” Trần Ninh Hi không quản nhiều, chỉ quay sang hỏi một câu, trong lòng muốn biết tình trạng của thằng bé.

“…” Người đó không đáp chỉ giương đôi mắt xám khói đầy ma mị kia lên quan sát cô.

Khóe môi giật giật. Cái điệu này hơi quen…

“Anh có thấy thằng nhóc nhỏ chừng này…” Ninh Hi giơ tay lên đo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:”Trắng trẻo, đầu vàng, mắt xám, chắc cỡ 5 6 tuổi… nhìn mặt ngu ngu…”

“Thằng nhóc ngu ngu?” Hắn khẽ nghiêng đầu.

“À…” Đôi môi bạc khẽ nhếch lên, giọng nói có phần cao hơn nhưng không mất đi sự uy nghiêm:”Lạc Bạc Chiến, đem thằng nhóc ngu ngu đó vô đây!”

Trần Ninh Hi giật mình nhìn qua cánh cửa bệnh viện, hai bóng người một lớn một nhỏ đứng sát bên nhau, “thằng nhóc ngu ngu” mà cô nói có lẽ đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, nó phồng má giận dỗi.

“Hơ…”

Sợ bảo bối sẽ giận, cô phóng xuống giường như một con thỏ chạy tới ôm lấy nó dỗ dành.

“Bé con, cô đùa đó! Đừng giận, cô sẽ lại mua kẹo bông nhé?” Không thèm quan tâm người đó, Ninh Hi nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của nó rung rung.

Trước sự thân mật của người phụ nữ, nó không bài xích mà tươi cười tha thứ, nhảy lên ôm lấy cổ của cô.

Lạc Bạc Chiến và Lạc Lệ Tư kinh ngạc nhìn cô, dường như không tin vào mắt mình.

Ai mà không biết tiểu thái tử Lạc gia không thích người khác chạm vào mình ngoài ba, bị ám ảnh cưỡng chế nhẹ lại từng trải qua một đòn tâm lý trong quá khứ nên không nói chuyện nữa. Lại nói, người phụ nữ trước mặt cũng thần kì quá đi?

“Anh hai, có cần em đem “thằng nhóc ngu ngu” này đi làm xét nghiệm? Sợ rằng đây không phải là Hoa Hoa…” Lạc Bạc Chiến khom người nắm lấy tay nó, mặt nghiêm túc vô cùng.

Tiểu Hoa đen mặt, hung hăng nhe hàm răng nhọn ra cạp chú nó một phát khiến anh ôm tay la hét.

“Lại đây.” Lạc Lệ Tư nhìn cô.

Trần Ninh Hi chớp mắt, không hỏi nhiều, ôm lấy tiểu bảo bối tiến lại giường, đặt mông ngồi đối diện với hắn.

“Muốn gì?”

“Hả…”

Thứ cho cô đầu óc ngu ngốc, không thể hiểu hắn đang muốn nói gì. Một câu không đầu không đuôi thế này thật sự là một điểm trí mạng đối với kẻ như cô, lại thêm cái sức ép kinh người đó, đến mở miệng còn chẳng dám…

Lạc Lệ Tư không nhắc lại, đáy mắt phủ một lớp sương mù.

Ninh Hi giật người nhìn sang Lạc Bạc Chiến cầu cứu, đôi mắt mèo chớp liên tục.

Nhận được ánh mắt đó, Lạc Bạc Chiến rất sẵn lòng kéo lại áo vest, trịnh trọng bước tới bên hắn như một thông dịch viên:”Ý anh ấy là, cô đã cứu được tiểu thái tử, cô muốn anh báo đáp như thế nào?”

“Ồ” một tiếng, Trần Ninh Hi gật gù quay sang nhìn hắn:”Vậy anh… là cha của đứa bé này?”

“Ôi dào, cô gái trẻ, cô thật sự không biết anh trai tôi là ai?” Lạc Bạc Chiến kinh ngạc.

Đôi mày liễu khẽ chau lại, đôi mắt đẹp đánh một vòng suy nghĩ rồi thành thật lắc đầu:”Không, có lẽ vì tôi mới về nước, có vài chuyện không rõ…”

“Không thể nào nha! Ngoài nước anh tôi cũng rất nổi mà?” Lạc Bạc Chiến càng nghe càng không tin vào mắt mình. Là một người phụ nữ mà lại không biết đến vị thần tài Lạc Lệ Tư, có mấy phần khả quan?

“…” Ninh Hi ngơ ngác không đáp lời.

Thời gian cô ở bên J quốc cũng chỉ dành để học và làm việc, dường như không đủ để cập nhật tin tức.

“Hừm… anh là người mẫu sao?” Ninh Hi ngây thơ hỏi.

Nếu nói anh là người mẫu toàn cầu sẽ có khả năng lắm! Tướng vừa cao lại có đôi chân dài, khí chất mạnh mẽ, gương mặt hoàn mỹ đến mức kiêu ngạo, không làm diễn viên thì cũng làm người mẫu!

“Hahaha! Thật sự không biết!” Lạc Bạc Chiến bật cười, quay sang vỗ đôi vai rộng của người anh:”Anh à, em không nghĩ anh lại có ngày hôm nay! Lạc Lệ Tư tổng tài lại không được biết đến cơ đấy!”

“Im mồm.” Lạc Lệ Tư lãnh đạm nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Trần Ninh Hi kinh ngạc. Người trước mặt cô, là Lạc Lệ Tư luôn làm mưa gió trên thương trường đấy sao?

Cô không được nghe nhiều, chỉ là biết chút tiếng vang của anh. Bây giờ thì cô mới hiểu vì sao Lạc Bạc Chiến lại có biểu hiện như vậy, đúng là Lạc Lệ Tư rất nổi tiếng đối với phụ nữ. Vị tổng tài cực phẩm với một đứa con siêu cấp đáng yêu, họ không muốn làm con dâu nhà họ Lạc thì cũng muốn làm mẹ của con hắn!

Nếu vậy thì cục bột mà cô đang ôm chính là cục vàng của Lạc tổng tài sao?

“A, Lạc tiên sinh! Tôi, tôi không cần gì đâu!” Trần Ninh Hi trối chết xua tay, lòng có chút run rẩy.

Người trước mặt cô là ai chứ? Là Lạc Lệ Tư, là vị vua không ngai của cái nước K xa hoa này nha! Là người chỉ cần ngồi đó và thở thôi thì tiền cũng mọc cánh bay tới quỳ trước hắn!

Dù biết cô cứu được tiểu thái tử của Lạc gia nhưng việc muốn hắn đáp ứng mình cũng quá là đáng sợ. Đời là vậy, kẻ càng quyền lực thì tính hoài nghi đối với mọi thứ càng lớn, nói chi là Lạc gia. Dòng dõi này muôn đời quyền quý, từ xưa đến nay luôn giữ quyền cao chức trọng, hắn không nghi ngờ cô có ý xấu tự biên tự diễn thì đời cô coi như đã qua một kiếp nạn, cô nào dám xin hắn cái gì nữa, dù muốn đào mỏ thì cũng phải gác lại vì nghĩa lớn…

“Yêu cầu?” Hắn đè giọng xuống khiến nó trở nên lạnh lẽo, đáy mắt lóe lên tia lãnh đạm, tựa hồ không cho phép cô từ chối.

Trần Ninh Hi giống như chú mèo bị dọa, lông trên người đã dựng đứng. Gì chứ… cô đã không muốn gì rồi thì cho qua êm đẹp đi… sao lại bày ra vẻ đó chứ, thật dọa người!

“Cô gái trẻ, anh tôi không thích mắc nợ người khác!” Lạc Bạc Chiến ôn hòa giải đáp.

Cô khóc ròng. Người có tiền đừng có cái sỉ diện chó má như vậy được không?!

“Nhưng tôi cứu con anh, anh cứu tôi, coi như chúng ta hòa, cần gì phải báo ơn?” Đột nhiên có sáng kiến, Trần Ninh Hi lấy lại vẻ tự tin đáp lời.

“…”

Thấy hắn có vẻ không hài lòng, cô cúi đầu khẽ thở dài, miễn cưỡng nhìn người trước mặt:”Lạc tiên sinh, hay là vậy đi. Anh cho tôi một lời cảm ơn, chúng ta từ nay không ai nợ ai.”

Cô vừa dứt lời, Lạc Lệ Tư ngẩn ra, giống như bắt gặp được thứ gì đó mới mẻ.

Lạc Bạc Chiến bên cạnh lập tức bụm miệng cười, lòng thầm tuyên dương người con gái trước mặt. Hay cho câu không ai nợ ai!

Nhưng đối với kẻ lãnh khốc chưa hề hạ mình trước người phụ nữ nào như Lạc Lệ Tư có thể nói ra câu cảm ơn hay không? Đây lại là một chuyện không mấy khả thi…

“Cảm ơn.”

Móe!

“Haha, cảm ơn anh. Vậy, vậy tôi đi nhé.” Ninh Hi như trút được gánh nặng, tươi cười nhảy xuống giường.

Khom người đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán của Tiểu Hoa:”Nhóc con, cô đi nhé!”

Nói rồi, thân ảnh mảnh mai khuất dần sau cánh cửa, bỏ lại cho hai cha con một sự luyến tiếc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN