Anh không thể ở bên em ngay lúc này - Chap 10: Vị giám đốc mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Anh không thể ở bên em ngay lúc này


Chap 10: Vị giám đốc mới


Ngoài cửa sổ đã sáng, Thuần Niệm tỉnh giấc trong trạng thái không còn chút sức lực nào, xem ra đó là kết quả của cuộc chiến đầy ngọt ngào của hai người kéo dài cả đêm, rồi đưa mắt nhìn qua phía bên kia thì không thấy bóng dáng của Hàn Hiểu Phong đâu.

Anh ấy đâu rồi nhỉ?.

Đúng rồi, tối qua Hàn Hiểu Phong có nói với cô là hôm nay sẽ về trễ, do sắp triển khai các dự án quan trọng cho bên đối tác, nên cần phải kiểm tra thật kỹ lưỡng trước khi thực hiện.

Đi xuống lầu, Thuần Niệm nghe thấy âm thanh dưới phòng bếp vọng ra, nhón chân bước nhẹ xuống thì trông thấy dì Tuyết giúp việc đang chuẩn bị bước lên lầu. Bà vui vẻ khi nhìn thấy cô: ” Tôi đang tính kêu cô chủ xuống ăn điểm tâm”

” Hàn Hiểu Phong, anh ấy có ăn gì chưa? “.

” Vâng, cậu chủ nhờ tôi hâm lại các món ăn hôm qua để trong tủ , rồi ngồi ăn một chút là đi đến công ty ngay”.

Đó không phải là những món mà cô làm sao?

” Thường ngày tôi thấy cậu chủ rất ít khi ăn sáng, những món tôi nấu thì cùng lắm ăn vài muỗng là xong, còn này tôi thấy cậu ấy ăn rất no. Xem ra tài nấu nướng của tôi không bằng tiểu thư rồi”.

” Bà đừng khách sáo quá, mấy món bà nấu cũng rất ngon nên tôi ăn rất bình thường, chỉ là do khẩu vị của mỗi người khác nhau”.

” Vâng. Cho nên lúc đi, cậu chủ có dặn tôi làm mấy món cho tiểu thư, và đảm bảo rằng cô không bụng đói mà đi làm “.

Bao nhiêu món dọn ra trên bàn, cô nhìn đến choáng váng khi không nghĩ rằng đây tất cả là dành cho khẩu phần ăn sáng, và rồi cô thở dài một tiếng.

Sự chu đáo của Hàn Hiểu Phong thật là không thể không xem thường được.

” Bà ngồi ăn cùng với tôi đi. Nhiều món thế này, thì làm sao tôi có thể ăn hết được”.

Vừa nói, cô vừa kéo chiếc ghế gần chỗ dì Tuyết đang đứng đó. Đối với cô mà nói,tuy dì Tuyết là nội gián được mẹ cô cử đến ngoài việc chăm lo ra, thì chủ yếu vẫn ngó nghiêng theo dõi từng bước đi của chồng cô Hàn Hiểu Phong, rằng xem cô có sống hạnh phúc không??có bị anh bạt đãi không?, nhưng mà dì Tuyết đã bắt đầu có cái nhìn rất khác về Hàn Hiểu Phong, và còn rất kính nể khi luôn miệng thì thầm bên tai cô :” Tiểu thư có con mắt nhìn người rất tốt” khiến trong lòng cô cảm thấy rất vui.

Dì Tuyết xua tay từ chối lời mời của cô, vì bà vẫn còn e ngại và sợ xuất thân nghèo hèn của mình sẽ làm ảnh hưởng đến địa vị, cũng như danh tiếng của cô bây giờ : ” Tôi chưa có đói, tiểu thư mau ăn rồi còn đi làm nữa”

” Vậy tôi cũng không ăn luôn, giờ tôi lên lầu chuẩn bị quần áo đi làm”.

Thấy Thuần Niệm rời khỏi ghế, dì Tuyết nhanh chóng nắm cánh tay cô: ” Cô không ăn, rồi cậu chủ biết được thì tôi sẽ gặp rắc rối to lắm”.

” Một là Dì ngồi xuống ăn cùng tôi, còn không thì tôi lên gác”.

Giọng điệu cương quyết của Thuần Niệm, khiến dì Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc là gật đầu đồng ý, rồi cả hai người cùng ngồi xuống bàn ăn. Gắp thức ăn từ món này đến món khác, mỗi thứ một chút bỏ vào trong chén cơm của dì Tuyết, cô mỉm cười khi thấy bà có phần bẻn lẻn. Dù sống trong nhung lụa với danh phận cao quý, cô cũng chưa bao giờ dùng nó để mà ra oai với bất cứ ai, kể cả là người hầu kẻ ở.

Tại công ty.

Vừa bước vào công ty, Thuần Niệm bắt gặp được các nữ đồng nghiệp ngồi hóng hớt chuyện trên trời dưới đất, và chủ đề họ bàn tán chính là vị tổng giám đốc mới vừa nhuận chức sáng nay, tên là Đỗ Thiên Kỳ.

Thuần Niệm chả mấy tỏ ra ngạc nhiên gì về vị giám đốc mới này, đơn giản là cô đã từng gặp hắn ở một buổi tiệc sinh nhật với tư cách là bạn học cùng trường của vị tiểu thư xinh đẹp Đỗ Lạc Thiên, cũng chính là đứa em gái mà hắn yêu mến nhất.

Ngoài đứa em gái yêu quý ra, hắn còn có một vị hôn thê rất là nổi tiếng trên sóng truyền hình ,là cô ca sĩ xinh đẹpTrúc Như.

Vì ủng hộ hết mình cho giấc mơ của vị hôn phu, nên hắn đã nhờ người phong tỏa các tin tức có thể gây ảnh hướng đến Trúc Như, kể cả hắn và cô nàng đó yêu nhau, đó là lý do mà các nữ nhân viên ở công ty này bắt đầu mơ mộng hão huyền về giấc mơ biến thành nàng công chúa bước vào chốn thượng lưu, để cảm nhận được sự giàu sang và ánh mắt đầy ngưỡng mộ lẫn căm ghét của mọi người.

Nếu so về độ đẹp trai, giàu có và uy quyền nhất, thì e rằng vẫn không thể thay đổi được hình bóng Hàn Hiểu Phong trong lòng Thuần Niệm, vì anh mãi mãi là số một.

” Thuần Niệm, tổng giám đốc muốn gặp cô”.

Đang tập trung giải quyết các đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, thì cô nghe được giọng nói từ đằng sau, đó là nữ thư ký thân cận đi bên cạnh Đỗ Thiên Kỳ. Thuần Niệm nhanh chóng đứng dậy, rồi đi theo cô nàng thư ký đó, với suy nghĩ : ” chả biết có chuyện gì không nữa”.

Cảm giác lúc này của Thuần Niệm có chút sợ hãi, khi mà cả công ty đều đang dùng ánh mắt sắt bén dõi theo cô, vì nghe tin vị tổng giám đó mới muốn gặp.

Xem ra cô nên hạn chế tiếp xúc với hắn ta, thì may ra cuộc sống những ngày kế tiếp sẽ yên bình hơn.

Tại văn phòng giám đốc.

” Thuần Niệm”.

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người đang xoay mặt về hướng cửa sổ, khiến cho Thuần Niệm có chút giật mình , rồi cất giọng lễ phép chào hỏi : ” Tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc gì sao?”.

Dứt lời, Thuần Niệm chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích nhỏ thầm cho đến lớn dần của hắn, và sau vài giây điều chỉnh cảm xúc của mình bằng cách ho khan vài tiếng , hắn quay lại nhìn về phía cô : ” Anh với em đâu phải người dưng xa lạ gì đâu, em cần gì phải lễ phép như thế với anh chứ?”.

” Chuyện nhân viên lễ phép với giám đốc của mình thì có gì là sai?? Anh không cần phải tỏ thái độ như thế?”.

Cảm thấy bản thân đã đùa quá trớn, Đỗ Thiên Kỳ lại tiếp tục ho khan vài tiếng, rồi đi đến phía bàn cầm lấy một tập tài liệu giao trước mặt cô : ” Nghe nói, ở trong công ty này em là một nhân viên vô cùng chăm chỉ và giỏi giang nhất, nên hạng mục kỳ này anh giao cho em xử lý”.

Cầm tập tài liệu trên tay, Thuần Niệm quan sát mọi thứ được ghi chép bên trong một cách rất cẩn thận, và rồi đặt nhẹ nó xuống bàn : ” Em nghĩ anh nên giao cho……”.

” Thuần Niệm, chúng ta quen biết nhau cũng nhiều năm, tính cách anh ra sao ? Chắc em cũng hiểu rồi. Bảng hạng mục kỳ này rất quan trọng, nếu giao cho người khác thì ngoài việc phí thời gian thì sự tổn thất công ty sẽ không nhỏ, anh thà giao nó cho người mà anh tin tưởng có lẽ tốt hơn”.

” Nhưng em sợ gánh không nổi”.

” Vậy coi như anh chơi lớn đi, giao hạn mục quan trọng cho em”.

” Thôi được em sẽ làm”.

” Tốt. Phải thế chứ, anh chúc em thành công”.

Vừa bước ra khỏi phòng giám đốc, cô đứng tựa mình vào tường và thở dài một tiếng khi nhìn tập tài liệu trên tay, nhưng nếu cô không làm thì e rằng bao công sức từ trước đến giờ mà cô gây dựng sẽ nhanh chóng tiêu tan, và họ sẽ cho rằng cô đứng được ở vị trí này là dựa vào thế lực của nhà họ Thuần.

Tan ca, tất cả mọi người nhanh chóng thu xếp đồ đạc của mình để chuẩn bị về, còn Thuần Niệm thì vẫn tiếp tục ngồi đánh máy và tay thì ghi chép liên tục vào trong cuốn sổ nhỏ. Có rất nhiều ánh mắt bủa vây xung quanh cô, bao gồm ánh mắt cảm phục lẫn sự chán ghét xem thường vì cho rằng cô đang diễn vai nhân viên chăm chỉ, nhưng cô đều không quan tâm.

Có lẽ do gắng sức hoàn thành dự án, Thuần Niệm đã ngủ thiếp trên bàn làm việc khi ánh đèn xung quanh đều đã tắt, và chỉ còn chiếc đèn bàn nơi cô là bật sáng.

Giật mình tỉnh giấc, cái áo vest đen khoác lên mình cô vội rớt xuống, nhưng Thuần Niệm cũng kịp thời giữ lấy, rồi cô nhận ra chiếc áo này là của Đỗ Thiên Kỳ.

Là hắn khoác cho cô sao?.

Đi vài bước, cô thấy văn phòng giám đốc bên trong vẫn còn sáng đèn. Gõ cửa bước vào, Đỗ Thiên Kỳ vẫn đang miệt mãi đọc các tài liệu, cô ngạc nhiên hỏi : ” Anh vẫn chưa về sao?’.

” Buổi diễn của Trúc Như cũng gần kết thúc, anh đang đợi cô ấy về chung”.

” Đây là áo của anh sao?” – cô đưa chiếc áo vest đặt bên bàn khi đã sắp xếp thật gọn gàng.

” Uhm. Anh thấy em ngủ rất ngon, nên không nỡ đánh thức. Với lại anh nghĩ năng lực của em sẽ có thể hoàn thành tốt, em không cần phải quá sức với nó đâu “.

Nhìn bộ dạng của Đỗ Thiên Kỳ lúc này, không khó tưởng tượng ra dưới dáng vẻ lạnh lùng và làm việc chuyên tâm của hắn, thì vị trí tổng giám đốc này xem ra rất phù hợp với hắn ta. Chỉ là nghĩ mãi cô không hiểu, rằng một người có năng lực như hắn sao lại không chịu kế thừa sản nghiệp của gia đình mình, mà chạy đến đầu quân cho một công ty có phần thấp bé hơn một chút chứ?.

Quen biết nhiều năm nay, tuy không tiếp xúc thường nhưng với khả năng được trời ban, thì cô cảm thấy hắn không dại dột gì mà chọn con đường tồi tệ để đi, trừ khi hắn đang ấp ủ một tham vọng cực lớn khác.

Đang mải mê suy nghĩ, ánh mắt cô nhìn ra ngoài hướng cửa sổ thì mới hoảng hốt chạy về chỗ của mình mà kiếm cái điện thoại đang nằm trong túi. Vì không muốn ảnh hưởng đến sự tập trung của mình, cô đã không ngần ngại tắt âm thanh của điện thoại, và khi mở lên thì đúng như cô dự đoán đó là cuộc gọi nhỡ cùng dòng tin nhắn” Em đang ở đâu vậy?? Sao gọi hoài không bắt máy?” của Hàn Hiểu Phong.

Thuần Niệm ngủ không biết trời trăng mây đất, đến khi tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối và những ánh đèn phố được thắp sáng lên.

Tại cổng công ty.

Dự định sẽ gọi cho Hàn Hiểu Phòng đến rước, cô mở điện thoại nhưng ngón tay lại do dự khi bấm vào dãy số trong danh bạ, và rồi nhận thấy không chỉ có cô làm việc mệt mỏi mà anh cũng phải giải quyết bao vấn đề khó khăn, với cương vị là một giám đốc, đó là quyết định khi cô không gọi anh đến rước.

Khi đón được chiếc xe taxi, nhưng xui cái nó lại nằm ở phía bên kia đường và vì do ngược chiều nên không thể quay đầu xe lại được, cô đành phải cuốc bộ qua đó.

Bỗng.

Từ phía xa xa, có chiếc xe màu xanh dương với vận tốc chạy rất nhanh, đang lao thẳng về phía trước và có lẽ do ánh đèn xe chiếu vào che mất đi tầm nhìn, cô bỗng khựng lại đưa tay ra.

Trong lúc chỉ còn khoảng 5s, một cánh tay nào đó kéo cô lùi về sau một cách nhanh chóng, khiến cho cả người cô dí sát vào cùng giọng nói ngọt ngào quen thuộc : ” Em không sao chứ?”.

” Sao anh lại ở đây, Hàn Hiểu Phong?”.

” Còn hỏi sao anh lại ở đây?? Không thấy em về, gọi điện thì chả bắt máy nên anh đành đến công ty tìm”.

” Em…..”.

” Em có biết hồi nãy rất nguy hiểm không? Có xe đang lao đến, em còn không biết tránh mà ở đó đứng nhìn nữa?? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao??”.

Lấm tấm những giọt mồ hồi trên gương mặt, hai bàn tay của anh đang run rẩy nắm lấy đôi vai gầy của Thuần Niệm mà có chút lo sợ. Nhìn Hàn Hiểu Phong, cô cảm thấy oán trách bản thân vì đã để anh lo lắng cho mình rất nhiều, cô ôm chằm lấy anh và nói : ” Em xin lỗi. Em sẽ cẩn thận hơn, và không để anh phải lo lắng nữa”.

” Chỉ cần em không sao là tốt rồi”.

” Em…..”

Đang tính nói lời ngọt ngào, thì cái bụng vô duyên lúc này lại kêu lên ” ột ột” khiến cho đôi lông mày đang thẳng bỗng cau lại của Hàn Hiếu Phong hiện lên, và khi anh chuẩn bị thốt ra vài câu trách mắng thì Thuần Niệm đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay ấy mà kéo đi nhanh, vui vẻ nói : ” Trễ rồi, chúng ta nên về nhà thôi, cái bụng em đang đói lắm đây”.

” Thuần Niệm, em…..”.

” Về nhà rồi nói sau ha..”

Cả hai người họ bước đi trên phố với khuôn mặt khác nhau, dù ra sao thì trong lòng Thuần Niệm vẫn luôn vui vẻ và hạnh phúc khi có được một người chồng lúc nào cũng lo lắng, yêu thương cô hết mực.

Tự hứa với lòng sẽ không để anh lo lắng nữa.

Đơn giản vì anh là chồng cô, là người mà trái tim cô luôn tràn ngập hình bóng.

Ở phía gốc cây ven đường, một người ngồi phía bên trong xe khoác lên mình chiếc đầm đỏ sang trọng, cùng cặp kính đen đang dõi theo bóng dáng của Thuần Niệm và Hàn Hiểu Phong, rồi bàn tay nắm chặt vô lăng thể hiện sự tức giận như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng : ” Tại sao vậy?”.

Khi bóng dáng của họ biến mất, cũng là lúc chiếc xe màu xanh phóng đi vào giữa con đường thành phố S vào buổi tối nhộp nhịp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN