Anh không thể ở bên em ngay lúc này
Chap 3: Chỉ cần có anh
Không nói gì. Anh lẳng lặng mở cửa xe, rồi nhanh tay kéo cô vào bên trong.
Dường như khi cả hai bước vào đã trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, kèm theo đó là sự bàn tán xôn xao, nhưng anh vẫn lạnh lùng nói với cô nhân viên đang đứng ở quầy : ” Chọn giúp tôi một bộ quần áo phù hợp với cô gái này. Giá cả không thành vấn đề”.
” Em cũng có nhiều đồ rồi. Không cần phải tốn tiền mua mấy cái này đâu?”.
” Em sợ anh không đủ tiền chi trả à?”.
” Ý của em không phải vậy, nhưng ……..”.
” Không nhưng nhị gì cả?. Mau vào đi” – đẩy cô vào phòng thay đồ , còn anh thì tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế sa lông và quơ một cuốn tạp chí ngồi xem.
” Oa……..” – một âm thanh ai đó hô lên, Hàn Hiểu Phong ngước mặt lên nhìn người bước ra từ phòng thay đồ. Vẻ đẹp yêu kiều của Thuần Niệm được hiện rõ lên, dù cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và váy kiểu xếp li, cùng mái tóc xoăn xõa dài ngang vai.
Khóe miệng của Hàn Hiểu Phong bất chợt nhếch lên, rồi nhanh chóng rút ra tấm thẻ vàng cho nhân viên phục vụ : ” Lấy bộ này, còn quần áo thay ra lúc nãy thì phiền cô đem đi gói lại”.
” Quý khách. Hai người rất đẹp đôi, đúng chất là tiên đồng ngọc nữ” – lời khen của nhân viên phục vụ khiến cho Thuần Niệm lập tức lúng túng, dù rằng cô đã gái đã có chồng. Tiến thẳng lên một bước, Hàn Hiếu Phong mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
” Được người ta khen mà bà Hàn đã ngượng ngùng, lúng túng vậy sao? Có khi nhìn vào người ta còn tưởng là hoa chưa chủ đấy ?”.
” Thì ra anh cũng biết đùa. Vậy mà nãy giờ làm em sợ, kiểu như muốn rớt tim ra ngoài luôn”.
” Do ai?? Ai đã không muốn nhận chồng trước bao nhiêu người lúc ở công ty”.
” Chuyện đó……..” – ngập ngừng không muốn nói ra, vì sợ anh sẽ khó xử nên cô tìm cách lẩn trốn khi mà vội vàng nắm tay kéo anh đi : ” Nhanh lên, em sắp muộn giờ làm rồi”.
” Em tìm anh có việc gì sao?”
Cánh tay Thuần Niệm bị anh nắm chặt lại, chống cự mãi cũng không ăn thua gì so với sức của một người đàn ông trưởng thành. Nhìn sâu vào đôi mắt kia, cô biết nếu như cô không giải thích rõ ràng thì anh chẳng bao giờ chịu từ bỏ.
” Em có làm bữa cơm trưa định mang đến cho anh, nhưng kết quả là không cẩn thận đổ hết”.
” Là nó sao?” – vừa nói ánh mắt anh nhìn xuống túi đồ mà cô đang cầm ở đằng sau, rồi lạnh lùng nói :” Đưa đây”.
” Không được. Em tính về nhà sẽ đổ đi, vì….”.
Lúc không để ý, túi đồ cô đang cầm trên tay bị anh nhanh chóng lấy. Mở chiếc hộp cơm, dù mọi thứ lộn xộn hết cả lên nhưng mà mùi hương thơm của thịt kho trứng chiên vẫn thoang thoảng bay lên, và rồi không ngại ngần múc một muỗng bỏ vào miệng nhai chóp chém khiến cho cô giật minh mà giật lại : ” Anh không được ăn. Đồ đổ ra hết rồi, không hợp vệ sinh đâu”.
” Ngon đấy. Công nhận tài nấu ăn của bà Hàn đây cũng không tồi nhỉ ?”.
” Thôi. Anh không được ăn, em sẽ ra ngoài mua thứ khác cho anh. Chịu không? Đừng ăn mà”.
” Mấy món ăn ngoài đó làm sao có thể sánh được với món mà bà Hàn đây nấu chứ?”.
Mặc kệ cô ra sức ngăn cản, hay cố giành lấy hộp cơm từ tay anh thì đối với cô mà nói đó là điều không thể, đơn giản Hàn Hiểu Phong dáng người cao hơn cô rất nhiều.
Kết quả Hàn Hiểu Phong đã ăn hết hộp cơm đó.
Sau khi cả hai rời khỏi khu trung tâm mua sắm, Hàn Hiểu Phong chở cô đến chỗ làm, rồi anh cũng về công ty tiếp tục giải quyết các hợp đồng đang còn dang dở.
Có thể nói trong công ty, Thuần Niệm là cô nhân viên chăm chỉ và luôn luôn hoàn thành các dự án được giao đúng kỳ hạn, nên cô rất được sếp lớn tin tưởng và đồng nghiệp yêu quý.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài….
Sự thật là dù cô có vô tình mắc phải lỗi nào đó trong công ty, hay tự ý nghỉ việc mà không xin phép một ai thì đều được xóa bỏ, thậm chí các đồng nghiệp bên cạnh ra sức nịnh hót các kiểu để khiến cô đi làm với tâm trạng vui vẻ và thoải mái……Tất cả những điều đó không phải vì họ yêu cô, mà là họ sợ đắc tội với ba cô – Chủ tịch tập đoàn trang sức Vạn Thiên.
Đó là điều mà Thuần Niệm cô luôn cố gắng chứng minh bản thân mình thật sự có tài năng, và đạt được thành công bằng chính sức của mình.
Vậy ai sẽ tin cô đây???
Chẳng một ai cả.
Vì dù cho cô có nỗ lực hết sức mình, thì mọi thứ đều vô nghĩa, bởi họ chỉ cảm thấy Thuần Niệm cô đang giả vờ diễn kịch.
Không sao. Họ có làm gì, nghĩ gì thì cũng chả liên quan đến cô cả. Cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc vì bên cạnh vẫn còn có một người thật lòng đối xử chân thành và yêu cô tha thiết.
Đó là chồng cô – Hàn Hiểu Phong.
Nửa tiếng sau.
” Ayda…còn chút xíu nữa là xong rồi”
Vươn dài hai tay lên cao, Thuần Niệm ngả người xuống chiếc ghế xoay và đưa mắt nhìn những tập tài liệu mà lòng chợt có chút vui mừng. Khi thấy ly nước đã cạn, Thuần Niệm vội đứng dậy thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
” Mẹ gọi con có gì không?”.
” Hôm nay con bé Thuần Nhi đi du học trở về, nên có gì ráng thu xếp qua nhà một chuyến “.
” Thật sao? Vậy để con kêu anh ấy sắp xếp rồi qua đó luôn”.
” Cái thằng đấy à. Thôi con về được rồi, nó không qua cũng chả sao “.
” Ơ, mẹ nói thế kỳ nhỉ? Anh ấy là chồng con mà”.
” Muốn sao thì tùy. Mẹ mệt rồi”.
” Mẹ…..”.
Đầu dây bên kia đã vội tắt máy, giọng điệu của mẹ cô vốn dĩ rất bình thường cho đến khi nhắc đến Hàn Hiểu Phong thì lại nổi giận vô cớ.
Thật chả hiểu sao mẹ cô lại không thích anh ấy?? Cứ cho rằng cô và anh không môn đăng hộ đối thì vẫn còn có lý do, nhưng giờ Hàn Hiểu Phong đã có địa vị lớn trong xã hội và còn tự tin sánh bước bên cô đó sao?? Thế thì lý do là gì??
Nghĩ mãi chả ra, Thuần Niệm chỉ cảm thấy nếu anh biết được gia đình cô như thế thì liệu anh sẽ ra sao?? Có ghét không? Buồn không?.
Thế là cô bấm vào danh bạ tìm số của anh và gọi điện thoại thông báo với anh, vì dù sao anh cũng đã là một phần của gia đình cô. Và đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hàn Hiểu Phong.
” Có chuyện gì à?”.
” Khoảng 5h, anh có bận gì không? Con bé Thuần Nhi du học trở về nên chúng ta cùng qua thăm nó”.
” Xin lỗi. Anh bận rồi”.
” Ừ, em biết rồi”.
” Anh cúp máy đấy”.
” À Khoan….”, ngập ngừng suy nghĩ trong vài giây ngắn, rồi cô cố hít một hơi thật sâu: ” Anh có yêu em không?”.
“……………………………………”.
” Em nói chơi á. Anh đừng để ý. Bye anh”.
Chẳng để Hàn Hiểu Phong nói gì thì cô đã vội cúp máy, rồi nằm dài xuống bàn với gương mặt mếu máo hệt như một đứa trẻ : ” Thuần Niệm. Mày bị điên à? Sao đi hỏi câu dư thừa đó chứ? Trời ạ”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!