Anh không thể ở bên em ngay lúc này - Chap 8: Muốn có một người như anh rể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Anh không thể ở bên em ngay lúc này


Chap 8: Muốn có một người như anh rể


Vài phút sau, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến và dừng lại nơi các cô nàng đang đứng chờ. Bước xuống xe, Hàn Hiểu Phong vội nhướng mày khi trông thấy bộ quần áo của cô nhăn nheo, và bên phía góc áo còn có một mảng nước đã khô ráo với thoang thoảng mùi nước ngọt :” Có chuyện gì xảy ra thế? “

Cô nàng Từ An Khê vội giải thích, thì đã bị cô kịp thời ngăn lại chỉ vì sợ anh lo lắng, Thuần Niệm mỉm cười nói :” Không gì, là do em bất cẩn mới thành ra như thế. Anh đừng lo lắng quá “.

Nhìn hành động đó, Hàn Hiểu Phong cũng hiểu được là có chuyện xảy ra, nhưng mà cô lại giấu đi và không nói cho anh biết. Nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo bên ngoài, anh khoác lên cơ thể cô rồi buông lời mắng yêu :” Em có phải là con nít đâu? Mà lúc nào cũng không chịu để ý, chẳng chịu ngó trước ngó sau chứ”.

” Em biết rồi”.

Lúc này, Thuần Nhi tiến về phía một bước, đưa bàn tay lên và mỉm cười chào hỏi anh rể :” Chào anh rể, lâu rồi chúng ta không gặp nhau”.

Nghe thấy giọng nói, anh quay lại ngước nhìn người phía trước mặt mà có đôi phần ngạc nhiên, đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài ngang vai, cùng lối phong cách thời trang rất hiện đại như tôn lên dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Hồi đó, khi Thuần Nhi còn là một cô bé tuổi 16 sỡ hữu khuôn mặt mũm mĩm, đã không ngần ngại chạy đến trước cửa nhà anh mà hô vang rằng :” anh hãy chia tay với chị của tôi đi “, khi nghe tin chị gái mình quen một kẻ nghèo nàn.

Dù chỉ là một bé con, nhưng anh cảm nhận được qua đôi mắt to tròn kia lại chứa những tình cảm rất chân thành và đầy lớn lao của một đứa em gái dành cho người chị của mình.

Còn Thuần Nhi, cô nàng không cần vừa gặp mặt sẽ hỏi một tràn câu như ” chị có sống hạnh phúc không? “, ” anh đối xử có tệ bạc không? “…..rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là toàn những câu dư thừa mà thôi, vì tất cả đã thể hiện hết trên gương mặt đầy hạnh phúc của Thuần Niệm.

Thuần Nhi cảm thấy rất may mắn vì năm xưa đã không cùng mẹ và chị Thuần Ái ngồi chung xuồng với mục đích là ngăn cấm tình yêu của hai người, thì e rằng Thuần Nhi sẽ rất hối hận, và có thể khung cảnh trước mắt này cũng sẽ không tồn tại.

Thật là may mắn.

Hàn Hiểu Phong gật đầu, nói : ” Xém tí nữa không nhận ra em luôn đấy. Dạo này em thay đổi, càng ngày càng xinh ra”.

” Cảm ơn lời khen của anh rể, nhưng em thấy người thay đổi nhiều nhất chính là Thuần Niệm đây, chị ấy càng ngày càng xinh đẹp, và lúc nào cũng nở nụ cười thật hạnh phúc “.

Đúng. Chỉ cần nhìn thấy người chị lúc nào cũng vui vẻ, thì đối với cô nàng Thuần Nhi mà nói cảm thấy rất an lòng.

Tiệm ăn Khánh Ký.

Hàn Hiểu Phong dự định sẽ mời các cô nàng đi ăn ở nhà hàng cao cấp, đầy sang trọng nhưng có lẽ từ khi cưới chồng thì khẩu vị ăn uống của Thuần Niệm bỗng chốc thay đổi đi rất nhiều, cô thích ăn những món bình dân hơn là cao lương mỹ vị.

Tuy đây là tiệm ăn nhỏ bé, nhưng các món ăn ở đây chẳng thua kém gì với nhà hàng khi nó cũng được chế biến từ các tay đầu bếp nổi tiếng, và điều đó đã thu hút rất nhiều thực khách đến đây với tiêu chí : Ngon – bổ và rẻ.

Hai tiểu thư Thuần Nhi và Từ An Khê khi bước vào đã cảm thấy chẳng có một chút gì gọi là khó chịu, hay ngột ngạt mà ngược lại rất thoải mái. Có lẽ một phần khi đi du học, Thuần Nhi đã phải làm quen các món ăn bình dân sau mỗi lần đến giảng đường, và nó trở thành phần thiết yếu trong cuộc sống của cô. Còn đối với Từ An Khê, thì mấy món ăn dân dã cũng không xa lạ gì, vì đơn giản ngay từ đầu xuất thân của cô vốn dĩ không phải một tiểu thư cành vàng lá ngọc từ khi mới sanh ra.

Khi đã gọi các món ăn trong thực đơn, Hàn Hiểu Phong cũng không quên căn dặn người phục vụ rằng :” Trừ mấy món này ra thì còn lại đừng cho thêm ớt vào, còn món nước này thì không cho hành”.

Nghe xong, hai cô nàng ngồi đối diện cảm thấy có chút ganh tị, và lòng tràn đầy ngưỡng mộ khi Hàn Hiểu Phong không những yêu thương, chăm sóc mà còn lo lắng từ bữa cơm đến giấc ngủ.

Xem ra Thuần Niệm có ngày bị chiều hư cho coi.

Thức ăn đã được dọn gần hết trên bàn, Hàn Hiểu Phong chỉ ăn một chút rồi lấy đũa gấp thức ăn vào trong chén Thuần Niệm.

Nhìn thấy cảnh đó, Thuần Nhi nhẹ nhàng buông đôi đũa xuống, tay chống cằm đặt lên bàn và than thở đôi ba câu :” Từ An Khê ơi, chị em chúng ta thật sự quá là cô đơn. Xem cặp vợ chồng người ta ân ân ái ái đến thế kia, ngọt ngào đến nỗi muốn khóc luôn “.

Dứt lời, cô nàng bị Thuần Niệm khẽ đưa tay gõ nhẹ vào đầu, rồi cũng không quên gấp thức ăn bỏ vào chén :” Vậy em tìm một em rể vừa đẹp trai và ga lăng nhất, để chị đây có chút ganh tị nào”.

” Thôi…thôi…em không có phước phần như chị, đúng không An Khê “.

Bỏ vào miệng nhâm nhi món ăn, Từ An Khê vội gật đầu lia lịa như thay câu trả lời. Nhưng, Thuận Nhi vội đưa mắt liếc qua nhìn cô nàng ham ăn kia, như kiểu cần cô phát biểu. Hiểu ý, Từ An Khê chồm người dùng đũa gấp miếng thịt bỏ vào chén, rồi hô lên :” Những lời chị Thuần Nhi nói quả không sai tí nào “.

” Thuần Niệm, chị thấy chưa? Em ấy với em có cùng suy nghĩ đấy “.

” Hai cái đứa này”.

Trong lúc cả ba chị em của Thuần Niệm đùa giỡn, thì điện thoại của Hàn Hiểu Phong bỗng reo vang tiếng nhạc chuông, vì âm thanh trong quán quá ồn ào nên anh đành phải bước ra ngoài.

Trông thấy anh đi ra ngoài, Thuần Nhi mới xích lại gần, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của chị gái: ” Nhìn thấy anh rể đối tốt với chị như thế này, em cảm thấy rất vui mừng. Nghĩ lại nếu năm xưa em vẫn giữ quyết định ngăn cản tình yêu của hai người, thì e rằng em….em…”.

Chưa nói hết câu, cô nàng đã bị ngón tay thon dài của Thuần Niệm đặt nhẹ lên đôi môi nhỏ xinh, mỉm cười nói :” Thuần Nhi, chị hiểu em muốn nói gì, nhưng mà chuyện đó cũng đã qua lâu rồi và có lúc chị nghĩ nếu không nhờ điều đó, chị sẽ không hề biết rằng chị rất may mắn khi bên cạnh có một cô em gái vừa đáng yêu ,vừa hết lòng yêu thương và quan tâm chị nhiều như thế này”.

Sau câu nói đó, là cái ôm thắm thiết của hai chị em dành cho nhau. Thuần Niệm cũng không quên một người còn lại, cô quay đầu nhìn Từ An Khê khi khẽ đưa tay chỉ về khoảng trống bên cạnh của mình.

Từ An Khê lắc đầu từ chối, tay cầm đũa buông xuống và ánh mắt nhìn về hai người mà cười nói :” Được quen biết hai chị, có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời em. Nhìn thấy chị hạnh phúc, em từng suy nghĩ rằng không biết sau này em có gặp một người vừa biết quan tâm và yêu thương hết mực như chồng chị đây hay không? Có lẽ những lời nói lúc nãy của chị Thuần Nhi là đúng, em sẽ không thể gặp được người thứ hai, cũng như trên cuộc đời này chỉ tồn tại duy nhất một người mang tên Hàn Hiểu Phong mà thôi “.

” Nói hay lắm, Từ An Khê ” – Thuần Nhi vỗ tay như tán thành.

Lúc sau, Hàn Hiểu Phong bước vào trong quán, tay cầm một cái túi chứa ba ly trà sữa mang hương vị khác nhau, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn:” Cái này anh mời tụi em. Bạn anh giới thiệu quán này bán rất ngon, mong rằng tụi em không chê”.

” Cảm ơn anh rể “.

Hai cô nàng tranh nhau giành lấy ly nước , còn Hàn Hiểu Phong thì lấy một ly nước hương dâu để trước mặt Thuần Niệm, khi ly đã được anh cắm sẵn ống hút.

Haiz….người khác nhìn vào sẽ cho rằng họ chính là cặp tình nhân mới yêu nhau, hơn là một đôi vợ chồng.

Không những hai cô nàng ngưỡng mộ, mà tất cả những người khác trong quán cũng cảm thấy lòng ganh tị và thầm ngưỡng mộ.

Khi ăn xong, Hàn Hiểu Phong đề nghị làm tài xế chở các cô nàng về, nhưng bị hai cô nàng kia từ chối với lý do muốn dạo quanh khu mua sắm để lựa vài món đồ.

( thật ra là không muốn làm kỳ đà cản mũi không gian của hai vợ chồng ấy mà =_=. Ngọt quá ai chịu nổi hỡi anh chị ….).

Quay sang, Thuần Nhi khẽ đưa tay đặt lên vai anh ,thầm thì vào tai:” Anh rể, xem ra anh cũng biết giữ lời hứa nhỉ. Em chúc anh chị mãi mãi luôn giữ được lửa cho ngôi nhà yêu dấu của mình”.

Trên đường đi về, anh vội đóng kín cửa xe khi thấy có một chiếc xe tải chở đầy cát bụi ở phía trước. Hành động chu đáo này của anh, khiến Thuần Niệm cô nhớ lại câu nói lúc ngồi trong quán của Từ An Khê :” Có lẽ những lời nói lúc nãy của chị Thuần Nhi là đúng, em sẽ không thể gặp được người thứ hai, cũng như trên cuộc đời này chỉ tồn tại duy nhất một người mang tên Hàn Hiểu Phong “.

Ánh mắt trìu mến khi nhìn Hàn Hiểu Phong lái xe, cô thầm mỉm cười.

” Bộ mặt anh dính gì sao? Mà em nhìn dữ vậy “

” Không. Chỉ là em đang thắc mắc không biết kiếp trước em ăn trúng cái gì? Mà kiếp này em lại gặp và quen biết được anh”

” Chắc là em ăn quả độc “.

” Ừ, là quả độc ngọt ngào nhất “.

Có người từng nói dù bên cạnh bạn là một người ra sao? Như thế nào? Chỉ cần ở bên người bạn yêu thương thì tất cả đều trở nên ngôn tình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN