Anh Luôn Ở Bên Em
Chương 22: Thương tiếc và tin tưởng
“Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em thì em sẽ như thế nào?”
Cô nghĩ một chốc rồi đáp: “Anh sẽ bội tình bạc nghĩa?”
Bội tình bạc nghĩa? Phó Bắc Thần hít sâu một hơi: “Không, không bao giờ, kiếp này thì không.”
Vẻ mặt cô vui mừng, thoải mái nói: “Vậy thì không sao hết, những chuyện khác em sẽ tha thứ cho anh.”
Lúc này điện thoại của cô vang, không ngờ là giáo sư Phó gọi tới, cô bất giác nhìn sang Phó Bắc Thần, anh cũng nhìn thấy tên người gọi trên màn hình di động của cô, gật gật đầu ra ý bảo Viên Viên nghe máy.
“Giáo sư Phó?” Cô hơi hồi hộp vì con trai giáo sư đang ở bên cạnh…
“Tiểu Trình, ngại quá, cuối tuần còn làm phiền cháu. Chủ biên Trương của các cháu có số điện thoại bao nhiêu nhỉ? Gửi cho bác nhé.”
“Ồ ồ, giáo sư đợi chút.” Cô lập tức mở danh bạ, đọc thuộc số điện thoại của Trương Việt Nhân rồi lại áp điện thoại lên tai, đọc cho giáo sư Phó ghi lại.
“Được rồi, cảm ơn tiểu Trình.”
“Không có gì ạ!”
“Cháu không đến lấy bài thì cũng có thế tới nhà ngồi chơi nói chuyện.”
“Dạ được.”
Cúp máy xong, cô quay sang nói với Phó Bắc Thần: “Hình như ba anh khá thích em?”
Câu trả lời của anh là, tiến lại gần, hôn nhẹ lên nốt ruồi khó mà thấy được ở cuối đôi lông mày của cô: “Tất nhiên, người anh quý trọng mà.”
Ở bên Phó Bắc Thần lâu, những lời như thế này vẫn làm cô xúc động nhưng mặt sẽ không đỏ thường xuyên nữa. Ví như lúc này, cô còn có thể nói thêm một câu: “Chuyên gia Phó, ánh mắt của anh rất chuẩn.”
***
Hôm nay khi Phó Bắc Thần mới về đến nhà thì nhận được một tin nhắn: Đại sư huynh, anh còn nhớ chị họ em Triệu Giác không?
Anh chau mày, trầm mặc một hồi lâu rồi mới trả lời: Xin lỗi.
“Xin lỗi?” Chỉ một tiếng xin lỗi? Thẩm Du nhìn màn hình di động mà bật cười. Từ sau lần trước lúc anh nói với cô mấy lời đó, cô luôn chìm trong tâm trạng u ám, cô cảm thấy bất bình thay chị họ…
Hơn hai năm nay, luôn nghe giáo sư Phó nói là Phó Bắc Thần không có ý tìm bạn gái, cô bèn cho rằng có lẽ trong tim anh luôn có chị họ, sau lại thấy sự “quan tâm” của anh dành cho Trình Viên Viên, sự dịu dàng và chung thủy lúc anh nhìn Viên Viên, như trước đó đời anh trống rỗng, chỉ đợi cô ấy đến lấp đầy.
Bây giờ Thẩm Du mới thấy cách nghĩ của cô lúc trước nực cười biết bao.
Hôm nay bị bạn cùng phòng lôi đi xem phim cô lại nhìn thấy bọn họ.
Phó Bắc Thần nắm tay Trình Viên Viên, hai người trông như cặp đôi đã yêu nhau rất lâu.
Cuối cùng cô không nhẫn nhịn được mà gửi tin nhắn trách móc đó cho anh sau khi về kí túc.
Đến cùng thì trong lòng anh ta có một mảnh đất:nơi chôn cất người chị đến thi thể cũng không tìm thấy của mình hay không?
Vậy mà chỉ có một lời xin lỗi đơn điệu, không hề có gì khác.
***
Hôm sau Viên Viên vừa mới đến cơ quan thì Vương Nguyệt đã kéo cô hỏi: “Hôm qua chị nhìn thấy xe đến đón em rồi, còn cả người trong xe nữa. Trình cô nương, em ‘song túc song phi’ (cùng ngủ cùng bay) với vị Phó tiên sinh kia thật hả?”
Song túc song phi? Viên Viên sửa lại: “Chưa ‘túc’ (ngủ, sống chung) bên nhau, chị đừng nói linh tinh.”
Vương Nguyệt không nhịn được mà véo hai má cô: “Nhóc con, đáng yêu quá!”
Viên Viên cũng hết cách, cô chỉ nói thật thôi.
Sắp tan làm, cô nhận được điện thoại của Thẩm Du. Từ lần trước, sau khi Thẩm Du thể hiện tình cảm với Phó Bắc Thần thì cô không dám gặp cô ấy nữa. Thêm vào đó, hiện giờ cô đã ở bên anh ấy nên cứ luôn cảm giác có lỗi với Thẩm Du.
“Viên Viên, lần trước cậu bảo mời tớ bữa cơm, tớ đợi lâu lắm rồi, nay đành tự đến cửa hỏi vậy.” Giọng Thẩm Du vẫn êm tai như lâu nay.
“Hả?” Viên Viên không hề nhớ là có chuyện này, cũng không quan tâm cô có từng nói thế hay không, cô vừa xin lỗi vừa đáp: “Ngại quá, gần đây tớ quá bận. Hay là tối nay luôn được không?” Viên Viên hơi hiểu Thẩm Du nói một là một hai là hai, hôm trước đi mua sắm cũng nhận ra được tính cách rõ ràng đó, nên chắc chắn mình có mời. Vả lại tối nay cô có thời gian rảnh, Phó Bắc Thần đang bận việc.
“Được, quyết thế nhé!”
Viên Viên để Thẩm Du chọn chỗ, cô ấy chọn một hàng lẩu tên là “Cẩm Quan thành”. Sau khi tan sở Viên Viên liền đi thẳng tới đó.
“Đây là thức ăn quê cậu, cậu chọn đi.” Viên Viên ngồi xuống, đẩy menu sang Thẩm Du.
Thẩm Du không hề khách sáo, gọi liền một hồi, cuối cùng còn gọi thêm hai chai rượu. Rượu và thức ăn được mang lên, Thẩm Du định rót rượu cho Viên Viên nhưng Viên Viên đã che lấy cốc của mình nói: “Tớ uống cực kém, lần nào uống cũng có chuyện nên không uống nữa.” Cuối cùng Thẩm Du không bắt ép cô, tự mình nốc hết cốc này đến cốc khác, mặt đỏ lên rất nhanh.
Viên Viên sợ cô ấy uống say nên ra sức gắp thức ăn cho cô nàng. Giữa chừng, ngẩng đầu lên bắt gặp Thẩm Du đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nóng rực, khi hai ánh mắt chạm nhau Viên Viên khẽ cười rồi hỏi: “Sao lại nhìn tớ như vậy?”
“Tớ thấy cậu là kiểu càng nhìn càng thấy xinh!” Một tay xoa cằm, một tay Thẩm Du cầm chén rượu khẽ xoay: “Nhưng mà mắt nhìn người của cậu không ổn.”
Viên Viên nghe mà thấy mờ mịt.
Thẩm Du nhìn cô, tiếp tục nói: “Không ngờ cậu cũng ngu dại như chị họ tớ, thích kiểu người như Phó Bắc Thần.” Nói xong cô nhìn thấy Viên Viên chau mày như mong muốn.
Thẩm Du nằm xoài ra bàn, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Trình Viên Viên, Phó Bắc Thần hại chết chị họ tớ…”
Viên Viên khó tin mà trừng to hai mắt, nghe Thẩm Du tiếp tục chầm chậm nói: “Chị họ tớ tên là Triệu Giác, tớ nghĩ chắc anh ta chưa từng nhắc tới với cậu. Từ nhỏ đến lớn chị tớ không chỉ có thành tích hàng đầu mà vẻ ngoài cũng xinh đẹp. Lần nào mẹ cũng lôi tớ ra so với chị mà lần nào tớ cũng thua. Sau này, chị ấy gặp Phó Bắc Thần, yêu anh ấy, chị theo đuổi anh hai năm rồi cuối cùng hai người cũng ở bên nhau. Nhưng không lâu sau Phó Bắc Thần bỗng dưng đá chị, cậu biết kết cuộc là thế nào không? Chị nhảy xuống biển, chết mất xác… Cậu nói xem, Phó Bắc Thần có phải là người tốt?”
Viên Viên há mồm ra định nói, cô không tin Phó Bắc Thần là người như vậy.
“Vẫn không tin?” Thẩm Du nói rồi mở mắt ra, cô lấy một tấm ảnh từ trong túi xách, bên trên là hình hai người trẻ tuổi. Nữ tóc dài xõa qua vai, mặt mũi xinh xắn, miệng cười mỉm, quả là rất đẹp. Còn người con trai đứng bên cạnh:chính là Phó Bắc Thần.
“Cậu uống say rồi.” Viên Viên đứng dậy, cô nói tiếp: “Tối về tớ còn phải viết bài nên phải về sớm, nếu cậu đã no thì tớ đưa cậu về ký túc.”
Ánh mắtThẩm Du nhìn cô đấy phức tạp: “Cậu định đưa tớ về, ha ha, cảm ơn tớ vì đã nói chân tướng cho cậu biết?”
“Không phải, tớ tin Phó Bắc Thần. Nhưng cậu uống say tớ nhất định phải đưa về.” Viên Viên gọi phục vụ tính tiền sau đó nửa lôi nửa kéo Thẩm Du ra ngoài, gọi taxi về đại học H. Trên đường đi, Thẩm Du đã say mèm, chẳng nói năng gì nữa mà chỉ dựa vào Viên Viên, không biết có phải là ngủ rồi không. Ở trên xe Viên Viên nói khẽ: “Tớ rất xin lỗi, chị họ cậu đã chọn cách đó để rời ra người nhà, tớ hiều nỗi buồn của cậu, lúc ba tớ mất tớ cũng cảm thấy rất buồn, vô cùng buồn, một người thân luôn ở bên mình mới đó đã không còn, không được nghe thấy tiếng người ấy nữa, không thể nhìn thấy người ấy nữa… Nhưng mà tất cả rồi sẽ tốt đẹp lên, nếu cậu thấy hiện giờ không ổn thì là vì chưa đến cuối cùng thôi. Đó là một câu nói mà tớ rất thích. Thẩm Du, tớ tặng câu đó cho cậu.”
Xuống xe, cô lay lay Thẩm Du tỉnh lại rồi đưa đến dưới lầu ký túc.
“Không cần tiễn nữa, tớ… ở tầng một.” Thẩm Du nói, đứng không vững.
“Ừ, vậy cẩn thận nhé, tạm biệt.”
Nhìn theo bóng dáng Trình Viên Viên khuất dần trên con đường cây cối um tùm phía xa, Thẩm Du vuốt vuốt tóc rồi đứng thẳng dậy, nói nhỏ: “Trình Viên Viên, giở trò xấu với cậu thật là khiến người ta áy náy…”
Về ký túc, cô mở vi tính lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đăng nhập QQ Triệu Giác. Vẫn chẳng có gì như cũ, chỉ là có thêm một đống thư điện tử, phần lớn đều là thư quảng cáo rác. Nhưng trong số chúng, Thẩm Du chú ý đến một bức thư gủi từ nước ngoài, mở ra, là nhắc nhở của một trang mạng, nói là tên miền đã tới kỳ nộp tiền. Tên miền này là phiên âm đầy đủ của Triệu Giác, Thẩm Du nhấp chuột vào, thấy đó là một blog.
Còn nội dung ghi chép ở bên trong làm cô càng đọc càng thấy lạnh lẽo. Hai tay ôm đầu, cả người như bị hút rỗng. Hóa ra sự thật là thế này.
***
Tối đó Viên Viên nằm trên giường do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện cho anh: “Anh quen Triệu Giác không?”
Người bên kia điện thoại thoáng sững người: “Có.”
Hôm nay Thẩm Du nhắc với em về chị ấy. Triệu Giác là chị họ Thẩm Du. Hình như cô ấy đã hiểu nhầm anh rồi, anh có cần phải nói rõ ra không?”
“Em nghe những lời cô ấy nói xong không có suy nghĩ gì khác sao? Chỉ thấy có vẻ như hiểu nhầm anh?”
Viên Viên gật đầu, sau nhớ ra đang gọi điện nên “ừ” một tiếng.
Giọng Phó Bắc Thần ấm áp: “Anh sẽ xử lý, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Thẩm Du. Giọng cô ấy hơi mệt mỏi: “Viên Viên, xin lỗi nhé, những lời tớ nói về đại sư huynh… cậu đừng để trong lòng.”
Viên Viên chợt vui mừng, hiểu nhầm đã được giải quyết rồi?!
“Không sao, tớ cũng không tin nên không có chuyện gì cả.”
Sự tin tưởng đến vậy… nên nói thế nào mới được đây? Thẩm Du cảm thấy chua sót, dù có lòng phá đám thì hình như có thể đoán trước sẽ chẳng được hiệu quả gì. Cô lại nghe thấy giọng nói mềm mại giả vờ như đang vô ý an ủi kia: “Thẩm Du, nếu cậu không tìm được bạn dạo phố thì có thể tìm tớ.”
“Ừ.”
Thật ra Phó Bắc Thần không tìm Thẩm Du, trong quan điểm của anh, người khác coi anh thế nào anh cũng không để ý. Hơn nữa anh cũng không muốn lại nhắc đến người đã qua đời. Đối với Triệu Giác và người thân của cô anh chỉ có lời xin lỗi, còn những lời khác có nói thì không ý nghĩa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!