Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 23: Chân tướng chôn giấu nghìn năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 23: Chân tướng chôn giấu nghìn năm


Trích dẫn: Thứ bảy này Viên Viên về quê, vừa vào nhà cô liền nghe mẹ kể rằng khi Sùng Phúc tự tu sửa lại điện Già Lam đã đào được một khối đá, có vẻ như là đồ cổ.

Viên Viên nghe đến khối đá, lại còn thuộc đồ cổ có lịch sử lâu đời thì lập tức đứng bật dậy khỏi ghế. Gần đây cô đang sầu lo chuyện không có tin tức gì về việc khai quật ở thị trấn Ngọc Khê, có lẽ tin tức tự tìm tới cửa rồi đây.

Cô nói với mẹ một tiếng đi tìm Khương Tiểu Tề sau đó chạy đi luôn.

Sau mười phút, Viên Viên đến Sùng Phúc tự, lúc này ngôi tự có đủ loại người chen lấn đông đúc, người trên trấn nói là tìm thấy đồ cổ, ai ai cũng chạy tới xem một chút trước khi người ở cục Văn hóa khảo cổ tới. Các hòa thượng thì ngại đuổi người, thấy Tịnh Thiện đại sư đang mang theo vài hòa thượng bận rộn ổn định trật tự.

Viên Viên vừa định đến hỏi chuyện khối đá với Khương Tiểu Tề thì người ở cục Văn hóa khảo cổ đã tới.

Sau khi cục nhận được điện thoại thì phái một tổ nhân viên từ thành phố qua ngay lập tức. Người dẫn tổ có lông tóc dày rậm, mũi cao mắt sâu, trông lại có mấy phần giống người nước ngoài. Tay anh ta còn chống một cái gậy, hình như chân trái có chút vấn đề. Nghe những người trong ngành gọi anh một tiếng là “anh Cố”, cô liền nhớ đến tấm danh thiếp mà Trương Việt Nhân đưa cho mình. Vị phó cục trưởng tên Cố Văn Lân đó lẽ nào là “anh Cố” trước mặt? Thế thì thật trùng hợp.

Sau cùng cô cũng gặp được Khương Tiểu Tề, còn chưa kịp lên tiếng thì cậu ta đã nói: “Cậu hỏi tớ thì tớ cũng không rõ đâu, nếu muốn nhìn kỹ thì đi theo tớ.”

“Ok!”

Không lâu sau, người ở đồn công an trong thị trấn cũng đến, mời đám đông vây quanh ra xa, còn vây một vòng dây quanh điện Già Lam. Vì Tịnh Thiện đại sư nói Viên Viên là người trong tự nên mới được ở lại. Sau khi người đồn công an ổn định được hiện trường, Viên Viên liền thấy vị cục phó kia lập tức xung phong lên trước còn năm người nhân viên khác theo sau, ai cũng đeo găng tay. Họ phối hợp rất ăn ý, bắt đầu xem xét khối đá trên mặt đất đó.

Phần lớn khối đá vốn dĩ bị chôn dưới hành lang cửa sau của điện Già lam, đã bao nhiêu năm nay chẳng ai chú ý tới nó. Mà vị trí của ngôi điện khá hẻo lánh, trước đây tu sửa cũng chẳng tới lượt. Lần này quy mô tu sửa lớn đồng thời để tránh ảnh hưởng việc nhang khói ở những điện lớn nên sửa chữa bắt đầu từ ngôi điện này. Ai ngờ vừa bắt đầu liền đào ra được một thứ.

Những người công nhân nhìn thấy chữ trên đá ngoằn nghèo, chẳng hiểu là gì nên gọi Tịnh Thiện đại sư phụ trách chuyện tu sửa tới. Tịnh Thiện đại sư nhìn cũng không nhận ra được mấy chữ. Nhưng may mà cậu ta nhận ra đây là một tấm bia được khắc chữ kiểu tiểu triện.*

*

Nhưng đến cùng thì nó có phải là hiện vật khảo cổ hay không thì cậu ta cũng không dám chắc, thế là cậu liền gọi điện cho cục Văn hóa khảo cổ, lại chụp cả ảnh truyền sang, kết quả là phó cục trưởng liền dẫn một tổ người đến.

“Cục phó Cố, anh đích thân dẫn người tới, có thể thấy khối đá này không phải vật bình thường. Có thể dạy chúng tôi một chút nó viết gì bên trên không?” Tịnh Thiện đại sư không kiềm nén được sự tò mò mà lên tiếng hỏi.

Cậu vừa hỏi liền có cả một nhóm hòa thượng trẻ tuổi và cả Viên Viên đang vây xung quanh đều dỏng tai lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phó cục trưởng Cố.

“Cái này à…” Cục phó Cố mở miệng chậm rì rì, tay thì không ngừng cẩn thận phủi đi đất bám trên đó, “Là một bài văn tế.” Nói tới đây, vẻ mặt những người xung quanh đều trở nên lạ thường. Vẫn là Tịnh Thiện đại sư lên tiếng hỏi cho rõ: “Vậy người viết hoặc người bị tế khá có danh tiếng?”

Lúc này cục phó Cố đã làm sạch được một góc, chính là phần cuối của bài văn tế. Bụi đất được phủi đi hết, lộ ra mấy chữ của con dấu.

“Phó Nguyên Tranh góa vợ.” Cục phó Cố thong dong đọc những chữ đó, hai đôi lông mày rậm nhướn lên, đầu mày nhíu lại: “Phó Nguyên Tranh?” Anh ta thành thạo chống gậy một cái, đứng thẳng dậy.

“Tiểu Lý, cùng tôi tới đền công chúa phò mã một chuyến.” Anh vung tay chỉ vào một người khác rồi nói, “Những người còn lại tiếp tục xử lý ở đây.”

Cục phó Cố vừa mới đi thì điện thoại của Viên Viên vang lên, cô chạy ra xa để nhận điện thoại.

“Phó Bắc Thần.” Nói xong ba chữ này cô đã nở nụ cười, “ừ, em về nhà rồi. Đang ở Sùng Phúc tự, bên này phát hiện một tấm bia đá có vẻ là đồ cổ. Người của cục Văn hóa khảo cổ đến cả rồi.”

“Bia đá?”

“Ừ, thấy nói là nó khắc một bài văn tế, con dấu “Phó Nguyên Tranh góa vợ” gì gì đấy.”

Phó Bắc Thần ngừng một lát mới trả lời: “Anh đến ngay, em đừng đi, đợi anh.” Nghe giọng anh có vẻ vội vàng, Viên Viên hơi khó hiểu nhưng nghĩ sắp sửa được gặp anh rồi nên vẫn cực kỳ vui mừng. Tuy chưa đến mức một ngày không gặp như cách ba thu nhưng mà không gặp thì sẽ nhớ.

Cúp điện thoại, cô quay người lại liền nhìn thấy Tịnh Thiện đại sư đang nhìn cô chằm chằm, hất hàm chỉ cái điện thoại: “Đối tượng quy y của cậu?”

Cô ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, cười ha ha đáp: “Đúng!”

Có một tăng nhân trẻ đến tìm Tịnh Thiện đại sư, cậu ta lại bị kéo đi mất.

Ba mươi phút sau, cục phó Cố và tiểu Lý cùng trở lại, hai người đều mang vẻ mặt vui mừng. Một nhân viên có tuổi bên này hỏi ngay: “Có gì mới à?”

“Tấm bia đá ở hậu viện đền công chúa phò mã ấy, mọi người còn nhớ không?” Giọng anh ta vì xúc động mà hơi run run.

Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Tài liệu lịch sử có ghi chép lại rõ ràng phò mã của Gia Thuần công chúa là Phó Nguyên Tranh, nhưng tại sao trên bia đá hậu viện đó lại khắc phò mã “Phó Nguyên Đạc”? Do không tìm được cái tên Phó Nguyên Đạc trong ghi chép lịch sử nên năm đó mọi người đều đoán có lẽ người khắc bia đã khắc nhầm. Tuy nhiên tôi cho rằng việc nhầm lẫn chắc là không phải. Hoặc phò mã đổi tên? Nhưng chuyện này cũng không có tài liệu nào có thể chứng minh. Thế là vấn đề liền ghim mãi trong lòng tôi. Vừa rồi nhìn thấy trên tấm bia đá năm chữ “Phó Nguyên Tranh góa vợ” tôi chợt cảm thấy có lẽ đã đến lúc vấn đề lịch sử bí ẩn này được giải quyết.”

Đợi đến khi Phó Bắc Thần đến thì phần lớn khối đá đều đã được làm sạch sẽ. Những chữ trên đó về cơ bản là được gìn giữ cẩn thận.

“Bắc Thần?” Cụ phó Cố nhìn thấy Phó Bắc Thần thì sững người.

“Chào anh Cố.” Phó Bắc Thần vừa mỉm cười vừa vẫy tay.

Cố Văn Lân cởi găng tay ra rồi bắt tay anh: “Ba năm không gặp, toàn thấy báo đăng đủ loại thành tựu cùng hoạt động của cậu thôi, sao hôm nay bỗng nhiên đến đây vậy?”

“Nghe nói nơi đây đào được một tấm bia đá, tôi rất quan tâm đến nó, nếu không có vấn đề gì thì có thể để tôi đứng ở bên học hỏi một chút được không?”

“Tin tức của cậu nhanh thật đấy. Cơ mà sao cậu lại có hứng với bia đá?”

“Không, tôi chỉ hứng thú với câu chuyện bên trong nó thôi.”

Vừa nói anh vữa vẫy vẫy tay với Viên Viên, cô liền chạy nhanh qua.

“Anh Cố, xin giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi:Trình Viên Viên.” Anh nghiêm túc giới thiệu.

Cố Vân Lân nghe vậy thì há hốc mồm, may mà anh ta phản ứng nhanh, vội vàng gật gật đầu với Viên Viên và nói: “Lúc đầu không biết Trình Viên Viên em là bạn gái của Phó Bắc Thần, đã thất lễ. Chào em, tôi là Cố Văn Lân.”

Đúng là cục phó cục Văn hóa khảo cổ rồi!

“Nghe tiếng đã lâu, em là biên tập của tạp chí Truyền Thừa, Trình Viên Viên.” Cô lễ phép đáp.

“Truyền Thừa? Em là người của Trương Việt Nhân?”

“Dạ.” Cô liếc nhìn sang Phó Bắc Thần, lòng thầm nhủ đã đến bước này rồi chi bằng thuận nước đẩy thuyền, làm quen với Cố Văn Lân thì sau này dễ dàng khảo sát sâu hơn. Cô vừa nghĩ vậy liền nói thẳng: “Gần đây em đang viết báo cáo liên quan đến thị trấn Ngọc Khê, mà nội dung của nó chỉ yếu tập trung vào đền công chúa phò mã, đống đổ nát cùng cây đậu đỏ. Mấy hôm nay do không có đủ tài liệu nên khá vất vả, may mà hôm nay khối đá này xuất hiện. Cục phó Cố, anh có thể cho em phỏng vấn toàn bộ quá trình không?”

Cố Văn Lân suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vốn là không được, nhưng có cái mặt của Phó Bắc Thần, lại thêm tấm biển Trương Việt Nhân kia, tôi cảm thấy mình phá lệ một lần cũng được.”

Vừa nghe thấy câu hứa hẹn của anh ta, Viên Viên cảm ơn ngay lập tức: “Cảm ơn anh, cục phó Cố!”

Khi cô nhắc đến đền thờ công chúa phò mã thì Phó Bắc Thần liền nhìn sang cô, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tới chiều muộn, những chữ viết trên tấm bia đá về cơ bản đều được nhân viên khảo cổ sao chép hết lại. Lúc Cố Văn Lân đưa bản chữ đó cho Phó Bắc Thần thì thấy tay anh hơi hơi run rẩy.

Càng đọc, mặt anh càng trở nên trắng bệch, thậm chí trắng như tờ giấy.

“Cục phó Cố, trên đó viết gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt Phó Bắc Thần đầy thương cảm, Viên Viên không khỏi hỏi.

“Viết về một người đàn ông tên Phó Nguyên Tranh, yêu người con gái là Uyển Ngọc nhưng sau này anh ta được hoàng thượng tứ hôn nhất định phải lấy công chúa Gia Thuần làm vợ. Anh ta phụ lòng Uyển Ngọc, khiến cô gái nhảy vào lò nung gốm, lấy thân hiến tế cho lò. Sau này cái lò đó chỉ nung lên được một bình Ngọc Hồ Xuân. Phó Nguyên Tranh liền đi tìm một đạo sĩ, đốn củi cho ông ta ba năm, nấu cơm ba năm, cuối cùng người đạo sĩ đã giúp anh ta viết một lời nguyền bằng máu, khóa tất cả những ký ức giữa anh ta và Uyển Ngọc vào chiếc bình Ngọc Hồ Xuân. Từ đó về sau, những kí ức đó dần dần mất đi cho tới khi anh ta chết. Mà những lần chuyển thế sau này của anh ta, chỉ cần chiếc bình đó vẫn còn thì anh ta liền có những ký ức nọ. Anh ta nói anh ta phải mãi mãi tìm kiếm Uyển Ngọc cho đến khi tìm thấy… Một hàng chữ cuối cùng do bị mài mòn quá nhiều nên không nhìn rõ nữa.” Cố Văn Lân nói giọng đầy tiếc nuối, anh ta cũng bị xúc động bởi biểu tình của Phó Bắc Thần. Tấm bia này đã giải thích thắc mắc năm đó của anh, có thể viết một báo cáo thật dài rồi, điều này khiến anh càng kích động và hưng phấn. Anh cảm thấy phản ứng của Phó Bắc Thần quá mức kịch liệt, cũng quá khác thường.

Viên Viên nghe Cố Văn Lân nói một đoạn, đầu óc mịt mờ: “Bình Ngọc Hồ Xuân… Uyển Ngọc…”

“Viên Viên.”

“Dạ?”

Viên Viên quay đầu lại nhìn vào hai mắt Phó Bắc Thần, đột nhiên sững người, đó là một ánh mắt vô cùng hối hận, cùng quyến luyến…

“Anh hơi khó chịu, chúng ta có thể xuống núi trước không?” Anh nhớ ra rồi, đã nhớ ra toàn bộ. Tay anh toát mồ hôi, mỗi một giọt đều như thấm ra từ trong tim. Anh đã không phụ cô, nhưng cũng không đến bên cô kịp thời.

“À, vâng!” Tâm tư của Viên Viên tức khắc chuyển sang lo lắng cho sức khỏe Phó Bắc Thần: “Đi thôi!”

Anh đưa lại tờ giấy cho Cố Văn Lân rồi nói cáo từ.

Cô đưa Phó Bắc Thần về quán trà nhà mình. Đi cả đường xuống núi khiến anh dần dần bình ổn lại tâm trạng đang rối bời.

Anh nghĩ, dù thế nào chăng nữa thì anh cũng đã tìm thấy cô. Kiếp này anh muốn cho cô hết mọi thứ tốt đẹp mà kiếp đó anh đã không thể nào cho được.

Đới Thục Phân nhìn thấy hai người cầm tay nhau đi vào thì không khỏi ngẩn người, nhưng Viên Viên đang toàn tâm toàn ý lo cho sức khỏe của Phó Bắc Thần nên không chú ý tới vẻ mặt khác thường của mẹ mình. Ngược lại, Phó Bắc Thần thì chào bà đầu tiên: “Chào bác gái, cháu lại tới làm phiền ạ.”

Một tiếng “bác gái”* khiến quan hệ rõ ràng.

* Một cách gọi mẹ bạn gái.

Đới Thục Phân gật gật đầu với anh, lúc này lòng bà có cảm giác rất khó nói, tất nhiên Phó Bắc Thần đủ ưu tú, nhưng từ xưa đến nay bà đều cho rằng Viên Viên và Trình Bạch rồi sẽ ở bên nhau. Huống hồ Phó Bắc Thần còn là bậc chú của Trình Bạch.

Nhưng thấy dáng vẻ sốt sắng, một lòng một dạ của con mình với vị Phó tiên sinh này, bà chỉ đành lắc đầu nhủ thầm, chỉ cần con mình thích là được rồi.

Bà pha cho anh một chén trà rồi bưng ra.

Anh cảm ơn, cúi đầu uống một ngụm, đôi lông mày giương lên: “Trà Võ di tước thiệt?”

Đới Thục Phân vô cùng khâm phục những hiểu biết về trà của Phó Bắc Thần, không khỏi nói: “So với cậu thì cái con nhóc Viên Viên thật là… chả biết gì hết, chả hiểu gì hết.”

Phó Bắc Thần nhìn sang cô gái đang nhíu mày, nói chầm chậm: “Vậy thì có sao đâu ạ, cô ấy không hiểu, không biết thì cháu hiểu, cháu biết là được rồi. Thứ cô ấy muốn cháu sẽ lấy thay cô ấy.”

Trích dẫn: Viên Viên tự nhủ, Phó chuyên gia nói lời ngon tiếng ngọt cũng phải là trình độ chuyên gia…

Cuối cùng hôm nay Phó Bắc Thần cũng ở lại nhà Viên Viên ăn cơm tối. Lúc về, cô tiễn anh, xe anh dừng ở dưới gốc cây hòe bên bờ cầu Thái Bình. Cây rất to, không biết đã bao nhiêu tuổi, cành lá um tùm che hết cả ánh sáng.

Lúc xẩm tối chỉ có lác đác vài người qua lại.

“Viên Viên, em không hỏi anh vì sao khi nhìn thấy những chữ trên bia đá thì anh xúc động tới vậy?”

Viên Viên suy nghĩ một lát rồi nói: “Câu chuyện… khiến anh cảm thấy cảm động?”

Anh nhìn người không biết chuyện gì kia, nhẹ nhàng hỏi: “Viên Viên, nếu anh nói anh là Phó Nguyên Tranh thì em có tin không?”

Cô nhìn anh nghẹn lời vì quá kinh ngạc, khó tưởng tượng nổi. Sau một hồi lâu cô mới gật đầu. Lại sau đó, cô bỗng nhiên nhớ tới cái tên anh lẩm bẩm khi hôn cô lần đầu tiên: “Vậy em là… Uyển Ngọc? Hoặc là… em giống Uyển Ngọc?”

“Người anh yêu là em.” Anh giơ tay khẽ ôm cô vào lòng.

Cô bật cười, nghiêng đầu gối lên vai anh, hỏi nho nhỏ: “Bắc Thần, em muốn đi xem tấm bia đó lần nữa, anh có thể đi cùng em không?”

Anh cúi đầu vùi vào làn tóc cô, hôn nhẹ một cái, đáp lời: “Được.”

Lúc này bên trong ngôi tự rất yên tĩnh. Người của cục Văn hóa khảo cổ đều đã về hết, còn các hòa thượng thì đang niệm kinh trong đại điện. Tiếng tụng kinh không ngừng vọng vào tai, quanh quẩn, liên tục không ngừng nghỉ.

Khi đi tới bên tấm bia đá, cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình hơi hơi run.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói: “Vừa nãy em đã nghĩ suốt dọc đường, dù anh có giữ ký ức của Phó Nguyên Tranh thì anh cũng không còn là anh ta nữa rồi. Người nợ Uyển Ngọc là Phó Nguyên Tranh, dù có lấy sự cô đơn lẻ loi hết kiếp này đến kiếp khác để chuộc lỗi thì người con gái Uyển Ngọc ban đầu đã không thể trở lại được nữa. Cho dù cuối cùng được viên mãn thì đã không còn là hai người lúc đầu. Trước đó em từng hỏi anh: em có phải Uyển Ngọc hay không, anh nói phải hay không thì em đều không vui. May mà anh đã nói câu trả lời tốt nhất.”

Phó Bắc Thần nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó nhìn cô như đã tỉnh ngộ.

Viên Viên nhìn thấy anh như vậy liền cười cong cong khóe mắt: “Đi thôi, ở trước mặt rồi đấy.”

Anh không lên tiếng nhưng càng nắm chặt tay cô hơn, cùng đi tới chỗ tấm bia được đào lên.

Khi cả hai đến gần điện Già Lam, một chú mèo đen nhảy lên giàn giáo trên đầu cô, chúng phát ra một tiếng lạch cạch. Chỉ trong nháy mắt, Phó Bắc Thần đã ôm lấy cô xoay người! Viên Viên giật cả mình, cảm giác được sự nguy hiểm theo bản năng, cô muốn đẩy anh ra nhưng khi đó cơ thể anh chỉ ôm chặt lấy cô, hai tay còn bảo vệ đầu cô.

Cô nghe thấy tiếng ống thép nặng nề rơi xuống, mà cùng lúc đó, người trước mặt hình như bị đập một cái rất mạnh, anh lảo đảo bước về phía trước một bước, ôm cô tránh sang một bên.

“Bắc Thần?!”

Hai tay anh buông thõng, dần sượt tới eo cô. Cô hoảng hốt dịch người ra, ngồi dậy nhìn, đầu anh đang chảy máu không ngừng, nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm, hỏi khẽ: “Không sao chứ?”

“Anh…” Nước mắt cô trào ra, nhìn thấy máu tươi đang rỉ ra trái tim cô càng đập nhanh. Một tay Viên Viên run rẩy nắm lấy tay anh, một tay còn lại cố gắng lôi điện thoại trong túi. Cô không ngừng nói với chính mình phải bình tĩnh, phải nhanh chóng tìm Khương Tiểu Tề trong tự ra cứu.

“Yên tâm đi, anh không việc gì đâu… Em đừng khóc…” Phó Bắc Thần cố gắng mở mắt, luôn nhìn cô, nhưng giọng nói đã yếu hơn lúc trước nhiều.

Khương Tiểu Tề nhận được điện thoại thì sợ hết hồn, cậu ta nhanh chóng xách hộp cứu thương của tự tới. Khi nhìn loáng thoáng thấy bóng dáng của Khương Tiểu Tề, Phó Bắc Thần liền từ từ nhắm mắt, hơi thở trở nên yếu ớt, anh dần mất ý thức.

Trong lúc hôn mê, bỗng có một câu nói chợt xuất hiện trong đầu anh, anh không biết rõ nó là ký ức từ kiếp trước hay là của kiếp này:khi còn sống, lấy tính mạng mình để chịu hết nạn của cô.

Một quả cầu lửa rơi từ trên cao xuống.

“Phó Bắc Thần, cứu em!” Viên Viên hét lên thảm thiết.

Anh muốn chạy qua nhưng cả người như bị thứ gì đó giữ chặt, mỗi một lần nhúc nhích là đau đến tận xương tủy. Anh không thể động đậy.

Khi quả cầu lửa kia sắp nuốt chửng cô, anh kinh hoàng, tay giơ ra phía trước túm lấy —

“Bắc Thần, anh tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” Có một giọng nói như xa như gần lọt vào màng nhĩ, anh chau mày, cảm giác tay mình đang bị một bàn tay khác mát lạnh nắm chặt. Cảm giác này… rất quen thuộc.

Anh động đậy môi, muốn gọi Viên Viên, nhưng lại không nói được tiếng gì.

Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng anh mới tỉnh hoàn toàn. [Vô[email protected]]

“Xin lỗi, em không nên kéo anh đi xem tấm bia đó. Đều là lỗi của em.” Cô vừa gọt táo vừa tự trách.

“Không, anh phải cảm ơn em đã cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân ấy.” Ánh mắt anh trấn an cô, khóe miệng cười nhẹ.

“Anh còn nói nữa! Anh dọa em sợ chết!” Cô không hề vui nổi bởi lời nói đùa của anh, khi Phó Bắc Thần hôn mê, cô cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng thấy.

Vừa nhìn thấy cô như vậy anh liền muốn giơ tay ra an ủi, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng tới kim truyền.

“Ấy! Đừng động!” Cô bỏ đồ trong tay xuống, quay người nhấn anh: “Được rồi, em không sao cả, chỉ bị anh dọa thôi.” Cô cố gắng nở một nụ cười.

“Nụ cười này xấu quá, cười lại nào!” Anh thương xót khi thấy quầng thâm trên mắt cô, biết cô chắc chắn đã chăm sóc anh không hề ngủ nghỉ.

“Em chẳng cười nổi, bác sỹ nói trán anh sẽ để lại sẹo đấy.” Cô biết anh vẫn luôn muốn chọc cho cô vui, nhưng cô chẳng thế nào cười được.

“Vậy nên anh có thể sẽ xấu đi, sau đó em sẽ bỏ anh…” Phó chuyên gia bày ra vẻ mặt “thế thì phải làm sao”.

Một miếng táo được nhét chính xác vào cái miệng đang há ra của anh, mà đầu lưỡi anh như cố ý mà liếm cả ngón tay cô, làm Viên Viên đỏ bừng cả mặt.

Đút cho anh ăn xong từng miếng một, cô xoay người lấy ra hai túi trà từ ngăn kéo tủ: “Mẹ em tới thăm anh, mang hai túi trà tới này. Là loại gì thì em không biết, anh tự thử đi.”

Anh liếc nhìn cô, mắt híp lại, khóe miệng cười cười: “Thời cổ đại, trong phần sính lễ có cả trà vì cây trà không thể nhổ đi trồng lại nếu không sẽ chết, nên tặng trà thể hiện ý cả đời không thay đổi, dùng lời xưa là ‘làm trà không động’.”

Tuy Viên Viên chưa từng nghe nhưng ý của anh thì cô hiểu, mặt cô càng đỏ hơn, một lát sau cô mới trả lời: “Ừ, vậy anh nhận lấy đi! Đợi đến hôm nào đó em đi cưới anh về!”

Phó Bắc Thần nằm hai ngày ở bệnh viện trong thị trấn sau đó được chuyển về bệnh viện lớn ở thành phố Thanh Hải làm kiểm tra toàn diện. Ngoài vấn đề chấn động não nhẹ và mất máu quá nhiều đã chẩn đoán từ trước thì không có vấn đề gì khác cả, lúc này Viên Viên mới yên tâm. Phó Bắc Thần không định nằm viện, ngay ngày hôm đó anh về luôn chỗ mình. Anh không nói với giáo sư Phó về chuyện mình bị thương, đỡ khiến ông lo lắng.

Tất nhiên Viên Viên đã xin nghỉ làm để chăm sóc anh, cô khá bất mãn trước tác phong “nhanh chóng, gọn ghẽ” của anh.

“Anh không sao, thật đấy!” Đi vào trong thang máy của bệnh viện, Phó Bắc Thần nhấc bàn tay nhỏ lên, hôn vào trong lòng bàn tay. Người đàn ông anh tuấn cao ngất như vậy lại làm một động tác dịu dàng thế này không khỏi hấp dẫn tất cả ánh mắt trong thang máy. Viên Viên cúi đầu, khe khẽ cảnh cáo người nào đó: “Này, anh nghiêm túc chút đi.”

Lời đáp của anh là véo véo tay cô.

Chiều hôm nay, cô nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý của Cố Văn Lân, nói anh ta có tài liệu muốn cô ấy chuyển cho cô. Vì vậy Viên Viên đã nhận được tài liệu nghiên cứu hàng đầu liên quan đến mấy di tích cổ ở thị trấn Ngọc Khê.

Cô nghĩ đây chắc chắn là do Phó Bắc Thần đã để ý giúp, định gọi điện cho anh nhưng nhớ ra anh đang đi công tác ở Thượng Hải nên tạm thời không muốn làm phiền anh nữa, đợi tới khi anh về rồi nói sau.

Phố Đông Thượng Hải, trong nghĩa trang Vườn Hoa Hồng.

Vườn Hoa Hồng lúc này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cơn gió đó vô cùng trong lành. Người trong những tấm ảnh ở từng ngôi mộ được xây ngay ngắn đó đều đang cười nhẹ, dường như cả đời dù có thuận lợi hay khó khăn thế nào thì cuối cùng đề quy về một kết quả tốt đẹp.

Phó Bắc Thần đứng đơn độc ở đây, Triệu Giác trong ảnh cũng đang cười nhẹ nhàng với anh. Sau khi đứng một lúc, anh đặt xuống bó cúc trắng trong tay.

“Không ngờ anh cũng tới.” Một giọng nói vang đến, là Thẩm Du.

Bốn mắt nhìn nhau, anh nói: “Anh đi công tác ở Thượng Hải, đến thăm cô ấy.”

Cô cúi đầu, nói chầm chậm: “Cảm ơn anh, hôm nay là sinh nhật chị.”

“Ừ.” Anh vẫn nhớ.

“Từ nhỏ chị họ em đã xuất sắc tất cả mọi mặt, em luôn cảm thấy rằng chị ấy là người hoàn hảo nhất trên thế gian này. Hồi nhỏ, chị dạy em vẽ, dạy em tính nhanh các đề toán. Khi lớn hơn một chút, chị đưa em đi mua quần áo đẹp, dạy em cách trang điểm. Chị có thứ gì tốt đều chia sẻ một nửa với em. Chị là người học sinh tốt nhất trong ánh mắt thầy cô, là niềm kiêu hãnh của hai bác em. Thế mà không ai phát hiện ra chị bị bệnh trầm cảm nặng tới vậy, đến cả em cũng…”

Càng nói giọng cô càng nhỏ càng nghẹn ngào, tuy đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng hai vai cô vẫn hơi run lên. Phó Bắc Thần duỗi tay ra đặt lên vai cô.

Thẩm Du lại nhớ đến cái blog đó, một Triệu Giác xuất hiện bên trong, đầy chán nản, bi quan, cố chấp.

Cô ấy đã từng tìm sự giúp đỡ tâm lý nhưng không thành công. Cô ấy thích Phó Bắc Thần thật nhưng loại yêu thích đó gần như điên cuồng, cô đặt ảnh chụp chung của họ vào ví, tưởng tượng rằng anh là bạn trai cô. Nhưng vì anh luôn luôn đối xử lịch sự khách sáo với cô, anh chưa bao giờ rung động nên điều này càng khiến tâm trạng cô ta nặng nề. Nó thành một giọt nước tràn ly cuối cùng. Nhưng cô ta lại coi giọt nước ấy là nguyên nhân chủ chốt.

Cô muốn có người nhớ đến cô.

“Xin lỗi.” Phó Bắc Thần không thể tìm ra được lời nào tốt hơn. Anh không thể đáp lại tình cảm của Triệu Giác, mà ngày hôm đó, anh cũng không cứu nổi cô. Thẩm Du biết câu này của anh là nói cho cô nghe, không hề viện cớ gì. Cả hai trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Du giơ tay lau đi nước mắt, Phó Bắc Thần rút lại bàn tay đặt trên vai cô.

Cô cảm thấy sự ấm áp trên vai chợt biến mất, sự lạnh lẽo ập tới.

“Đại sư huynh, em hỏi anh thêm một câu được không?” Lần trước cô hỏi anh còn nhớ Triệu Giác không, lần này cô muốn hỏi anh ta không rung động với chị mình, tại sao lại có thể rung động vì người kia.

“Anh thích Trình Viên Viên chỗ nào?”

Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Một đời người có thể gặp gỡ rất nhiều người, hợp ở bên nhau thì khá nhiều, nhưng chỉ có một người khiến em cảm thấy chỉ khi bầu bạn cùng người đó, những năm tháng trong đời này mới không còn cô đơn.”

Lời này thật khiến người ta tuyệt vọng, Thẩm Du cười khổ một cái, cô nói: “Em biết không phải tất cả những thứ em muốn đều có thể cố gắng mà giành lấy. Đại sư huynh, em đã đăng ký vào danh sách được nhà nước đài thọ đi đại học Michigan Mỹ rồi. Nếu được duyệt, năm sau em sẽ sang bên đó.”

“Ừ, chúc em thuận lợi.”

“Cảm ơn, cũng chúc hai người hạnh phúc. Đại sư huynh, anh đi trước đi, em còn muốn ở lại đây thêm một lát.”

Anh gật đầu, tạm biệt rồi một mình đi.

Thẩm Du nhìn theo bóng anh xa dần, mí mắt hơi khép, làn mi đen che mất con ngươi. Vốn dĩ cô chỉ là một người đứng xem, nhưng đứng xem lâu rồi vô thức bị kéo vào, khâm phục, tán thưởng rồi sinh ra sự yêu mến. Nhưng cô biết lời nói đó cô không thể nào nói với anh cả đời này, do biết rõ không có khả năng [hai người họ bên nhau], điều duy nhất cô có thể làm có lẽ là giữ lại chút kiêu ngạo của bản thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN