Anh Luôn Ở Bên Em - Chương 24: Chuyện xưa biết được bao nhiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Anh Luôn Ở Bên Em


Chương 24: Chuyện xưa biết được bao nhiêu


Trích dẫn: Trời dần vào đông.

Hôm nay Phó Bắc Thần đưa Viên Viên đi ăn, trước khi bước vào nhà hàng trang trí đậm chất Trung Quốc, anh nói rõ với cô mục đích đến: “Đây là nhà hàng một người bạn của anh mở, đồ cũng được lắm.”

Kết quả là vừa đi vào thì đã gặp ngay người quen.

“Viên Viên?” Trình Thắng Hoa khá kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, ánh mắt chuyển từ Viên Viên sang Phó Bắc Thần, cuối cùng dừng lại ở mười ngón tay giao nhau của họ.

“Chú Thắng Hoa…” Viên Viên nhanh chóng rút tay ra do xấu hổ nhưng Phó Bắc Thần nắm càng chặt hơn.

“Phì!” Một tiếng cười có thể nhận ra được là nó đã bị nín nhịn thật lâu, truyền đến từ phía đối diện Trình Thắng Hoa. Viên Viên quay đầu lại liền phát hiện ra người cười còn khá quen mặt: “Anh…”

Hà Phác lịch sự đứng dậy, cười cười giới thiệu với Viên Viên: “Chào Viên Viên, anh họ Hà, Hà Phác.” Sau đó nhìn sang Phó Bắc Thần: “Hai người… đang hẹn hò?” Việc đầu tư của Phó chuyên gia có lời nhanh thật đấy.

Viên Viên ngạc nhiên: “Hai người quen nhau?”

“Đâu chỉ là quen nhau!” Hà Phác nhanh nhảu: “Còn là từ nhỏ…”

“Hả?” Viên Viên nhanh chóng quay sang nhìn Phó Bắc Thần.

Lúc này Trình Thắng Hoa lên tiếng, giọng nói mang sự ngạc nhiên rõ ràng: “Viên Viên, Bắc Thần, hai… hai đứa…”

“Cháu đang hẹ hò với Viên Viên.” Không chờ cô lên tiếng anh đã nói thẳng thừng, còn Trình Thắng Hoa lại bị đáp ánh thẳng tuột này làm nghẹn lời, quả thực là không ngờ tới.

Hà Phác ở bên sợ chưa đủ loạn còn cố ý hỏi một câu: “Bắc Thần, cậu quen ông chủ Trình?”

Phó Bắc Thần đáp giọng đều đều: “Anh Trình là họ hàng xa của mình.”

“Anh? Viên Viên gọi ông chủ Trình là chú?” Hà Phác vỗ đùi đét một cái: “Loạn rồi, loạn hết rồi, ha ha!”

Viên Viên giật mình bởi câu nói này, Phó Bắc Thần thì liếc nhìn sang bên cạnh rồi lên tiếng: “Mọi người từ từ ăn, tôi đưa Viên Viên sang bên kia.”

Viên Viên gật đầu nhanh với Trình Thắng Hoa: “Chú, vậy cháu đi đây.”

“Ừ.” Trình Thắng Hoa không muốn làm phiền buổi hẹn của thanh niên nên không hề bảo họ ngồi lại ăn.

Phó Bắc Thần vừa đưa cô đi thì Hà Phác liền hỏi ông một câu: “Tổng giám đốc Trình, Viên Viên là họ hàng của chú?”

“Là con gái bạn chiến đấu của tôi.” Giọng ông vẫn còn một chút khó tin: “Không ngờ lại thành đôi với người anh em Phó.”

Bên này Viên Viên vừa ngồi xuống liền nhớ tới một chuyện — Số thuốc lần trước cô nhận được. Nếu đã không phải là chú Thắng Hoa gửi thì chắc là… Ánh mắt cô nhìn anh sáng rực: “Là anh đúng không? Thuốc cảm.”

Phó Bắc Thần chỉ cười.

Không phủ nhận thì là đúng rồi, cô trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Không trách anh không nói với em?”

Cô “a” một tiếng rồi đáp: “Em nhận ơn của anh còn trách anh gì chứ?”

Nhìn ánh mắt thuần khiết và thẳng thắn của người trước mặt, anh nghĩ, đúng là giống hệt như ngày xưa.

Điện thoại của anh vang lên, lấy ra nhìn, là tin nhắn của Hà Phác: Vừa hỏi tuổi cua cô em Viên Viên xong, mới 23, nhỏ hơn cậu 7 tuổi. Cậu đúng là trâu già gặm cỏ non, ra tay không thấy ngại hả?

Tất nhiên anh không trả lời những tin nhắn kiểu này.

Hơn nữa, nếu nhìn từ khía cạnh nào đó, đâu chỉ là bảy tuổi, hơn cả nghìn tuổi ấy chứ.

***

Tối hôm nay Trình Thắng Hoa trở về nhà, lúc đi qua phòng Trình Bạch ông cố ý dừng lại, nhìn thấy một vài tia sáng ở dưới khe cửa liền biết rằng anh đã về. Ông vừa do dự vừa gõ cửa.

Anh mở cửa ra, nhìn người cha đứng bên ngoài đang nhìn mình chằm chằm, hơi khó hiểu.

“Trưa nay ba gặp Viên Viên, còn ăn cùng một bữa.”

“Ồ.”

“Nó ở bên Bắc Thần rồi, con biết không?”

Phó Bắc Thần à… Trong dự liệu, nhưng sao khi biết được vẫn thấy khó chịu thế này?

“Vậy sao? Vậy chúc mừng em ấy…”

***

Nháy mắt đã tới mùng 8 tháng chạp, do không phải là cuối tuần nên Viên Viên không thể về nhà mừng lễ với mẹ, nhưng lại nhận được điện thoại của dì Chu, bảo cô tan làm xong tới ăn cháo mùng tám. Cô nhớ đến lần trước gặp chú Thắng Hoa, chưa kịp nói với chú chuyện của mình nên liền đồng ý. Sau đó, cô gọi điện nói qua cho Phó Bắc Thần, người nào đó ra ý là đã hiểu, còn dặn cô tối về đến nhà báo tiếng bình an với anh.

Vị Phó tiên sinh này càng ngày càng coi cô như trẻ con, cô buồn cười mà nghĩ. Đến nhà họ Trình, Viên Viên không thấy chú Thắng Hoa và Trình Bạch nên đi vào trong bếp.

“Viên Viên, đến rồi à!”

“Vâng, chào dì!” Cô chào đầy ngọt ngào với dì Chu đang nhặt rau: “Cháu giúp cho.”

“Đừng, cháu đi ăn cháo mùng tám đi, ở trong nồi cơm điện ấy.”

“Vâng, vậy cháu ăn trước nhé.” Cô vừa nói vừa đi múc cháo. Ăn được một miếng thì nghe thấy dì nói: “Viên Viên, tai Trình Bạch chữa trị sao rồi?”

Viên Viên khó hiểu mà hỏi: “Tai anh ấy làm sao cơ?”

“Cháu không biết à?” Đến lượt bà ngạc nhiên: “Ngày trước Trình Bạch đi tới khu bị nạn bị thương, cộng thêm hồi cấp ba tai phải nó bị thương nữa, thương mới thương cũ chồng chất dẫn đến tai phải bây giờ gần như không nghe thấy gì.”

“Hồi cấp ba khi nào thì tai anh ấy bị thương?”

“Ây dà.” Bấy giờ dì Chu mới nhớ ra ông chủ Trình từng dặn dò bà không được nói với Viên Viên chuyện Trình Bạch bị thương hồi cấp ba. Nhưng đã qua lâu rồi nên nhất thời bà mới quên mất, buột miệng nói ra.

“Dì à, dì mau nói đi.”

Bà nghĩ chuyện cũng đã qua nhiều năm vậy rồi, ngày đó không cho cô biết có lẽ là sợ dọa đứa bé này, nhưng giờ Trình Bạch có khả năng sẽ điếc một tai, mà bà thật lòng thương đứa nhỏ Trình Bạch nên bà liền kể hết toàn bộ cho Viên Viên.

Viên Viên nghe chuyện bắt cóc năm đó mà ngỡ ngàng — dường như một phần ký ức bị khuyết của những năm thiếu niên của cô cuối cùng cũng đã được lấp đầy.

Viên Viên lòng rối bời đi khỏi bếp, vừa đi ra thì suýt đụng phải Trình Bạch đang tính đi vào, hai đôi mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn ra.

Sau đó, cô túm lấy một cánh tay anh, kéo anh ra một góc phòng khác: “Trình Bạch, em… dì Chu đã kể chuyện hồi cấp ba của anh.”

“Hử?” Trình Bạch nhướn mày.

“Chính là chuyện anh bị người trong xưởng của chú bắt cóc ấy.”

Trình Bạch nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Biết rồi, thì sao?”

“Xin lỗi, em vẫn luôn hiểu lầm anh.” Cô buồn bã hỏi: “Vì sao không nói cho em?” Năm đó lúc anh bị thương vừa đúng là nghỉ hè, cô ở quê, cộng thêm việc chẳng ai nói cho cô nên mới không biết gì cả, hiện giờ đã đến nước này anh còn chẳng nói.

Anh nở nụ cười: “Nói cho em thì sao chứ? Đòi báo đáp, đòi đồng cảm? Em sẽ không làm, mà anh cũng không cần.” Viên Viên lại thấy buồn buồn, như có gì đó nghẹn ở mũi, ở miệng, cả các lỗ chân lông trên người nữa, khiến cô khó thở.

“Trình Viên Viên,” Trình Bạch nhìn cô, giọng trầm trầm: “chúng ta biết nhau đến nay đã mười lăm năm, lần đầu tiên anh gặp em ở nhà em, anh mười tuổi, em tám tuổi. Nếu hiện giờ anh bị bệnh hiểm nghèo, cần em lấy 15 năm của mình đổi lấy một mạng của anh, em có vui lòng không?”

Cô không hề do dự: “Có.”

“Vậy là đủ rồi.”

Cô không còn thích anh nữa, một lần nữa anh nhận ra rõ ràng.

Mà rất nhiều năm về sau, Trình Bạch đều không thể nào hiểu nổi vì sao thưở ban đầu anh có thể không rung động một chút nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN