Anh Ở Phía Sau
C2. Thần Y (1)
Người người đi đi lại lại. Biệt thự nhà họ Mặc rộng lớn vô cùng, gia nhân có khi tính đến hàng trăm hàng nghìn người, mà chỉ riêng việc ngồi một chỗ ngắm nhiều con người như vậy cùng một lúc lướt sang bên này, về lại bên kia đã thấy chán kinh khủng, chưa kể người ngoài mới vào đây lần đầu chắc sẽ hoa mắt chóng mặt, rồi choáng mà ngất…
Vậy mà, ngày qua ngày, lão đại danh tiếng lừng lẫy của Mặc Gia vẫn kiên nhẫn ngồi nhìn cảnh này.
Mặc Khanh ở trong phòng làm việc, ngồi trên chiếc ghế được làm riêng cho vị trí lão đại, đôi mắt xanh thẳm không thấy đáy kiên định nhìn xuống tầng dưới. Phòng làm việc của hắn được thiết kế đặc biệt, bốn bức tường cách âm chống đạn, duy chỉ có phía tường hướng xuống dưới tầng một là làm bằng kính trong, phía ngoài không thấy gì nhưng phía trong lại có thể nhìn ra, giúp hắn tiện quan sát nhất cử nhất động của gia nhân.
Ngón trỏ của hắn tao nhã gõ nhịp nhịp trên thành ghế.
Tiếng điện thoại bỗng vang lên, Mặc Khanh từ tốn xoay người lại, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn. Nhìn động tác của hắn không có vẻ gì khẩn trương, hắn luôn bình tĩnh từ tốn làm mọi việc, nhưng lại không thích hai chữ : chờ đợi. Khái niệm thời gian đối với hắn là vô cùng quý giá.
“A lô.”
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khẩn trương của thuộc hạ :
“Lão…Lão đại, có tin, chú Lôi bị tai nạn giao thông, có vẻ nặng, đang được cấp cứu trong bệnh viện.”
Mặc Khanh im lặng một hồi. Thuộc hạ ở đầu bên kia nín thở. Lão đại, ngài đừng im lặng nữa được không, thuộc hạ đau tim lắm!
“Chuẩn bị xe.”
‘ …tút…tút…’
“D…dạ…?”
Phong nghe lọt đúng ba chữ, không kịp hỏi gì thêm. Anh ôm tim thở dài, đi theo lão đại đã được 8 năm, lần nào gọi điện cho hắn anh cũng như tổn thọ vài tuổi. Không có thời gian than thở, Phong vội chạy đi chuẩn bị xe, năm phút nữa không có xe chắc anh chết luôn chứ đừng nói đau tim hay tổn thọ.
Xe đã đỗ trước cổng, thấy Mặc Khanh bước ra khỏi biệt thự, Phong vội vội vàng vàng chui ra khỏi xe mở cửa. Mặc Khanh từ đầu đến chân ngoài kính và giày màu đen ra, y phục hắn trắng toát một màu, không khỏi toả ra khí thế bức người.
Sau khi hắn ngồi vào xe, Phong đóng cửa lại, cảm thán một tiếng. Bình thường lão đại nhà người ta toàn mặc đồ đen, lão đại nhà mình thì mặc toàn màu trắng, thế mà khí chất không giảm đi tí nào, vẫn sang trọng lịch lãm… Thật ghen tị…thật muốn đẹp trai ngầu lòi như lão đại.
Mặc Khanh thấy Phong ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ngoài cửa xe, không khỏi nhíu mày, hắn đưa tay lên gõ nhẹ vào kính xe, nhắc cho tên ngốc kia biết, hắn vẫn đang đợi!
Phong nghe thấy tiếng gõ, đưa mắt xuống bắt gặp ngay cái mặt lạnh của lão đại, anh nuốt khan một ngụm nước bọt, nhanh chóng lên xe rồi khởi động máy, thẳng hướng bệnh viện đi đến.
“Tình hình?”
Phong với cái kiểu nói không đầu không đuôi này của lão đại nghe đã quen, lập tức trả lời:
“Có vẻ cực kì nghiêm trọng thưa lão đại.”
Mặc Khanh lại trầm mặc. Phong liếc đằng sau nhưng anh chả thấy bất cứ biểu hiện khác lạ nào của lão đại. Vẫn là mặt lạnh ngàn năm, anh chán chường tiếp tục lái xe.
—-
Trong bệnh viện tư nhân nhà họ Mặc.
Mặc Khanh thẳng hướng phòng bệnh của chú Lôi mà tiến, bước chân của hắn không nhanh cũng không chậm, khuôn mặt điển trai dù đã tháo kính ra nhưng vẫn lạnh tanh. Phong đi đằng sau thật không hiểu, rốt cuộc lão đại có lo cho sống chết của chú Lôi không vậy…
Tới trước cửa phòng bệnh, Mặc Khanh đẩy cửa bước vào, bắt gặp ngay cảnh chú Lôi ngồi dựa lưng vào gối, vừa ngấu nghiến ăn bánh. Bên cạnh là Âm- một thuộc hạ dưới quyền Mặc Khanh, cũng đang cười cười nói chuyện rất to tiếng. Đưa mắt nhìn một lượt, sắc mặt Mặc Khanh đen lại, đôi lông mày nhướn lên, giọng trầm trầm bảo Phong :
“Cực kì nghiêm trọng ?”
Phong tái mét ló mặt ra nhìn chú Lôi trên giường bệnh, chả lẽ anh nói sai gì sao….
Sau khi thấy tình cảnh trước mắt, mắt anh suýt nữa lòi ra, gì mà cực kì nghiêm trọng… chỉ là chút chấn thương ở đầu, quấn còn chưa đến chục vòng băng….
Liếc thấy Âm cười hí hí, Phong càng tức, anh em sắp chết mà thái độ thế đấy! Mà khoan! Tin này hình như anh nghe từ….
Phong nhìn Âm cười vô tội :
“Lão đại…thật ra tôi nghe Âm nói thế mà… cậu ta ở đây từ lúc chú Lôi nhập viện kia.”
Nhận ra luồng khí nguy hiểm của lão đại chuyển hướng, Âm cứng miệng không cười nổi, thầm rủa Phong chết tiệt bán đứng anh em, Âm vội thanh minh :
“Lão đại… tôi chỉ là muốn thử xem trong lòng lão đại chú Lôi có quan trọng hay không thôi mà…”
Mặc Khanh vẫn nhìn Âm, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn,như một con thú sẵn sàng lao vào cắn xé triệt để con mồi, để phí thời giờ của hắn, tội này đáng chết!
“Au ui, Mặc Khanh… chú thấy đau đầu quá, đau quá, xem ra nghiêm trọng thật aaaa….”
Mặc Khanh nhíu mày quay sang nhìn chú Lôi rồi bảo Phong:
“Đi gọi Thần Y.”
Phong sốc.
Lão đại! Chả qua chú ấy đang giả bộ chút để cứu Âm thôi mà! Kể cả là thật, đâu đến mức phải gọi Thần Y chứ!
“Còn không mau đi!”
Phong vội gật rồi chạy đi. Chậc, biết làm thế nào được nhỉ.
Thần Y. Nhân vật này hành tung vô cùng bí ẩn, mới xuất hiện hai năm gần đây nhưng đã nổi tiếng về tài chữa bệnh thần thánh, chưa một ca bệnh nào hắn nhận mà thất bại, kể cả nan y hay hiểm nghèo. Khốn nỗi hắn lấy thù lao quá cao, hầu như những tập đoàn lớn lắm tiền nhiều của mới có thể trả đủ tiền cho một ca phẫu thuật của hắn. Hắn tung hoành cả trong hắc đạo lẫn bạch đạo.Phong biết Mặc Gia dư của, nhưng mà… chấn thương có tí ở đầu mời Thần Y về làm gì không biết… Phong khựng lại, anh chợt nhớ ra! Vấn đề quan trọng là… anh không biết tìm Thần Y ở đâu! Thông tin cá nhân của hắn không bao giờ bị lộ, là nam hay nữ cũng không biết, chỉ đến phẫu thuật rồi đi không ai biết mặt, gọi hắn đến bằng niềm tin và hi vọng à! Huhu lão đại anh bắt nạt tôi! Lão đại anh ác lắm! Huhu!
Lúc này, Mặc Khanh cùng Âm về lại biệt thự Mặc Gia. Trên xe, Âm khó hiểu hỏi hắn, vì sao phải gọi Thần Y trong khi bệnh chú Lôi không đến nỗi nghiêm trọng, chắc chắn không phải vì lo cho chú Lôi, lão đại nhất định còn mục đích.
“Chú có biết, vì sao Thần Y lấy thù lao cao như thế mà người ta vẫn trả không?”
“Đúng vậy lão đại, tôi cũng thắc mắc, bạch đạo thì khỏi nói, nhưng với hắc đạo thì chỉ cần rút súng ra uy hiếp, dù hắn không muốn, vẫn phải chữa bệnh, khoan, vậy chắc chắn hắn có người chống lưng nên không ai dám động vào?”
“Hắn không có.”
Âm càng tò mò :
“Vậy làm sao hắn không bị hắc đạo uy hiếp?”
“Hắn lôi Mặc Gia ra làm lá chắn.”
Âm suýt nữa đâm xe vào gốc cây. Lúc sau mới bình tĩnh hỏi:
“Ý anh là sao lão đại ?”
“Hắn ta nói được Mặc Gia chống lưng nhưng không phải thế. Hắn chỉ tiện mồm mượn danh Mặc Gia, cộng với tài năng của hắn để kiếm tiền. Sau khi chữa xong thì chỉ cần nói với ngừoi nhà bệnh nhân không để lộ chuyện này ra là xong.”
Âm gật gù, Thần Y này quả là thông minh, nghĩ ra được cách này, không may lão đại thần thông quảng đại biết rồi, còn cho gọi hắn chữa bệnh, thật mong chờ, hắn sẽ đối mặt sao đây?
Ở phía sau, Mặc Khanh không biết đang nghĩ gì, đôi đồng tử đen dõi ra phía ngoài cửa sổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!