Anh Ở Phía Sau - C5. Thuộc hạ thứ tư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Anh Ở Phía Sau


C5. Thuộc hạ thứ tư



Vào đến biệt thự Mặc Gia, Dạ An lại thêm một phen choáng váng.

Đẹp quá! Đẹp không chê vào đâu được!

Từ chân tường lên đến trần nhà được sơn một màu trắng không tì vết, sàn nhà cẩm thạch sạch như lau như li, cầu thang ở mé bên phải ánh lên màu gỗ nâu mượt. Chính giữa sảnh chỉ có độc một bộ bàn ghế sofa, dù không phải người am hiểu nhưng Dạ An vẫn có thể thấy được là hàng nhập khẩu. Phía trên trần, chùm đèn pha lê lấp lánh toả sáng. Có vẻ chủ nhân ngôi biệt thự này là một người ưa sạch sẽ.

Dạ An tươi cười quay lại nhìn Mặc Khanh, không ngờ gặp một cái nhướng mày chán ghét của hắn hướng về chính cô. Dạ An run nhẹ một cái.

Phong ho khan một tiếng rồi bảo:

– Dạ An, em phải bỏ giày ra. Lão đại không thích sảnh chính có bụi.

Khoé miệng Dạ An giật giật mấy cái, cô cúi người xuống tháo giày. Được rồi, chủ nhân ngôi nhà này chính xác là mắc bệnh sạch sẽ!

– Hai chú sắp xếp phòng cho cô ta rồi nhắc nhở vài điều đi.

Ngữ khí Mặc Khanh không lạnh không nóng cất lên, hắn lặng lẽ đi về phía cầu thang, còn không quên liếc Dạ An một cái cảnh cáo cô nên an phận một chút.

Đáp lại ánh mắt ấy, Dạ An chỉ biết cười trừ, có chúa mới hiểu được người đàn ông này… Cô nhìn theo bóng lưng của hắn đến khi khuất sau ngã rẽ của cầu thang. Bước chân mạnh mẽ ổn định, nhưng mà, bóng lưng hắn sao lại có chút… cô đơn. Dạ An nhún vai, chắc tự dưng tưởng tượng, hắn ta là lão đại, thâu tóm quyền lực gần như cả thế giới, tiền tiêu mấy đời cũng không hết, sung sướng thế thì cô đơn cái khỉ khô gì chứ.

Cô cũng để ý thấy, người làm trong nhà này tuy nhiều đến chóng mặt, nhưng đều vô cùng thoải mái dễ mến, trên đường lên phòng cô gặp biết bao nhiêu người, ai cũng đứng lại mỉm cười lịch sự chào cô.

Dạ An được Âm dẫn đến một căn phòng ở tầng hai, theo như cô để ý thì căn phòng này đối diện với phòng Mặc Khanh vừa vào. Phòng này rất rộng rãi. Chiếc giường có kích cỡ vừa đủ, không lớn lắm, ngoài ra còn có một tủ quần áo to đùng và một bộ bàn ghế bàn gỗ. Dạ An chú ý nhất là cái cửa sổ to đùng cạnh bộ bàn ghế. Cô đẩy mạnh rèm sang một bên rồi mở tung cửa sổ ra, khoan khoái hưởng thụ khí trời trong lành ùa vào. Từ cửa sổ Dạ An đứng còn vừa vặn thấy con đường đầy cây và lá rụng của Mặc Gia. Cô mỉm cười, xem ra Mặc lão đại đón tiếp cô không tồi! Thật ra mà nói, cô vô cùng thích căn phòng này! Không quá cầu kì và thoáng khí, rất hợp với phong cách sống đơn giản mộc mạc của Dạ An.

– Thích không?

Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên khiến Dạ An giật mình, cô quay đầu lại, bắt gặp Mặc Khanh đang đứng tựa người vào cửa phòng, ánh nắng buổi trưa từ cửa sổ chiếu xuống dáng hình cao lớn vạm vỡ của hắn, tạo nên một mảng sáng tối trông vô cùng hư ảo. Dạ An ngây ra mấy giây rồi cười xán lạn:

– Thích. Cảm ơn anh!

Mặc Khanh nhìn cô một lúc, trái tim hắn vừa rồi hình như lỡ một nhịp thì phải…

Dạ An cũng nhìn hắn, chăm chú ngắm hình bóng vạm vỡ của hắn dưới nắng trưa… Bỗng như nhớ ra chuyện hệ trọng, cô bước nhanh lại gần hắn, ánh mắt ngây thơ vô tội:

– Mặc lão đại… tôi đói…

——

Một lúc sau, Dạ An ngồi trên chiếc bàn ăn mười chỗ cùng Mặc Khanh, Âm, Phong. Trên bàn đã bày đủ chén đũa cho năm người, Dạ An nghĩ chắc còn một người nữa. Nhưng mà chưa có thức ăn…

Không khí rất trầm lặng, bốn người không ai lên tiếng, tất nhiên chỉ có Dạ An nghĩ thế. Vì ba người đàn ông còn lại đang chăm chú đọc tờ báo số mới nhất mới ra sáng nay. Dạ An đoán, chắc sáng nay đi gặp cô họ chưa kịp đọc.

Ngồi đến nửa tiếng sau, Dạ An bắt đầu ngứa tay ngứa chân, dù sao cô ít nhiều gì cũng mới chỉ có mười chín tuổi, đối với loại chuyện như kiên nhẫn, cô thật sự không có khái niệm. Rõ ràng nhà này nhiều gia nhân lắm cơ mà, sao mỗi việc làm chút đồ ăn trưa cho năm người cũng mãi không xong thế. Đang định mở mồm, Dạ An bỗng thấy một bóng hình cao ráo từ phía trong đi ra:

– Để mọi người chờ rồi!

Anh ta cầm hai đĩa thức ăn đặt xuống bàn, còn đi vào trong bê thêm hai đĩa nữa thơm nức mũi ra, sau cùng anh ta khệ nệ xách nồi cơm đặt lên bàn.

Dạ An lặng lẽ quan sát chàng trai lạ mặt vừa mới đi ra. Anh ta có mái tóc bạch kim vuốt ngược, gương mặt tuấn mỹ hài hoà, làn da trắng trẻo cùng hai má phớt hồng như em bé, nhìn mà muốn véo cho phát, coi bộ có vẻ trạc tuổi cô. Nụ cười như toả ra ánh sáng. Dạ An cảm thấy chàng trai này rất dễ thương.

– Ừm… đây là…

Chàng thanh niên tò mò nhìn Dạ An, nhưng cô đang bận nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn thơm phức trước mặt, cô đói lắm rồi…

Mặc Khanh nhíu mày nhìn cô, thật không biết phép tắc, con gái con đứa, ai không biết lại tưởng hắn cấm cô ăn mấy ngày ấy chứ. Hắn cầm đũa lên, từ tốn:

– Bác sĩ riêng. Dạ An, đây là Diệp Ngôn, đầu bếp Mặc Gia.

Dạ An đáp bâng quơ:

– Xin chào…

Diệp Ngôn kéo ghế ngồi xuống, cười hì hì:

– Mọi người mau ăn đi, xem chừng em ấy đói lắm rồi kìa! Lão đại, sao anh lại nhẫn tâm đến mức bỏ đói cả một thiếu nữ đang tuổi ăn tuổi lớn chứ! Lão đại anh cũng thật là…

Khoé miệng Mặc Khanh giật giật mấy cái, hắn kín đáo liếc qua cô bé vừa mới ‘ nhận nuôi ‘. Cuối cùng chỉ thấy Dạ An đang cắm cúi ăn, bộ dạng đúng là giống dân tị nạn…

– Lão đại anh cười gì thế?

Phong ngồi đối diện mồm đầy cơm khó nhọc hỏi.

– Chú tập trung ăn cơm đi, anh làm gì liên quan đến chú à?

-…

Phong ấm ức nuốt ực xuống miếng cơm, không ngờ bị nghẹn, anh vơ ngay cốc nước uống một ngụm lớn. Lấy tay vuốt ngực mấy cái cho xuôi, Phong há to mồm chuẩn bị cãi:

– Lã….

– Ăn đi ăn đi.

Âm nhanh tay nhét trọn một con tôm luộc vào mồm Phong, tên ngốc này nói rõ lắm, còn không nhận ra lão đại ngày hôm nay rõ ràng nói nhiều hơn bình thường à?

Phía đối diện, Mặc lão đại vẫn nhàn hạ gắp thức ăn bỏ vào miệng. Ban nãy hắn… cười sao? Hừ, rõ vớ vẩn, không thể có chuyện đó!

Về phía Dạ An vô cùng tập trung ăn uống, cô không hề để ý nãy giờ ngoài ánh mắt của Mặc Khanh còn có ánh mắt ‘ gật gù ‘ của Âm và ‘ hứng thú ‘ từ Diệp Ngôn.

Sau khi giải tán xong bữa ăn, Mặc Khanh lặng lẽ đi lên phòng làm việc của hắn, Âm và Phong cũng tót đi đâu đấy. Đại sảnh chỉ có Dạ An và Diệp Ngôn.

Dạ An vui vẻ trả lời hàng mớ câu hỏi của Diệp Ngôn, đồng thời cũng biết được chút ít thông tin về anh ta.

Diệp Ngôn năm nay hai mươi ba tuổi. Là một đầu bếp đại tài từng du học ở Pháp. Theo chân Mặc gia đã được hai năm. Là một trong những thuộc hạ đáng tin cậy của Mặc Khanh. Hm… Mặc Khanh thế mà lại để bên mình một đầu bếp chỉ biết làm đồ cho hắn ăn, không biết tự vệ cũng như bảo vệ, thật phiền phức, mà hắn thì trông không phải dạng người thích phiền phức, cũng không phải dạng tuỳ tiện tin tưởng một người… cô cứ nghĩ cạnh hắn chỉ toàn những người thạo đánh nhau chuyên dùng súng, xem ra sai rồi…

Cạnh Dạ An, Diệp Ngôn thoải mái ngả người xuống ghế sofa êm ái, tay còn ôm nguyên một cái gối, thích thú ngắm nhìn từng thay đổi trên nét mặt Dạ An. Anh có ấn tượng không tồi về cô gái này, rất hoạt bát đáng yêu, thích hay không thích đều hiện hết lên trên mặt, hoàn toàn không có dáng vẻ khô khan hay cứng nhắc của một bác sĩ, hơn nữa, nói chuyện với cô rất vui. Ban nãy cô có hỏi về thân phận của anh bên lão đại, làm Diệp Ngôn bỗng nhớ về chuyện cũ…

Hai năm trước tại một bữa tiệc cho giới thượng lưu, Diệp Ngôn được mời đến bình phẩm thức ăn. Tình cờ anh gặp Mặc Khanh trong bộ com lê trắng, khí chất cương nghị bức người toả ra từ hắn thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nghe mọi người xung quanh rì rầm to nhỏ về thân thế Lão đại Hắc đạo của hắn, Diệp Ngôn càng thêm ngưỡng mộ, ở độ tuổi hai mươi mốt nhạt nhẽo vô vị của anh, chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp nguy hiểm, đừng nói đến đánh nhau hay dùng súng dùng dao, vậy mà người đàn ông này hơn anh có hai tuổi đã ngồi lên vị trí lão đại lãnh đạo bao nhiêu con người. Diệp Ngôn rất, rất, rất ngưỡng mộ Mặc Khanh, ngưỡng mộ những gì hắn đã trải qua, ngưỡng mộ những gì hắn đã làm được, ngưỡng mộ khí chất từ con người hắn.

ANH MUỐN ĐƯỢC GIỐNG HẮN!

Diệp Ngôn vẫn nhớ như in buổi tối định mệnh năm ấy, mang theo chút bồng bột của tuổi trẻ và chút can đảm muốn thử sức chính mình, dưới đài phun nước trước cổng bữa tiệc, anh đã nín thở, tay run run túm áo Mặc lão đại níu lại:

” Tôi… tôi rất muốn đi theo anh…”

” Tôi đương nhiên không có quyền ngăn cấm anh đi theo tôi. Chỉ là… anh đủ khả năng? Hắc đạo không phải trò đùa!”

Diệp Ngôn bật cười vui vẻ. Dạ An giật mình quay sang:

– Anh đang cười gì thế?

– Không có gì… chút chuyện ngày xưa ấy mà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN