Anh Ở Phía Sau - C6. Bóng tối (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Anh Ở Phía Sau


C6. Bóng tối (1)


Ngồi chơi chán với Diệp Ngôn thì đã gần hai giờ. Dạ An ngáp dài một cái, Diệp Ngôn cười cười giục cô đi ngủ.

Dạ An ngủ một lèo đến hơn sáu giờ mới bò dậy, ngoài cửa sổ có thể thấy rõ sắc trời đã tối, cô luống cuống sửa sang lại quần áo đầu tóc rồi bước xuống nhà.

Không thấy ai ở phòng khách, cô bước vào phòng ăn và thấy mọi người đã ngồi đủ cả ở bàn, kể cả chú Lôi hình như mới xuất viện.

– Haha, ra đây là Thần Y trong truyền thuyết à? Thật trẻ nha!

– Dạ An mới xuống à? Mau ngồi xuống ăn tối, anh đang định lên gọi.

Diệp Ngôn xới nốt một bát cơm nóng đặt xuống phần bàn cạnh anh, không quên đứng lên kéo ghế mời cô ngồi xuống một cách lịch sự.

Dạ An cười với anh rồi ngồi xuống. Cô tự cảm thấy… mình thật giống con heo. Vừa đến một ngôi nhà mới, người thường sẽ thấy xa lạ, vậy mà cô thoải mái ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi… ăn tiếp. Thật vô dụng, lát phải vào phụ Diệp Ngôn rửa bát mới được.

Nghĩ là làm, ăn xong Dạ An xách đít đi theo Diệp Ngôn vào bếp.

– Định đi đâu?

Dạ An giật mình quay cả người lại, nhìn Mặc Khanh một lúc:

– Ừm, tôi đi phụ Diệp Ngôn rửa bát.

Mặc Khanh nheo mắt.

Dạ An ngây người, hở, cô có làm sai gì sao? Không phải là được người ta giúp đỡ nhiều cũng phải biết ngượng à. Hơn nữa cô còn ăn không ngồi rồi cả ngày trời, trong khi Diệp Ngôn là con trai mà làm được bao nhiêu việc. Cô là con gái, con gái đấy…

– Không cần thiết, nhà này mỗi người một nhiệm vụ. Em mau lên tắm rửa. Một tiếng nữa chúng ta cùng lão đại đi bàn việc làm ăn chút.

– Ơ?

– Mau đi đi.

Phong đuổi khéo cô. Dạ An chỉ biết leo lên tầng một cách chậm chạp. Cô là bác sĩ cơ mà… tại sao lại có việc làm ăn ở đây…

Tắm xong, Dạ An mặc áo phông quần jeans, khoác chiếc áo blouse trắng của bác sĩ vào rồi đi xuống nhà. Trước khi xuất phát, cô còn bị Mặc Khanh liếc mấy cái, chú Lôi bảo:

– Cháu không cần mặc cái áo khoác đó đâu…

Cô bĩu môi.

– Cháu mặc quen rồi.

Hứ! Cái áo này tiện lợi lắm nhé, sao ai cũng coi thường nó vậy nhỉ…

——

Lúc sau, xe ô tô đỗ trước cửa tự động của một toà nhà lớn. Toà nhà chỉ có hai tầng. Nhìn chung thật nhỏ bé.

Một người đàn ông đứng tuổi béo ú chạy ra niềm nở đón đoàn của Dạ An. Cái cổ đầy ngấn cùng cổ tay của ông ta đeo đầy những chiếc vòng vàng, kêu liểng xiểng, cứ như muốn khoe mình giàu, nhìn ngoại hình đủ thấy buồn nôn. Nụ cười và điệu bộ của ông có vẻ nịnh nọt thấy rõ, thật giả tạo. Mặc Khanh vậy mà phải đối diện với loại người này hàng ngày, Dạ An không nhịn được ngước lên nhìn hắn, hắn vẫn cao cao tại thượng, không vui không buồn, gương mặt đẹp trai lạnh lùng vô cảm. Dạ An cảm thấy, cô đúng là… lo thừa.

Vào trong Dạ An mới biết mình sai lầm. Nhìn bên ngoài toà nhà nhỏ nhỏ vậy mà vào bên trong rộng lớn vô cùng. Nửa tiếng sau cô, Mặc Khanh, Phong, Âm và Diệp Ngôn mới đi đến chân cầu thang. Ông già kia lại nở nụ cười rất kịch:

– Lão đại, như ngài biết đấy… vụ việc lần này rất quan trọng… tôi e rằng thuộc hạ của ngài…

Hai tay ông ta xoắn vào nhau, đôi mắt vì nụ cười mà híp lại thành hình lưỡi liềm.

Mặc Khanh khẽ nhếch môi:

– Được, tất cả ở dưới. Nhưng Dạ An đi theo tôi.

– Vị tiểu thư này là…

Dạ An thấy mắt ông ta mở to ra một tí, săm soi cô từ đầu đến chân, ánh mắt này… cô từng thấy rồi. Là của bọn nhà giàu nhìn những cô gái ngây thơ mới bước vào làng giải trí. Cô thấy thật ghê tởm…

– Là thư kí của tôi.

Mặc Khanh dứt khoát bước lên một bước, chắn trước mặt Dạ An.

Ông già kia ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc, rồi đồng ý để Dạ An theo lên.

Dạ An thẫn thờ đi theo sau Mặc Khanh, cô thấy bóng lưng của hắn thật lớn, tựa như bao trùm cả thân hình nhỏ bé của cô… Nghĩ lại giây phút ban nãy, ánh mắt cô trở nên dịu dàng lúc nào không hay.

Lên tầng hai lại phải đi sâu vào một đoạn, Dạ An là thể loại mù đường thứ thiệt, mà nãy giừo cứ vòng vòng vèo vèo. Híc, có một mình chắc cô không ra được quá…

Mặc Khanh dựa người vào chiếc ghế sofa đơn nhìn ông già kia ở phía đối diện như muốn nuốt trọn. Dạ An thấy ông ta hơi run rẩy. Cô đứng ngay sau Mặc Khanh, nghe hắn bàn công việc mà chả hiểu mô tê gì cả, nhưng cô nhận thấy sắc mặt ông già kia càng ngày càng xuống sắc, có vẻ không thuận lợi.

– Lão đại, anh không thể chia đôi lợi nhuận sao?

– Tôi chín phần ông một phần.

– Vậy cậu ba tôi bảy, thế nào?

Mặc Khanh có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn thản nhiên nhìn ông ta:

– Tôi tám ông hai, không mặc cả, nếu không tôi rút. Mặc Thị còn nhiều nhà đầu tư có thể cho tôi lợi nhuận cao hơn.

Ông già kia cười hề hề, đẩy cốc trà thơm ngát đến trước mặt Mặc Khanh :

– Hề hề, cậu xem, bây giờ kinh tế hỗn loạn, cổ phiếu rớt giá liên tục, tôi vẫn nghĩ… lợi nhuận nên chia đôi…

-… Dạ An, đi về.

-… Thôi được! Cậu tám tôi hai! Tôi biết Mặc Thị chưa làm thua một vụ làm ăn nào cả! Cứ vậy đi!

Ông ta bất mãn hét lên, lại nắm một vạt áo Mặc Khanh kéo ngồi xuống, bảo tên vệ sĩ đi lấy hợp đồng.

Dạ An được dịp mở to mắt. Không ngờ chỉ vài câu ngắn gọn cũng thành hợp đồng, hơn nữa lợi nhuận cho Mặc Thị thu về lại đến tám trên tổng mười phần.

– Mau uống thử xem, đây là loại trà nổi tiếng rất thơm hôm qua tôi mới nhờ thuộc hạ mua về, đặc biệt cho cậu đấy… Dù sao cũng kí xong hợp đồng lâu dài rồi, nên nhận chút tấm lòng này của ông già này chứ nhỉ?

Mặc Khanh cười khẩy, hắn liếc ông già bằng cặp mắt đen láy, cao cao tại thượng như một vị thần, cầm cái chén sứ trắng tinh chứa nước trà sóng sánh, tao nhã đưa lên…

Hương trà xông lên, mùi hương vô cùng mê hoặc.

Dạ An đứng ngay đằng sau Mặc Khanh, bỗng cảm thấy có gì đó bất thường, ừ thì trà này thơm thật, nhưng hình như còn có mùi gì đó… dù sao cũng là bác sĩ, mũi cô nhạy cảm với vài loại mùi đặc biệt, mà trong hương trà thơm này thoang thoảng có chút…

CHOANG!

– Không được uống!

Chiếc cốc sứ trong nháy mắt lao thẳng xuống đất, vỡ tan tành, nước trà ập xuống tấm thảm da thú, thấm vào.

– Cô làm gì vậy!!!!!

Ông già kia đứng thẳng dậy, hét lớn, đôi mắt híp híp mở to hết cỡ, gân xanh nổi đầy trán.

Dạ An hít một hơi, chết thật, cô vừa làm gì vậy chứ. Cô nhìn xuống Mặc Khanh, thấy hắn vẫn điềm nhiên như không, khuôn mặt vô cảm rất khó nắm bắt cảm xúc, cô không biết hắn đang vui hay buồn, nhưng trước mắt là không có vẻ gì giận dữ trước hành động ban nãy của cô. Dạ An toan nói gì đó thì bị chặn họng:

– Lão đại, ngài xem, cô ta thật không biết phép tắc, chậc chậc, ngài nói nên làm thế nào? Thật uổng cho tấm lòng của tôi.

Dạ An nổi da gà. Những lời trắng trợn vậy mà hắn cũng có thể nói ra được! Ý tứ rõ ràng muốn cô bị trừng phạt!

– Mọi việc làm đều phải có lí do.

Dạ An kinh ngạc nhìn Mặc Khanh. Vậy mà hắn cũng có thể nói ra được một câu hợp tình hợp lí như vậy, còn khiến ông già kia giận tím mặt. Mà thôi, cô vô tội mà, Dạ An nhún vai.

– Giải thích.

Cô thấy một cái gì đó như là sự tin tưởng trong mắt Mặc Khanh khi thốt ra những từ ấy.
Cô kiên định nhìn lão già xảo quyệt kia, gằn từng chữ:

– Trong nước trà có độc.

– Ha ha ha ha ha ha ha…. tiểu thư đây thật đa nghi, làm gì có chuyện tôi muốn giết Mặc lão đại Mặc Khanh chứ! Tôi có ăn gan hùm cũng không dám làm việc ấy!

Tiếng cười khục khặc quái dị của ông ta vang vọng cả sảnh. Nhưng Dạ An chỉ cười:

– Tôi không đa nghi. Đúng là trong trà có độc, hơn nữa là chất kịch độc kali xyanua.

Thấy Mặc Khanh không có động tĩnh, Dạ An tiếp tục:

– Ông cố tình chọn loại trà có mùi hương nồng như vậy, cốt chỉ để che đậy cái mùi đặc trưng của kali xyanua, mùi hạnh nhân.

– Cô… cô… thật vớ vẩn! Làm gì có mùi gì chứ!

– Thật sự có mùi hạnh nhân, tuy nhiên, Mặc Khanh không ngửi thấy.

Ông ta tím mặt, chỉ ngón tay vào mặt Dạ An:

– Ha ha, đến Mặc lão đại bôn ba bốn bể năm châu, vượt qua bao nhiêu thủ đoạn còn không biết trong chén trà cỏn con có độc. Dựa vào đâu mà cô biết có độc. Thật hoang đường!

Dạ An cười tươi:

– Đương nhiên tôi biết. Trong ngành y đây là chất cấm. Mà tôi, là bác sĩ.

Hai từ bác sĩ được cô ngân dài, tựa như muốn kéo luôn cả hồn phách ông già kia khỏi người. Dạ An vô cùng hài lòng quan sát vẻ mặt thẫn thờ của ông ta, không ngờ đi làm ăn bác sĩ cũng có việc. Bỗng ông ta cười lớn:

– Ha ha ha ha——- Mặc Khanh! Mệnh ngươi lớn lắm! Còn phát hiện âm mưu của ta mà đưa bác sĩ đến! Nhưng kiểu gì hôm nay ngươi cũng phải bỏ mạng tại đây thôi!

Dạ An khó hiểu, hết nhìn ông ta rồi lại nhìn Mặc Khanh, thấy sắc mặt hắn vẫn thế, chỉ là đôi lông mày rậm nhíu lại…

PHỤP

Tối đen như mực.

Dạ An hoảng hốt. Tại sao đột nhiên lại mất điện? Không phải… là kế hoạch của ông già kia đấy chứ?

– Đây là mới là tấm lòng thật sự của tôi. Chúc Mặc lão đại và mỹ nhân bác sĩ tìm đường ra vui vẻ. Hahahaha…

Tiếng cười nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Dạ An vô cùng hoảng sợ. Trong này rộng lớn như thế, đường ra ngoắt ngoéo, lại tối om, làm sao tìm được đường ra. Cho dù tìm được, cũng phải cần vô số thời gian! Hơn nữa… cô… sợ bóng tối! Hơi thở của Dạ An bắt đầu dồn dập hơn, khó chịu quá… tối quá…

– Đừng có hoảng. Tôi sẽ đưa cô ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN