Ánh sáng của trăng - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Ánh sáng của trăng


Chương 13


Sáng hôm sau, anh xuống nhà dùng bữa sáng cảm thấy trong lòng có gì thiếu thiếu anh nhìn đồ ăn trên bàn vẫn đầy đủ món, gì năm thấy vậy liền bước tới cung kính hỏi.
“ Cậu chủ đồ ăn hôm nay có gì không vừa ý sao? Tôi cho người đổi món khác.”
“ Không có gì.”
Anh ăn được một lúc thì mới nhận ra thường ngày khi anh dùng bữa sáng cô sẽ lau dọn phòng khách nhưng hôm nay bóng dáng quen thuộc không còn ở đó, gì năm đã hiểu ý cậu chủ do chính tay bà chăm sóc 20 năm nay.
“ Cậu chủ tìm Thục Uyên sao? Cô ấy chắc còn mệt nên ngủ quên.”
Anh nghe dì năm nói cảm thấy không đúng với tính cách của cô, dù cô có bệnh lết không nổi buổi sáng cũng gặp anh cho bằng được anh biết tình yêu của cô dành cho anh, cô là con người không thể dấu ai được gì việc gì cũng hiện rõ trên gương mặt của cô. Anh lập tức bước lên lầu đứng trước cửa phòng cô hét.
“ Cô có muốn tôi đuổi cô ra ngoài đường không mà giở trò lười biếng.” Anh nghe thấy bên trong không phản ứng liền mở cửa bước vào nhìn thấy trên giường trống không, mở cửa nhà tắm cũng không thấy cô, anh đã bắt đầu thấy bực bội nhìn cửa tủ quần áo cô khép hờ anh bước tới mở ra trống không.
“ Con mẹ nó cô dám.” Anh lấy điện thoại gọi cho Hoàng Quân.
“ Tìm Thục Uyên nhanh lên.” Hoàng Quân còn đang ngủ với người đẹp thì bị anh làm phiền.
Vào tới công ty không khí u ám bao trùm cả tòa nhà làm cho Hoàng Quân rùng mình, đứng trước phòng Tổng giám đốc đúng là địa ngục ở nơi đây.
“ Cậu tới mùa động đực hay sao?” Hoàng Quân cũng bực thằng bạn này lắm.
Một tập hồ sơ bay thẳng tới may mà thân thủ của Hoàng Quân nhanh nhẹn nếu không lãnh đạn của anh rồi.
“ Tìm được chưa?” anh nhìn ra ngoài cửa kính hỏi.
“ Không thấy” Hoàng Quân trả lời tỉnh queo.
“ Không tìm được thì cậu cũng nên trốn luôn đi.” Anh không phải là không tin tưởng Quân nhưng nếu không tìm ra tung tích của cô thì thật là khó hiểu, anh nắm trong tay bang Hắc Lân thế giới ngầm bậc nhất Đông Nam Á vậy mà một cô gái cũng không tìm ra.
“ Tôi sẽ thử lại nhưng không chắc.” Hoàng Quân cũng cảm thấy kì lạ khi mà không tra ra thông tin cô anh sợ có bang phái khác nhúng tay vào vì nhớ đến lời Alex lúc trước.
Chỉ còn anh trong căn phòng căn phòng được ánh sáng mặt trời chiếu vào nhưng sao anh chỉ thấy đêm tối mù mịt anh đang làm cái gì vậy, không phải anh sắp kết hôn rồi sao tìm cô làm cái gì anh tập trung vào công việc anh càng mất tập trung. Cả ngày anh chẳng làm gì ra hồn, anh muốn dùng rượu để quên đi những suy nghĩ đó nhưng càng uống anh càng tỉnh. Về đến nhà người anh toàn mùi rượu nhưng đầu óc anh hoàn toàn không say. Bước lên lầu, không hiểu sao anh lại vào phòng cô nằm lên chiếc giường toàn mùi hương thuộc về cô mùi hương nhẹ nhàng như ánh sáng dịu dàng của trăng chứ không gắt như ánh mặt trời. Nếu Trúc Ly là ánh mặt trời chói chang thì Thục Uyên lại là ánh trăng mờ ảo. Nằm trên gối anh thấy có gì cộm cộm đưa tay sờ vào áo gối anh thấy có một tấm thiệp.
“ Sinh nhật vui vẻ, em có quà cho anh nhưng anh tìm tự mình tìm đi. Gợi ý cho anh cây xương rồng.” Anh bước xuống giường nhìn xung quanh cầm lấy chậu xương rồng trên cửa sổ đập mạnh xuống sàn chậu sứ bể nát, anh nhìn thấy một cái hộp mở ra bên trong là chiếc vòng tay màu bạc mặt trong có khắc chữ “ Em Yeu Anh” anh nắm chặt chiếc vòng tay. Giờ anh đã hiểu vì sao anh không muốn thả tự do cho cô dù anh đã sắp kết hôn. Anh nhớ lại những ngày đầu gặp cô, một cô gái tầm thường không có nhan sắc cũng chẳng có gia cảnh nhưng anh luôn có gì đó mỗi khi nhìn thấy cô nhưng anh luôn không để ý vì bên cạnh cô luôn có nàng công chúa xinh đẹp là đàn ông thì ai chẳng yêu bằng mắt nên cả anh cũng không ngoại lệ có lẽ vì thế mà anh đã chọn Trúc Ly và gạt bỏ mọi nghi hoặc trong lòng. Nhưng ánh mặt trời chói chang sẽ giết chết ác ma như anh chỉ có ánh trăng mới bao dung nuôi nấng cho những con người thuộc về địa ngục. Hiện tại nhận ra thì chẳng thay đổi được gì khi có cô anh không giữ mất rồi liệu anh có thể tìm được hay không? Đó có phải là sự hối hận muộn màng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN