Anh.... Thích Em Được Không
Chương 19 - Bước Đầu Của Sự Nghiệp
Chương 19
Hôm nay tôi và Ren Song Vi quyết định đến trường và phải can đảm đối mặt với mọi chuyện .
– Em sao vậy
Thấy tôi có vẻ bước chậm dần nên Ren quay sang hỏi thăm
– Không gì
Tôi lắc đầu , bây giờ tôi nghĩ gì tôi cũng không biết nữa .
– Yên Tâm
Ren khoát vai tôi
– Vui đi chứ , sau những vấp ngã phải những khó khăn thì ta sẽ tìm được hạnh phúc .
Song Vi vui vẻ cười với tôi
– Phải như vậy chứ
Tôi quay sang mỉm cười với Song Vi , chắc có lẽ đó là nụ cười đầu tiên tôi dành cho Song Vi .
°°°°°°°°
Cổng trường ngay trước mắt , tôi khẽ đi chậm lại , tôi sợ , sợ điều gì ư ! Tôi cũng không biết nữa . bàn tay tôi chợt ấm dần , Song Vi đang nắm chặt tay tôi , nếu như lúc trước tôi sẽ gạt tay ra , nhưng không biết ngay lúc này tôi chỉ lặng lẽ nhìn .
Mọi người không quan tâm đến chúng tôi thì phải , ai cũng cầm một tờ giấy nào đó mà bàn tán ồn ào .
– Nhật Huy là thiếu gia tập đoàn
Lúc trước chỉ là giấu thân phận của mình .
Một bạn nữ sinh đọc rõ to
– Chuyện đó chưa sốt đâu , Phương Anh là con gái nuôi của hiệu trưởng và là vị hôn phu của Nhật Huy .
Một vạn nữ sinh khác tiếp lời bạn kia
Đôi chân tôi như đứng lại , mọi chuyện xảy ra là sao ! Cô chỉ không đến trường 1 tuần thôi mà . Nhưng tôi đã nhanh chóng di chuyển về lớp học .
———
Tôi cùng Song Vi và Ren vào lớp . Tôi ngồi lặng người vào cuối chỗ , khẽ nhìn sang người bên cạnh , người trước mặt tôi vẫn là Nhật Huy ngày nào , cậu ta vẫn chăm chăm vào cuốn sách của mình , đeo tai phone , và đôi lúc ngắm nhìn ngoài cửa sổ , nơi những bắt đầu của đau đớn . Nhưng có vẻ buồn buồn .
Nhận được ánh mắt đang nhìn mình Nhật Huy quay sang , tôi bỗng giật mình quay sang hướng khác . Nhật Huy im lặng quay về của mình .
15p’ …
– Trả nè Anh Yêu
Phương Anh lại gần bàn tôi mang theo cuốn tập nào đó , và cất giọng ngọt ngào còn cố tình nhấn mạnh cho mọi người nghe .
Tôi ngước nhìn Phương Anh này không phải cô gái mà tôi từng biết , trang điểm đậm đà hơn , mái tóc uốn lọn xõa dài hơn , giọng nói sắc bén đến nỗi nghe mà phát lạnh .
Nhật Huy không nói chỉ đưa tay với lấy cuốn tập , cậu cũng không biết tại sao lại quen Phương Anh , cậu đang tìm một người lắp đầy khoảng trống trong cậu , vì cũng là trả ơn cứu mạng ngày nào ,
– Oh ! Dạo này cuộc sống cậu thế nào rồi nhỉ , à mà quên nhà cậu đang phá sản sao sống tốt được chứ .
Phương Anh nhìn vào tôi lạnh lùng , dường như là có hận mấy ngàn năm trước .
Tôi đảo mắt nhìn Phương Anh , tôi nhớ lại ngày mới đến lớp , có cô bạn vui vẻ làm quen và cùng trải qua những lời nói khó nghe chỉ trích từ mọi người .
– Tôi sống như thế nào chẳng liên quan đến cô .
Tôi tiếp lời , mọi người cũng bắt đầu chăm chú vào cuộc đấu khẩu của chúng tôi . Ren và Song Vi cũng không ngoại lệ .
– Vậy sao ! Mà gia đình cậu có cần tôi giúp đỡ không nào .
Phương Anh lên giọng . tuy lúc trước Phương Anh khó khăn thật nhưng được Hiệu Trưởng nhận làm con nuôi và vị hôn phu của Nhật Huy nữa . với thân phận hiện giờ thì cô chắc chắn là hơn Song Nhi .
– Giúp đỡ . chỉ là một con vịt nhỏ được nhận nuôi mà bài đặt lên giọng .
Song Vi lại gần tôi hơn một chút , từ nãy đến giờ cô thấy bất bình cho chị mình nên quyết định . Tôi nhìn Vi khó hiểu sao đó nở nụ cười .
– Cô tưởng cô hơn tôi chắc đồ con hoang
Phương Anh tức giận
– Thôi đi !
Giọng nói ấm vang lên phát ra từ Đỗ Thư
– Sao chị lại đến đây ?
Phương Anh giật mình , mọi chuyện cô làm luôn bị Đỗ Thư ngăn cản .
– Em đi theo chị đừng làm mọi chuyện rắc rối hơn nữa
Đỗ Thư kéo P.Anh đi . Nhưng P.Anh gạt phắt đi , hôm nay cô quyết định giải quyết mọi chuyện .
– Đi thì một mình chị đi .
– Ồn ào
Nhật Huy đóng gọn cuốn sách đang đọc , đi ra ngoài nhưng Phương Anh nắm chặt tay cậu lại .
– Anh đi đâu vậy
– Mặc tôi
– anh … Hết yêu em rồi sao
Đôi mắt Phương Anh ngắn lệ , giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt đẹp đẽ .
– Phương Anh chúng ta chia tay đi , tôi không xứng đáng với cô , còn lần cứu mạng đó tôi sẽ nhớ và trả ơn .
Nhật Huy buồn rầu nói , có lẽ quên một người thật khó , cậu không thể dùng Phương Anh làm vật thế , mỗi lần đi bên cạnh cô thì Song Nhi vẫn luôn xuất hiện trong đầu cậu .
– Anh nói gì vậy – ba anh không chấp nhận và tha thứ cho anh đâu.
Lời nói hòa với nước mắt , cô cứ tưởng Nhật Huy mãi mãi thuộc về cô , từ hoàn cảnh nghèo khó lúc trước cô chỉ nghe Nhật Huy nói thôi chứ cô có biết gì đâu ! Bây giờ lộ ra thân phận thì cậu lại ruồng bỏ cô .
– Chuyện đó tôi sẽ lo .
Reng … Reng … Reng
Tiếng chuông học vang lên xóa tan cuộc trò chuyện đó . mọi người bắt đầu tãn ra . bọn tôi bắt đầu buổi học nhưng mỗi người một suy nghĩ riêng .
Tôi ngồi im lặng , chuyện Huy là thiếu gia không lẽ Phương Anh không biết , còn chuyện lớn lên từ nhỏ thì sao , sao rắc rối vậy !
Song Vi nhìn chị mình , mọi thứ diễn ra là sao , cô đang tủi thân vì lời nói lúc đó con hoang thật sự là vậy mà .
Nhật Huy lạnh lùng nhìn ra cửa sổ , việc cậu giàu có chẳng ai biết , cậu chỉ mới gặp Phương Anh 2 năm đây thôi , là do nhỏ tự thích cậu nên rêu rao là bạn thân từ nhỏ cho mấy vệ tinh tránh xa cậu . còn chuyện cậu có em gái ung thư máu và đang rất cần tiền nên tham gia cuộc thi học sinh giỏi , cậu tự bịa ra mong cho cô tránh xa cậu ra , và cũng thử thách bản thân mình một chút . cậu nhiều lần xin ba giúp đỡ cho gia đình Nhi nhưng ba cậu lại nói rằng Nếu muốn giúp cho nó con phải lấy Phương Anh Điều đó quá khó , cậu không biết tại sao chỉ gặp Phương Anh 1 lần mà ba cậu lại như vậy .
Đỗ Thư thì đi về lớp , cô thật khổ với đám nhóc này mà , cô rất thương đứa em gái này không muốn nó vì tình yêu mà đánh đổi đi con người nó .
Một người không lên tiếng nãy giờ , nhưng lại suy nghĩ kể hoạch rất chi là quan trọng chính là Ren , anh đã có kế hoạch sắp tới cho gia đình vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian .
———
6 tháng trôi qua nhanh chóng , gia đình tôi vẫn sống trong căn trọ bé , hằng ngày tôi phụ giúp mẹ con Song Vi bán khoai , anh Ren không biết làm gì mà tất bật với nhiều hồ sơ gì đó , mà không quên kiếm tiền phụ giúp gia đình .
Điều mà tôi buồn nhất , cứ tưởng gia đình tôi không thể đứng lên nữa , anh em tôi rơi vào tuyệt vọng .
Vào ngày 30/10/2017 Ba tôi Mất vì căn bệnh ung thưa gan giai đoạn cuối . Tôi phải trải qua cơn đau khổ của mình khi chứng kiến người thân mình ra đi , tuy lúc trước ông hay la mắng tôi nhưng tôi biết ông thương tôi rất nhiều . tôi khóc . khóc rất nhiều . tôi thèm nghe tiếng mắng chửi lần nữa .
Phải mất 3 tháng mới ổn định lại tinh thần của mọi người.
– Song Vi – Song Nhi , hai đứa giúp anh thiết kế quần áo nào .
Ren đưa ra hai sấp giấy , kế hoạch này anh ấp ủ lâu rồi .
Hai đứa nhỏ nhìn Ren đầy khó hiểu .
– Em không làm .
Tôi đưa lại giấy , tôi chưa từng vẽ vời gì cả , với tôi không thích việc này chút nào . Song Vi gật đầu tỏ vẻ đồng tình cô chỉ thích làm bác sĩ thôi .
– Tại sao ! Em không muốn làm tiểu thư sao .
– Nhưng em phải làm sao .
– Bây giờ nhé , Nhi thì thích âm nhạc , Vi thích y tế , hai đứa cứ tưởng tượng ra như thế nào thì vẽ thế ấy .
– Trời
Tôi cảm thán không ngờ anh tôi lại suy nghĩ ra như vậy .
Tiếp ~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!