Anh.... Thích Em Được Không
Chương 20 - Chàng Trai Mang Ánh Nắng
Chương 20
Hôm nay là chủ nhật . dãy phòng trọ của tôi náo nhiệt hơn rất nhiều , đến nỗi làm phiền người xung quanh .
Tôi ngán ngẫm nhìn sấp giấy trên bàn , đau cả đầu , vừa suy nghĩ ra thì nghe tiếng cãi nhau ồn ào thì ý tưởng bay đi mất , nữa ngày không làm được gì !
Tôi nghĩ đến ngay một chỗ . tuy là nó có thể đem đến vui mừng cho người khác , nhưng có khi là gặp nhau lần cuối , sự sống và cái chết gần bên nhau . Không nơi nào khác chính là …
– Chị Khiết My
Sao khi đi bộ qua con đường mòn và mấy trạm xe bus thì cũng đến nơi cần đến .
– Nhi !
Khiết My khẽ mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mắt , tuy luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu đó là con người yếu đuối .
– Nhớ chị sao !
Khiết My tháo chiếc kính nhỏ trên mắt mình nhìn tôi.
– Ai nhớ chứ ! Tại cần một nơi yên tĩnh nên mới đến đây thôi .
Tôi khẽ cười kéo ghế ngồi nhìn chị ấy .
– Vậy sao !
Khiết My thở dài , lôi trong cặp ra một sắp giấy nhìn tôi chăm chú
– Em có thể giúp chị không ?
Tôi nhìn sấp giấy trắng tinh trên tay Khiết My rồi cười tươi , rồi mở cặp lấy ra một sấp giấy trắng tương tự như vậy .
– Em sẽ giúp chị và ngược lại
Khiết My nhìn tôi khó hiểu , đơ vài giây .
– Ren kiu em vẽ về âm nhạc còn chị
Tôi nhìn con người trước mắt mình . thế nào anh ấy sẽ kiu chị Khiết My thiết kế những bộ quần áo khác người , chỉ có anh Ren mới nêu ra ý nghĩ lạ đó thôi !
– Cái gì mà tình yêu bị ngăn cấm chứ , lần đầu chị nghe
đề tài đó luôn í , chị đang nhức đầu với các bệnh nhân mà giờ còn thêm việc nữa .
Khiết My đau khổ nhìn tôi , tôi hiểu chứ vì tôi cũng như vậy mà . Tôi đoán không sai mà chỉ có anh tôi mới nghĩ ra như vậy thôi , những bộ quần áo được áp dụng tượng trưng cho tình yêu của họ lúc trước .
Đặt Biệt
– Bác sĩ Khiết My có bệnh nhân đang lên cơn giật .
Tiếng cô y tá vang lên , có vẻ gấp gáp hối thúc nhìn chăm chăm Khiết My
– Em ở đây chút nhé , chị đi làm việc đã .
Khiểt My giật mình , gom giấy tờ trên bàn , lật đật đi theo cô y tá ra ngoài .
Tôi khẽ gật đầu , nhìn bóng dáng Khiết My chạy ra ngoài
Tôi im lặng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh , mọi thứ trong phòng trắng tinh , đơn điệu , căn phòng gọn gàng sạch sẽ , những quyển sách được xếp ngay ngắn trên kệ . Tôi buồn chán đi đến gần cửa sổ
Mát Lạnh
Cơn gió ùa vào trong , tia nắng chói chang chíu thẳng vào khuôn mặt tôi , tôi nhìn ra mãi , phía xa xa là khu vườn hoa rất đặc biệt , vì sao ư ! Nó mang màu hi vọng , màu biển cả , màu hoàng hôn , màu mặt trời , màu của những cơn gió nhè nhẹ .
Chúng tuy là những bông hoa giống nhau nhưng khác nhau là ở cách nhìn của mỗi người dành cho nó thôi !
Nhìn mãi , tôi lê đôi chân ra khỏi phòng .
– Con ơi !
Một bà cụ lớn tuổi vậy tay với tôi , bà ấy ngồi trên chiếc xe lăn trông cô đơn và lẻ loi vì chẳng ai quan tâm đến bà cụ .
– Bà kiu con ạ ! Bà cần gì con sẽ giúp
Tôi đến gần bà hơn nở nụ cười thân thiện hết mức có thể .
– Con đưa bà ra đây nhé
Bà cụ ấy chỉ tay ra phía cửa sổ , hướng ánh mắt trông chờ nhìn tôi
– Được ạ
Tôi nhận được ánh mắt đó liền lặng lẽ đưa bà ra nơi bà cần đến.
°°°°°°°°°
Tôi đi qua mấy cái cầu thang máy và chen lấn qua nhiều dòng người , vì chỗ tôi đứng lúc nãy ở đó chỉ có cái cửa sổ không có cửa chính nên mới vòng vòng để tìm cách ra ngoài đó .
Tôi im lặng với không gian hiện tại , nó chính là cảnh lúc nãy khi còn ở phòng Khiết My , một vườn hoa mang nàu sắc đặc biệt .
– Con thấy nó màu gì nào ?
Bà cụ ngước nhìn tôi , rồi quay lại nhắm khẽ đôi mắt lại cảm nhận từng đợt gió thổi vào trong mặt mình .
– Con thấy nó màu tím . Còn bà thì sao ạ .
Tôi trả lời trong vô thức vì bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi u buồn .
– Bà thấy màu của nắng , ấm áp đến kì lạ . mà con biết đó là hoa gì không ?
– Không ạ !
– Hoa tâm trạng Do một vị bác sĩ tốt bụng nhưng vị bác sĩ ấy đã đi đến một nơi rất xa .
Bà cụ đau lòng khi nhắc đến người bác sĩ ấy , vì chính cô gái đó đã chăm sóc tận tình cho bà mà bây giờ …
– Cô kia ! Sao cô lại đưa bác ấy ra đây .
Giọng một người con trai vang lên , giọng trầm ấm đến êm tai .
Tôi bất giác quay lại .
Thịch … Thịch …
Tim tôi như ngưng đọng , chàng trai trước mắt , khoát lên mình chiếc áo trắng , khuôn mặt thanh tú , mái tóc được chải chuốt cẩn thận , đeo thêm chiếc kính cận nhỏ nữa . Nói chung đậm chất trưởng thành .
– Ơ …
– Ơ gì mà ơ , cô là y tá mới à , cô có biết bác ấy bệnh cảm không ? Gió ngoài này rất mạnh lỡ có chuyện gì cô chịu trách nhiệm đươc không ?
Chàng trai đó cau có đến gần tôi hơn , tôi ngại đến đỏ mặt chỉ biết cúi mặt chẳng nói được gì nếu như lúc trước tôi sẽ cho tên nào xúc phạm tôi một trận nhưng lúc này .
– Con đưa ta về đi .
Bà cụ cười hiền từ rồi quay sang chàng trai đó .
Chàng trai vâng lời đưa bà ấy đi xa , tôi nhìn theo mãi , rồi im lặng ngồi trên ghế đá nghĩ về người đó .
– Không lẽ mình bị cảm nắng rồi sao ! Mới gặp thôi mà ,
Không !!!!!
Vũ Song Nhi mày bình tĩnh lại đi , cuộc đời mày phải làm khổ đàn ông chứ đừng để họ dẫm nát cuộc đời mày
– Nè ! Cô không đi làm bản tường trình ở đây làm gì ?
Tôi đang bận suy nghĩ , nghe tiếng nói giật mình về phía sau thì ra là chàng trai lúc nãy .
– Sao … Sao tôi phải làm bản tường trình chứ !
Tôi ấp úng khi đối diện với người tôi chỉ gặp đây vài phút .
– Cô là y tá mà không biết sao ! Cô ở khoa nào vậy ?
Chàng trai ấy ngẩn người nhìn tôi , vừa khó hiểu
– Tôi…
Tôi định nói không phải nhưng người đó nắm lấy tay tôi và kéo tôi đứng dậy.
Ấm
Đó là bàn tay ấm nhất tôi từng cảm nhận , nó không phải là cái nắm tay đơn giản như mỗi lần trước nó là cái nắm tay cho cảm nắng một người .
———–
Người đó đi trước tôi đi sau , một khoảng cách vô hình xuất hiện giữa chúng tôi .
Đi mãi cho đến cuối con đường có một phòng gì đó , người đó đẩy cửa vào , tôi cũng lẽo đẽo vào theo , tôi chẳng biết mình nghĩ cái gì nữa ?
– Nè cô viết đi.
Người đó yên vị trên chiếc ghế phía trước đưa cho tôi một tờ giấy trắng cùng cây bút bi . Tôi lặng im đến ghế đối diện với người đó , rồi cất tiếng nói
– Tôi không biết tại sao mình lại viết tường trình .
– Vì cô phạm vào điều 18 trong bộ giáo dục y tế , cô có biết tác hại của việc mình đã đưa bà cụ lúc nãy ra vườn lỡ nhiễm lạnh thì căn bệnh sẽ ra như thế nào .
– Nực cười . anh nghĩ như vậy sao còn tôi thì khác khi đưa bà cụ ấy ra ngoài hóng mát sẽ làm cho bà đỡ nhàm chán hơn , sao những người bác sĩ các anh lại bắt ép người khác suốt ngày đối mặt với bác sĩ , y tá và căn bệnh họ gặp phải , họ cần tự do mà .
– Cô nghĩ quá đơn giản nhỉ ! Nếu vì những ước mơ nhỏ nhoi đó mà họ phải trả giá đắt không ? Bà cụ lúc nãy đã phải vào cấp cứu nếu không cứu kịp thì tính mạng cũng khó bảo toàn .
– Bà ấy sao rồi , tôi cứ tưởng …
– Không sao cả ! Bài học cho một y tá mới , nên bây giờ viết bản tường trình đi .
Người đó khẽ nhíu mày nhìn tôi , đối với mọi người anh luôn bao dung như vậy .
– Nhưng…
Tôi nhăn nhó sắp khóc ,
– Còn gì nữa .
– Tôi đói !!!!
**********
Tôi cùng người đó đến căn – tin của bệnh viện .
– Cô ăn gì ?
Người đó khẽ thở dài từ đâu anh lại mất nợ với cô bé này chứ .
– Ăn gì cũng được .
Tôi cười với người đó vì tôi cảm nhận được sự gì đó ở người đó .
– Cô tên gì ấy nhỉ !
Người đó nhìn tôi , ở cô gái nhỏ này làm anh tò mò đến kìa lạ
– Vũ Song Nhi còn anh .
Tôi cười nhẹ
– Trình Gia Dương .
Gia Dương cũng đáp lại bằng nụ cười hơi lạnh .
– Nhi . em đi đâu vậy , chị tưởng em về rồi chứ .
Khiết My chạy đến và khẽ khìu vai tôi .
– Em xin lỗi _ lúc nãy em quên nói với chị .
Tôi giật mình quay lại nhìn Khiết My .
– Không sao ! Gia Dương sao cậu lại ngồi cùng với Song Nhi .
Khiết My đảo mắt sang người bên cạnh tôi , thấy lạ vì tôi rất ít khi tiếp xúc với người lạ .
– Tôi chỉ làm việc với người mới thôi .
Gia Dương cười cùng BFF của mình chính là Khiết My .
– Người mới ? Ai là người mới
Khiết My khó hiểu nhìn Gia Dương rồi quay sang nhìn tôi .
Gia Dương không trả lời nhìn sang tôi , tôi khẽ gật đầu với Khiết My.
– Gì vậy ? Song Nhi là em dâu tương lai của tôi mà , mới 15 tuổi à .
– Hả ??????
Gia Dương bất ngờ cực độ , từ nãy đến giờ việc anh làm như một trò cười thôi sao .
– Em xin lỗi , lúc nãy em định nói nhưng anh không cho em nói .
Tôi sao vậy ! Sao tôi lại xin lỗi chứ – ấm đầu rồi .
– Thôi bỏ đi , xem như làm quen với nhau đi .
Khiết My kéo ghế ngồi gần chúng tôi , tôi e ngại nhìn Gia Dương , anh cũng nguớc nhìn tôi .
————-
– Mẹ ! Uống chút nước đi ạ
Song Vi đưa chai nước cho bà Đình Đình .
– Cảm ơn con .
Bà Đình Đình mỉm cười hạnh phúc vì ông trời đã ban cho bà một thiên thần nhỏ này , cùng bà chịu cực khổ và chia sẻ niềm vui.
– Cậu bác sĩ ấy hình như có ý với con đó .
– Người ta là người cao quý giàu sang sao có thể được mẹ ! Mà con không thích người ta đâu .
Song Vi lật củ khoai qua lại trả lời mẹ mình .
– Không có ! Tại mẹ thấy cậu ta ngày nào cậu ấy cũng đến – Kìa cậu ấy lại đến rồi .
Song Vi nhìn theo hướng tay mẹ mình , cô lại cười nhẹ .
Một chàng trai đơn giản áo sơmi trắng nở nụ cười thật tươi len lỏi qua dòng người khác với phong cách nghiêm khắc hằng ngày .
Bà Đình Đình khẽ lắc đầu , con do bà sinh ra không lẽ bà không biết , miệng nói không nhưng trong lòng lại có , bà mong con mình đừng như mình , yêu một người thật khó bên cạnh họ còn khó hơn .
– Chào bác
Gia Dương đến gần bọn họ hơn , lễ phép chào một tiếng .
– Con lại đến rồi đó sao – thôi hai đứa ở lại nhé mẹ về trước.
Bà Đình Đình lùi về phía sao .
– Anh mua gì .
Song Vi nhìn anh .
– Anh mua cô bán khoai được không .
Gia Dương trêu đùa , lý do anh phải tìm đến đây không đơn giản chỉ mua khoai mà vì đến gặp cô .
– Anh chưa đủ tiền để mua tôi đâu .
– Anh tặng em cô bé nhỏ
Gia Dương đưa ra một hộp quà xinh xắn được làm rất tỉ mỉ .
– Không nhận quà của người lạ .
Song Vi quay sang nói ,
– Lạ sao ! anh nghĩ chúng ta rất thân với nhau ấy .
– Khi nào vậy nhỉ ?
– Từ bây giờ .
Một người luôn bất hạnh với cuộc sống tưởng chừng cả thế quay lưng với Song Vi , từ việc là con hoang của người khác , luôn bị bạn bè khinh miệt , nhưng hôm nay có một người luôn quan tâm cô , luôn ấm áp khi ở bên , anh không chê cô nghèo khó , một người như anh chắc chỉ có một trong cuộc đời của Song Vi .
***************
Tôi dạo quanh trên con đường khuya vắng , nếu có thể tôi muốn ước cho thời gian ngưng đọng lại , không gian chìm vào bóng đêm tĩnh lặng , những cơn gió bất chợt thổi mạnh …
Tôi đứng im trên cây cầu Sài Gòn lớn nhìn xuống mặt nước đang trôi lặng lẽ , nhánh lục bình trôi về nơi bất tận nào đó .
– Chúng ta sẽ như vậy mãi đúng không .
Nhật Huy nắm chặt tay tôi như chẳng muốn mắt đi , môi khẽ cười hạnh phúc .
– Mong như vậy .
Tôi không gạt tay ra chỉ im lặng nhìn khoảng trời tối đen .
– Anh chị mua giúp em với .
Từ xa có cô bé đáng yêu mũm mĩm lại gần chúng tôi mang theo nhìu móc khoá xinh xắn .
– Bán cho anh nhé
Nhật Huy đưa 100k cho cô bé , vui vẻ đón nhận 2 móc khoá .
– Anh chờ chút nha
Cô bé ấy , lục lọi từng bạc lẽ
– Không cần đâu
– Mẹ em dặn không nên nhận tiền thừa của khách và sẽ mắc nợ họ .
– Thì em đừng xem anh là khách
– Nhưng …
Cô bé ra vẻ ấp úng , nhưng cũng nhanh chóng rời đi .
– Tặng em
Nhật Huy đưa chiếc móc khoá cho tôi , tôi không đáp nhận lấy
– Vũ Song Nhi em sẽ là của anh
Nhật Huy hét to , mọi người dồn ánh mắt vào cậy ấy , tôi cũng ngại đến mức không có chỗ nào để chui xuống .
Một đoạn kí ức tươi đẹp hiện lên nhưng nhanh chóng mờ nhạt .
– Kĩ niệm đâu lúc nào cũng đẹp
Tiếp ~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!