Anh.... Thích Em Được Không - Chương 20 - Chàng Trai Mang Ánh Nắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Anh.... Thích Em Được Không


Chương 20 - Chàng Trai Mang Ánh Nắng



Chương 20

Hôm nay là chủ nhật . dãy phòng trọ của tôi náo nhiệt hơn rất nhiều , đến nỗi làm phiền người xung quanh .

Tôi ngán ngẫm nhìn sấp giấy trên bàn , đau cả đầu , vừa suy nghĩ ra thì nghe tiếng cãi nhau ồn ào thì ý tưởng bay đi mất , nữa ngày không làm được gì !

Tôi nghĩ đến ngay một chỗ . tuy là nó có thể đem đến vui mừng cho người khác , nhưng có khi là gặp nhau lần cuối , sự sống và cái chết gần bên nhau . Không nơi nào khác chính là …

– Chị Khiết My

Sao khi đi bộ qua con đường mòn và mấy trạm xe bus thì cũng đến nơi cần đến .

– Nhi !

Khiết My khẽ mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mắt , tuy luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu đó là con người yếu đuối .

– Nhớ chị sao !

Khiết My tháo chiếc kính nhỏ trên mắt mình nhìn tôi.

– Ai nhớ chứ ! Tại cần một nơi yên tĩnh nên mới đến đây thôi .

Tôi khẽ cười kéo ghế ngồi nhìn chị ấy .

– Vậy sao !

Khiết My thở dài , lôi trong cặp ra một sắp giấy nhìn tôi chăm chú

– Em có thể giúp chị không ?

Tôi nhìn sấp giấy trắng tinh trên tay Khiết My rồi cười tươi , rồi mở cặp lấy ra một sấp giấy trắng tương tự như vậy .

– Em sẽ giúp chị và ngược lại

Khiết My nhìn tôi khó hiểu , đơ vài giây .

– Ren kiu em vẽ về âm nhạc còn chị

Tôi nhìn con người trước mắt mình . thế nào anh ấy sẽ kiu chị Khiết My thiết kế những bộ quần áo khác người , chỉ có anh Ren mới nêu ra ý nghĩ lạ đó thôi !

– Cái gì mà tình yêu bị ngăn cấm chứ , lần đầu chị nghe

đề tài đó luôn í , chị đang nhức đầu với các bệnh nhân mà giờ còn thêm việc nữa .

Khiết My đau khổ nhìn tôi , tôi hiểu chứ vì tôi cũng như vậy mà . Tôi đoán không sai mà chỉ có anh tôi mới nghĩ ra như vậy thôi , những bộ quần áo được áp dụng tượng trưng cho tình yêu của họ lúc trước .

Đặt Biệt

– Bác sĩ Khiết My có bệnh nhân đang lên cơn giật .

Tiếng cô y tá vang lên , có vẻ gấp gáp hối thúc nhìn chăm chăm Khiết My

– Em ở đây chút nhé , chị đi làm việc đã .

Khiểt My giật mình , gom giấy tờ trên bàn , lật đật đi theo cô y tá ra ngoài .

Tôi khẽ gật đầu , nhìn bóng dáng Khiết My chạy ra ngoài

Tôi im lặng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh , mọi thứ trong phòng trắng tinh , đơn điệu , căn phòng gọn gàng sạch sẽ , những quyển sách được xếp ngay ngắn trên kệ . Tôi buồn chán đi đến gần cửa sổ

Mát Lạnh

Cơn gió ùa vào trong , tia nắng chói chang chíu thẳng vào khuôn mặt tôi , tôi nhìn ra mãi , phía xa xa là khu vườn hoa rất đặc biệt , vì sao ư ! Nó mang màu hi vọng , màu biển cả , màu hoàng hôn , màu mặt trời , màu của những cơn gió nhè nhẹ .

Chúng tuy là những bông hoa giống nhau nhưng khác nhau là ở cách nhìn của mỗi người dành cho nó thôi !

Nhìn mãi , tôi lê đôi chân ra khỏi phòng .

– Con ơi !

Một bà cụ lớn tuổi vậy tay với tôi , bà ấy ngồi trên chiếc xe lăn trông cô đơn và lẻ loi vì chẳng ai quan tâm đến bà cụ .

– Bà kiu con ạ ! Bà cần gì con sẽ giúp

Tôi đến gần bà hơn nở nụ cười thân thiện hết mức có thể .

– Con đưa bà ra đây nhé

Bà cụ ấy chỉ tay ra phía cửa sổ , hướng ánh mắt trông chờ nhìn tôi

– Được ạ

Tôi nhận được ánh mắt đó liền lặng lẽ đưa bà ra nơi bà cần đến.

°°°°°°°°°

Tôi đi qua mấy cái cầu thang máy và chen lấn qua nhiều dòng người , vì chỗ tôi đứng lúc nãy ở đó chỉ có cái cửa sổ không có cửa chính nên mới vòng vòng để tìm cách ra ngoài đó .

Tôi im lặng với không gian hiện tại , nó chính là cảnh lúc nãy khi còn ở phòng Khiết My , một vườn hoa mang nàu sắc đặc biệt .

– Con thấy nó màu gì nào ?

Bà cụ ngước nhìn tôi , rồi quay lại nhắm khẽ đôi mắt lại cảm nhận từng đợt gió thổi vào trong mặt mình .

– Con thấy nó màu tím . Còn bà thì sao ạ .

Tôi trả lời trong vô thức vì bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi u buồn .

– Bà thấy màu của nắng , ấm áp đến kì lạ . mà con biết đó là hoa gì không ?

– Không ạ !

– Hoa tâm trạng Do một vị bác sĩ tốt bụng nhưng vị bác sĩ ấy đã đi đến một nơi rất xa .

Bà cụ đau lòng khi nhắc đến người bác sĩ ấy , vì chính cô gái đó đã chăm sóc tận tình cho bà mà bây giờ …

– Cô kia ! Sao cô lại đưa bác ấy ra đây .

Giọng một người con trai vang lên , giọng trầm ấm đến êm tai .

Tôi bất giác quay lại .

Thịch … Thịch …

Tim tôi như ngưng đọng , chàng trai trước mắt , khoát lên mình chiếc áo trắng , khuôn mặt thanh tú , mái tóc được chải chuốt cẩn thận , đeo thêm chiếc kính cận nhỏ nữa . Nói chung đậm chất trưởng thành .

– Ơ …

– Ơ gì mà ơ , cô là y tá mới à , cô có biết bác ấy bệnh cảm không ? Gió ngoài này rất mạnh lỡ có chuyện gì cô chịu trách nhiệm đươc không ?

Chàng trai đó cau có đến gần tôi hơn , tôi ngại đến đỏ mặt chỉ biết cúi mặt chẳng nói được gì nếu như lúc trước tôi sẽ cho tên nào xúc phạm tôi một trận nhưng lúc này .

– Con đưa ta về đi .

Bà cụ cười hiền từ rồi quay sang chàng trai đó .

Chàng trai vâng lời đưa bà ấy đi xa , tôi nhìn theo mãi , rồi im lặng ngồi trên ghế đá nghĩ về người đó .

– Không lẽ mình bị cảm nắng rồi sao ! Mới gặp thôi mà ,

Không !!!!!

Vũ Song Nhi mày bình tĩnh lại đi , cuộc đời mày phải làm khổ đàn ông chứ đừng để họ dẫm nát cuộc đời mày

– Nè ! Cô không đi làm bản tường trình ở đây làm gì ?

Tôi đang bận suy nghĩ , nghe tiếng nói giật mình về phía sau thì ra là chàng trai lúc nãy .

– Sao … Sao tôi phải làm bản tường trình chứ !

Tôi ấp úng khi đối diện với người tôi chỉ gặp đây vài phút .

– Cô là y tá mà không biết sao ! Cô ở khoa nào vậy ?

Chàng trai ấy ngẩn người nhìn tôi , vừa khó hiểu

– Tôi…

Tôi định nói không phải nhưng người đó nắm lấy tay tôi và kéo tôi đứng dậy.

Ấm

Đó là bàn tay ấm nhất tôi từng cảm nhận , nó không phải là cái nắm tay đơn giản như mỗi lần trước nó là cái nắm tay cho cảm nắng một người .

———–

Người đó đi trước tôi đi sau , một khoảng cách vô hình xuất hiện giữa chúng tôi .

Đi mãi cho đến cuối con đường có một phòng gì đó , người đó đẩy cửa vào , tôi cũng lẽo đẽo vào theo , tôi chẳng biết mình nghĩ cái gì nữa ?

– Nè cô viết đi.

Người đó yên vị trên chiếc ghế phía trước đưa cho tôi một tờ giấy trắng cùng cây bút bi . Tôi lặng im đến ghế đối diện với người đó , rồi cất tiếng nói

– Tôi không biết tại sao mình lại viết tường trình .

– Vì cô phạm vào điều 18 trong bộ giáo dục y tế , cô có biết tác hại của việc mình đã đưa bà cụ lúc nãy ra vườn lỡ nhiễm lạnh thì căn bệnh sẽ ra như thế nào .

– Nực cười . anh nghĩ như vậy sao còn tôi thì khác khi đưa bà cụ ấy ra ngoài hóng mát sẽ làm cho bà đỡ nhàm chán hơn , sao những người bác sĩ các anh lại bắt ép người khác suốt ngày đối mặt với bác sĩ , y tá và căn bệnh họ gặp phải , họ cần tự do mà .

– Cô nghĩ quá đơn giản nhỉ ! Nếu vì những ước mơ nhỏ nhoi đó mà họ phải trả giá đắt không ? Bà cụ lúc nãy đã phải vào cấp cứu nếu không cứu kịp thì tính mạng cũng khó bảo toàn .

– Bà ấy sao rồi , tôi cứ tưởng …

– Không sao cả ! Bài học cho một y tá mới , nên bây giờ viết bản tường trình đi .

Người đó khẽ nhíu mày nhìn tôi , đối với mọi người anh luôn bao dung như vậy .

– Nhưng…

Tôi nhăn nhó sắp khóc ,

– Còn gì nữa .

– Tôi đói !!!!

**********

Tôi cùng người đó đến căn – tin của bệnh viện .

– Cô ăn gì ?

Người đó khẽ thở dài từ đâu anh lại mất nợ với cô bé này chứ .

– Ăn gì cũng được .

Tôi cười với người đó vì tôi cảm nhận được sự gì đó ở người đó .

– Cô tên gì ấy nhỉ !

Người đó nhìn tôi , ở cô gái nhỏ này làm anh tò mò đến kìa lạ

– Vũ Song Nhi còn anh .

Tôi cười nhẹ

– Trình Gia Dương .

Gia Dương cũng đáp lại bằng nụ cười hơi lạnh .

– Nhi . em đi đâu vậy , chị tưởng em về rồi chứ .

Khiết My chạy đến và khẽ khìu vai tôi .

– Em xin lỗi _ lúc nãy em quên nói với chị .

Tôi giật mình quay lại nhìn Khiết My .

– Không sao ! Gia Dương sao cậu lại ngồi cùng với Song Nhi .

Khiết My đảo mắt sang người bên cạnh tôi , thấy lạ vì tôi rất ít khi tiếp xúc với người lạ .

– Tôi chỉ làm việc với người mới thôi .

Gia Dương cười cùng BFF của mình chính là Khiết My .

– Người mới ? Ai là người mới

Khiết My khó hiểu nhìn Gia Dương rồi quay sang nhìn tôi .

Gia Dương không trả lời nhìn sang tôi , tôi khẽ gật đầu với Khiết My.

– Gì vậy ? Song Nhi là em dâu tương lai của tôi mà , mới 15 tuổi à .

– Hả ??????

Gia Dương bất ngờ cực độ , từ nãy đến giờ việc anh làm như một trò cười thôi sao .

– Em xin lỗi , lúc nãy em định nói nhưng anh không cho em nói .

Tôi sao vậy ! Sao tôi lại xin lỗi chứ – ấm đầu rồi .

– Thôi bỏ đi , xem như làm quen với nhau đi .

Khiết My kéo ghế ngồi gần chúng tôi , tôi e ngại nhìn Gia Dương , anh cũng nguớc nhìn tôi .

————-

– Mẹ ! Uống chút nước đi ạ

Song Vi đưa chai nước cho bà Đình Đình .

– Cảm ơn con .

Bà Đình Đình mỉm cười hạnh phúc vì ông trời đã ban cho bà một thiên thần nhỏ này , cùng bà chịu cực khổ và chia sẻ niềm vui.

– Cậu bác sĩ ấy hình như có ý với con đó .

– Người ta là người cao quý giàu sang sao có thể được mẹ ! Mà con không thích người ta đâu .

Song Vi lật củ khoai qua lại trả lời mẹ mình .

– Không có ! Tại mẹ thấy cậu ta ngày nào cậu ấy cũng đến – Kìa cậu ấy lại đến rồi .

Song Vi nhìn theo hướng tay mẹ mình , cô lại cười nhẹ .

Một chàng trai đơn giản áo sơmi trắng nở nụ cười thật tươi len lỏi qua dòng người khác với phong cách nghiêm khắc hằng ngày .

Bà Đình Đình khẽ lắc đầu , con do bà sinh ra không lẽ bà không biết , miệng nói không nhưng trong lòng lại có , bà mong con mình đừng như mình , yêu một người thật khó bên cạnh họ còn khó hơn .

– Chào bác

Gia Dương đến gần bọn họ hơn , lễ phép chào một tiếng .

– Con lại đến rồi đó sao – thôi hai đứa ở lại nhé mẹ về trước.

Bà Đình Đình lùi về phía sao .

– Anh mua gì .

Song Vi nhìn anh .

– Anh mua cô bán khoai được không .

Gia Dương trêu đùa , lý do anh phải tìm đến đây không đơn giản chỉ mua khoai mà vì đến gặp cô .

– Anh chưa đủ tiền để mua tôi đâu .

– Anh tặng em cô bé nhỏ

Gia Dương đưa ra một hộp quà xinh xắn được làm rất tỉ mỉ .

– Không nhận quà của người lạ .

Song Vi quay sang nói ,

– Lạ sao ! anh nghĩ chúng ta rất thân với nhau ấy .

– Khi nào vậy nhỉ ?

– Từ bây giờ .

Một người luôn bất hạnh với cuộc sống tưởng chừng cả thế quay lưng với Song Vi , từ việc là con hoang của người khác , luôn bị bạn bè khinh miệt , nhưng hôm nay có một người luôn quan tâm cô , luôn ấm áp khi ở bên , anh không chê cô nghèo khó , một người như anh chắc chỉ có một trong cuộc đời của Song Vi .

***************

Tôi dạo quanh trên con đường khuya vắng , nếu có thể tôi muốn ước cho thời gian ngưng đọng lại , không gian chìm vào bóng đêm tĩnh lặng , những cơn gió bất chợt thổi mạnh …

Tôi đứng im trên cây cầu Sài Gòn lớn nhìn xuống mặt nước đang trôi lặng lẽ , nhánh lục bình trôi về nơi bất tận nào đó .

– Chúng ta sẽ như vậy mãi đúng không .

Nhật Huy nắm chặt tay tôi như chẳng muốn mắt đi , môi khẽ cười hạnh phúc .

– Mong như vậy .

Tôi không gạt tay ra chỉ im lặng nhìn khoảng trời tối đen .

– Anh chị mua giúp em với .

Từ xa có cô bé đáng yêu mũm mĩm lại gần chúng tôi mang theo nhìu móc khoá xinh xắn .

– Bán cho anh nhé

Nhật Huy đưa 100k cho cô bé , vui vẻ đón nhận 2 móc khoá .

– Anh chờ chút nha

Cô bé ấy , lục lọi từng bạc lẽ

– Không cần đâu

– Mẹ em dặn không nên nhận tiền thừa của khách và sẽ mắc nợ họ .

– Thì em đừng xem anh là khách

– Nhưng …

Cô bé ra vẻ ấp úng , nhưng cũng nhanh chóng rời đi .

– Tặng em

Nhật Huy đưa chiếc móc khoá cho tôi , tôi không đáp nhận lấy

– Vũ Song Nhi em sẽ là của anh

Nhật Huy hét to , mọi người dồn ánh mắt vào cậy ấy , tôi cũng ngại đến mức không có chỗ nào để chui xuống .

Một đoạn kí ức tươi đẹp hiện lên nhưng nhanh chóng mờ nhạt .

– Kĩ niệm đâu lúc nào cũng đẹp

Tiếp ~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN