Anh Trai Nhân Vật Chính
71: Lai Háo Hức Mang Đến Tin Vui
Khan không hề lường trước được chuyện này.
Hắn bất đắc dĩ nhìn thanh kiếm lần nữa chĩa về phía cổ họng của Lauriel.
Vì chiều cao chênh lệch nên Lauriel phải ngẩng đầu để chạm mắt được với Saul.
Thành ra trông cô ả như đang dâng cổ cho Saul chém mình vậy.
“Saul à, cậu bỏ kiếm xuống đi.” Khan tận tình khuyên can.
“Anh câm miệng.” Saul không thèm nhìn lấy hắn một cái.
“…! Cậu rất giận nhỉ?” Khan liếc sang cánh cửa đang đóng ở phía sau.
Mọi chuyện thành ra thế này cũng vì Lauriel đột nhiên quay lại.
Kahan đã cảnh báo cho hắn biết nên hắn ra khỏi phòng Dion ngay sau đó, trước khi Lauriel có ý định xông vào.
Hẳn là cô ả đã cảm nhận được gì đó không lành.
Hắn khá tò mò, cuối cùng thì Ibrahim đã nhìn thấy gì nhỉ?
“Lão già kia đúng là vô dụng, còn anh thì bị thiểu năng à?” Saul cộc cằn gắt giọng.
“Sao không biết đề phòng cái quái gì hết vậy? Nếu muốn chết sớm thì nói một tiếng, tôi tiễn anh.”
Khan không phật lòng khi bị nhân vật chính mắng mỏ bất chợt.
Trong giọng điệu nóng nảy có phần cục súc của cậu ta ẩn chứa sự quan tâm khó mà nhận diện.
Song, Khan vẫn dễ dàng phát hiện ra.
Có thể nói là do Khan đã quá hiểu Saul, cũng có thể nói là do Khan quá nhạy bén.
“Ta không muốn ai đưa tiễn mình xuống lỗ đâu.” Khan giơ hai tay lên cho Saul thấy sự đầu hàng của mình.
“Nhưng mà ta vẫn khuyên cậu nên bỏ kiếm xuống.”
“Ả ta muốn giết anh.” Saul ghim cái nhìn sắc bén vào Lauriel.
“Tôi cảm nhận rõ ràng sát khí đằng đằng của ả từ xa.”
“Ta nghĩ là không đâu.” Khan ngó nghiêng.
Sao không thấy Lai nhỉ?
“Anh trai ngươi khôn ngoan hơn ngươi nhiều.” Lauriel cuối cùng cũng lên tiếng, ả vẫn đứng im không nhúc nhích nhưng chắc chắn không phải vì sợ hãi mũi kiếm đe dọa dưới cổ mình.
“Sát khí của ta nhắm tới kẻ đang ở trong căn phòng này.
Không phải ngài Hầu tước.”
Saul cau mày, tay vẫn cầm thanh kiếm không di chuyển một li nào.
Đầu ngoái lại nhìn Khan tìm câu trả lời.
Khan gật đầu, hắn vừa định trả lời thì cửa ở sau lưng cạch một tiếng, mở ra.
Ibrahim thong dong bước ra rồi khép cửa lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không cho Lauriel cơ hội liếc mắt nhìn vào bên trong.
“Đây là phòng của tên Ác ma khờ khạo kia.
Và tôi không nghĩ mình vô dụng đâu, cậu chủ nhỏ đáng thương ạ.” Ibrahim lắc đầu, chặc lưỡi than thở.
“Nhưng mà tôi thật lòng thừa nhận, cậu đúng là đứa phiền phức nhiễu sự nhất mà tôi từng thấy đấy.
Con người có cái lưỡi không xương không cho ra được lời nào hay ho thì cũng phải biết coi lại hành động của mình sao cho người ta thấy bớt ngu xuẩn đi chứ, đúng không cậu chủ nhỏ? Giờ thì xem, có khác gì con khỉ xiếc diễn trò đâu.
Ôi trời…”
Khan nhẹ nhàng lùi một bước, để mặc sát khí của nhân vật chính bùng lên và mũi kiếm lập tức đổi hướng, chĩa thẳng về phía Ibrahim.
Trên gương mặt đẹp đẽ của Saul phủ một tầng mây đen, thậm chí hắn có thể nhìn ra hiệu ứng sấm chớp đùng đùng.
Cậu ta tức điên lắm rồi đây.
Cứ tưởng là Saul sẽ lao tới ngay lập tức và giao chiến một trận ra trò với Ibrahim.
Nhưng thần kỳ là cậu ta đã thu kiếm lại sau một lúc đấu mắt với Ibrahim, thậm chí là mặt mày sa sầm cũng trở về trạng thái thản nhiên lạnh nhạt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thái độ thay đổi chóng mặt của nhân vật chính làm Khan có phần ngạc nhiên phải nhướng mày.
Hình như là có gì đó khá đáng ngờ ở đây.
“Nếu anh không yếu ớt đến mức con ốc sên cũng có thể giết được anh thì tôi cũng đâu thấy phiền đến vậy.”
Dập tắt được sát khí của nhân vật chính thành công nhưng cái nết hỗn của cậu ta thì vẫn trường tồn không đổi.
Nhưng Khan vẫn tặng cho Saul cái cười từ thiện.
“Cảm ơn cậu đã có lòng nhé.”
Ibrahim chặc lưỡi lắc đầu.
Chẳng biết ông già này lại bất mãn cái gì nữa.
“Đến lượt tôi lên tiếng được chưa nhỉ?” El hơi nghiêng đầu, dù cho gương mặt vẫn vô cảm như cũ nhưng động tác nhỏ này khiến cô ả trông dễ thương đúng với số tuổi của mình hơn một chút.
“Dion đâu rồi, tôi muốn gặp hắn một chút.”
“Giờ thì không được rồi, bé con à.
Hắn đã ngủ.”
Ibrahim lên tiếng đáp, đôi mắt hằn vết chân chim nhưng không hề khiến ông ta trông già nua nhu nhược đi một chút nào.
Thậm chí là vẻ tinh anh hiện rõ trong đồng tử màu cam sậm hơi ngả sắc đỏ hoàn toàn bật lên phong thái lão làng của một con cáo già cay nghiệt.
Lauriel lạnh lùng nói.
“Hắn sẽ tỉnh ngay thôi.
Tránh ra.”
“Ngươi thấy phiền phức lắm rồi nhỉ, nên muốn xử lý hắn ta sao? Nhưng mà…!ta nghĩ ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.
Ác ma khi phá hủy giao kèo đã lập, hậu quả phải chịu còn nặng nề hơn cả lời thất hứa của Thiên thần đấy.”
Ibrahim thản nhiên bỏ đi kính ngữ, thay vào thái độ ngang hàng hay thậm chí là miệt khinh khi đối thoại.
Cách đối đáp của Ibrahim đã thể hiện quá rõ ràng, ông đang ngầm cảnh cáo Lauriel, cũng như cho cô ả biết rằng ông ta đã nắm rõ sự tình mọi chuyện trong tay.
Bây giờ muốn xử lý Dion cũng đã muộn, và cũng không còn cơ hội nữa.
Ibrahim mỉm cười nhìn vẻ mặt sa sầm của Lauriel, cố tình hỏi kháy.
“Chắc là…!bé con đang thấy hối hận rồi?”
“Đúng là có một chút.” Lauriel đanh giọng nói, “Ngay từ đầu ta nên giết hắn cho xong chuyện.”
“Ông già này lại không nghĩ vậy.” Ibrahim đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa.
Lauriel hơi nheo mắt nhìn Ibrahim, môi mím lại thành một đường cứng đầu, cô ả quay phắt người bỏ đi mà không nói tiếng nào.
Hành lang cuối cùng cũng trở về trạng thái im ắng ban đầu.
Nhưng ánh mắt hằm hè của nhân vật chính lia tới khiến Khan cảm thấy bất an ngay lập tức.
Có vẻ như vừa rồi Saul chỉ đang diễn cho Lauriel thấy họ không có lục đục nội bộ nặng nề.
“Lai đâu rồi?” Khan nhanh chóng lên tiếng hỏi han để chủ đề không bị kéo về trạng thái yếu ớt hơn cả ốc sên của mình.
“Điều tra một số thứ.” Saul lạnh nhạt trả lời.
Khan chớp mắt rồi quay người quay trở lại phòng của Dion.
Ibrahim và Saul cũng theo sau.
Hành lang không phải địa điểm thích hợp để trò chuyện.
Cửa đóng lại, căn phòng nhỏ của Dion lập tức chật chội khi có thêm Saul bước vào.
Dion vẫn nằm sấp trên sàn chưa tỉnh lại, Saul chỉ nhìn gã một cái rồi không để tâm.
Khan bảo Ibrahim đưa cậu ta trở lại giường, sai bảo vô cùng tự nhiên.
Và rõ ràng là Ibrahim cũng bớt phần nào ác cảm với trạng thái chủ tớ này, ông ta không hề bất mãn mà dùng ma thuật đưa Dion lên giường nằm, còn tốt bụng kéo chăn đắp cho gã.
Có Ibrahim đảm bảo nên Khan không sợ Lauriel sẽ nghe lén, Khan lập tức hỏi vào vấn đề.
“Điều tra là thế nào?”
“Anh nghĩ tôi thật sự ngu ngốc làm theo mọi lời ả ta nói à?” Saul cau mày nói.
“Tôi và con sói ngu ngốc đó chỉ diễn trò đánh nhau thôi, sau khi không ai thèm để ý đến tôi với nó nữa thì chúng tôi tách ra.
Sói cũng không khác chó mấy nên gã sẽ dùng cái mũi thính của mình thăm dò nơi này.
Tôi cũng vừa đi xem xét xung quanh một vài nơi ngoài tầm quan sát của ả, cho đến khi…” Nói đến đây thì Saul im bặt.
Khan còn đang gật gù công nhận Saul thông minh, không hổ danh là nhân vật chính tài sắc vẹn toàn.
Nhưng Saul im lặng không nói gì nữa khiến Khan thắc mắc.
“Sao thế?”
“Cho đến khi nhìn thấy anh cũng kém trí tuệ chẳng khác gì con sói kia, một thân một mình đứng trước mặt ả phù thủy đã nguyền rủa mình mà mỉm cười nói xin chào như thể đôi bên là bạn bè tốt vậy.”
“Lúc đó ta cũng rất bất ngờ đấy, cậu xuất hiện trong chớp mắt mà đứng trước mặt ta.”
“Vì cái gì mà anh tự tin mình sẽ không tổn hại gì khi đứng trước ả vậy?”
“Vì ta biết ả sẽ không làm gì ta cả, ít nhất là trong thời gian này.”
Khan đáp lại rất tự tin, và hắn không có ý định giải thích nguồn cơn của sự tự tin đó là từ đâu.
“Mà, sao cậu biết ta gặp nguy hiểm?”
Nếu như ở ngoài phạm vi mà Lauriel có thể phát hiện thì cũng khá bất hợp lý khi tầm quan sát ngoại cảm của Saul có thể bao trùm hay vượt mặt cả Lauriel.
Tuy rằng hắn không đoan chắc ai mạnh hơn ai, nhưng căn cứ vào cách Saul dè chừng thì có lẽ năng lực của Lauriel nhỉnh hơn một chút.
Vậy thì tại sao Saul biết hắn gặp nguy hiểm?
Saul không đoái hoài gì đến hắn, miệng kín như bưng.
Trong khi đó Ibrahim thì đang tủm tỉm cười với điệu bộ biết tổng nhưng mà không thích nói, mau mau hỏi tôi đi.
“Hừm…” Khan trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi hắn à lên một tiếng.
“Lúc ta bị giam dưới ngục, cậu cũng nhanh chóng tìm thấy ta nhỉ?”
Khi ấy Khan không để ý gì nhiều.
Nhưng giờ nghiêm túc ngẫm lại thì Saul cứ như biết thừa hắn ở đâu nên chỉ việc đi đến đó là được.
Khan để ý thấy Saul cố tình không nhìn vào mắt mình, nhưng sau đó lại xoay đầu qua đối mặt với hắn một cách bình thản.
Nếu cậu ta muốn gạt ai đó điều gì thì còn phải học hỏi nhiều.
“Ta sẽ hỏi Elijah sau vậy.” Khan cười hiền, tỏ ý hiện tại không có ý dò hỏi đến cùng.
“Không cần.” Saul gạt phắt đi với vẻ mặt khó chịu.
“Thế cậu chủ có đoán ra được gì không?” Ibrahim vui vẻ ướm hỏi, trông ông ta phấn khích lạ thường.
“Đó là những gì ông cần nói à?” Khan hỏi ngược lại, hắn không muốn mất thời gian nên nhanh chóng đưa chủ đề chính quay lại.
“Ông nhìn được gì trong ký ức của Dion?”
“Tôi nghĩ vấn đề này cậu chủ nên tự mình đánh giá.” Nói rồi Ibrahim lật úp bàn tay lại, cứ như một ảo thuật gia chuyên nghiệp.
Một viên đá ghi lại ký ức xuất hiện.
Kiếp trước của Khan từng có một khoảng thời gian làm ảo thuật gia đường phố để kiếm thêm thu nhập ngoài các việc làm bán thời gian khác, mánh khóe ảo thuật này chẳng còn lạ lẫm gì với hắn.
Nhưng hắn nhìn rõ, Ibrahim chẳng dùng mánh khóe gì cả.
Đó là ma thuật thực sự.
Khan cũng muốn học ma thuật, nhưng những sự việc rắc rối cứ kéo đến làm gián đoạn lòng hiếu học của hắn.
Không cần đợi Khan nhắc nhở, Ibrahim khởi động công năng của viên đá ghi hình ký ức.
Sau đó, từ viên đá tỏa ra một nguồn ánh sáng mạnh, trên lớp ánh sáng hiện ra một đoạn hình ảnh động rồi bắt động di chuyển như một thước phim.
Bản ghi hình ở trước mắt khiến Khan có chút nhớ đến màn hình máy chiếu ở kiếp trước.
Song hình ảnh lại rất chất lượng.
Khan nghiêm túc ngồi xem, từ lúc Dion xuất hiện cùng với El, con gái của gã.
Cả khoảnh khắc dừng lại và đôi mắt vô thần của El được phóng to lên như chiếc máy quay đang ghi hình cận mặt.
Không thấy Ibrahim đâu cả, vậy là ông ta chắc gì người quay phim.
Sau đó tới màn chuyển cảnh, bộ dạng bị tra tấn thê thảm của Dion và sự bất lực đến tuyệt vọng của El.
Khan đều nhìn bằng ánh mắt thản nhiên đến lạnh lùng.
Lúc này, cả Saul và Ibrahim đều nhìn Khan thay vì theo dõi tiếp đoạn ký ức.
Cả hai người họ khi trông thấy vẻ mặt không thay đổi biểu cảm gì nhiều của Khan thì ai nấy đều rơi vào suy nghĩ riêng.
Không phải ai chứng kiến màn tra tấn kinh khủng như thế này cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Viên đá ghi hình ký ức tối lại, ánh sáng tắt cùng đoạn phim được chiếu xong.
Khan xoa cằm, ánh mắt nhìn xuống sàn vẻ đăm chiêu.
Cũng vào khoảnh khắc đó, cửa đột nhiên lịch kịch vài tiếng rồi long ra khỏi bản lề, lơ lửng giữa không trung.
Khan ngẩng đầu lên rời khỏi miền suy nghĩ của mình thì thấy Lai bước vào cùng cánh cửa bị long ra.
Gã xoay một vòng ngỡ ngàng như thể không hiểu chuyện gì xảy ra rồi ngơ ngác nhìn Khan.
“Chủ nhân…!Tôi, tôi chỉ định mở cửa thôi…”
“Cách mở cửa mới lạ đấy…” Khan trầm mặc nói.
“Dạ, cảm ơn chủ nhân!!!” Tự dưng được khen nên Lai vui vẻ cười tít cả mắt.
“Ta không có khen ngươi…” Khan thở dài nói thẳng.
Thế là nụ cười tít cả mắt của Lai lập tức cứng lại, mặt mày gã xụ lại đầy bất ổn.
“Đần độn.” Saul lạnh lùng nói.
“Ngốc thật.” Ibrahim lắc đầu cảm thán.
Lai lập tức gầm gừ giận dữ nhưng cái tay bận với cánh cửa nên không làm gì được.
Gã quay qua quay lại rồi đặt cánh cửa dựa vào tường.
Không hề có ý định gắn nó lại hay là thấy tội lỗi vì hành vi phá hoại tài sản người khác.
“Chủ nhân, chủ nhân! Tôi có tin này đảm bảo khiến chủ nhân hài lòng!”
Ban đầu khi biết Lai hợp tác với Saul, dù nghe rất khó tin nhưng Khan cũng không có hy vọng về việc điều tra của Lai, nếu ở lãnh thổ của Thú nhân thì còn may ra.
Nên khi nghe Lai tự tin nói thế khiến hắn cũng khá bất ngờ.
Khan ra dấu bảo Ibrahim rằng mình sẽ giữ lại viên đá ký ức này rồi chẳng đợi ông ta đồng ý hay không, cứ thế bỏ viên đá vào túi.
“Nói đi.”
“Một con chó cái đã cho tôi biết Dion và con ả Lauriel không phải cha con đó ạ!!!”
Lai hứng khởi nói ra manh mối mình đã điều tra được, nhìn vẻ mặt như đang muốn bảo cậu chủ hãy khen tôi đi làm Khan cảm thấy có phần tội lỗi khi phải tiết lộ sự thật làm gã thất vọng.
Nhưng mà hắn chưa kịp ừ hử gì là Saul đã lên tiếng ngay sau đó, như sợ mất đi cơ hội ngàn vàng.
“Ngươi đang nói điều ai cũng biết đấy, thứ vô tri ngu xuẩn.” Saul ngang ngược lên tiếng.
“Hả!?” Khuôn mặt vui vẻ của Lai vặn vẹo đi, gã phát cáu với Saul.
“Chỉ có chủ nhân mới được phép chửi ta thôi, tên khốn!”
“Đừng có gây nữa.” Khan ngăn lại trước khi cả hai lại phát điên lao vào đánh nhau, cho dù đó là trận đấu giả hay giao chiến thật thì địa điểm hiện tại cũng rất bất lợi cho những kẻ yếu ớt như hắn đây.
“Con chó đó còn nói gì nữa không?” Khan hỏi tiếp, dù sao có thêm thông tin cũng tốt.
“Benjamin, hắn ta rất si mê con ả Lauriel ạ.” Lai ngoan ngoãn nói, nhưng đã bớt đi phần nào hưng phấn vì sợ rằng tin tức này cũng vô dụng.
Khan nhướng mày, cuối cùng cũng có tin tốt.
Nhưng mà…
“Tuổi thật của Lauriel tầm bao nhiêu nhỉ?”
Ibrahim khép hờ mắt, biểu cảm nhàn nhã khó mà đọc vị.
“Khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi theo tuổi loài người.
Tính theo tuổi Ác ma thì khoảng tầm hai trăm mấy.
Tất cả Ác ma đều sinh ra ở Ma Vực, khoảng thời gian ở Ma Vực khác với lục địa chúng ta đang sống.”
Ông ta giải thích cứ như thể Khan không biết gì về thế giới này vậy.
Cho dù hắn từng có kiếp sống bê tha thế nào thì hắn vẫn biết một số thường thức mà.
Chẳng hạn ngoài lục địa hay Ma Vực, còn có cả sự tồn tại Thiên Không và U Minh nữa.
U Minh cũng chính là nhà của Ibrahim, nhưng ông ta có vẻ như không muốn nhắc tới nó.
“Nói cho cùng thì…!Benjamin là kiểu trâu già gặm cỏ non à.” Khan nhíu mày, hắn ghét loại này nhất.
“Cũng không hẳn.
Ác ma không phân biệt tuổi tác trong vấn đề tìm bạn tình hay bạn đời.
Không thể dùng quy tắc của nhân loại mà đánh giá được.” Ibrahim nói.
Nhân loại thì sao chứ? Nhân loại có bản tính tham lam cũng điên cuồng không kém Ác ma bao nhiêu, cũng có thể sở hữu phẩm cách dơ bẩn hơn cả tưởng tượng của Ác ma.
Thế thì tại sao nhân loại không thể đánh giá?
Chuyện này làm hắn lại nhớ đến kiếp trước cũng có mấy thằng ngu để ý đến An mà chẳng biết về nhà tự soi gương xem lại mình.
Phải rồi, thằng nào thằng nấy cũng lớn hơn An.
Lớn hơn bao nhiêu nhỉ? Ba tuổi, bốn tuổi?
Không được, hắn phải tỉnh táo lại.
Đây không phải lúc hoài niệm những chuyện khiến bản thân tức mình.
Khan hắng giọng, hỏi.
“Hết rồi à?”
“Dạ…” Lai lúng túng cào tay vào mái tóc rối bù của mình.
“Con chó cái đó còn nói điều này kỳ lạ lắm ạ…”
Khan bình tĩnh chờ Lai nói tiếp.
Nhận dấu hiệu cổ vũ bằng ánh mắt, Lai như lấy lại được tâm trạng hớn hở của mình mà phấn khích reo lên.
“Ba con mắt ạ! Con chó đó bảo với tôi là chúng ta phải cẩn thận, ả Lauriel có con mắt thứ ba đó chủ nhân!!!”
Ba con mắt?
Khan chợt nghĩ, không lẽ là hậu nhân của Dương Tiễn chắc?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!