Anh Trai Nhân Vật Chính
72: Anh Trai Không Sợ Thần Linh
Trong thế giới giả tưởng này, không gì là không thể.
Ma vật, quái vật vô số.
Pháp sư, phù thủy đầy rẫy.
Cũng không thiếu những kẻ sinh ra đã mang những đặc tính dị biệt.
Ví dụ như Elijah có những triệu chứng chẳng khác gì người mắc bệnh bạch tạng.
Thậm chí nếu có người sáu ngón tay từ khi mới lọt lòng mẹ, Khan chẳng hề thấy làm lạ.
Nhưng mà…!ba mắt? Là bẩm sinh dị dạng hay phép màu sinh ra?
Có một số người từ khi sinh ra mang những đặc điểm kỳ quái không giống người, kèm theo năng lực vượt trội hơn cả pháp sư hay phù thủy.
Con mắt thứ ba này của Lauriel, hẳn là cũng có khả năng nào đó, chưa rõ là vô hại hay nguy hiểm.
“Con mắt thứ ba ở đâu?” Khan hỏi.
Lai ngơ ngác.
“Ờ nhỉ, con mắt thứ ba ở đâu ta? Rõ ràng con nhỏ đó chỉ có hai con mắt thôi mà ta…”
Khan lắc đầu, chẳng biết nói gì hơn.
Đôi lúc hắn thấy Lai rất thông minh, nhưng cũng có những khi Lai cứ ngốc nghếch khiến người ta cũng phải câm nín.
Saul lần nữa lại lên tiếng chọc chó (sói).
“Đần độn.”
Tuy rằng rất muốn lao vào Saul đánh với cậu ta một trận, nhưng Lai biết chủ nhân không muốn mình náo loạn ở đây nên gã chỉ đành nhẫn nhịn, nhe răng nanh và gầm gừ đe dọa Saul như con chó bẹc giê canh cửa trông thấy tên trộm đang có ý đồ lẻn vào nhà mình.
“Walsh đâu rồi?” Khan cuối cùng cũng nhớ ra sự tồn tại mờ nhạt của ai đó.
“Tôi kêu hắn đi tìm Benjamin trước rồi ạ!” Lai trả lời không chần chừ, gã vui vẻ báo cáo bằng giọng điệu vang rền như đứa học sinh hăm hở phát biểu, khoe khoang sự giỏi giang của mình cho giáo viên.
Nhưng mà…!sự năng nổ này của Lai làm Khan có chút đau đầu.
“Lai à, chúng ta là khách, đã là khách thì phải nể mặt chủ…”
“Tại sao chủ nhân cần phải nể mặt chủ ạ?” Lai ngơ ngác hỏi ngược lại bằng thái độ ngây thơ hết sức.
“Chủ nhân ở đâu cũng là chủ nhân mà.”
Cái con sói thâm hiểm này…!Hắn có điên mới đi tin vẻ mặt ngây thơ sẽ khớp với lời nói ngây ngô này của gã.
“Nếu sau này ngươi còn tự làm theo ý mình thì không cần phải đi theo ta nữa đâu.”
Khan quay người đi một mạch, không liếc mắt nhìn đến Lai lấy một lần.
Hắn rất rõ, Lai vô cùng trung thành, nên sẽ không có chuyện gã làm ra chuyện tổn hại với Khan, nhưng mà…!có một số vấn đề cũng phải vạch ra giới hạn.
Bởi vì biết đâu chừng, một ngày nào đó hành động tùy ý của gã sẽ dẫn đến tai họa khôn lường.
“Chủ, chủ nhân!!!”
Sau một hồi hoảng hốt với thái độ gay gắt bất ngờ của Khan, Lai tỉnh táo lại vội đuổi theo bước chân Khan, vượt qua Ibrahim và Saul, gã cả gan chắn đường Khan.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, gã nhận ra hành vi của mình đang quá phận nên lập tức lùi vài bước rồi cúi gập người xuống, đầu chúi thấp hết mức có thể.
“Tôi xin lỗi thưa chủ nhân!!!” Lai gào to như thể sợ Khan không nghe thấy sự chân thành trong lời tạ lỗi của gã.
“Tôi sai rồi ạ! Chủ nhân trừng phạt tôi cũng được mà!!! Chủ, chủ nhân đừng có giận…” Giọng của gã nhỏ dần, nghe vào tai có vẻ run rẩy như đang nghẹn ngào sắp khóc.
Mà có thể là gã sẽ khóc thật.
Nếu là Lai thì có khả năng cao rất mau nước mắt.
Khan cũng không có ý đe dọa gì nhiều, vì gã thực sự sợ Khan sẽ vì mình và tức giận, đáng sợ hơn nữa là Khan sẽ thực sự bỏ rơi gã.
Tuy là hắn chủ dọa thế thôi.
“Được rồi, đi xem con chó mà ngươi nói trước đã.”
“Dạ!!!” Lai mừng rỡ ngẩng phắt đầu lên, hai mắt của gã hơi đỏ, có vẻ rơm rớm thật.
Khan mừng vì mình không có ý định tiếp tục dọa nạt.
Song, cuộc sống chẳng bao giờ dễ dàng.
Khi bọn họ đi theo Lai đến tìm con chó thì nó đã chết và bị người làm kéo lê cái xác bể đầu, bảo là chuẩn bị làm thịt đãi khách.
“Tiếc thật, ta không ăn thịt chó.” Khan chỉ nói thế, lạnh nhạt và điềm đạm.
Hắn không quan tâm phản ứng của tên tôi tớ đó ra sao, hai chân đã không kiên nhẫn đi đến chỗ Lauriel.
Chuyện này khó mà giải quyết xong sớm.
Kế hoạch nhanh chóng trở về lãnh địa của hắn tan tành rồi.
“Sao ngài không sử dụng Thần Ngữ?” Ibrahim từ tốn gợi ý khi nhận thấy tâm trạng của Khan không được tốt.
“Chẳng lẽ có quy tắc thời gian sử dụng sao?”
Quy tắc thời gian? Không.
Khan không có.
Dường như hắn có thể sử dụng Thần Ngữ tùy ý.
Chỉ cần hắn muốn hay không.
Nhưng sự thật là hắn không muốn.
Cho dù nó có nói hắn thuộc phạm vi thần linh không nhìn thấy được đi chăng nữa.
Khi hắn phụ thuộc vào Thần Ngữ.
Hắn sẽ bị trói buộc bởi Thần Ngữ.
Cái gọi là Thần Ngữ là thứ để minh chứng cho sự tồn tại của thần linh, không khác gì thần cách của họ.
Đến cả Đứa con của Thần linh khi sử dụng Thần Ngữ cũng phải chịu nhiều trói buộc nhất định.
Trong khi đó, hắn có thể sử dụng tùy ý.
Nghe qua thì có vẻ mạnh và ngầu đấy.
Nhưng nếu hắn không nể nang gì mà sử dụng bừa bãi, chẳng mấy chốc sẽ thu hút nhiều ánh mắt không phải của thần linh.
Mặc kệ tất thảy sinh linh có nể sợ thần linh thế nào.
Khan chưa từng có tâm thế sợ sệt sự tồn tại của những vị thần.
Nếu phải nêu ra kẻ khiến hắn sợ là ai.
Hắn thà rằng hướng nỗi sợ đến những kẻ ở dưới trần gian tầm thường này, nhỏ bé và vô hại trong mắt của thần linh.
Thần linh không thấy.
Nhưng thế giới này sẽ thấy.
So với sự để tâm của một vị thần thì hàng trăm hàng vạn người sẽ chú ý tới mình, cái nào đáng sợ hơn?
“Cậu chủ?” Ibrahim gọi lần nữa, Khan mới nhận ra mình mãi chìm trong suy nghĩ riêng mà chưa trả lời ông.
“Không nói rõ được.” Khan lắc đầu đáp bằng vẻ mặt thản nhiên, khó lòng đọc vị.
Cứ để ngỏ đáp án thì sau này gặp chuyện bất trắc buộc phải dùng đến Thần Ngữ, sẽ dễ dàng giải thích hơn là tự giới hạn bản thân mình trên những quy tắc giả dối.
Ibrahim không hỏi gì nữa.
Sau đó, bọn họ gặp được Walsh.
Nhưng ở trong tình hình không tốt chút nào.
“Ngài đến đúng lúc thật.
Tôi vừa bắt được một con mèo hoang đi lạc đây, hình như ngài là chủ nhân của nó phải không?”
Walsh vùng vẫy cực lực để thoát khỏi sợi xích màu bạc đang trói mình lại, mỗi lần hắn cử động là sợi xích sáng lên.
Có lẽ là một loại đạo cụ ma thuật rất mạnh.
Có thể làm suy yếu khả năng kháng ma thuật bẩm sinh của Thú nhân.
Nhưng nỗ lực giãy giụa của Walsh trông không khả quan lắm.
Hắn bất lực nằm dưới sàn với vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn vào Khan.
Còn thủ phạm gây ra chuyện này thì đang thảnh thơi ngồi uống trà, đứng ở bên cạnh cô ả là một cậu thanh niên trẻ có vẻ ngoài tuấn tú khôi ngô, có cảm giác sạch sẽ và trong trẻo khác hẳn với phong thái quái gở, ma mị thường thấy ở Ác ma.
Mắt của cậu ta nhìn Lauriel không rời, như là si dại đến mê đắm.
Benjamin, hắn ta rất si mê Lauriel.
Vậy đây là Benjamin? Trưởng hội của Thương hội Nửa Đêm? Nhìn trẻ hơn hắn nghĩ.
“Dinh thự khang trang đây còn rộng hơn nhà của ta nữa, ban đầu nếu không có sự dẫn đường của cô thì ta cũng không quá ngạc nhiên nếu mình đi lạc.” Khan điềm đạm nói, không tỏ thái độ rõ ràng, cơ mặt cũng kiểm soát tốt nên Lauriel không nhìn ra được gì.
“Ý của ngài là hắn ta vô cớ đi lạc sao?” Benjamin lên tiếng, ánh mắt hướng đến chỗ của Walsh.
“Nếu thế thì lạc đường cũng ghê gớm thật, chẳng biết hắn tính đi đâu mà lạc đến tận tầng bốn của khu nhà phía Tây nhỉ?”
“Phải, chứng mù đường này của hắn cũng làm ta phiền não lắm.” Khan thở hắt ra một hơi chán chường.
“Mù đường?” Benjamin không ngờ Khan có thể mặt dày viện cớ đến vậy.
“Đúng vậy.
Hắn ta bị mù đường nặng.” Khan mỉm cười, không để tâm đến ánh mắt sâu xa của Benjamin đang lướt trên người mình.
Bầu không khí căng thẳng khựng lại, trong khoảng lặng không ai lên tiếng mà chỉ dùng mắt săm soi quan sát nhau.
Cuối cùng, Lauriel cũng là người phá vỡ tình hình khó chịu này.
“Nếu chuyện là vậy thì ngài dạy dỗ lại con mèo nhà mình, đừng để nó nghịch ngợm lung tung ở nhà của người khác.” Lauriel ra hiệu cho Benjamin.
Hắn biết ý mà gật đầu một cái, sau đó sợi xích như có sự sống mà lách cách mấy tiếng, rồi nới lỏng.
Sợi xích như có sự sống mà thụt lùi ra khỏi cơ thể Walsh, bò như rắn về phía Benjamin rồi luồn lên chân hắn ta, trườn lên cánh tay rồi thu nhỏ lại thành một cái vòng xích nhỏ như sợi lắc bạc bình thường.
“Thứ đó có vẻ ngon…” Kahan bỗng dưng tỉnh dậy rồi nói trong đầu Khan.
“Đừng có chui ra mà ăn bậy.” Khan lập tức lên tiếng trước khi Kahan làm ra hành động muộn màng nào.
“Hứ, chủ nhân ngốc! Không cho ta ăn!” Kahan nói lẫy.
“Giận! Giận luôn!”
“Hết giận thì nói.”
“Ừ.”
Thế mà Kahan cũng đáp lại, con rắn này đúng là ngốc thật.
Song, khi nãy Kahan có bảo thứ đó có vẻ ngon thì chứng tỏ sợi xích đó là đồ tốt.
Chắc là không phải đạo cụ ma thuật bình thường.
“Xin lỗi ngài…!Tôi thật vô dụng.” Walsh chật vật tiến về phía Khan, mặt vẫn cúi gằm không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không có gì.
Cũng do Lai tự ý.” Khan vừa nói xong thì Lai tự dưng nấc cục một tiếng.
Lai rầm rì gì đó với Walsh, Khan nghe không rõ nhưng chắc là đang oán trách hắn ta, hoặc có thể nói là Lai đang giận cá chém thớt.
Ibrahim hắng giọng một tiếng, tiếng động nhỏ sau lưng Khan lập tức im bặt.
Sau đó là tiếng chặc lưỡi chán chường của Saul.
Cái đội hình kỳ quái này, không thể nào hòa thuận với nhau được à?
Khan mang tâm trạng não ruột đi tới chiếc ghế dài dành cho khách đặt ở giữa phòng, ngồi xuống ngang nhiên không cần chủ nhân của nó cho phép.
“Vậy, đây là Benjamin? Trưởng hội của Thương hội Nửa Đêm?”
“Đã từng thôi ạ, thưa ngài Hầu tước.
Trưởng hội bây giờ là tiểu thư Bireley vô cùng tuyệt vời ở đây.” Benjamin nhẹ nhàng nói, tay đặt lên ngực và hơi khom người bày tỏ thái độ và lòng thành của mình.
Ánh mắt của Benjamin trông như một viên ngọc ruby, đỏ au xinh đẹp.
Viên ngọc đó lóe lên vệt sáng ranh mãnh khi phát hiện Khan đang săm soi mình tỉ mẩn.
Khan thu hồi tầm mắt lại, người ngoài nhìn vào cảm thấy như Khan đang giật thột vì bị bắt gặp khi đang lén quan sát người khác.
Nhưng thực chất, Khan chỉ thấy mình nhìn đủ rồi.
Có vẻ, Benjamin không bị bỏ bùa mê hoặc.
“Trước đó ngài bảo tôi muốn gặp Benjamin, chỉ để hỏi điều này thôi sao?” Lauriel lên tiếng, cô ả như một con búp bê đang bắt chước người sống nói chuyện.
“Cũng không hẳn…” Khan nghiêng đầu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
“Nhưng cũng không cần thiết nữa.”
Cái gì không cần thiết nữa thì Khan lại không có dự định sẽ nói rõ ràng.
Benjamin cười khúc khích, đôi mắt nhìn Khan lóe lên tia hứng thú không che giấu.
“Mà…!trái lại, tôi có điều muốn trao đổi lại với cô đấy.” Khan chậm rãi nói ra.
“Tôi cũng muốn trau dồi kiến thức ma pháp cho bản thân, không biết tôi có thể tham gia cùng em trai mình chứ?”
“Không phải là không thể.
Nhưng em trai của ngài có vẻ nắm được cơ bản của ma thuật, ngài thì không.
Để lắng nghe kiến thức của tôi thì có lẽ quá sức với ngài.”
Khan gật đầu.
“Cô đồng ý là được.
Vậy khi nào chúng ta bắt đầu, thời gian đã gấp rút thì càng nhanh càng tốt, phải không?”
Lauriel cũng tán thành.
“Tôi đã cho người chuẩn bị phòng cho ngài và người của ngài.
Chúng ta sẽ gặp nhau sau bữa ăn tối, hắn sẽ dẫn đường cho ngài.”
Nói rồi, cánh cửa bật mở.
Một nữ hầu bước vào nhún người cúi chào Khan.
Chắc hẳn đây là người đưa Khan về phòng của mình được sắp xếp sẵn.
Còn tên Benjamin là kẻ dẫn đường đến chỗ Lauriel sau khi bọn họ dùng xong bữa tối.
Không còn chuyện gì nữa, Khan nở nụ cười hài lòng với tác phong phục vụ này rồi bỏ đi.
Trước khi rời khỏi, Ibrahim là người cuối cùng rớt về sau, ông ta hơi ngoái đầu lại, đôi mắt màu hoàng hôn của ông ta đậm màu hơn.
“Dion là một người cha tuyệt vời đấy, cô bé à.”
Lauriel không đưa ra câu trả lời nào cho đến khi cánh cửa nặng nề đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Benjamin và Lauriel, khoảng thinh lặng ngột ngạt phủ trùm không gian.
Benjamin quỳ xuống, ánh mắt si mê điên dại ngắm nhìn Lauriel.
Hai má của hắn đỏ lên như đang xấu hổ khi nói chuyện với người mình yêu.
“Tiểu thư muốn giết chết Dion nữa sao? Nếu thế thì người có thể nói với tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì người mà.”
“Không.
Chưa đến lúc giết hắn.” Lauriel lạnh lùng từ chối, tuy biết rằng Benjamin đang nhìn mình say đắm, nhưng cô ả không có ý định cho hắn ta một ánh mắt nào.
“Hắn sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.
Chỉ là ban nãy ta cảm nhận sinh mệnh của Dion dao động bất thường.
Nếu hắn chết bây giờ thì kế hoạch của ta sẽ gặp bất lợi.”
“À, tôi còn đang tự hỏi làm sao tiểu thư vội vàng như thế.
Hóa ra là vội đi kiểm tra tên Dion còn sống hay chết.”
“Bọn chúng thì nghĩ ta muốn giết chết Dion cho xong, một hiểu lầm tuyệt vời.
Phải không?” Khuôn mặt vô hồn của Lauriel cuối cùng cũng có chút cảm xúc.
Môi hơi cong hình thành một nụ cười nhạt mãn nguyện.
“Phải.” Benjamin không tài nào rời mắt khỏi Lauriel.
Hắn kiềm chế bàn tay đang muốn vươn ra của mình đến mức run rẩy.
“Thật tuyệt vời.”
Nhịn xuống nào, Benjamin.
Kiềm chế nào, Benjamin.
“Nhưng mà…!không ngờ tên Thú nhân tộc Sói kia có thể dễ dàng giao tiếp được với động vật.
Là vì gần giống loài chăng?” Lauriel vẫn có điều thắc mắc.
Benjamin khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, hắn không để cho Lauriel thấy được sự khác lạ của mình.
Hắn đeo lên lớp mặt nạ vui vẻ và mừng rỡ tựa con chó được ở gần chủ nhân của mình.
“Chắc là vậy đó ạ.
Chó dù sao là cũng là loài tạo giống nhiều nhất và được thuần hóa từ sói mà.
Tôi đã cho người xử lý tất cả con chó trong dinh thự rồi nên người cứ yên tâm.”
“Chó thôi sao?”
“Dinh thự không nuôi mèo hay sư tử, tên Thú nhân tộc Sư tử đó chẳng thể giao tiếp với đồng loại của mình được đâu ạ.
Chỉ có Thánh Thú mới có thể không gặp trở ngại giao tiếp với động vật khác loài, nhưng thế quái nào Thánh Thú có thể là con sói hay con sư tử đó được.
Người cứ an tâm đi ạ!”
Lauriel gật đầu, cảm thấy Benjamin nói không sai.
Cô ả tạm thời buông xuống mối lo.
“Tiểu…!tiểu thư…!Tôi…” Benjamin bất ngờ thở dốc.
Bấy giờ, hắn không thể kiềm chế được nữa.
Lúc này, Lauriel mới cúi đầu nhìn Benjamin đang quỳ gối bên cạnh mình.
Hai mắt hắn ta đỏ lên, lý trí vẫn còn đó nhưng cũng sắp sửa mất đi.
“Dạo này ngươi đói hơi nhanh quá rồi.” Lauriel phiền chán, ả vắt tréo chân, nửa người trên dựa sang một bên ghế.
Lập tức, cơ thể bé nhỏ biến hóa về hình dáng của một người phụ nữ trưởng thành.
Sự điên loạn trong mắt Benjamin bùng lên, nhưng hắn vẫn kiểm soát được mình.
Hắn mê đắm nhìn Lauriel trong hình hài trưởng thành với vẻ say mê còn dữ dội hơn cả vừa rồi.
“Nhanh đi.”
Lauriel hơi ngửa cổ lên, mạch máu xanh xao ẩn bên dưới làn da trắng muốt đập vào mắt Benjamin.
Và hắn không còn nghĩ gì nữa mà lao tới như con chó bị bỏ đói lâu ngày.
Phập.
* * *
“Ta mới là người ở bên cạnh chủ nhân tối nay!”
“Biến đi.
Anh trai ta muốn ngủ khi lông chó rụng sao?”
“Ta là sói! Ta không có rụng lông nhá!!!”
“Có lông là có rụng, chó ngu!”
Cuộc tranh cãi ồn ào này đã bắt đầu gần nửa tiếng sau khi bọn họ bắt đầu biểu quyết ai sẽ là người ở lại phòng Khan tối nay để canh gác.
Vì không phải ở nhà mình nên việc cảnh giác là điều đương nhiên.
Lai háo hức muốn là người đảm nhiệm vị trí canh gác này, và Saul thì kiên quyết từ chối.
Chẳng biết là vì cả hai ghét nhau nên mới nảy sinh chống đối hay là do Saul thật sự muốn nhận nhiệm vụ canh gác nhàm chán này.
Khan cảm thấy cuộc tranh cãi thật vô bổ, hắn đã nói là Ibrahim sẽ ở bên cạnh mình nên ai cứ về phòng nấy nhưng Saul đã lạnh lùng lôi ra vụ việc ở khách sạn để chặn họng hắn.
Đến cả Ibrahim cũng không tự bào chữa được gì.
Dẫu rằng ông ta rất không hài lòng khi bị bắt lỗi.
Walsh không có cơ hội lên tiếng.
Hắn ta không có quyền hạn gì, cũng chẳng có tư cách.
Hắn ta theo Khan là để biết ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ diệt thành Jarrod.
Và khi biết được rồi hắn ta cũng bất lực khi kẻ thù còn mạnh hơn mình rất nhiều.
“Thôi được rồi.” Khan chán nản lên tiếng.
“Tất cả đều ở đây đi, dù sao phòng cũng rộng.
Lai và Walsh biến lại thành thú ngủ dưới sàn, không thích thì cứ về phòng.
Saul ngủ ở trường kỷ đằng kia, Ibrahim thì ngụ trong cái bóng của ta.
Còn ý kiến gì nữa không?”
Sắp xếp đâu ra đấy, Khan không thèm nhìn ai mà leo lên giường đánh một giấc ngắn.
Lát nữa dậy dùng bữa tối rồi còn phải qua chỗ Lauriel, hắn muốn tinh thần của mình phải được thả lỏng.
“Ngủ thôi!” Kahan hoan hô trong đầu hắn.
Mỗi lúc đi ngủ thì trông nó rất vui.
Hoàn toàn quên chuyện mới vừa rồi còn tuyên bố sẽ giận Khan một trận.
“Ta có chút ma lực nào trong người chưa?” Khan cũng không thừa cơ trêu chọc Kahan, mà thay vào đó là ướm hỏi điều mình đang vướng mắc.
Hắn cởi áo ngoài, chỉ để lại đồ trong rồi leo lên giường.
Mọi người cũng nghe theo lời hắn mà ai nấy kiếm chỗ cho mình.
Lai hóa sói, ngủ bên chân giường.
Walsh biến về dạng sư tử, ngủ ở cạnh cửa.
Thân ảnh của Ibrahim cũng nhòe đi rồi biến mất.
Có vẻ Saul là người canh gác, vì cậu ta chỉ ngồi trên trường kỷ rồi nhìn hắn chằm chằm.
Khan quyết định lờ đi là tốt nhất.
“Có á.
Nhưng mà, lời nguyền.
Hết rồi!” Kahan nói ra vài từ ngắn khó hiểu, giọng ỉu xìu.
“Ngủ nhiều hơn nữa.
Kahan cũng ngủ.
Sẽ có lại.” Kahan xì xì vài tiếng rắn rồi trả lời.
“Không có cách nào để ta hấp thu ma lực như người bình thường à?” Hắn không nghĩ mình có thể ngủ nhiều được như Kahan.
“Muốn bỏ Kahan?” Kahan khó chịu hỏi ngược.
“Không phải…” Sao nó có thể suy diễn được như thế nhỉ? Khan giải thích.
“Mi ngủ nhiều quá, ta ngủ không lại mi đấy chứ.”
“Chủ nhân ngốc! Không thắng được Kahan!” Kahan có vẻ rất vui khi biến vụ ngủ ngáy này thành một trò chơi thắng thua.
Khan cũng không buồn nắn lại đúng sai.
“Chủ nhân ngốc còn nhỏ.
Phải chậm.
Từ từ.”
“Ý mi là chỉ cần cơ thể ta thích ứng được thì ta sẽ có thể hấp thu ma lực như người bình thường à?”
“Bình thường.
Không bằng Kahan!”
“Hiểu rồi.
Ta có thể hấp thu ma lực của mi bất cứ lúc nào mà không cần ngủ nữa.
Đúng không?”
“Ừm hứm!”
“Mi không sợ cạn ma lực à?” Khan thử hỏi.
Tuy biết rằng Linh Hồn Sơ Khai – Rắn Vua Kahan có ma lực vô tận, nhưng biết đâu nó chỉ là tin đồn.
“Cạn ma lực?” Kahan ngây ngô hỏi lại.
“Là như thế nào?”
Khan gật đầu bảo không có gì.
Mình đúng là khờ.
Chẳng khác gì hỏi con cá rằng mày không sợ chết đuối à, rồi cá đáp lại, chết đuối là như thế nào? Không biết..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!