Anh Trai Trúc Mã Quá Cường Hãn
Chương 30: Sự cố phát sinh
” Cố Hoàn, anh nhanh một chút. Trong nước lạnh quá”
Mới làm được một nửa vẫn chưa đâu vào đâu làm sao Cố Hoàn có thể dừng, nhưng mà kỳ thật nước có chút lạnh. Hazzzz!! Xem ra hắn phải ủy khuất một lần.
” Được, nếu em chịu khó giúp anh”
Dứt lời chưa kịp đợi Nghi Thường phản ứng, Cố Hoàn đã trở mình ngồi tựa lên phiến đá nhỏ, từ trong thân thể cô rút ra đưa ƈôи ȶɦịt còn rất sung mãnh dính đầy ái dịch đến trước mặt Nghi Thường.
” Dùng cái miệng nhỏ của em ʍút̼ nó, giúp nó bắn anh sẽ không tiếp tục”
Nhìn vật tượng trưng đàn ông của Cố Hoàn uy dũng trước mắt, Nghi Thường có chút sợ hãi.. Tuy rằng cô đã giúp hắn xuất ra bằng miệng vài lần nhưng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được kϊƈɦ thước của hăn. Nó quá to, mỗi lần hàm chứa Nghi Thường đều có cảm giác miệng mình sắp không hợp lại được. Nhưng mà đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Cố Hoàn, nếu cô không chấp thuận thì có lẽ bị cắm đến chiều vẫn chưa xong, nuốt nuốt ngụm nước bọt, Nghi Thường dùng môi đè ép cự vật, đầu lưỡi khuấy động quy đầu, rốt cục côn thịt chậm rãi phồng lớn, ở trong miệng cô phun ra tung toé tϊиɦ ɖϊƈh͙ mằn mặn xen lẫn vị mặn của nước biển, Nghi Thường cố gắng nuốt xuống, nhưng do quá nhiều, vẫn có một ít từ khoé miệng cô chảy ra lẫn vào trong nước.
” bảo bối em thật giỏi”
Cố Hoàn sủng ái ôm Nghi Thường vào lòng,đạt được kɧօáϊ cảm nên tinh thần hắn vạn phần thoải mái, đang thư thái vỗ về thiên hạ trong tay,bỗng phía xa xa truyền đến thanh âm huyên náo…
“Cứu người, có người đuối nước”
“ Ơ… hình như đằng kia có người xảy ra chuyện?” – Nghi Thường nóng vội chỉ tay về phía đám đông.
” Đến xem nào”
Dứt lời Cố Hoàn chạy vội đến, cách bãi biển một khoảng hắn thấy một người đang chới với, trêи bờ những người phát hiện đều là phụ nữ và trẻ nhỏ nên không dám ứng cứu, cứu hộ vẫn chưa đến kịp nên Cố Hoàn rất nhanh đã nhảy xuống vớt được người bị nạn. Là một cô gái trẻ, so với Nghi Thường không chênh lệch bao nhiêu, Cố Hoàn vác cô gái kia trêи vai chạy lên bờ rồi đặt xuống bắt đầu sơ cứu..
” khụ..khụ”
Cô gái kia sau một hồi sơ cứu đã tỉnh lại, ho khan mấy tiếng nôn hết nước ra, thở dốc nhìn xung quanh đám đông đang vây quanh mình, hơi xa lạ nhưng tình hình hiện tại cô không đủ sức quan tâm. Sự chú ý đang đặt trêи người người thanh niên anh tuấn đang ngồi xổm bên cạnh mình.
” Cô tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” – Cố Hoàn ân cần, rất may là hắn cứu kịp nếu không thì chẳng lường được hậu quả.
” Tôi.. tôi không sao rồi? Cảm ơn anh đã cứu tôi” – Cô gái kia nhỏ giọng đáp, đối diện người nam nhân tuấn mỹ như Cố Hoàn,cô không nhịn được xấu hổ, mặt có chút đỏ lên.
” Không sao là tốt, cô nghỉ ngơi một chút liền không sao”
Cố Hoàn dứt lời bèn đứng lên, nãy giờ vì vội vàng mà hắn lơ đãng Nghi Thường, nên hiện tại mọi chuyện đã ổn vẫn nên tìm lại bảo bối.
” Anh đã cứu tôi, chẳng hay có thể liên lạc. Tôi muốn cảm ơn anh” – Cô gái kia nói vọng lại, dường như cô ấy bị người nam nhân này ảnh hưởng chỉ sau mấy câu nói.
” Chỉ là cứu người gặp nạn thôi. Cô đừng quá để trong lòng”
Cố Hoàn ném lại mấy lời nói rồi nhanh chóng tìm Nghi Thường, cô gái kia hơi hụt hẫng một chút, tầm mắt vẫn không dời khỏi Cố Hoàn đang lẩn trong đám đông.
” Cố Hoàn”
” Nghi Thường, anh ở đây”
Trong đám đông 2 người họ tìm gặp nhau, hắn cưng sủng vỗ vễ tiểu bảo bối, hắn biết lúc nãy vì nóng vội cứu người mà bỏ quên cô bé nhà hắn.
” Anh xin lỗi, lúc nãy vì…”
” Không sao, cứu người quan trọng” – Nghi Thường rất hiểu chuyện.
” Được rồi, anh đưa em về khách sạn. chiều nay chúng ta về thành phố”
” Vâng”
Nghi Thường tít mắt, ngoan ngoãn để Cố Hoàn dắt tay rời đi, chẳng bận tâm phía sau một ánh mắt nhìn bọn họ không rời mắt.
P/s: Tình cờ hôm nay- trùng hợp tương lai.. Tưởng lướt qua nhau nhưng ngờ đâu lại dây dưa khó dứt!! 🤪🤪🤪🤪 lâu lâu sến súa xíu 😆
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!