Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em
Phần 26: Ngoại truyện 1-1
Tôi không biết mình đã ngất bao lâu, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, cũ kỹ, hoen ố. Định thần lại một lúc tôi mới nhận ra đây là bệnh viện huyện YY, nơi mà trước kia Viễn đã từng nằm viện. Thế nhưng xung quanh tôi chẳng có ai, chỉ có mình tôi nằm trên chiếc giường lạnh buốt. Trong phút chốc, ký ức như ùa về, tôi gần như hoảng loạn không biết bé trai kia đâu, cũng không biết Viễn đâu. Đến giờ phút này tôi thậm chí còn chưa xác định được bé trai đó có đúng là Đông Đông hay không? Tôi bật dậy, xỏ dép lao thẳng ra ngoài, vốn định trở về khách sạn đi tìm Viễn nhưng vừa ra đến hành lang tôi cũng khựng lại. Phía cuối hành lang, tôi nhìn thấy Viễn đang đi tới, anh bế bé trai kia bằng một tay, tay còn lại cầm một túi thuốc và một xấp giấy. Trời lúc này đã chiều tà, chút ánh nắng yếu ớt của những ngày cuối năm chiếu lên gương mặt Viễn. Gió từ bên ngoài tạt vào, bóng dáng anh liêu xiêu ôm chặt lấy bé trai ấy, để nó gục đầu lên vai mình ngủ. Khi nhìn thấy tôi, bước chân anh cũng đi nhanh hơn, còn tôi đã không thể chờ đợi thêm được nữa chạy thẳng về phía Viễn. Hai tay tôi túm chặt lấy bé trai kia, nghẹn ngào khóc nấc lên:
– Viễn, đây có phải là con chúng ta không? Đây có phải Đông Đông không?
Viễn thấy tôi như sắp sụp đổ, một tay anh bế con, một tay anh đỡ tôi lên rồi nói:
– Đi vào phòng đã, gió bên ngoài rất lạnh.
Tôi lắc đầu, run lẩy bẩy gào lên:
– Không, tôi không thể chờ thêm… Viễn… nói cho tôi biết có phải Đông Đông không? Phải con của chúng ta không…
– Phải! Là Đông Đông!
Nói đến đây Viễn cũng xoè trong tay ra xấp giấy xét nghiệm ADN. Vừa nhìn thấy dòng chữ đỏ
“Có quan hệ huyết thống Cha – Con”
Chỉ một dòng chữ thôi, một dòng chữ thôi tôi tất cả mọi thứ đã không còn kìm nén được thêm nữa, trái tim như bị ai xé toạc. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn oà lên khóc. Cả người tôi đổ gục trên nền đất lạnh lẽo, không thể tin cũng không dám tin nổi, đứa con tôi đã đắp mồ chôn đi, lạnh lẽo dưới từng lớp cát lại không phải con tôi. Còn bé trai tôi từng lướt qua trong bệnh viện năm nào lại là Đông Đông của tôi. Tôi túm lấy Viễn bật khóc như một đứa trẻ. Tôi thương cho Đông Đông, thương cho Viễn, thương cho chính bản thân mình và thương cả cho đứa bé xấu số dưới lớp đất kia. Nỗi bất hạnh này đã kéo dài suốt gần ba năm nay, tôi không dám tưởng tượng ra con tôi đã sống ra sao, sống thế nào? Chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim tôi đã như bị nghiền nát ra cả trăm mảnh. Đau đến mức không tài nào có thể thở nổi. Viễn thấy tôi như vậy vội vã đỡ tôi vào phòng, tôi muốn ôm Đông Đông nhưng cơ thể không đứng vững chỉ có thể khóc lớn.
Nước mắt như màn mưa dày đặc, tôi khóc đến mức không nhìn ra được gì trước mắt. Đày đoạ tôi ra sao cũng được, nhưng tôi không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc con tôi còn chẳng kịp bú một giọt sữa mẹ nào đã bị mang đi vì những mục đích bẩn tưởi của người lớn. Có lẽ rằng chỉ những người làm mẹ mới hiểu được rằng, nỗi đau này tàn nhẫn đến mức nào. Thật sự quá tàn nhẫn với tôi rồi. Suốt gần ba năm nay, cuộc sống của tôi chẳng khác gì một địa ngục tối tăm khi tôi cho rằng con tôi đã chết. Tại sao lại tráo đổi con của tôi? Tại sao lại đem con tôi đi như vậy? Tại sao lại nhẫn tâm, tàn ác đến mức chia cắt mẹ con tôi suốt ba năm dài đằng đẵng? Họ cũng là đàn bà, cũng làm mẹ, tại sao họ có thể làm như vậy với mẹ con tôi?
Tôi khóc không thể nào thở nổi, không ngẩng được đầu lên. Thứ cảm xúc này giống như một nỗi đau tột cùng, một nỗi sợ hãi tột cùng, một nỗi kinh hoàng tột cùng, và cả sự bế tắc tột cùng nhưng cuối cùng lại vỡ oà thành một sự hạnh phúc không sao có thể nói thành lời. Đông Đông còn sống, không phải âm dương chia lìa thì dù đã phải trải qua trăm đắng ngàn cay, trải qua một nỗi đau đớn lớn thế nào tôi vẫn thấy đó là sự may mắn. Đông Đông còn sống… có lẽ là âm thanh tuyệt vời nhất mà tôi được được nghe trong sự nức nở, đau thương của trái tim người mẹ.
Viễn ngồi bên cạnh, vẫn ôm chặt Đông Đông trên tay. Anh không khóc nhưng mắt đỏ ngầu. Tôi thấy vậy liền nói:
– Có thể… cho tôi bế thằng bé được không?
Viễn nhìn tôi, sau đó liếc xuống bụng tôi hơi chần chừ. Tôi cũng không hiểu biểu cảm này của anh là gì nhưng sau cùng anh vẫn nhẹ nhàng đặt Đông Đông vào tay tôi. Thằng bé lúc này đột nhiên cựa người mở mắt ra, nhìn gương mặt con giống hệt Viễn, nhất là đôi mắt sáng ngời. Tôi vừa ôm lấy con, vừa khóc, nước mắt lã chã rơi vào cả mái tóc con, chầm chậm thấm vào da đầu. Gặp con lần đầu con mới chỉ vào ngày tuổi, giờ trở về trong vòng tay tôi đã gần ba tuổi rồi. Tôi khóc đến mức tâm can phế liệt, khóc vì nỗi thương đau không dứt. Suốt những tháng ngày qua con đã sống thế nào, con đã lớn lên thế nào tôi chưa từng biết. Tôi thật không dám tưởng tượng từng ngày trôi qua, mỗi ngày con ăn gì, uống gì, mỗi ngày người ta đối xử với con ra sao. Tôi không dám nghĩ, bởi chỉ cần nghĩ đến thôi tôi đã đau như chết đi sống lại. Con nhìn tôi, ánh mắt xa lạ, sợ hãi, rụt rè. Thấy biểu cảm của con càng cảm thấy đau đớn, thống khổ, giống như có ai đâm dao vào tim, khoét từng lỗ rất sâu. Tại sao trên đời này lại có người tàn nhẫn đến vậy? Họ có tưởng tượng ra nỗi mất mát, khổ sở, sự dằn vặt, thương tâm tột độ của tôi hay không? Sao có thể làm ra những chuyện thất đức và ác độc đến thế? Tay tôi chạm lên má, lên môi, từng đường nét đã đổi thay của con so với gần ba năm trước kia nhưng vẫn nhận ra cậu bé trai năm nào. Dẫu biết con đã về rồi, nhưng tôi không sao ngăn được nỗi đau đớn giày vò, nỗi thống khổ suốt những tháng ngày qua. Đông Đông không quen tôi, thằng bé thấy tôi khóc lớn thì rụt người lại rúc vào lòng Viễn. Viễn cũng vội vàng bế lấy con vỗ cho con ngủ rồi nói:
– Được rồi, em đừng khóc nữa. Đông Đông về rồi, em đừng khóc nữa.
Tôi vẫn không kìm chế được nỗi xúc động của mình, chỉ muốn ôm chặt lấy con. Nhưng Viễn thấy tôi khóc nhiều quá cuối cùng bảo:
– Ngọc! Khóc như vậy đủ rồi.
– …
– Anh biết em xúc động nhưng đừng khóc nữa… em đang có thai, khóc nhiều sẽ không tốt cho con.
Nghe đến chữ có thai, tôi cũng sững sờ nhìn Viễn. Anh không có vẻ gì là nói đùa, sắc mặt anh rất mệt mỏi, đi tìm kiếm Đông Đông suốt mấy tháng nay anh thật sự quá kiệt sức rồi. Hai tay tôi đặt lên bụng, tính đến giờ tôi và anh chia tay cũng gần bốn tháng, còn chưa kịp nghĩ gì Viễn lại nói tiếp:
– Thai được hơn ba tháng rồi, lần cuối chúng ta xảy ra quan hệ là hôm tôi cầu hôn em. Đúng là hơn ba tháng.
Đầu tôi bỗng tê dại đi nhìn Viễn và Đông Đông. Đông Đông quay trở về, tôi lại có thai… nhưng lại trong hoàn cảnh cay đắng thế này. Hai chân tôi vô thức lùi lại, nhưng Viễn đột nhiên đã đưa tay túm lấy tay tôi, ánh mắt anh càng lúc càng bi thương, lồng ngực phập phồng run rẩy, mắt hằn lên những tia máu. Tôi không hiểu tại sao anh lại có vẻ xúc động, bàng hoàng và cả hoảng loạn, nhưng lúc này mới chú ý đến xấp giấy trên tay anh. Chắc chắn không phải vì tìm thấy Đông Đông rồi, bởi vì theo như tôi suy đoán anh đã tìm được Đông Đông một thời gian tương đối dài rồi nên con mới không còn xa lạ với anh. Trong giây lát, tôi ngước lên nhìn anh rồi đưa tay chạm xuống xấp giấy ấy sửng sốt hỏi:
– Viễn! Anh sao vậy? Có… có chuyện gì sao?
Viễn vẫn không đáp, bờ vai run lên rồi ôm chặt lấy cả tôi và Đông Đông. Dường như anh đang không khống chế được cảm xúc, chỉ là tôi không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Tôi thấy vậy liền cầm xấp giấy lên xem. Tờ giấy đầu tiên là bản xét nghiệm ADN của Viễn và Đông Đông tôi vừa đã nhìn thấy. Tờ giấy thứ hai là bản xét nghiệm ADN của tôi và Đông Đông, bên trên có ghi chữ Hoàng Phương Bảo Ngọc và Andy Đông Quân, ở dưới là chữ đỏ”Có quan hệ huyết thống mẹ – con”. Tôi cũng không biết Viễn đã lấy mẫu tóc tôi từ bao giờ, nhưng nhìn thấy dòng chữ đỏ ấy lại nghẹn ngào rơi lệ. Bên dưới còn vài tờ nữa, tôi tiếp tục nhặt ra. Khi tờ giấy thứ ba đầu tôi đột nhiên nổ ầm một tiếng.
Đây là bản xét nghiệm ADN xác định huyết thống cha con của Lâm Trí Viễn và Bùi Cao Huấn. Dòng chữ đỏ chói và rõ ràng
“Không có quan hệ huyết thống Cha con”
Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, đọc lại đến mấy lần. Sau đó còn lôi hai tờ giấy cuối cùng ra đọc nốt. Lâm Trí Viễn và Lâm Hà Phương không có quan hệ huyết thống anh em, Lâm Trí Viễn và Hà Thị Ngọc Liên không có quan hệ huyết thống mẹ con. Tim tôi bỗng đập thình thịch như trống dồn trong ngực. Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng mình điên mất rồi, mình nhìn nhầm rồi, nhưng giấy trắng mực đen trước mặt, còn là dấu đỏ của Gentis. Tôi gần như không thở nổi, quên cả việc có thai hỏi Viễn:
– Thế này… là sao?
Anh ngước lên nhìn tôi đáp lại:
– Ngọc! Tôi đã từng ước tôi không phải con của ông ấy. Cuối cùng thì tôi không cần ước nữa rồi…
Đầu tôi sấm chớp nổ đùng đùng, tai cũng ù đặc đi hỏi lại anh:
– Vậy… vậy anh là con của ai…
– Tôi không biết tôi là con của ai, nhưng tôi không phải con của ông ấy. Tôi và Bùi Cao Huấn không có quan hệ huyết thống cha con. Là ông ấy năm ấy đã tráo đổi tôi… mẹ tôi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với người phụ nữ nào đó trong trạm xá ở huyện đảo Cô Tô. Nghe nói người phụ nữ kia hình như là giáo viên, lúc đi sinh chồng đi công tác nước ngoài, bà ấy chuyển dạ bất ngờ nên thành ra đi sinh chỉ có một mình. Cơ sở vật chất ở nơi đó cực kỳ yếu kém, sinh cùng một lúc và trong lúc sinh cả hai người đều kiệt sức ngất đi. Mẹ tôi sinh ra một bé trai nhưng đã ngạt khi vừa mới sinh, có điều mẹ tôi ngất trước khi bé trai đó ra đời nên bà không hay biết gì, bên cạnh người phụ nữ kia cũng y như thế, nhưng may mắn hơn là đứa bé con bà lại sống. Ông ta vì sợ nếu như đứa bé chết, mẹ tôi sẽ bỏ ông ta nên đã dùng số tiền bán nhà đưa cho hộ sinh tráo đổi hai đứa bé, còn bắt hộ sinh ở trạm xá phải giấu kín chuyện này nếu không ông ta sẽ làm ầm lên việc hộ sinh khiến con trai ông ta chết. Hộ sinh vì sợ kiện tụng mất việc, lại bị ông ta đe doạ nên đã mắt điếc tai ngơ thông đồng với ông ta tráo đồi hai đứa bé. Tôi là đứa bé may mắn sống sót ấy…
– Sao anh lại biết được chuyện này?
– Thật ra từ hồi tôi thi được thủ khoa đại học mẹ tôi đã từng nói đùa rằng hình như mẹ nhặt tôi ở đâu chứ ông ta thì ngu dốt như vậy, mẹ tôi cũng chỉ học hết cấp ba mà tôi lại đỗ được hẳn thủ khoa. Sau này qua nhiều lần khác mẹ tôi cũng bảo tôi khác biệt hẳn so với em gái và ông ấy, cả về ngoại hình lẫn tính cách và tất cả những thứ khác. Nhưng tất nhiên cả tôi và mẹ đều không nghĩ đến việc bị tráo. Cho tới khi tôi đi tìm Đông Đông cả tôi và mẹ tôi đều bắt đầu hoài nghi cả thân thế của tôi. Em biết vì sao không? Vì thứ tình cảm lệch lạc mà cái Phương dành cho tôi. Ban đầu tôi và mẹ đều nghĩ nó vì quá thương và cuồng anh trai nên nảy sinh một thứ tình cảm bệnh hoạn, loạn luân dành cho chính anh trai mình. Ngoài lý do được bố nuôi cưu mang, sống trên núi phải theo tục lệ trên núi thì vì thứ tình cảm đó mà mẹ tôi mới ép tôi mua vợ để cái Phương chấm dứt toàn bộ tình cảm trái luân thường đạo lý đó đi. Nhưng tôi với mẹ tôi lại không ngờ thực ra nó đã biết tôi và nó không phải anh em từ trước khi em bị bán lên núi. Lý do nó biết là gì thì đến ngay cả tôi và mẹ cũng không rõ chỉ đoán nó tình cờ biết được ông ta không chết như lời mẹ tôi vẫn nói nên nó đã tìm đến ông ta. Chỉ ông ta biết chuyện này thì chỉ có ông ta mới nói cho nó biết được còn nói lúc nào không ai hay. Nó đến tìm em, biết toàn bộ thông tin của em tôi đã nghi ngờ rồi. Tại sao tôi điều tra bao lâu không có tin tức gì mà nó lại rõ như vậy. Chắc chắn chỉ có ông ta tiết lộ cho nó biết. Rất có thể thông tin về em cũng là ông ta tiết lộ nó mới điều tra nhanh như vậy. Có điều chẳng ai nghĩ được ra như vậy cả, cho tới khi nó được đưa vào bệnh viện tâm thần nó liên tục gào thét nói đòi gọi tôi về, đòi gặp tôi bằng được. Mẹ tôi cho rằng nó bệnh thật rồi nhưng đến khi về mẹ mò được quyển nhật ký nó viết khi còn tỉnh táo, nó viết rất rõ nó đã từng xét nghiệm ADN, tôi và nó không hề chung huyết thống. Nó yêu tôi là thật không phải là thứ tình cảm bệnh hoạn, sai trái như mẹ tôi và tôi vẫn nghĩ. Mẹ tôi xem xong cũng thấy như sét đánh ngang tai, nhưng lúc đó tôi đi tìm Đông Đông rồi mẹ không có cách gì chứng minh. Tuy rằng rất suy sụp nhưng mẹ kết nối mọi dữ liệu lại bắt đầu nghĩ đến chuyện tôi là con của người phụ nữ kia chứ không phải con của mẹ. Đến mấy hôm trước khi tôi vừa đưa Đông Đông về nước mẹ tôi đã chờ tôi ở sân bay sau đó kể cho tôi nghe mọi chuyện, mẹ nói mẹ nghi ngờ tôi đã bị tráo như Đông Đông. Mẹ nói ở thời này còn có thể tráo đổi con thì hơn ba mươi năm trước rất có thể cũng đã xảy ra chuyện tương tự. Nhất là người đi sinh cùng mẹ tôi lại lừ một cô giáo. Mẹ nghĩ tôi học giỏi là có gen, vả lại hồi nhỏ ông ta đối xử với tôi rất tệ, khác hẳn với sự yêu thương chiều chuộng cái Phương, ông ta thường hay đánh đập tôi vô cớ nên cuối cùng mẹ tuyệt vọng cho rằng tôi không phải con của mẹ.
– …
– Tôi và mẹ làm xét nghiệm trước, khi nhận kết quả đúng là không có quan hệ huyết thống, sau đó mẹ và tôi đến viện lấy mẫu tóc của cái Phương và trực tiếp lấy mẫu tóc ông ta xét nghiệm và cho ra kết quả này. Còn chuyện bị đánh tráo, mẹ tôi đã trực tiếp tìm đến tù để tra vấn ông ta, ông ta ban đầu chối bay chối biến, sau khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN cũng thừa nhận và nói ra tất cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!