Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
870


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 3


Sau khi nói xong câu ấy, cả người tôi không còn chút sức lực nào, cũng không thể đứng lên đi theo người đàn ông tên Viễn. Nhưng vì sợ anh ta nuốt lời, sợ buông ra anh ta sẽ đổi ý, sẽ không mang tôi đi nữa, sẽ bị bỏ mặc lại với đám quỷ này nên bàn tay cứ túm lấy áo anh ta không buông. Áo anh ta là áo khoác trắng, bị tôi túm thành ra nhàu nhĩ, máu loang lổ dưới ánh đèn le lói.

Đám người nhà lão béo kia vẫn ầm ỹ cả lên nhưng không dám đòi người. Tôi không muốn nghe, cũng không còn đủ sức để nghe chỉ thấy tiếng Viễn dặn bố anh ta ở lại sắp xếp mọi chuyện còn anh ta đưa tôi về. Xong xuôi, Viễn cởi áo cuộn tôi lại rồi bế xốc tôi lên, đi ra khỏi cổng, đôi giày giẫm lên lớp đá sỏi bên dưới. Đường rừng lạnh lẽo, toàn thân tôi cũng run lên không dám mở mắt, cũng không dám tin mình đã thoát khỏi bố con lão già kia.

Cơ thể Viễn rất ấm, lại rất cao lớn, cường tráng, trên người có mùi hương gỗ, còn có cả mùi thơm của hoa lan thoang thoảng, không giống hai cha con lão già kia. Dưới ánh sáng của những ngôi sao trên trời tôi bỗng nhớ tới Vinh. Trên người anh lúc nào cũng có mùi thơm của nước hoa Gucci, không giống mùi hương núi rừng của Viễn. Phải rồi, người đàn ông đang ôm tôi đi giữa núi rừng sau lại không phải là Vinh. Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà lại rơi nước mắt. Tôi thật sự nhớ nhà, nhớ anh trai, nhớ cả người tôi yêu. Mấy ngày rồi, tôi đã rời xa Hà Nội, mấy ngày rồi sống trong tủi nhục và hoảng loạn, bị đánh thừa sống thiếu chết, đến một bữa cơm cũng chưa ăn đàng hoàng. Lúc ở nhà tôi là đứa em gái được anh trai yêu thương, là cô bạn gái nhõng nhẽo được Vinh cưng chiều, vậy mà giờ đây, đến một nơi xa lạ lại biến thành bộ dạng thế này. Nếu như anh trai tôi và Vinh nhìn thấy thảm cảnh này có lẽ hai người cũng đau lòng vô cùng.

Càng nghĩ, tôi càng không khống chế được cảm xúc nước mắt lã chã tuôn như mưa. Thấy tôi khóc, Viễn bất chợt khựng lại. Nhưng rồi anh ta không hỏi, cũng không nói gì lặng lẽ đi tiếp. Tôi khẽ mở mắt ra, vẫn ướt nhoà những giọt lệ, giọng cũng lạc đi:

– Anh… có thể cho tôi trở về được không? Chỉ cần anh cho tôi về, bất luận anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể trả cho anh.

Dưới ánh trăng vằng vặc, còn có cả những con đom đóm bay lập loè, tôi có thể nhìn rõ hơn gương mặt của Viễn nhưng lại không nhìn ra cảm xúc gì. Anh ta chỉ lạnh nhạt đáp:

– Tôi nói rồi, tôi không thể đưa em về. Em có hai lựa chọn, một là theo tôi làm vợ, hai là quay trở lại làm vợ lão Long. Nếu em không muốn làm vợ tôi thì đơn giản thôi, tôi sẽ trả em lại cho bố con lão Long.

Nghe anh ta nhắc đến bố con lão béo kia, người tôi cũng sợ hãi đến phát run. Tôi biết chắc từng câu từng chữ người đàn ông này không nói đùa. Thực ra… ngay khi tôi hỏi câu ấy, tôi cũng đã sớm không hi vọng gì nhiều, ngay từ lúc ở sân nhà lão béo, khi phải lựa chọn tôi đã biết tôi không thể thoát khỏi nơi quái quỷ này nhưng tôi vẫn muốn thử thêm lần nữa.

Tôi cố gắng hít một hơi, trấn an mình rằng thoát khỏi đám người kia đã là may mắn rồi. Ở đây không có sự lựa chọn tốt nhất, chỉ có lựa chọn tốt hơn. Tôi không tin cả đời này tôi sẽ không thể trở về. Nhưng bây giờ bảo tìm cách trốn tôi không thể nghĩ ra cách gì có thể trốn nổi mà không bị bắt lại. Có lẽ giờ đây chỉ còn cách tạm chấp nhận số phận, trước hết cứ ngoan ngoãn ở lại đây, qua một thời gian mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ tìm cách trở về sau vậy. Giờ tôi cũng thật sự mệt mỏi và đau đớn rồi, không thể nghĩ nhiều được nữa lặng lẽ nhắm mắt lại không nói thêm gì.

Không biết Viễn đã bế tôi đi bao lâu, cuối cùng qua mấy đoạn đường sỏi đá cũng về đến nhà anh ta. Đó là một căn nhà cấp bốn rất to, cổng nhà là một giàn hoa giấy khổng lồ, sân vườn rộng rãi trồng rất nhiều hoa hồng, hoa hải đường rực rỡ. Đi qua quãng sân lớn vào bên trong nhà cũng nhìn thấy nội thất bên trong. Đồ trong nhà chủ yếu làm bằng gỗ, cửa gỗ, bàn ghế gỗ, tủ gỗ, ngay cả nền nhà cũng là nền gỗ. Ở đây tuy có điện lưới, nhưng trong nhà không có tivi, cũng chẳng có tủ lạnh, càng không có máy giặt. Tôi lặng lẽ nhìn những đồ vật trong nhà, lại nghĩ tới căn biệt thự mà tôi và anh trai sinh sống, quả thực là khác biệt quá lớn. Không phải điều kiện sinh sống ở đây quá khó khăn, so với nhà lão béo kia thì nhà của Viễn cũng coi như có chút điều kiện hơn rồi. Sự khác biệt lớn mà tôi nghĩ đến chính là sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị, giữa một nơi hiện đại và một nơi còn mang những hủ tục lạc hậu. Và khác biệt lớn nhất có lẽ là tư tưởng của tôi với những người ở đây.

Trời đêm đã khuya rồi, có lẽ mọi người trong nhà cũng ngủ hết, Viễn đưa tôi thẳng vào phòng của anh ta. Nhà cấp bốn nhưng chia thành từng phòng, còn có cửa riêng biệt, vào đến nơi anh ta đặt tôi lên giường rồi nói:

– Ngủ đi, đừng tìm cách trốn khỏi đây, những người trốn khỏi đây chỉ có hai con đường, một là bị bắt lại, hai là chết.

Bên ngoài, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, không cần có điều hoà phòng vẫn rất mát, tiếng rèm cửa lách cách đung đưa theo gió, dưới chân giường còn có một bàn trà gỗ có mấy khóm hoa được đặt trên ấy. Trước kia tôi và Vinh cũng từng lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân của hai chúng tôi. Tuần trăng mật sẽ đi Sapa hoặc Hà Giang. Nơi này… cũng khá giống với trong tưởng tượng về Hà Giang… nhưng không có Vinh. Cuộc sống hoàn toàn đảo lộn khi tôi bị bắt cóc đưa đến đây, tất cả mọi hoài bão, mọi ước mơ bị dập tắt trong chốc lát. Tôi khẽ xoay người, xương cốt như rã rời, không đáp lại lời Viễn chỉ muốn ngủ.

Suốt mấy ngày bị chà đạp, đánh đập nên đêm ấy tôi đã thực sự kiệt sức mà ngủ một giấc rất dài. Đến khi tỉnh lại đã thấy mặt trời lên cao, rèm cửa không rõ được thả ra từ bao giờ. Ở đây không có đồng hồ nên tôi cũng không rõ lúc này là mấy giờ nhưng nhìn mặt trời lên cao quá đỉnh đầu như vậy tôi đoán cũng phải hơn mười giờ rồi. Tôi khẽ ngồi dậy, nhưng bụng đói meo, chân tay bủn rủn chưa kịp bước đi đã ngã xuống đất. Bên ngoài hình như có tiếng nói chuyện, tôi cố lê ra cửa, cửa không khoá chỉ khép hờ, tiếng nói chuyện mỗi lúc một rõ, là tiếng một người phụ nữ:

– Con không cần phải vì mẹ ép lấy vợ mà chọn bừa người của người ta. Bao nhiêu lần mẹ cẩn thận chọn cho con mấy cô gái khác thì con nhất quyết không nghe, giờ con lại đi chọn người của lão Long, sáng nay thôn người ta đồn ầm cả lên, thật không biết giấu mặt mũi vào đâu.

Nghe đến đây, tôi cũng biết Viễn đang nói chuyện với mẹ anh ta. Lạ thật, cả Viễn và mẹ anh ta đều nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không hề mang chút âm sắc địa phương nào. Đêm qua tuy tôi hoảng loạn vẫn nhận ra tiếng nói của bố anh ta là tiếng địa phương, chẳng lẽ mẹ anh ta cũng được mua từ dưới miền xuôi lên? Qua khe hẹp của cánh cửa gỗ, tôi nghe được tiếng Viễn đáp lại:

– Có gì mà phải giấu mặt mũi, đã là mua vợ thì chọn ai cũng thế thôi. Là người mẹ chọn thì cũng chẳng biết người ta thế nào, cũng là lấy bừa cả.
– Ít ra mẹ chọn thì cũng là cô gái được kiểm tra đàng hoàng… con làm như vậy, mẹ cảm thấy giống như con đang chống đối mẹ thì đúng hơn.
– Con đang làm theo nguyện vọng của mẹ mẹ lại không vui? Không phải mẹ vẫn luôn muốn mua vợ cho con, không phải mẹ vẫn luôn muốn con lấy vợ ngay lập tức đó sao?
– Nhưng… Viễn… con bé này là người của lão Long, tuy chưa làm lễ nhưng suy cho cùng vẫn là người lão ta chọn… con làm thế… có khác nào làm xấu mặt cả hai bên gia đình hay không? Mà cũng chẳng biết được con bé ấy có những tật xấu gì? Chưa gì đã bỏ trốn bị đánh xước xát hết da thịt thế kia, rồi về lại năm lần bảy lượt bỏ trốn thì làm thế nào?
– Dù sao con cũng đã bỏ tiền ra mua người ta rồi, tiền cũng không lấy lại được, cô ấy trông cũng không tệ, mẹ không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Chỉ là mua vợ thôi, chọn người này người kia cũng không có gì khác nhau, mẹ đừng làm quá lên như thế. Ai muốn nói gì thì mặc người ta. Mẹ chấp nhận đi.

Suốt một đêm dài ngủ mê man, giờ tỉnh lại đầu óc tôi cũng đôi phần tỉnh táo. Giờ đây, tôi không thể tự mình trốn khỏi đây, nhưng qua cuộc trò chuyện của mẹ con Viễn, tôi bỗng nghĩ: nếu như tôi làm cho đám người ở đây chán ghét, làm cho đám người ở đây bất mãn, có khi nào họ sẽ không muốn chứa chấp tôi nữa, sẽ thả tôi về hay không? Hoặc giả tôi có thể lợi dụng ai để đưa tôi ra khỏi nơi quái quỷ này hay không?

Nghĩ đến đây, chợt có tiếng cạch cửa, ban đầu tôi tưởng là Viễn, nhưng nhìn ra ngoài mới biết là một người phụ nữ khá trẻ, có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi. Chị ta thấy tôi ngã lăn dưới đất vội ném túi đồ xuống rồi đỡ tôi lên, vừa đỡ vừa nói:

– Em dậy từ bao giờ thế? Có sao không?

Vừa đến đây được từ nửa đêm, tôi còn chẳng biết ai với ai. Nghe chị ta nói chuyện thân thiện như thế tôi cũng chẳng mường tượng ra đó là ai, có mối quan hệ gì với Viễn nên chỉ ngơ ngác nhìn. Thấy vậy chị ta lại cười bảo:

– Chị là chị dâu của Viễn, chị tên Trang, đêm qua em mới đến nên cả nhà chưa gặp nhau nên em ngạc nhiên cũng đúng. Trên Viễn còn có anh trai, đó là chồng chị, dưới Viễn còn có em gái, Viễn là ở giữa. Bố thì chắc em gặp rồi, còn mẹ, chồng chị với cái Phương lát ăn cơm sẽ gặp. Quần áo này mua cho em, vì gấp quá nên cũng chưa kịp giặt, em lấy tạm hai bộ ra mặc trước, số còn lại chị mang đi giặt.

Tôi nhìn túi quần áo trên tay chị Trang, phải hơn chục đều là hàng ngoài chợ. Mấy ngày trước khi chưa bị bắt cóc mỗi ngày đi làm đều mặc một bộ khác nhau, đều là hàng hiệu, đi chơi cũng tủ quần áo riêng nhưng giờ không cần suy nghĩ cũng cảm thấy số quần áo này là tốt nhất rồi, dù sao cũng tốt hơn không có gì mặc, tốt hơn bộ quần áo rách rưới trên người. Tôi chọn bừa lấy hai bộ rồi trả lại, chị Trang nhận lấy rồi nói tiếp:

– Nghe nói em bị thương khá nhiều, nhưng chị xem qua rồi, chỉ có vết thương ngoài da chứ xương cốt không gãy, sáng chị mua thuốc về sắc, còn có cả thuốc bôi, uống bôi đều đặn hai ba ngày sẽ đỡ thôi.

Tôi nhìn chị Trang, hỏi một câu không liên quan:

– Chị cũng là được mua về ạ?

Ban đầu tôi tưởng chị ấy sẽ không trả lời, không ngờ lại cười vui vẻ đáp:

– Phải! Chị cũng là được mua về. Ở đây ngoài một số người lấy vợ trong thôn ra thì còn lại đều là mua vợ mà.
– Chị… không chạy trốn sao?
– Chị không chạy, so với ở nhà chị ở đây còn tốt chán. Chị bị bố mẹ bán đi, nhà nghèo quá còn năm đứa em gái với một cậu út nên chị bị bố mẹ bán đi lấy tiền cho cậu út đi học. Nhìn em thì khác, chắc em bị bắt cóc rồi bán lên đây chứ trông em xinh đẹp, tiểu thư thế này không phải dân lao động rồi, bố mẹ chắc cũng phải yêu thương em lắm nên em mới quyết tâm bỏ trốn như vậy đúng không?
– Bố mẹ em mất rồi, em ở với anh trai. Anh trai rất thương em.

Nói đến đây, vành mắt tôi cũng đỏ ửng, chị Trang im lặng mấy giây như đồng cảm rồi nói tiếp:

– Mua vợ ở đây gần như đã thành tục lệ rồi. Chạy trốn gần như là điều không thể, cùng phận phụ nữ với nhau chị cũng chỉ biết khuyên em nên chấp nhận số phận. Chị thấy chú Viễn cũng rất tốt, vừa đẹp trai nhất thôn, vừa giỏi giang nhất thôn, con gái trong thôn rất nhiều người thích chú ấy. Em hãy xem như đây là trong rủi có may, không phải làm vợ lão Long, còn kiếm được có người chồng tử tế. Nhiều người bị bán cho mấy lão già goá vợ, năm lần bảy lượt bị đánh thừa sống thiếu chết. Đấy mới là tận cùng của khổ đau.

Thực ra lời chị Trang không phải không có lý. Ít ra thì thoát khỏi bố con lão Long cũng xem như là may mắn chút rồi. Nhưng với tôi, đây vẫn là sự xui rủi, lấy một người không quen không biết làm chồng, sống một cuộc đời tôi chưa từng nghĩ tôi vẫn không thể xem là may mắn. Còn không biết sau này anh ta đối xử với tôi thế nào. Nếu không bị bắt cóc lên đây, tôi đã sớm có cuộc hôn nhân viên mãn với người tôi yêu, sống gần anh trai tôi, cả đời chẳng phải lo lắng điều gì. Đó mới là điều tôi mong chứ không phải cuộc sống này. Nhưng tôi cũng phản biện lại lời chị Trang mà khẽ hỏi chị nhà tắm ở đâu. Người tôi hiện giờ rất bẩn, chỉ muốn được gột rửa cho sạch.

Thấy tôi hỏi như vậy, chị Trang liền chỉ cho tôi cánh cửa ngay cuối phòng. Nhìn vậy mà căn phòng này lại có luôn nhà vệ sinh khép kín. Tôi ôm quần áo vào, nhà vệ sinh tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ, có bồn rửa mặt bằng gỗ, một chậu tắm bằng gỗ rất to, bồn cầu cũng là loại tự hoại chứ không đến mức giống như tôi tưởng tượng. Chỉ là ở đây không có sữa tắm, cũng không có bình nước nóng, dù thời tiết mùa thu nhưng khí trời miền núi vẫn lạnh hơn ở Hà Nội. Tôi cố gắng cắn răng chịu lạnh, lấy gáo múc nước dùng xà phòng thơm gột sạch cơ thể, trên người đầy những vết thâm tím do bị đánh, đến khi tắm xong, tôi cảm thấy toàn thân như đóng băng, hắt xì liền mấy cái. Xong xuôi ra ngoài, thấy chị Trang vẫn đợi mình ở cửa, có lẽ sắc mặt tôi vừa nhợt nhạt, vừa tím tái lại hắt xì liên tục nên chị khẽ nói:

– Người thành phố các em chắc không quen tắm nước lạnh đúng không? Nhưng ở đây không có bình nóng lạnh, muốn tắm nước nóng phải nấu nước, mà nấu nước tốn rất nhiều củi, còn phải đi xách nước ở ngoài giếng, tốn thời gian nữa nên đa số mọi người đều chấp nhận, chỉ có mùa đông mới nấu nước để tắm. Em chịu khó chút nhé.

Tôi khẽ gật gật đầu, đang định đáp lại cũng thấy Viễn bước vào. Từ tối qua tới giờ tôi mới nhìn thấy anh ta. Dưới ánh sáng mặt trời hôm nay tôi mới nhìn rõ hơn gương mặt Viễn. Anh ta thực sự rất đẹp, gương mặt đẹp trai không kém gì bất cứ diễn viên điện ảnh nào trên tivi, cơ thể có lẽ do lao động nên vừa cao to vừa rắn chắc vô cùng. Nhưng dẫu sao giờ tôi cũng ham sắc, lại không cùng hệ tư tưởng với anh ta và những người ở đây, vả lại trong lòng đã có người khác nên không bận tâm. Anh ta nhìn tôi đang run rẩy, tím tái nhưng không để ý, chỉ liếc mắt nhìn cánh tay tôi rồi nói:

– Chị dâu, cơm nước xong rồi, hai người ra ăn cơm thôi.
– Ừ, ra ăn cơm thôi em dâu.

Thật ra tôi cũng biết, dù sao phụ nữ ở đây cũng đều không được coi trọng cho lắm, thế nên tôi cũng chẳng mong gì được quan tâm, tạm thời chưa bị hành hạ, vùi dập đã là tốt lắm rồi, giờ tôi lại rất đói nên cũng mắt điếc tai ngơ đi theo chị Trang ra ngoài.

Mâm cơm đã chờ sẵn, cả một gia đình đông đủ ngồi bên mâm cơm khác hẳn sự đơn độc trong căn biệt thự của tôi và anh trai. Chị Trang vừa ôm túi quần áo vừa giới thiệu cho tôi về mọi người. Bố của Viễn tôi đã nhìn thấy từ đêm qua, mẹ anh ta thì nay mới gặp. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ở Viễn lại điển trai rồi, bởi mẹ anh ta là một người rất xinh đẹp, không biết có phải ở núi nên da dẻ bà trắng trẻo hay do được cưng chiều nên trông bà rất trẻ. Bên cạnh là một cô gái trạc tuổi tôi xinh đẹp giống hệt mẹ, còn bên tay trái là chồng chị Trang tên Dương, trông vóc dáng cũng khá cao lớn, nhưng nhìn kiểu gì tôi vẫn thấy anh ta khác biệt. Thật ra Viễn cũng không giống mẹ cho lắm, chỉ có em gái anh ta thì rất giống, nhưng Viễn và cô em gái lại có chút xuất thần hoặc do anh trai cả quá giống bố không được đẹp như Viễn và cô em gái nên tôi mới thấy khác biệt như vậy. Mà thôi, đó cũng chẳng phải việc của tôi, tôi và gia đình anh ta cũng không đến mức thân thiết để ngồi bàn luận về ngoại hình từng người, người nhà anh ta có đẹp đến mức nào tôi cũng chẳng cảm thấy ngưỡng mộ hay may mắn. Thậm chí, tôi còn cảm thấy có chút phẫn nộ trong lòng. Những người đẹp đẽ thế này vẫn mang trong mình tư tưởng lạc hậu đến đáng sợ, có cứu tôi khỏi đám quỷ kia thì sao chứ, trừ khi bọn họ thả tôi về với anh trai tôi, đó mới là điều tôi khâm phục, còn giờ thì thôi đi…

Lúc ngồi xuống ăn cơm, mọi người không ai nói với tôi câu nào nhưng ai cũng nhìn tôi đầy dò xét. Nhất là cô em gái, không hề dời mắt khỏi người tôi. Ban đầu tôi cũng cảm thấy có chút nóng mặt, nhưng rồi bụng dạ đói meo tôi mặc kệ, mua tôi về rồi chẳng lẽ không cho tôi ăn cơm? Đây là mâm cơm đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có nhiều món lạ đến vậy mà tôi không hề biết tên chỉ biết rau dớn và thịt lợn gác bếp. Không biết vì lạ miệng hay vì đói tôi ăn liền ba bát, đến khi ngẩng đầu lên thấy cô em gái trợn tròn mắt nhìn tôi như sinh vật lạ còn bố của Viễn thì cười nói:

– Ăn vậy mới tốt, mới dễ nuôi, sau này còn dễ sinh con, con tên gì để sau mọi người gọi cho dễ.

Tuy rằng tôi vẫn cảm thấy lấn cấn, không đủ thân thiết để biến mình thành người trong nhà nhưng tôi vẫn cúi xuống đáp lại:

– Tôi… con tên Ngọc ạ.
– Người thành phố mới đến còn chưa quen, không sao, từ từ rồi sẽ quen. Miễn đừng tìm cách chạy trốn giống mấy lần trước là được.

Tôi cũng không hiểu tại sao người ở đây mở miệng ra nói chuyện cuối cùng đều chốt lại việc nhắc nhở tôi đừng chạy trốn. Là bởi hai lần tôi chạy trốn kinh thiên động địa quá hay lý do gì tôi cũng không rõ. Hiện tại, sau hai lần trốn thoát không thành tôi tạm yên phận đã, giờ họ có mở cửa to tôi cũng không dám chạy, huống hồ vừa ăn xong, uống chút thuốc, họ đã lại giam lỏng tôi trong phòng để bàn luận về việc chiều nay làm lễ cho tôi và Viễn.

Gấp gáp đến mức tôi còn không chuẩn bị được tâm lý! Mà bị bán đi, thì còn tâm lý gì mà chuẩn bị chứ?

Vì là cưới vợ không hợp pháp nên tất nhiên làm gì có cái lễ cưới như hồi nhỏ tôi vẫn tưởng tượng và mong đợi. Không bưng tráp, không váy cưới, không chụp ảnh, và cũng chẳng có người nhà đến dự, đến trang điểm cũng chỉ là chị Trang quệt cho tôi chút son là chấm hết. Cái lễ đơn giản và sơ sài đến mức tôi còn tưởng mình xuyên không về thời cổ đại bị cưới về làm thê làm thiếp. Chỉ có điều, dù muốn dù không tôi không có cách nào để phản kháng hay chống cự, chỉ có cách miễn cưỡng cùng Viễn thắp hương lên bàn thờ gia tiên nhà anh ta.

Mâm cơm làm lễ là một con lợn quay, xôi ngũ sắc, canh xương và một số đặc sản núi rừng tôi cũng không biết gọi tên… được đặt lên bàn thờ. Bên ngoài không có đông người, chỉ có duy nhất ba bàn tiệc đều là người nhà của Viễn. Sau khi làm lễ xong, Viễn đi đâu tôi cũng không rõ. Không có Viễn ở đấy, tôi không được ăn cơm bên ngoài mà được chị Trang đưa về phòng. Trong phòng cũng có một mâm cơm nhỏ được bày ra sẵn. Chị Trang vừa múc cơm cho tôi vừa nói:

– Ăn đi, ăn cho no một chút. Từ nay là người một nhà rồi.

Không hiểu sao nghe chị Trang nói như vậy lòng tôi lại nghẹn lại. Lúc này khao khát được trở về lại trào dâng, tôi rất muốn về nhà, thật sự rất muốn về nhà. Tôi mất tích bao nhiêu ngày rồi, anh tôi và Vinh giờ có lẽ đang rất lo lắng, có lẽ đang tìm kiếm tôi khắp nơi. Dù bằng cách nào, dù cố gắng an ủi mình kiểu gì tôi vẫn không thể cố gắng thích nghi với nơi này được. Đây không phải nhà tôi, đây không phải là nơi tôi muốn sống, đây không phải là người tôi muốn chung chăn gối cả đời. Chị Trang dường như nhận ra tâm trạng của tôi nên nói:

– Chị biết em đang nghĩ gì, những cô gái bị bán đến đây, ai cũng mang tâm trạng đó cả. Nhưng nếu đã không chết được thì chỉ còn cách tiếp tục sống, không thay đổi được hoàn cảnh thì chỉ có thể thay đổi mình.

Tôi không muốn nghe mấy lời ấy, chỉ biết túm lấy tay chị Trang van xin:

– Chị, chị ở đây lâu rồi chắc chắn biết cách trở về, chị giúp em được không?

Thế nhưng còn chưa nói hết câu, chị Trang đã quay đi, kéo tay tôi ra dứt khoát đáp:

– Chị không giúp được em đâu. Em ăn đi, ăn xong rồi tắm, chú Viễn cũng sắp vào rồi.

Tôi gần như phát khóc, cố chấp hỏi lại:

– Đây rốt cuộc là ở đâu? Chị không giúp em chạy trốn thì có thể giúp em đến đồn công an được không? Chị cho em ra đồn công an được không?

Với câu hỏi này, chị Trang thậm chí còn không đáp lại, đi ra đóng rầm cửa lại để mình tôi trong phòng. Tôi khẽ ngẩng đầu lên, khóc lóc không giải quyết được vấn đề gì nên cố ngăn cho mình không khóc, sau quyết định đi tắm cho bình tĩnh lại.

Vốn cứ ngỡ tối nay lại thêm một trận rét run tím tái, không ngờ bước vào tôi bỗng thấy bên cạnh chậu tắm là một một cái chum lớn. Tôi đưa tay mở nắp chum ra chợt thấy hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bên cạnh còn có một lọ sữa tắm cá ngựa cao cấp chưa bóc nhãn dán. Không hiểu sao nhìn thấy chum nước nóng lòng tôi lại chùng xuống. Có lẽ chị Trang thương tình nên chuẩn bị cho tôi chum nước nóng này, còn chu đáo mua cho tôi cả chai sữa tắm vậy mà tôi lại làm chị khó xử biết chừng nào.

Tôi múc nước ra chậu, ngâm mình trong hơi nước nóng rồi đổ ít sữa tắm ra tay xoa lên cơ thể. Mùi hương thành thị mà bao ngày rồi tôi mới thấy lại được khiến lòng tôi dễ chịu hơn đôi chút. Tắm xong, đi ra ngoài thấy mâm cơm đã được ai đó dọn đi, căn phòng trở nên sạch sẽ, gọn gàng và thơm tho. Tôi ngồi lên giường, nhìn qua cửa sổ. Cửa sổ được đóng chặt bởi những song sắt không thể nào mà phá ra được. Khi còn đang ngây người nhìn thì phía sau tiếng Viễn bỗng cất lên:

– Đừng nhìn nữa, muốn trốn cũng phải tìm cách khôn ngoan hơn chứ như mấy lần trước khác gì tìm đường ch.ết?

Tôi nghe anh ta nói thì quay mặt lại, dưới ánh trăng, gương mặt anh ta trở nên góc cạnh hơn, ánh mắt vẫn mang vẻ lạnh nhạt không thể nhìn ra cảm xúc gì. Trước kia tôi thường nghe nói người dân miền núi hiền lành, ngây thơ, nhưng giờ bị bắt lên đây tôi cảm thấy ở đây không có ai hiền lành, cũng chẳng ai ngây thơ cả. Đã mua vợ thì lấy đâu ra hiền lành với ngây thơ cơ chứ? Thế nhưng tôi vẫn quyết tâm thương lượng lần nữa với Viễn:

– Anh thả tôi về được không? Mua vợ là phạm pháp, giữ người trái phép nếu bị bắt sẽ phải ngồi tù. Tôi sẽ trả lại tiền cho anh, được không? Anh đẹp trai như vậy, có thể yêu đương rồi lấy người mình yêu, nghe nói rất nhiều cô gái ở thôn thích anh, anh nên tìm hiểu rồi chọn lấy một người, đừng làm những chuyện trái pháp luật thế này…

Có điều dường như Viễn không quan tâm mấy lời doạ dẫm của tôi cười nhạt đáp lại:

– Tôi không làm gì phạm pháp cả, không bắt cóc em, cũng không thuê người mua em, là em tự nguyện đồng ý đi theo tôi làm vợ. Em nên nhớ, tôi còn phải bỏ tiền ra để cứu em ra khỏi nhà bố con lão Long. Nếu em thấy không cam tâm, tôi mang em trả lại nơi đầu tiên tôi gặp em là được.
– Không… tôi không muốn quay lại đó, anh cứu tôi khỏi đám người đó tôi rất biết ơn anh. Tôi sẽ trả anh gấp đôi số tiền anh mua tôi được không. Tôi biết ơn anh thật sự nhưng mà tôi cũng không muốn ở đây, tôi muốn về nhà. Viễn, tôi còn có anh trai, có người thân, tôi có người mình yêu rồi, anh có biết yêu đương là gì không? Chúng tôi còn tính đến chuyện kết hôn…

Vừa nói đến đây, tôi thấy Viễn có chút khựng lại, không rõ có phải do đám mây trên trời sà xuống hay không, tôi bỗng cảm thấy đôi mắt anh ta sầm xuống. Nhưng dù có như vậy thì đây vẫn là sự thật. Tôi không yêu Viễn, Viễn cũng không yêu tôi. Một cuộc hôn nhân đến ngay cả pháp luật cũng chẳng công nhận thì mưu cầu hạnh phúc gì cơ chứ? Chị Trang bảo tôi thay đổi theo hoàn cảnh, nhưng chị không sống trong hoàn cảnh của tôi làm sao có thể hiểu? Chỉ vì cái tục lệ điên rồ chết tiệt này mà hại đời biết bao cô gái, hại tôi có nhà không thể về, tôi sao có thể chấp nhận đây? Thấy Viễn không đáp tôi lại nói dồn dập:

– Viễn, tôi biết anh là người tốt, xin anh cho tôi về được không?
– Tôi không phải người tốt, đừng đánh giá tôi cao như vậy. Tôi cũng giống những người sống trên núi này thôi, tôi không thể đưa em về.
– Anh trai tôi chỉ có một người em gái là tôi, chỉ còn tôi là người thân duy nhất. Anh cũng có em gái mà, nếu em gái anh bị bắt cóc, bị bán đi như tôi anh cũng rất đau lòng không phải sao?
– Em gái tôi đã được bố mẹ tôi chọn người để lấy trong thôn này rồi, em không cần bận tâm.

Trời đất ơi, tôi cũng không hiểu tôi đang nói chuyện với Viễn hay nói chuyện với một tảng đá nữa, dù có nói cỡ nào vẫn không lay động được cái đầu gỗ ấy. Quả đúng là không cùng hệ tư tưởng thật khó nói chuyện. Khi còn đang nghĩ xem phải thương lượng thế nào tiếp theo thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Viễn liếc mắt nhìn tôi rồi mới đi ra mở cửa. Qua khe hẹp tôi thấy mẹ anh ta đứng ngoài vẻ mặt hốt hoảng nói rất nhỏ với Viễn:

– Con mau đi đi, nó đang một hai đòi chết…

Mẹ anh ta vừa nói đến đây, sắc mặt Viễn cũng tái đi. Anh ta nhìn tôi lần nữa rồi đóng rầm cửa lại. Tôi không hiểu chuyện gì nhưng trong lòng vẫn rất tò mò. Ai đòi chết? Thế nhưng có tò mò thì tôi cũng không nghe thêm được gì bởi cửa đã bị đóng lại. Cuối cùng tôi cũng chẳng nghe ngóng được gì nữa chỉ đành nằm xuống nghĩ ngợi xem lát phải làm thế nào để thương lượng tiếp với Viễn.

Dường như là rất lâu sau đó, có lẽ phải gần một tiếng đồng hồ trôi qua tôi mới nghe tiếng dép của Viễn ngoài sân. Ban đầu tôi tưởng Viễn về liền ngó đầu ra cửa sổ để nhìn. Nhưng rồi lúc nhìn ra chợt thấy Viễn và một cô gái xa lạ đang đứng dưới giàn hoa giấy. Cô gái này không phải người nhà Viễn, trí nhớ tôi cũng khá tốt, hình như lúc làm lễ tôi có thấy cô ta ngồi ăn cơm cùng mọi người ngoài sân. Trông cô ta cũng khá xinh xắn, trắng trẻo, không mặc đồ dân tộc mà ăn mặc giống tôi với chị Trang. Tôi cũng không rõ Viễn và cô gái kia nói chuyện gì, cố dỏng tai lên nghe mà chữ được chữ mất. Khi còn đang định áp tai vào khung cửa sổ thì bỗng dưng Viễn nhìn thấy tôi. Trong phút chốc tôi thẹn quá vội vã ngồi xuống giường, chỉ độ hai ba phút sau cũng thấy tiếng cửa lạch cạch, rồi Viễn bước vào. Anh ta cầm trên tay cốc nước rau má rồi thản nhiên nói với tôi:

– Nghe trộm người khác nói chuyện là hành vi xấu.

Tôi nghe xong liền chậc lưỡi đáp lại:

– Tôi tưởng mua bán người trái phép còn xấu hơn?

Thế nhưng Viễn cũng không mấy để ý tới lời mỉa mai của tôi mà đưa cho tôi cốc nước nói tiếp:

– Chị Trang xay nước cho cô. Cô uống đi. Tôi đi tắm.

Tôi nhận lấy cốc nước rau má mà Viễn đưa cho uống ực một hơi hết cả nửa cốc rồi cất tiếng:

– Viễn! Anh nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào anh mới thả tôi về. Hình như trong lòng anh cũng có người khác rồi, sao anh không lấy cô ta làm vợ?

Viễn vẫn im lặng, ôm quần áo đi vào trong nhà tắm. Tôi lại gào lên:

– Anh giúp tôi trở về, tôi hứa sẽ trả cho anh gấp ba, gấp năm lần số tiền anh mua tôi. Số tiền ấy, anh và người anh thương có thể sống một đời dư dả trên núi này mà không phải nghĩ gì.
– …
– Anh trai tôi rất giàu, tôi cũng đi làm tiết kiệm được rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu tôi đều có thể đưa cho anh.
– …

Viễn mặc kệ tôi nói, giả câm giả điếc không đáp. Nói một thôi một hồi không được trả lời tôi cũng chỉ đành nằm xuống. Vừa nằm chưa kịp ấm giường, không hiểu sao, bỗng dưng người tôi lại nóng bừng lên, đầu óc chợt mụ mị, choáng váng. Lúc này Viễn cũng tắm xong ra ngoài, anh ta chỉ mặc độc một cái quần đùi để lộ cơ thịt rắn chắc. Rõ ràng trời rất mát, vậy mà người tôi càng lúc càng nóng ran, gió lạnh bên ngoài phả vào vẫn cảm thấy hừng hực trong người, nhịp tim cũng đập rất mạnh. Phía bên dưới cơ thể dường như có gì đó điều khiển khiến đôi chân tôi không kìm được mà co rúm lại. Viễn lúc này mới lau lau đầu hỏi lại tôi:

– Em không thể yên lặng một lúc à?
– Sao tôi phải yên lặng chứ? Anh nói đi, tôi phải làm thế nào anh mới cho tôi về?
– Em muốn tôi giúp em về đúng không?

Đầu óc tôi hỗn loạn, nhưng vẫn đủ lý trí để đáp lại:

– Đúng vậy… tôi muốn về nhà, chỉ cần anh giúp tôi trở về, tôi sẽ thực hiện mọi điều kiện của anh trong khả năng của tôi.
– Em sinh con cho tôi, chỉ cần em sinh cho tôi một đứa con, là trai hay gái cũng được, lúc ấy tôi sẽ cho em về.

Tôi nghe đến đây, cũng dần nhận ra những bất thường về sinh lý trong cơ thể, cố gắng kháng cự lại nhưng lại thấy sắp không thể chịu đựng được. Gắng gượng lắm mới đáp lại được:

– Không, tôi không muốn sinh con cho anh. Tôi không muốn sinh con với anh.
– Không phải em nói trong khả năng em làm được em sẽ làm sao? Điều này em làm được mà.

Vô sỉ! Sinh con cho anh ta, đó cũng chẳng phải con tôi sao? Tôi có thể vứt bỏ nó để trở về à? Người tôi dần không tự chủ nổi, nhìn sang cốc rau má uống dở gằn lên:

– Tôi không làm được, tôi không muốn, tôi không muốn sinh con cho anh. Viễn, anh cho cái chết tiệt gì vào đây vậy hả? Anh cho thứ gì vào cốc nước rau má này đây hả?

Viễn nhìn tôi, có lẽ cũng nhìn thấy những bất thường của tôi, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc hỏi lại:

– Em nói cái gì thế? Tôi cho cái gì vào chứ? Em làm sao đấy?
– Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, anh đã cho gì vào cốc nước này?

Anh ta nhìn nửa cốc rau má còn lại, đột nhiên nâng lên uống ực một cái rồi đáp:

– Có gì đâu chứ?

Tôi gần như chết lặng khi thấy anh ta uống sạch nửa cốc nước còn lại ấy. Thứ cảm giác sục sôi trong người khiến tôi điên cuồng không sao chịu nổi. Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, đã sống dưới thành phố bao nhiêu năm, giây phút này sao lại không biết thứ tôi uống phải là thuốc kích dục cơ chứ? Dường như là loại cực mạnh, khiến tôi không điều khiển nổi cơ thể nữa, lý trí và bản năng đánh nhau không dứt, tôi túm lấy áo, cắn chặt răng rồi rít lên:

– Anh muốn làm gì thì làm đi, chẳng phải mua tôi về để làm công cụ sinh sản sao? Sao còn phải chuốc thuốc, sao còn phải đùa giỡn với tôi như vậy, dù sao tôi cũng chỉ coi anh như đám ô hợp kia thôi, tốt đẹp gì hơn chứ? Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không thích anh, tôi sẽ không yêu anh, cũng sẽ không sinh con cho anh…

Nói đến đây, đột nhiên Viễn cũng lao vào túm lấy tay tôi. Thuốc nhanh chóng có tác dụng, sự tỉnh táo dần tiêu tan, cơ thể bị thuốc khống chế, chỉ còn sót lại bản năng sinh lý. Tình cảnh này còn kinh khủng hơn so với việc tôi và anh ta cùng tỉnh táo, trong không khí tràn ngập mùi vị d.â.m ô. Tôi cười lạnh trong lòng, dù không có thuốc thì đám người ở đây vẫn sẽ chà đạp thân xác tôi làm sao tôi chống cự, bày đặt chuốc thuốc cho tôi để sỉ nhục tôi, để nhìn thấy tôi mê loạn không lối thoát sao? Có phải đang muốn dùng thuốc biến tôi thành cô gái giang hồ phóng đãng đê tiện. Những tiếng gầm gừ trong cổ họng phát ra… trước khi lý trí bị đánh bại bởi bản năng tôi khẽ nói:

– Viễn… rồi anh phải hối hận vì mua tôi, tôi nói cho anh biết… tôi không còn trinh trắng…

Trong phút chốc, Viễn hoàn toàn khựng lại. Phải! Những lời tôi nói là thật, dù tôi chưa từng trao thân cho Vinh nhưng tôi không còn trinh trắng. Anh ta nhìn tôi, đôi mắt hai mí sâu thăm thẳm bỗng dưng tràn ngập những tia u ám. Tôi còn tưởng anh ta sẽ dừng lại, sẽ lao ra ngoài hoặc sẽ tức giận đánh chửi tôi, hay hèn hạ hơn là mang tôi trả lại cho lão Long. Không ngờ anh ta chợt đưa tay ôm nửa thân tôi, ánh mắt cũng không tự chủ đỏ ngầu lên, hương thơm thoang thoảng xộc qua mũi tôi. Đầu óc của tôi mơ hồ, căn bản đã mất hết sự tỉnh táo túm lấy thân thể anh ta khẽ phát ra một tiếng mị hoặc. Viễn siết chặt lấy tôi, môi khẽ chạm lên môi tôi điên c.uồng hôn, đôi tay x.é toạc bộ quần áo tôi đang mặc dày xéo không ngừng. Tôi không biết anh ta kiên nhẫn được bao lâu cuối cùng anh ta cũng không kìm chế nổi ấn mạnh v.ật thể kia vào trong. Không hề có thứ gì chắn lại, tuy rất hẹp nhưng màng trinh hoàn toàn mất đi từ rất lâu. Viễn vẫn áp sát lấy tôi, phần thân dưới to lớn không hề rời khỏi cơ thể tôi, anh ta nhấc tôi lên giường ôm chặt lấy tôi. Ngay sau đó vì sự phát tác của thuốc quá mạnh mẽ anh ta liên tiếp đẩy thân dưới vào tôi không ngừng, điên cuồng như con thú hoang x.âm chiếm lấy tôi. Cơ thể tôi cũng như được lấp đầy khoảng trống, cuối cùng cũng chịu thua bản năng, túm lấy Viễn thở gấp thành từng đợt!

Dù khi ấy tôi đã không thể nào tỉnh táo, không làm chủ được bản thân nhưng dường như ngay khi lúc mất đi hoàn toàn lý trí tôi bỗng nghe tiếng Viễn đáp lại, không biết là thật hay ảo, chỉ cảm thấy một giọng trầm khàn cất lên:

– Tôi không hối hận!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (18 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN