Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
518


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 4


Anh không hối hận nhưng tôi hối hận! Tôi hối hận vì đã đi chuyến du lịch ấy, tôi hối hận vì đã xuống xe đêm ấy. Cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp của tôi đã bị nhuốm màu đen tối chỉ sau một ngày.

Nhưng giờ đây hối hận, tự trách cũng đã không còn tác dụng. Đêm nay tr.ao th.ân cho Viễn, cũng xem như đã vấy bẩn mình. Giờ tôi không tìm cách chống đối được nữa, tôi chỉ có thể chấp nhận. Rốt cuộc bị bán đến đây, mà còn mong thủ tiết trở về là điều không thể. Tính m.ạng quan trọng hơn sự trong sạch, à mà tôi cũng chẳng còn tr.i.nh t.iết để nói đến hai chữ trong sạch ấy. Suốt đêm ấy, tôi không thể nhớ rõ tôi và Viễn đã quần nhau đến bao nhiêu lần. Đụng chạm x.ác th.ịt bởi thuốc nhưng lại không phải là tình yêu nam nữ. Cho tới khi hết tác dụng của thuốc tôi cũng mệt mỏi thiếp đi một giấc rất dài.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời sáng rõ, nhìn ánh nắng có lẽ đã chín mười giờ. Đầu óc tôi ong ong, hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhìn xung quanh không thấy Viễn đâu. Tác dụng của thuốc đã hết, nhưng đại não tôi vẫn mơ màng tự nói với mình mọi chuyện xảy ra suốt bao ngày nay chỉ là một cơn ác mộng. Có điều những cảm giác từ cơ thể nói cho tôi biết đây không phải là giấc mơ, huống hồ tôi còn đang nằm trong căn phòng của Viễn.

Tôi ngồi một lúc cho đầu óc bớt choáng váng rồi khẽ mở tủ lấy quần áo đi vào buồng tắm. Lúc còn ở Hà Nội, mỗi sáng sớm trước khi đi làm tôi đều tắm, chiều về lại tắm lần nữa. Thói quen ngày tắm hai lần tôi gần như không bỏ được trừ khi bất đắc dĩ. Vả lại suốt một đêm trải qua không biết bao lần l.àm t.ình với Viễn, cơ thể tôi cảm thấy nhớp nháp, bẩn thỉu, nếu không tắm tôi cảm thấy rất khó chịu. Vào đến phòng tắm, tôi bỗng sửng sốt mất mấy giây khi thấy chum nước lại đựng đầy nước nóng, được đạy nắp kín để hơi nước không bay ra ngoài. Bên dưới ngoài lọ sữa tắm cá ngựa còn có một cặp dầu gội mới và một lọ dung dịch vệ sinh phụ nữ. Tôi thoáng ngây người, hôm qua nghe chị Trang nói để đun nước nóng rất mất thời gian, còn phải đi xách nước giếng. Tối qua được tắm nước nóng, tôi đã cảm thấy xa xỉ rồi, giờ vừa bảnh mắt dậy đã có chum nước nóng để tắm, còn có cả những nhu yếu phẩm cần thiết tôi không khỏi kinh ngạc.

Một chum nước nóng đầy ắp thế này vừa hay đủ cho tôi cả gội đầu lẫn tắm táp. Tuy không được thoải mái như ở nhà nhưng cũng đã là quá tốt rồi. Tắm gội xong tôi lau đầu đi ra ngoài. Ở đây không có máy sấy tóc, tôi khẽ mở cửa cho gió bên ngoài lùa vào, hong tóc ra nắng để nhanh khô hơn. Vừa hong tóc, tôi lại bắt đầu nghĩ cách xem làm sao để có thể trốn khỏi đây. Nghĩ đến việc đêm qua tôi cùng Viễn l.àm t.ình, trong lòng tôi bỗng dưng ớn lạnh. Nếu như tôi mang thai con của Viễn, không khác gì sẽ có một sợi dây kết nối tôi và anh ta, lúc ấy, muốn trở về lại thành điều vô cùng khó khăn. Liệu rằng tôi có đủ lạnh lùng giống như vợ lão Long, dù có hai đứa con rồi vẫn có thể bỏ lại để tìm cách bỏ trốn hay không? Khi còn đang suy nghĩ miên man tôi bỗng thấy tiếng chị Trang cất lên:

– Vừa tắm gội xong à? Hương dầu gội thơm quá, đứng tận ngoài này vẫn ngửi thấy. Dầu gội này chắc đắt tiền lắm, thơm như mùi nước hoa ấy.

Từ tối qua đến giờ, tôi vẫn đinh ninh sữa tắm, dầu gội và cả dung dịch vệ sinh phụ nữ kia là chị Trang mua cho tôi. Nghe chị nói vậy tôi có chút ngạc nhiên hỏi lại:

– Dầu gội không phải chị mua cho em sao?
– Không phải. Là Viễn mua đấy. Sáng nay Viễn và bố đi giao gỗ sớm, lúc trở về đã thấy xách bao nhiêu đồ về rồi. Ở đây không ai dùng dầu gội cả, nên chị cũng đoán Viễn mua cho em.
– Không dùng dầu gội thì mọi người dùng gì ạ?
– Dùng bồ kết nấu nước để gội thôi. Kể cả nhà khác mua vợ ở phố về cũng chỉ được dùng bồ kết nấu nước chứ không ai có dầu gội để dùng, xa xỉ lắm thì dùng xà phòng thơm để gội. Dầu gội vừa đắt đỏ, vừa khó mua, tiền mua dầu gội có khi nhà người ta ăn được cả tuần, cả tháng ấy chứ.

Tôi nghe vậy không kìm được liếc cặp dầu gội trong phòng tắm. Chỉ là một cặp pantene bình thường, giá đâu đó cũng chỉ vài trăm, vậy mà ở đây lại thành món đồ đắt tiền và xa xỉ đến vậy. Tôi nhìn chị Trang khẽ hỏi lại:

– Mẹ và em gái Viễn cũng không dùng dầu gội hả chị?
– Không ai dùng cả, duy nhất trong nhà có em được dùng thôi đấy. Không phải ai cũng đối tốt với vợ được như Viễn đâu, vừa mua vợ về đã sợ vợ không dùng được đồ ở đây, đi xuống huyện cũng phải mua sữa tắm, dầu gội xịn về cho vợ.

Tôi khẽ hít một hơi vào lồng ngực, nếu là chị Trang mua cho, tôi sẽ rất cảm kích, nhưng là Viễn, tôi hoàn toàn không có cảm giác gì. Chỉ là thứ đồ bình thường, tôi chẳng việc gì phải cảm động, tôi thơm tho, sạch sẽ thì anh ta cũng được hưởng, có gì đâu mà tốt đẹp. Anh ta đêm qua còn chuốc thuốc tôi, tôi thấy mấy việc anh ta làm cho tôi cũng đều có mục đích cả, chả việc nào là thật lòng.

– Em để dầu gội ra sân, lúc nào chị gội thì cứ lấy mà dùng.
– Không cần đâu, chị dùng bồ kết cũng được. Cái này mình em dùng mới được lâu. Bố và Viễn đang phải tiết kiệm tiền để phát triển cho xưởng gỗ dưới xuôi, lại vừa phải bỏ một khoản tiền lớn ra để mua em, anh Dương và chị lại phải đang uống thuốc nam để kiếm một đứa con, cưới nhau ba năm rồi bọn chị chưa thể sinh con. Chị không thể phung phí được, vả lại chị dùng nước bồ kết cũng quen rồi, cũng rất tốt. Mẹ và cái Phương còn chẳng dùng, chị sao có thể dùng được.
– Sao anh chị không xuống bệnh viện để khám? Uống thuốc nam đâu phải cách hữu hiệu để kiếm con?
– Từ đây xuống bệnh viện cũng khá xa, mà nghe nói tiền để kiếm một đứa con cũng rất tốn kém. Tuy rằng gia đình mình không quá khó khăn so với những gia đình khác trong thôn nhưng tiền đó còn để cho bố và chú Viễn cáng đáng gia đình, vài trăm triệu tiền riêng để kiếm đứa con vợ chồng chị chưa có.

Tôi nghe xong liền nói:

– Chị có muốn có vài trăm triệu không? Em có cách giúp chị có vài trăm triệu.

Thế nhưng dường như chị Trang đã nhận ra những lời tôi sắp nói, còn không kịp đợi tôi nói hết đã ngắt lời:

– Em không cần nói nữa, chị không thể giúp em bỏ trốn. Mọi người trong nhà cũng đã giao em cho chị, chị nhất định sẽ để mắt đến em, em đừng tìm cách trốn chạy nữa cũng đừng nhắc đến tiền với chị. Mười hay hai mười lần số tiền bỏ ra mua em thì mọi người trong nhà cũng chẳng ai cần. Cái mọi người là vợ cho Viễn, không phải tiền. Còn chị càng không. Dù sao thì bỏ tiền ra kiếm con cũng không bằng để anh Dương mua vợ mới, chứ đứa con nhân tạo dân làng cũng kỳ thị lắm.

Chị Trang nói đến đây, mắt cũng đỏ hoe lên còn tôi thì gần như hết cách. Tôi đồng cảm với nỗi khổ tâm của chị nhưng không đồng cảm được với suy nghĩ cổ hủ lạc hậu mà chị nói, càng không đồng cảm nổi với tư tưởng của người dân ở đây, m.ua vợ thì thôi đi, còn cái gì mà đứa con nhân tạo bị kỳ thị? Thật là không chấp nhận được mà.

Khi tôi còn đang định thuyết phục chị Trang lần nữa giúp tôi bỏ trốn thì bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa. Là mẹ Viễn và em gái anh ta đi vào. Lúc vào đến trong phòng, cả hai người khẽ liếc nhìn cặp dầu gội trong phòng tắm rồi lại nhìn tôi. Tôi đoán chắc trong lòng họ cũng tiếc lắm nhưng tôi mặc kệ đi vào múc nước rửa tay, còn chà xát bằng xà phòng cho thật sạch. Có bản lĩnh thì cho tôi về nhà, ngoài số tiền họ mua tôi tôi trả thêm gấp đôi, hứa tặng thêm cả một thùng dầu gội sữa tắm nữa.

Mẹ Viễn và em gái nhìn tôi chán chê thì đi về phía giường. Cũng không biết dò xét gì trên giường một lúc liền tháo ga đệm ra rồi thay ga mới vào. Lúc tôi rửa tay xong ra cũng thấy Phương – em gái Viễn nhét ga đệm qua cửa sổ rồi nói với mẹ:

– Tay con đau, không giặt được đâu.

Chị Trang đứng ngoài cửa sổ nghe vậy thì cười tươi:

– Vứt qua đó để lát chị giặt.

Phương không đáp lời chị Phương mà nhìn tôi hất hàm:

– Đồ của chị, chị mang đi giặt đi. Chị Trang còn phải nấu cơm.

Mặc dù trong lòng tôi có thái độ chống đối, không hề ủng hộ việc mua vợ của gia đình họ, nhưng tôi cũng không phải kẻ không biết điều. Suy cho cùng sống ở đây cũng vẫn tốt hơn nhà lão Long, họ cũng chưa đối xử tệ bạc với tôi, ga giường này cả đêm qua đã bị vấy bẩn, vả lại ngày bị giam lỏng trong phòng tôi cũng rất muốn ra ngoài hít thở chút vội vã tóm lấy ga đệm rồi chạy ra giếng.

Nước giếng rất mát, chị Trang đang nhặt rau ngoài ấy. Tôi múc mấy gàu nước ngâm ga đệm vào rồi đổ chút bột giặt vào. Thế nhưng vừa đổ được chút ít chợt có tiếng người cất lên:

– Cô dùng thế này sẽ rất tốn bột giặt, vừa hoang phí vừa hại da tay.

Ngẩng đầu lên tôi cũng nhận ra giọng nói ấy là của cô gái tối qua đứng cùng Viễn dưới hàng hoa giấy. Nhìn lại số bột giặt vừa đổ, cực kỳ ít, vậy mà trong mắt cô ta đã trở thành hoang phí rồi. Có điều tôi không để tâm, vẫn đổ thêm chút nữa rồi đáp lại:

– Phải cho bằng ấy mới sạch được.

Nói đến đây, tôi cũng phát hiện ra ở ngay chính giữa ga đệm có vài giọt m.áu hồng hồng. Tôi ngây người nhìn, ngày hôm qua khi vào phòng, rõ ràng tôi nhìn thấy ga đệm rất sạch sẽ, không hề có máu. Đêm qua tôi và Viễn làm tình, nhưng tôi đâu còn tr.in.h trắng, đây chắc chắn không phải máu tr.in.h… lại còn rất mới… Trong phút chốc, tôi như nghĩ ra được điều gì đó, lén liếc nhìn mẹ và em gái Viễn đang đứng trước hiên nhà. Những người sống ở vùng núi này còn rất cổ hủ, lão Long có thể không cần quan tâm xem tôi còn trinh tiết hay không nhưng gia đình Viễn có lẽ rất để tâm điều ấy. Cũng đúng thôi, ở cái nơi lạc hậu này, đến ngay cả đứa bé được thụ tinh còn bị kỳ thị huống chi là đàn ông lấy vợ không còn trinh tiết. Tôi khẽ liếc nhìn lại mấy đốm m.áu ấy không kìm được mà khinh bỉ trong lòng. Lừa dối ai vậy chứ? Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ trong lòng thì cô gái kia cũng sốt ruột nói:

– Sao cô không giặt đi, đổ cả đống bột giặt như vậy thật chẳng biết tiết kiệm gì cả.
– Cho một chút thế này mà cô đã bảo tôi không tiết kiệm, dưới chỗ tôi còn phải cho gấp ba lần thế này mới đủ sạch đó.
– Dưới chỗ cô khác, trên này khác, ở đây mua được bột giặt cũng vô cùng khó khăn. Sạch hay không do lực ở tay, không phải do hoá chất!
– Tôi tự biết phải giặt thế nào.
– Nhìn cô đã thấy không biết dùng lực để giặt rồi, phải chà mạnh lên, không phải ẻo lả như vậy

Bị bắt đến đây tôi đã khó chịu sẵn trong lòng, đang làm mà bên tai lại cứ có người léo nhéo, tôi không kìm được được phắt dậy đẩy cô ta ngồi xuống rồi bực bội đáp:

– Giỏi như vậy thì cô tự mình giặt đi. Có một chút bột giặt thôi cũng làm quá lên. Cảm thấy tiếc bột giặt thì đưa tôi về nhà, tôi bỏ cả tháng lương mua cho các người hẳn một xe Ômô luôn.

Nói xong câu này, đúng lúc Viễn cũng đi từ ngoài cổng vào. Cô gái kia thì trợn tròn mắt nhìn tôi còn mấy người trong nhà thì cau mày không đáp. Thế nhưng tôi không quan tâm, múc một gàu nước lên để rửa tay. Chị Trang thấy vậy liền vội vã kéo kéo gấu áo tôi khẽ nói:

– Em đừng giận, con bé là em gái ruột chị, chắc cũng bằng tuổi em. Con bé thường xuyên lên đây phụ chị ít công việc nhà, nhà chị nghèo nên tính con bé tiết kiệm từ nhỏ, em đừng chấp nó. Em sống ở thành phố nên không hiểu được những khó khăn của người vùng núi bọn chị, ở đây bọn chị cái gì cũng phải thật tiết kiệm. Nói thật, những cái dĩ nhiên của bọn em đối với bọn chị lại là cái xa xỉ. Em đừng chê cười.

Thật ra tôi không chê cười những khó khăn của người dân nơi đây. Tuổi thơ tôi cũng từng có thời gian rất khốn khó, có điều đồng cảm với khó khăn của họ không có nghĩa là tôi đồng ý với những chuyện họ làm, đồng ý với việc họ cũng tiếp tay cho việc m.ua b.án người tr.ái phép. Nếu như khó khăn như vậy sao họ lại không giúp tôi được trở về nhà? Chỉ cần cho tôi về, tôi sẽ trả gấp đôi, gấp ba hoặc gấp năm lần số tiền họ bỏ ra mua tôi về đây làm vợ mà tại sao không ai chịu? Tôi là một công dân Việt Nam, tôi muốn được sống tự do, tự do yêu đương, tự do kết hôn, tôi muốn sống cạnh người thân của tôi, tôi muốn đi làm, muốn hưởng thụ những thành quả mà mình cố gắng chứ không phải bị bắt cóc, bị giam giữ thế này. Nhưng thôi, mấy lời này tôi nói trong lòng chứ có nói ra thì họ cũng chẳng thông, càng chẳng thả tôi đi, chỉ tổ tốn nước bọt.

Cô gái kia cũng thật ngoan ngoãn, ấy thế mà giặt đồ cho tôi thật. Chị Trang nói với tôi, cô gái ấy tên Vân, hai mươi tư tuổi vừa vặn bằng tuổi tôi. Từ hôm qua khi thấy cô ta nói chuyện với Viễn ở gốc cây hoa giấy cho đến giờ phút này, khi cô ta liên miệng chê bai tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy giữa cô ta và Viễn có chút mờ ám. Tuy nhiên, tôi không yêu Viễn, dù là được anh ta mua lại từ lão Long để làm vợ anh ta tôi vẫn không thể coi anh ta là chồng, tôi chỉ là đang bị ép làm vợ anh ta, cố gắng tạm thời ngoan ngoãn chấp nhận yên phận một thời gian, đợi khi có cơ hội tôi sẽ tìm cách trốn khỏi đây trở về nhà thôi. Vậy nên chuyện mờ ám giữa bọn họ tôi không quan tâm.

Lúc Vân phơi xong ga đệm, tôi cũng nghe tiếng cái Phương lầm bầm nói vọng ra từ trong nhà:

– Biết thế đã để anh Viễn lấy Vân đi cho rồi. Mua cô vợ thành phố chỉ được cái xinh đẹp, không biết làm gì, sáng ngủ trương thây đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu mới dậy, ngày còn tắm hai lần, chẳng những vậy còn phải tắm nước nóng, đúng là chỉ giỏi hành hạ người khác mà thôi.

Nghe nó nói tôi khẽ liếc mắt nhìn vào lúc này mới để ý thấy trên cổ tay nó được băng trắng lại. Mẹ nó ngồi cạnh, vừa gọt quả lê rừng vừa thản nhiên hỏi lại:

– Thằng Viễn không kêu ca thì thôi, con kêu làm gì?
– Thì con thấy anh Viễn khổ quá, vừa mới lấy vợ về đã chiều hư rồi, sau làm sao dạy được vợ, chẳng lẽ cứ nuông chiều mãi như công chúa vậy sao? Ra ngoài đi làm cực khổ, về còn phải hầu hạ vợ, thật chẳng ra làm sao.
– Sướng khổ cũng là nó chọn, con làm sao quản được? Vợ nó mà, nó có đội lên đầu thì cũng là việc của nó, con để ý làm gì cho nhọc lòng. Sau này con lấy chồng, chẳng phải được cưng chiều cũng là điều tốt sao? Con cũng ngủ tới mười giờ mới dậy, mấy việc nhà cũng toàn để cho chị dâu cả làm, con so đo với vợ nó làm gì?

Không hiểu sao, khi nghe mẹ Viễn nói mấy lời này, trong lòng tôi bỗng cảm thấy chấn động. Từ lúc về đây, tôi không tiếp xúc nhiều với bà, hôm trước chỉ loáng thoáng nghe được việc bà không mấy ưng chuyện Viễn mua tôi về làm vợ. Tôi vốn vẫn nghĩ bà chẳng ưa gì tôi, vả lại những người ở đây tư tưởng cổ hủ như vậy, mẹ chồng đay nghiến, ghét bỏ nàng dâu cũng là điều bình thường. Vậy mà giờ thấy bà nói ra những lời gián tiếp bênh vực mình, một người sống ở vùng núi này, có thể nói ra những lời như vậy nếu nói không có chút cảm động nào là nói dối. Nhưng dù là thế, tôi vẫn không muốn mềm lòng, mong muốn của tôi rốt cuộc vẫn là được về nhà.

Cả một buổi sáng luẩn quẩn nhưng tôi chẳng làm được việc gì. Ở đây không có điện thoại, không tivi, không máy tính thành ra vô cùng buồn chán, lẽo đẽo theo chị Trang làm chút việc nhà cũng bị chị gạt đi cuối cùng lại bị bắt vào phòng cho đến giờ ăn cơm. Vẫn là mâm cơm đông đủ các thành viên trong gia đình, ngoài ra thì còn có thêm Vân nữa. Lúc ăn cơm, tôi có nghe Viễn và bố anh ta nhắc đến chuyện xưởng nội thất đồ gỗ dưới miền xuôi làm ăn khá tốt, nhưng vì gom tiền để mở rộng mô hình kinh doanh nên cũng chưa dư giả được nhiều. Anh Dương ngồi cạnh liên tục bàn lùi, còn nói buôn gỗ là được rồi, mở rộng thêm nhỡ cuối cùng mất trắng. Viễn gạt mấy lời của anh Dương đi, có vẻ rất quyết tâm mở rộng mô hình anh ta đã chọn. Mấy chuyện này tôi không hiểu nên chỉ lẳng lặng ăn cơm. Đến khi ăn sang bát thứ hai, mẹ Viễn gắp cho tôi miếng gà kho lại từ hôm qua rồi hỏi tôi:

– Cơm canh có khó ăn quá không?

Thật ra cơm canh không thịnh soạn, nhưng cũng có món mặn, món rau. So với nhiều gia đình vùng núi cũng là đầy đủ lắm rồi.

– Không ạ. Cũng khá ngon ạ.
– Bình thường con thích ăn gì?

Ở đây đa số là ăn thịt, tôi thì rất thích ăn cá biển nên thuận miệng nói:

– Con thích ăn cá biển.

Khi tôi nói đến đây, anh Dương liền châm chọc:

– Em dâu cũng thật biết đùa. Ở đây cá đồng kiếm còn khó nói gì cá biển. Sống ở đâu thì chấp nhận ở đấy thôi, đừng đòi hỏi quá.

Thật ra tôi chỉ là thuận miệng nói theo đúng sở thích của mình. Còn họ cho tôi ăn gì tôi ăn nấy nào dám đòi hỏi. Thấy anh Dương nói vậy, tôi cũng không muốn nói gì nữa chỉ im lặng ăn nốt bát cơm.

Ăn xong, anh Dương và bố cũng đi ra đồng, mẹ Viễn và anh ta ở ngoài sân bàn chuyện, chị Trang mang bát đi rửa, chỉ còn tôi, Phương và Vân ngồi trong bên trong ăn lê mà mẹ Viễn vừa gọt. Tôi cầm miếng lê rừng đưa vào miệng, cảm nhận vị ngọt thanh mát tan ra trong cổ họng. Khi đang hưởng thụ chút hương vị núi rừng thì đột nhiên Vân cất tiếng:

– Cô đúng là tốt số, may mắn nhất ở nơi đây rồi đấy. Được làm vợ anh Viễn là mong ước của biết bao cô gái trong thôn.

Tôi nghe cô ta nói vậy thì cười mỉa:

– Có gì mà may mắn chứ? Tôi cũng đâu muốn làm vợ anh ta.
– Trời! Cô đừng giả vờ nữa, được làm vợ một người xuất sắc như anh Viễn phải tu bao nhiêu phúc mới được, đó không là may mắn thì là gì?
– Xuất sắc? Xuất sắc chỗ nào vậy?
– Anh Viễn vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, ở thôn này anh Viễn là người kiếm t.iền giỏi nhất, ai ai cũng ngưỡng mộ cô không biết sao?
– Giỏi nhất thôn này thôi có gì mà phải ngưỡng mộ? Chẳng qua cô chưa gặp nhiều người giỏi hơn nên mới ngưỡng mộ anh ta. Những người tôi quen, không thiếu người còn giỏi hơn thế. Như bạn trai tôi, anh ấy còn đỗ thủ khoa trường y, điểm thi đại học 30/30, còn rất trẻ đã làm phó khoa một bệnh viện rồi.

Khi tôi nói đến đây, bỗng thấy ánh mắt Viễn từ ngoài sân sượt qua người mình. Trong giây lát đồng tử chuyển sang một màu tối sẫm. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm, những điều tôi nói là sự thật thôi. Có thể Viễn cũng giỏi thật, nhưng tầm nhìn của họ chỉ trong vùng núi này, vươn ra xa hơn đâu thiếu người giỏi hơn. Lúc này Phương ngồi đối diện tôi liền nói:

– Anh Viễn lúc trước thi đại học cũng đỗ thủ khoa đấy. Nhưng do nhà tôi nghèo quá, lại sống ở vùng núi này, đi lại khó khăn, mẹ tôi hồi đó ốm không có tiền, anh tôi phải chăm mẹ nên mới không có cơ hội đi học mà thôi. Lúc trước anh ấy thi khối A được 29,5/30 điểm, thủ khoa trường Kinh Tế Quốc Dân. Nếu có điều kiện tốt hơn, bạn trai chị chắc gì đã có cửa so với anh tôi. Kể cả sau không đi học chính quy được anh ấy vẫn học thêm hệ vừa học vừa làm, anh ấy vẫn cố gắng phấn đấu, vừa mở được xưởng gỗ, vừa sửa được nhà, còn có tiền cho anh Dương thay khớp háng lúc anh Dương bị tai nạn. Anh trai tôi thật sự rất xuất sắc.

Nghe cái Phương nói như vậy, tôi cũng liếc nhìn lại Viễn. Anh ta thi đại học được 29,5 điểm lận. Nếu nói như vậy, ngoài vẻ ngoài đẹp trai thì Viễn rất giỏi, cũng rất có chí tiến thủ, còn có hiếu nữa, chỉ là hoàn cảnh sống ở đây khiến anh ta phải từ bỏ rất nhiều hoài bão. Tự dưng trong lòng tôi lại dấy lên một chút xót xa và tiếc nuối khó nói. Nhưng rồi, cảm giác xót xa ấy nhanh chóng biến mất. Giỏi thì cũng có sao đâu, vẫn giống đám người trong thôn, vẫn mang mấy cái tư tưởng cổ hủ lạc hậu đó thôi. Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy tôi và anh ta không thể chung sống cùng nhau cả đời, càng không muốn chôn vùi cuộc đời mình ở nơi này mãi mãi.

Buổi tối, Vân đã trở về nhà ở dưới Thị Trấn, ăn cơm xong tôi cùng chị Trang đi rửa bát rồi mới quay lại phòng để tắm. Lúc vào phòng tắm, lại thấy một chum nước nóng đầy ắp nhưng không đạy nắp. Ban nãy, tôi và chị Trang rửa bát, không hề thấy chị đi gánh nước, cũng không rõ tại sao vừa vào đã có nước nóng để tắm. Tôi khẽ tặc lưỡi, có nước nóng tắm là tốt rồi, nghĩ ngợi làm gì cho mệt óc. Nghĩ vậy tôi liền múc nước ra bồn gỗ để tắm. Khi vừa ngâm mình vào bồn nước to lớn thì bên chợt có tiếng lạch cạch. Còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Viễn từ phía vách ngăn ở phía sau đi ra. Cả người tôi trần như nhộng, không một mảnh vải che thân hốt hoảng nói:

– Sao anh lại ở đây?

Viễn nhìn tôi, bình thản hỏi lại:

– Sao tôi lại không được ở đây?

Anh ta hỏi vặn lại, tôi không biết đáp thế nào, chỉ xấu hổ lấy tay che ngực. Thế nhưng anh ta lại cười nhạt nói:

– Che gì chứ? Trên người em có chỗ nào là tôi chưa thấy đâu?
– Anh… đi ra ngoài đi cho tôi tắm.
– Sao phải đi ra, người tôi cũng đang bẩn. Tôi muốn tắm chung!
– Không được! Tôi không thích tắm chung, tôi với anh đâu thân quen đến mức ấy.
– Là vợ chồng cùng nhau lại nói câu không thân quen. Xem chừng em vẫn không coi tôi là chồng nhỉ. Hay là… thôi tôi trả lại em cho bố con lão Long.

Nghe vậy, tôi liền sợ hãi túm lấy tay anh ta run rẩy đáp:

– Không! Ý tôi không phải thế.

Dường như chỉ chờ có vậy, anh ta liền áp sát thân vào tôi thì thầm:

– Thế thì biết phải làm gì rồi đúng không? Đã mất công c.ởi đồ rồi tôi cũng muốn thử cảm giác ở đây thế nào.

Lưu manh!!! Tôi nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. Người miền núi nhưng đầu óc anh ta còn lưu manh hơn cả những chàng trai ở phố. Đêm qua thì chuốc thuốc tôi, hôm nay đòi làm ngay ở đây. Nói rồi, anh ta không đợi tôi đáp đã c.ởi quần áo chui vào bồn. Tôi biết tôi không thể chống lại được Viễn, vả lại đêm qua cũng đã cùng anh ta quằn quại trên giường rồi nên không thể làm ra vẻ thanh cao được. Bản thân tôi cũng hiểu, khi tôi đã bị b.án đến đây rồi chẳng thể yêu cầu Viễn có thể làm gì cho tôi. Hôm ấy lựa chọn đi theo Viễn, tôi cũng đã xác định tinh thần rồi, lên giường với cùng một người, dù là một lần hay nhiều lần cũng chẳng khác gì nhau, làm t.ình với anh ta cũng là điều đương nhiên nên tôi không thể từ chối. Nhưng tôi cũng không muốn cứ thế mà tự nguyện liền hỏi:

– Làm ở đây cũng được, nhưng tôi có một nguyện vọng nho nhỏ này được không?
– Nói đi!
– Mai anh có thể cho tôi xuống núi cùng anh được không? Tôi muốn mua chút đồ.

Viễn nghe tôi nói vậy thì khựng lại, tôi liền đưa tay lên thề:

– Tôi sẽ không bỏ trốn. Tôi chỉ muốn mua chút đồ thôi.
– Tôi không sợ em bỏ trốn, nhưng em muốn mua đồ gì?

Trong đầu tôi nảy số rất nhanh, vội đáp:

– Sắp tới là sinh nhật tôi, mọi năm anh trai đều tổ chức sinh nhật cho tôi rất hoành tráng. Năm nay bị bắt đến đây, tôi không có người thân nhưng tôi vẫn muốn được đón sinh nhật nên muốn được ra ngoài một chút, mua ít đồ… tôi hứa chỉ mua mấy món đồ rẻ tiền thôi. Đến đây, tôi đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi rồi, hi vọng anh sẽ đồng ý.

Ban đầu tôi tưởng anh ta sẽ từ chối, không ngờ anh ta lại hỏi:

– Sinh nhật em vào ngày bao nhiêu?
– 17/8
– Còn ba ngày nữa mới đến, từ nay đến hôm ấy nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ đưa em xuống Thị Trấn.

Tôi nghe xong thì gật gật đầu thở phào một tiếng. Thực ra sinh nhật tôi vào tháng 11, chẳng qua tôi bịa ra một lý do như vậy để muốn được xuống núi. Tôi biết giờ anh ta quản tôi như vậy tôi sẽ không thể chạy trốn nổi, nhưng ít ra biết được đường xuống núi rồi từ từ tôi sẽ nghĩ cách. Vả lại giờ cứ làm tình thế này, tôi sợ rằng mình sẽ có thai. Mà tuyệt nhiên, tôi không muốn mình có con với Viễn, không muốn dây dưa chút nào với anh ta cả. Tôi muốn xuống núi… mua thuốc tránh thai.

Khi còn đang nghĩ ngợi Viễn đã túm lấy tôi thả xuống bồn tắm. Hơi nước ấm nóng phả ra. Bên ngoài kia có trăng lên, len cửa sổ là những tia vàng rực nhẹ nhàng. Thế nhưng dù đêm quá có bị chuốc thuốc cùng Viễn làm t.ình suốt một thì hôm nay tôi vẫn cảm thấy rất khó để dung hoà với Viễn. Ngoài việc không có tình yêu, những ký ức đau thương lúc còn nhỏ lại ùa về khiến tôi không hoàn toàn sẵn sàng. Có điều, dù muốn, dù không, trong hoàn cảnh này tôi vẫn không chống cự lại được Viễn. Dưới ánh trăng, đôi mắt Viễn nhuốm đầy d.ục v.ọng. Tôi cố thả lỏng cơ thể để mặc Viễn ôm mình. Cũng may bồn tắm nhiều nước, Viễn dùng tay mân mê khắp cơ thể tôi. Tôi khẽ nhắm mắt, tự gạt bỏ những ám ảnh quá khứ hít thở thật đều. Viễn có lẽ cũng nhìn ra bộ dạng thảm thương của tôi, đưa ngón tay tìm xuống nơi ẩ.m ướt, nhẹ nhàng di chuyển, đôi môi căng mọng, thơm tho cũng hôn lên môi tôi. Tôi khẽ liếc nhìn Viễn, sống mũi cao của anh ta phập phồng thở, đôi tay vẫn từ ôm lấy tôi m.ơn trớn. Cơ thể tôi dần dần tiếp nhận những phản ứng x.ác thịt, sau cùng khi Viễn đưa v.ật thể của mình vào tôi, tôi chậm rãi hạ thấp cơ thể, c.ưỡng é.p đưa vật nóng hổi to lớn chày sắt chêm vào cơ thể mình. Viễn khẽ thở hắt, hai tay siết mạnh vòng eo, nhấn tôi như muốn x.âm nh.ập đến tận cùng.

Trong lúc nhất thời, tôi không sao thích ứng được sự hiện hữu của anh ta, thân thể gần như cứng nhắc. Còn Viễn dường như rất kiên nhẫn, dừng ở đó, nhìn chằm chằm vào tôi, chờ mạch cơ thể của tôi dần nới lỏng mới tiếp tục đi sâu hơn. Cuối cùng khi cả hai chúng tôi đã hoà nhập vào nhau, tôi cũng khẽ phát ra một âm thanh mị hoặc, c.ưỡng ép cơ thể chấp nhận Viễn, bản thân cũng không hề cảm thấy đớn đau gì nữa, chỉ có âm thanh x.ác thịt phát ra trong không căn phòng tắm ngập tràn hương thơm sữa tắm cá ngựa.

***

Ba ngày nói nhanh không nhanh, chậm cũng không chậm, nhưng theo lời anh ta ba ngày hôm ấy tôi cực kỳ ngoan ngoãn. Nếu không phải là tự giặt đồ của mình thì cũng là theo chị Trang nấu cơm, làm việc nhà. Cũng may ba ngày ấy cái Phương và mẹ Viễn cũng đi tảo mộ ở tận núi sâu nên không ai soi mói tôi. Cuối cùng, đến ngày 17/8 sau khi đi giao gỗ về, Viễn cũng cho tôi theo anh ta xuống Thị Trấn .

Đường từ nhà Viễn xuống Thị Trấn vô cùng phức tạp và khó đi. Viễn lái xe tải men theo con đường gập ghềnh chở tôi. Dù cho tôi đã cố căng mắt để nhìn, dù cho trí nhớ của tôi không tệ, thế nhưng đi rồi tôi mới hiểu tại sao người ở đây được mua về rất khó thoát ra. Hoá ra, con đường núi chông chênh thế này, nếu không có sự hỗ trợ của chính người dân nơi này thì chạy trốn là điều bất khả thi. Con xe xóc nảy liên tục, sỏi đá thi nhau xào xạc dưới bánh xe, thật khó mà tưởng tượng có một nơi đến ngay cả đường đi cũng vất vả đến như vậy. Khi tới được Thị Trấn tôi gần như nôn khan cả ra.

Viễn nhìn tôi, anh ta không nói gì nhưng cũng đưa cho tôi một chai nước lọc, đợi tôi bình tĩnh lại mới dẫn tôi vào chợ. Đi cùng anh ta, tôi mới hiểu tại sao anh ta lại tự tin rằng dù cho tôi xuống Thị Trấn tôi cũng không thể bỏ trốn. Hoá ra… anh ta không chỉ nổi tiếng khắp thôn mà còn nổi tiếng khắp cả Thị Trấn. Ai ai cũng biết đến Viễn, còn biết cả chuyện anh ta mua tôi làm vợ. Còn tưởng rằng người ở Thị Trấn tầm nhìn sẽ cao hơn, vậy mà cũng giống như những người ở trong núi, coi việc mua vợ là hiển nhiên. Thậm chí có người còn trêu trọc Viễn vừa mua được cô vợ xinh đẹp thế này đã mang xuống núi, không sợ tôi trốn mất sao? Viễn đùa đùa thật thật đáp lại rằng trốn thì chẳng phải có mọi người tìm lại cho sao? Với tình hình này tôi biết tôi không thể nào trốn được, dù cho Viễn không kè kè cạnh tôi thì chạy ở đây không khác gì chui đầu vào rọ.

Đi một vòng quanh chợ tôi cũng tìm được một hiệu thuốc. Thế nhưng Viễn luôn đi cạnh tôi nên tôi không thể ngang nhiên vào mua thuốc tránh thai được. Trời dần về chiều, lúc vào trong chợ phiên, nhìn thấy mấy chiếc vòng tay lưu niệm tôi liền nói với Viễn:

– Anh cho tôi vay ít tiền, tôi muốn mua mấy cái vòng này.

Anh ta ngay lập tức đáp lại:

– Em cứ mua đi, hết bao nhiêu tôi sẽ trả.

Tôi nghe vậy chửi thề trong lòng mấy tiếng. Loại như anh ta sống ở núi còn khôn thế này không biết sống ở thành phố sẽ thế nào nữa. Biết không lừa được anh ta, tôi chỉ đành chọn mấy cái vòng rồi lại tiếp tục đi mua thêm mấy món đồ dùng linh tinh. Nhìn cái ví trong túi quần Viễn, tôi chỉ ước tôi học được chút kỹ nghệ của mấy tên trộm, móc được chút tiền thì tốt biết mấy. Đi hết cả một khu chợ, ăn chẳng biết bao nhiêu đặc sản núi rừng, mua cả một rổ đồ tôi vẫn chưa thực hiện được mục đích chính. Đầu tôi uể oải, chán nản nghĩ nát óc vẫn không có cách gì hay ho. Đến khi tưởng chừng như hết cách đột nhiên có một cậu bé người dân tộc từ đâu chạy đến nói với Viễn:

– Anh Viễn, có người mang đồ cho anh đang ở đầu bản. Xe không vào được đến nơi nên người ta nhờ em gọi anh ra lấy.

Nghe đến đây, Viễn cũng quay sang nhìn tôi rồi nói:

– Đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy chút đồ rồi quay lại.

Ngay lập tức, đầu tôi xoẹt qua một tia sáng. Tôi nghiến răng nghiến lợi đá chân vào hòn đá trước mặt, đến khi máu ở đầu móng chân túa ra liền vội vã nói với Viễn:

– Chân tôi bị chảy máu rồi, cho tôi ít tiền tôi vào ngay hiệu thuốc kia mua băng dán.

Nói đến đây, tôi liền chen thêm câu nữa:

– Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn.

Viễn nhìn xuống chân tôi, cuối cùng rút trong ví ra tờ hai trăm nghìn đưa cho tôi rồi mới rời đi không quên nhắc khéo mấy người trong chợ để ý tôi giúp vì sợ tôi đi lạc. Lạc lạc cái mả cha anh. Có mà anh ta sợ tôi trốn mất thì có. Nhưng tôi cũng không ngu gì mà chạy trốn, chỉ vội vã đi về phía hiệu thuốc mua một túi urgo, một vỉ thuốc tránh thai hằng ngày và một viên khẩn cấp. Hai trăm nghìn tất nhiên chỉ mua được loại rẻ nhất! Mua xong, tôi vội vã bóc viên tránh thai khẩn cấp uống sau đó nhét thuốc tránh thai hằng vào áo ngực rồi định đi ra ngoài. Có điều vừa bước chân ra đến bậc thềm tôi lại quay lại nhìn cô gái bán hàng khẩn khoản hỏi:

– Cô có điện thoại không? Cho tôi mượn một chút.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm đầy do dự, tôi lại nói tiếp:

– Tôi mượn gọi đúng một cuộc điện thoại thôi rồi trả cho cô.
– Tôi không có.

Tôi thấy vậy, đang định nài nỉ thêm thì thấy Viễn cũng đã quay trở lại, cuối cùng chỉ đành bất lực nhờ cô ta:

– Nếu anh ta có hỏi cô tôi mua gì mong cô chỉ trả lời tôi mua Urgo thôi nhé.

Cũng may, Viễn không hề hỏi mà chỉ cầm một cái túi lớn rồi giục tôi quay về. Trời lúc này cũng đã gần tối rồi, đường đi lại khó khăn nên tôi cũng không nấn ná thêm được nữa cùng Viễn ra xe. Ra đến xe, Viễn đặt túi đồ đang xách vào khoang xe rồi nổ máy. Con xe tải men theo những đoạn đường sỏi đá, xóc nảy trở về núi. Tuy là quen rồi, nhưng vì lên núi nên thời gian về vẫn lâu hơi thời gian đi. Đến khi gần về tới nơi tôi say quá ngủ gật lúc nào chẳng hay. Khi vừa chợp mắt được vài phút, Viễn đột ngột dừng xe. Ban đầu, tôi còn tưởng xe có vấn đề, đến khi anh ta mở cửa xe gọi tôi xuống tôi vẫn mắt nhắm mắt mở hỏi anh ta:

– Có chuyện gì vậy? Sao lại dừng xe thế?

Anh ta không đáp, lạch cạch mở khoang xe, cầm túi đồ xuống rồi mới nói:

– Đi theo tôi.

Tôi vẫn không hiểu chuyện gì, đi theo anh ta vài bước chân đột nhiên khựng lại. Trước mặt tôi là những cánh đồng ruộng bậc thang mênh mông thơm ngào ngạt lúa chín, phía cuối chân trời là một vầng trăng tròn vành vạnh, xung quanh là những ngôi sao lấp lánh, còn có rất nhiều đom đóm bay nhấp nhô trong không trung, lẫn với cả những bông hoa rừng đầy màu sắc. Tôi ngẩn người nhìn vẻ đẹp trước mắt, đẹp đến nỗi tôi còn tưởng mình hoa mắt, phút chốc những ác cảm trong lòng như tiêu tan nhìn Viễn khẽ hỏi:

– Sao lại đưa tôi đến đây?
– Hôm nay sinh nhật em mà. Ở đây không có bánh kem, không có nến như dưới thành phố, nhưng tôi có chuẩn bị chút rượu cần và bánh gai chỗ tôi dịp lễ người ta thường dùng, em có muốn uống chút không?

Sinh nhật gì chứ? Chỉ là một ngày tôi bịa ra mà thôi. Nhưng đã trót diễn rồi lại thêm cảnh sắc diễm lệ trước mắt, tôi liền gật đầu. Viễn lôi ra trong túi một chai rượu và một cái bánh gai, chẳng biết anh ta đã chuẩn bị từ bao giờ nữa nhưng tôi vẫn nhận lấy. Không có cốc, chẳng có ly, tôi mở chai rượu uống một ngụm. Hơi rượu cay nồng nhưng ngọt ngào, chạm vào đến lưỡi. Thật ra ban nãy tôi ăn dưới chợ tôi đã ăn rất nhiều, no đến căng bụng nhưng vẫn ăn hết bánh gai Viễn đưa cho. Anh ta cũng nhận lại chai rượu uống một ngụm rồi lại đưa cho tôi. Tôi cũng không nhớ mình uống mấy ngụm, tửu lượng tôi khá tốt nên không vấn đề gì. Cảnh sắc trước mặt lại tuyệt diệu như vậy, đẹp đến mức tôi còn không nỡ về ngây người ngắm nhìn không rời mắt. Khi còn đang hít hà bầu không khi trong lành, đột nhiên nhìn xuống bỗng thấy tay Viễn vẫn cầm một cái túi bóng lớn. Trong lòng không kìm được tò mò hỏi:

– Trong túi là gì thế?

Viễn nhìn tôi đáp:

– Cá vược.

Tôi nghe xong há hốc mồm kinh ngạc, vốn định hỏi sao lại có cá vược trong túi ấy thì trên trời bất chợt vụt qua một ngôi sao băng. Giữa bầu trời đêm, ngôi sao băng vụt qua sáng chói, giây phút ấy, cảnh vật trước mắt trở nên hoàn hảo đến tuyệt mĩ. Viễn thấy vậy vội vã giục tôi:

– Sao băng kìa, em ước đi.

Thật ấu trĩ, nếu điều ước mà thành hiện thực được thì tôi đã không phải ở đây rồi. Thế nhưng tôi vẫn chắp tay lại, nhắm mắt cầu nguyện. Gió từ sườn đồi thổi qua mái tóc tôi, bay phất phơ mang theo cả mùi lúa chín, mùi cỏ cây. Đến khi mở mắt ra thấy Viễn cũng vừa cầu nguyện xong. Anh ta nhìn tôi rồi hỏi:

– Em ước gì thế?

Tôi không nhìn anh ta, chỉ nhìn lên bầu trời đầy sao, nhìn lên ánh trăng tròn vành vạnh đáp lại từng câu từng chữ rất rõ ràng:

– Tôi ước được trở về nhà!

Nói xong câu này, tôi mới nhìn Viễn, nét cười trên môi Viễn bỗng dưng vụt tắt, đôi mắt trong veo bỗng trở nên u ám, từ trong đáy mắt xoẹt qua một tia thất vọng. Trên bầu trời, một làn hơi lạnh bỗng dưng phả xuống. Cảnh vật trước mặt tuy đẹp đẽ nhưng không phải nơi tôi muốn sống cả đời. Anh ta hỏi thì tôi trả lời, không muốn dối lòng chút nào. Viễn không nói gì nữa chỉ hỏi tôi muốn về chưa? Cả một ngày rong ruổi bên ngoài, lại thêm có chút rượu nên giờ quả thực tôi rất buồn ngủ khẽ gật đầu. Viễn cởi chiếc áo ngoài, khoác lên người cho tôi rồi nói:

– Tôi cõng em về!

Mắt tôi díp lại, lại thêm bàn chân hôm nay đá đến túa máu nên không từ chối mà vội trèo lên lưng Viễn. Viễn vừa xách đồ, vừa cõng tôi, tấm lưng rất rộng lớn và vững chãi. Đi được mấy bước, tôi sực nhớ đến con cá liền cố gắng tỉnh táo hỏi:

– Sao lại có cá trong túi.

Bên dưới chân Viễn, tiếng côn trùng kêu râm ran, tôi buồn ngủ đến mức hỏi xong cũng gần như thiếp đi. Trong tiếng gió vi vu, chẳng biết mơ hay thật tôi nghe tiếng Viễn trầm khàn đáp lại:

– Chẳng phải em nói em thích ăn cá biển sao? Vốn định mua cho em ăn vào ngày hôm nay nhưng xe lại về muộn quá không kịp mất. Mặc dù tôi đã đặt trước ba ngày mà vẫn muộn. Đợi lần sau, tôi sẽ đặt sớm hơn nữa, có được không?

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN