Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 31: Ngoại truyện 3-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
615


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 31: Ngoại truyện 3-2


Những tưởng rằng tình cảm sẽ được vun đắp nhưng hiểu nhầm chồng chất lại xảy ra khi Vinh xuất hiện ở cạnh em. Tôi không rõ tình cảm của em với anh ta thế nào nhưng tôi biết anh ta vẫn cố chấp yêu em. Anh ta dùng đủ mọi cách để níu kéo em khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi lại nghĩ rằng em vẫn nhập nhằng với anh ta nên đã nói ra những lời đầy tổn thương với em. Đêm tôi chờ cơm em đến tối muộn vẫn không thấy em về. Đứng bên ô cửa sổ, tôi thấy em và Vinh đứng cạnh nhau ở cổng viện, còn nắm tay nhau tôi đã gần như phát điên, tôi cảm thấy là ba năm trước kia hay ba năm sau này em vẫn luôn biết tìm cách đày đoạ tôi một cách triệt để! Tôi cảm thấy cơn ghen tuông như trào dâng lên, em ném cho tôi cả đống cay đắng, chua chát, mà tôi vẫn chỉ có thể biết nuốt xuống và cuối cùng dùng những từ ngữ không hay để mạt sát em. Vậy mà khi thấy em rưng rưng nước mắt tôi lại thấy lời nói tôi nói ra giống như dao mà tôi tự đâm chính mình chứ không phải em… Em đau lòng một có lẽ tôi đau lòng cả trăm nghìn lần.

Cuối cùng tôi biết cuộc giằng co này tôi đã thua, tôi yêu em nhiều đến mức tôi chấp nhận thua cuộc. Suốt đêm ấy tôi đã đứng ở hành lang để gió tạt vào người, suốt đêm ấy tôi đã suy nghĩ rất lâu, ngày hôm sau em về Hà Nội tôi cũng đi theo. Ra đến mộ Đông Đông tôi đã không kìm chế được cảm xúc nói với em toàn bộ nỗi lòng, cũng chấp nhận buông tay em, không ích kỷ giữ em lại bên mình nữa. Dù sao mấy năm nay cũng vun đủ tuyệt vọng rồi, lần đầu gặp nhau đã sai, tôi không còn cố chấp. Ở cạnh nhau không khiến em vui vẻ hay hạnh phúc thà rằng tôi chấp nhận buông tay. Kết cục tốt nhất cho tôi và em là từ biệt khoan thai, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa. Rồi tất cả những tổn thương này sẽ bị năm tháng vùi chôn cho đến khi tôi chết đi. Đau đớn rồi cuộc sống cũng vẫn trở lại như ánh ban mai, đâu ai thất tình mà chết?

Thế nhưng giây phút tôi buông tay em em lại chủ động níu giữ. Em nói em muốn tôi bao nuôi em cả đời, em nói em muốn ở cạnh tôi. Khỏi phải nói tôi đã bất ngờ và vui mừng thế nào, lần đầu tiên cảm nhận được con tim rung lên mãnh liệt, lần đầu tiên cảm nhận em đã thích tôi. Dù tình cảm ấy có nhỏ nhoi nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc không sao tả nổi. Giống như cơn mưa tưới lên cho cây khô sắp héo, tôi nghe tiếng lòng mình gào thét vì sung sướng. Trong cuộc đời tăm tối, xám xịt, u ám của tôi, lần đầu tiên tôi biết nụ cười tươi định nghĩa thế nào. Em đến mang theo một luồng gió mát, ngọt ngào xoa dịu tâm hồn cằn cỗi của tôi. Thực sự suốt mấy chục năm nay có thể nói đây là giây phút mà tôi thấy tuyệt vời nhất. Thực sự có một cảm giác rất ngọt ngào, giống như sự cố gắng của mình đã được đền đáp, giống sự nỗ lực của mình đã được em nhìn nhận, giống mình nhận được món quà vô giá nhất trên thế gian này.

Lần đầu được yêu, chỉ cần là em thích, tôi sẵn sàng đáp ứng cho em, chỉ cần em không thích, tôi sẵn sàng từ bỏ. Em giống như công chúa trong lâu đài mà tôi tự xây nên, yêu thương và trân trọng vô cùng. Nhờ sự đáp trả của em tôi càng cảm thấy mình lấy em là đúng đắn, càng cảm thấy bản thân mình hi sinh vì em là điều hiển nhiên, dẹp bỏ sĩ diện, lòng tự trọng để yêu em không có gì hối hận. Thậm chí, ngay cả cái chết cũng không màng. Tôi và em ở cạnh nhau, rất ít khi cãi vã bởi đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, chỉ cần em yêu tôi, nhường nhịn em cỡ nào tôi cũng có thể.
Trong khoảng thời gian yêu nhau này, tôi bắt đầu nhận thấy một số dữ liệu về Đông Đông. Tôi không dám nói với em vì sợ cho em hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng đó nên chỉ âm thầm tìm kiếm. Cùng lúc này, gia đình tôi lại xảy ra một số chuyện. Em gái tôi đã làm đơn xin giảm án cho ông bố trong tù của chúng tôi. Chuyện ông ta không chết mà năm ấy c.ưỡng h.iếp một cô bé học sinh tiểu học phải đi tù mãi đến mấy năm nay tôi mới biết. Là mẹ tôi kể cho tôi, bà cũng nói với tôi vì không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của anh em tôi mà phải giấu. Tôi không trách bà, ngược lại tôi còn khinh bỉ chính cha ruột của mình hơn. Tôi căm hận ông ta không chỉ đốn mạt với mẹ tôi còn đốn mạt với cả một đứa trẻ. Sợ tởm lợm của ông ta khiến tôi không muốn nhìn mặt. Mãi đến khi ông ta tự vẫn nằng nặc đòi gặp tôi sau mấy chục năm xa cách tôi mới gặp ông ta một lần. Dù sao ông ta cũng là bố tôi, tôi không phủ nhận được huyết thống chảy trong người. Nhưng ông ta bảo tôi xin giảm án cho ông ta tôi không bao giờ chấp nhận. Vậy nên tôi đã kiên quyết từ chối, tôi và mẹ cũng tìm thông tin của cô bé kia với hy vọng sẽ có thể đến tìm gặp xin lỗi gia đình người ta, bù đắp cho người ta chút ít. Nhưng ông ta dù chết cũng không nói ra thông tin của cô bé ấy, gia đình cô bé ấy để giữ gìn tương lai cho cô bé ấy cũng giấu kín toàn bộ hồ sơ. Vì để tìm kiếm Đông Đông và cô bé ấy, tôi gần như không có chút thời gian nào, chỉ cố gắng tranh thủ ở cạnh em… Tôi cũng muốn chia sẻ với em về xuất thân của mình, nhưng vì xấu hổ, nhục nhã khi có người bố như vậy, lại thêm chuyện dành nhiều thời gian để giải quyết những việc trước mắt nên mãi chưa thể mở lời.

Nhưng điều tôi không ngờ nhất em lại chính là cô bé đó!

Hôm đó khi trở về nhà, nhìn thấy vẻ lạnh lùng sắc lạnh như dao của em tôi đã thấy rất lạ và bất an. Hôm qua còn vui vẻ, hôm sau đã đổi thay. Cho đến khi nghe em hét lên rằng em là người tôi đang cần tìm kiếm, là cô bé bị bố tôi cưỡng hiếp tôi đã tưởng như đất trời sụp đổ dưới chân, toàn thân như có luồng sét đánh thẳng vào, trên đầu như có vô số tia chớp đang ập đến. Tôi không thể tin được càng không dám tin nỗi đau lớn nhất trên đời này lại ập đến tôi và em như vậy. Thực sự không thể tiếp nhận nổi sự thật đến khi em nói về quá khứ của mình. Ông trời sao có thể tàn nhẫn đến vậy. Tàn nhẫn đến mức bóp chết tia hi vọng của tôi. Oan trái đến mức sắp đặt mọi thứ nghiệt ngã. Em không phải cô bé ấy tôi còn thấy chẳng đủ tư cách để yêu. Em là cô bé ấy… tôi cũng tuyệt vọng vô cùng. Tôi nhìn em, bỗng cảm thấy có thứ nước ướt nhạt nhoà chảy ra. Lần thứ nhất trong cuộc đời tôi khóc trước mặt em. Khóc bởi vì nỗi đau quá sức tưởng tượng, quá sức chịu đựng. Tôi khóc trước mặt em, lần đầu tiên không kìm chế nổi sự đau đớn tột cùng mà khóc trước mặt em như vậy. Thứ nước mặn chát chảy xuống miệng. Trăm ngàn nỗi đau tôi từng trải qua nhưng lần này quả thực giống như nhấn chìm tôi chết giữa đại dương mênh mông. Nó không chỉ là đau, còn là tuyệt vọng! Không phải vì chia xa em mà còn vì thương em đến tan nát cõi lòng. Suốt mấy chục năm qua bị đày đoạ một nỗi đau lớn như vậy… sao lại độc ác và tàn nhẫn với em đến thế? Tôi thương em, thương em đến tê dại cả tâm can, muốn ôm em vào lòng nhưng không thể ôm. Đây mới thực sự là nỗi đau cùng cực nhất… không có thứ gì có thể nói được ra. Mà có lẽ em còn đau hơn, đau như chết đi sống lại… yêu con trai của kẻ thù!!!

Khi em rời đi, tôi cũng tưởng như ánh mặt trời cũng vụt tắt. Biết được sự thật này tôi đau đớn, hối hận và dằn vặt không dám đối diện với em. Tôi ước gì tôi không phải con lão già kia hoặc… ước gì chúng ta đừng gặp gỡ. Tôi cũng muốn mất đi ký ức, quên đi em, nhưng ngoài đau đến chết tôi chẳng làm gì khác được. Tôi thương em lắm! Thương người con gái tôi yêu chịu bao đớn đau, khổ cực giày vò! Tôi thương em bao đớn đau như vậy, vẫn kiên cường, nghị lực và ý chí vươn lên. Giá mà có thể gánh chịu thay em tất cả những nỗi đau bố tôi gây, tôi nguyện dùng cả đời này, tính mạng này gồng gánh!

Suốt những tháng ngày em đi, tôi giống như kẻ điên dại sụp đổ hoàn toàn. Biết kết cục này là tốt cho cả hai nhưng tôi thấy tâm can đau đớn như bị ai xé toạc cả lồng ngực. Chưa bao giờ tôi thấy đớn đau, dằn vặt như vậy. Tôi còn thấy mình đau đớn tuyệt vọng gấp xả trăm ngàn lần lúc em nói chia tay tôi năm nào. Tôi hận bố tôi hận cả bản thân tôi, ước mình nên chết đi rồi, sao lại để em phải gánh chịu nỗi bất hạnh như vậy. Những tháng năm thơ ấu đó… có phải em đã tuyệt vọng lắm không?

Giờ đây tôi đã hiểu mất mát là thế nào. Chính là khi tôi đang ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất cuối cùng lại bị chính sự thật oan nghiệt đạp vỡ toà lâu đài ảo ảnh ấy. Giờ đây tôi đã biết sụp đổ là thế nào. Chính là khiến tôi tưởng mình có được tất cả cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Không ai biết rằng khi biết sự thật ấy tôi đã đi bao lâu trong cái đêm ấy, cũng không ai biết rằng tôi đã khóc bao nhiêu trong đêm ấy. Mưa lớn xóa nhòa đi tất cả, trong những ngày sau đó tối nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ vẫn là tôi mơ thấy em đã gào khóc trong điên cuồng vì bố tôi, còn tôi một mình đi trong mưa, sấm chớp như lưỡi dao sắc nhọn, rạch toang màn đêm mù mịt, mưa lớn như những sợi thừng quất lên mặt tôi, lên người tôi, trên mặt tôi, không biết là nước mưa hay là nước mắt, kể từ khi trưởng thành, chưa bao giờ tôi khóc thảm thiết đến vậy. Trong cơn mưa, những ánh đèn pha ô tô chói lóa đi ngược lại phía tôi, còn tôi trong một khoảng khắc chỉ muốn lao thẳng vào ánh đèn chói lóa đó, để cho tan xương nát thịt, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa bởi quá đớn đau rồi.

Đã có lúc tôi suy sụp muốn buông bỏ cả thế giới này nhưng nghĩ đến Đông Đông và nỗi đau của em tôi vẫn không tài nào buông nổi. Tôi vùi mình vào việc tìm kiếm con, bởi tôi vẫn nuôi một hi vọng… một hi vọng mong manh là gì tôi cũng không rõ dù biết nhân duyên oan nghiệt của tôi và em chỉ đến thế. Có cố chấp cũng là sự dằn vặt không bao giờ dứt. Suốt khoảng thời gian đi tìm con tôi vẫn gặp em, tôi đã dùng vài cách để bù đắp cho em nhưng tôi biết có dùng cách gì cũng chẳng bao giờ bù đắp nổi. Em có lẽ không biết đâu, trong lúc chờ thông tin của Đông Đông ngày nào tôi cũng ở cạnh em. Nhưng tôi chỉ dám chui lủi trong một góc tối lặng lẽ nhìn em. Tôi đã nghĩ ông trời đày đoạ tôi và em, khiến kiếp này chẳng đến được với nhau nhưng vẫn muốn được nhìn em một chút… một chút thôi…

Có lẽ em cũng như tôi, dẫu đau thương vẫn chẳng thể hết yêu. Càng yêu lại càng bị nỗi đau hành hạ và giày vò. Trong cơn say em ôm tôi khóc đến kiệt quệ, còn tôi đã không còn linh hồn nữa, chỉ có thể lựa chọn buông bỏ, rời xa em. Đêm ở khách sạn cũng chỉ dám đứng một góc, nghe tiếng rèm cửa tung bay trong gió đêm, hít chút hương thơm còn sót lại rồi lặng lẽ rời đi.

Những ngày tháng sau tôi rời xa Việt Nam sang London để tìm Đông Đông. Có lẽ ông trời vẫn thương tôi và em nên sau những tháng ngày đằng đẵng tôi tìm được con. Lúc nhận bản xét nghiệm ADN, đến đòi con, khi nhìn thấy gương mặt Đông Đông giống hệt tôi nhưng vẫn phảng phất vài nét của em không hiểu sao đầu tôi bỗng nảy sinh một suy nghĩ viển vông. Tôi nghĩ… tôi không phải con của lão già kia. Tôi nhớ hồi tôi đỗ thủ khoa, mẹ vẫn trêu tôi như vậy. Cái Phương em gái tôi, giống mẹ như đúc nhưng trên mặt vẫn có vài nét của ông ta còn tôi thì không. Tôi không mang trên mình một chút bóng dáng nào của người đàn ông ấy. Vả lại… ở thời này Đông Đông còn bị tráo đổi thì năm ấy biết đâu tôi cũng bị như vậy. Khi nghĩ lại thời thơ ấu tôi bị ông ta bạo lực, đánh đập, còn em gái thì được ông ta cưng chiều tôi càng hoang mang. Trong lòng nhen nhóm lên tia hy vọng nhưng không dám hy vọng quá nhiều, sợ rằng sẽ thất vọng nhiều hơn. Cho đến khi mẹ tôi gọi điện, chính bà cũng vì chuyện tráo đổi Đông Đông mà nghi ngờ điều này.

Lẽ ra tôi định ở London thêm vài tháng cho Đông Đông quen dần mới mang con về. Dù về tôi biết mình cũng sẽ trả lại con cho em chứ em cũng chẳng chấp nhận tôi, vả lại sự dằn vặt, giằng xé trong lòng khiến tôi chẳng dám mơ tưởng gì xa hơn. Nhưng nghe mẹ tôi nói tôi liền vội vã đem con về. Suốt thời gian ngồi trên máy bay tôi đầu tôi vang vang tiếng mẹ nói. Bà bảo đêm đó bà sinh con, cũng có một người phụ nữ khác sinh con, nhưng đứa con bà ấy vừa sinh ra đã chết, cả mẹ tôi và bà ấy đều ngất trong quá trình sinh chỉ có duy nhất “bố” tôi chứng kiến. Người phụ nữ kia là giáo viên, chồng chưa kịp đến nên sinh con một mình. Một hoàn cảnh y chang hoàn cảnh mà em đã sinh ra Đông Đông.

Mặc dù tôi rất thương mẹ, nhưng tôi vẫn hi vọng tôi không phải con “bố” mình. Khi về đến Việt Nam, tôi và mẹ đã ngay lập tức đi xét nghiệm ADN. Khi nhìn thấy dòng chữ không cùng huyết thống, tôi và mẹ đã cùng nhau nức nở. Tôi thương mẹ vô cùng, nhưng trong sự thương đứt ruột gan đã lòng tôi vẫn thấy có chút hạnh phúc vô bờ.

Đến khi xét nghiệm ADN của lão Huấn, cái Phương cũng không chung máu mủ với tôi tôi cũng biết mình đã có thể yêu em rồi. Ngay từ đầu tôi vốn dĩ chưa từng muốn làm con lão ấy. Dù biết là bất hiếu, nhưng tôi luôn ước tôi chẳng chung máu mủ gì. Đến khi nhận kết quả, tôi biết mình chẳng cần ước nữa.

Lúc em đến tìm Đông Đông, tôi đã rất muốn gào lên ôm lấy em, rất muốn khóc trong lòng em, rất muốn nói chúng ta hãy quay lại đi nhưng em lại ngất. Lúc đưa em đến viện mới biết em đang mang thai. Vì Đông Đông, vì hai bé con trong bụng tôi đã biết ông trời thực sự có mắt. Tôi thương mẹ… nhưng tôi hiểu đây là kết quả tốt nhất rồi, chỉ có thể cố gắng bù đắp cho mẹ thật nhiều mà thôi. Em nghe tin này cũng oà lên khóc, giống như nỗi đau cũng được trút đi, khóc vì hạnh phúc đã vỡ oà. Khóc vì giông bão đã qua. Em còn động viên tôi tìm cha mẹ ruột của mình.

Biết tin bố mẹ ruột của mình chính là bố mẹ Vinh tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì đã tìm thấy gia đình thật của mình, buồn thì những mâu thuẫn đã diễn ra giữa tôi và họ. Nhưng khi nhìn thấy mẹ ruột mình khóc đứt ruột gan, khi biết bà mấy chục năm nay phải sống trong nỗi đau mất con như tôi và em, khi nhận ra huyết thống của mình đang chảy… tôi mới biết tôi thương họ vô cùng. Mẹ ruột tôi khóc rất lớn, tự trách mình rất nhiều, lúc ấy thân thể tôi rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh lẽo như hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào người, khiến máu huyết toàn thân cơ hồ đông cứng lại, bản thân chỉ có thể nghe thấy tiếng máu ào ạt chảy trong tĩnh mạch phía sau tai. Nhưng trong khoảnh khắc biết được chân tướng sự việc, người tôi hận vẫn là người đàn ông kia. Nghĩ đến những nỗi khổ đau, sự vất vả của cả mẹ ruột và mẹ nuôi tôi gần như không chịu nổi. Kỳ thực tôi không thể tưởng tượng được mấy chục năm qua bố mẹ ruột làm sao vượt qua nổi. Bố mẹ ruột tôi cũng là nạn nhân, thậm chí họ còn đáng thương hơn tôi và em khi phải xa cách con ruột mình mấy chục năm trời. Vinh khi biết tôi là em trai anh, anh cũng đã rất thương tôi, tất cả những hiểu nhầm trước kia cũng bị dẹp bỏ. Thật ra anh trai tôi cũng vô cùng xuất sắc thật, bảo sao em từng khen ngợi anh ấy như vậy. Nghĩ lại lúc tôi và anh cãi nhau vẫn thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ.

Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã về đúng với vị trí của mình. Những kẻ làm tội ác cũng phải đền tội, tuy rằng tôi coi cái Phương như em gái, cũng từng thương nó như người thân nhưng kết cục này của nó cũng coi như xứng đáng. Tôi chỉ mong nó có thể sám hối, quay lại làm người tử tế cho mẹ nuôi tôi bớt đau buồn. Còn tôi vẫn sẽ yêu thương mẹ, yêu thương bố nuôi và anh Dương như khi tôi còn trên núi. Ngoài mẹ nuôi yêu thương tôi, bố nuôi và anh Dương cũng rất tốt, tuy rằng cũng có những lúc xảy ra xung đột, nhưng thực lòng tôi biết đó là người bố nuôi vô cùng tuyệt vời. Ơn nghĩa ông cưu mang tôi tôi chưa bao giờ quên, tình cảm anh em của tôi và anh trai cũng chưa bao giờ quên.

Cũng may rằng, giông bão nào cũng đã qua hết rồi, chỉ còn lại tình người trong cuộc đời dài rộng này. Tôi và em cũng đã có cái kết như tôi từng mơ, một đám cưới và ba m đứa con xinh. Tôi với em, Đông Đông, Ly Ly, My My giờ đã hạnh phúc trọn vẹn. Gia đình ta đã trải qua chẳng biết bao sóng gió, trùng phùng cũng toàn đau thương. Giờ đây tôi mới cảm nhận rõ rệt thứ hạnh phúc ở cạnh mình. Thế nên tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này, không để em và các phải chịu thêm vất vả nào. Em biết không, tôi không biết định nghĩ tình yêu là gì, nhưng tôi định nghĩa em là “gia đình”. Em là hi vọng, là ánh sáng và cũng là niềm tin sống của tôi. Tôi đã từng có một gia đình khiếm khuyết, từng trải qua một thời thơ ấu đay thương, đã khao khát thế nào một hạnh phúc thật sự. Vì vậy giờ tôi chỉ muốn cùng em xây dựng một gia đình trọn vẹn mãi mãi không bao giờ rời xa.

Cảm ơn em đã cho tôi một cơ hội bước vào đời em. Em yêu tôi nhiều hay ít cũng được, tôi sẽ thay em yêu luôn cả phần em. Em là cô gái xinh đẹp, giỏi giang, kiên cường nhất mà tôi từng gặp. Cũng là cô gái thiện lương nhất. Dự án nuôi em mà tôi, em, anh Thịnh, vợ chồng Tuấn Châu, vợ chồng anh Vinh cùng mọi người tham gia ở trên núi ngày càng được mở rộng. Đã rất nhiều em nhỏ được nuôi, cũng rất nhiều hoàn cảnh khó khăn được giúp đỡ. Tôi và em đều có hi vọng rằng có thể lan toả những điều tốt đẹp nhất đến với mọi người. Còn với em… sẽ dành tất cả trái tim này để yêu em.

Ngọc!

Yêu em bằng tất cả những gì tôi có!
Thương em hơn tất cả những thứ trên đời!
Dù hèn mọn vẫn yêu! Dù vứt bỏ tự trọng, liêm sỉ vẫn yêu!

Tôi yêu em!

***
Lời tác giả: chắc đây là ngoại truyện về nội tâm nhân vật dài nhất em từng viết. Vì dài nên em phải chia làm hai. Một truyện nữa lại kết thúc rồi, em cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ, theo dõi em đến tận bây giờ. Có lẽ cũng phải rất lâu nữa mới tái xuất giang hồ được do bận hai con nhỏ và đi làm lại sau thai sản. Trong quá trình viết truyện không khỏi những thiếu sót mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người nhiều sức khoẻ, mãi yêu thương và ủng hộ em ạ.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (15 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN