Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 30: Ngoại truyện 3-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
701


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 30: Ngoại truyện 3-1


Nội tâm nhân vật Viễn.

Lần đầu tiên tôi gặp em vào một buổi chiều mùa hè trên phố Hoàn Kiếm. Hôm ấy là ngày tôi và Tuấn lên Lâm An đặt vấn đề mua lại công ty trên bờ vực đang sụp đổ. Sau khi đàm phán xong xuôi, tôi cũng rời Lâm An, tìm một chiếc ghế đá ngoài hồ chờ Tuấn mua ít đồ rồi mới trở về núi. Vì suốt cả một đêm dài đi xe, tôi rất mệt mỏi, trời lại nóng bức, quần áo cũng dính đầy bụi bẩn, mồ hôi tôi nhễ nhại như mưa. Lúc đang ngồi cầm mũ quạt cho bớt nóng tôi đột nhiên nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy trắng đang ngồi dưới đất, trên ghế đá là một xấp giấy thiết kế nội thất bằng tay. Ánh nắng hoàng hôn từ đâu vừa vặn chiếu lên nửa gương mặt em, vẻ xinh đẹp, khí chất thành thị ấy khiến trái tim tôi đột nhiên bỗng lạc mất một nhịp giống như ăn phải một quả mơ chua vậy. Lồng ngực tê dại, ấm nóng, không hiểu sao lại cảm thấy rung động mãnh liệt như vậy. Em vẽ một lúc thì ngẩng đầu lên vừa hay ánh mắt chạm vào ánh mắt tôi. Có lẽ bởi nhìn tôi nhếch nhác quá, người ngợm trông lại mệt mỏi, thấy tôi cứ nhìn mình không rời em liền khẽ cười đứng dậy cầm chai nước suối còn mới tinh đưa cho tôi rồi hỏi:

– Khát nước lắm à? Tôi cho anh đấy.

Tôi nhận lấy chai nước suối, thấy nụ cười trong veo của em, chưa kịp đáp lại cũng chưa kịp giải thích em đã xoay người nhặt đồ rồi lặng lẽ rời đi. Thế nhưng còn chưa đi được bao xa, đột nhiên từ đâu có một con xe máy nẹt pô lao thẳng về phía đường em đi, tiếng xe ầm ầm gào rú, mấy người đi đường bị bất ngờ vội vã chạy tạt ra hai bên, còn em thì loạng choạng rơi thẳng xuống hồ. Mọi người lúc này cũng xúm lại nhưng không ai xuống cứu. Tôi thấy vậy vội vã lao đến, người ta chen chúc nhau, mãi tôi mới len được vào trong, lúc này em đã uống rất nhiều nước, mắt nhắm mắt mở không gào thét nổi nữa. Tôi không nghĩ ngợi được gì nhảy thẳng xuống ôm lấy em. Khi đưa được em lên bờ em đã ngất lịm đi. Vì sống ở miền núi từ nhỏ, tôi có chút kỹ năng sơ cứu người, sau khi sơ cứu qua loa cho em xe cứu thương cũng đến nhưng em vẫn chưa tỉnh. Vì sợ em có chuyện gì liền vội vã theo xe cùng em vào bệnh viện. Vào đến viện tôi mới biết hôm nay các bác sĩ đi họp gần hết, chỉ có một vị tiến sĩ trẻ nào đó vừa về nước chưa kịp nhận quyết định trực tiếp cấp cứu cho em. Cũng may em không sao cả, do gào thét hoảng loạn nên mới ngất đi chứ không bị thương nặng. Nghe xong tôi mới thở phào nhẹ nhõm, bên trong có tiếng em dịu dàng cất lên:

– Cho tôi hỏi ai là người cứu tôi, đưa tôi vào trong viện vậy ạ?

Em vừa hỏi xong câu này điện thoại của tôi cũng đổ chuông, trời đã muộn rồi, Tuấn gọi tôi trở về núi cho sớm. Vì không còn thời gian, em cũng không sao nên tôi vội vã ra xe đi về.

Suốt những ngày sau khi trở về núi, tôi không sao thoát được ra khỏi hình bóng em. Lúc nào trong đầu cũng luẩn quẩn bóng hình em lúc đưa cho tôi chai nước. Nhưng tôi cũng chẳng dám mơ tưởng gì cao xa hơn, bởi vừa nhìn thấy em tôi đã biết, một cô gái xinh đẹp, có khí chất thành thị, giỏi giang còn có vẻ rất giàu có như em… làm sao tôi với nổi?

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, nghèo khổ, mà đáng nói hơn tôi có một người bố cực kỳ đáng khinh. Từ khi tôi biết nhận thức, tôi cảm thấy bố đối xử với tôi rất tệ, ông ta thường hay say rượu, lèm bèm, mỗi lần như vậy ông ta không đánh mẹ mà thường lôi tôi ra đánh trước. Mẹ tôi thương con trai, lao vào đỡ trận đòn cho tôi, ông ta liền đánh cả hai mẹ con tôi. Trong nhà người ông ta đối xử tốt nhất là em gái tôi, tôi không biết vì sao cùng là con mà ông ta lại đứa ghét đứa thương như vậy. Mãi cho đến một lần tình cờ tôi nghe được bố mẹ mình cãi nhau, tôi mới biết hoá ra bố tôi đã từng c.ưỡng h.iếp mẹ tôi. Vì ông ta c.ưỡng h.iếp mẹ, mẹ mới mang thai, và ông ta lấy đó làm lý do đốn mạt và bẩn thỉu để ép mẹ tôi phải cưới ông ta. Cách đây mấy chục năm, tư tưởng của mọi người còn cổ hủ lạc hậu, mà mẹ không chống được lại sự kỳ thị của mọi người và sự ép buộc của ông bà ngoại nên đã lấy lấy ông ta làm chồng! Người mà tôi gọi là bố lại là người khiến cuộc đời mẹ tôi bị chôn vùi, khổ sở và bất hạnh. Thế nên tôi rất ghét bố mình, càng thương mẹ, tôi càng căm ghét người đàn ông ấy vô cùng tận. Dù ông ta có sinh ra tôi đi chăng nữa, tôi cũng không hề có thể yêu thương ông như một người bố bình thường.

Sau này mẹ tôi không chịu đựng nổi nữa, khi tôi được chín tuổi, lúc ông bà ngoại tôi mất mẹ tôi đã làm đơn ly hôn, tất cả những bằng chứng ông ta bạo hành mấy mẹ con chẳng biết mẹ tôi đã làm giám định từ bao giờ cuối cùng ông ta cũng phải chấp nhận ly hôn. Ly hôn xong, mẹ tôi ngay lập tức đêm anh em tôi đến một vùng đấy xa xôi để sống. Ban đầu khi đến nơi cuộc sống cũng rất khó khăn, mẹ tôi một mình bươn chải lo cho anh em tôi vô cùng vất vả. Khoảng gần hai năm sau mẹ gặp được một người đàn ông bán thuốc nam trên núi, ông ấy có một người con riêng là anh Dương, vợ mất từ khi anh Dương còn nhỏ, giờ gặp mẹ, thương mẹ nên đã đón ba mẹ con tôi lên núi sống. Điều kiện sống trên núi rất khó khăn, nhưng bố dượng và mẹ rất chịu thương chịu khó, ngày qua ngày đều đều mò mẫm, lam lũ kiếm tiền nuôi mấy anh em tôi ăn học. Bố dượng tôi đối xử với anh em tôi rất tốt, đối xử với mẹ càng tốt hơn nhiều. Tuy rằng nghèo khổ, khốn khó nhưng ông rất tôn trọng mẹ tôi, chưa bao giờ lớn tiếng hay đánh đập. Từ khi gặp ông, tôi mới thấy mẹ cười nhiều hơn đôi chút, từ khi gặp ông, tôi cũng thấy cuộc đời mình không còn bất hạnh như khi ở với bố đẻ. Bố dượng cưu mang mấy mẹ con tôi, cho tôi được cắp sách tới trường, cho tôi biết thế nào là một người bố đúng nghĩa, cho tôi biết thế nào là một người đàn ông đàng hoàng. Thế nên tôi rất tôn trọng ông, dù không chung máu mủ nhưng coi ông như mình, còn người bố đẻ kia tôi không còn muốn nhắc đến.

Lấy bố dượng được một thời gian, có lẽ là hơn một năm gì đó mẹ tôi nói với anh em tôi bố đẻ tôi đã chết rồi. Tôi không biết mẹ nói thật hay nói dối, nhưng mẹ cấm anh em tôi không được nhắc đến ông ta nữa, còn nói chết là hết, những tổn thương và vũ nhục ông ta gây ra cho mấy mẹ con tôi cũng coi như chấm dứt, dù ông ta chết cũng không cho anh em tôi về nhà nội dù chỉ một lần. Tôi nghe lời mẹ, thâm tâm cũng chưa từng muốn nhắc đến bố đẻ mình thêm lần nào nữa, nếu ông ta có chết thật, tôi cũng đau xót một chút rồi thôi. Dù sao ông ta cũng có công sinh thành, nếu nói không chút cảm xúc gì có lẽ là nói dối.

Vì thương bố dượng, thương mẹ, vì nhìn thấy những vất vả, hy sinh của họ dành cho mình, nhất là người bố chẳng chung máu mủ gì nên tôi đã rất cố gắng và nỗ lực để học tập thật tốt. Dù con đường đi học vô cùng vất vả, nhưng tôi chưa từng nghỉ ngày nào. Dù trời mưa hay nắng, con đường đất trơn trượt hay đầy cát bụi, tôi vẫn trèo đèo lội suối để đi. Suốt mười hai năm học vì sự nỗ lực của mình tôi luôn là học sinh xuất sắc, năm tôi thi đại học đã đỗ thủ khoa trường Kinh tế Quốc Dân với điểm số 29/30. Tôi đã nghĩ rằng đây là cơ hội thoát nghèo của mình, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ học đại học thật tốt, cố gắng kiếm một tấm bằng xuất sắc hoặc giỏi để có thể xin được một công việc lương cao để lo cho bố mẹ và em gái. Thế nhưng còn chưa kịp đi học mẹ tôi bỗng đổ bệnh, bà bị một khối u trong tử cung phải cắt bỏ. Số tiền phẫu thuật khá lớn, lúc ấy tôi đã quyết định dừng việc học, xuống Thị Trấn bốc gỗ thuê kiếm tiền để bà có thể được phẫu thuật. Mẹ tôi khi ấy đã khóc rất nhiều, mẹ nói mẹ không phẫu thuật, mẹ nói hãy thực hiện ước mơ và hoài bão của mình, mẹ giục tôi xuống thành phố, cố gắng học tốt, cố gắng kiếm học bổng để bớt đi chi phí. Nhưng giữa hoài bão, ước mơ và mẹ, tôi vẫn quyết định chọn mẹ. Tôi và bố cùng anh Dương xuống Thị Trấn, làm suốt gần một năm trời mới đủ tiền cho mẹ chữa bệnh. Đến khi mẹ phẫu thuật xong, tôi và bố cũng mở một xưởng gỗ nhỏ, hằng ngày đi giao gỗ kiếm tiền để trang trải cho gia đình, việc học tôi cũng gác lại.

Một thời gian sau, xưởng gỗ bắt đầu phát triển, tôi và bố dượng mở rộng kinh doanh ở dưới tỉnh. Dù cho việc học đã tạm ngừng, nhưng tôi không vì thế mà chùn bước, dù lao động chân tay hay lao động trí óc tôi đều cố gắng, nỗ lực. Nghĩ đến bố dượng, nghĩ đến mẹ, đến gia đình mình tôi đã cố gắng gấp năm, gấp bảy lần bình thường. Bởi tôi biết mình phải gánh vác cả một gia đình trên vai, nên tôi chưa bao giờ biết ngừng nghỉ, dù mệt nhọc cũng chỉ tự nhắc mình phải nỗ lực hơn nữa. Nhờ sự phấn đấu của chính bản thân và sự giúp sức của bố nuôi, xưởng gỗ của gia đình ngày càng phát triển, tôi dần có thể lo được cho mẹ, cho em gái, cho cả vợ chồng anh Dương. Thời gian đó tôi đã tự mình đăng ký lớp học đại học từ xa của trường Kinh tế Quốc Dân. Tuy không có nhiều thời gian vì phải đi làm, nhưng tôi vẫ tranh thủ học từng giây từng phút. Có bằng đại học, tôi bắt đầu nghiên cứu dần đến việc phát triển đồ nội thất, đồ gỗ và mở được một xưởng nội thất nhỏ ở Hà Nội. Sinh ra trong nghèo khó, sống trong nghèo khó, tôi phải tiết kiệm từng đồng từng cắc, dù làm ăn rất khấm khá, số tiền ấy tôi cũng dành dụm để tìm hướng mở một công ty. Không phải tôi tham vọng, mà bởi vì tôi biết chỉ có thể cố gắng phấn đấu trở nên thành công mới khiến cho cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn, mới có thể báo đáp công sinh và công dưỡng của bố dượng, của mẹ mình. Và cho tới khi tôi gặp em lần đầu tiên ấy, sau khi trở về tôi đã nghĩ, nếu tôi cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa, thành công hơn nữa có lúc nào tôi sẽ gặp được em lần nữa hay không? Vì nghĩ như vậy, tôi càng phấn đấu nhiều hơn, dù chẳng biết em là ai, dù chỉ một lần gặp gỡ nhưng tôi vẫn nuôi một hi vọng nhỏ nhoi mơ hồ nào đó mà tôi cũng không thể gọi tên nó là gì.

Sau lần đầu gặp em, tôi đã mua lại công ty Lâm An và cùng Tuấn phát triển nó. Suốt hai năm ở Hà Nội vực dậy công ty nhưng tôi lại chưa từng gặp lại em lần nữa, giống như thể một lần gặp gỡ là định mệnh, giống như em đã biến mất giữa dòng đời vội vã kia, giống như thể chỉ là một cơn mơ. Tôi cứ nghĩ rằng nhân duyên của tôi và em chỉ như vậy, cả đời này không còn gặp lại, không ngờ tôi lại gặp lại em thêm lần nữa. Đây cũng là lần khiến nhân duyên của tôi và em gắn kết một đời.

Trên núi của chúng tôi có hủ tục vô cùng lạc hậu là mua vợ. Đó là hủ tục lưu truyền suốt bao đời nay do phụ nữ trên núi rất ít, hoặc họ bị bán cho đàn ông dưới Thị Trấn. Bản thân tôi luôn phản đối hủ tục ấy dù rất nhiều lần bố dượng và mẹ đã định tìm cho tôi vài cô vợ dưới thành phố. Tuy phản đối, nhưng bản thân tôi sống dưới sự cưu mang của bố dượng, vậy nên tôi cũng không thể phản ứng thái quá, chỉ có thể năm lần, bảy lượt từ chối, phần vì tôi nghĩ yêu đương là tự do, phần vì tôi vẫn muốn phấn đấu cho sự nghiệp. Nhưng sau đó, tôi nhận ra đứa em gái “ruột thịt” của mình bắt đầu có những tư tưởng lệch lạc với tôi. Hồi nhỏ tôi chỉ nghĩ là nó cuồng anh trai, đến khi lớn tôi cho rằng nó ngưỡng mộ tôi, nhưng năm ấy lúc đỗ thủ khoa mẹ tôi đùa đùa thật trêu tôi rằng có khi nào năm ấy mẹ bế nhầm tôi không chứ bố mẹ tôi kém cỏi sao có thể sinh ra được một thủ khoa đại học. Tất nhiên tôi biết mẹ chỉ tự hào quá mà nói như vậy nhưng em gái tôi nó dần dần thay đổi. Kể từ ngày ấy, tôi càng ngày càng cảm thấy tình cảm nó dành cho mình vô cùng ích kỷ và bệnh hoạn. Mẹ tôi cũng nhận ra, nhưng hai mẹ con tôi vẫn đinh ninh là nó sống trong núi lâu ngày, hằng ngày chỉ nhìn anh trai sống nên mới như vậy. Để nó có thể thoát ra được, tôi và mẹ cho nó xuống Hà Nội học một trường cao đẳng. Nhưng đi học, nó chỉ học đúng gần một năm đã quay về. Nó nói nó không thích ứng được với môi trường dưới đó, cũng nói nó sẽ chấp nhận lấy một người trong thôn bản rồi thôi. Thấy nó nói như vậy, tôi và mẹ cũng yên tâm hơn đôi chút. Ban đầu về nó thay đổi được một thời gian, nhưng thời gian sau lại bắt đâu vào đấy. Mẹ tôi thấy vậy càng ra sức ép tôi mua vợ để chấm dứt tình cảm lệch lạc mà em gái dành cho mình. Tôi vẫn chưa thông và phản đối, cho đến một ngày tôi được Tuấn – bạn thân của tôi nhờ tôi đến cứu giúp một cô gái bị bọn bắt cóc bán lên đây làm vợ lão Long. Nó nói với tôi, cô vợ nó mua về là bạn của cô gái kia, là cô ta xin Tuấn hãy cứu giúp cô gái ấy, chỉ cần cứu giúp hoặc mua lại cô gái miễn sao không để cho cô gái kia bị lão Long chà đạp thì cô ta cũng đồng ý cam tâm tình nguyện ở lại làm vợ Tuấn.

Mặc dù tôi thấy Tuấn cũng thật thê thảm, để lấy lòng người đẹp mà phải van xin tôi nhưng tôi vẫn đồng ý giúp cậu ta. Đêm ấy, khi tôi và bố dượng vừa đi giao gỗ về liền vội vã đi vào nhà lão Long. Sáng nay tôi có nghe tin cô vợ được lão Long mua về bỏ trốn mấy lần liền, còn dám treo dây thừng leo lên trần nhà kéo theo vợ thằng Tuấn chạy lên đến bản Thượng. Thực lòng khi ấy tôi cũng muốn xem mặt mũi của cô gái bản lĩnh ấy. Vào đến sân nhà lão Long, còn chưa kịp nhìn kỹ em đã bò dưới đất lao về tôi van xin tôi cứu mình. Lúc này nhìn xuống, tôi mới sửng sốt khi nhận ra đó là em… là cô gái mà suốt hai năm nay tôi từng mong ngóng được gặp lại. Dù cho em bị đánh đến bầm dập, dù cho gương mặt em tím tái đầy vết xước tôi vẫn nhận ra. Khi thấy em như vậy, tôi vô cùng xót xa. Thực lòng, tôi cũng không muốn mua em về làm vợ bởi tôi biết gặp nhau ở hoàn cảnh này chắc chắn sẽ khiến em vô cùng chán ghét tôi. Nhưng để cứu em thoát khỏi bố con lão Long tôi chỉ có cách duy nhất như vậy. Bởi hủ tục này đã có từ lâu đời, nếu như tôi dám để em về mẹ và em gái tôi rất có thể bị dân làng đánh chết, bố dượng cũng sẽ bị liên luỵ. Mà ông đã cưu mang mẹ con tôi như vậy, tôi cũng chẳng thể làm gì khác được. Hơn nữa, trong sâu thẳm thâm tâm tôi lúc ấy, tôi còn muốn được bên em…

Muốn chiếm giữ em cho riêng mình! Không hiểu sao khi ấy tôi lại vui đến thế, loại niềm vui mãnh liệt dao động cả trái tim tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng đưa em về nhà bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ hay bất cứ ai khác, thậm chí tôi còn nghĩ đến tương lai của tôi và em.

Ngày đầu tiên sau khi đưa em về nhà mình, cả đêm tôi không ngủ được. Sáng hôm sau khi tờ mờ tôi đã đánh xe tải xuống Thị Trấn mua dầu gội, sữa tắm và cả dung dịch vệ sinh phụ nữ cho em. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nề hà chuyện này, khi mấy người quen hỏi tôi mua về cho ai tôi cũng cực kỳ tự hào trả lời tôi mua về cho “vợ”. Những người ở Thị Trấn nói rằng tôi quá xa xỉ rồi, vợ bọn họ cũng chỉ được dùng bồ kết, tắm nước lã. Thế nhưng tôi không hề bận tâm, ngược lại còn biết thứ đồ này có lẽ trong mắt em cũng là thứ rẻ mạt chẳng buồn nhìn đến. Tôi có thể đoán được rằng em chắc hẳn là cô gái rất giỏi giang, gia đình cũng rất giàu có, nhìn chiếc áo hàng hiệu em mặc có khi đủ để gia đình tôi ăn cả một tháng trời mà hoàn cảnh gia đình tôi lại như vậy, dù đã nỗ lực nhưng khi ấy Lâm An mới vượt qua khó khăn, mới đang từng bước tiến lên chứ chưa đủ lớn mạnh, vậy nên em có không thích tôi cũng là bình thường. Và quả thực là em không thèm để mắt đến tôi dù chỉ một chút ít.

Bố dượng biết em đã bỏ trốn vài lần, lại thấy em phản ứng gay gắt với chuyện này nên đêm làm lễ xong ông đã mua thuốc cho vào cốc rau má để chị Trang mang cho em uống. Chuyện này tôi không hay biết gì, đến khi cả tôi và em uống phải tôi mới nhận ra được. Có điều nhận ra đã quá muộn rồi, dù khi ấy em chửi mắng tôi, dù khi ấy em nói em không còn trinh trắng, nhưng tôi thật tâm không để bụng. Bởi với tôi, dù em có thế nào tôi cũng vẫn thích em. Làm tình với em xong, tôi càng muốn được ở cạnh em, càng khao khát có thể giữ lại em cho riêng mình. Lần đầu gặp gỡ, tôi đã bỏ lỡ em, đến lần thứ hai này tôi thật sự muốn liều mang giữ em bên cạnh. Dường như khát vọng chạy trốn của em quá lớn, những ngày đầu tiên sống với tôi em phản ứng vô cùng gay gắt. Nhưng dù em có náo loạn thế nào, ầm ỹ thế nào, có chửi bới thế nào, vô lý thế nào tôi vẫn chưa từng giận em. Ngược lại tôi càng cố gắng kiên nhẫn với em hơn, chỉ hi vọng rằng tôi đối xử tốt với em em sẽ chấp nhận. Dù sao em cũng giống như đám mây trên trời, xinh đẹp, có sự nghiệp, có khí chất, còn tôi chỉ một kẻ nghèo hèn, là bùn đất cho người ta giẫm đạp, em không thích tôi cũng không có gì lạ. Vậy nên, tôi hiểu mình càng cần phải nỗ lực nhiều hơn, phấn đấu nhiều hơn và đối xử tốt với em nhiều hơn nữa. Biết em là người sạch sẽ, lại không tắm được nước lạnh hằng ngày tôi đều căn giờ nấu nước cho em. Biết em thích ngắm sao trời dù bận rộn tôi vẫn dẫn em đi. Biết em thích ăn cá biển tôi đã đặt từ dưới tỉnh gửi lên. Biết em nói dối ngày sinh nhật mình nhưng để làm em vui tôi vẫn sẵn lòng dẫn em xuống Thị Trấn. Biết chân em thường xuyên bị lạnh tôi đã mua dầu ấm chân cho em, cũng lên núi tìm thảo dược mua cho em ngâm chân. Để tiện cho em tắm táp những ngày tôi không ở nhà tôi mua ấm siêu tốc cho em, vụng về vào mấy cửa hàng mỹ phẩm mua cho em những loại kem mà phụ nữ dưới thành phố hay dùng. Những gì tôi có thể làm được cho em, tôi đều cố gắng làm, kể cả những việc cỏn con như giặt đồ lót, hay những việc lớn hơn tôi cũng không muốn để em phải đụng tay vào. Thế nhưng trong mắt em, em lại thấy tôi thật phiền phức, quê mùa, cổ hủ chẳng khác gì đám người mà em ghét. Gần một tháng trời trên núi, dù tôi đã cố gắng nhưng em còn chẳng buồn liếc qua nửa cái. Chỉ có duy nhất một chuyện mới khiến tâm trạng em tốt lên, đó là việc em nhắc tới bạn trai của mình.

Mỗi lần em nhắc tới bạn trai mình ánh mắt em đều sáng rực lên. Trong mắt em, bạn trai em thật hoàn hảo, cũng thật xuất sắc khác với vẻ quê mùa, thô kệch như tôi. Thật ra tôi cũng thấy người như vậy mới xứng với em, nhưng vẫn không ngăn được nỗi tủi thân, xấu hổ dâng lên trong lòng. Những thứ tôi cho em chỉ là những thứ rẻ rúng, dù đó là sự cố gắng hết sức của tôi, nhưng so với cuộc sống em đang sống, so với người bạn trai xuất sắc kia cũng chỉ giống như mặt đất và bầu trời. Khoảng cách quá xa mà tôi chỉ biết phấn đấu, nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần trước kia.

Cho tới một ngày, tôi nghe em nói em bạn trai em là tiến sĩ trẻ, là phó khoa một bệnh viện nào đó. Tôi lờ mờ nhớ ra lần đầu gặp em, rất có thể bạn trai em là người đã cấp cứu cho em vào ngày ấy. Không hiểu sao, khi đoán được như vậy lòng tôi lại thấy mất mát vô cùng. Nếu ngày hôm ấy tôi không vội rời đi, nếu ngày hôm ấy tôi ở lại thì em có thể cho tôi cơ hội hay không? Nếu hoàn cảnh gặp nhau không phải bây giờ mà là ngày hôm ấy, em có yêu tôi hay không? Tôi không biết, cũng không thể trả lời được, nhưng tôi đã không thay đổi được quá khứ thì chỉ có thể cố gắng ở hiện tại và tương lai.

Chỉ tiếc, em lại không cho tôi cơ hội nào cả. Em luôn tìm cách chạy trốn, dù là trong lời nói hay hành động em đều thể hiện cho tôi thấy. Khát khao giữ em lại không lớn bằng khát khao được trở về của em. Tôi còn nhớ ngày mưa hôm ấy, em nghe lời cái Phương cầm chút tiền ít ỏi để theo đường Thị Trấn trốn về. Nghe tin tôi bàng hoàng vội vã chạy đi tìm em. Không phải tôi sợ em trốn được mất mà tôi biết trong núi rừng này hiểm nguy trùng điệp, tôi chưa bao giờ doạ em nhưng để trốn ra khỏi núi là điều cực kỳ khó. Mưa lớn như trút nước, lúc chạy đến đã thấy em cheo leo trên mỏm đá. Giây phút ấy tôi thực sự không thể nghĩ được gì chỉ nghĩ phải tìm cách cứu em. Thậm chí có dùng cả tính mạng để cứu tôi cũng chấp nhận. Giữa gianh giới sinh tử này, tôi càng nhận ra em quan trọng với tôi thế nào. Bản thân tôi ra sao cũng được nhưng còn em thì khác, tôi đã không thể nghĩ được gì chỉ nghĩ rằng nếu em có mệnh gì tôi sẽ không thể sống nổi. Vậy nên nếu có thể tôi thà thay em chết đi, tôi đã không cần gì kể cả tính mạng. Suốt khoảng thời gian tôi hôn mê vì ngã xuống vách núi, tôi nằm trên giường bệnh không còn ý thức. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em, tôi sợ rằng nếu tôi chết đi… em sẽ sống thế nào, sợ rằng em lại bị mua đi bán lại. Tôi sợ rằng không ai bảo vệ em, tôi sợ lại mang ánh sáng của em xuống dưới mồ dù rằng tôi biết em không hề yêu tôi. Nhưng yêu hay không yêu thì ở núi non này tôi vẫn là hi vọng duy nhất của em.

Cũng may sau đó, tôi đã tỉnh được lại. Bố dượng tôi thấy tôi tỉnh thì chửi mắng một hồi, nói rằng cả cái thôn này chưa ai mua vợ mà cưng chiều như tôi, chưa ai mua vợ mà đội vợ lên đầu như tôi, cung phụng hầu hạ ngón tay không phải đụng việc gì, ông còn bảo em chạy trốn như thế cứ đánh cho em vài trận, đánh rồi nhốt lại em sẽ phải nghe lời. Thực ra tôi biết nếu tôi làm như thế chắc chắn em cũng sẽ phải khuất phục, chỉ là khuất phục một cách không cam tâm tình nguyện, mà tôi thì lại không thể làm như vậy. Một chút tổn thương em tôi cũng không thể làm. Khi trở về nhà sau, thấy em bị bố đánh, tôi đã gần như điên dại, dù vết thương chưa lành vẫn lao vào bảo vệ em. Nhìn thấy vết tát đỏ hồng trên má em, sự đau rát cũng lan dần đến trái tim tôi.

Khoảng thời gian sau đó, vì tôi bị thương em bắt đầu an tĩnh hơn đôi chút, không còn náo loạn ầm ỹ, không còn gào thét sống chết đòi về, không còn gay gắt quá. Thế nhưng tôi biết, sự an tĩnh đó chỉ là bởi vì em hiểu trốn thoát theo cách thông thường quá khó chứ không phải em cam tâm tình nguyện. Trong thâm tâm em vẫn chưa bao giờ muốn ở lại, thậm chí chị Trang còn phát hiện ra em lén uống thuốc tránh thai, số thuốc tránh thai ấy bố mẹ tôi đã thu lại và vứt đi. Trong lòng tôi cũng rất rầu rĩ, nhưng quả thực tôi chỉ là một cá thể sống trong núi, tôi mới chỉ đang vực dậy Lâm An, chưa đủ lực để bảo vệ những người thân nên không thể đưa em về. Vả lại tôi và em đã xảy ra quan hệ xác thịt, tôi thật lòng coi em là vợ của mình, là lý do, là động lực để tôi nỗ lực và phấn đấu. Tôi chỉ mong em mở lòng ra với tôi một chút, đợi khi tôi có thành công rồi sẽ đưa em trở về. Nhưng hình như, lòng dạ em là sắt đá, tôi cố gắng thế nào em vẫn không nhìn nhận. Thậm chí lúc làm tình với tôi em còn gọi tên bạn trai mình khiến tôi thật sự cảm thấy tia vọng của mình thực sự chỉ là sự hoang tưởng, em dập tắt nó ngay lập tức. Phút giây ấy cảm giác tim như rỉ máu, từng giọt, từng giọt một. Có lẽ trên đời này khổ sở nhất chính là yêu một người không yêu mình, trong mắt đối phương mình thật rẻ rúng và đáng khinh. Cảm giác đó chính là ghen mà lại không có tư cách gì để ghen. Thứ tình yêu đau đớn câm lặng này khiến tôi thấy mình không có lối thoát. Có lúc bỗng thấy chán nản và thất vọng khôn tả không phải chán nản vì em mà chán nản vì bản thân tôi, bởi khi nhìn thấy em gọi tên anh ta, cảm giác duy nhất của tôi lại là xót xa và đau lòng.

Thế nhưng dù em có nhìn thấy nỗi đau và sự thất vọng trong mắt tôi em vẫn kháng cự tôi, em vẫn luôn bài xíche với tôi. Dẫu vậy tôi vẫn không thể oán trách em, tôi thật sự không thể oán trách em, chỉ có thể cố gắng kiên trì, nhẫn nại hi vọng rằng dần dần em sẽ tiếp nhận tôi. Thậm chí tôi còn dẹp bỏ sự sĩ diện, dẹp bỏ tự tôn, dẹp bỏ cái tôi của mình để được gần em hơn. Thật ra tôi cũng là con người, cũng cần có mặt mũi, thể diện để sống. Nhưng vì quá thích em, vì yêu em, vì để đổi lấy một nụ cười từ em tôi hèn mọn đến mức vứt hết tự trọng, dù cho em giẫm đạp lên nó, cũng chưa bao giờ thấy hối hận. Dù tôi sống rất tiết kiệm, nhưng chỉ cần món đồ em thích tôi đều cố gắng mua cho em. Tôi biết mình chẳng hoàn hảo, càng chẳng xứng đáng với em nên ngoài việc cố gắng đối xử tốt với em tôi không còn biết làm thế nào.

Ngày em bị Vân hại rơi xuống hang, tôi và Tuấn đã đi hết mấy cánh rừng để tìm em và Châu. Nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy em đâu, tôi và Tuấn đã quyết định liều lĩnh chui xuống hang để tìm em. Dẫu biết rằng rất có thể xuống rồi vĩnh viễn chẳng thể lên được nhưng tôi không bao giờ hối hận. Xuống hang, nhìn thấy em nằm gục trên đá, tôi gần như hoảng loạn. Đến khi đưa em lên được khỏi hang, tôi run rẩy đến mứ chỉ biết nhắc em đừng ngủ, chỉ có thể cố gắng đánh thức em, tôi sợ rằng nếu em ngủ… sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Lúc ấy dù cho em có nhắc đến người bạn trai, tôi vẫn sẵn lòng lắng nghe. Dù cho đau đớn đến thấu tâm can nhưng thà vậy còn hơn em rời bỏ tôi. Khi ấy tôi mới biết hoá ra em yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng không sao, nhưng nhất định em phải bình yên, nhất định đừng rời xa tôi. Chỉ là dù vậy, lòng tôi vẫn đau. Nghe em nhắc đến bạn trai mình với dáng vẻ hãnh diện và tự hào, vào khoảnh khắc sinh tử người em nhớ đến là anh ta, biết chẳng có tư cách để quan tâm nhưng trái tim đau không kiềm chế được như thể chính em đã khoét một lỗ rất lớn. Giây phút đó tôi cực kỳ hối hận, tôi ước gì ngày hôm ấy tôi không rời đi như vậy, tôi ước gì lần đầu gặp gỡ đã đủ dũng khí để đối diện, bởi tôi mới thực sự là người đến trước. Hôm ấy gặp… có phải rằng tôi không đến muộn một bước?

Có rất nhiều lần tôi bỗng thấy hoang mang, rốt cuộc tôi phải đối với em thế nào? Đối với em thế nào để em có thể mở lòng với tôi? Dù cho dưới sự yêu thương của tôi, dù cho tôi đã cố gắng gần em thêm một chút, cố gắng nỗ lực lo cho em, em vẫn đối với tôi vô cùng lạnh nhạt. Trước mặt em, tôi vứt bỏ tự tôn, mở hết lòng, moi gan, móc phổi cho em xem, nhưng đổi lại kết quả vẫn bị vứt bỏ. Chỉ cần có một tia hi vọng dù là mỏng manh em nhất định sẽ rời bỏ tôi để trở về. Ngày sinh nhật em, tôi đã thức nguyên một đêm lái xe từ Hà Nội về núi, tôi không dám đi máy bay, dành dụm số tiền ấy để tổ chức sinh nhật cho em. Nhưng em chẳng chút hứng thú nào, em lơ đãng với sự sắp xếp của tôi dành cho mình. Tôi thương em, yêu em đến mức đánh đổi tất cả những gì mình có cho em nhưng cũng không có cách nào đổi lại một nụ cười từ em. Em bỏ tôi một mình ở lại, chạy đi tìm anh trai em. Tôi đau khổ và bất lực đến tột cùng, em không muốn nhớ đến tôi dù chỉ một giây, không chịu nhìn tôi dù chỉ một lần. Sự vui sướng, thấp thỏm, hồi hộp của tôi khi tổ chức sinh nhật cho em bị tạt ngay một gáo nước lạnh vào khiến lòng tôi vô cùng cay đắng. Cuối cùng, tôi chỉ có thể đi tìm em, ôm em vào lòng hứa với em sau này nhất định sẽ đưa em về.

Cứ nghĩ rằng mối quan hệ của tôi và em sẽ chẳng có cách nào cải thiện. Sự lạnh nhạt và hờ hững của em sé kéo dài mãi mãi không ngờ em lại mang bầu. Lúc trở về trong cơn bão tuyết vì tưởng em bị ốm, nhìn thấy em xanh xao, gầy rộc tôi rất xót xa. Em ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những cánh chim trời tự do, nhìn những bông tuyết trắng xoá trút đầy sân. Có lẽ em cô đơn lắm, lòng tôi tự trách mình vô cùng. Vì cố gắng nỗ lực để xứng với em mà quên đi dành cho em chút thời gian. Cứ tưởng em bị ốm vậy lại là ốm nghén, nghe tin em mang bầu tôi vừa hạnh phúc vừa hoảng loạn. Hạnh phúc vì tôi và em đã có một sợi giây liên kết, hoảng loạn vì nhìn thấy sự ghét bỏ cái thai trong mắt em. Tôi biết em có thai rồi tương lai sẽ phải gắn với tôi, cũng biết em đang nghĩ gì nên tôi gần như quỵ luỵ van xin em đừng bỏ con. Trong cơn bão tuyết ấy, tôi vừa ngồi bên giếng vừa làm đôi chim bồ câu hầm, vừa nghĩ làm sao có thể để em chấp nhận đứa bé này. Tôi có tội với em nhưng con vô tội, tôi thật sự rất sợ em nghĩ không thông lại bỏ con đi. Tuyết lớn rơi xuống người tôi lạnh buốt nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được gì. Tôi sợ em bỏ con mà tôi lại thương em nhiều hơn, chỉ muốn hầm đôi chim bồ câu cho em tẩm bổ, chỉ muốn dành tất cả mọi tốt nhất cho em lúc này và cả mai sau.

Cũng may em chưa tuyệt tình đến mức ấy, có lẽ bởi tình mẫu tử thiêng liêng em đã đồng ý giữ lại con. Em mắng chửi tôi, đánh đập tôi ra sao tôi cũng thấy mừng vô cùng. Từ khi em mang thai, mối quan hệ của tôi và em dần xích lại đôi chút. Có lẽ bởi em hiểu, có đứa bé này rồi, em cũng chỉ còn cách chấp nhận bên tôi. Có đứa bé, tôi dù bận rộn cỡ nào cuối tuần cũng về với em. Trong nhà tôi cũng dặn dò mẹ bảo vệ cho em, sức khoẻ em yếu không thể đưa em xuống núi được, tôi chỉ đành đợi em sinh xong mới cùng em về nhà. Tôi đã nghĩ đến tương lai của tôi, em và đứa con trong bụng, về một gia đình hạnh phúc, thậm chí tôi còn dành dụm tiền tính đến chuyện mua một căn biệt thự để cả nhà cùng sống thật đầm ấm. Tôi đặt tên con là Đông Đông để hợp với tên của tôi và em. Thời gian đó, vừa hay hai bộ sưu tập em thiết kế gây được tiếng vang lớn, Lâm An không những vực dậy còn được trúng thầu mấy dự án vào phát triển kinh ngạc. Tôi càng ngày càng nhận ra, em chẳng những xinh đẹp, giỏi giang còn rất tài năng. Em chê bai số tiền tôi mua mấy bộ thiết kế của em ít ỏi nhưng em nào biết ngay khi trúng thầu bộ Ánh Trăng tôi đã mua quà cho em, là chiếc dây chuyền kim cương, định đợi em sinh con xong sẽ tặng cho em.

Chỉ là không ngờ biến cố lại ập đến, dù tôi đã đề phòng em gái mình, dù tôi đã nhờ mẹ trông chừng nó nhưng không ngờ hôm tôi trở về núi, mua sắm đồ sơ sinh cho Đông Đông lại gặp tai nạn. Tôi và bố thập tử nhất sinh ở viện huyện cũng là lúc em bị nó đưa ra khỏi núi. Nó chuốc thuốc mê cho chị Trang rồi đưa em đi, đến khi chị Trang tỉnh lại thấy cửa phòng đã bị khoá. Chị ấy phải ở trong phòng suốt năm ngày trời, ăn mì tôm qua bữa, dưới viện huyện, mọi người lại bận chăm sóc tôi cùng bố lúc nguy kịch nên không ai để ý được. Cho tới khi mẹ và anh Dương gần một tuần quay lại núi mới phát hiện ra, nhưng có truy hỏi cỡ nào em gái tôi vẫn không mở mồm khai ra câu nào. Mẹ tôi và anh Dương sợ tôi bị đả kích đành giấu tôi, nhưng gần hai mươi ngày nằm viện tôi sốt ruột vô cùng vì nghĩ em sắp sinh. Dù lúc ấy chưa hồi phục hoàn toàn tôi vẫn muốn quay lại núi luôn, mẹ tôi và anh Dương biết không thể giấu được nữa mới oà khóc kể với tôi. Nghe tin tôi tưởng như sét đánh ngang tai, gần như không khống chế được đã đánh cho em gái mình một trận, cuối cùng tôi tìm được manh mối về thằng bạn của nó đã chở em đi, dựa vào những dữ liệu nó đưa ra, tôi khoanh vùng và tìm nơi em đã sinh con. Tìm suốt mấy tháng trời cũng biết em sinh con ở viện tỉnh, nhưng đứa bé vừa sinh ra đã ch.ết! Vừa nghe xong tôi cũng tưởng như bầu trời sập xuống, toàn thân như có luồng sét đánh thẳng vào, trên đầu như có vô số tia chớp đang ập đến. Tất cả những thứ phũ phàng từ trước tới nay tôi phải chấp nhận, kể cả là một hoàn cảnh gia đình đáng thương hay bị em ghét boe đều có thể chấp nhận, nhưng nghe tin con mất tôi sao có thể chấp nhận nổi! Đứa bé ấy không chỉ là con tôi mà còn là tình yêu của tôi và em, đứa bé ấy không chỉ là một bào thai mà còn là sợi dây kết nối tình yêu của tôi và em! Vậy mà người ta nói nó không còn! Câu nói ấy… ngay lập tức cắt vào yết hầu tôi một đường, rất nhẹ nhưng chết ngay tức khắc. Cả thế giới hoàn toàn chết đi, tôi không sao tìm được sự sống thêm một giây phút nào. Không còn là tuyệt vọng, nó giống như bức chết tôi, chết khổ, chết sở. Tâm can tôi phế liệt, nghĩ thôi cũng không thể nghĩ được. Và tàn nhẫn hơn nữa, khi quay lại địa chỉ nhà tìm em, em cũng đã đi nước ngoài, lúc tôi thâp tử nhất sinh, em cũng chưa ngoảnh lại dù chỉ một lần giống như thể em đã trút được gánh nặng, từ nay về sau sẽ hoàn toàn tự do, chẳng còn vướng bận gì tôi hay những hồi ức trên núi, giống như tôi chỉ là kẻ qua đường không cần bận tâm đến. Tôi thật sự đã từng rất giận em, biết rằng Đông Đông không còn em cũng rất đau nhưng sự phũ phàng của em khiến trái tim tôi như đứt thành từng đoạn. Những gì tôi cố gắng cũng chỉ là bọt biển bị sóng dập cho tha nát. Tôi sống hay chết, trong lòng em không hề quan trọng! Thậm chí, Đông Đông là con chung của tôi và em nhưng con mất, mộ của con ở đâu em cũng chưa từng cho tôi hay. Đến ngày giỗ đầu của con tôi phải cho người đi theo anh trai em mới biết con nằm ở nơi nào. Mang cho con bộ quần áo, đồ chơi, suốt đêm đó tôi đã thức trắng ở cạnh mộ con không rời.

Những tháng năm con mất em rời đi, tôi gần như đau thương đến chết chỉ có thể vùi đầu vào công việc để quên đi em. Công việc càng thành công, trái tim tôi càng sứt sẹo, chẳng thể mở lòng ra với bất cứ ai, cũng chẳng muốn quay lại núi thêm lần nào nữa.

Tôi cứ tưởng rằng em và tôi cứ thế xa nhau chẳng bao giờ gặp lại nữa. Nhưng Hà Nội nhỏ bé như vậy, không thể nào không gặp. Sau hai năm em đi em đã quay trở lại. Ngày đầu tiên gặp lại khi em vào viện thăm cháu mình cũng là khi con trai của anh Dương bị viêm phổi nhập viện. Chị Trang mất rồi, mẹ tôi và anh Dương chăm sóc nó nhưng điều kiện trên núi khá tệ, tôi đã nhiều lần đề nghị anh Dương cho nó xuống Hà Nội nhưng anh không chịu, đến khi nó nhập viện cấp cứu mới hoảng loạn. Trong lúc đưa nó vào phòng đã va phải em. Vừa nhìn thôi tôi đã ngay lập tức nhận ra em, nhưng vẫn không thể nào tin nổi. Khoảnh khắc gặp lại ấy, tôi bỗng cảm thấy thế giới xung quanh như tan thành mây khói, chẳng còn nghe được âm thanh nào nữa chỉ thấy tiếng trái tim đập thình thịch giống như con tim đã chết được tái sinh. Mặc dù tôi đã từng giận em, nhưng giờ mới hiểu ra được tôi chưa từng quên đi em. Hai năm qua tôi tiếp xúc không ít với những cô gái xinh đẹp, giỏi giang, nhưng chưa một phút nào lòng tôi dao động, cũng chưa từng mở được lòng mình ra với ai. Nhìn em bị thương, tôi không thở được, từng mạch máu như chảy lên, lòng run rẩy dâng trào như biển mây. Đã bao năm trôi qua, cũng bao đớn đau giày vò, vậy mà tôi vẫn không chấp nhận được việc em bị thương. Tôi muốn cất bước tiến lại gần em, cúi xuống đỡ em lên nhưng bước chân lại nặng như chì. Cùng lúc đó bạn trai cũ của em cũng tiến đến đỡ em dậy. Tôi ngây người nhìn em, sau đó lặng lẽ xoay chân quay lại vào phòng bệnh. Khi đi đóng viện phí cho cháu tôi, tôi đã nhìn thấy bạn trai em quỳ dưới chân em, tỉ mẩn gắp từng hạt bụi trên vết thương, dùng cồn lau sạch sẽ, rồi băng bó lại cho em. Rõ ràng tôi không muốn nhìn, nhưng từng cử chỉ đều lọt vào mắt tôi. Càng đau khổ, càng dằn vặt lại càng nhìn, hốc mắt tôi nóng rực nhưng làm cách nào cũng không thể quay đi chỗ khác. Khoảng cách xa nhất trên cõi đời này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ tôi khắc cốt ghi tâm trong mắt em, lại chỉ là một hạt cát đã bị quên lãng từ lâu. Em thậm chí còn dừng lại, ung dung tháo giày dốc ngược lên, giũ hạt cát vướng chân ra, chẳng buồn liếc qua nửa mắt. Bởi căn bản em chưa từng yêu tôi, vậy thì tôi mong chờ gì chứ? Nhưng dù vậy tôi vẫn không khống chế được mình, duyên phận cũng chẳng tha cho tôi bắt tôi liên tục chứng kiến cảnh em và Vinh ở cạnh nhau.

Em và anh ta thực sự rất xứng đôi, hai người mỉm cười với nhau, nắm tay nhau, từng cử chỉ thân mật và tự nhiên khác hoàn toàn với vẻ xa cách của em dành cho tôi. Tôi biết lần đầu gặp tôi không xứng với em, nhưng tôi đã chăm chỉ làm việc, nỗ lực vươn lên chỉ hy vọng rằng ngày nào đó có thể đứng trước mặt em một cách đàng hoàng, có thể được em chấp nhận. Hoá ra tôi còn không đủ tư cách để được em nhìn một lần, em vẫn yêu người đó, dù bao năm sống cạnh tôi em vẫn chọn lựa anh ta. Tôi yêu em nhiều đến vậy cuối cùng vẫn đánh mất em. Cảm giác mất mát ấy khiến tôi vô cùng mệt mỏi và suy sụp, nhưng lại chẳng có cách nào chạm được vào em, chỉ có thể lặng lẽ nhìn em từ xa, chứng kiến hai người cười nói, trái tim cũng tan nát như bị ai băm vằm thành trăm mảnh.

Chỉ là không ngờ rằng sau đó em lại tìm đến tôi van xin tôi giúp đỡ cứu công ty của anh trai em. Lúc đó tôi không khống chế nổi cảm xúc của mình, thấy em ở cạnh người khác tôi không chịu đựng nổi, tôi ích kỷ đến mức muốn lần nữa giữ em cho riêng mình nên đã đòi bao nuôi em. Tôi biết mình rất khốn nạn nhưng nghĩ đến việc em sống cùng người khác, yêu anh ta, ở cạnh anh ta mỗi ngày tôi vô cùng đớn đau.

Thực ra, khi ấy tôi đòi bao nuôi em, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ vượt qua bất cứ giới hạn nào dù cho lửa dục vọng của tôi đã từng nhen nhóm. Nhưng tôi không muốn phá vỡ lương tâm và đạo đức của em… tôi vẫn không đủ nhẫn tâm để em phải mang tiếng xấu là bán thân cho tôi đổi tiền! Vậy mà em dường như chẳng hề nhận ra điều ấy, thậm chí năm lần, bảy lượt em giày vò tinh thần tôi bằng đủ mọi cách. Em chửi bới tôi, em mạt sát tôi, em cho tôi là kẻ khốn nạn và đê tiện, thậm chí em còn không ngại thể hiện tình cảm của em dành cho Vinh trước mặt tôi. Em bị xuất huyết dạ dày, người đầu tiên em nghĩ đến cũng là anh ta, em khước từ mọi sự quan tâm của tôi, lạnh nhạt và tuyệt tình. Lúc đến thăm em, nhìn thấy anh ta và em ôm nhau, anh ta thơm trên trán em, mặc dù đã vô số lần chứng kiến em và anh ta thân mật, vậy mà tôi vẫn chẳng bình tâm mà chứng kiến. Lòng tôi khó chịu và ghen tỵ như sóng cuộn trào, đôi mắt tôi nhìn hai người tràn ngập sự tuyệt vọng, tia hy vọng nhỏ nhoi cũng dần lụi tàn.

Cho đến một ngày em lại đến tìm tôi, sau khi chứng kiến cảnh Vinh và bạn thân lên giường em đã đồng ý với điều kiện bao nuôi của tôi. Nghe em nói tôi có chút vui mừng nhưng cũng thất vọng, tôi luôn là người em nghĩ đến cuối cùng nhất, khi chẳng còn sự lựa chọn nào em mới tìm đến tôi dù là trên núi hay đã về miền xuôi. Thậm chí lúc em đồng ý ở cạnh tôi rồi em với Vinh vẫn mãi dây dưa không dứt. Có lẽ bởi trước kia thấy em yêu anh ta quá nhiều, suốt những tháng năm trên núi sống cùng tôi em vẫn chấp niệm với anh ta nên tôi mới nảy sinh ra những cảm giác ghen tuông vô lý như vậy. Mỗi lần nhìn thấy em và anh ta ở cạnh nhau khi hai người đã chia tay, khi em đã ở cạnh tôi tôi vẫn thấy lồng ngực quặn thắt lên. Những vết thương trong lòng đã khép lại lần nữa bỗng nứt toác ra, máu chảy đầm đìa. Em đồng ý bán thân cho tôi rồi nhưng tôi vẫn chưa từng thấy mình có được em, lòng vẫn trống rỗng buồn đau khi thấy em không chưa nhìn nhận mình. Có lúc tôi cũng cảm nhận được hình như em có cảm tình với tôi rồi. Đó là khi tôi cứu em khỏi đám người bắt cóc em lần nữa. Em ở trong rừng đã cõng tôi, nhìn thấy chiếc vòng bạc tôi và em cùng nhau mua trên chợ Phiên thị trấn tôi vẫn đeo em đã oà lên khóc. Chiếc vòng bạc ấy tôi chưa từng tháo ra, bởi dù biết ngu ngốc nhưng tôi mong mỏi và tin vào lời ông lão bán vòng nói. Tôi vẫn mong và hi vọng rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ lạc nhau như lời ông ấy nói. Đêm trăng ấy, em cõng tôi đi qua con đường rừng, em can đảm, gan dạ đưa tôi trở về bệnh viện. Em đã thương tôi hơn một chút.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN