Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 29: Ngoại truyện 2-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
258


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 29: Ngoại truyện 2-2


Nghe vậy, nước mắt mẹ anh lại lã chã rơi, bà đi về phía tôi, đưa tay chạm lên má Đông Đông rồi nhìn tôi, ánh mắt vẫn thống khổ và đau đớn nói:

– Ngọc… xin… xin lỗi… cháu…

Viễn thấy vậy thì sửa lại:

– Cô ấy là vợ con, mẹ là mẹ con, mẹ nên gọi cô ấy là con thay vì gọi cháu.

Mẹ anh mắt sưng mọng gật đầu:

– Mẹ… xin lỗi con. Xin lỗi vì những lời đã nói… xin lỗi vì những tổn thương mẹ gây ra cho con, mẹ rất hối hận, giờ biết chuyện này, tâm can cũng như bị ai cào xé. Mong con có thể tha thứ cho mẹ. Mong con… đừng trách mẹ. Cũng không biết nói thế nào… chỉ biết xin lỗi con rất nhiều. Giờ còn có cháu nữa… mẹ… mẹ có thể nhận con, nhận cháu được không?

Thật ra tôi không hề trách bà, ngược lại giờ phút này, nghĩ đến những lời bà nói với Viễn, nghĩ đến việc bà vì con trai cả mà đánh chửi chính đứa con trai thất lạc của mình lại càng hiểu không có nỗi đau nào lớn hơn thế. Hơn nữa, tôi thấy việc bà ngăn cản tôi và Vinh cũng rất tốt, kết cục thế này chẳng phải là tốt nhất rồi sao. Nếu khi ấy tôi và Vinh cố chấp đến với nhau, nếu dễ dãi mà lên giường cùng nhau cuối cùng chia ly đoàn tụ lại với Viễn chẳng phải giờ rất khó nhìn mặt nhau hay sao? Tôi cũng là một người mẹ, cũng chẳng thể nói trước được bất cứ điều gì, đặt hoàn cảnh vào bà khó chấp nhận tôi cũng là điều dễ hiểu. Tôi không trách bà, nếu tôi oán trách bà chẳng phải Viễn đứng giữa mẹ và tôi rất giày vò khó xử sao. Hơn nữa tôi còn có Đông Đông và cặp song thai trong bụng, đã xác định quay lại với Viễn, vì anh, vì con tôi càng không nên giận bà. Thế nên tôi cũng đáp lại:

– Dạ được ạ, ngoài Đông Đông trong bụng con còn một cặp song thai, ba đứa cháu có hai bà nội là điều tuyệt nhất rồi.

Mẹ anh nhìn tôi lại nhìn xuống bụng, gương mặt u ám, đau khổ giờ mới sáng lên một chút. Bà dang tay đỡ lấy Đông Đông, định nói gì thì bố Viễn cũng giục mọi người trở về nhà. Dù sao ở đây cũng không tiện nói chuyện, trời cũng tối rồi nên mọi người về nhà Viễn ăn cơm. Nói là ăn cơm, nhưng suốt bữa ăn mọi người chẳng đụng đũa mà chỉ nói chuyện với nhau chỉ có tôi bị Viễn nhét đầy thức ăn vào bát bắt ăn cho hết. Viễn không phải con của lão già đốn mạt kia tôi rất vui, thật sự là điều hạnh phúc trọn vẹn nhất. Nhưng tôi cũng rất thương mẹ nuôi anh, trong bữa ăn, ngoài gắp thức ăn cho tôi anh cũng liên tục gắp thức ăn cho bà. Tôi biết anh sợ bà cảm thấy lạc lõng, cũng sợ bà nghĩ ngợi lại buồn, tình cảm của anh và mẹ tôi đã chứng kiến khi còn trên núi, tôi biết anh thương mẹ rất nhiều. Nhưng hình như bà hiểu được nỗi lòng anh vỗ vỗ lên tay anh ý nói anh cứ nói chuyện với bố mẹ ruột của mình. Bố ruột anh có lẽ vui nhất, ông không ngờ người tài trợ thiết bị y tế cho viện, người tài giỏi, sống có nhân cách và đạo đức như Viễn lại là con trai của mình. Mẹ ruột anh thì cứ nắm lấy tay anh xót xa mãi. Mọi người nói chuyện rất lâu, mãi đến khuya khi Vinh mới chở bố mẹ anh về nhà, chỉ còn tôi, Viễn, Đông Đông và mẹ nuôi anh. Lúc bây giờ bà mới bảo với Viễn:

– Con không cần lo cho mẹ, mẹ không sao đâu. Mẹ không sinh ra con, nhưng nuôi dưỡng con lâu như vậy vẫn coi con như ruột thịt. Vả lại con từ nhỏ tới lớn con là chỗ dựa tinh thần cho mẹ, có một cậu con trai xuất sắc, giỏi giang như con là điều hạnh phúc nhất của mẹ, có chung máu mủ hay không cũng không quan trọng. Thậm chí lúc mẹ biết chuyện của hai đứa có đôi lần mẹ mong con không phải con lão ấy. Dù cũng rất đau lòng nhưng mẹ nghĩ đây là kết quả tốt nhất. Giờ mẹ chỉ mong con Phương tỉnh ngộ ra nữa thôi.

Viễn gật đầu, nắm lấy tay bà không nói lời gì. Đếm ấy, khi tôi và Đông Đông đi ngủ, Viễn và mẹ nuôi vẫn ở bên ngoài nói chuyện. Trong giấc mơ chập chờn, tôi bỗng thấy như quay lại trước kia, khi tôi còn ở trên núi cùng anh, mỗi anh đi xa lại cùng mẹ trò chuyện dưới ánh đèn, dặn dò mẹ chăm sóc cho bản thân và cho tôi. Có lẽ rằng… mẹ nuôi anh là người mẹ tuyệt nhất trên đời!

Sáng hôm sau, mẹ nuôi Viễn nhờ anh đưa bà ra mộ của cậu con trai đã mất. Cả mẹ nuôi lẫn mẹ ruột của Viễn đều đi. Tôi vì mang thai, lại có Đông Đông nữa nên mọi người cũng không cho tôi đi cùng. Viễn nói với tôi, lúc ra mộ mẹ nuôi anh không khóc, nhưng mẹ ruột anh vẫn khóc. Bà khóc vì thương cho anh, thương cho cả đứa bé tội nghiệp xấu số nằm dưới nấm mộ kia. Còn mẹ nuôi Viễn, có lẽ bởi nỗi đau lớn quá, bà không khóc được nữa, chỉ nén toàn bộ đau thương vào thành một nỗi đau câm lặng.

Sau khi từ ngoài nghĩa trang về, mẹ nuôi Viễn cũng trở về núi. Dù cho Viễn đã xin bà ở lại đón Tết cùng anh bà vẫn kiến quyết trở về. Viễn không có cách nào chỉ đành mua vé máy bay, tự mình đưa bà về. Lúc Viễn đưa mẹ nuôi về bố mẹ ruột anh và Vinh cũng qua chơi với Đông Đông. Bố mẹ anh còn mua rất nhiều sữa bầu, thuốc bổ cho anh, Vinh cũng dặn tôi uống thuốc thế nào, phải đi khám các mốc ra sao. Trước kia tôi và Vinh từng yêu nhau, nhưng chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn, chẳng hiểu sao tôi lại thấy may mắn vô cùng, giờ tôi lại thành em dâu của anh, cũng xem như duyên phận. Anh thấy tôi cứ ngây người thì cười nói:

– Thật ra từ khi anh đi nước ngoài anh đã luôn mong em được hạnh phúc rồi. Giờ biết Viễn là em trai mình, anh càng muốn hai đứa hạnh phúc hơn nữa. Viễn nó khổ từ nhỏ, em cũng chịu nhiều bất hạnh giờ cũng mới xem như hai đứa mới trọn vẹn đến được với nhau. Nghĩ lại cũng buồn cười, thằng mọi rợ, hạ đẳng lại là em trai ruột mình.

Tôi nghe vậy cũng phì cười đáp:

– Tại cái mồm anh hỗn nên bị nghiệp quật đấy cho anh ấy làm em trai anh đấy. May hồi đó hai anh em không đánh nhau tan xương nát thịt, không thì giờ còn nhiều cái để nói nữa.
– Ừ! Không hiểu sao anh lại trẻ trâu như thế nữa. Thằng Viễn cũng láo cơ.
– Láo gì mà láo, tại anh đấy chứ!
– Khiếp quá, chưa gì đã bênh chằm chặp thế này rồi. Mà hai đứa đợi anh cuối năm hãy cưới nhé, anh phải học thêm chín tháng nữa mới được về.
– Bác cứ yên tâm, bao giờ bác về chúng em mới dám cưới. Nhưng về là phải dẫn người yêu về đấy nhé!
– Nhất trí luôn, hai đứa cứ cưới đi rồi anh sẽ cưới sau.

Tôi gật đầu, lòng vô cùng nhẹ nhõm và dễ chịu. Bố mẹ Viễn đang chơi với Đông Đông cũng cười nói:

– Qua năm thì có tháng mười rất đẹp, nhưng chuyện cưới xin của hai đứa thì bố mẹ chỉ dám tham gia ý kiến không dám ép. Vả lại phải hỏi cả ý kiến mẹ nuôi thằng Viễn nữa, bà ấy nuôi thằng Viễn bao nhiêu năm, đối xử với nó cũng phải tốt lắm nó mới thương bà ấy nhiều như vậy. Hai đứa tính sớm rồi báo cho bố mẹ là được.
– Dạ vâng ạ.

Cả ngày hôm ấy, mọi người chờ Viễn nên ở biệt thự nhà Viễn chơi với Đông Đông đến tối muộn. Đông Đông rất dễ chơi, con quen dần rồi nên không còn sợ hãi hay rụt rè. Bố của Viễn rất chiều trẻ con, ông bày đủ trò cho Đông Đông chơi, mẹ anh ngồi cạnh thì liên tục hỏi tôi về Viễn, hỏi mấy năm trên núi sống cùng anh tôi và anh sống thế nào, hỏi anh có khổ cực không, hỏi anh sinh hoạt, ăn uống ra sao. Tôi biết bà không được chứng kiến anh lớn lên thế nào, mỗi ngày trôi qua với anh ra sao nên muốn được biết cho lòng đỡ đau. Tôi hiểu nên kể lại toàn bộ những gì tôi chứng kiến cho bà nghe, mỗi lần nhắc đến chuyện Viễn phải bươn chải, vất vả ra sao bà đều rơi lệ. Nhưng dù sao giờ Viễn cũng đã thành công quay trở về, cũng xem như là niềm an ủi với bà.

Sáu giờ tối Viễn mới về đến nhà. Mọi người đã chờ cơm sẵn. Những ngày cuối năm còn sót lại chút tàn dư, mang theo cả sự nặng nề trong mắt anh. Lúc ăn cơm bố anh hỏi:

– Năm nay hai đứa ăn Tết ở Hà Nội này luôn chứ? Nếu ăn Tết ở đây Ba mươi sang nhà cùng đón tất niên.

Nghe bố hỏi như vậy, sự nặng nề trong mắt Viễn càng rõ. Thật ra tôi hiểu anh đang rất khó xử, một bên là cha mẹ ruột, một bên là mẹ nuôi mà Tết lại chỉ có một. Bố anh dường như cũng nhận ra cười nói:

– Con muốn đón Tết với mẹ nuôi cũng được, bao giờ thôi xuống Hà Nội sau. Nhưng Ngọc đang bầu, đi lại không tiện thì Ngọc về ăn Tết với anh trai đợi thằng Viễn về qua nhà bố mẹ với thằng Viễn nhé.

Viễn nhìn tôi, tôi biết ngoài khó xử với bố mẹ anh còn khó xử với tôi. Anh là người sống có trước có sau, có tình có nghĩa, cũng rất hiếu thuận. Thật ra tôi ở đây ăn Tết cùng anh trai tôi thì cũng được thôi, nhưng nghĩ đến mẹ nuôi anh cô đơn trên núi, con Phương thì ở viện tôi thật sự rất thương bà. Thế nên không đợi Viễn đáp đã đáp lại:

– Con và anh Viễn sẽ đưa Đông Đông lên núi ăn Tết cùng mẹ nuôi anh ấy vài ngày bố mẹ ạ. Trên núi không khí rất sạch sẽ, hồi trước bầu Đông Đông con cũng sống trên ấy, đường núi giờ đi lại tiện rồi, bọn con ở vài ngày Tết rồi sẽ về thăm bố mẹ.

Bố mẹ Viễn vừa nhận lại con sau bao năm xa cách, tất nhiên ai cũng muốn được gần con, càng tha thiết được đón Tết cùng Viễn. Ban đầu tôi tưởng mẹ anh sẽ không đồng ý cho anh đón Tết trên núi, không ngờ bà lại nói:

– Vậy bố mẹ đi cùng mấy đứa lên núi đón Tết được không? Dù gì Tết nhất bố mẹ cũng được nghỉ, bố mẹ đi cùng còn trông con và phụ cho hai đứa nữa. Mẹ còn phải lên xem nơi mà con trai mẹ ở mấy chục năm nay thế nào, cũng lên cảm ơn mẹ nuôi con thêm lần nữa.

Viễn cũng không ngờ mẹ anh lại nói như vậy hỏi lại:

– Mẹ lên núi ăn Tết ấy ạ?
– Ừ! Có sao đâu, coi như mẹ đi du lịch, cũng muốn xem những điểm trường trên ấy khác gì những điểm trường dưới đây không. Thế nhé! Chốt thế đi.
– Mẹ!
– Không sao, những năm nay con sống khổ sở rồi, nếu con muốn năm nào bố mẹ cũng sẵn lòng cùng con lên núi đón Tết. Chỉ cần được vui vầy, sum họp cùng nhau thì nơi nào mẹ cũng sẽ đến. Nhưng nhà mẹ nuôi con có chỗ ở cho bố mẹ không?

Vinh lúc này mới nói xen vào:

– Viễn nó có cái khách sạn to đùng ở thị trấn YY, mấy trăm người cũng chứa được nói gì vài người, con cũng xin một slot được đón Tết trên núi nhé. Đón giao thừa xong con sẽ đưa mọi người ra khách sạn để nghỉ.

Viễn nghe xong thì bật cười đáp lại:

– Mọi người không cần lo nghĩ chỗ ăn ở, muốn bao nhiêu chỗ ở đều có cả.
– Vậy được! Bố mẹ và anh chốt đơn nhé.

Ăn cơm dọn dẹp xong mọi người cũng về hết. Đông Đông lúc này cũng đã buồn ngủ, tôi mang con vào phòng cho con ngủ xong ra cũng thấy Viễn bê một chậu nước thảo dược ấm rồi nói với tôi:

– Có bầu không thể xông hơi, anh cũng không dám nấu nước nóng quá chỉ để âm ấm thế này cho em ngâm chân.

Dạo này vì tìm kiếm Đông Đông tôi đi rất nhiều, chân cũng nứt toác ra. Viễn đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, đặt chân tôi vào chậu nước, ngón tay kỳ cọ sạch sẽ từng lớp da chết. Sau đó anh thay nước massage chân cho tôi, vừa massage anh vừa nói:

– Ngọc, em đang bầu thế này lên núi ăn Tết…

Viễn còn chưa kịp nói hết câu tôi đã ngắt lời:

– Viễn, em biết anh định nói gì nhưng em vẫn quyết định cùng anh ăn Tết với mẹ nuôi. Đường lên núi giờ dễ đi rồi, anh đưa em đi, đến đầu thôn anh cõng em là được mà.

Viễn nghe xong, bàn tay siết nhẹ lấy chân tôi đáp:

– Ngọc! Cảm ơn em.
– Ngốc này, cảm ơn gì chứ, từ lúc quen anh đến giờ anh đã làm cho em biết bao nhiêu việc còn em chưa làm gì được cho anh. Đây chỉ là cùng nhau đón Tết anh không cần cảm ơn.

Anh không đáp nữa, chỉ lặng lẽ kỳ cọ massage chân cho tôi, sau đó lau chân sạch sẽ, mang chậu nước đi đổ rồi quay lại mở ngăn kéo bôi dầu ấm chân cho tôi. Viễn vẫn ngồi xổm dưới chân tôi, tỉ mẩn làm bôi, xong xuôi anh vẫn không ngồi lên mà ngồi dưới đất gục đầu xuống đùi tôi khẽ nói:

– Anh thương mẹ nuôi, thương bà vô cùng, nhưng không thể không phủ nhận một điều là anh thật sự không muốn làm con ông ta dù cho có yêu em hay không. Suy nghĩ này của anh… hình như cũng hơi khốn nạn nhỉ?
– Chẳng có gì khốn nạn hết, một người bố như vậy không ai muốn làm con cũng là điều dễ hiểu.
– Ừ. Từ nhỏ ông ta đối xử với anh và mẹ không ra gì, biết ông ta c.ưỡng h.iếp mẹ nuôi rồi ép cưới, anh thậm chí còn hận ông ta. Trong chuyện này, mẹ nuôi vẫn là đáng thương nhất.
– Vâng, em và anh sẽ cố gắng bù đắp cho mẹ nuôi, sau này sinh xong, mỗi năm sẽ cùng nhau cho con về chơi với mẹ vài đợt rồi lâu lâu đón bố mẹ, đón bố con anh Dương xuống đây chơi nữa.

Viễn dụi đầu vào chân tôi, chạm lên bụng tôi, anh không dám xoa mà chỉ chạm rồi nói:

– Ngay từ lần đầu gặp anh đã rất thích em, vốn nghĩ sẽ chẳng bao giờ lay động được trái tim em nhưng vẫn muốn cố gắng. Lúc đó anh cứ nghĩ rằng em bên cạnh là tốt rồi, em chưa thích anh cũng không sao, anh thích luôn cả phần em cũng được. Mà thật ra giờ anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, không còn rào cản gì nữa thì có phải cố gắng thế nào anh cũng sẽ nỗ lực để xứng với em.

Tôi nhìn anh gục đầu trên đùi mình, tư thế này cũng giống hệt với tình cảm của tôi và Viễn. Lúc nào anh cũng yêu tôi nhiều như vậy, dù giờ đây thân phận của anh là một cậu ấm con nhà giàu và gia giáo anh vẫn luôn cúi thấp đầu trước tôi. Tôi biết toàn bộ trái tim của anh đều dâng cho tôi hết rồi. Những lời hèn mọn này nói ra, có nghĩa là tự tôn hay sĩ diện anh cũng chẳng màng. Tôi đưa tay vuốt tóc anh, cũng bỏ toàn bộ tự tôn của mình đáp lại:

– Thật ra anh không cần thích em thay phần em vì em cũng rất thích anh. Viễn! Từ bây giờ chúng ta phải thật hạnh phúc nhé!
– Chắc chắn rồi, sẽ thật hạnh phúc.

Đêm ấy, tôi, Viễn ôm Đông Đông cùng nhau ngủ trên giường to lớn trong căn biệt thự của Viễn. Tôi hít hà mùi thơm của Đông Đông, không hiểu sao tôi thấy cơ thể Đông Đông rất giống Viễn, mùi hương trên người con cũng giống mùi thơm của anh, là mùi hương gỗ nhàn nhạt hoà lẫn với hương hoa của núi rừng ban mai, thơm nhẹ nhàng thoang thoảng len qua cánh mũi tôi.

Những ngày giáp Tết, Viễn quay trở lại Lâm An để giải quyết vài công việc. Ban ngày nếu bố mẹ anh không qua thì tôi sẽ đưa Đông Đông sang nhà anh trai tôi chơi với Nam. Anh trai tôi từ khi biết Viễn không phải là con lão già kia anh còn mừng và hạnh phúc hơn cả tôi, anh còn nói với tôi:

– Viễn nó đẹp trai, giỏi giang thế, nó tử tế, ôn nhu thế mà là con lão khốn nạn kia anh cũng nghi nghi rồi. Giờ đúng là lòi ra lão ta tráo đổi thằng bé, cũng may thằng bé là sen, nên dù có sống ở bùn đất vẫn vươn lên toả sáng. Lấy được người chồng như vậy là may mắn lắm đấy nhé, từ nay phải yêu thương bù đắp cho nó nhiều vào.
– Tuân lệnh anh trai! Anh với chị Nhu cưới sớm đi cho em còn rước em rể về.
– Tháng ba này sẽ cưới, cô cứ chuẩn bị quà to vào là được.
– Anh muốn vàng hay kim cương?
– Anh chẳng cần vàng với kim cương gì sất, quà to nhất là mấy mẹ con cô khoẻ mạnh, vợ chồng cô hạnh phúc, chứ vàng với kim cường anh tự mua được.

Ngọc Thịnh giờ càng ngày càng phát triển, anh trai tôi chẳng những lấy lại được biệt thự còn mua lại được xe ô tô, phát triển Ngọc Thịnh sắp trở lại như trước kia nên tất nhiên tiền bạc với anh không phải món quà lớn. Cuộc đời tôi tuy rằng gặp nhiều biến cố và trắc trở, nhưng may mắn có hai người đàn ông thương tôi là Viễn và anh trai của tôi. Đó là hạnh phúc rồi!

Tết năm ấy, tôi và Viễn đưa Đông Đông lên núi trước. Đường lên núi giờ đã được trải nhựa, tuy vẫn khúc khuỷu nhưng dễ đi hơn rất nhiều. Xe lên đến thôn, bố mẹ nuôi và bố con anh Dương đã đứng ở đầu thôn để chờ. Mấy năm rồi mới trở lại đây lần nữa lòng tôi rộn ràng, nhẹ nhõm chứ không còn đau đớn giày vò như lần đầu bị bắt đến, hủ tục mua vợ đã được xoá bỏ từ lâu, dân trong núi cũng đã ra ngoài làm ăn, nhà nào nhà nấy cũng khang trang hơn rồi. Viễn nuôi hơn ba mươi em nhỏ trên núi, tài trợ tiền cho các em đi học, dân trong núi cũng có tư tưởng tiến bộ hơn, lấy Viễn làm tấm gương cho con trẻ được cắp sách đến trường. Con đường vào nhà Viễn vẫn đầy hoa dại nở rộ, hương thơm núi đồi cùng múi khói bếp vẫn thoảng qua cánh mũi tôi. Lúc vào đến nhà anh, tôi cũng mới biết Viễn đã sửa sang lại toàn bộ nhà, sắm nội thất, tivi, tủ lạnh, máy giặt xịn xò, căn nhà gỗ đẹp như một bức tranh. Đông Đông lúc đến thích lắm, nhất là khi gặp bé Bi, con trai của anh Dương và chị Trang thằng bé cười nói không ngừng. Bi tuy kém Đông Đông một tuổi nhưng cũng rất hoạt bát nhanh nhẹn. Thằng bé đẹp trai, sáng sủa, nhặt toàn nét đẹp của cả bố và mẹ. Tôi vào nhà, thắp cho chị Trang một nén hương. Khi nhìn thấy di ảnh của chị, tôi vẫn không kìm được, khoé mắt vẫn cay xè. Nghĩ vẫn thương cho một kiếp người, hiếm muộn bao năm, cả đời sống trên núi, đến khi sinh con còn chưa nhìn thấy mặt con đã rời xa nhân thế. Nhìn thấy bé Bi, tôi càng thấy thương và tội nghiệp, tội nghiệp người đã khuất, tội nghiệp cả người ở lại.

Cũng may bé Bi rất ngoan, thằng bé rất bám mẹ nuôi Viễn. Mặc dù bà không phải mẹ ruột của anh Dương nhưng đối xử với thằng bé như cháu ruột mình. Anh Dương nói với tôi và Viễn:

– Mẹ nó mất rồi, anh và bố thì bận việc ở xưởng gỗ, cũng may có bà chăm sóc nếu không không biết phải làm thế nào nữa. Thằng bé quấn bà lắm, tối là đòi lên ngủ với bà, mấy hôm bà xuống Hà Nội cứ khóc đòi bà về.
– Vậy nên mẹ cũng sốt ruột, lúc em bảo mẹ ở dưới Hà Nội ăn Tết mẹ cũng đâu có chịu, đòi về còn chăm Bi.

Tôi nhìn Bi rúc vào lòng mẹ nuôi Viễn, thằng bé mười tám tháng, ngọng líu ngọng lo gọi:

– Bà nội… bà nội ơi.

Đông Đông cũng sà vào lòng bà bảo với Bi:

– Bà nội của Đông Đông đấy.
– Bà nội của Bi nữa.

Tôi, Viễn, anh Dương nghe xong thì bật cười còn mẹ nuôi hai người thì bế cả hai đứa vào lòng hít hít mái tóc, ánh mắt đầy rạng rỡ. Nhìn thấy bà như vậy, tôi cũng thấy tảng đá đè nặng trong lòng cũng như được trút bỏ.

Vì tôi mang thai nên được ưu tiên, Viễn cũng chẳng cho tôi đụng tay đụng chân vào việc gì. Cơm nước tất niên anh và anh Dương lo hết, bố anh thì lo chuyện cúng đơm, tôi và mẹ anh chỉ trông Bi và Đông Đông. Nhìn thấy ba bố con họ ngồi ngoài giếng làm đồ nấu nướng, trong căn bếp khói chiều bay lên tôi bỗng thấy bình yên vô cùng. Dù giờ Viễn là giám đốc, còn là con của một gia đình giàu có, nhưng anh vẫn giản dị, chịu thương, chịu khó, không nề hà bất cứ việc gì, càng chẳng tỏ ra mình là kẻ có tiền khinh rẻ bất cứ ai. Thậm chí, khi anh Dương giục anh lái xe đi mua mắm anh cũng vui vẻ phóng con xe cà tàng đi mua. Trước kia tôi vẫn luôn thấy anh Dương và bố nuôi có chút lợi dụng Viễn, nhưng giờ tôi biết thực ra họ có những điểm chưa tốt, nhưng họ thương Viễn là thật. Mẹ nuôi anh kể, năm ấy ba mẹ con anh dắt díu nhau lang thang vô định là bố anh Dương đã cứu mang họ. Dù Viễn và Phương là con riêng của bà nhưng bố anh Dương vẫn đối xử rất tốt không có phân biệt đối xử, cũng lao động cật lực để nuôi cả ba người đi học. Viễn và anh Dương hồi đó thương bố mẹ nên chiều nào cũng đi hái thuốc bán, chỉ có con Phương là ăn không ngồi rồi, hạch sách đủ đường. Cũng may giờ anh Dương tu chí rồi, từ khi vợ mất anh tu chí làm ăn, xưởng gỗ giờ đã phát triển ở tỉnh, anh và bố còn mở mấy chi nhánh nữa. Mọi chuyện đến giờ cũng coi như đã ổn.

Buổi chiều, sau khi làm cơm tất niên thì bố mẹ ruột của Viễn và Vinh cũng lên. Ban đầu tôi tưởng chỉ có người nhà Viễn, không ngờ phía sau còn thấy anh Thịnh, chị Nhu, Nam và bất ngờ hơn nữa có cả Châu và Tuấn. Anh Thịnh, chị Nhu nhìn tôi ngây ra thì bảo:

– Mấy năm rồi chưa đón Tết cùng cô, năm nay có thêm người phải cùng nhau ăn Tết chứ?

Châu đứng phía sau, bụng bầu hơi nhô lên qua lớp áo khoác. Cô ấy cười bảo:

– Cho ăn bữa tất niên ké nhé. Bố mẹ anh Tuấn mất rồi, cái Nguyệt thì ăn Tết bên nhà chồng, tôi và anh ấy cũng lang thang, mẹ anh Viễn gọi chúng tôi sang cho vui.
– Cô và anh Tuấn…
– Chúng tôi sắp cưới rồi, bố mẹ tôi đồng ý cho chúng tôi đến với nhau rồi.

Tôi bật cười, ôm lấy Châu, cô ấy hạnh phúc mà tôi cũng hạnh phúc theo. Trong sân rộng lớn, Nam, Đông Đông và Bi đang chạy nhảy chơi đùa, bố mẹ nuôi và bố mẹ ruột Viễn ngồi dưới bàn trà ngắm những cây mơ trắng, cây đào phai, những cây hoa hải đường nói chuyện rôm rả, ngoài sân giếng, Tuấn, anh Dương, Vinh và Viễn cũng ngồi xổm bê nồi bánh chưng nhặt vài cái thắp hương lên bàn thờ. Gió xuân mơn man như chạm đến cả trái tim tôi, xa xa những ngôi nhà bên dãy núi toả những cột khói trên không trung, chưa bao giờ tôi có cảm giác sum vầy, ấm êm đến thế này. Có lẽ đây là cái Tết hạnh phúc và trọn vẹn nhất suốt bao năm nay, cũng là cái Tết đông đủ nhất, đặc biệt nhất!

Đêm hôm ấy, sau khi ăn Tất niên xong, tất cả mọi người đều quây quần bên sân nhà. Sân nhà rộng lớn, ở giữa là một ngọn lửa bập bùng. Viễn ngồi cạnh tôi, một tay anh bế Đông Đông, một tay anh nắm chặt tay tôi. Đêm nay sắc trời rất đẹp, không có mưa, chỉ có gió xuân mang hương núi đồi thoảng qua. Bố mẹ ruột Viễn nhìn sắc trời mùa xuân khẽ nói với bố mẹ nuôi:

– Tết ở đây rất đặc biệt, cũng rất bình yên. Nếu thằng Viễn và anh chị đồng ý, năm nào chúng tôi cũng sẽ cùng vợ chồng nó lên đây ăn Tết.
– Được thế thì tốt quá, chỉ sợ vợ chồng anh chị chê thôn quê nghèo khổ thôi.
– Không, Hà Nội xô bồ quá, tìm một chốn bình an thế này không phải dễ. Vợ chồng tôi già rồi, rất thích nơi này.
– Vậy sang năm mọi người lại lên tiếp nhé, à, hè chị nhà được nghỉ, mọi người sắp xếp lên đây chơi.
– Được được, tôi nhớ lời mời rồi nhé, hè vợ chồng tôi lại lên. Vợ chồng thằng Viễn lên hay không kệ nó, vợ chồng tôi nhất định sẽ lên.

Tôi và Viễn nghe xong cười ngặt nghẽo, vì vận mệnh năm nào giờ hai bên gia đình lại gắn kết thân thiết với nhau. Khi còn đang cười thì đột nhiên trên bầu trời cũng có tiếng pháo nổ giòn giã, những đợt pháo hoa xanh đỏ tím vàng bay lên bầu trời, sáng rực rỡ hơn cả đêm trăng năm nào. Núi đồi hoang vu bỗng như thức dậy, những ngọn cây cỏ sục sôi, thác nước phía Đông cũng rạng rỡ dưới ánh sáng của pháo hoa. Đêm ba mươi năm nay, là đêm ba mươi đẹp nhất. Khoảnh khắc giao thừa ấy, khi những tiếng pháo nổ lên giòn giã, Đông Đông bỗng vươn mình sà vào lòng tôi rồi khẽ gọi:

– Mẹ Ngọc ơi! Đông Đông buồn ngủ rồi.

Khi nghe con gọi một tiếng con gọi mẹ, lại chấp nhận mình tên Đông Đông toàn bộ những cảm xúc hạnh phúc trong tôi cũng như vỡ oà ra. Tôi vội vã ôm lấy con, có lẽ bởi tình mẫu tử thiêng liêng chảy trong người, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là khoảnh khắc con gọi tôi tiếng mẹ thân thương này. Tôi ôm con, một giọt nước mắt cũng chảy xuống má. Có lẽ rằng chưa bao giờ nghe âm thanh nào cảm động hơn, hạnh phúc hơn, tuyệt diệu hơn thế. Lần đầu tiên tôi được con gọi mẹ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được chữ mẹ sao thiêng liêng đến vậy. Viễn nhìn tôi, anh không hề nhìn lên những đợt pháo hoa sáng chói kia, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay tôi, nhìn tôi cười, nhìn tôi khóc, đặt ngón tay thô ráp lên má, lau giọt lệ còn sót lại rồi kéo cả tôi và Đông Đông vào lòng anh. Đêm giao thừa năm ấy… tôi đã hiểu thế nào là hạnh phúc trọn vẹn.

Qua Tết mấy ngày, tôi và mọi người cũng quay trở lại Hà Nội. Lúc tiễn chúng tôi ra xe, mẹ nuôi anh cũng rưng rưng nước mắt, còn Bi thì đòi đi theo Đông Đông với Nam bằng được. Viễn dặn anh Dương sang tháng đưa Bi xuống Hà Nội khám dinh dưỡng, tiện đưa bố mẹ nuôi xuống Hà Nội chơi. Đường đi giờ đã không còn khó, xuống tỉnh lại có sân bay nên anh Dương đồng ý luôn.

Mọi người ra khách sạn chuẩn bị đồ, chiều mới về, Viễn cũng tranh thủ mang cho con Phương ít đồ. Tôi thấy vậy cũng xin đi cùng anh, anh không từ chối, chỉ là lúc vào đến phòng bệnh anh để tôi đứng ngoài chứ không dẫn tôi vào gặp nó. Tôi biết anh sợ tôi đang mang thai, nó lại không được bình thường sợ nó sẽ làm gì tôi nên tôi cũng không gặp chỉ đứng bên ngoài cửa. Cũng không biết Viễn nói gì với con Phương, tôi đứng ngoài chỉ nghe tiếng nó gào khóc inh ỏi, nó nói:

– Anh phải cưới em, anh cho em ra ngoài rồi cưới em. Anh phải cưới em…
– …
– Em yêu anh mà… anh ơi em yêu anh mà… em yêu anh từ lúc còn nhỏ nhưng không nói ra, em đã mong anh không phải anh trai em, sau này biết anh không phải anh trai ruột em càng yêu anh. Em có tư cách yêu anh mà… anh ơi.

Nghe những lời này tôi thật sự thấy kinh tởm và bệnh hoạn vô cùng. Một đứa mang gương mặt xinh đẹp như nó, vậy mà lại có tư tưởng lệch lạc, loạn luân từ khi còn nhỏ như vậy. Mặc cho nó gào thét, mặc cho điên cuồng Viễn chỉ đưa cho nó mấy hộp ruốc tôm rồi đáp lại:

– Cố gắng mà chữa bệnh, mẹ khổ vì mày nhiều rồi, nghĩ đến mẹ thì thương mẹ một chút. Từ nhỏ đến lớn, tao chỉ coi mày là em gái không hơn không kém. Thật ra thứ tình cảm đồi bại mày nói không phải là yêu, tư tưởng biến thái và lệch lạc thế nào mày tự rõ. Mày nên ở trong đây cố gắng chữa bệnh, sau này ra lấy chồng sinh con làm lại cuộc đời. Mày biết mắt mẹ giờ mờ lắm rồi, để nuôi mấy anh em ăn học mẹ vất vả thế nào mà mày còn đày đoạ mẹ thế này, mày là con gái duy nhất của mẹ, thương mẹ thì biết phải làm gì rồi đấy.

Nói xong Viễn không đợi nó đáp cũng ra ngoài, bác sĩ cũng đóng cửa phòng lại. Ban đầu tôi tưởng nó nhìn thấy tôi sẽ gào khóc inh ỏi đập phá, chửi bới. Không ngờ nó chỉ gục dưới nền nhà khóc nức nở như mưa. Thật ra lúc này tôi cũng chẳng còn oán hận nó nữa, chỉ muốn được nhẹ lòng, bình thản mà bước tiếp. Nghĩ đến mẹ nó lại mong nó có thể suy nghĩ lại để làm lại cuộc đời để mẹ nó được an ủi một chút.

Những ngày tiếp theo trở về Hà Nội, Viễn đi làm, tôi ở nhà chăm Đông Đông, dưỡng thai và lên ý tưởng cho bộ thiết kế mới. Tháng ba anh trai tôi và chị Nhu cưới, tôi cũng chuyển hẳn sang ở cùng Viễn. Hai nhà gần nhau, chạy chạy lại cũng dễ dàng nên anh trai tôi cũng rất thoải mái cho tôi ra ở riêng. Ngày cưới anh trai tôi bố mẹ nuôi của Viễn và bố mẹ ruột anh cũng đến dự, còn có cả Tuấn và Châu chỉ có Vinh ở nước ngoài không thể về. Lúc này bụng Châu đã rất to rồi, bụng tôi cũng lớn dần. Tôi mang thai sau Châu, nhưng vì được mẹ Viễn và Viễn bồi bổ nhiều nên cân tăng vù vù. Cũng may bố anh làm bác sĩ, ông cứ cằn nhằn việc hai mẹ con anh bồi bổ cho tôi quá, còn bắt tôi kiểm soát cân nặng cho tốt tránh tiểu đường thai kỳ. Sau đó tôi rất nghe lời ông, ăn uống có kiểm soát hơn. Mẹ anh và anh cũng không dám bồi bổ thêm nữa, nhưng chỉ cần tôi nói muốn ăn gì thì dù là đêm Viễn cũng đi mua cho tôi bằng được. Tôi thấy anh đúng thật là đã dâng toàn bộ trái tim cho tôi, có lẽ bảo anh hái sao trên trời xuống anh cũng sẵn lòng.

Sau đám cưới anh trai tôi gần một tháng Trần Ngọc Ân cũng xuống Hà Nội tìm tôi. Mấy tháng không gặp cô ta gầy rộc đi, nếp nhăn trên mắt rất nhiều. Cô ta xuống xin lỗi tôi, cũng xin tôi cho cô ta đón tro cốt của con gái cô ta về. Cô ta bảo mấy năm nay tuy tráo đổi Đông Đông nhưng cô ta cũng sống trong dằn vặt và sợ hãi. Cuối cùng trước khi được anh trai tôi dẫn đi lấy tro cốt của bé gái, cô ta lại quỳ sụp xuống chân tôi khóc nấc lên xin lỗi lần nữa. Tôi chấp nhận lời xin lỗi ấy, nhưng không muốn nói gì nhiều, chỉ tiễn bé gái xấu số một đoạn đường rồi trở về với Đông Đông. Sống một cuộc đời không hận ai, không oán trách ai, nhẹ lòng, bình thản mới là điều tôi mong muốn lúc này.

Đông Đông mỗi ngày lại một quấn tôi, trước kia mới về con rất quấn bố, nhưng càng ngày con lại càng bám dính lấy tôi. Thằng bé hiểu chuyện, mồm cũng rất dẻo, nó học theo Nam mở mồm ra là mẹ Ngọc xinh, mẹ Ngọc yêu. Viễn thấy Đông Đông bám dính lấy tôi thì rầu rĩ bảo:

– Bố vất vả lắm mới yêu được mẹ con, giờ con lại còn tranh giành với bố nữa.

Thế nhưng Đông Đông không thèm cãi, nó chỉ thơm vào bụng tôi rồi bảo:

– Bố sắp có đồng minh là hai em gái trong bụng mẹ rồi không cần ghen với con nữa đâu.

Tôi nghe xong cười sặc sụa, thằng bé mới gần ba tuổi nhưng nói những câu mà đến tôi cũng phải kinh ngạc. Viễn thì bất lực tranh thơm bụng tôi với cả Đông Đông. Trước kia tôi nghĩ mình chỉ có hai người đàn ông thương yêu mình là anh trai và Viễn, giờ lại phải thêm một cậu con trai vào danh sách đó nữa. Khoảng thời gian mang bầu lần hai đối với ai tôi không hề biết nhưng đối với tôi đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc thoải mái nhất, cũng là khoảng thời gian mà tôi thấy rất dễ chịu. Viễn đối với tôi không phải là tốt mà là cực kì tốt, ngoài mấy cái việc xoa bóp massage anh còn tự tay nấu nướng cho tôi và Đông Đông ăn. Dù công việc ở công ty bận rộn nhưng anh ít khi đi sớm về trễ, lúc nào cũng tranh thủ về ăn cơm cùng vợ con. Quần áo, đồ sơ sinh cho hai bé gái cũng là anh và Đông Đông tự tay chọn. Tôi mang thai dễ, đi đẻ cũng dễ, mặc dù là thai đôi mà từ lúc đau tới lúc đẻ có hơn hai tiếng. Thậm chí chỉ cảm thấy đau lâm râm rồi chỉ đau nhiều một lúc là đã đẻ rồi. Nói không ai tin chứ cơn đau đẻ lần hai này của tôi nó thật sự rất nhẹ nhàng so với nhiều người khác và so với cả lần đầu sinh Đông Đông. Ban đầu tôi sợ mình không đẻ thường được không ngờ một lúc hai bé gái đã ra đời. Bé gái đầu Đông Đông tự gọi là Ly Ly, bé thứ hai thằng bé gọi là My My. Lúc sinh xong Viễn hôn lên má tôi khẽ thì thầm:

– Ngọc! Em giỏi lắm!

Người ta kể về thời gian bầu bí sinh con thì khổ cực, còn mình ở cạnh anh chồng thế này bầu bí sinh nở đều vui vẻ, thoải mái, đẻ thì đẻ viện quốc tế, lúc mệt quá ngủ dậy vẫn thấy Viễn và Đông Đông ngồi cạnh đan tay tôi có đáng yêu không cơ chứ. Trong suốt thời gian tôi sinh con Viễn, bố mẹ anh, mẹ nuôi anh và anh Thịnh chị Nhu chăm sóc, túc trực bên tôi. Hằng ngày đều là Viễn tự tay lau rửa cho tôi. Anh chẳng nề hà bẩn sạch, còn cùng mẹ nuôi hái lá về cho tôi tắm. Sinh dễ nhưng tôi vẫn trải qua những sinh lý của phụ nữ, thực ra tôi cũng rất ngại khi để anh làm mấy việc như vậy, nhưng anh kiên quyết muốn làm, tôi cũng chẳng cản. Lúc nào anh cũng thế mà, tôi chả thèm ngại nữa.

Sau khi sinh xong ba ngày tôi trở về nhà. Tất nhiên tôi cũng vẫn phải trải qua thời gian ở cữ như bao bà mẹ khác. Ly Ly và My My rất trộm vía, ăn xong là lăn ra ngủ mặc kệ đời. Đông Đông thì yêu hai em lắm, lúc nào cũng sấn sổ thơm trộm, còn đòi bế. Nhưng có yêu em thế nào Đông Đông vẫn cứ là thương mẹ hơn, hỏi thương yêu ai nhất vẫn là thương mẹ Ngọc xinh nhất trên đời. Đẻ được thằng con dẻo mồm mát lòng mát dạ lắm luôn. Mà thực lòng, dù không phải phân biệt đối xử nhưng thâm tâm tôi cũng thương Đông Đông nhất. Bởi con sinh ra chịu quá nhiều thiệt thòi, bị xa cách tôi bao nhiêu năm, vậy nên Ly Ly, My My tôi dành cho Viễn chăm nhiều hơn còn tôi vẫn cố gắng chăm Đông Đông và dành thời gian cho con hơn chút.

Khi My My và Ly Ly được ba tháng rưỡi tôi và Viễn cũng tổ chức lễ cưới. Là lễ cưới chung với gia đình Tuấn Châu. Con của họ năm tháng rồi, lớn hơn My My và Ly Ly một chút, rất xinh đẹp và đáng yêu. Đông Đông ngoài yêu thương hai em gái cũng rất yêu và chiều con bé nhà chú Tuấn, cô Châu. Đông Đông còn galang đến mức xin Viễn mua cho bé An An mười cái ti giả dùng dần vì ti giả của con bé bị chó tha mất tiêu. Sau đó còn mặt dày xin Viễn mua cho An An mấy gói bánh ăn dặm vì con bé sắp đủ tháng để ăn dặm rồi. Viễn mua đến đâu, than thở đến đấy, anh bảo không biết thằng con anh dại gái giống ai, nó liền đáp thẳng:

– Con giống bố!

Viễn nghe xong thì đen mặt liếc tôi. Tôi ôm bụng cười, còn đập tay với Đông Đông vài phát. Đám cưới của tôi và Viễn, Châu và Tuấn tổ chức ở khách sạn trên thị trấn YY. Bố mẹ nuôi, bố mẹ ruột của Viễn, anh Dương, bé Bi, Vinh, vợ chồng anh trai tôi và gia đình Châu đều có mặt đầy đủ. Vinh còn dẫn theo cô bạn gái về mắt, rất đông anh em, bạn bè, và cả người dân trên Thị Trấn đến chúc mừng cho chúng tôi. Trước ngày cưới, tôi nghe tin lão Huấn ở trong tù phát điên một độ rồi. Nghe nói mẹ nuôi Viễn đã tìm đến, bà nói Viễn đã thưa biết lão không phải bố ruột, cũng không xin giảm án cho lão, bà thậm chí còn đả kích tinh thần lão bằng việc nói con Phương phải điều trị tâm thần do nó mang cái gen bệnh hoạn của lão mới khiến lão phát ngộ lên như vậy! Nhưng tôi cũng không quan tâm đến lão ấy nữa, đó là quả báo của lão phải chịu, lão ta… đáng bị thế!

Sau đám cưới, khách về hết, mẹ nuôi và mẹ ruột Viễn cũng giục tôi cho Ly Ly và My My bú rồi bế hai đứa về phòng ngủ với hai bà một đêm. Mẹ Châu cũng bế An An về phòng của bà, Đông Đông thì theo bác Dương với bác Thịnh chơi với Nam chỉ có tôi và Viễn ở phòng đặc biệt số 1. Châu và Tuấn ở phòng số 2. Cả một ngày bận rộn lúc này tôi và anh mới có thể bên nhau. Vừa bước vào căn phòng tôi bỗng thấy khoé mắt hơi ươn ướt. Rất lâu rồi tôi và Viễn mới cùng nhau quay lại nơi này. Căn phòng ấm áp mang theo mùi hương gỗ thoang thoảng. Bên ngoài có ánh trăng treo cao, đêm mười sáu trăng tròn vành vạnh, ánh trăng sáng chiếu xuống cả cánh đồng lúa đang chín, chiều lên cả núi đồi mênh mông trùng điệp, chiếu vào cả ô cửa kính và chiếu vào cả hai chúng tôi. Tôi nhìn trăng, dựa vào vai Viễn khẽ nói:

– Đi bao nhiêu nơi, gặp bao cảnh đẹp, cuối cùng vẫn thấy trăng trên núi là đẹp nhất.

Viễn nghe vậy thì cười:

– Nhưng chẳng có ánh trăng nào đẹp bằng em.

Tôi nghe xong đỏ mặt dụi đầu vào lòng anh hỏi lại:

– Thật sao?
– Thật!

Nói rồi anh đột nhiên cúi ôm chặt lấy tôi, hơi ấm trên người anh bỗng khiến tôi cũng không kìm được ôm anh mà rưng rưng nước mắt. Ánh trăng đẹp quá, cảnh vật quen thuộc quá, cả hai chúng toi cứ giữ chặt nhau như thể sợ rẳng chỉ cần buông nhau là không bao giờ gặp lại. Trước kia cứ nghĩ rằng gặp lại anh sau bao xa cách sẽ ra sao? Hoá ra trên đời này có thứ tình cảm không thể xoá nhoà, có gặp lại cũng thấy như ban đầu, dù là một ngày, hai ngày hay một năm, hai năm giờ đây tôi vẫn thấy quen thuộc như lúc ban đầu. Viễn hơi nhắm mắt, đôi môi lướt lên môi tôi, lần này tôi không chần chừ nữa mà siết chặt lấy anh đáp trả lại. Nụ hôn ngọt ngào ngay đầu lưỡi rồi tan xuống cả trái tim, anh cứ mãnh liệt hôn không dứt, đôi bàn tay kéo chiếc váy trên người tôi từ từ hạ xuống. Người tôi run lên, thứ cảm xúc mãnh liệt trào dâng lên, khi từng lớp quần áo lấp đầy dưới nền nhà anh cũng cúi xuống hôn tôi rất sâu. Chiếc lưỡi ngập tràn những dư vị ngọt ngào quấn lấy lưỡi tôi không buông. Tay anh chạm lên phía sau lưng kéo sát lại gần, tay còn lại chạm lên bầu ngực mà xoa nắn. Bao lâu rồi tôi chưa có cảm giác đê mê điên dại này, bàn tay ôm lấy anh, tay còn lại chạm xuống vật thể cương cứng kia mơn trớn. Anh hôn tôi càng thêm sâu, rồi từ từ nhả lưỡi lướt nhẹ từ cổ xuống dưới tận nơi sâu thăm thẳm, ngậm chặt lấy, rồi thi thoảng cắn nhẹ một chút lên cánh hoa nhỏ xinh xinh. Tôi hơi đẩy anh ra, anh lại nhướn người ngậm chặt bờ ngực đang phập phồng hôn đến tê liệt. Bàn tay anh di chuyển dọc từ bụng xuống dưới rồi tách nhẹ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, những ngón tay chạm vào, lách một cách thuần thục khiến tôi vừa run rẩy vừa nóng rực. Anh vẫn ngậm chặt núm hoa hồng căng đầy thi thoảng trêu người còn cắn nhẹ vào, mỗi lần cắn của anh là mỗi lần tôi cong cả người vì kích thích cực độ, bên dưới ngón tay anh vẫn không ngừng nghỉ trêu đùa, khám phá, hai chiếc lá bên dưới ấy cứ theo nhịp của anh rung lên, ngón tay kia đột nhiên khẽ đưa thẳng vào sâu bên trong.

Tôi bị kích thích rên lên nho nhỏ, người tôi bị anh trêu ngươi cong lên mà bấu lấy anh, cơ thể tôi đê mê đến điên dại cắn lên vai, lên da thịt thơm mát của anh, cuối cùng khi thân dưới ướt át đến mức không còn chịu được nữa anh mới nhướn người nhấn phần cơ thể vào trong tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới có được cảm giác thế này, cứ thế ôm lấy anh mà hưởng trọn những ngọt ngào sau bao đắng cay, tôi và anh như hoà vào làm một, thế giới ngoài kia cũng như dừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Những cái nhấp nhô của Viễn khiến tôi tưởng chừng như không thể thở nổi, có tủi, có đau, có cả hạnh phúc đong đầy. Tôi và anh không ai nói với ai câu gì, chỉ có những tiếng gấp gáp phả vào nhau. Đến khi có dòng nước ấm chảy vào, tôi cũng chợt thấy khuôn mặt Viễn nhìn tôi đầy say đắm. Anh nhìn tôi rồi ôm.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN