Ánh trăng này tặng em.......! - Chương 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Ánh trăng này tặng em.......!


Chương 1:


Cả phố Giang Châu này ai cũng biết, Trương Kỳ Giai là một cô gái xinh đẹp, sắc xảo lại thông minh nên nhận được sự kính nể từ rất nhiều người. Nhiều trai tráng trong vùng dòm ngó đến cô nhưng đều bị cô khẽ khàng từ chối, lấy cớ là chưa muốn lập gia đình khiến những người dù có mang sính lễ rất to đến hỏi cũng đành tiu nghỉu đi về

Trương Kỳ Giai qua con mắt của người dân trong phố thì quả là một tuyệt sắc giai nhân. Vẻ đẹp yêu kiều, hoài hương ấy của cô đã đánh gục biết bao trái tim của nam nhân. Nước da trắng ngần, trang khuôn đầy đặn cùng với ánh mắt thoát tục, mê muội, đôi môi mỏng tanh, sắc mượt mà. Không chỉ đẹp, cô còn tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, công dung ngôn hạnh, đoan trang, nền nã vô cùng nên cô đã một bước trở thành mỹ nhân Giang Châu đẹp nhất thời ấy.

Nhưng người ta bảo Hồng nhan thì bạc phận quả thật không sai. Mùa thu năm 36, nhà cô dính vào một vụ kiện trí mạng, bị xử “tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà”. Để bảo toàn tính mạng cho cả nhà, Kỳ Giai quyết định lấy thân trả nợ, chạy vạy đút lót khắp nơi mới xin được quan thành “tịch thu tài sản, sung công con gái, lưu đày cả nhà”.Trước hôm lưu đày, cô nước mắt lưng tròng nhìn ba mẹ và đàn em thơ nheo nhóc đi theo Vương Tổng Quản đến Tề Nam, khóc không thành tiếng. Người ta tiếc thương cho một tài nữ xinh đẹp như thế, lại bị bán vào nhà Dư Tịnh làm một đời nô bộc cho kẻ khác thật vô cùng chua xót…..

Sau một đêm không ngủ, Kỳ Giai trang điểm thật đẹp, dọn đồ đạc đến nhà Dư Tịnh. Cô vẫn muốn mình sống sót vẹn toàn để mai sau đi chuộc lại gia đình về. Đường từ trại giam đến nhà Dư Tịnh khá xa, tầm 3 dặm đường núi. Cô nhìn con đường gai góc, gồ ghề mà ái ngại, không biết mai sau mình có trốn được khỏi nơi này không nữa?

Ông chủ Dư Tịnh vừa nhìn thấy cô thì ưng ngay. Dung nhan cô vừa xinh đẹp, lại cần cù chăm chỉ nên ông rất thích, mời vào. Cô thở phào nhẹ nhõm, ông chủ là một người hiền lành, người hơi béo nên trông rất phúc hậu. Ông dọn phòng cho cô, nói nếu có gì phiền cứ gọi ông. Phòng cô ngay sát phòng con trai ông chủ, ở bên này cũng có thể nghe thấy tiếng ngâm thơ dìu dịu, truyền cảm bên kia phòng. Vốn là người thơ ca văn phú giỏi, cô tò mò lén sang nhìn xem rốt cuộc cậu chủ của mình có phải là một thư sinh nho nhã hay không?

Qua màn treo cửa sổ, một người con trai đẹp như mộng đang uống trà ngâm thơ. Vẻ thư thái, điềm đạm của anh làm cô mê mẩn, cùng với đó là giọng ngâm ngọt ngào, trong trẻo nên cô đã vô tình tiếp lời thơ anh:
“…Lạc Hoa hữu ý tùy Lưu Thủy
Lưu Thủy vô tình luyến Lạc Hoa…”
Đối câu rất hợp, lại ý cảnh tuyệt vời làm anh tò mò, bỗng dừng lại, bước chầm chậm ra cửa và thấy một cô xinh đẹp tuyệt trần đang ngâm nga khúc thơ vừa nãy. Anh thắc mắc hỏi:
– Cô là ai??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN