Anh Vẫn Yêu Em - Phần 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
696


Anh Vẫn Yêu Em


Phần 67


ANH VẪN YÊU EM 67
Tôi đóng cửa phòng. Quay lại nhìn em. Hai chúng tôi nhìn nhau xúc động. Tôi không biết phải nói gì lúc này. vòng tay ôm lấy em. Tôi tự nhiên lại không muốn làm gì em cả. Bởi lâu rồi mới được gần em. Cho nên chỉ muốn ôm em cho thoả nỗi nhớ mong bao ngày.
Một phần tôi cũng thấy áy náy vì chính tôi là người chủ động nói xa em. Giờ em không những không trách tôi còn ở đây nhìn tôi như thế này. Nếu như những người khác, tôi có thể sẽ nghi ngờ tình cảm của họ nhưng mà em thì không.
Cô gái của tôi là một người rất hiểu biết, rất bao dung. Ngay cả việc biết tôi định vượt ngục cũng chưa thấy thái độ khó chịu gì. Bình thường những người khác có khi họ đã chửi tôi khốn nạn rồi.
-em… cảm ơn em.
-sao lại cảm ơn.
-vì em không trách anh chuyện hôm nay và không trách anh chuyện hôm trước.
-trách anh thì được gì. Cho anh mệt mỏi hơn à.
-không. Nói thế anh sẽ sợ.
-vậy chị ấy nói nhiều anh có sợ không?
-anh không sợ nhưng anh thấy mệt mỏi nên anh tránh.
-Cái gì anh không thể tránh được thì sao.
-thì anh giấu. Hay là… nói dối.
Em nhìn tôi tủm tỉm.
– Nói dối mệt lắm.
– Uh. Nhưng mà nói thật người ta không chịu thông cảm hay không chịu cùng mình giải quyết vấn đề thì mình phải làm vậy.
Em cười xoa má tôi .nhìn tôi mà thương. Đôi khi vì không thể lắng nghe nhau, không thể cảm thông cho nhau mà người ta bắt buộc phải nói dối hay phải giấu giếm đối phương rất nhiều điều.
Bản thân đàn ông không hay kêu ca nhưng lại chính là người cần sự chia sẻ nhiều hơn phụ nữ. Do vậy, nếu có thể gặp được người sẵn sàng dành thời gian lắng nghe họ nói thì sẽ khiến họ cảm thấy mình được quan tâm. Và họ siêu lòng.
Em dừng lại nhìn tôi.
-Anh.
Tôi nhìn em chờ đợi em nói.
-nếu có đi thì đeo bao vào nhé.
-sao lại đeo bao.
-vì không sạch sẽ. Ngày người ta tiếp bao nhiêu người.
-em thấy anh có khốn nạn không?
em tủm tỉm.
-con người ai cũng có nhu cầu và nhu cầu thì tất nhiên cần được đáp ứng. Em nghĩ hai người đang có vấn đề gì đó khá nghiêm trọng Cho nên anh mới tìm tới em như thế.
-sao em biết anh ở đó.
-em biết… Chỉ là không muốn xuất hiện ngay thôi.
-cảm ơn em đã không trách anh. Anh cảm thấy mình hèn mọn quá quá.
-Có gì đâu. Em biết anh sẽ chọn gia đình. Em biết anh cũng nghĩ cho em. Lúc đầu cũng buồn. Nhưng sau khi bình tâm lại. Em nghĩ cho anh. Thì em hiểu anh làm thế là đúng.
-Cho nên mới không thèm tìm anh nữa đúng không.
-anh là người rất chắc chắn. để nói ra câu ấy phải cân nhắc rất nhiều nên em không muốn làm khó anh thêm nữa.
-em có biết anh nhớ em nhiều lắm không.
Em cười lắc đầu. Tôi cau có dỗi hờn.
-uh… Đúng rồi. Mình nhiều người quan tâm đâu còn nhớ người ta nữa.
Em cười nhéo má tôi.
-em nghĩ anh sẽ về làm lành. Và quay trở lại cuộc sống trước kia. Chỉ có dạo này thấy anh đứng đó thường xuyên mới biết anh đang có vấn đề.
-cảm ơn em đã hiểu anh.
-Vậy em có lúc nào nhớ anh không?
Em cười rồi lắc đầu. Tôi giận siết chặt em rồi nhấc lên.
-em hư lắm. Không liên lạc nữa là quên người ta luôn.
-thì anh có gì để mà nhớ chứ.
-chả nhẽ anh không có gì đáng để em nhớ đến sao.
Em quay đi cười vu vơ trêu tôi.
-vậy kể ra xem có gì để mà nhớ nào.
Tôi tiến về phía giường đặt em xuống rồi đè lên.
-anh biết anh không giúp gì cho em được. Chỉ có thể bắt em làm việc cực khổ như thế này thôi.
Tôi cúi xuống hôn lên môi em. Em vòng tay đáp trả. Chúng tôi quấn lấy nhau. Vì những ngày xa vắng nhau, vì tưởng như mất nhau mãi mãi mà giờ lại có thể gặp. Cho đến khi rời môi nhau ra cả hai cùng thở mạnh. Tôi vội vàng cởi áo mình ra. Cúi xuống vén cái váy người ta lên rúc vào ngực. Em gầy đi nhiều. Bộ ngực cũng nhỏ đi trông thấy. Tôi say mê quên đường về. Quấn quýt chẳng biết đếm sao cho xuể. Cô gái của tôi, rất biết cách chiều lòng , vẫn chăm chỉ hợp tác cùng tôi dù là rất mệt.
Đến sáng sớm, mấy thằng đi ăn vụng đã ý ới gọi nhau sớm để đóng phim tình cảm ra về. Thằng nào thằng ấy sau một đêm lao động cũng mệt nhưng mà hớn hở. Tôi bắt taxi cho cô gái của tôi về. Không quên hôn một cái lên trán và hẹn.
-không cần phải gọi điện. Khi nào thấy anh gọi thì ra nhé.
Em gật đầu. Chúng tôi chia tay nhau. Tôi trở về nhà… Đã lâu rồi trong lòng mới thấy vui như vậy.
Cả mẹ tôi và vợ tôi đứng cửa nhìn. Hai thằng bạn đi theo tôi về. Diễn vở kịch như diễn viên chuyên nghiệp khiến họ chẳng có lý do gì để mà nói tôi.
Kể từ ngày đó, tôi chẳng nói chuyện với vợ và cô ấy cũng chẳng buồn nói chuyện với tôi. Tôi cứ lấy lý do bận để không phải giáp mặt với cô ấy. Để con cái không nhìn thấy vết rạn lớn trong mối quan hệ của chúng tôi. Con trai tôi giờ cũng đã lớn. Tôi sắp sửa cho nó làm việc cùng mình. Cũng là để giao dần cho con quản lý cơ nghiệp này khi mà sức khoẻ tôi ngày một yếu đi.
Chúng tôi vẫn hẹn nhau. Tuần một lần hoặc chục hôm. Tôi biết em bận là một phần, cũng biết rằng tôi cần phải giữ gìn cho em.
Chiều nay chúng tôi gặp nhau, trời không nắng nhưng khuôn mặt em đỏ bừng. Em sốt mà vẫn cố đi làm. Trên tay, vết thâm tím như bị đánh hay va vào đâu đó. Tôi nhìn em tò mò.
-em bị ngã hả.
-không.
-hãy là… Anh ta đánh em à?
-ai cơ?
-Dương…
-không…
-đừng giấu anh.
-không thật mà.
-vết tím ở tay đây này.
-hôm vừa rồi tì tay vào tạ đấy. Không sao đâu.
Em cười nhưng mệt. Tôi ôm lấy em.
-anh lo cho em nhiều lắm. Có chuyện gì phải nói với anh. Nếu Dương đối xử với em không tốt, thì bỏ đi. Anh hứa sẽ yêu thương Đậu Đậu như con của mình.
Em nhìn tôi, hai mắt mở to suy nghĩ gì đó rồi không nói gì mà ôm lấy tôi.
-được rồi, giờ chúng mình lo chuyện chúng mình đi.
Người ta thò tay vào quần lôi thằng em thẳng đứng của tôi ra nghịch. Tôi giữ lại.
-Em đang sốt đó.
-Cho em liều thuốc hạ sốt đi. Ra mồ hôi là khỏi đấy.
Tôi lườm.
-Đừng có mà….
Em cúi xuống ngậm thằng em bằng cái miệng nóng hổi. Tôi nằm thẳng cẳng ra vì phê. Rồi người ta chủ động trèo lên. Làm đến đổ mồ hôi thật. Mãi sau thấy em mệt tôi mới cho nằm xuống nhẹ nhàng ra vào cho đến khi xong. Em ngủ thiếp đi trên tay tôi. Tôi khẽ thơm lên trán rồi ôm em vào lòng. Cô gái của tôi ốm rồi, tôi thương lắm.
Tuần sau chúng tôi lại gặp nhau. Sau khi xong việc. Em nằm xoa ngực tôi thủ thỉ.
-Anh…
-anh đây.
-hôm trước, thằng em em có một dự án rủ em đầu tư. Em thấy lợi nhuận cũng rất tốt, cũng muốn làm nhưng mà bên đó chưa nhận hồ sơ.
-sao chưa nhận.
-vì em không đủ tiền.
-Nhiều không?
-Khoảng sáu tỷ.
-nhiều vậy.
-em vay được 5 tỷ rưỡi rồi. Còn thiếu lăm trăm mà không biết vay của ai.
-tính ra nếu đầu tư được, giá nó lên từng ngày. Thì lãi gấp mấy chục lần ngân hàng ấy chứ.
– Nhưng mà… Số mình, không có duyên rồi.
Tôi thấy em thở dài, bèn gợi ý.
– Lăm trăm triệu chứ gì?
-Có cần ngay không thì tuần sau anh đưa cho.
Em nhìn tôi. Ánh mắt ngại ngùng.
-Thôi… Vay anh em ngại lắm. Nhỡ chị ý hỏi anh tiền đâu thì chết à.
-Không… Giờ tiền anh, anh giữ rồi. Không liên quan. Hàng tháng anh đưa tiền tiêu đủ là được.
-Đừng vậy, việc anh phải lo rồi. Giờ kinh tế anh lo làm gì cho mệt.
-không… Để lúc lấy hàng nọ hàng kia còn chủ động. Với lại giờ anh mới thấy, nếu cô ấy không giữ tiền nữa. Thì cô ấy cũng không coi trọng mình. Ngay cả thằng em trước đây, một câu anh hai câu anh. Mà giờ nó chả thèm hỏi mình một tiếng. Hôm trước anh nghe nói nó lại nổ mấy trăm rồi. Giờ để xem nó có bỏ đi không.
Em nhìn tôi.
-Kệ nó đi. Giờ nó lớn rồi phải có trách nhiệm với việc mình làm. Lời mình nói. Phải có trách nhiệm với bố mẹ, vợ con, nếu không làm được thì cũng chỉ là loại bỏ đi. Cho nên càng dung túng nó càng không biết sợ là gì.
– Phải để cho nó khổ. Nó nhận được bài học để đời nó mới chừa. Chứ không phải dựa dẫm. Được việc thì nói câu tử tế. Không được thì trở mặt với nhau luôn.
-Và bởi vì nó không đổ mồ hôi không rơi nước mắt cho nên nó không xót. Ngay cả con em, em cũng không bao giờ bênh vực nó như vậy. Mình phải dạy nó học cách chịu trách nhiệm ngay từ khi còn bé. Nếu không làm được, người đầu tiên nhận hậu quả, không ai khác… Chính là mình.
Tôi gật đầu. Em nói đúng. Vì bố mẹ vợ tôi đẻ mãi mới được thằng con trai cho nên chiều nó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mà trước đây khi vợ tôi nắm kinh tế thì còn có thể trả nợ đậy cho nó. Chứ còn giờ không biết nó sẽ ra sao.
Mấy ngày hôm sau cái Sa gọi điện cho tôi.
-anh… Nhà mình có mấy thằng xã hội đen đến tìm.
-có chuyện gì.
-Em không biết, chúng nó đứng ngoài cổng.
-Em để ý. Có gì gọi cho anh.
-Chị Dân đi ra gặp chúng nó rồi.
-Bao giờ.
-Vừa đi ra.
-Không có tiền là chúng nó tự về chứ mình không liên quan nó không dám làm gì đâu.
-Vâng.
-Em để ý nhé. Có gì gọi cho anh ngay.
-Vâng.
Tôi cúp máy, giao hàng nhanh còn đến chỗ hẹn với em.
Sau khi làm việc em xong. Tôi lấy ra trong túi cọc tiền vừa rút ở ngân hàng. Đưa cho em. Em nhìn tôi cảm kích.
-Nhỡ dự án thua lỗ em không có tiền trả anh thì sao?
-Không sao. Kinh doanh cũng có lúc rủi ro chứ. Nhưng anh tin vào khả năng của em.
-Đừng tin em thế, nhỡ em lừa anh thì sao.
-Anh rất ghét những người thiếu uy tín, rất ghét ai lừa anh nhưng em thì không vì em không bao giờ làm thế.
Em cười nhéo má tôi. Vật tôi ra làm thêm cái nữa. Giờ em chủ động ngồi trên bụng tôi xoay sở. Đến khi mồ hôi chảy. Tôi thấy em thở vì mệt thì nhấc lên xử lý nốt phần còn lại.
Chúng tôi sinh hoạt đều nên cơ thể tôi cũng dễ chịu. Được người ta quan tâm, chăm sóc, động viên , và đáp ứng đủ tôi quên hết những muộn phiền ở nhà.
Bạn biết đấy, đối với con người hay với đàn ông… Ai nắm được bốn tử huyệt của họ thì có thể chiếm trọn trái tim họ. Khiến họ quên đi mọi thứ, bất chấp tất cả để bảo vệ. Và gục ngã khi bị người ta làm tổn thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN