Anh Vẫn Yêu Em
Phần 68
ANH VẪN YÊU EM 68
Từ hôm đó em bận nhiều hơn. Còn tôi giống như một thằng mắc nghiện. Nhớ em đến điên cuồng. Tôi gọi điện cho em hẹn ba lần mới được gặp.
Tôi đứng gần công ty chờ em ra. Một lúc sau cô gái mặc bộ sơ mi mở cửa xe đi vào ngồi. Cô gái của tôi mặt mày có hơi bơ phờ, hai mắt có chút thâm quầng do mất ngủ.
Chúng tôi dắt nhau vào khách sạn ôm nhau. Tôi xoa má em.
-em mất ngủ à mà sao mắt thâm thế này.
-à… Dạo này hơi nhiều việc.
-làm ít thôi. Công việc gì thì cũng phải lo cho bản thân.
-có anh là đủ rồi.
Tôi nhìn em. Khẽ cười bế em nhấc bổng lên.
-Người thì gầy đi. Mặt mũi bơ phờ hơn. Làm thì không biết nghỉ ngơi là gì. Em có biết người ta bán sức để lấy tiền xong rồi lại phải dùng rất nhiều tiền để mua lại sức khoẻ đấy.
Em xoa má tôi.
– ôi… Em khỏe mà.Trước đây em cứ nghĩ. Nếu mình không cho phép thì không không có lý gì mình buông tay cuộc đời. Nhưng mà hình như không phải. Sống chết có số. Cho nên hãy cứ sống hết mình đi anh. Để khi nhắm mắt xuôi tay mình sẽ cảm thấy hạnh phúc vì mình không còn gì để mà hối tiếc.
-em nói linh tinh gì vậy. Sống chết cái gì.
-ý em là. Làm việc hay chơi bời, thì phải hết mình. Biết đâu ngày mai về với tổ tiên mình lại tiếc.
Tôi cười đặt em xuống cởi áo.
-vậy mình cũng làm hết mình đi. Không phải hối hận điều gì.
Em cười kéo tôi lại hôn. Chúng tôi quấn quýt bên nhau. Trời đã ngả từ chiều sang tối. Thành phố đã lên đèn. Đường phố đông đúc. Đứng trên tầng cao hai đứa chẳng phải kéo rèm.
Lần đầu tiên tôi được yêu trong khung cảnh lãng mạn như vậy.
Tôi đẩy em sát vào tường kính. Đứng phía sau ôm lấy em rồi làm việc. Mồ hôi chảy ướt đẫm bàn tay hai đứa. Em thở. Quay lại nhìn tôi. Tôi cúi xuống hôn em. Thì thầm hỏi.
-thích không.
-thích.
-em làm thế nào thế nào mà nó càng ngày càng chật thế hả?
-thì em luyện.
-luyện thế nào.
-Thì cứ ngủ với nhiều người vào là sẽ biết cách làm bé nhỏ lại.
-em dám trêu anh à.
Tôi tức rồi. Kéo tay em lại phía sau. Làm mạnh hơn. Em nhăn nhó thở. Phát ra những âm thanh khổ sở bao nhiêu tôi vui bấy nhiêu.
Đưa tay về phía trước kích thích người ta. Làm đàn bà đạt cực khoái là điều không dễ, nhưng nếu biết cách, thì phê thật sự. Nhìn người ta run lên đến không đứng vững. Tôi cũng thấy mình sướng lây. Đời này kiếp này. Được cùng em thăng hoa trong chuyện tình ái. Cũng là điều không có gì phải hối tiếc.
Xong việc tiếng điện thoại em rung trên tủ. Số máy không lưu. Tôi cầm máy đưa cho em nghe.
Em alô nhẹ nhàng mà tôi nghe ngóng.
-em đang ở nhà.
-em mệt nên nằm.
-không cần đâu. Chồng em có nhà. Có gì sáng mai em gọi nhé.
-ừ…
-sáng mai…
Tôi quay lại nhìn. Em xưng em nhưng ừ với họ chứng tỏ quan hệ không đơn giản. Bình thường em sẽ Vâng rất lễ phép nhưng khi quá giới hạn với tôi thì lại toàn ừ với gọi trống không như tôi là trẻ con ý.
Tôi nghi ngờ. Hay là trong thời gian chúng tôi xa nhau em tìm được người khác thay thế. Hay là có người đang tán tỉnh mà em không nói với tôi. Cả đêm đó tôi suy nghĩ không ngủ được.
Tôi ghen, tôi sợ mất em. Sáng hôm sau tôi dậy sớm. Cho ít hàng lên xe. Rồi đánh xe đến gần nhà em theo em đi làm. Tôi cứ lẳng lặng đi theo như thằng ngốc. Em đến công ty. Lát sau đi ra cổng đứng, một chiếc xe đỏ đỗ trước mặt, em leo lên xe. Chiếc xe chạy về cuối đường đường. Rẽ vào khu có nhiều nhà nghỉ. Tôi không muốn nghĩ em là người xấu.
Xe đỗ trước cửa nhà nghỉ rất to. Em đi xuống, người đàn ông tấp xe vào lề rồi đi xuống nhanh chân quá dắt em vào. Nhìn em cười tươi.
Tôi đau, tim tôi nghẹn lại. Không ngờ cô ta… Cô ta là loại người như vậy. Cô ta không hề đơn giản như những gì tôi nghĩ. Tôi đã quá ngu muội khi tin vào khuôn mặt thánh thiện của cô ta.
Tôi bước xuống cầm máy gọi điện cho cô ta.
-alô. Em nghe đây.
Vẫn giọng nói dịu dàng mà giả dối.
-em đang đi với ai?
-em đi làm. Anh có chuyện gì không. Em bận chút.
-em bận tiếp khách à.
-Vâng. Khách quan trọng anh ạ.
-và phải tiếp trong khách sạn à. Cô là loại người như thế có phải không.
-anh vớ vẩn gì thế.
-Cô đi ra cửa nhà nghỉ cô vừa đi vào đi.
-anh theo dõi em à.
-cô đi ra đây.
Cô ta đi ra. Mặt tái lại nhìn tôi ngập ngừng.
-anh… Anh….theo dõi tôi đấy hả.
Tôi cười trong đau khổ. Cay đắng.
-cô đóng kịch hay lắm. Bảo sao làm tình cũng giỏi. Hóa ra cô không chỉ bán hàng mà đi bán cả cái vốn có như thế này sao.
Cô ta ngước lên nhìn tôi. Hai mắt đỏ lên.
-Thế anh nghĩ kiếm tiền đơn giản thế sao. Tôi từ quê lên, kiếm được tiền mua nhà mua xe đơn giản vậy à.
-Thế là cô đi làm cả việc này. Cô đi lừa hết người nọ đến người kia.
-Giờ anh mới biết sao? Tôi Không lừa. Tôi chỉ lấy những thứ đáng phải là của mình. Anh nghĩ tôi giúp anh, tôi ngủ với anh là cho không chắc.
-Đáng ra tôi phải kiếm được thêm rồi. Nhưng nếu anh đã ở đây. Thì tôi nói luôn. Lăm trăm triệu là quá rẻ đấy.
-đồ khốn nạn.
Tôi tức điên lên, nắm chặt cái điện thoại. Mắt trợn lên. Tôi muốn giết cô ta. Tôi đau đớn khi bị cô ta làm mờ mắt. Để rồi Để rồi bỏ bê cả gia đình để chạy theo cô ta. Vậy mà cái vẻ đáng yêu thánh thiện này. Tất cả đều là giả dối.
-Khốn nạn.
Tôi nghiến răng. Người đàn ông cô ta đi cùng đi ra khoác vai cô ta nhìn tôi.
-lâu thế em. Em nói gì đấy.
-à… Em chỉ là bảo anh ta là em có anh rồi. Anh ta đừng có mơ mộng. Đừng nghĩ có tí tiền mà muốn gì cũng được. Anh ta chẳng bằng anh đâu.
Cô ta níu tay họ.
-mình đi vào đi. Kệ anh ta.
Tôi cay đắng nhận được một nụ cười mỉa mai của họ. Đứng đờ ra giữa đường. Mím mối ném mạnh cái điện thoái xuống đất vỡ tan. Đi ra trèo lên xe mà tay chân run lên vì giận. Tôi muốn giết người… Tôi muốn giết cô ta.
Đồ khốn nạn, cô ta khiến cho tôi không có nổi một chút đề phòng. Không cho tôi cơ hội để nhìn lại xem cô ta là ai. Vở kịch này cô ta diễn quá đạt. Chỉ có tôi là thằng ngu nhất. Người ta nói không sai mà. Bắc thang lên hỏi ông trời, tiền đưa cho gái có đòi được không.
Giờ thì tôi mở mắt rồi. Nếu tôi không phát hiện sớm, có khi tôi mất tất cả với cô ta rồi.
Trên đời… Sao lại có những con người đóng kịch giỏi đến như vậy.
Kể từ giờ tôi thề… Không bao giờ nghĩ đến cô ta nữa. Khốn nạn thật sự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!