Anh Vẫn Yêu Em - Phần 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
740


Anh Vẫn Yêu Em


Phần 69


ANH VẪN YÊU EM 69
Tôi đau lắm. Tiền với tôi không phải là vấn đề. Vấn đề chính là tôi quá yêu em, quá tin em, quá phụ thuộc vào em.
Tôi không thể tin nổi người con gái tôi dành hết tình cảm, bất chấp tất cả mà hóa ra lại là một người như thế. Tôi như phát điên. Thật sự rất muốn chúng tôi cùng chết. Bởi tôi thấy có lỗi với cha mẹ, có lỗi với con và có lỗi cả với vợ mình.
Tôi cố gắng giao nốt chỗ hàng rồi về nhà. Thấy tôi thẫn thờ đi xuống khỏi xe mẹ tôi lo lắng.
-Sơn… Con sao thế.
-Con không sao.
Tôi đi vào kho ngồi mà không nói với ai câu nào. Cái Sa tiến lại nhìn tôi hỏi.
-Sao nay anh như mất hồn thế.
Tôi ngước lên nhìn nó.. Tôi nghĩ một hồi rồi hỏi.
-mày nói cho anh biết…
Nó nhìn tôi.
-Vâng
-Linh…
Tôi nghẹn ngào ấm ức.
-Linh có bao giờ hỏi vay mày tiền không?
-Không.
Nó trả lời ngay.
-Lần trước nhà em mua xe là chị ý cho vay chứ em làm gì có nhiều tiền như thế.
Thằng em rể tôi mua con bốn chỗ chạy taxi hơn nửa năm nay. Giờ cũng ổn định rồi. Tôi thở dài khó hiểu. Nó thấy tôi như thế thì cúi xuống. Tay bóp vai cho tôi rồi hỏi.
-Có chuyện gì à anh.
-Uh
Tôi ngập ngừng.
-Chị Linh của mày vừa lấy của anh lăm trăm.
Nó dừng lại ngay. Buông câu không thương tiếc.
-Anh bị điên à. Chị thiếu gì tiền mà đi lừa vài trăm triệu nhà anh. Vả lại anh không gặp chị ý nữa cơ mà.
Tôi thở dài.
-Thế là nó không nói gì với mày à.
-Không.
-Anh cả nó… Quay lại hơn 4 tháng nay rồi.
-Vậy hả. Sao anh giấu kĩ thế.
-Không giấu, mẹ biết thì sao. Anh cũng định để xem nó với chồng không sống với nhau được thì…
-Anh chị nấu cơm chung…
-Không ngờ… Nay nó trở mặt.
-Trở mặt là sao. Em chả hiểu.
-Nó có người khác rồi.
-Là sao?
-Mày không nghe à?
-Lâu chưa
-Anh mới biết sáng nay. Nó chỉ lợi dụng mình thôi.
Con Sa có vẻ không tin tôi.
-Anh có nghe nhầm không. Chị ấy mua thuốc cho mẹ, mua đủ thứ cho mẹ mà không lấy tiền đâu. Mới mua hộp thuốc kia kìa.
-Mày không tin anh à.
-Ai thì em tin chứ chị Linh em không tin. Em còn nợ chị hơn trăm triệu mà chị ý chả bao giờ đòi. Chị ý kiếm tiền giỏi hơn cả anh. Có tiền đi làm từ thiện mà lại đi lừa anh nghe nó buồn cười. Chắc đứa nào bày trò gọi điện tố cáo chứ gì. Thôi. Bài đó em biết rồi. Anh đừng có tin bọn chim lợn.
Nó vẫn nhất quyết không tin tôi. Tôi cũng chả có bằng chứng nào mà chứng minh cho nó về việc đó. Tôi thở dài.
-Mày không tin mày gọi mà hỏi nó.
-Được rồi.
Nó cầm điện thoại vui vẻ bấm. Đầu dây nghe máy nó hỏi ngay.
-Hai anh chị đi với nhau từ bao giờ sao không nói với em.
-Lúc nãy ông nói chị vay tiền của ông…
Nó nói dở thì dừng lại nghe một lúc rồi mở mắt to ra. Đầu dây bên kia nói cái gì đó mà nó tính quát lên nhưng người ta tắt máy.
-alo…. Alô…
-đm… Bà này điên rồi. Giàu mà tham thế sao. Đéo tin nổi cuộc đời này nữa.
Nó càu nhàu. Tôi chả buồn hỏi vì đó là sự thật. Chỉ là tôi quá sốc khi nhận ra bộ mặt thật của cô ta.
Mấy đêm tôi không ngủ được vì ấm ức. Tôi nhớ cô ta. Nhớ càng nhiều tim càng đau. Tôi yêu cô ta. Kể từ ngày cô ta ngồi vào xe… Chấp nhận quay lại với tôi, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi đã sống một quãng hết mình yêu đương, đã xác định vứt bỏ tất cả để cùng cô ta làm lại. Ai ngờ…
Tôi thật sự muốn hỏi cô ta cho ra nhẽ. Rằng tôi đã làm gì mà bị đối xử như vậy. Tôi không cần tiền, coi như trả cho cô ta những gì cô ta đã làm cho tôi.
Tôi đi xe đến cổng công ty đứng chờ. Mãi sau cô ta đi ra. Chiếc xe đỏ một lần nữa đón. Cô ta đi vào, xe chạy được một quãng thì đỗ lại. Cô ta mở cửa đi ra rồi ngồi ôm bụng ậm oẹ.
Cô ta có thai à. Tôi tự nhiên run lên. Hay là người ta có thai với tôi nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình tôi nên làm như vậy. Nếu điều đó là thật thì tại sao người ta lại nghĩ ngốc như thế. Tôi yêu người ta cơ mà. Con chúng tôi cũng có quyền được thừa nhận. Người ta không cần phải cảm cảm thấy có lỗi bởi vợ chồng tôi cũng không còn tình cảm với nhau nữa rồi.
Tôi hoang mang. Tự trách mình ngu ngốc khi đã nói em những lời thậm tệ mà không chịu hỏi rõ nguyên nhân.
Tôi lại một lần nữa làm tổn thương em mất rồi.
Tôi quyết tâm đứng chờ người ta ở cổng. Lát sau chiếc xe quen thuộc đỗ lại. Cô gái trong đó bước ra với dáng vẻ mệt mỏi. Mái tóc buông che đi khuôn mặt gầy. Tôi tiến lại đứng trước mặt khiến người ta giật mình.
-anh… Đến đây làm gì.
-em có thai đúng không?
-anh hỏi vớ vẩn gì vậy. Tôi có thai hồi nào.
-Rõ ràng em có thai nhưng giấu anh.
-anh ảo tưởng hả. Nếu tôi có thai được, thì chả chờ đến lúc này đâu.
Cô ta cười như chế nhạo tôi.
-hãy là tiếc tiền. Muốn đến đòi lại.
Tôi tức lên. Tóm tay cô ta bóp mạnh.
-Tiền tôi không cần nhưng tôi muốn biết tôi đã làm gì mà cô đối xử với tôi như vậy.
-Làm gì ư. Anh không biết à. Anh là thằng đểu. Anh nói yêu tôi nhưng mà anh làm được gì. Anh cho tôi như trò chơi của anh. Thích thì cho lên giường chán thì vứt bỏ. Anh hèn, không dám không dám thừa nhận với chị ta là đi với tôi. Anh chọn gia đình anh cơ mà. Sao lại quay lại tìm tôi. Có phải chị ta không đáp ứng đủ cho anh không. Anh tìm tôi để giải quyết nhu cầu à. Không có miễn phí đâu nhé. Biến đi.
Tôi nắm tay cô ta chặt. Không ngờ… Cô ta lại nghĩ đến như vậy. Hóa ra thánh thiện chỉ là giả tạo.
-Đây mới là con người thật của cô phải không.
-Bây giờ anh mới thấy à. Vậy để tôi nói cho anh biết nhé.
Cô ta sát lại nhìn tôi như chọc tức.
-Tôi thích anh. Vì anh là người đàn ông làm được lâu nhất trong số những người đàn ông tôi biết. Nếu để cho mỗi mình chị ta dùng thì phí quá. Hay là khi nào tôi buồn. Thì chúng ta lại giao lưu đi.
Tôi trừng mắt. Muốn giết cô ta vì sự thật phũ phàng này. Tôi ném mạnh tay cô ta ra. Mắt trợn lên chỉ.
-Xuống địa ngục đi. Đồ khốn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN