Anh Về Bên Ấy
Phần 18
ANH VỀ BÊN ẤY 2.3
Kể từ hôm đó mẹ chồng tôi không đoái hoài gì đến chúng tôi nữa. dần dà đứa con cũng lớn lên trong sự cố gắng của hai vợ chồng.
Tôi sinh cũng được hai tháng, nhưng thay vì đi làm thì vừa ở nhà trông con vừa telesale giúp anh. cuộc sống hai vợ chồng bình an nhưng hạnh phúc. Được nhìn con gái lớn lên khỏe mạnh mỗi ngày cũng là một hạnh phúc mà ông trời đã ban cho.
Nhưng có một điều mà tôi phát hiện ra, là con nghe rất kém phản ứng rất chậm. nên chúng tôi đưa con đến viện khám. Sau khi nghe bác sĩ nói tôi quả thật rất bàng hoàng. Con tôi bị mất thính lực, hay nói đúng hơn là bị điếc bẩm sinh. May mà phát hiện ra sớm chứ nếu không nguy cơ con bị câm là rất cao.
Tôi ngồi ôm con mà rơi nước mắt. Tôi phải làm sao đây. anh cũng ngồi bên nhìn tôi thở dài.
-em đừng lo. người ta nói vẫn còn chữa được cơ mà.
-em đã làm gì mà con bị như thế này đây hả anh?
-thì con bẩm sinh đã như vậy, can thiệp sao được mà vì ai.
Tôi ngôi ôm con thẫn thờ. chúng tôi đang tiết kiệm tiền để có nhà, giờ lại dồn tiền vào lo cho con, cuộc sống bớt khó khăn chút giờ lại thêm khó khăn hơn. Tôi nhìn về cả quãng đường dài của con mà thương con quá.
Có lẽ vì không muốn giấu bố mẹ mà ngay tối hôm đó mẹ chồng điện cho chúng tôi.
-làm sao mà con cún lại bị điếc thế hả?
-cháu bị bẩm sinh mẹ ạ.
-bẩm sinh gì? Lúc đẻ ra khỏe mạnh bình thường cơ mà.
-thì giờ cháu lớn mới có thể phát hiện ra chứ ạ.
-thế bác sĩ nói như nào?
-bác sĩ bảo vẫn còn chữa được.
-chữa cái này tốn tiền lắm.
-tốn cũng được. nó là con con, bao nhiêu con cũng chữa.
-anh nhiều tiền nhỉ? anh chị chửa đẻ bữa bãi không chịu chuẩn bị tính toán, vợ thằng Đạo nói không biết có đi tiêm đủ vacxin không ? hay vì thế nó mới bị
-mẹ… cháu bẩm sinh, vợ con có thuốc thang, ôm đau gì đâu, vẫn đi làm bình thường.
-hay nó ăn uống linh tinh độc hại.
-mẹ… giờ cháu bị thế rồi cũng không biết nguyên nhân vì sao. Không thể đổ lỗi cho nhau được, giờ cố gắng chữa chạy cho cháu thôi ạ.
Tôi ngồi im nghe mẹ chồng nói trong điện thoại, con là tôi sinh ra, ai muốn con mình mang tật bao giờ. Ông bà xót cháu một nhưng tôi xót con gấp mười. tiền bạc mất đi có thể làm lại được chứ con cái không lành lặn có lấy lại bình thường được đâu.
Tôi tủi thân mà ôm con khóc. Anh cúp máy rồi nằm xuống bên tôi. tiếng thở dài nghe cũng não nề. tôi nằm im ôm con ngủ mà không nói gì với anh hết.
Chúng tôi nằm bên nhau im lặng mãi như vậy cho tới khi anh ngồi bật dậy, đứng lên đi ra ngoài. Anh không hút thuốc. ít uống rượu khi ở nhà… thì tôi không biết anh đi đâu.
Khoảng một tiếng sau khi tôi vẫn nằm đó ôm con và suy nghĩ anh lại quay lại, nằm xuống cạnh mẹ con tôi khẽ vuốt tóc con , thơm má nó rồi thủ thỉ.
-có lẽ do hôm bố mẹ tạo ra con bố say quá. xin lỗi con.
Tôi mở mắt ra nhìn anh.
-đừng vậy anh, dù sao con cũng còn cơ hội để chữa. rồi con lại khỏe mạnh như các bạn thôi mà.
Anh nắm tay tôi giữ chặt, ánh mắt như muốn khẳng định mọi thứ sẽ ổn. chúng tôi ôm nhau ngủ. nhưng trong giấc mơ tôi vẫn mơ ước ngày mai tỉnh dậy mọi thứ lại trở lại bình thường, tôi ước con tôi có thể bình thường như chúng bạn, có thể nghe tôi nói, và bi bô với tôi khi lớn lên… nhưng mơ ước chỉ là mơ ước… và với chúng tôi nó có vẻ khá xa mất rồi.
Hành trình chữa bệnh của mẹ con tôi bắt đầu. bao nhiêu tiền bạc tích lũy dồn vào lo cho con hết. Do vậy, anh phải làm việc nhiều hơn rất nhiều. tôi không thể giúp được gì nhiều cho anh, chỉ có thể ngoan ngoãn là một người vợ hiền, chăm lo cho bữa ăn giấc ngủ của cả hai.
Đêm nay, anh nhắn về muộn… tôi không ngủ được nằm đó chờ anh về. sau khi cánh cửa cạch mở. tôi ngồi dậy, tay búi mái tóc rối bời của mình gọn lên. anh thấy tôi thì bước lại tủm tỉm.
-em chưa ngủ à?
-em muốn thấy anh về. chúc mừng anh.
Tôi xà vào lòng anh, anh ôm lấy tôi. siết vòng tay lại.
-Cảm ơn đã bên anh
-em là vợ anh. tất nhiên sẽ bên anh mọi lúc mọi nơi rồi
Anh cười hạnh phúc.
-giờ công việc sẽ bận lắm. anh không có nhà thường xuyên em cố gắng nhé.
-anh cứ yên tâm. Em sẽ luôn là hậu phương vững chắc của anh.
Anh cười thơm lên má tôi. chồng tôi vừa nhận chức giám đốc ở cái tuổi mà hiếm người làm được. sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng, người đàn ông của tôi có vị thế cho mình, thu nhập cũng sẽ ổn định hơn trước nhưng áp lực nhiều, đi kèm với thời gian dành cho gia đình sẽ ít đi.
Chúng tôi trò chuyện với nhau chút thì dắt nhau lên giường. anh ôm lấy con rồi thơm lên má nó. rồi quay lại thơm lên má tôi, bàn tay luồn vào áo mân mê.
-lâu lắm rồi vợ quên cả chồng rồi.
Tôi cười hạnh phúc.
-em xin lỗi, em sợ anh mệt rồi con cái cũng làm em không quan tâm được đến anh.
Anh cười hôn lên môi tôi.
-tối nay đền gấp đôi nhé.
-nhẹ thôi không con dậy.
Anh cười cười trèo lên hôn tôi, tay kéo áo tôi ra rồi cúi xuống ngậm lấy bầu ngực kích thích cho sữa về.
-may quá, tưởng mẹ nó không có tí sữa nào cho con.
-cũng đủ , có khi vẫn pha thêm cho con chứ không nhiều như mọi người.
-không sao. Có là được. để cho bố nó ké một tí.
Anh ôm lấy tôi, hôn tôi nồng nàn và đầy yêu thương. Lâu lắm kể từ khi phát hiện con bệnh, chúng tôi chưa được động vào nhau, cho nên giờ cảm giác thăng hoa lắm.
Quấn lấy nhau một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi. trong mơ tôi mơ thấy mình có bầu tiếp. Giật mình tỉnh dậy mà mồ hỗi vã ra. Nên sáng sớm hôm sau tôi chạy ngay đi mua thuốc uống, thấy tôi gửi con cho mình rồi vội vã đi ra ngoài anh lo lắng nhìn.
-em đi đâu đấy.
Tôi ngập ngừng cười ngại
-đêm qua em mơ thấy em có … nên giờ đi mua thuốc uống.
Anh cười nhìn tôi xoa đầu.
-có nữa thì sao?
-em nghĩ giờ chúng mình còn khó khăn, kế hoạch khi nào con lớn hẳn rồi đẻ tiếp.
-lúc ấy có sợ già không đẻ được không?
-không… già mà không đẻ được em cho anh đi tìm bà khác đẻ. Lo gì.
-thật nhá
Anh cười khanh khách… thơm má tôi.
-một bà đã mệt lắm rồi đây này.
Anh âu yếm, tôi vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh đi làm rồi lại bế con vào viện.
Chiều này về nhà…trước cổng đã có cái ô tô màu đen to tướng đỗ. Tôi nhớ hình như đó là ô tô nhà anh cả. tôi ôm con đi vào. Mẹ chồng tôi đang đứng tay còn bế đứa con nhà anh cả.
-con chào mẹ, em chào chị
-chào chị
-thím về rồi đó hả.
Bà chị dâu đon đả chào. Tôi cũng vui vẻ gật đầu.
-thế nào? bác sĩ bảo sao?
-bác sĩ bảo cháu đỡ hơn, nhưng cần lắp máy trợ thính ạ.
-vậy hả? thế cái đó đắt không?
-cũng khá khá ạ. Giờ em đang tiết kiệm chắc tháng sau đưa cháu đi.
-đi cái gì, tháng sau cái gì. Tôi có tiền đây, thím cứ đưa nó đi. hay tiện mấy hôm nữa đi sing tôi hỏi cho, nếu được thì đưa nó sang đó.
Mắt tôi sáng nên, tôi vâng rất nhanh, mẹ chồng tôi đang bế đứa bé nhà chị ấy thì quay lại nhìn.
-cái số khổ.
Bà buông câu đó rồi lắc đầu.
-mẹ…
Bà chị dâu nói xen vào. Tôi ngại ngại bước lại đưa đứa con cho chị ấy bế.
-thím một mình có khổ lắm không?
-em không sao đâu ạ. Cũng chỉ ăn với chăm con thôi mà.
Tôi cười ngại.
-ăn với chăm con thì chịu khó nấu nướng cho hẳn hoi cho thằng Đăng nó ăn. Dạo này nó gầy đi đấy cô biết không?
-nhà con đi công tác suốt. Từ ngày lên chức anh ý bận lắm ạ
-thế mới cần có cô.
-con không biết phải giúp anh ấy như thế nào.
-thôi thím cứ chăm sóc con cho nó tốt là được.
Tôi gật đầu cảm ơn bà chị dâu. Kể ra người ta nói chị dâu em dâu không hợp nhau cũng không đúng. Trước đây khi mới cưới về tôi cũng không có thời gian nói chuyện nhiều với chị ấy vì công việc chị bận. nhưng khi cả hai cùng sinh, tôi lại con đầu lòng nên cũng mở lòng trao đổi với chị ấy. cho nên tình cảm cũng vì thế mà không có chút nào gọi là ganh ghét nhau.
Được cái cha mẹ đều ở xa nên anh em không có vướng mắc tị nạnh nhau về tiền bạc, đặc biệt tôi không hề so bì chuyện mẹ chồng quan tâm ai nhiều hơn, thiên vị ai nhiều hơn. Bởi lẽ sau cơn trầm cảm khi sinh con gái. Tôi nhận ra ,có lẽ được mẹ chồng quan tâm lại làm cho tôi thấy áp lực hơn rất nhiều. do vậy mà giờ đây tôi không so đo mấy chuyện cỏn con đó với chị dâu, và tình cảm của chúng tôi cũng đi lên từ đó, trừ việc mẹ chồng không thích tôi thì có lẽ cần thời gian để thay đổi.
Đúng như chị dâu nói, sau khi hỏi được bên sing về chuyện của con gái, chúng tôi nhanh chóng làm thủ tục đưa con sang, bao nhiêu tiền của dành dụm được dồn vào con hết. Tôi cho dù trong lòng có chút xót xa, nhưng khao khát được lấy lại cuộc sống bình thường khiến chúng tôi sẵn sàng hi sinh tất cả.
Trên chuyến bay về mảnh đất xa xôi mang theo hi vọng cho con gái, chị dâu vẫn ngồi cạnh tôi động viên.
-thím đừng nghĩ gì cả. tiền thiếu đâu tôi cho vay,
-vâng, em cảm ơn chị.
-tôi biết mẹ không thích thím, nhưng đừng vì thế mà lo lắng.
-em không sao đâu chị ạ.
Tôi thật thà.
-không biết mẹ ở với chị có giống em không chứ ở với em mẹ nói nhiều lắm. mẹ không thích em. cái gì cũng nói em phải bằng với chị.
Tôi cúi xuống tủi thân.
-tôi thì được cái ông bà ngoại lo cho. cho nên công việc của anh Đạo cũng là ông bà giúp đỡ. Thím không được nhờ nhưng được cái thằng Đăng nó có chí lắm. tôi thấy nó thương mẹ con thím lắm.
Tôi cười gật đầu.
-anh ấy thương lắm ạ. Nhưng mà thấy anh ấy vất vả, em không giúp được gì
-đừng lo, con bé thì thế chứ lớn là mình làm được, sẽ khá thôi
-à… hôm vừa rồi thằng Đăng nó ngồi với anh Đạo nó nói tính mở sàn làm riêng. Vì đợt này nó có mỗi kiếm được nên rủ anh Đạo làm chung.
-giờ chúng em dồn hết tiền vào con bé rồi. vốn không có.
-đừng lo… nếu thế tôi chỉ cho chỗ mấy đứa bạn làm ngân hàng nó cho vay. Với lại Đăng nó tính toán cả rồi. thím đừng lo.
Tôi gật đầu. giờ tôi lo cho con, anh lo bát cơm cho mẹ con tôi. phân công rõ ràng
-nhưng mà tôi nói trước. đàn ông có hai loại thím chấp nhận nó có tiền thì phải chấp nhận nó không quan tâm nhiều đến vợ con, còn muốn có tình thì chấp nhận nó không kiếm ra nhiều tiền.
-nói chung anh Đạo thì tôi chưa biết sau này thế nào nhưng giờ công việc bận rộn, ít thời gian quan tâm đến vợ con, nhưng không lăng nhăng gì nên tôi cũng yên tâm.
-nhà em cũng ngoan lắm. đi làm là về, không la cà đâu.
-ấy… giờ mới nó thế, cũ không biết trước được. cứ từ từ.
Tôi gật đầu. giờ tôi chỉ biết dựa vào anh. tôi yêu anh… cho dù có bất cứ chuyện gì thì chúng tôi nhất định sẽ vì tình yêu dành cho nhau mà tha thứ.
Do vậy… bạn có như tôi lúc này… tôi tin vào tình yêu vĩnh hằng… tim vào những niềm tin mà không điều gì có thể đánh cắp mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!