Anh Về Bên Ấy - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1100


Anh Về Bên Ấy


Phần 19


ANH VỀ BÊN ẤY 2.4
Gia đình trên thực tế không chỉ có riêng tình yêu mà còn là trách nhiệm, là cố gắng, là hi sinh.
Khi chúng ta yêu nhau một cách chân thành, không có ai nhìn vào bề ngoài của đối phương để mà lựa chọn. và chúng ta đến với nhau với một mong ước rất đơn sơ là có thể bên nhau qua những thằng trầm. cùng nhau sống cuộc đời vợ chồng hạnh phúc bên những đứa con. rằng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để gia đình đủ đầy hơn. nhưng người ta không biết được rằng… để có được những thứ bạn mong ước đó, bạn phải đánh đổi những gì.
Con bệnh cần tiền chữa, công ty cần vốn làm ăn. Chỉ hai cái đó thôi cũng đủ nhận thấy gánh nặng trên vai anh nhiều đến mức nào rồi.
Để chuẩn bị mở công ty. Tôi chạy vạy vay mượn khắp nơi. Cha mẹ nghèo còn hai đứa em ăn học, nhưng mẹ tôi vẫn bán lứa lợn, gom mấy bát hội mang tiền lên cho chúng tôi.
Nhìn cọc tiền được mẹ gói gọn trong cái khăn mùi xoa mà tôi thấy thương bố mẹ quá. Mắt tôi rưng rưng.
– mẹ… Chúng con có tiền mà.
– bố mày bảo khởi đầu khổ thì tương lai mới lên được. Cho nên các con đừng lo nghĩ nhiều. Bố mẹ không có nhiều tiền nhưng cũng có chút ít cho các con làm vốn.
Tôi nghẹn ngào phát khóc. Anh đứng lên đỡ lấy tiền nhưng không dám cầm.
– mẹ… Chúng con lo được. Bố mẹ còn các em.
– các em bố mẹ lo được.
– không… Con có đủ mà. Bố mẹ không phải lo cho chúng con.
– con Khánh đi lấy chồng bố mẹ cũng không có gì để cho. Giờ các em lớn, kiếm tiền phụ bố mẹ được rồi. Bố mẹ chết không mang theo được chỉ mong cho các con thành đạt, đủ đầy, các cháu được học hành đến nơi đến chốn là bố mẹ mừng rồi.
Tôi ngồi đó nghẹn ngào. Anh nghe vậy cũng đuối lý rồi. Không từ chối mà đưa tay cầm.
– vậy coi như bố mẹ cho chúng con mượn. Chúng con sẽ trả ạ.
– không… Là bố mẹ cho hai đứa làm vốn. Giữ lấy yên tâm làm ăn, đừng suy nghĩ nhiều.
– không, con nói vậy là để chúng con có trách nhiệm. Không phụ thuộc. Chứ nếu không thì…
– được rồi… Mẹ hiểu… Con cứ làm đi. Mẹ tin các con làm được.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau rồi nhìn mẹ gật đầu. Có lẽ trên đời này không có ai thương chúng ta hơn cha mẹ, không có ai nghĩ cho chúng ta nhiều như cha mẹ… Tuy không biết có phải cha mẹ nào cũng có thể nghĩ như cha mẹ tôi… Nhưng ngần ấy… Cũng đủ cho tôi tin vào hai chữ gia đình.
Hôm nay bên nhà anh có giỗ. Chúng tôi đi cùng anh chị về quê. Chiếc xe anh cả đỗ trước cổng nhà, mẹ chồng tôi đi ra, thấy hai thằng bé thì vô vập.
– bill, bo về đấy à?
– con chào mẹ.
– con chào mẹ.
Tôi cũng lễ phép chào. Mẹ chồng nhìn tôi gật đầu rồi bế đứa cháu vào trong. Hai mẹ con tôi cũng lủi thủi theo anh đi vào.
Bữa cơm, mọi người chăm chăm hỏi chuyện, quan tâm chị dâu và hai đứa cháu, mẹ con tôi cảm thấy mình như người thừa. Bạn biết đấy, khi bạn không có gì trong tay, thì bạn có nói sao cũng chẳng ai muốn nghe, nhưng khi bạn có tiền, bạn nói gì cũng đúng. Câu này là câu mỗi lần ông xã tôi gặp chuyện ấm ức đều nói như vậy.
Đến trưa khi mọi người về hết, tôi cũng ôm con vào buồng cho ngủ. Qủa thật ngồi đó với Thái độ khó chịu của mẹ chồng, tôi thà rút lui cho khỏi thị phi. Để anh ngồi bên ngoài nói chuyện cùng gia đình vì đã lâu rồi anh mới có thời gian về quê thăm bố mẹ.
Nhưng có mẽ vì thương mẹ con tôi bị bắt nạt, bị thờ ơ mà anh đành lòng lên tiếng.
– bố, mẹ, con muốn nhờ bố mẹ một chuyện.
Bố mẹ anh dừng lại nhìn anh.
– con sắp mở công ty, Thiếu một ít vốn, bố mẹ cho con vay được không?
Mẹ chồng tôi nhìn chồng tôi cau mày.
– mày cứ đi làm cho người ta đi. Mở công ty làm gì?
– mẹ… Chú ý mở công ty cho có tiền nuôi gia đình chứ làm thuê được bao nhiêu đâu ạ.
Chị dâu tôi nói vun vào. Mẹ chồng tôi nghe vậy thì thở dài, tay chống lên cái đầu gối đang dựng trước mặt.
– đâu phải ai làm cũng như ai. Cái số chúng nó không hợp. Đã nói không hợp tuổi rồi còn cưới kim lâu
-mẹ… mấy cái chuyện đó mẹ quan tâm làm gì? Quan trọng chúng con yêu nhau.
-mày đừng nói thế, chúng nó yêu nhau rồi lấy nhau không hợp tuổi dăm ba năm không bỏ nhau cũng có chuyện thôi.
-mẹ… con không tin mấy chuyện đó đâu.
-mày không tin cứ chống mắt lên mà nhìn. Con bé con nó bị như thế mày thấy chưa? giờ mở thêm công ty nữa tao không biết rồi sẽ thế nào?
-mẹ.. bố mẹ vợ con ông tuổi chuột bà tuổi mèo vẫn hạnh phúc đó thôi.
-hạnh phúc cái gì? Nghèo không lo nổi cho con cái còn hạnh phúc.
-mẹ đừng nói thế, hôm trước ông bà biết cũng cho chúng con mấy chục rồi .
-mấy chục cái gì… nhà ông bà ở nhà cấy ruộng, nuôi một lũ con, tiền đâu ra mà mấy chục, có khi toàn mỡ nó rán nó thôi. ai mà biết.
Tôi nghe vậy ấm ức để con đó đi ra, đứng đó nhìn mẹ chồng.
-mẹ.. con xin lỗi mẹ khi phải nói ra câu này.
-đúng là con đi lấy chồng bố mẹ không có vàng cho, không có tiền cho. nên vì thế con không có tiếng nói ở đây. nhưng con cũng không phải lấy tiền anh Đăng đưa mà dấm dúi về cho bố mẹ.
-nhà con nghèo nhưng không hèn đâu ạ. Tiền là bố mẹ con tích góp cho chúng con lấy vốn làm ăn. Nếu như mẹ không thích như thế, thì cũng xin mẹ đừng có nói bố mẹ con như vậy.
Tôi ấm ức quá mà khóc, mẹ chồng tôi cau mày lườm tôi rồi quát
-ai dám nói gì bố mẹ chị.
-mẹ vừa nói là mỡ nó rán nó đấy ạ
Tôi vẫn cố nói thêm.
-mày có ăn có học mà cãi không kém câu nào nhỉ.
-bà vừa vừa mồm thôi. con nó tủi thân đấy.
Bố chồng tôi mắng bà, chồng tôi đứng lên đưa tôi vào phòng.
-e vào đi, đi ra đây làm gì?
-nhưng mà mẹ nói thế là xúc phạm bố mẹ em.
-mẹ không có ý đấy đâu. đừng suy nghĩ nhiều như thế.
-không có ý thì là có ý gì? Anh đưa bao nhiêu tiền em ghi hết, chi tiêu vào khoản nào em ghi hết, có cần em đưa cho mẹ anh xem không?
-em…
Anh không nghĩ tôi lại rõ ràng như vậy nên có lẽ cũng bực.
-em nói ít đi được không? sao không khéo như bác cả… để mẹ nói là làm sao?
-không phải em không khéo, vì em không co tiền, chứ em có tiền như bác cả có lẽ mẹ không như thế này đâu.
-em cái gì cũng tiền, lúc nào cũng tiền. tiền thì giải quyết được cái gì?
-tiền thì để người ta tôn trọng mình đấy anh.
-người ta là ai? Em đừng có nói như thế
Anh cũng giận tôi, quát tôi bên trong.
-Đăng… đi ra đây.
Ông Anh chồng đi vào quát anh, chị dâu cũng đi vào, ngồi nhìn tôi khóc rồi thở dài. lần đầu chúng tôi cãi nhau, và cãi nhau vì mẹ, mọi lần vài chuyện vặt vãnh, nói một vài câu là xong, giờ vì bà ấy tôi thấy mệt mỏi quá… tôi có lẽ chả dám về quê nữa đâu.
Trên đường về không ai nói chuyện với ai câu nào hết. Kể cả về đến nhà tôi cũng mang con vào phòng mà không thèm nói chuyện với anh. anh lủi thủi một mình tắm rửa rồi ngồi bên ngoài làm việc. tôi nằm đó, tôi nhớ mẹ, tính về quê rồi tranh thủ về mẹ chơi vì lâu rồi không về, vậy mà xảy ra chuyện đó nên cũng chả có tâm trạng về mẹ, sợ mẹ thấy tôi khóc lại buồn.
Tôi nhớ mẹ quá nhấc máy gọi cho mẹ
-alo.
Mẹ tôi ở đầu dây đã có cái điện thoại do thằng em gửi về cho, cái cục gạch bố tôi dùng nhưng cứ có cuộc tôi gọi là đưa cho mẹ nói chuyện
-mẹ à?
-uh… mẹ nghe đây?
-mẹ chuẩn bị ngủ chưa
-Mẹ sàng nốt chỗ gạo mai đi đưa
Nghe mẹ nói tôi thấy tủi thân quá… nước mắt tôi chơt rơi ra, tôi cố lau nước mắt nghẹn ngào.
-Khánh.. sao đấy con.
-không, không có gì ạ
-co chuyện gì, nói cho mẹ, đừng giấu.
Tôi thấy nhớ mẹ, tôi muốn về nhà xà vào lòng mẹ. hôn nhân hóa ra rất phức tạp và mệt mỏi và ngay lúc này tôi muốn buông xuôi hết, tôi muốn về nhà. Tôi nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ các em và ngôi nhà nhỏ bé của mình, lấy chồng sớm đúng là mốt sai lầm chết người các bạn ạ.
-con không có chuyện gì?
-hai đứa cãi nhau à? Hay công ty có chuyện gì?
-không có đâu mẹ
-đừng có giấu, mày thế nào mẹ biết mà.
Tôi nằm im rồi thủ thỉ kể cho mẹ.
-nay con về quê, mẹ chồng con không đồng ý chuyện mở công ty.
-sao bà lại không đồng ý.
-mẹ nói không có tiền với không hợp tuổi.
-bà nói thế cũng đúng, năm nay là năm tuổi của thằng Đăng.
-cả vợ chồng con không hợp tuổi
-uh… thì mày cưới tuổi đấy, rồi tuổi hai đứa cũng không hợp thật. Nhưng mà chót có con bé rồi, giờ biết làm sao. Mẹ Thấy thằng Đăng cũng ngoan, biết điều nên mẹ đồng ý.
-nhưng lúc ấy con giận quá con nói lại
– ấy ấy, sao lại thế hả con? con làm thế là không được, con có thấy bà nội cũng không ưa mẹ, vậy mà mẹ có cãi lại bà câu nào? không phải là mình không dám nói, mà là mình là mẹ con ạ, con cãi người ta sau này con con cãi con, con không nói được, cha mẹ cũng như tấm gương… chữ nhẫn là chữ tượng vàng. Mình nghèo nhưng con là đứa có học, đừng để người ta nói mình không được dậy dỗ. Người ta chửi con thì ít, chửi bố mẹ con thì nhiều.
-vâng
-ngày mai gọi điện xin lỗi ông bà ngay cho mẹ
-nhưng con không sai.
-sau này con lớn lên con sẽ hiểu. người ta nói ếch chết tại miệng. mình hãy sống để người ta nể mình, đừng để người ta khinh.
-không có tiền mới bị khinh mẹ ạ
-mẹ đã nói không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, sau này con bé nó lớn lên, đi làm được ắt có tiền.
Tôi nghe mẹ cân não một hồi cũng thấy ấm lòng hơn, anh từ bên ngoài mở cửa đi vào. Tôi nằm im cạnh con…anh đứng đó đắn đo một hồi rồi tiền lại ngồi lên giường. rồi lại suy nghĩ một hồi và nằm xuống quay về phía tôi thủ thỉ?
-vừa gọi điện cho mẹ à?
Tôi giận anh nên nằm im không nói, có lẽ anh cũng nghe ra vì tôi bật loa ngoài.
-bà nói đúng đấy, đừng có nói tay đôi với bà nội, bà nóng tính. Đúng sai không quan trọng, quan trong là vợ chồng mình với nhau. bà nói kệ bà, em đừng để bụng.
Tôi vẫn nằm im, rúc đầu vào gối, anh kéo tay tôi
-vợ à? Sáng anh có nặng lời, cho anh xin lỗi, đừng giận anh nữa, chán lắm.
Tôi vẫn nằm im.
-vợ à?
Anh kéo tay tôi thủ thỉ
-anh sai rồi mà, đừng phạt nữa.
-là em chỉ mong tốt cho bố con anh, anh cũng biết, chứ em có thu vén gì về cho gia đình đâu.
-anh biết mà.
-em nhận em sai khi nói tay đôi với mẹ nhưng mà lúc đó em ấm ức quá.
-anh biết, thì anh thay mẹ xin lỗi vợ , vợ không giận nữa.
-em không cần phải xin lỗi… em chỉ cần mọi người tôn trọng thôi. vợ chồng mình nền tảng không có, mẹ cứ phân biệt em tủi lắm.
-mẹ tính thế chứ không xấu đâu, nhưng mà nếu cứ kị nhau thế, tốt nhất nên hạn chế gặp đi, mà gặp mẹ nói gì em đừng nghĩ. Coi như mẹ nói đùa.
Nói đùa ư…. tôi suy nghĩ một hồi rồi mở mắt nhìn anh. vì mẹ tôi nói thế… vì con… vì anh mà tôi cho qua, không giữ ấm ức trong lòng nữa. anh xoa má tôi cười cười.
-tha anh nha
Tôi tủm tỉm vì cái sự ngây thơ của anh rồi gật đầu. anh thích quá hôn tôi, tay lại luồn áo quậy. vờn tôi một hồi mới cho tôi nằm nghỉ. Khẽ thơm lên trán tôi.
-không cần ý kiến của ai nữa. chuyện vợ chồng mình tự quyết. Giờ mình cùng cố gắng, một vài năm nữa nhất định không ai dám coi thường vợ chồng mình đâu.
-vợ hãy tin anh nhé.
Tôi gật đầu. khẽ mỉm cười nhìn anh âu yếm. tương lai là một thứ gì đó chúng ta chẳng thể nhìn thấy đúng không các bạn… nhưng để có một tương lại sáng lạng.. chúng ta cần cố gắng ngay từ hôm nay .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN