Anh Về Bên Ấy - Phần 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1146


Anh Về Bên Ấy


Phần 46


ANH VỀ BÊN ẤY 4.1

Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ đủ trưởng thành để hiểu ra là mặt trời của ngày hôm qua không thể hong khô chiếc áo của ngày hôm nay. Đến lúc chúng ta bắt buộc phải đủ trưởng thành sau khi tuyệt vọng đến cùng cực, thôi hi vọng vào tình yêu của một người đã tuyệt tình,

Rồi chúng ta cũng đến lúc phải hiểu ra, rằng không phải chúng ta đã kiên trì mà là chúng ta đã quá cố chấp! Chúng ta chỉ có thể cố gắng để giữ gìn tình yêu chứ không thể cố gắng để tạo ra tình yêu. Tất cả mọi thứ tiểu xảo trong tình yêu đều chẳng đem lại chút ích lợi gì cho một mối quan hệ lâu dài.

Chúng ta cứ cho rằng vì một người thứ ba nào đó dùng mưu mô nên chúng ta mới đánh mất đi tình yêu, nhưng thực tế, nếu không được nâng niu thì cái gì mong manh mà chẳng dễ vỡ. Không dưng gì mà vì một người nào đó chen vào, người ta lại thay lòng đổi dạ dễ như trở bàn tay.

Rồi đến một lúc nào đó chúng ta cũng nhận ra rằng, oán trách chỉ làm cho duy nhất một người phải đau đớn, đó chính là bản thân chúng ta. Cuộc sống như một chiếc xe mất phanh lao xuống dốc, mọi thứ cứ vùn vụt trôi qua nối tiếp nhau, hết thứ này đến thứ kia mà không bao giờ quay đầu lại được. cũng đến lúc chúng ta dần phải quên đi những gì đã qua, dù lòng có cố gợi nhớ! Bởi cuộc sống quá chật hẹp nên nó đâu thể nào giữ mãi những nỗi đau này.

Rồi đến lúc chúng ta phải đủ trưởng thành để nhận ra rằng tất cả những oán trách hay sân hận của chúng ta chỉ có thể làm cho duy nhất một người đau đớn là chính bản thân chúng ta! Chỉ một mình chúng ta tổn thương mà thôi. Tha thứ, không phải bởi vì người phụ bạc chúng ta không có lỗi mà bởi vì bản thân chúng ta không đáng để phải ôm gánh nặng của sân hận trong lòng nữa, bởi vì chúng ta xứng đáng với những thứ vui vẻ hơn.

Những lời hứa người nói khi nông nổi bốc đồng đấy cũng như một đóa hoa , nó không phải đùa cợt, chỉ là nó không đủ bền lâu để kéo dài mãi mãi. Hoa rồi cũng đến lúc tàn, mọi cuốn sách đều phải có hồi kết, kết thúc phim thì khán giả đều phải đứng lên quay lưng mà đi. Tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ là một thứ không cầm nắm được, không nhìn thấy được, không nghe thấy được, thì làm sao chúng ta buộc chặt nó để mà gìn giữ?

Rồi chúng ta bắt buộc phải hiểu rằng chúng ta yêu một người nào đó không phải vì bản thân họ mà vì chính bản thân chúng ta. Là bởi vì bản thân chúng ta được vui vẻ, bình yên khi bên họ, là bởi vì chúng ta ảo tưởng về những hạnh phúc mà chúng ta sẽ nhận được từ họ, hoàn toàn không có chút nào là vì họ cả.

Chúng ta có thể dối trá bản thân mình rằng chúng ta yêu người đó không toan tính, có thể làm điều này điều kia vì người đó, chỉ cần người đó hạnh phúc. Thế nhưng nếu lỡ như họ lựa chọn hạnh phúc bên một người khác không phải chúng ta trong khi chúng ta đang vò võ cô đơn một mình thì chúng ta có vui lòng không?

Mọi đau đớn đều đáng giá, ngọc không mài giũa cũng chỉ là đá vô giá trị mà thôi. Đến lúc chúng ta phải chấp nhận đau đớn để trưởng thành, không phải chỉ là chấp nhận một người nào đó không còn bên chúng ta nữa mà là phải chấp nhận rằng cuộc đời này không ai nợ ai bất cứ điều gì để cho lòng được thanh thản.

Chúng ta phải học cách tự chèo lái cuộc sống này, tự làm chủ cảm xúc của chính mình, tự học cách biết làm mình vui. Buông bỏ, không phải bởi chúng ta không còn yêu thương nữa, cũng không phải chúng ta đã lãng quên hay không còn trân trọng. Chúng ta học cách buông bỏ bởi vì chúng ta xứng đáng với những điều hạnh phúc hơn.

Rồi cũng đến lúc tôi phải học cách bước đi một mình.

Tôi trở về với cuộc sống thường ngày sau khi từ quê lên. không thuê cho mình một ngôi nhà để sống riêng. Tôi ở chung với em gái để tiết kiệm tiền trong thời gian chờ đi xin việc mới.

Bắt đầu lại ở cái tuổi này quả thật khó khăn hơn mọi người. nhưng giờ không cố gắng thì cũng không có ai thay tôi cố gắng cả. đó là sự thật. Tôi cầm hồ sơ đi khắp nơi để nộp. Mong muốn có một công việc tốt và thu nhập ổn định để lo cho con là điều mà bất cứ phụ nữ đơn thân nào như tôi đều khao khát.

-chiều em về đón con cún cho chị nhé.

-chị đi đâu.

-chị đi phỏng vấn.

-công ty nào?

-hai công ty. Một công ty về bất động sản và một công ty về xuất nhập khẩu. còn một công ty nữa mai mới phỏng vấn.

-có vẻ đắt show.

-thì cố thôi. không có tiền là chết.

-tiền ông Đăng cho chị đâu.

-tiền đó của con cún. Còn để dành đi cấy tai nghe cho nó nữa kìa.

-cái đó chị đừng lo. em thấy chỗ đó thoải mái đấy.

-không… dù sao mình cũng phải làm. Không thể phụ thuộc được. miệng ăn núi nở đấy nhé.

-biết vậy… chị cứ chịu khó đi làm. Thấy ông nào tốt thì…

-thôi… một đã mệt rồi… thêm nữa cho đau đầu.

-nhưng cũng không thể sống một mình cả đời được.

-chuyện đó chị chưa tính đến, giờ ổn định đã.

Tôi cầm túi đi ra cửa. đây không phải là lần đầu tiên tôi đi xin việc. nhưng đã rất lâu rồi tôi không làm như thế. cảm giác ngồi cũng những bạn trẻ tuổi xinh đẹp khiến tôi thấy mình thua kém rất nhiều. tôi bị loại ở công ty đầu tiên vì lý do gì tôi không biết nữa.

Tôi bước ra khỏi cánh cửa… có lẽ bạn cũng hiểu cảm giác hụt hẫng của tôi. chút xót xa khi thấy mình vô dụng. chẳng nhẽ không có anh cuộc sống của tôi lại tệ vậy sao. Có phải tôi thật sự là một người đàn bà bất tài? Không… tôi không chấp nhận điều đó.

Tôi đi dạo một vòng quanh bờ hồ, khẽ hít một hơi thật sâu, trang điểm cho mình thêm chút phấn. tô thêm chút son cho cảm giác bớt nhợt nhạt. Tôi chờ đợi đến giờ phỏng vấn tiếp theo. Đây là một công ty bất động sản. và tôi có đủ kinh nghiệm làm công việc này… tất nhiên làm tôi được nhận.

Tôi vui sướng về nhà. Đứa con gái đã ngồi đó vui vẻ chơi cùng dì. Thấy tôi cầm một bọc đồ trên tay nó mấp máy hỏi.

-gì … thế… mẹ.

-đồ… ăn…

-nào… chúng ta ăn cơm thôi, mẹ con về rồi.

Nó đứng lại , đôi mắt rưng rưng hỏi.

-Bố… ăn …

Tôi tự nhiên khựng lại. quay sang nhìn nó.

-lúc nãy em đi đón nó, thấy bố nó đến chơi với nó.

Tôi chợt thấy có gì đó xót xa trong cổ họng.

-bố nó nói gì không?

-bố nó đưa cho cái này.

Tôi cầm lấy cái phong bì. Tiền chu cấp cho con. cái khoản mà anh đã hứa sẽ chi đều cho con mỗi tháng. chúng tôi chia tay nhau cũng hơn một tháng rồi. nhanh thật. Cái tết đầu tiên chúng tôi không có nhau, tết đầu tiên anh chung đôi bên người khác. Sự thật là anh không còn là gì của tôi nữa rồi. thứ duy nhất liên quan giữa chúng tôi là nó… đứa con gái đang học nói của tôi.

Thầm thoát tôi đã làm việc ở đây được ba tháng. Hôm nay, sếp mời chúng tôi đi ăn. Vì tôi mới được thăng chức nên cũng không tiện từ chối.

Chúng tôi ngồi với nhau đến 7 giờ tối. khi tôi chuẩn bị đứng lên ra về thì giật mình khi thấy một người đàn ông xuất hiện. tôi sợ hãi mà nép sang một bên.

-chào mọi người.

-chào mọi người.

Người đó đã nhìn thấy tôi, khẽ mỉm cười rồi gật đầu chào lịch sự.

-Khánh khỏe không?

Tôi ngồi sát vào chị đồng nghiệp. Khẽ gật đầu trả lời theo phép lịch sự.

-hai người biết nhau à?

-chúng em biết nhau lâu rồi.

-vậy ngồi đi. ngồi xuống đây, gọi từ nãy mà không thấy là thế nào?

-chúng em đi tỉnh có tí việc. anh gọi là phải về luôn.

Anh Tôn kéo ghế ngồi ngay cạnh tôi, tôi sợ đến rùng mình vội đứng lên.

-em xin phép về trước ạ.

-gì mà đã về.

-em còn cháu nhỏ.

Anh Tôn ngẩng lên nhìn tôi.

-cún có dì nó trông rồi. ngồi đây với anh chút đi, anh cũng có việc cần nói với em.

-em phải về rồi ạ.

Tôi cúi chào mọi người rồi vội vàng đi ra cửa. đi được một quãng thì anh Tôn cũng đuổi theo tôi.

-Khánh… khánh… nghe anh nói đã.

Anh Tôn nắm tay tôi kéo lại., tôi sợ run lên.

-buông ra

Tôi giật tay, tính chạy

-không.. em bình tĩnh, anh không làm gì em cả.

Anh Tôn nắm chặt tay tôi.

-anh chỉ muốn nói xin lỗi em chuyện hôm đó.

-anh… lúc đó không kìm chế được bản thân. Vì.. anh không muốn giấu tình cảm dành cho em nữa.

-anh thôi đi, em không muốn nghe.

-anh xin em…giờ chúng ta đều được tự do rồi. anh … anh không muốn mất em thêm lần nữa. cho anh cơ hội. cho dù chuyện này bất ngờ với em… nhưng những ngày qua anh không tìm em là vì anh muốn em bình tĩnh lại. giờ mọi chuyện ổn rồi. mong em cho anh cơ hội.

-anh thôi đi, chúng ta là bạn, đừng nói những câu buồn cười thế.

-em chưa bao giờ là bạn của anh. và nếu là bạn, thì cũng yêu nhau được.

-anh làm ơn… để cho tôi yên.

Tôi nhìn anh ta dứt khoát.

-Khánh…đừng đối xử với anh như thế.

-để tôi yên, tôi nhắc lại với anh rồi đấy. tránh xa tôi ra.

Tôi quay đi, anh Tôn tóm tay tôi giữ lại. bước lại phía sau tôi đứng sát tôi khiến tôi run sợ

-anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh thật lòng quan tâm em.

Tôi không nói gì mà giật tay bước đi thẳng. đến lúc ra đến cửa rồi tim tôi vẫn còn run. Nhưng đó mới là khởi đầu của câu chuyện về anh ta.

Ngày hôm sau, đón tôi là bó hoa đặt trên bàn làm việc. cả phòng nhìn tôi tủm tỉm.

-Chị Khánh sáng sớm đã có điện hoa rồi đấy… sướng thế… như này ai cũng muốn độc thân.

Tôi ngồi xuống cầm tấm thiệp cài trong đó.

-chúc em ngày làm việc hiệu quả. Nhớ em.

Tôi quay lại phía giọng đọc to tướng. cả phòng mấy chục con ngươi cười ồ lên. nhao nhao vì cái bó hoa không biết của ai… nhưng tôi thì biết.

-về chỗ ngay

Tôi cau mày quát. Cậu ta chạy thẳng về. Tôi cúi xuống không nói gì. Lén cho bó hoa xuống dưới bàn thay vì để nó trên bàn khoe với cả thiên hạ là tôi được nhận hoa. Tôi không thấy tự hào về nó.

Ngày hôm sau lại một bó hoa nữa được gửi tới.

Ngày hôm sau nữa cũng vậy. hình như anh ta đang tấn công tôi tới tấp trong khi tôi thấy nó rất phiền lòng. tôi cầm điện thoại, mở zalo vì đã xóa số anh ta.

-cảm ơn anh vì bó hoa nhưng để nghị anh đừng gửi hoa cho tôi nữa.

-anh chỉ muốn em vui.

-tôi không những không vui mà còn thấy rất phiền phức.

-có gì mà phiền phức?

-đừng có hỏi.

-nếu em không muốn nhận hoa vậy cho anh đón em đi về mỗi ngày nhé.

Anh ta thẳng thắn.

-thôi phiền lắm, tôi rất nhiều việc.

-anh chờ được.

-không cần. để tôi yên, anh làm thế là làm phiền tôi đấy.

-anh đã nói anh xin lỗi chuyện đó rồi mà, sao em vẫn giận anh như vậy.

-tôi không giận anh, nhưng tôi không thích anh, anh thông cảm.

-giờ có thể em không thích, nhưng anh mong em cho anh cơ hội… rồi em sẽ biết anh yêu em nhiều như thế nào?

-…

Tôi im lặng

-xin em đấy.

-tránh xa tôi ra.

-không… anh yêu em, anh cần em.

Anh ta nhắc lại câu đó khiến tôi rùng mình. hôm sau trên đường đi làm về, lúc nhìn qua gương tôi thấy chiếc xe anh ta đang chạy ngay sau tôi. tôi thấy sợ, cố giữ vững tay lái về đến nhà đóng cửa.

-chị sao thế?

-không… không sao.

-có chuyện gì à? Ai nói gì chị

-không…

-thế làm sao mà mặt mũi như mất sổ gạo thế kia.

-không có gì.

Tôi ngó ra cửa sổ. Chiếc xe anh ta đỗ đầu ngõ một lúc rồi cũng bỏ đi, anh ta biết nhà tôi rồi, biết tôi ở cũng em gái nữa chứ. Quả không phải là bình thường. tôi cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh gọi.

-giờ anh muốn gì anh nói đi.

-anh không muốn gì cả. anh chỉ mong em cứ bình thường. cứ gặp anh như trước kia…còn em có đón nhận anh hay không… thời gian sẽ chứng mình cho em thấy.

-được rồi. nhưng xin hãy để cho gia đình tôi được yên

-Anh không làm gì em cũng như gia đình em hết.

-tôi chỉ muốn nói rằng nếu cảm thấy chúng ta không hợp nhau, thì mong anh từ bỏ và đi tìm người khác… đừng làm phiền tôi nữa.

-được rồi. anh sẽ làm như vậy.

Tôi cúp máy đứng thẫn thờ . cô đơn… thật ra cũng không bình yên như những gì người ta đã nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN