Anh Xin Lỗi Vì Đã Trót Yêu (Ngược) - Giám Thị Bất Công...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Anh Xin Lỗi Vì Đã Trót Yêu (Ngược)


Giám Thị Bất Công...


Hôm nay sẽ là ngày tôi thi cuối kì, mọi thứ đều đã được chuẩn bị hoàn tất, chỉ còn đi đến trường và ngồi vào chỗ ngồi đã được sắp xếp của mình.
Tik tok… Tik tok… Đồng hồ đang điểm từng giây từng phút đang trôi qua. Người giám thị coi phòng tôi kiêm người ra đề được mệnh danh là “Nữ Thần Đại Diện Cho Sự Bất Công”. Bởi lẽ, bà ta rất đẹp mặc dù đã gần 40. Nhưng vì cái sự bất công không phân biệt giàu nghèo của bà ta mà ai ai cũng đều có ác cảm, chỉ cần bà chướng mắt một người thì coi như người đó sẽ bị bức chết mất.
Tôi vẫn đang giải mã những câu hỏi mà tôi cho là rất dễ nhưng lại gặp trục trặc ở bài cuối. Dường như đề này bị sai sót gì đó khiến tôi không thể giải ra được mặc dù bài tương tự như thế này tôi đã giải hàng trăm lần rồi. Thế là tôi đành phải lên hỏi cô một chút, lúc đó tôi cứ tưởng rằng cô sẽ sửa lại đề và xin lỗi mọi người nhưng mặt khác lại lôi cây bút ra đánh chéo lên bài của tôi mà không nói một lời giải thích.
“Thưa cô, dấu chéo này…”
“Chị về đi, bài của chị sẽ không được tính con điểm nào cả!”
“Nhưng em đã làm gì sai? Chính là cô sai cơ mà? Tại sao cô có thể vô lý như vậy cơ chứ?”
“Tôi vô lý? Em còn nói thêm câu nào nữa thì tôi sẽ kiến nghị với nhà trường đuổi em đấy!” Bà ta vừa hét vừa chỉ vào mặt tôi như thể tôi là người sai vậy. Mọi người cũng biết rõ ai là người sai thật sự nhưng lại không dám lên tiếng chỉ vì sợ tổn hại đến cá nhân họ, tôi cũng không chỉ trích mọi người được.
Sau khi thi xong, mọi người dần dần di chuyển ra ngoài, bà giám thị nói to “Điểm của Lục Yến Yến sẽ chia cho mỗi người 10 điểm.” Rõ ràng là đang gây khó dễ với tôi đây mà! Nhưng tôi lại có chút sợ nên cũng không dám lên tiếng mặc dù tôi uất ức đến nỗi muốn khóc. Mọi người cũng không vui gì khi có được 10 điểm miễn phí và chạy đến an ủi, xin lỗi tôi.
Lúc phòng tôi vừa ra thì các phòng khác cũng ùn ùn người đi ra làm tôi bị kéo theo thì có bàn tay của ai nắm cánh tay tôi lại. Thì ra là Kiêu, Cảnh, Tường, Minh và Nhiên. 5 người bọn họ cùng nhau bàn tàn về cái đề thi dễ ợt nhưng bị trục trặc câu cuối đó rồi nhìn sang tôi đang mang trên mình khuôn mặt buồn bã và đầy sự uất ức. Kiêu hoảng hốt nắm chặt hai bả vai tôi rồi nói
“Cậu sao vậy hả? Chả lẽ cậu lại làm bài không được? Nhưng với sức cậu thì có thể và sẽ phát hiện được câu cuối mà. Ai ức hiếp cậu, mau nói!” Kiêu hấp tấp nói liên hồi, giọng điệu cậu ấy có vẻ như đang rất lo lắng, quan tâm tôi nhưng tôi cũng không có tâm trạng gì để cảm kích nên gạt tay Kiêu ra rồi chạy về kí túc.
Bởi vì khi thi cuối kì xong nên nhà trường cho phép nghỉ cả tuần. Suốt kì nghỉ tôi cứ nhốt mình trong phòng, mặc kệ những cú điện thoại và tin nhắn của mọi người nên thoắt cái đã hết kì nghỉ rồi. Và bảng thông báo thì chi chít các tờ giấy thông báo điểm thi cuối kì nên tôi mới bắt đầu rời khỏi phòng và lại gần bảng thông báo. Ánh mắt mọi người lại dán chặt lên người tôi như lần đầu tôi được đứng nhất bảng nhưng lần này lại khác, ánh mắt họ tràn ngập sự buồn bã và tiếc nuối dành cho tôi.
Thì ra, tôi đứng hạng 1026/1095 bạn. Bởi vì môn tôi bị 0 điểm là môn học quan trọng nhất nên tôi bị kéo xuống tận dưới cùng. Bỗng nhiên Lục An Kiêu kéo tôi ngửa người ra sau rồi dẫn tôi đi đâu đó. Bước chân cậu ấy nặng nề, giậm mạnh lên mặt đất như thể đang trút giận lên nó vậy. Đứng trước cửa phòng hiệu trường, các ban giám hiệu kể cả bà giám thị đó đang đứng với vẻ mặt sợ hãi, lo lắng. Người ngồi ngay chính giữa là ông ngoại, bên cạnh là Cao Phong.
“Tại sao mọi người lại ở đây?” Tôi vừa hỏi xong thì ông bước đến gần tôi rồi hỏi nhẹ nhàng “Ai ức hiếp cháu đến nỗi thành tích bị tụt giảm như vậy?” Khi vừa dứt lời, các bạn thi cùng phòng tôi ùa ùa bước vào làm mọi người không khỏi ngạc nhiên.
“Thưa thầy hiệu trưởng, hiệu phó và gia đình của Yến Yến, đây chính là người đã chèn ép cậu ấy ạ, bà ta đã bắt ép cậu ấy trong khi bà ta là người ra đề sai nhưng tự cho mình đúng.” Các bạn ấy chỉ thẳng vào mặt người ra đề vừa giận dữ nói giúp tôi.
“CHÁT” thầy hiệu trưởng tát bà ta, thì ra bà ta chính là em gái của hiệu trưởng. Cậy quyền cậy thế mà bắt ép học sinh để giờ phải nhận sự nhục nhã này.
Tôi khóc lã chã vì cuối cùng mình cũng đã được giải oan, bà giám thị này vì đã gây khó dễ với tôi khiến ông tức giận mà tống bà ta vào song sắt 2 năm để trừng trị cho việc bức ép học sinh-cậy quyền cậy thế mà không nể mặt hiệu trưởng.
Sau khi các giáo viên bộ môn đó tổng kết lại. Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người tôi lại đứng nhất. Nhưng ngạc nhiên hơn là Kiêu xấp xỉ tôi…1 điểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN